Chương 33: Tính cách của Hacker rất nóng nảy
Trong quá trình quay hình phát sinh rất nhiều chuyện ngoài ý muốn nhưng miễn cưỡng cũng coi như kết thúc suôn sẻ. Quân đội cử một người huấn luyện viên mới đến thay thế Lôi Tinh. Các minh tinh đã trải qua sự huấn luyện ma quỷ kinh khủng của Lôi Tinh cho nên bọn họ cảm giác huấn luyện viên mới này khá điềm đạm.
Trạm thứ ba quay hình cho chương trình <Dấu chân minh minh> đã kết thúc. Các minh tinh tạm biệt quân đội. Tư Dao tranh thủ đi vệ sinh, lại tình cờ gặp được Lôi Tinh cản đường.
Vết thương trên mặt của Lôi Tinh nhìn mà thấy phát hoảng, cô ta nhìn Tư Dao bằng ánh mắt ảm đạm. Tư Dao muốn trực tiếp rời đi nhưng lại bị Lôi Tinh cản lại: “Chuyện tôi chĩa mũi nhọn vào cô, tôi rất xin lỗi.”
Tư Dao nhìn Lôi Tinh bằng ánh mắt nghi ngờ, có chút bối rối không hiểu ý tứ của cô ta. Tính cách của Lôi Tinh khá cao ngạo, khiến cho lời xin lỗi của cô ta còn khó chịu hơn bị cô ta đánh. “Tôi thừa nhận, tôi ghen tị với cô.”
Lôi Tinh đứng thẳng lưng, ngại ngùng ngẩng mặt lên nhìn thẳng Tư Dao. Mặc dù cô ta kiêu ngạo nhưng cô ta dám làm dám nhận: “Tôi thích Diêm Tử Ký, khi diễn tập kết hợp quân đội tôi đã từng bị anh ấy bắt làm tù binh. Tôi tôn trọng và mến mộ anh ấy.”
“Tôi biết cô là vợ sắp cưới của anh ấy, tôi rất phẫn nội và ghen tị. Điều đó khiến tôi mất đi lý trí.” Lôi Tinh khom lưng cúi đầu: “Tôi xin lỗi, tôi cảm thấy rất hổ thẹn với những việc mà tôi đã làm lúc trước.”
“Lão Diêm là của tôi.” Tư Dao bất mãn với ham muốn của Lôi Tinh.
“Tôi vẫn mến mộ anh ấy.” Lôi Tinh nói thẳng: “Nhưng tôi có thể đảm bảo, tôi chỉ làm người đứng xem.”
Lôi Tinh im lặng một lúc, trong mắt tràn đầy sự xấu hổ: “Tôi đã từng cảm thấy cô không xứng với anh ấy, nhưng tôi lại thất bại trong tay cô. Súng ống và vật lộn đều là sở trường giỏi nhất của tôi.”
“Tôi sẽ luyện tập gấp đôi, sau đó tôi sẽ tìm cô rửa nhục.” Lôi Tình nắm chặt tay lại, ý chí chiến đấu sục sôi tuyên thệ.
“Cô vẫn còn phải luyện thêm.” Tư Dao né Lôi Tinh đi về phía trước.
Lôi Tinh nhìn bóng dáng của Tư Dao, do dự một lát vẫn cố hết sức nhắc nhở: “Cẩn thận Liễu Tuyết Nhân.”
Tư Dao dừng bước, gương mặt lộ ra vẻ nghi ngờ ‘Liễu Tuyết Nhân? Ai thế?’
Trạm quay hình thứ ba kết thúc, các minh tinh lên xe rời khỏi quân đội. Tư Dao đi đến thành phố A, cô không quay về Tinh Thế cùng với Lê Tinh mà dẫn theo Tào Nguyên Huy đi về nhà.
Về đến căn phòng ở lầu hai, Tư Dao nhìn thấy Tào Nguyên Huy xách một cái túi da: “Đó là cái gì vậy?”
“Lăng Kỳ tặng đấy.” Tào Nguyên Huy không để ý đến cái túi da: “Hình như là trà làm ấm giọng.”
Tào Nguyên Huy đẩy cửa, bước vào nhà, sau đó liền nhìn thấy một hình bóng đứng ở trong phòng, ngay lập tức kinh ngạc kêu lên: “Đội trưởng Diêm?”
“Tử Ký!” Nghe thấy Diêm Tử Ký quay về, Tư Dao không thèm thay giày mà chạy ngay vào trong nhà, tâm tình rất vui vẻ.
Diêm Tử Ký xoay người nhìn Tư Dao, vẻ mặt ảm đạm khó lường. Hình như anh ta cảm nhận được sự khác thường trong cảm xúc của Diêm Tử Ký, Tào Nguyên Huy có chút lo lắng: “Đội trưởng Diêm, anh đột nhiên quay về là có chuyện gì sao?”
“Tào Nguyên Huy, cậu ra ngoài đợi đi.” Diêm Tử Ký nói.
Tào Nguyên Huy nhìn Tư Dao, anh ta đặt đồ xuống rồi quay người đi ra khỏi tòa nhà. Tào Nguyên Huy rời khỏi, Tư Dao nhón chân nhìn Diêm Tử Ký: “Tử Ký?”
“Tư Dao, anh cảm thấy chúng ta nên nói chuyện.” Diêm Tử Ký kiềm chế sự nóng nảy của mình, cố gắng dùng giọng nói bình thường nói với cô. Tư Dao ngoan ngoãn gật đầu, cô nhìn Diêm Tử Ký chờ đợi anh nói tiếp.
“Chuyện ở quân đội anh đã biết hết rồi. Năng lực bắn súng tinh tế, thể lực điều tra siêu việt, còn có nhiệt độ khống chế máy móc.” Diêm Tử Ký lấy một cây kim từ trong ngực ra đặt lên bàn: “Tư Dao, rốt cuộc em là ai?”
“Em là Tư Dao.” Tư Dao không hiểu sự nghiêm túc đột ngột của Diêm Tử Ký, cô cũng bối rối không hiểu ý tứ của anh.
“Em nói anh dạy em súng ống và vật lộn. Chúng ta gặp nhau ở thị trấn Hoa Đồng. Trước đây anh chưa bao giờ gặp qua, anh dạy em những thứ đó khi nào.”
“Anh nói em nói dối đúng không?” Tư Dao nhìn Diêm Tử Ký bằng ánh mắt kinh ngạc. Lão Diêm sao có thể nói như vậy với cô chứ. Cho dù cô nói dối toàn bộ Tinh Tế, cũng không bao giờ nói dối hắn.
Diêm Tử Kỳ nhìn chằm chằm Tư Dao, đột nhiên anh rút ra một con dao găm từ trong tay áo. Anh mô phỏng cách đánh của Lôi Tinh đâm về phía Tư Dao. Tư Dao nghiêng người ra sau né tránh, hai tay đỡ lấy đòn tấn công của Diêm Tử Ký, bị lực đạo của anh phá bỏ.
“Đòn tấn công này rất quen thuộc.” Ánh mắt của Diêm Tử Ký đột nhiên âm trầm: “Nửa năm trước, anh thực hiện nhiệm vụ ở Cảnh Nội. Anh và trùm buôn thuốc giao chiến, anh suýt chút nữa đã chết trong tay hắn.”
“Đòn tấn công này là anh dạy cho em đấy.” Tư Dao giật mình nhìn Diêm Tử Ký, môi ấp á ấp úng không nói nên lời.
Diêm Tử Ký xoay người rời khỏi căn phòng. Tư Dao nghe thấy tiếng bước chân của Diêm Tử Ký xa dần, những ấm ức đã tích tụ ở trong lòng khiến cho nước mắt của cô chực trào tuôn rơi.
“Những thứ này đều là anh từng dạy cho em mà. Những ngày sớm chiều ở bên nhau em đều nhớ rõ, chỉ có một mình anh quên thôi.”
Tư Dao hồn bay phách lạc trở về phòng, mở máy tính tìm đến diễn đàn mà cô hay thường dạo chơi, để lại lời nhắn ‘Rất khó chịu, phải làm sao bây giờ.’
Rất nhanh, phía dưới lời nhắn có rất nhiều bình luận đủ để xây một tòa nhà cao tầng. Tư Dao nhìn đủ loại phương pháp giải quyết kỳ ba này khiến cho đầu óc cô choáng váng. Cuối cùng ánh mắt của Tư Dao dừng lại ở một bình luận ‘Khó chịu thì thế nào à? Đương nhiên là báo thù xã hội rồi!’
Tư Dao xốc lại tinh thần, xoa tay xoa tay chuẩn bị phát tiết. Dữ liệu của hacker âm thầm lan truyền, chạy tán loạn gây sóng gió cho mạng lưới internet.
Khi hacker thần bí tái xuất bị phát hiện, mạng lưới internet bị đảo lộn. Những tên tội phạm mạng internet đó bị bắt, các loại bằng chứng về xưởng đen được công bố. Thậm chí vô số hacker bị liên lụy, tất cả đều bị bắt và bị vạch trần.
Các hacker bị chọc giận muốn vây đánh Hắc Thần, cuối cùng lại bị một nhóm đánh tan tác trong vài giây, toàn bộ quân đội đều bị diệt sạch. Khoảng thời gian chiến dịch hacker trên mạng internet rất ngắn ngủi, nhưng hậu quả tạo ra lại như sóng cuộn biển gầm.
Tội phạm rất thê thảm, mà tháng này cảnh sát phải tăng ca. Hắc Thần vốn đã mai danh ẩn tích, lại tự đẩy mình lên tiêu đề của mạng internet. Lần này cô trực tiếp bị liệt vào danh sách hacker bị truy nã đứng đầu bảng.
Nhàm chán rời khỏi trận chiến, Tư Dao chẹp miệng cảm giác vẫn rất khó chịu, cô nghĩ xem tiếp tục nên lượn xem diễn đàn nào. Sau đó cô tìm được một phương pháp phát tiết mới, đó chính là mua sắm.
Mau chóng nắm giữ các thao tác kỹ năng mua sắm trên mạng, Tư Dao xắn tay áo lên bắt đầu chém giết. Trong căn phòng tối mờ, ánh đèn máy tính hắt vào khuôn mặt trắng bệch của Tư Dao trông giống như một con quỷ oán hận ở trong phim kinh dị.
Giỏ hàng đã đầy rồi, Tư Dao cảm thấy tâm trạng hình như được xoa dịu rất nhiều. Cuối cùng đợi giỏ hàng đã được dọn sạch sẽ, Tư Dao thở ra một hơi tựa lưng vào ghế, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình rất thoải mái.
Tư Dao phát tiết xong, mở diễn đàn ra, nhìn thấy bình luận gần nhất đề nghị mua sắm, cô trả lời rất nghiêm túc ‘Tôi đã dọn sạch giỏ hàng trong tích tắc, giống như linh kiện đang bị rỉ sét cần được lau lại bằng dầu bảo dưỡng, cảm ơn đề nghị của cô!”
Diêm Tử Ký đi nhờ xe quay về quân đội ngay trong đêm, đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Diêm Kiều Quân. Diêm Tử Ký vừa nhận điện thoại liền nghe thấy tiếng cười ma quái của Diêm Kiều Quân: “Anh, sinh nhật của bố sắp đến rồi. Anh và chị dâu khi nào thì lãnh giấy kết hôn vậy.”
Vẻ mặt của Diêm Tử Ký u ám, ngậm miệng im lặng không trả lời. Hình như không cảm giác được áp suất thấp của Diêm Tử Ký, Diêm Kiều Quân nhanh nhẹn tiếp tục tranh luận với Diêm Tử Ký: “Nếu không em chở anh đi?”
“Quân đội của anh có việc, sinh nhật của bố anh không về được.” Diêm Tử Ký nói xong, mặc kệ những lời vô nghĩa của Diêm Kiều Quân, anh trực tiếp ngắt điện thoại.
Nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, trong lòng Diêm Tử Ký rất rối loạn. Tư Dao có quá nhiều chỗ kỳ lạ, cho dù như vậy, anh cũng không có cách nào xóa bỏ hôn ước giữa mình và Tư Dao.
Thậm chí Diêm Tử Ký có chút kích động, mặc dù Tư Dao thật sự là tội phạm, anh cũng muốn ở bên cạnh cô.
Diêm Tử Ký xoa trán, nhắm mắt thở dài, anh biết bản thân mình xong đời rồi. Anh thật sự thích một cô gái ngốc bước ra từ bệnh viện tâm thần.
Hiện tại, cảm xúc của anh rất không ổn định. Bây giờ nói chuyện với Tư Dao cũng chỉ có thể cãi nhau mà thôi. Diêm Tử Ký không muốn cãi nhau với Tư Dao, cho nên anh rời khỏi, muốn để hai bên đều bình tĩnh lại, đợi tâm tình ổn định rồi lại nói chuyện sau.
Chuyện của Diêm Tử Ký, Tư Dao vẫn chưa nguôi ngoai. Mạng internet lại nổi lên dư luận mới. Đó là video Tư Dao đánh nhau với huấn luyện viên trong quân đội, còn có đoạn ghi âm cô uy hiếp Triệu Như Nguyệt.
Ẩu đả với huấn luyện viên còn nghiêm trọng hơn ẩu đả với kẻ say, đó chính là giải phóng quân, điều này lập tức dâng lên một trận sóng to gió lớn. Các nhà truyền thông tranh nhau đưa tin, muốn Tư Dao đích thân ra mặt giải thích.
Sau khi tin tức này bùng nổ, Triệu Như Nguyệt đăng weibo, cô ta tỏ vẻ đáng thương nhu thuận nhưng thực ra lại ngấm ngầm hại Tư Dao. Cô ta nói Tư Dao kiêu ngạo bướng bỉnh, không biết tôn trọng tiền bối.
Triệu Như Nguyệt nói rất đáng thương, fan của cô ta lập tức giống như pháo đã châm lửa, toàn bộ đều xông đến weibo của Tư Dao làm ầm ĩ, uy hiếp Tư Dao phải xin lỗi và cút ra khỏi giới giải trí.
Trong văn phòng của Phong Thần tại Tinh Thế, Tư Dao lướt xem tin tức, biểu tình không có một chút nôn nóng nào. Lê Tinh nhìn thấy đám phóng viên tụ tập trước của Tinh Thế, xoay người cảm khái nói: “Tư Dao, cô thật sự rất hút vật thể đen nha. Vừa mới ra mắt được hai tháng, những chuyện xui xẻo đều bị cô gặp phải.”
Nhạc Cảnh Dư bưng cafe đi vào phòng, đưa cafe nóng cho Phong Thần: “Mặc dù chuyện ẩu đả huấn luyện viên là có nguyên nhân, nhưng Tư Dao thực sự đánh Lôi Tinh bị thương, sợ là không dễ xử lý.”
“Đoạn ghi âm kia là chuyện gì thế.” Phong Thần nghiêm mặt hỏi.
“Lời nói của Triệu Như Nguyệt rất khó nghe, châm chọc tôi và Tư Dao đều từng bước vào đồn cảnh sát. Cô ta còn nói đồn cảnh sát là câu lạc bộ của Tinh Thế.” Lê Tinh tức giận trả lời: “Là cô ta gây sự trước.”
“Làm sao mà có đoạn ghi âm đó.”
Lê Tinh cẩn thận nhớ lại, khuôn mặt hiện lên vẻ chán ghét: “Lúc đó không có máy quay và máy chụp hình, chắc chắn là Triệu Như Quỳnh lén ghi âm lại.”
“Không có gì phải sợ.” Tư Dao lấy ra một con chip đưa cho Phong Thần: “Tôi cũng có chứng cứ. Chứng cứ của tôi cao cấp hơn cô ta. Chứng cứ của tôi có cả ghi âm là video.”
Phong Thần và Nhạc Cảnh Phong ngạc nhiên nhìn nhau, Tư Dao vuốt cây kim ở trong ngực nói: “Tôi có máy quay mini, bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào cũng đều mở.”
Lê Tinh muốn đến gần ngực của Tư Dao để nhìn cho rõ, lại bị Nhạc Cảnh Dư nhấc chân đá một cái. Phong Thần cầm lấy con chip, im lặng gật đầu: “Tốt lắm.”
“Nhưng chuyện ẩu đả huấn luyện viên thì giải quyết như thế nào.” Nhạc Cảnh Dư hỏi.
Tư Dao cảm thấy rất kỳ lạ, có gì mà khó giải quyết chứ: “Để Lôi Tinh ra mặt giải thích là xong rồi.”
“Làm gì có chuyện đơn giản như thế.” Nhạc Cảnh Dư gõ đầu Tư Dao: “Cô đánh cái mặt người ra nông nỗi như vậy, cô ta hận không thể bóp chết cô đấy.”
“Bất kể như thế nào, cũng đều phải liên hệ với huấn luyện viên Lôi.” Phong Thần cau mày nói: “Cô ta có thể giải thích rõ ràng là tốt nhất, nếu như không thể xử lý thì sẽ phiền phức đấy.”
Tư Dao làm như không nhìn thấy, cô tiếp tục nghịch máy tính. Cô không hiểu Tử Ký tại sao lại nổi giận, cô đang nuốt một cục tức trong bụng. Triệu Như Nguyệt còn dám vu khống hãm hại cô, cô ta chính là đang đụng và họng súng của Tư Dao, cô chắc chắn sẽ dạy dỗ cô ta.
Tư Dao nắm chặt tay lại, ánh mắt hùng hổ nhìn chằm chằm vào máy tính, ánh sáng màu xanh chợt lóe lên trong đáy mắt rồi biến mất.
“Đừng chọc giận hacker, tính cách của hacker đều rất nóng nảy!”
Chương 34: Khủng hoảng tại trung tâm thương mại
Dư luận internet vẫn đang dậy dậy sóng, những bình luận trái chiều về Tư Dao vẫn liên tục cập nhập. <Dấu chân minh tinh> vẫn đang phát sóng trên truyền hình, lượng fan và anti fan cân bằng nhau. Trên weibo của Tư Dao đang bị xâu xé sục sôi ngất trời.
Tính cách thẳng thắn của cô khi bị bắt, tính cách ngang ngược khi giáo huấn người nước ngoài, nhóm thịt nạc tin tưởng manh thú, ngồi đợi Tư Dao bá đạo ra mặt.
Triệu Như Nguyệt cũng quá khó khăn rồi. Sau khi cô ta nói bóng nói gió hạ thấp giá trị của Tư Dao, các loại chuyện xui xẻo đều liên tục tìm đến. Đầu tiên là ngân hàng dự trữ bị trộm, sau đó là những bức ảnh không đứng đắn bị phanh phui, các buổi thử vai liên tục bị dồn vào chân tường.
Triệu Như Nguyệt giống như một Ôn Thần, chỉ cần có người lại gần cô ta thì sẽ gặp xui xẻo. Không bao lâu, trong giới giải trí đều xem cô ta như virus mà né tránh, chỉ sợ tự rước vận xui vào người.
Triệu Như Nguyệt đáng thương không biết rằng, xui xẻo của cô ta đều đến từ cuốn sách <Tư Toái Bạch Liên Hoa Bảo Điển> trong ngăn kéo của Tư Dao.
Kết thúc buổi quay chụp, Tư Dao ngồi xổm trong ký túc xá vẽ vòng tròn. Diêm Tử Ký không để ý đến cô, nếu như xác định anh vẫn còn sống, Tư Dao sẽ khiêng đại bác bắn vào căn cứ Báo Đặc Chiến.
“Nhìn dáng vẻ buồn bã giống như con mèo bệnh của cô, ai đã bắt nạt cô vậy?” Lê Tinh bưng một khay KFC đi vào phòng, đưa ly nước chanh cho Tư Dao.
Tư Dao nhận lấy khay thức ăn, cô lục tìm mực viên, phồng má trông rất ấm ức. Lê Tinh mệt mỏi gặm khoai tây chiên ngồi phịch ở trên ghế, thở dốc phì phò.
Tư Dao nhai ngấu nghiến mực viên, cảm giác cuối cùng tâm tình cũng khá hơn một chút. Lê Tinh đợi cái nóng vơi đi bớt, tiếp tục nói chuyện với Tư Dao: “Ghi hình sắp kết thúc rồi, nghe nói anh Phong Thần đã giúp cô chọn được một kịch bản tốt rồi.”
“Phong Thần nói với tôi rồi.” Tâm trạng của Tư Dao vẫn rất tệ. “Đề tài về giang hồ, “Mặc Ngân Kiếm Ca”.”
“Đây là kịch bản của tổng đạo diễn đấy.” Lê Tinh kinh ngạc.
Biểu tình của Tư Dao sững sờ, không hiểu sự kích động của Lê Tinh. Vẻ mặt của Lê Tinh lộ ra vẻ sùng bái: “Tổng đạo diễn chính là truyền kỳ của giới giải trí, mỗi kịch bản đều là tác phẩm xuất sắc. Giải thưởng mỗi năm đều nắm chắc trong tầm tay.”
Nghe thấy sự xúc động của Lê Tinh, Tư Dao tiếp tục ăn, cô không quan tâm lắm. Thứ lỗi cho cô, đối với những giải thưởng này cô không cảm thấy hứng thú. Nếu như làm ảnh hậu có thể nhận được phần thưởng là ăn bánh ngọt miễn phí cả một năm, chắc chắn có thể khiến lửa chiến đấu của cô bốc lên.
“Tư Dao, cô muốn thử vai gì trong “Mặc Ngân Kiếm Ca” vậy?” Lê Tinh hỏi.
“Hồ Dĩnh Nhi, con gái duy nhất của minh chủ giang hồ.” Vì để thử vai diễn này cô đã tra cứu ‘minh chủ giang hồ’ có ý nghĩa gì, thực ra nó giống như ‘Hoàn Ám’, mà ‘Hoàn Ám’ chính là tổng bộ của hải tặc Tinh Tế.
“Hai tháng trước “Mặc Ngân Kiếm Ca” đã bắt đầu casting, tôi đã từng đọc qua kịch bản, Hồ Dĩnh Nhi là nữ phụ thứ sáu, đất diễn cũng rất nhiều.” Lê Tinh nói.
Khuôn mặt vô cảm của Tư Dao đang vét bơ ăn, cô không cảm thấy đất diễn rất nhiều, cô đọc qua liền nhớ rõ. Lê Tinh vẫn muốn tiếp tục bàn luận chuyện kịch bản với Tư Dao, lúc này điện thoại đột nghiên reo lên.
Lê Tinh bắt máy, nói một vài câu, sau đó ngắt điện thoại, nói với Tư Dao: “Lăng Kỳ đến rồi, muốn rủ chúng ta đi chơi, cô có muốn đi không?”
“Được.” Rảnh rỗi ở ký túc xá cũng không làm gì, Tư Dao đồng ý rất sảng khoái.
Rời khỏi ký túc xá, ngồi lên xe của Lăng Kỳ. Lăng Kỳ đeo kính râm nhìn Lê Tinh và Tư Dao, cười nói: “Hôm nay tôi không có công việc, muốn đi đâu đó chơi. Đi ngang qua Tinh Thế thì gọi điện cho các người.”
“Tôi và Tư Dao cũng không có gì làm, đang rất chán nản đúng lúc cô đến đấy.” Lê Tinh cười hi hi nói.
Lăng Kỳ liếc mắt nhìn tòa nhà Tinh Thế ở trước mặt, sau đó nhìn Tư Dao: “Anh Tào không đi cùng cô sao?”
“Nguyên Huy bị Phong Thần kéo đi huấn Luyện rồi.” Cô và Lê Tinh lén lút chuồn ra ngoài, nếu như Tào Nguyên Huy nhìn thấy, cô căn bản không thể trốn thoát được.
Lăng Kỳ đeo kính râm cười cười, khởi động xe rời khỏi đó. Lê Tinh vuốt ve món đồ chơi ở sau ghế ngồi, nhìn Tư Dao bằng ánh mắt do dự: “Những tin tức gần đây của Tư Dao, đi dạo như thế này không sao chứ?”
“Trong cái hộp ở ghế sau có một cái mũ lưỡi trai và khẩu trang đấy.” Lăng Kỳ nhắc nhở.
Lê Tinh nhanh chóng tìm thấy mũ lưỡi trai và khẩu trang, biểu tình xúc động nhìn Lăng Kỳ: “Trang bị rất đầy đủ nhà. Xem ra cô thường xuyên đi ra ngoài chơi.”
“Tôi cũng không phải siêu sao ảnh hậu. Cho dù đi dạo phố bị nhận ra cũng không sao.” Lăng Kỳ cười thẹn thùng, hoàn toàn không vì như thế mà cảm thấy xấu hổ.
“Chúng ta đi đâu chơi đây.” Lê Tinh đưa mũ lưỡi trai và khẩu trang cho Tư Dao, tùy ý hỏi.
“Phố thương mại của khu Nam Lộ, có một cửa hàng thịt nướng, hương vị siêu ngon, chúng ta đi đến đó trước?”
“Ừm!” Tư Dao liếm khóe miệng, nắm tay, xác định mục tiêu là Lăng Kỳ: “Chúng ta đi ăn thịt nướng đi, tôi trả tiền.” Sau khi hack vào tài khoản dự trữ của Triệu Như Nguyệt, số tiền trộm được cô chưa tiêu một đồng nào.
Lê Tinh tựa đầu vào ghế: “Lăng Kỳ, có thể đừng dẫn cô ấy đi ăn trước không?”
Lăng Kỳ lập tức sửng sốt, sau đó không nhịn được mà cười ra tiếng: “Tôi biết rồi, lần sau nhất định sẽ chú ý.”
Chạy xe vào bãi đỗ xe, Lăng Kỳ dẫn Tư Dao và Lê Tinh đến quán thịt nướng. Cho dù ba người đều đeo khẩu trang trùm kín mặt, nhưng dáng người xinh đẹp và khí chất xuất chúng, vẫn thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Bọn họ thuê một phòng riêng của nhà hàng rồi nhanh chóng rời khỏi sảnh. Lê Tinh đóng cửa lại, ngăn chặn những ánh nhìn của mọi người. Anh ta vỗ ngực, sự kinh ngạc vẫn chưa vơi đi: “Những ánh mắt kia giống như tia X quang vậy. Tôi nhìn thấy những ánh mắt đó mà lông tơ đều dựng hết cả lên.”
“Chọc mù mắt chó của bọn họ.” Khuôn mặt Tư Dao không có biểu cảm gì, bóp bóp miếng bọt biển.
Cứu cái bọt biển từ trong tay Tư Dao ra, khóe miệng Lê Tinh run rẩy nói: “Hội chứng tuổi dậy thì là một loại bệnh.”
“Phim truyền hình bá đạo tổng tài đều diễn như vậy.” Tư Dao ngẩng mặt phản bác.
“Đầu óc của bá đạo tổng tài đều có bệnh.” Lê Tinh phất tay, khuôn mặt lộ ra vẻ chán ghét: “Kẻ ngốc lắm tiền, hại bố hại mẹ hại tổ tiên.”
Lăng Kỳ khom lưng che miệng cười cười. Vẻ mặt của Tư Dao cái hiểu cái không, cô cất lời nói của Lê Tinh vào kho dữ liệu, đối chiếu với dữ liệu ban đầu. Cuối cùng đưa ra kết luận: ‘ Người dân ở Trái Đất đều mắc bệnh tâm thần’.
Thịt nướng được đưa vào phòng riêng của nhà hàng, Tư Dao bá đạo chấm ớt cay, Lê Tinh và Lăng Kỳ nhìn thấy cảnh cô chấm ớt mà cảm giác đau dạ dày. Lăng Kỳ lặng lẽ đưa ly nước nóng qua: “Tư Dao, ăn ớt cay không tốt cho dạ dày.”
Tư Dao cúi đầu hì hục ăn một cách mãnh liệt, Lăng Kỳ bất đắc dĩ di dời sự chú ý, nhìn sang Lê Tinh hỏi: “Triệu Như Nguyệt gần đây không ném đá giấu tay sỉ nhục Tư Dao nữa chứ.”
“Cô ta còn chưa lo nổi cho bản thân mình.” Lê Tinh cười mỉa mai: “Ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ. Bây giờ Triệu Như Nguyệt giống như một Ôn Thần, vấp phải nhiều khó khăn như thế cũng không chết được, đều là báo ứng.”
“Haizz.” Lăng Kỳ nhíu mày thở dài: “Cứ chân thành diễn kịch không tốt sao? Ai lại cậy vào bản lĩnh ảnh đế ảnh hậu, cô lừa tôi, tôi hại cô, có mệt hay không vậy.”
“Nếu như ai cũng giống như cô, vậy thì giới giải trí còn có thể giống như bây giờ sao.” Lê Tinh lắc ly rượu, cậu ta cảm thấy hứng thú với ánh mắt thấy mà làm như không thấy của Tư Dao: “Triệu Như Nguyệt đã bước nửa chân vào quan tài, đợi anh Phong Thần đánh cho cô ta một đòn trí mạng mà thôi.”
“Phong Thần muốn chỉnh Triệu Như Nguyệt sao?” Lăng Kỳ kinh ngạc.
“Làm sao Triệu Như Nguyệt có thể lọt vào mắt của ang Phong Thần chứ? Chỉnh cô ta đều sợ dơ tay. Nhưng cô ta dám có suy nghĩ động đến Tư Dao và anh Cảnh Dư. Trong giới giải trí, ai cũng biết anh Phong Thần bênh vực người của mình nhất.”
Tư Dao muốn trộm rượu của Lê Tinh rượu, Lê Tinh đẩy ly rượu ra chỗ khác né tránh. Cậu ta giúp cô châm thêm đồ uống. Nhìn thấy đôi mắt của Tư Dao trợn tròn lên, Lăng Kỳ cười ra tiếng.
Loay hoay với miếng thịt nướng xém bị cháy, Lăng Kỳ cau mày lại: “Lúc Triệu Như Nguyệt mới vừa bước vào giới giải trí cũng rất tốt.”
“Cô ta quản không được tâm, bị ánh đèn xa hoa trụy lạc làm mờ con mắt, kiêu căng, tham lam.” Lê Tinh bưng ly rượu im lặng một lát, sau đó nhếch miệng cười nói: “Đây là lời mà anh Cảnh Dư nói.”
“Khi <Dấu chân minh tinh> ghi hình, tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Triệu Như Nguyệt và Phùng Dự.” Lăng Kỳ chống cằm nhớ lại: “Khi cô ta vừa mới bước vào giới giải trí, nằm gai nếm mật, nuốt nước mắt vào trong mới đi được đến bây giờ.”
“Tư Dao tình cờ gặp được Phong Thần. Cô ấy được anh nâng đỡ ra mắt công chúng. Tài nguyên đều đưa đến trước mặt cô ấy. Điều đó khiến cho cô ấy kiêu ngạo giống như hoàng hậu, ngẩng đầu bước qua hành trình gập ghềnh, đi đến đỉnh cao mà vô số minh tinh cấp thấp đều ngưỡng mộ.”
“Tư Dao rất may mắn. Sự may mắn của Tư Dao khiến cho cô ta đố kỵ và oán hận.” Lăng Kỳ nhìn về phía Tư Dao, Tư Dao vẫn đang ăn, cô không quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Sự ngây thơ của cô khiến cho Lăng Kỳ rất phức tạp.
“Nếu chỉ vì cô ta đố kỵ người khác có được thứ mà cô ta không có, rồi sau đó đi hãm hại người ta, cô ta đáng thương đáng buồn mà cũng đáng hận.” Lê Tinh đồng tình với Triệu Như Nguyệt, đồng tình nhưng không thông cảm.
“Chẳng lẽ cô ta đã từng trải qua khó khăn, cho nên cô ta muốn tất cả mọi người đều phải đi theo quỹ đạo của cô ta sao? Tâm lý vặn vẹo này của cô ta có khác gì bệnh tâm thần đâu chứ.”
Nghe được từ mẫn cảm này, lỗ tai của Tư Dao dựng lên, đôi mắt của cô liếc nhìn Lê Tinh: “Cậu kỳ thị bệnh tâm thần sao?”
Câu hỏi của Tư Dao khiến Lê Tinh sững sờ. Tuy cậu ta không biết Tư Dao có ý gì, nhưng trực giác nhạy bén nói cho Lê Tinh biết, nếu cậu ta trả lời sai, chắc chắn sẽ chết rất thảm.
“Không, tôi tôn trọng sự bình đẳng của tất cả mọi người!” Câu nói của Lê Tinh rất rõ ràng và hùng hồn.
Khuôn mặt của Lăng Kỳ hiện lên vẻ thương hại và thương cảm, cô ta lật miếng thịt nướng, nói sang chuyện khác: “Mau ăn đi, một lát nữa chúng ta đi dạo phố.”
“Tư Dao ăn nhiều thịt heo một chút để tẩm bổ.” Lê Tinh ân cần giúp Tư Dao kẹp thịt: “Gần đây có quá nhiều chuyện bực mình rồi.”
Tư Dao gắp thịt chấm vào ớt cay rồi bỏ vào miệng, khóe mắt liếc nhìn Lê Tinh hỏi: “Ăn cái gì bổ cái đấy hả? Vậy thì gắp cho tôi thịt ở mông con heo đi.”
Động tác kẹp thịt của Lê Tinh cứng đờ, Lăng Kỳ cười hì hì nháy mắt cười nhạo: “Đùa lưu manh.”
“… Lăng Kỳ, cô học hư rồi.” Lê Tinh che mặt khóc hu hu.
Ăn uống no nê ở quán thịt nước, ba đứa tham ăn ợ lên một tiếng, cảm thấy hài lòng đi thẳng đến trung tâm thương mại. Đi đến khu bán châu báu ở tầng trệt của trung tâm thương mại, Lăng Kỳ kéo Tư Dao lại, cô ta giới thiệu cho cô về các loại kim cương.
Chuông điện thoại Lê Tinh vang lên, Lê Tinh số điện thoại hiển thị trên màn hình, cậu ta gõ quầy ra hiệu cho Tư Dao: “Tư Dao, điện thoại của anh Tào.”
“Tôi không muốn quay về.” Tư Dao từ chối nhận điện thoại. Lê Tinh bất đắc dĩ ngắt điện thoại, suy nghĩ vẫn nên gửi một tin nhắn, báo cáo vị trí hiện tại của bọn họ để Tào Nguyên Huy khỏi lo lắng.
“Cãi nhau với anh Tào sao?” Lăng Kỳ hỏi.
“Không có.” Tào Nguyên Huy là một người thần bí khó hiểu, Tư Dao là một người ngoài hành tinh có thần kinh bị lệch đường ray. Hai người bọn họ căn bản là không cãi nhau được. Tư Dao tức giận, Tào Nguyên Huy bao giờ cũng gọi điện báo cáo với Diêm Tử Ký.
Nghĩ đến Diêm Tử Ký, đôi mắt của Tư Dao đôi mắt ảm đạm. Diêm Tử Ký lâu rồi chưa liên lạc với cô. Tư Dao có cảm giác Diêm Tử Ký cố ý trốn tránh cô.
Nhạy bén nhận thấy cảm xúc của Tư Dao đột nhiên trầm xuống, Lê Tinh cười hì hì nói sang chuyện khác: “Không muốn quay về vậy thì đừng quay về nữa. Hôm nay chúng ta cứ quẩy lên.”
Lăng Kỳ cũng rất thông minh không hỏi tiếp, cô ta lấy viên kim cương ướm thử lên cổ Tư Dao khoa tay múa chân: “Viên kim cương này rất xứng với màu da của Tư Dao, còn có đôi mắt màu xanh này nữa. Thật sự rất xinh đẹp.”
“Có lẽ nhãn hàng châu báu này có thể cân nhắc mời Tư Dao làm người đại diện.” Lê Tinh ngồi ở trước quầy, chống đầu nhìn Lăng Kỳ và Tư Dao.
“Những viên ngọc bích và trang sức bằng ngọc này cũng tạm được.” Lăng Kỳ cau mày lắc đầu: “Ngọc bích có đẹp hơn nữa cũng ảm đạm thất sắc hơn ánh mắt của Tư Dao.”
“Ngọc trai thì sao.” Lê Tinh cất điện thoại vào, cậu ta chỉ vào quầy đề nghị.
“Ngọc trai tao nhã cao quý, nếu không giữ được khí chất thì trông rất giống một cô gái dưới quê.” Lăng Kỳ bảo nhân viên bán hàng lấy đôi hoa tai ngọc trai ra, ướm thử lên tai của Tư Dao: “Tư Dao rất thích hợp.”
Khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng, mái tóc đen mềm mại, đôi mắt màu xanh trong veo của Tư Dao đeo đôi hoa tai ngọc trai này lên trông rất giống một người cá. Lê Tinh ngó mắt nhìn vào bức tranh tuyên truyền, lập tức bĩu môi ghét bỏ, còn không đẹp bằng Tư Dao.
‘Tách!’ bên cạnh truyền đến âm thanh của camera khi chụp ảnh, Lăng Kỳ nhanh chóng ôm chặt Tư Dao, Lê Tinh cau mày đứng lên.
Tư Dao hình như không cảm giác bị chụp lén, đôi mắt nhìn xuyên qua cửa kính nhìn về phía đường phố, lông mày bất giác cau lại, loại cảm giác này, hình như là…
Người con trai cầm cameras chụp lén đã bị phát hiện, khuôn mặt lập tức đỏ lên, mau chóng thu hồi camera rồi sau đó xoay người bỏ chạy. Lê Tinh vừa định đuổi theo, đồng tử của Tư Dao lập tức thu lại.
“Ngồi xổm xuống!” Tư Dao nhấc chân đá Lê Tinh một cái, bản thân ôm lấy Lăng Kỳ, bảo vệ đầu của cô ta, sau đó lăn đến chỗ có thể ẩn nấp ở bên cạnh.
Tư Dao làm tất cả mọi thứ đều trong một khoảnh khắc, tiếng súng dồn dập vang vọng khắp trung tâm thương mại, cửa kính xung quanh đều bị bắn vỡ. Mùi thuốc súng hòa lẫn mùi máu tươi nhanh chóng bao phủ, âm thanh chạy trốn và tiếng thét chói tai ồn ào, trung tâm thương mại ấm áp lãng mạn lập tức biến thành địa ngục.