Chương 31: Leo núi
Tin tức và dư luận có chuyển biến tốt vì đoạn video, trang web của cục cảnh sát cũng lên tiếng giải thích rõ ràng sự việc, chuyện của Tư Dao dần lắng xuống, phần lớn fans đều khen ngợi cô gặp chuyện bất bình trên đường liền ra tay giúp đỡ. Mặc dù vẫn còn những nghi ngờ nhưng cũng chẳng có ảnh hưởng gì nữa.
Việc ghi hình vẫn tiếp tục, các minh tinh lại tập trung và di chuyển đến địa điểm quay bằng xe chuyên dụng. Lăng Kỳ ân cần hỏi han Tư Dao, còn Triệu Như Nguyệt thì bĩu môi chế nhạo: “A dua nịnh hót.”
Lăng Kỳ liền nghẹn họng, giận đến tím mặt, cô ta ấp a ấp úng cúi đầu trầm mặc. Tư Dao đưa mắt lướt điện thoại, không để ý đến Triệu Như Nguyệt.
Phùng Dự kéo tay Triệu Như Nguyệt muốn ngăn lại nhưng Triệu Như Nguyệt lại đẩy Phùng Dự ra, ánh mắt cô ta châm chọc mỉa mai: “Vào đồn cảnh sát cũng không tệ chứ? Đồn cảnh sát sắp trở thành câu lạc bộ của Tinh Thế rồi nhỉ.”
Nghe được lời ám chỉ của Triệu Như Nguyệt, Lê Tinh ngay lập tức giơ nắm đấm trước mặt cô ta: “Triệu Như Nguyệt, cô đừng ức hiếp người quá đáng.”
Tư Dao nhìn đôi môi đỏ chót của Triệu Như Nguyệt, trong đôi mắt xanh biếc của cô thoáng lướt qua một tia màu xanh lục bí hiểm: “Địa điểm quay này ở trong bộ đội, đừng có chọc tôi, tôi sẽ đánh cô đấy.”
“Cô dám uy hiếp tôi!” Triệu Như Nguyệt đập ghế, tức giận đứng dậy chỉ vào Tư Dao.
“Tôi đang uy hiếp cô đấy.” Vẻ mặt Tư Dao cứng ngắc bóp nát hai quả óc chó, ánh mắt u ám trừng mắt với Triệu Như Nguyệt.
Triệu Như Nguyệt bị ánh mắt của Tư Dao làm cho sợ hãi, cô ta cố nín nhịn, tức tối nắm lấy váy mình. Tư Dao lười biếng dựa vào lưng ghế tiếp tục chơi game, cô cơ bản là chẳng coi Triệu Như Nguyệt ra gì.
“Tư Dao, bộ đội như thế nào vậy.” Thấy không khí có chút căng thẳng, Lăng Kỳ nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Luyện tập và luyện tập, khá là khô khan.” Tư Dao ôm má suy nghĩ.
Lăng Kỳ mở to mắt, nở một nụ cười ngọt ngào: “Đây là anh Tào nói với cô sao?”
Tư Dao liếc nhìn quần áo của Lăng Kỳ, ngoắc ngoắc ngón tay: “Váy vóc rườm rà, giày cái gót màu bạc, với bộ đồ này trên chiến trường cô có khác gì bia sống đâu.”
Lăng Kỳ kéo váy, tỏ vẻ bối rối: “Tôi không có đồ thể thao.”
“Không sao đâu.” Lê Tinh vỗ vai Lăng Kỳ an ủi: “Đến nơi chắc chắn sẽ phải thay quân phục.”
Xe khách chòng chành đến địa điểm quay, vừa tiến vào sân huấn luyện của đại đội trinh sát, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Lăng Kỳ hét lên dựa sát vào Lê Tinh, Triệu Như Nguyệt và Phùng Dự cũng sợ hãi ôm đầu.
Tư Dao mở cửa xe, chán ghét xua tay gạt lớp khói bụi, nhanh nhẹn nhảy xuống xe đứng vững. các trinh sát trên sân huấn luyện xuyên qua khu vực nổ, thực hiện các hạng mục huấn luyện.
“Xuẩn Bảo.” Nhạc Cảnh Dư và Mạc Thanh Thần đã đến trước, vẫy tay chào Tư Dao.
Các minh tinh đứng tách riêng, Lê Tinh nhìn những binh lính trinh sát với ánh mắt sùng bái, anh ta che miệng nói nhỏ với Nhạc Cảnh Dư: “Ngầu thật đấy.”
Một nữ quân nhân mang quân hàm thượng úy đi về phía các minh tinh, mái tóc ngắn và ánh mắt sắc bén, bộ quân phục thẳng tắp trông rất hiên ngang mạnh mẽ: “Xin chào, tôi là Lôi Tinh, đội trưởng đội trinh sát 3, và là sĩ quan huấn luyện của các bạn.”
“Đội trưởng trinh sát nữ à.” Lê Tinh cảm khái.
Ánh mắt Lôi Tinh nghiêm khắc liếc nhìn Lê Tinh, Lê Tinh vội vàng im bặt, đứng thẳng người.
“Trên TV các bạn là những minh tinh, nhưng đã đến đây, các bạn cũng chỉ là một quân nhân.”
“Tôi không yêu cầu nhiều ở các bạn, chỉ có một điều đó là phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện.”
“Rõ!” Trời đất thiên địa ơi, nữ quân nhân trong bộ đội đều đáng sợ như vậy sao?
Lôi Tinh nhìn các minh tinh trước mặt, Tư Dao có cảm giác, ánh mắt Lôi Tinh dừng lại trên người cô trong chốc lát, Tư Dao liếc nhìn Lôi Tinh, dữ liệu trong đầu cô liền xẹt qua.
“Đây đều là các hạng mục trong huấn luyện hàng ngày của bộ đội trinh sát.” Lôi Tinh quay người chỉ về phía sân huấn luyện.
“Mọi người xem xong cảm thấy thế nào?”
“Bác giải phóng quân vất vả rồi.” Lê Tinh cười.
Lôi Tinh thờ ơ nhìn Lê Tinh, Lê Tinh lập tức có chút sợ hãi, Lôi Tinh rời mắt chuyển hướng về phía cuốn sổ huấn luyện: “Lê Tinh.”
“Là tôi.” Lê Tinh nhắm mắt lại, cảm nhận rõ ràng hơi thở của tử thần.
“Năm vòng quanh sân huấn luyện.” Lôi Tinh lạnh lùng ra lệnh. Lê Tinh trợn tròn mắt ra vẻ không thể tin nổi. Lôi Tinh nhìn đồng hồ nói: “30 giây vẫn chưa chấp hành, gấp đôi.”
Ngay khi giọng nói của Lôi Tinh vừa dứt, Lê Tinh vội vàng bỏ balo xuống chạy về phía sân huấn luyện, Nhạc Cảnh Dư mỉm cười, đôi mắt đại bàng sắc bén của Lôi Tinh ngay lập tức xác định: “Buồn cười lắm à?” Nhạc Cảnh Dư lập tức nghiêm túc nói: “Tôi kiên quyết tuân theo mệnh lệnh của giáo quan.”
Như thể hài lòng với sự biết điều của Nhạc Cảnh Dư, Lôi Tinh gấp sổ huấn luyện lại, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Có 30 phút để thay trang phục, tẩy trang. Nếu vượt quá thời gian, tự gánh hậu quả.”
Một sĩ quan đi cùng Lôi Tinh nhanh chóng bước lên trước: “Mời đi theo tôi.”
Âm thầm cầu phúc cho Lê Tinh đang chịu phạt, những ngôi sao còn lại đi theo sĩ quan kia về phía ký túc xá. Phùng Dự quan sát xung quanh, nhỏ giọng nói với vị sĩ quan: “Anh à, vị huấn luyện vừa nãy rốt cuộc là ai vậy.”
Anh ta liếc nhìn Phùng Dự, khóe miệng hơi giật giật, sau một hồi im lặng mới rón rén nói: “Đừng có chọc cô ấy.”
“Cô ấy rất lợi hại sao?” Lăng Kỳ nghi ngờ hỏi.
Khóe miệng cậu sĩ quan nhếch lên như thể giễu cợt sự ngây thơ của Lăng Kỳ: “Đội trưởng nữ đầu tiên trong một binh đoàn nam, mọi người tự mình cân nhắc đi.”
Cậu sĩ quan đưa các minh tinh đến khu ký túc xá: “Phòng nam bên trái, nữ bên phải, thay đồ theo tên đã dán trên trang phục.”
Tư Dao đi vào ký túc xá và nhìn trên chiếc giường, cô lấy quân phục theo bảng tên, sau đó bắt đầu thay quần áo. Tư Dao đã quen để mặt mộc nên cô không cần tẩy trang, nhìn Lăng Kỳ và Triệu Như Nguyệt mới phiền phức hơn nhiều.
Sau khi thay xong quân phục, Tư Dao vội vàng chạy đến nơi tập hợp, ngoại trừ Tư Dao và Mạc Thanh Thần, các minh tinh khác đều đến muộn. Vẻ mặt của Lôi Tinh vô cùng khủng khiếp, thậm chí cả Lê Tinh vừa mới chịu phạt xong cũng cảm nhận được, dù có mệt mỏi thế nào cũng cố gắng đứng thẳng.
“Đến muộn rồi.” Lôi Tinh nhìn các minh tinh, sau đó ánh mắt cô ta dừng lại chỗ Lăng Kỳ và Triệu Như Nguyệt: “Vẫn chưa tẩy trang, có phải là không coi mệnh lệnh của tôi ra gì không?”
Vẻ mặt Triệu Như Nguyệt và Lăng Kỳ vô cùng ấm ức, không lên tiếng, Lôi Tinh nhếch miệng như thể đang cười: “Nếu đã như vậy, để tôi giúp các cô một tay.”
“Tư thế đứng nghiêm, chuẩn bị!” Lôi Tinh hét lên như sấm, đến mức các minh tinh đều nhanh chóng đứng dậy.”
“Tư thế đứng nghiêm là huấn luyện hằng ngày cơ bản nhất trong bộ đội.” Lôi Tinh đi vòng quanh các minh tinh một lượt.
“Mọi người là ngày đầu tiên tới đây, tôi cũng sẽ không làm khó các đồng chí.”
“Phải đứng bao lâu?” Triệu Như Nguyệt cau mày hỏi.
“Trong bộ đội, muốn hỏi giáo quan phải báo cáo.” Lôi Tinh sửa chữa.
“Báo cáo, tư thế đứng nghiêm phải đứng trong bao lâu?” Triệu Như Nguyệt cất cao giọng hỏi.
“Rất đơn giản.” Lôi Tinh tiến sát gần mặt của Triệu Như Nguyệt.
“Cho đến khi lớp trang điểm của các cô được tẩy sạch.”
Lê Tinh thống khổ nhắm mắt, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Lớp trang điểm của họ đều chống nước chống trôi mà.”
Nhiệt độ cao gần 40 độ, sức nóng hầm hập dường như có thể nấu chín được người, Lăng Ký vốn đã yếu ớt, run rẩy tới mức muốn ngất đi, Triệu Như Nguyệt nghiến răng muốn xé xác Lôi Tinh ra thành từng mảnh.
“Đây là ra oai phủ đầu sao?” Nhạc Cảnh Dư cười khổ: “Chúng ta cũng đâu có đắc tội với cô ấy chứ.”
Tư Dao từ đầu đến cuối đều chú ý đến Lôi Tinh, cô quả thật là không nhìn nhầm, mặc dù Lôi Tinh không để ý đến cô quá rõ ràng nhưng ánh mắt của cô ta lần nào cũng dừng trên người Tư Dao.
“Tư Dao, cô có nóng không?” Lê Tinh thì thầm với Tư Dao.
“Nóng.” Tư Dao thành thật gật đầu.
“Nhưng sao tôi cứ cảm thấy cô vẫn rất thoải mái?” Lê Tinh lén lút liếc nhìn vẻ mặt vô cảm của Tư Dao, thứ lỗi cho anh ta không hiểu được cảm giác của người bị liệt mặt.
“Rất nóng, nhưng tôi không sợ nóng chút nào.” Cô đã từng bị liên bang ném vào lò đốt để tiêu hủy, trong lò còn nóng hơn thế này gấp trăm lần.
“Giáo quan Lôi, cô bây giờ có khác gì cải trang nhục hình không.” Triệu Như Nguyệt không chịu được nữa, tức giận chỉ trích Lôi Tinh.
“Nhục hình?” Lôi Tinh giễu cợt nhìn Triệu Như Nguyệt giống như vừa mới nghe được một câu chuyện cười nào đó: “Trong bộ đội trinh sát, tư thế đứng nghiêm với hình phạt không dính dáng gì với nhau.”
“Chúng tôi chưa từng trải qua huấn luyện, cô không thể đối xử với chúng tôi như thế này.” Triệu Như Nguyệt quyết tâm không đứng tư thế đó nữa.
Lôi Tinh nhìn Triệu Như Nguyệt với vẻ mặt lạnh lùng, sau đó xoay người chỉ vào tường leo núi ở sân huấn luyện: “Không muốn đứng nữa thì trèo lên trên đó.”
“Thật sao?” Tư Dao mở to mắt xác nhận.
Lôi Tinh đưa mắt nhìn Tư Dao và khẽ gật đầu xác nhận, Tư Dao lập tức xắn tay áo kên: “Tôi đi leo núi.”
Được sự đồng ý của Lôi Tinh, Tư Dao chạy đến trước bức tường leo núi cao gần chục mét, gồm nhiều mấu lồi lõm trên bức tường, là một trong những hạng mục huấn luyện hằng ngày của bộ đội trinh sát.
Tư Dao khởi động, sau đó bắt đầu di chuyển. Các binh sĩ xúm đến vây quanh, có người sốt ruột nhắc nhở Lôi Tinh: “Cô ấy không có đồ bảo hộ.”
Lôi Tinh nhìn chằm chằm Tư Dao với khuôn mặt lạnh lùng, Tư Dao bám vào những mấu đó, nhanh nhẹn leo lên. Trời đã vào giữa trưa, đây là lúc nhiệt độ cao nhất, toàn bộ bức tường leo núi đều nóng ran.
Tư Dao giống như một con khỉ hoạt bát, tốc độ của cô nhanh đến mức ngay cả các lính trinh thám bên dưới cũng phải sững sờ. Cô còn cách đỉnh tường leo nửa mét, nhưng Tư Dao đột nhiên trượt chân, cơ thể cô cứ thế mà rơi xuống.
“Tư Dao!” Nhạc Cảnh Dư và Mạc Thanh Thần hét lên, tất cả mọi người đều sợ hãi toát mồ hôi lạnh. Rơi xuống ở độ cao này, nếu không chết thì cũng sẽ bị liệt.
Khi Tư Dao rơi xuống, cô nhanh chóng nắm lấy sợi dây thừng bên cạnh, sau đó dùng sức bật lên, vững vàng leo lên đỉnh tường leo núi.
“Tốt!” Những binh lính trinh sát theo dõi bên dưới vỡ oà trong tiếng vỗ tay.
Tư Dao thổi lòng bàn tay đỏ ửng của mình, nhíu mày nghĩ, cơ thể này vẫn còn rất yếu.
Ánh mắt cô ra hiệu cho Lôi Tinh biết cô đã làm được, chân của Tư Dao quấn lấy sợi dây thừng, cô từ trên đỉnh tường nhảy xuống, khi gần tiếp đất cô nhanh chóng túm chặt sợi dây, xoay người hạ cánh an toàn.
Tư Dao bước tới chỗ Lôi Tinh hỏi: “Tôi đã leo lên rồi, có thể kết thúc tư thế đứng nghiêm này chưa.”
Lôi Tinh trầm mặc nhìn Tư Dao, lạnh lùng gật đầu: “Kết thúc được rồi.”
“Không nói sớm đi, lãng phí thời gian của tôi.” Tư Dao ung dung vươn vai, xoay người rời đi: “Buổi sáng không được ăn no, tôi sắp chết đói rồi.”
Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh cùng ăn sáng với Tư Dao hôm nay, nghe cô nói xong vẻ mặt hai người liền méo mó, ba bát sữa đậu, sáu cái quẩy, bốn lồng bánh bao mà vẫn chưa no sao?
Tư Dao tiêu sái rời đi, Lôi Tinh quay đầu nhìn những minh tinh khác: “Còn ai muốn thách đấu.”
Các minh tinh lẳng lặng đứng đó, tha thứ cho những con người phàm phu tục tử như bọn họ, không học được cưỡi mây khiển gió, vẫn là nên ngoan ngoãn đứng vậy thôi.
Triệu Như Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng Tư Dao rời đi, oán hận Tư Dao khoe khoang. Bây giờ cô ta cũng không dám đề nghị dừng việc đứng này nữa, chờ đến lúc chương trình phát sóng người chịu tiếng xấu chính là cô ta.
Nhưng binh lính vẫn còn đang bàn tán xôn xao về Tư Dao, Lôi Tinh lùng khiển trách: “Còn tụ tập ở đó làm gì, tiếp tục huấn luyện!”
Người xem lần lượt giải tán, Mạc Thanh Thần nhìn Lôi Tinh bằng ánh mắt khó lường. Vừa rồi binh sĩ nói rằng Tư Dao không có đồ bảo hộ, Lôi Tinh cũng không hề quan tâm, mà để cho Tư Dao tiếp tục thử thách.
Nếu Tư Dao không giỏi, lỡ tay ngã xuống thì xong rồi, Lôi Tinh có thù oán gì với Tư Dao mà lại muốn nhắm vào cô như thế.
Muốn giết cô ấy sao…
Chương 32: Đánh nhau với giáo quan
Ghi hình trong bộ đội khiến các minh tinh khổ không nói nổi, những người được nuông chiều từ bé như bọn họ làm sao có thể chịu nổi, chỉ sau hai ngày đã ỉu xìu như cọng rau héo. Chỉ có Tư Dao là vẫn tràn đầy sức sống, giống như con cái vật kỳ lạ vậy.
Trong canteen của quân đội, Lê Tinh cầm đũa khuấy bún trong bát, đáy mắt xanh đen lộ rõ sự mệt mỏi: “Tôi muốn ăn gà rán vịt quay, tôi muốn có điều hòa, muốn ghế mát xa.”
Lăng Kỳ nhíu mày gặm màn thầu, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tư Dao: “Tư Dao, sao tôi cảm thấy cô vào quân đội mà cứ như ở nhà vậy, thật bái phục cô Tư Dao à.”
“Những bài huấn luyện trong bộ đội này chỉ là làm nóng người thôi, thể chất của mọi người vẫn phải luyện tập nhiều.” Tư Dao phàn nàn về thể chất của những người trên trái đất lạc hậu này, người dân trên Tinh Tế còn khỏe mạnh hơn họ rất nhiều.
“Tư Dao uy vũ bá khí.” Lê Tinh giơ ngón tay cái lên với Tư Dao.
“Tư Dao thật sự rất mạnh mẽ, trước khi bước chân vào giới giải trí, cô đã làm gì vậy?” Mạc Thanh Thần hỏi.
Tư Dao gặm xương sườn, nhếch môi, cô cảm thấy có chút nhàn nhạt: “Tội phạm truy nã quốc tế, tôi từng nói với mọi người rồi.”
Nhạc Cảnh Dư trợn mắt, đẩy miếng sườn trong bát cho Tư Dao: “Mới khen cô vài câu cô đã lên mặt rồi hả.”
Tư Dao thỏa mãn ăn miếng sườn của Nhạc Cảnh Dư, cô mặt mày hớn hở bưng tô bún. Mạc Thanh Thần gõ tay xuống mặt bàn: “Mau ăn đi, đừng chờ đến lúc lại bị phạt nữa.”
Các minh tinh ăn xong được đưa đến sân tập bắn để tập hợp. Tư Dao nhìn thấy Tào Nguyên Huy đang nói chuyện với Lôi Tinh, họ hình như đang tranh cãi, vẻ mặt của Tào Nguyên Huy rất khó coi.
Lôi Tinh đẩy Tào Nguyên Huy ra, Lê Tinh đến gần Tư Dao nói nhỏ: “Trợ lý Tào đã trở lại.”
“Anh Tào và giáo quan Lôi có vẻ như rất thân quen.” Lăng Kỳ cũng nghi hoặc.
Lôi Tinh vắt tay sau lưng vẻ mặt lạnh lùng đi tới, các minh tinh ngay lập tức im lặng đứng nghiêm, Lôi Tinh đảo mắt một vòng, nghiêng người để lộ ra mặt bàn phía sau lưng.
Trên mặt bàn phủ một tấm vải rằn ri chất đống linh kiện súng ống, các sao nam lờ mờ đoán ra mục đích của Lôi Tinh, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Lôi Tinh cầm chiếc chốt an toàn của súng gõ lên mặt bàn, ánh mắt cô ta như chiếc ra-đa quan sát mọi người: “Có muốn chơi không?”
“Muốn!” Giọng sao nam rất lớn, ánh mắt mệt mỏi lập tức bừng lên vẻ hưng phấn.
“Huấn luyện đạn, mỗi người 10 viên, người có nhiều điểm nhất trong cuộc thi bắn súng sẽ được thêm đồ ăn vào bữa tối.”
Mọi người cảm thấy ngọn lửa đang bùng cháy nơi Tư Dao, các minh tnh bên cạnh đều im lặng rồi.
“Giáo quan, có thể không đề cập đến đồ ăn được không.”
Lôi Tinh cầm các linh kiện trên bàn lên và bắt đầu giảng giải việc lắp ráp.
Lôi Tinh lắp ráp xong khẩu súng, xoay người nhắm vào mục tiêu và bắn dứt khoát, sau tiếng súng ngắn ngủi, người báo điểm giương cờ: “98 điểm.”
Các minh tinh vỗ tay thán phục, Lôi Tinh nghe thấy tiếng báo điểm, nhíu mày nhìn khẩu súng không nói gì.
“Ai muốn lên trước.”
“Giáo quan, tôi sẽ lên trước.” Lê Tinh nhảy nhót, vui vẻ giơ tay lên.
Lôi Tinh gật đầu ra hiệu, Lê Tinh liền nhảy lên vị trí bắn, phấn khích cầm súng lên, sau tiếng súng ngắt quãng, Lê Tinh đã bắn được 47 điểm.
Tiếp theo đó là Nhạc Cảnh Dư, Mạc Thanh Thần, Phùng Dự, Triệu Như Nguyệt và Lăng Kỳ. Thành tích tốt nhất là Nhạc Cảnh Dư 84 điểm, còn tệ nhất là Lăng Kỳ, 28 điểm.
Lăng Kỳ không oán trách gì về kết quả thấp nhất của mình, miễn là trúng mục tiêu, cô đã thỏa mãn lắm rồi. Lăng Kỳ rất sợ tiếng súng, mỗi lần bắn đều run lên vì sợ hãi.
Khi đến lượt của Tư Dao, chỉ còn lại một đống linh kiện chưa lắp ráp, Tào Nguyên Huy đứng bên cạnh nhíu mày, kiếm chế cơn tức giận muốn lao tới đánh nhau với Lôi Tinh.
Lôi Tinh liến nhìn đống linh kiện súng, vẻ mặt không chút biểu cảm nói: “Súng vẫn còn chưa lắp ráp, muốn tôi giúp cô không?”
“Không cần.” Tư Dao xắn tay áo ngồi xuống, Lôi Tinh chưa kịp nói gì cô đã bắt đầu lắp ráp, động tác vô cùng thành thục như thể đã quá quen với việc này.
Tư Dao hoàn tất việc lắp ráp súng, cô xoay người bắn vô cùng dứt khoát, tiếng súng liên tục bỗng dừng lại, Tư Dao thu súng đứng dậy. Ánh mắt Lôi Tinh hướng về phía người báo điểm, vẻ mặt cậu ta bối rối, hét lên: “Tư Dao, đạt điểm tối đa.”
Tư Dao ra vẻ hài lòng, cô cảm thấy vịt quay sắp bay vào bát cô rồi. Nhóm minh tinh sững sờ, những binh lính trinh sát lặng lẽ che mặt, họ cảm thấy như bị vả mặt vậy.
“Cô đã từng bắn súng.” Lôi Tinh lạnh giọng hỏi.
“Ừm.” Là Lão Diêm nhà cô dạy cô, hơn nữa, cô còn sử dụng thành thạo các loại vũ khí ở Tinh Tế. Mặc dù vũ khí ở trái đất lạc hậu, nhưng nguyên lý ngắm chuẩn mục tiêu vẫn tương tự nhau.
98 điểm so với điểm tuyệt đối, Lôi Tinh có cảm giác bị vả mặt khá đau. Tư Dao nghi hoặc gãi đầu. Cô cảm thấy Lôi Tinh trước mặt có vẻ rất không hiền lành.
Sau khi đưa mọi người rời khỏi sân tập bắn về sân huấn luyện bình thường, Lôi Tinh vắt tay sau lưng nhìn các minh tinh: “Trong quân đội, ngoài việc nắm vững các loại vũ khí và kiến thức lý thuyết, chiến đấu cũng rất quan trọng.”
“Tôi biết rồi, anh Cảnh Dư đóng chính bộ ‘Ưng trảo’.” Lê Tinh trả lời, ‘Ưng trảo’ là bộ phim đầu tiên của Nhạc Cảnh Dư, kể về câu chuyện của quân đội, anh ấy đóng vai một cao thủ chiến đấu.
“Phim là hư cấu, không thể lẫn lộn với thực tại.” Lôi Tinh cởi cúc cổ áo ra: “Ai muốn trải nghiệm.”
Tất cả các minh tinh đều im lặng, đánh với giáo quan nhất định chỉ có thể đứng đó chịu đòn. Qua hai ngày chung sống, mọi người đều biết Lôi Tinh là một con quái vật đáng sợ.
Ánh mắt sắc bén của Lôi Tinh đão ra, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Tư Dao: “Tư Dao ra ngoài!”
Sự thù địch trong mắt Lôi Tinh đã quá rõ ràng, ai còn không nhìn ra Lôi Tinh đang cố ý nhắm vào Tư Dao, người đó thật sự là mất não rồi.
“Báo cáo giáo quan, tôi muốn xin được giáo quan chỉ bảo.” Nhạc Cảnh Dư đứng lên nói lớn.
“Tư Dao ra ngoài, phục tùng mệnh lệnh.” Lôi Tinh quát lên.
Tư Dao nghiến răng nghiến lợi đứng lên, cô đang nghĩ tới khi nào thì đến giờ ăn tối. Tào Nguyên Huy nhíu chặt mày muốn ngăn lại nhưng lại bị tổ đạo diễn cản trở.
Có lẽ nét mặt của Tào Nguyên Huy quá đáng sợ nên tổ đạo diễn đành cười cười trấn tĩnh anh: “Đây chỉ là một chương trình truyền hình thôi, giáo quan Lôi nhất định sẽ biết chừng mực.”
Tư Dao đứng đối diện với Lôi Tinh, ánh mắt của cô ta khóa chặt trên người Tư Dao, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tư Dao, tôi sẽ dạy dỗ cô thật tốt.”
Ngay khi lời nói của Lôi Tinh vừa dứt, cô ta nhanh chóng đấm một nhát vào mặt Tư Dao, Lăng Kỳ sợ hãi đến mức che miệng, nhắm chặt mắt lại. Nhìn thấy Tư Dao sắp bị đánh, nhưng ai ngờ Tư Dao lùi lại một chút, dễ dàng tránh được đòn tấn công của Lôi Tinh.
Ngay khi giọng nói của Lôi Tinh rơi xuống, cô ta nhanh chóng đập một quả đấm vào mặt Tư Dao, Lăng Kỳ bị sốc đến mức che miệng và nhắm mắt lại. Nhìn thấy Tư Giao sắp bị đánh, cô lùi lại một chút, và dễ dàng tránh được đòn tấn công của Lôi Tinh.
Một chiêu thất bại, lửa giận của Lôi Tinh càng bốc lên, tốc độ ra đòn ngày càng nhanh. Tư Dao bị Lôi Tinh ép chặt, cô loạng choạng không tránh kịp, bị Lôi Tinh đấm vào má, răng sắc nhọn làm rách thịt, máu tươi nhanh chóng tràn qua khóe môi cô.
“Tư Dao!” Nhạc Cảnh Dư không quan tâm đến kỷ luật, lao lên đỡ Tư Dao.
“Lôi Tinh!” Tào Nguyên Huy ngăn lại đòn tấn công của Lôi Tinh, đẩy cô ta ra rồi hét lên.
Tư Dao sờ lên khóe miệng đẫm máu, trong miệng nồng đậm mùi gỉ sắt, đôi mắt xanh thẫm bị tóc che lấp khẽ lóe lên, khí thế của Tư Dao dần dần u ám: “Còn dám đánh tôi.”
Tư Dao nắm chặt nắm đấm lao về phía Lôi Tinh, từng quyền chính xác và quyết liệt, Lôi Tinh hoàn toàn không thể đánh trả lại đòn tấn công cô, chỉ có thể chống cự một cách khó khăn.
Lôi Tinh bị Tư Dao đánh tới mức không kháng cự lại nổi, cơ thể và mặt cô ta đều bị thương. Tư Dao mạnh mẽ gỡ hai tay Lôi Tinh ra, đá vào bụng cô ta, Lôi Tinh ngã xuống đất ném xa mấy mét, hai cánh tay bị trật khớp cùng với cơn đau từ nội tạng truyền đến khiến cô ta co rúm người vì đau đớn.
Tư Dao đuổi tới trước mặt Lôi Tinh, cúi người giơ nắm đấm, nhìn thấy sắp rơi xuống mặt Lôi Tinh, Tào Nguyên Huy đã nghiêm nghị quát: “Tư Dao, không được đánh nữa.”
Nắm đấm của Tư Dao rơi xuống mặt đất bên cạnh má Lôi Tinh, vụn đá văng ra làm xước hết mặt cô ta. Lôi Tinh kinh hãi nhìn Tư Dao, sát khí của Tư Dao quá kinh người, Tư Dao thật sự muốn giết chết cô ta.
Lôi Tinh bị đánh tơi tả, thương tích đầy người, hai mắt đỏ sưng lên. Tư Dao kiềm chế cơn tức giận, chậm rãi đứng dậy, dùng ngón tay dính máu chỉ vào Lôi Tinh, trịch thượng nói: “Không ai dám bắt nạt tôi.”
Lôi Tinh nằm ngửa thở hổn hển, hai mắt Tư Dao như dã thú đằng đằng sát khí: “Đừng nghĩ rằng tôi ngốc thật. Nếu tôi muốn tính toán với mấy người thì mấy người đã chết lâu rồi.”
“Tư Dao!” Tào Nguyên Huy chạy đến bên Tư Dao, cầm bàn tay đẫm máu của cô để kiểm tra.
Tư Dao rời đi cùng Tào Nguyên Huy, Lôi Tinh thoát ra khỏi binh sĩ đang đỡ cô ta, nhìn bóng lưng của Tư Dao hét lớn: “Cô rốt cuộc là ai?”
Tư Dao vẫn tiếp tục đi không để ý tới cô, Lôi Tinh tức giận nói: “Ai đã huấn luyện cô về súng và chiến đấu? Thứ cô vừa dùng là kỹ năng chiến đấu của bộ đội đặc chiến!”
Tư Dao dừng bước, kỹ năng chiến đấu của bộ đội đặc chiến sao? Đây đều là Lão Diêm dạy cho cô. Tào Nguyên Huy đã chặn tầm nhìn của Lôi Tinh, bảo vệ Tư Dao: “Là tôi dạy cho cô ấy.”
“Tào Nguyên Huy, anh đang vi phạm kỷ luật quân đội.”
“Giáo quan Lôi có lẽ đã quên rồi, hiện tại tôi đã cởi bỏ quân phục, tôi chỉ là một công dân bình thường thôi.” Tào Nguyên Huy chỉ vào cổ áo nói một cách thờ ơ, sau đó rời đi cùng Tư Dao.
Lê Tinh co rụt cổ lại, vẻ mặt kinh hãi dựa vào Nhạc Cảnh Dư: “Tư Dao thật đáng sợ.”
“Thay vì quan tâm đến chuyện này, cậu nên nghĩ xem trước đây có từng đắc tội với cô ấy không mới phải chứ.” Nhạc Cảnh Dư đẩy Lê Tinh ra với vẻ mặt chán ghét.
Lê Tinh lập tức cúi mặt xuống, nhìn chằm chằm Nhạc Cảnh Dư lên án, Mạc Thanh Thần chỉ biết lắc đầu cười.
Tào Nguyên Huy đưa Tư Dao đến phòng y tế giúp cô xử lý vết thương trên tay. Nhìn dáng vẻ của Tư Dao, Tào Nguyên Huy do dự muốn thăm dò một chút: “Tư Dao, súng và chiến đấu đều do đội trưởng Diêm dạy cô à?”
“Ừ.” Tư Dao thản nhiên gật đầu.
Tào Nguyên Huy nhíu mày nghi hoặc, đội trưởng Diêm là đội trưởng của đội đặc chiến Báo Săn, anh ấy hiểu rất rõ kỷ luật trong quân đội, làm sao có thể vi phạm kỷ luật mà dạy Tư Dao những thứ đó chứ.
Biểu hiện của Tư Dao quá thẳng thắn, không giống một kẻ nói dối chút nào. Chuyện hôm nay cũng quá ồn ào rồi, muốn giấu cũng không được. Xem ra phải liên lạc với đội trưởng Diêm làm rõ tình hình mới được.
“Nguyên Huy, Lôi Tinh là ai? Cô ta có thù hằn gì với tôi.” Tư Dao đột nhiên hỏi.
Vẻ mặt Tào Nguyên Huy lộ ra sự khó xử, không biết nên nói thế nào. Tư Dao giương đôi mắt màu xanh nhìn anh ta, nóng lòng chờ đợi.
Có lẽ chột dạ khi bị Tư Dao nhìn như vậy, Tào Nguyên Huy cảm thấy chỉ cần anh ta nói dối sẽ bị phát hiện ra: “Lôi Tinh là cháu gái của Thủ trưởng Lôi.”
“Là cấp trên của Tử Ký, Lôi Thành, đại đội trưởng đội đặc chiến Báo Săn.”
“Ừ.” Tào Nguyên Huy im lặng một lúc, ho khan một tiếng tiếp tục nói: “Lôi Tinh từng muốn gia nhập đội Báo Săn nhưng bị từ chối. Cô ấy rất thích đội trưởng Diêm.”
“…” Cho nên, vừa rồi cô nên giết chết cô ta mới đúng.