Chương 29: Cuộc ẩu đả lúc nửa đêm
Sau khi buổi ghi hình ở Orange Entertainment Channel kết thúc, một khán giả có mặt trực tiếp ở trường quay đã đăng video phần chơi game lên mạng, ngay lập tức thu hút vô số quần chúng ăn dưa, đưa Tư Dao lên top 1 hotsearch.
Cô phải bỏ học cấp 3, thân thế ngang trái, chỉ số IQ vô cùng cao, bắt rắn bằng tay không, Tư Dao giống như một đóa hoa kỳ lạ trong giới giải trí. Hình tượng thần tiên muội muội bị phá vỡ, hiện tại chính là một Tư Dao vô cùng bá đạo.
Tư Dao đang quỳ trong Tinh Thế đánh bài với Lê Tinh, cô chẳng mảy may để ý đến việc mình đang ngồi chễm chệ trên bảng hotsearch. Mạc Thanh Thần đưa chiếc USB cho Phong Thần, vẻ mặt thận trọng dè dặt: “Tôi đã xem hết rồi, anh định xử lý thế nào?”
Phong Thần cầm lấy chiếc USB, ngón tay gõ lên, mặt bàn, ánh mắt lãnh đạm bình tĩnh, không hề nổi cơn tam bành như Mạc Thanh Thần nghĩ.
“Muốn hạ gục đồ ngu ngốc đó rất đơn giản, ngay cả khi không có bằng chứng cũng được.” Phong Thần ném chiếc USB vào ngăn kéo: “Điều tôi đang nghĩ đến là sẽ lợi dụng giá trị của nó để giúp Tư Dao có được lợi ích khi xử lý chuyện này.”
“Anh đã muốn xử lý cô ta từ trước rồi.” Mạc Thanh Thần đoán được ý của Phong Thần.
“Cảnh Dư là do Phong Thần tôi dẫn dắt, cô ta dám làm cậu ấy suýt chút nữa là mù mắt.”
Khóe miệng Mạc Thanh Thần giật giật, chậm rãi cứu vớt: “Không nghiêm trọng đến vậy đâu.”
“Nhạc Cảnh Thiên là ảnh đế đó, dùng mặt để kiếm cơm, dùng mắt để diễn xuất, bị nhiễm trùng có khả năng sẽ mù mắt.”
“Vụ vũng lầy tôi không thể truy cứu, nhưng còn chuyện bơi thuyền kayak qua sông thì sao.” Phong Thần hùng hổ: “Chúng ta đều biết Nhạc Cảnh Dư sợ nước, nếu như không có Tư Dao cứu cậu ấy, cậu ấy có thể đã mất mạng rồi.”
Mạc Thanh Thần trầm mặc, đây đều là sự thật: “Anh định làm gì.”
“Đố kị giống như con mãnh thú có thể nuốt chửng lý trí, đào sâu quá sẽ khó mà thoát ra được.” Phong Thần uống xong sữa liền đứng dậy chuẩn bị quần áo.
“Tôi biết rồi.” Mạc Thanh Thần xoa lông mày thở dài, trọng tâm câu chuyện của những người thông minh đều rất ngắn gọn.
“Tôi vừa nhận được thông báo, chủ tịch tập đoàn Thịnh Hoa sắp tới rồi, cậu có muốn đi đón cùng tôi không? Phong Thần vừa thắt cà vạt, quay đầu hỏi.
Mạc Thanh Thần thấy quần áo của mình cũng khá chỉnh tề liền gật đầu: “Được thôi.”
Lê Tinh thua bài thảm hại và bị phạt phải mua kem cho Tư Dao, Tư Dao đang chờ đợi thì nhận được một cuộc gọi bí ẩn, khi cô đi xuống lầu mới biết đó là Kiều Quân.
Kiều Quân mặc áo sơ mi trắng, đeo kính râm, mỉm cười chào Tư Dao. Tư Dao toan quay người bỏ đi nhưng bị Kiều Quân ngăn lại: “Đừng vội đi như vậy, tôi có mang bánh kem matcha tới đó.”
Tư Dao nhìn chiếc bánh liếm môi, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Kiều Quân. Kiều Quân dựa người vào quầy lễ tân, chống cằm nhìn Tư Dao: “Nghe nói ghi hình ở Orange Entertainment Channel bị bắt nạt à?”
“Làm sao tôi có thể bị bắt nạt, tôi rất được hoan nghênh đó.” Tư Dao phản bác lại Kiều Quân.”
“Mặc dù con rắn đó không có độc, nhưng bị nó cắn cũng đủ mệt rồi, cô còn ngốc đến nỗi tay không bắt nó.” Kiều Quân gõ vào đầu Tư Dao, đưa cho cô chiếc bánh matcha.
Tư Dao phớt lờ lời dạy dỗ của Kiều Quân, lại gần ngửi chiếc bánh, ánh mắt vô cùng thỏa mãn. Kiều Quân nhìn Tư Dao âm thầm cảm khái: “Sao tên diêm vương đó lại ưng cô được chứ.”
Tư Dao nghe được từ một từ khóa nhạy cảm, Tư Dao liền rời mắt khỏi chiếc bánh, nhìn nghi hoặc nhìn Kiều Quân: “Anh biết Lão Diêm?”
Kiều Quân liếc nhìn nhân viên lễ tân, đứng dậy kéo Tư Dao đi vào thang máy “Lão Diêm?”. Cách xưng hô này anh ta thích, nhưng sợ bị đập nên không dám gọi.
“Diêm Tử Ký, chồng tôi.” Khi nói đến Diêm Tử Ký mà cô thích, hai mắt Tư Dao liền sáng lên.
“Minh tinh sợ nhất là tai tiếng, cô cứ nói năng linh tinh không giấu diếm như vậy, không sợ con đường thành sao của cô sẽ bị hủy à?”
“Tôi không nói linh tinh, sau khi ghi hình xong tôi sẽ cùng Lão Diêm đi đăng ký kết hôn.” Tư Dao nghi hoặc, cô không hiểu việc kết hôn với Lão Diêm có liên quan gì đến con đường thành sao bị hủy.
Kiều Quân trừng mắt, run rẩy chỉ vào Tư Dao nói: “Anh ta chơi thật à.” Kiều Quân cảm thấy mình nói có chút không đúng liền vội vàng sửa lại: “Không hề thông báo với gia đình mà anh ta đã định cưới cô sao?”
“Lão Diêm nói anh ấy sẽ đưa tôi về nhà sau khi đăng ký kết hôn xong.”
“Thật là hồ đồ, sao có thể tùy tiện kết hôn như vậy chứ!” Kiều Quân không kiềm chế được cảm xúc, âm lượng đột nhiên tăng lên. Khi bước vào góc thang máy thì đụng phải Phong Thần, Mạc Thanh Thần và một phụ nữ ăn mặc vô cùng bá khí cùng với những lãnh đạo cấp cao của Tinh Thế.
“Anh muốn chết à.” Tư Dao khinh thường liếc nhìn Kiều Quân, những người ngăn cản cô kết hôn với Lão Diêm đều là lũ khốn: “Đừng có mà dọa thôi.”
Tư Dao ôm chiếc bánh rồi dứt khoát rời đi, Kiều Quân nhìn đám người trước mặt, cảm thấy sống lưng ớn lạnh: “Các người, các người nghe được những gì rồi?’
“Câu cuối cùng.” Mạc Thanh Thần cười: “Đe dọa cô gái đó.”
Phong Thần gõ đầu Kiều Quân, nhìn anh ta với vẻ mặt u ám: “Nếu anh dám động vào con thú đáng yêu đó của tôi, tôi sẽ giết anh.”
Kiều Quân liền thở phào, may mà không có ai nghe được chuyện của Tư Dao và Diêm Tử Ký, sau đó thì sững người, anh ta đang mang tiếng xấu thay người khác sao?
Tư Dao ăn xong bánh kem rồi mà Lê Tinh vẫn chưa trở về, Tào Nguyên Huy cũng biệt tăm, nhìn đồng hồ cũng sắp tối rồi. Tư Dao nhớ ra ở nhà vẫn còn que kem nên chuẩn bị về nhà một mình.
Sau khi chủ tịch tập đoàn Thịnh Hoa nghe báo cáo của các lãnh đạo cao cấp Tinh Thế, sa thải những người trong văn phòng xong, Kiều Quân liền lẻn vào, mỉm cười nịnh nọt: “Chị, chị thật bá đạo.”
Diêm Linh đặt tập tài liệu xuống, mặt tối sầm nhìn Kiều Quân: “Diêm Kiều Quân, cậu ở trong giới giải trí cũng hai năm rồi, đã học được cách bắt nạt gái nhà lành rồi nhỉ.”
“Chị ơi, đây thật sự là hiểu lầm.” Diêm Kiều Quân muốn khóc không ra nước mắt, anh ta thật sự không ngờ mọi chuyện lại như thế này, nhưng anh ta không dám nói cho Diêm Linh biết sự thật, nếu không sẽ xảy ra chiến tranh gia tộc mất , Diêm Tử Ký chắc chắn sẽ lột da anh ta.
“Cô gái đó là ai? Cô ấy trông cũng được đó.” Diêm Linh tựa lưng vào ghế, bưng tách cà phê lên nếm thử.
“Em với cô ấy thật sự là không có gì hết.” Kiều Quân vội vàng giơ tay lên thề thốt: “Đó chỉ là hiểu lầm thôi”.
Diêm Linh khịt mũi, đặt ly cà phê xuống bàn: “Tháng sau sẽ tổ chức mừng thọ cho bố, đừng quên đấy.”
“Em biết rồi.” Diêm Kiều Quân quen nghe lời chị, nhưng trong tích tắc anh ta dường như liên hệ đến một chuyện gì đó, vẻ mặt đột nhiên thay đổi. Tháng sau là mừng thọ bố, Diêm Tử Ký cùng Tư Dao đăng ký kết hôn xong sẽ về nhà, hai chuyện này có vẻ là khá trùng hợp.
“Chị, em kiến nghị là nên chuẩn bị thuốc trợ tim cấp tốc.” Diêm Kiều Quân rất muốn xem đó là một điều ngoài ý muốn, nhưng sự thật bày ra trước mắt không cho phép anh ta lừa mình dối người.
Nghe vậy, Diêm Linh nhíu mày: “Cậu lại gây ra chuyện khốn nạn gì rồi.”
“Lần này tuyệt đối không phải là em.” Là người anh trai mà bố luôn lấy làm tự hào gây chuyện rồi.
Điện thoại để ở ký túc xá Tinh Thế quên không mang theo, trong túi lại không có tiền, màn đêm dần dần buông xuống, Tư Dao cúi đầu lang thang trên đường, đường về nhà thì còn xa vời vợi.
Xoa chiếc bụng xẹp lép, Tư Dao rất biết ơn chiếc bánh kem matcha mà Kiều Quân mang tới, hiện tại cô không bị đói. Cô nhìn ánh đèn neon của thành phố, nhớ lại những buổi đêm trên ở hành tinh Tinh Tế.
Tư Dao đá vào tảng đá bên đường, cô đang tính đường về nhà thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc trong góc phố. Bởi vì đèn đường ở đó bị hỏng nên Tư Dao không nhìn rõ, cô chỉ chậm rãi tiến lại gần.
Khi cô đến gần góc phố tối tăm đó, Tư Dao nhìn thấy một gã say rượu đang chặn cô bé mặc đồng phục học sinh trong góc, miệng hắn ta phát ra những lời nói tục tĩu.
Cô bé sợ hãi ôm cặp sách khóc lớn, Tư Dao thoáng nhìn thấy một cậu bé đang nấp phía sau thùng rác, run rẩy bấm điện thoại.
“Cứu em với.” Nhìn thấy Tư Dao, cô bé sợ hãi hét lên gọi trợ giúp.
Tư Dao lắc lắc đầu, chậm rãi tiến lại gần, tên say rượu lảo đảo, liếc mắt nhìn Tư Dao: “Đẹp, cô bé này đẹp hơn.”
Tên say rượu nắm lấy tay Tư Dao, Tư Dao đỡ lấy chặn tay tên đó lại, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy vụn, cánh tay của tên say rượu bị Tư Dao vặn ngược lại.
Tên đó hét lên đau đớn, Tư Dao giơ chân đạp vào bụng hắn ta, cơn đau từ nội tạng truyền lên khiến hắn ta buồn nôn. Tư Dao bật lên đá văng tên say rượu khiến hắn ngã lăn dưới cột đèn đường.
Tên say rượu cuộn mình lăn lộn trên đất, Tư Dao tiêu sái phủi lại quần áo, cô bé ôm lấy cánh tay hai mắt đẫm lệ nhìn Tư Dao, chắc hẳn là vô cùng hoảng sợ.
“Em có sao không?” Tư Dao quay lại hỏi cô bé.
Cô bé sững người một lúc rồi lao tới ôm lấy Tư Dao òa khóc, Tư Dao cứng đơ đứng đó, vẻ mặt thảng thốt ngây ngốc, cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tiếng còi xe cảnh sát truyền đến, cảnh sát tới gần nhìn tên say rượu liền sững sờ, sau đó quay sang hỏi Tư Dao: “Là cô đánh à?”
Tư Dao thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”
Cảnh sát ôm đầu, một cô gái nhỏ bé yếu ớt như vậy có thể đánh một người cường tráng khỏe mạnh kia sao, cảnh này thật sự đẹp đến mức nhìn không nổi.
“Nếu đã như vậy, phiền mọi người đi với chúng tôi một chuyến.” Cảnh sát lấy còng tay ra.
“Được thôi.” Tư Dao sảng khoái gật đầu.
Cảnh sát: “…”
Cô gái này chắc không có vấn đề gì về thần kinh chứ?
‘Tư Dao ẩu đả trên phố giữa đêm, bị cảnh sát tạm giữ’. Tin này giống như một con virus nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội, Tư Dao bị miêu tả như thế cô là một người xấu vậy.
Phong Thần vội vã trở về Tinh Thế, vừa gọi điện còn đánh rơi thứ gì đó: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
“Việc cần làm bây giờ là đến đồn cảnh sát tìm Tư Dao. Phải hiểu rõ vấn đề rồi mới có thể nói chuyện với công chúng.” Khi Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh nhận được tin tức, cả hai đều vội vã chạy đến Tinh Thế.
“Ngày mai trạm thứ ba của ‘Dấu chân minh tinh’ sẽ khai máy, tin tức bắt buộc phải được xử lý vào tối nay.” Mạc Thanh Thần nhíu mày. “Nếu Tư Dao vắng mặt, thì lúc đó sẽ coi như xong chuyện rồi, nhảy sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch nổi.”
Phong Thần cúp điện thoại, nhanh chóng mở máy tính lên kiểm tra tin tức, sắc mặt càng ngày càng tối sầm lại: “Có ảnh Tư Dao bị bắt vào đồn cảnh sát, nếu không có lời giải thích hợp lý sẽ không thể lừa gạt được.”
“Gần đây Tinh Thế thật có duyên với đồn cảnh sát. Đầu tiên là tôi, bây giờ đến lượt Tư Dao.” Lê Tinh cười khổ.
“Nhạc Cảnh Dư, Lê Tinh, hai người ở lại Tinh Thế đối phó với đám phóng viên.” Phong Thần xoay người bước ra ngoài: “Mạc Thanh Thần, cậu đi với tôi đến đồn cảnh sát.”
“Hiểu rồi.”
Tại căn cứ của đội đặc chiến Báo Săn, Diêm Tử Ký đang họp với các đội trưởng của đội, cửa phòng họp đột nhiên mở ra, Khương Ninh thở hồng hộc nhìn Diêm Tử Ký.
Diêm Tử Ký nhíu mày: “Không nhìn thấy đang họp sao, đi ra ngoài.”
Khương Ninh chào hỏi mọi người trong phòng, sau đó lưỡng lự nhìn về phía Diêm Tử Ký nói: “Đội trưởng, Tào Nguyên Huy vừa gọi điện tới.”
Nghe thấy đó là cuộc gọi của Tào Nguyên Huy, trái tim của Diêm Tử Ký đột nhiên co rút lại. Tào Nguyên Huy gọi điện đến, nguyên nhân chắc chắn là Tư Dao. Anh biết tính cách điềm tĩnh của Tào Nguyên Huy, nếu không có việc gì quan trọng, anh ta sẽ không tự nhiên gọi điện thoại tới.
Khương Ninh do dự muốn nói lại thôi, Diêm Tử Ký thô bạo bóp mạnh ly nước, “Đừng lãng phí thời gian, nói tiếp đi.”
“Vâng, đội trưởng!” Khương Ninh nhanh chóng đứng thẳng, sau đó lén nhìn Diêm Tử Ký, nói: “Chị dâu bị cảnh sát bắt đi.”
“!!!” Tất cả mọi người.
Diêm Tử Ký lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm như sắp ăn thịt người đến nơi: “Tại sao!”
“Kết quả vẫn chưa được điều tra, nhưng nghe nói chị dâu đánh một tên say rượu đến mức phải vào bệnh viện.”
Diêm Tử Ký: “…”
Đánh nhau sao? Đây quả thực là điều mà Tư Dao có thể làm được.