Chương 24: Dùng hai thanh gỗ đánh lửa
Sau một thời gian ngắn chia xa, những minh tinh tham gia <Dấu chân minh tinh> lại tập hợp, tiếp tục trạm quay hình thứ hai. Các minh minh tiến vào rừng rậm, bọn họ nhận lều trại và các vật dụng cơ bản hằng ngày do đoàn phim cấp phát, sau đó đã bị đoàn làm phim bỏ rơi ở nơi này.
Các minh tinh dựng lều trại, Tư Dao quan sát hoàn cảnh xung quanh, suy nghĩ nên ngủ ở ngọn cây nào. Mạc Thanh Thần dẫn đầu dựng lều trại, anh ta đi đến bên cạnh Tư Dao: “Không dựng lều sao?”
Tư Dao im lặng nhìn lều, Mạc Thanh Thần xoa đầu Tư Dao, xoay người lấy lều của cô: “Đi theo tôi, tôi dạy cô cách dựng lều.”
Triệu Như Nguyệt ở bên kia, khóe miệng nhếch lên, nói một cách chua ngoa: “Anh Mạc thật là thương hoa tiếc ngọc.”
“Tư Dao còn trẻ, tôi là tiền bối, đương nhiên phải chăm sóc cô ấy.” Mạc Thanh Thần mỉm cười dịu dàng.
“Thật là hâm mộ và ghen tị.” Phùng Dự đi đến bên cạnh Triệu Như Nguyệt, chuyển chủ đề nói chuyện: “Tôi đến chăm sóc cô.”
“Tôi cần anh chăm sóc sao?” Triệu Như Nguyệt thuận theo đề tài của Phùng Dự, không muốn tiếp tục dây dưa nữa.
“Xuẩn Bảo, nơi này là vùng dã ngoại không phải mặt đất mà cô có thể ngủ ngoài trời.” Nhạc Cảnh Dư trêu chọc cô.
Tư Dao nhìn trợ thủ Mạc Thanh Thần, cô chỉ tay vào cái cây, nói: “Tôi chuẩn bị ngủ trên cây.”
Nhạc Cảnh Dư đứng không vững, Lê Tinh cười ra nước mắt: “Ngủ trên cây? Tư Dao, cô là khỉ à.”
“Tôi không phải khỉ, nhưng dựa vào gen di truyền học của người Trái Đất, tổ tiên của con người là loài vượn, thực ra thì cũng không khác gì lắm.” Tư Dao đọc rập khuôn các tư liệu một cách gượng gạo.
“Não của cô chứa cái gì vậy hả?” Mạc Thanh Thần bất lực mỉm cười.
Mạc Thanh Thần giúp Tư Dao dựng lều, tiếp theo là vấn đề lương thực. Đoàn làm phim rút thăm chia nhóm: Nhạc Cảnh Dư, Lăng kỳ và Tư Dao một nhóm; Mạc Thanh Thần và Phùng Dự một nhóm, Triệu Như Nguyệt và Lê Tinh một nhóm.
Trước khi đưa minh tinh xuống vũng bùn, trò chơi yêu cầu mỗi nhóm cử ra một người đấu vật, phân thắng bại trong hai hiệp đấu, nhóm nào chiến thắng sẽ nhận được thức ăn phong phú hơn, nhóm thua sẽ nhận được bánh mì và dưa chua.
Sự quyến rũ của thức ăn khiến lửa ma vương của Tư Dao cháy hừng hực. Thảo luận về kết quả của trận đấu vật: Nhạc Cảnh Dư đấu với Lê Tinh, Tư Dao đấu với Mạc Thanh Thần, Phùng Dự đấu với Triệu Như Nguyệt, Lăng Kỳ dự bị. Hai nhóm chiến thắng sẽ tiếp tục đấu với nhau.
Phùng Dự rất hiểu Triệu Như Nguyệt, vả lại Triệu Như Nguyệt là con gái, anh ta cũng không thật sự đấu với cô ta, hai người nô đùa ầm ĩ liền có kết thúc, người chiến thắng tất nhiên là Triệu Như Nguyệt.
Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh thì khỏi phải nói. Lê Tinh tôn trọng tiền bối, khi vật nhau thì sợ đầu sợ đuôi, cậu ta trực tiếp bị Nhạc Cảnh Dư vật ngã xuống, giống một con khỉ vùng vẫy trong vũng bùn.
Đến lượt Tư Dao và Mạc Thanh Thần, Mạc Thanh Thần chưa nhìn thấy Tư Dao tàn bạo người ngoại quốc kia, nhưng anh ta đã nghe nói qua, anh ta biết Tư Dao có bản lãnh này.
Tư Dao nắm chặt tay lại, ánh mắt cô nhìn Mạc Thanh Thần giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Mạc Thanh Thần bị Tư Dao nhìn chằm chằm, đột nhiên anh ta phát lạnh. Một nụ cười gượng gạo hiện lên trong đáy mắt Tư Dao, Mạc Thanh Thần tiến lên khống chế bả vai của Tư Dao, chân của Tư Dao giẫm xuống vũng bùn, khóa cánh tay của Mạc Thanh Thần một cách chính xác, dùng cùi chỏ đánh vào ngực Mạc Thanh Thần.
Vũng bùn ngập đến mắt cá chân của anh ta, hạn chế các hoạt động của cơ thể. Mạc Thanh Thần cũng từng tập Taekwondo, dễ dàng né tránh đòn tấn công của Tư Dao. Tư Dao đuổi theo Mạc Thanh Thần, tay cô nắm lấy cánh tay anh ta, thuận theo lực đạo nắm chặt lấy áo của anh ta, xoay người khiêng Mạc Thanh Thần lên vai, vật anh ta xuống vũng bùn.
“Xuẩn Bảo, đừng đánh Mạc Thanh Thần bị thương.” Nhạc Cảnh Dư mau chóng ngăn cản.
Khoảnh khắc Mạc Thanh Thần rơi xuống vũng bùn, Tư Dao nhanh nhẹn khom lưng quỳ gối xuống, bảo vệ cái gáy của Mạc Thanh Thần, không để cho đầu anh ta bị chìm xuống vũng bùn.
Mạc Thanh Thần nằm ở trong vũng bùn, Tư Dao ngồi xổm bên cạnh anh ta, một tay cô vững vàng đỡ lấy đầu anh ta, bùn văng lên má khiến cho đôi mắt của anh ta giống như càng trong veo càng sáng sủa hơn.
Mạc Thanh Thần nhớ đến lời nói mà mẹ anh ta từng nói ‘Mỗi khoảnh khắc đều có thể gặp được người xa lạ, nhưng cũng là trong khoảnh khắc đó, có thể gặp được người mình khắc cốt ghi tâm.’
Tư Dao kéo Mạc Thanh Thần đứng lên, Mạc Thanh Thần hoàn hồn thu lại cảm xúc ở trong đáy mắt, khôi phục nụ cười dịu dàng: “Tư Dao thật lợi hại, tôi thua tâm phục khẩu phục.”
Mạc Thanh Thần và Phùng Dự thất bại thảm hại, cuối cùng còn lại Nhạc Cảnh Dư, Tư Dao và Triệu Như Nguyệt. Nhạc Cảnh Dư và Tư Dao một nhóm, bọn họ cần phải cử một người ra đấu với Triệu Như Nguyệt.
Tư Dao rời khỏi vũng bùn, cô nhìn Nhạc Cảnh Dư: “Tôi có thể đánh cô ta tàn phế.” Biểu cảm khinh thường của Triệu Như Nguyệt rất đáng ghét, Tư Dao sợ mình không khống chế được mà đánh cô ta.
Nhạc Cảnh Dư cởi áo khoác dính bùng đưa cho Tư Dao, nhận mệnh xuống vũng bùn một lần nữa: “Để tôi.”
“Tôi không muốn bánh mì và dưa muối, tôi muốn ăn thịt và bánh ngọt.” Tư Dao nghiêm mặt yêu cầu.
Nhạc Cảnh Dư hung hăng vò đầu Tư Dao: “Biết rồi, con lợn béo Xuẩn Bảo.”
Nhạc Cảnh Dư và Triệu Như Nguyệt bước vào vũng bùn, Triệu Như Nguyệt tươi cười ngọt ngào: “Anh Cảnh Dư, thủ hạ lưu tình nha.”
Nhạc Cảnh Dư hoạt động cánh tay, mỉm cười: “Nếu như bình thường tôi sẽ nhường cô, nhưng lần này tôi phải thắng. Đồng đội Xuẩn Bảo của tôi muốn ăn thịt.”
Ngay lập tức, biểu cảm của Triệu Như Nguyệt cứng đờ, sự oán giận chợt hiện lên trong đáy mắt: “Vậy chúng ta phải dựa vào bản lĩnh để tranh giành rồi.”
Tư Dao ở bên cạnh vũng bùn nhìn trận đấu, Nhạc Cảnh Dư và Triệu Như Nguyệt vẫn rất cẩn thận. Dù sao thì Triệu Như Nguyệt vẫn là con gái, Nhạc Cảnh Dư căn bản không có cách nào thật sự không băn khoăn được, đó chính là điểm yếu của anh ta và là cơ hội của Triệu Như Nguyệt.
Nhìn thấy Triệu Như Nguyệt sắp ngã, đột nhiên cô ta đá mạnh vào vũng bùn khiến bùn văng tung tóe lên mặt Nhạc Cảnh Dư. Nhạc Cảnh Dư giơ tay lên che mặt, Triệu Như Nguyệt nhanh chóng bò lên, muốn đẩy ngã Nhạc Cảnh Dư.
Tư Dao khẽ nhíu mày, đấy mắt chợt hiện lên một tia màu xanh, dòng điện nhỏ nhặt xuyên qua vũng bùn đâm và chân Triệu Như Nguyệt. Triệu Như Nguyệt bị đau kêu lên một tiếng sợ hãi, chật vật ngã vào vũng bùn.
“Như Nguyệt.” Phùng Dự hoảng loạn chạy vào vũng bùn, mau chóng đỡ Triệu Như Nguyệt dậy: “Nhạc Cảnh Dư, Như Nguyệt là con gái, sao anh có thể bắt nạt cô ấy chứ.”
“Đừng giống chó điên cắn người lung tung.” Lê Tinh chắn trước mặt Nhạc Cảnh Dư, nổi giận trừng mắt với Phùng Dự mỉa mai: “Là Triệu Như Nguyệt đánh lén trước, huống hồ ai cũng đều thấy anh Cảnh Dư không có làm gì cô ta.”
“Phùng Dự, trước khi chuyện này có kết quả, đừng đùn đẩy trách nhiệm.” Mạc Thanh Thần cau này, ánh mắt mang theo sự tức giận.
Bác sĩ đỡ Triệu Như Nguyệt ra khỏi vũng bùn, sau khi kiểm tra xác nhận là cô ta bị chuột rút. Phùng Dự giống như tự vả vào mặt, xấu hổ không ngẩng đầu lên được.
Tư Dao ma sát đầu ngón tay đứng ở bên cạnh, nếu như bây giờ Triệu Như Nguyệt bị đưa vào bệnh viện, có thể kiểm tra được, dây thần kinh ở chân cô ta có dấu vết bị tổn thương.
Mắt của Nhạc Cảnh Dư sau khi lau sạch bùn có thể mở ra, ngoại trừ đôi mắt có chút đỏ, còn lại không đáng lo ngại. Lê Tinh liếc mắt nhìn Triệu Như Nguyệt, lạnh lùng nói: “Báo ứng.”
Tư Dao đứng trước mặt Nhạc Cảnh Dư, khom người muốn giúp anh ta kiểm tra. Nhưng bây giờ cô là con người, không có loại công năng này. Nếu là cô trước kia, chỉ cần quét qua một phát là có thể đưa ra số liệu tổn thương của đôi mắt Nhạc Cảnh Dư.
Bị Tư Dao nhìn chằm chằm rất ngượng, Nhạc Cảnh Dư ghét bỏ đẩy cô ra: “Xuẩn Bảo, lại phạm tội ngu ngốc rồi sao?”
Mặc dù tiết mục này không thoải mái, nhưng vẫn phải tiếp tục ghi hình. Người chiến thắng trò chơi cuối cùng chính là Nhạc Cảnh Dư và Tư Dao, bọn họ nhận được một bữa tối phong phú.
Các minh tinh giải tán, chỉnh trang lại balo của mình. Lê Tinh chạy đến trước lều của Tư Dao: “Vừa nãy cũng may người ở trong vũng bùn không phải là cô, nếu không thì người bị ức hiếp bây giờ là cô đấy.”
“Cô ấy không ức hiếp tôi được.” Nếu như Triệu Như Nguyệt dám ức hiếp cô thì không chỉ chân cô ta bị thương đâu mà hai cái đùi cô ta sẽ bị gẫy luôn.
Tư Dao mở balo ra chuẩn bị chỉnh trang lại, Lê Tinh nhìn thấy balo của tư Dao, lập tức kinh ngạc mở to ai mắt. Cái balo đó ngoài quần áo ra thì chính là trang bị dã ngoại.
Dây thừng, gậy huỳnh quang, xẻng đa năng, ngoài những thứ đó ra còn có cả dao quân dụng. Lê Tinh thử sờ hai con dao kia, khó khăn nuốt nước bọt: “Tư Dao, những thứ này là gì vậy?”
“Tào Nguyên Huy chuẩn bị đó, anh ta nói dã ngoại cần dùng những thứ này.” Tư Dao cầm xẻng lên, mặc dù cô cảm thấy không biết dùng làm gì nhưng vì Tào Nguyên Huy nói đạo lý với cô, cô chỉ có thể chứa những thứ này.
“Rất chuyên nghiệp nha.” Nhạc Cảnh Dư bước đến, cầm lấy dây thừng kéo kéo: “Trợ lý của cô trước kia làm nghề gì vậy?”
“Bộ đội đặc chủng xuất ngũ.” Tư Dao khua gậy huỳnh quang. “Trong quân đội thường xuyên huấn luyện dã ngoại, anh ta phổ cập rất nhiều kiến thức cho tôi.” Cho dù cô nghe vẫn chưa hiểu lắm những Tư Dao vẫn cảm thấy được trợ lý của cô rất có học vấn.
Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh nhìn về phía Tào Nguyên Huy, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc. Mặc dù bọn họ biết Tào Nguyên Huy có chút bản lĩnh võ thuật, nhưng không ngờ anh ta lại là bộ đội đặc chủng.
Tào Nguyên Huy đang ngồi xổm dưới gốc cây ăn cơm hộp, nhìn thấy minh tinh và người quay phim đều đang nhìn mình, lập tức nghi hoặc đứng lên: “Các người có chuyện gì sao?”
Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh lắc đầu lia lịa, Tư Dao chỉnh trang lại balo xong rồi, tất cả những thứ không cần thiết đều để lại lều, chỉ cầm theo một con dao phòng thân.
Màn đêm buông xuống, các minh tinh lại gặp khó khăn, tổ đạo diễn lại không cung cấp dụng cụ đánh lửa. Mặc dù biết là muốn để cho tiết mục thêm hiệu quả nhưng các minh tinh đã bôn ba vất vả cả một ngày rồi, bọn họ đều có chút tức giận.
Tư Dao ngửa đầu nhìn trời, sau đó xoay người hỏi Lê Tinh: “Có biết dùng hai thanh gỗ để đánh lửa không?”
Lê Tinh trợn tròn mắt, Mạc Thanh Thần và Nhạc Cảnh Dư đều bật cười. Tư Dao vuốt vào cây kim điều khiển máy tính từ xa trong ngực, đọc trên trang mạng: “Lẽ nào dùng hai thanh gỗ đánh lửa là giả sao?”
“Là thật đó.” Mạc Thanh Thần cười nói: “Nhưng đó là chuyện của thời kỳ loài vượn.”
Tư Dao ngây thơ tìm cành cây ngồi xuống, lấy con dao ra bắt đầu gọt cành cây. Triệu Như Nguyệt liếc mắt kinh thường Tư Dao, sau đó đi tìm đạo diễn làm nũng cầu xin.
Tư Dao gọt xong cành cây, lại khoét một cái lỗ ở giữa, bắt đầu hì hục đánh lửa. Lê Tinh cười ngã vào người Mạc Thanh Thần, cậu ta đứng không vững phải ôm lấy bả vai của Mạc Thanh Thần. Nhạc Cảnh Dư đến gần Tư Dao: “Xuẩn Bảo, cô thật sự định dùng hai cành cây này đánh lửa sao. Thủ pháp này của cô có vẻ không chuyên nghiệp nha.”
Tư Dao chuyển gậy, bàn tay ma sát đã đỏ hồng lên, cổ tay cũng rất đau nhức, ngay cả một đốm lửa nhỏ cũng đều không thấy. Tư Dao trừng mắt nhìn thanh gỗ, cảm giác rất ấm ức, rõ ràng là trên mạng bảo làm như vậy sẽ đánh lửa được mà.
Tư Dao tiếp tục di chuyển với tốc độ nhanh hơn, nhìn tư thế này giống như cô đang gây lộn với nó vậy. Đáy mắt Tư Dao chợt có một dòng điện xanh thẫm lướt qua, dòng điện chạy theo ngón tay chạy đến thanh gỗ.
Nhạc Cảnh Dư cau mày nhìn thấy tay của Tư Dao đỏ bừng, khi anh ta đang chuẩn bị cưỡng chế ngăn cản thì đột nhiên một ngọn lửa cháy lên, đốt cháy thanh gỗ thành cành cây khô.
Nhạc Cảnh Dư, Lê Tinh và Mạc Thanh Thần đều trợn tròn mắt. Triệu Như Nguyệt đang đi theo đạo diễn làm nũng đòi lửa, đạo diễn sắp đồng ý với cô ta, đột nhiên nghe được tiếng hoan hô truyền đến.
Triệu Như Nguyệt và đạo diễn nhìn về phía âm thanh phát ra, nhìn thấy Lê Tinh đang ôm một đống cỏ khô héo bắt đầu nhóm lửa, Triệu Như Nguyệt sợ ngây người, tổ đạo diễn trợn tròn mắt. Chuyện thần kỳ gì đang xảy ra vậy?
Tư Dao nhìn Lê Tinh vô cùng vui mừng nhưng cô lại phồng má không vui. Mặc dù nghi ngờ dùi hai thanh gỗ không thể nhóm được lửa nhưng cô tuyệt đối sẽ không nói cho bọn họ biết là cô gian lận đâu.
Mạc Thanh Thần tìm trợ lý lấy thuốc mỡ đưa cho Tư Dao: “Lau tay đi.”
Tư Dao mở hai tay ra, bàn tay bị ma sát trở nên hồng hồng, mặc dù không rách da như vẫn hơi đau. Tư Dao bĩu môi ấm ức: “Người Trái Đất đều là lừa gạt, dùi hai thanh gỗ không thể đánh lửa được.”
“Dùi hai thanh gỗ thực sự có thể đánh được lửa, nhưng theo lý mà nói không có dễ dàng như vậy.” Lăng Kỳ tò mò hỏi Tư Dao: “Rốt cuộc cô làm như thế nào vậy?”
“Làm bừa.” Tư Dao xoa xoa cái mũi không nói thêm gì.
Nhạc Cảnh Dư đưa tay xoa đầu Tư Dao: “Ngốc có phúc của ngốc.”
Tư Dao liếc mắt nhìn Nhạc Cảnh Dư, giơ chân đá lên đùi anh ta: “Đừng có sờ đầu tôi.”
“Xuẩn Bảo, cô dám đánh tôi!” Nhạc Cảnh Dư xắn tay áo lên muốn trừng trị Tư Dao. Tư Dao xoay người chạy vào trong lều: “Tôi đi ngủ.”
Nhạc Cảnh Dư: “…” Xuẩn Bảo, đừng dùng chỉ số thông minh của cô để đánh giá mọi người có được không?