Chương 22: Dạy dỗ người nước ngoài
Phần thưởng cho Tư Dao sau khi chiến thắng trò chơi chính là một căn phòng, quay hình vẫn còn đang tiếp tục, biểu hiện của Tư Dao không phải là tốt nhất, nhưng tuyệt đối có thể khiến cho người xem nhớ lâu nhất.
Nhạc Cảnh Dư phóng khoáng nganh ngạnh, Lê Tinh đẹp trai ấm áp, Mạc Thanh Thần tao nhã, Lăng Kỳ ngượng ngùng đáng yêu, Triệu Như Nguyệt kiêu ngạo gợi cảm, Phùng Dự thông minh tháo vát. Tư Dao ở trung tâm, tính cách đần độn đáng yêu chính trực, giống như một loài kỳ ba.
Kết thúc một ngày ghi hình, Tư Dao bị Lê Tinh kéo đi đánh bài. Đồng thời còn có Nhạc Cảnh Dư và Lăng Kỳ, Mạc Thanh Thần bưng cafe ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười nhìn xem trận đấu.
Sau khi hiểu quy tắc trò chơi, Tư Dao liền ném bom, Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh gào khóc kêu lên. Lê Tinh chưng khuôn mặt đau khổ của mình lên: “Sao tôi có cảm giác tôi và anh Cảnh Dư đang giúp cô ăn bài vậy.”
Tư Dao nghiêm túc lấy đi đồng xu trong tay của Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh, bóc viên kẹo sữa bỏ vào trong miệng. Cô đã tính toán bài của Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh, đoán được thứ tự ra bài của bọn họ, sau đó đánh đổ bọn họ.
“Các cậu lại thua rồi.” Mạc Thanh Thần nhìn thấy bài của Tư Dao, đáy mắt hiện lên một nụ cười náo nhiệt.
Nhạc Cảnh Dư tức giận đập bàn: “Tư Dao, cô là lão thiên đúng không?” (lão thiên: kẻ lừa đảo trong đánh bài)
Tư Dao mở máy tính tìm ý nghĩa của từ ‘lão thiên’, rồi lặng lẽ lấy hết toàn bộ kẹo trong tay Nhạc Cảnh Dư cất vào: “Không có.”
“Lấy hết đi.” Nhạc Cảnh Dư ném hết bài xuống: “Dù sao tôi cũng không thích ăn kẹo.”
“Thua kẹo không quan trọng, quan trọng là thể diện nha.” Mạc Thanh Thần nói lời châm chọc.
Lê Tinh muốn trộm kẹo giấu đi lại bị Tư Dao tóm được, Lê Tinh lập tức gào lên: “Tư Dao, cô để lại cho tôi vài viên đi.”
“Đây là đồng xu mà anh đã thua.” Tư Dao công chính liêm minh, tàn nhẫn lấy kẹo lại mặc kệ Lê Tinh khóc lóc cầu xin.
Triệu Như Nguyệt bưng ly trà đi ngang qua, thản nhiên liếc mắt nhìn Tư Dao: “Kỹ thuật đánh bài tốt như vậy, bước vào giới giải trí làm gì?”
Lời nói này của Triệu Như Nguyệt thật sự quá đáng, Nhạc Cảnh Dư cau mày lại. Ngón tay của Tư Dao mô tả các quân bài, nghĩ đến tình cảnh trước đây nghiêm túc nói: “Tội phạm truy nã quốc tế.” Trước đây cô và lão Diêm đều đứng đầu danh sách truy nã của Tinh Tế, phiên dịch thành cách nói của Trái Đất chính là tội phạm truy nã quốc tế.
Vẻ mặt của Triệu Như Nguyệt rất khó coi, Lê Tinh bật cười: “Tội phạm truy nã quốc tế? Lẽ nào tội mà cô phạm chính là tội dễ thương sao?”
“Nhìn thân hình gầy gò toàn là xương của cô, đừng chà đạp đẳng cấp của tội phạm truy nã quốc tế chứ.”
Tư Dao buồn rầu khẩy khẩy quân bài K, không thể hiểu được lối suy nghĩ của người Trái Đất. Tại sao cô nói thật mà không ai tin cô hết vậy?
“Đừng quậy phá nữa.” Mạc Thanh Thần lên tiếng ngắt lời: “Ngày mai là ngày cuối cùng quay hình rồi. Tất cả mau chóng quay về đi ngủ đi.”
Nhạc Cảnh Dư đứng lên vươn vai, Lê Tinh vuốt cái túi quần trống rỗng, ai oán đứng dậy quay về phòng. Lăng Kỳ đưa kẹo cho Tư Dao, mỉm cười ngại ngùng đáng yêu: “Cho cô hết đấy.”
“Tôi không có thắng cô.” Tư Dao nhìn Lăng Kỳ nói thẳng.
Lăng Kỳ đưa kẹo cho Tư Dao: “Tôi không thường xuyên ăn đồ ngọt.”
Tư Dao cầm lấy túi kẹo, nháy mắt cảm ơn Lăng Kỳ: “Tôi giúp cô ăn.”
“Ăn nhiều kẹo như vậy, sớm muộn gì cũng béo chết cô.” Nhạc Cảnh Dư thuận thế bỏ kẹo xuống.
“Mũm mĩm đáng yêu nha.” Tư Dao xoa bụng, thất vọng với cái bụng vẫn xẹp lép.
“Đừng để ý đến cậu ta.” Mạc Thanh Thần mỉm cười an ủi: “Đợi quay về Tinh Thế, tôi sẽ cáo trạng với Phong Thần, để Phong Thần xử lý cậu ta.”
Tư Dao thu hết kẹo quay về phòng, tuy rằng khuôn mặt vô cảm trông có vẻ không mấy vui mừng nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ hân hoan.
Sáng sớm hôm sau, Tư Dao kết thúc chạy thể dục, ăn cơm xong sẽ quay tiếp. Nhiệm vụ hôm nay là chụp ảnh, chính là năm nhóm chụp ảnh đăng lên weibo, trong thời gian giới hạn ai được nhiều like nhất sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Theo lý mà nói, trận đấu này rất không công bằng. Những minh tinh có mặt ở hiện trường, cấp bậc của bọn họ chênh nhau rất nhiều. Giống như Nhạc Cảnh Dư là ảnh đế, Lăng Kỳ là một tân binh mới bước chân vào giới, Tư Dao thì khỏi phải bàn.
Biểu cảm của Triệu Như Nguyệt và Phùng Dự rất khó coi, Tư Dao lại không có ý kiến gì, thắng thua đối với cô đều là một trò chơi. Điều khiến cô cảm thấy vui mừng đó chính là lấy được điện thoại.
Trận đấu này, Tư Dao và Lăng Kỳ chung một nhóm; Mạc Thanh Thần và Lê Tinh một nhóm; Nhạc Cảnh Dư, Triệu Như Nguyệt và Phùng Dự một nhóm. Trận đấu bắt đầu Tư Dao dẫn theo Lăng Kỳ chạy trốn, phân vân không biết có nên liên lạc với Lão Diêm hay không.
“Tư Dao, tấm ảnh đó cô muốn chụp như thế nào?” Lăng Kỳ hỏi Tư Dao.
Tư Dao giơ cameras của điện thoại di động lên trên đỉnh đầu chụp một cái, sau đó đưa cho Lăng Kỳ xem: “Chụp như vậy là xong rồi.”
Lăng Kỳ nhìn thấy tấm ảnh ngay lập tức liền sững sờ. Khuôn mặt trên bức ảnh, kết cấu hỏng bét, biểu cảm cũng hỏng bét luôn. Nếu như không có bối cảnh là ngã tư đường thì Lăng Kỳ nghi ngờ tấm ảnh này chỉ chụp mỗi cái đầu, chỉ chụp mỗi Tư Dao.
“Cô đợi một chút, tôi giúp cô chụp.” Lăng Kỳ di chuyển tầm mắt.
Tư Dao và Lăng Kỳ đi lang thang đến một cửa hàng bán quạt. Ở đây có bán rất nhiều loại quạt tinh xảo, trang trí đẹp mắt, lập tức thu hút Lăng Kỳ. Lăng kỳ chạy đến trước cửa hàng bán quạt, gọi Tư Dao đến đây, vui vẻ ngắm nghía.
Ông chủ cửa hàng bán quạt mỉm cười hòa nhã giới thiệu với Lăng Kỳ, tuy rằng hơn một nửa là chụp bằng máy ảnh. Lăng Kỳ cầm quạt tạo dáng, mong chờ Tư Dao giúp mình: “Giúp tôi chụp được không?”
Tư Dao nhận lấy điện thoại, dựa theo yêu cầu của Lăng Kỳ chụp giúp cô ấy, sau khi Lăng Kỳ kiểm tra, cảm giác rất hài lòng, sau đó hỏi Tư Dao: “Tư Dao, cô tạo dáng đi, tôi chụp cho.”
Tư Dao xoay một vòng chọn một chiếc quạt gấm màu đen mạ vàng, liếc mắt nhìn hoa văn trang trí, sao chép cách tạo dáng trong bức tranh. Vừa hay Tư Dao mặc bộ quần áo màu xanh thẫm, tay vuốt vào nan quạt, diện như quan ngọc ôn văn nhĩ nhã.
Lăng Kỳ nhìn thấy liền thất thần, mau chóng chụp một tấm, ánh mắt cực kỳ hâm mộ: “Tư Dao, cô thật xinh đẹp.”
Tư Dao nghịch điện thoại, đối với sự khen ngợi của Lăng Kỳ, cô không có biểu cảm gì, cô biết cô rất đẹp. Mặc dù lúc mới nghe thì rất đắc ý nhưng nghe nhiều thì đã quen rồi.
Sau khi chụp xong ảnh ở cửa hàng bán quạt, Tư Dao và Lăng Kỳ tiếp tục đi về phía trước. Đến một cửa hàng bán hoa và cửa hàng bán dù chụp được hai tấm ảnh nữa. Chỉ còn hai tấm ảnh nữa thôi là bọn họ đã hoàn thành xong nhiệm vụ.
Tư Dao đang chần chừ trước một quán ăn vặt, đột nhiên nghe thấy tiếng tranh chấp. Cô xoay người theo hướng âm thanh phát ra, nhìn thấy ngã rẽ ở ngã tư phía trước, người vây xem náo nhiệt vây kín ba tầng trong ngoài, tiếng tranh chấp càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Tư Dao tò mò nhanh chóng bước qua đó, Lăng Kỳ túm không được cô nên phải đi theo sau. Tư Dao chen chúc vào đám người đó tiến lên phía trước liền nhìn thấy một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng đang cãi nhau với một người đàn ông cởi trần. Người đàn ông đó đang rất tức giận, khóe miệng anh ta trông giống như đang bị thương.
“Anh có thể bổ gạch, khoe khoang võ công của mình lợi hại. Tôi có đánh với anh nữa thì cũng như thế thôi.” Người nước ngoài nói tiếng Trung Quốc rất gượng gạo, xem thường người đàn ông kia: “Võ thuật Trung Quốc đều là giả dối.”
Sự kiêu ngạo và quả quyết của người ngoại quốc kia khiến những người vây xem tức giận. Mặc dù bọn họ xem náo nhiệt nhưng đụng đến quốc gia mình, ai cũng không muốn bị con chó ngoại quốc này hạ thấp giá trị.
Những người vây xem kích động nắm chặt tay lại muốn xông lên đấm người ngoại quốc kia, Tư Dao đứng không vững bị đẩy lên phía trước, lảo đảo hai bước thì mới đứng vững lại được, ngay lập tức hiện trường yên lặng.
“Cô là con lai.” Người ngoại quốc nhìn đôi mắt màu xanh của Tư Dao nói.
“Tôi là người Trung Quốc.” Tư Dao trả lời rất thành thật. “Anh rất lợi hại sao?” Tư Dao không có thiện cảm với người tóc vàng này, bởi vì người phát lệnh truy nã của liên bang lúc trước chính là một người tóc vàng phát ra.
“Đương nhiên.” Người ngoại quốc vỗ ngực rất đắc ý. “Tôi là Taekwondo đai đen cấp ba đấy.”
Khuôn mặt Tư Dao vô cảm không nói gì, xoay người đi đến trước cái bàn có đống gạch vỡ, dùng chân thử đá đá vài cái: “Cái bàn này rất bền đấy.”
Ánh mắt người ngoại quốc hoang mang, Tư Dao vén vạt áo lên, đột nhiên xoay người nhấc chân, nhanh nhẹn đá lên cao, ngay lập tức cái bàn vỡ thành từng mảnh.
Những người vây xem trợn tròn mắt há hốc mồm, biểu cảm trên mặt giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy. Lăng Kỳ che miệng chặn lại tiếng kêu sợ hãi, ánh mắt khiếp sợ pha lẫn ngạc nhiên.
Tư Dao thuần thục nhảy lên đống gạch vụn, xoay người nhìn về phía người ngoại quốc kia: “Tôi đánh với anh.”
Người ngoại quốc nhìn thấy đống gạch vụn và cái bàn, lặng lẽ lùi về sau mấy bước.
“Đánh!” Những người vây xem hoàn hồn lại, ngay lập tức phát ra tiếng reo hò rung trời.
Người ngoại quốc nắm chặt tay lại, lưỡng lự chần chừ không bước lên phía trước. Tư Dao đứng thẳng như cây tùng, lạnh lùng nhìn người ngoại quốc đang kinh sợ đó.
“Tư Dao.” Tào Nguyên Huy xuất hiện, quát Tư Dao mau chóng ngừng lại ham muốn chiến đấu.
Tư Dao mếu máo tỏ vẻ đáng tiếc, sau đó nhìn chằm chằm người ngoại quốc nói: “Võ thuật không phải giả, chỉ là anh không gặp được người thật sự mạnh.” Tư Dao tàn nhẫn đá một quyền xuống mặt đất, ngay lập tức đá trên sàn nhà lập tức vỡ vụn.
Người đàn ông cúi đầu, điển hình cho loại người tức giận mà không dám nói gì!
Tư Dao bị Tào Nguyên Huy kéo ra khỏi đám người, dẫn cô đến một con hẻm nhỏ của đường phố, anh ta trừng mắt nổi giận quát lên: “Trước khi ghi hình tôi đã nói như thế nào, tuyệt đối không được đánh lộn!”
“Tôi không có đánh lộn.” Tư Dao xoa cái tai, khuôn mặt hờ hững.
“Nếu tôi không đi ngăn cản thì cô định làm cái gì!”
“Cái người tóc vàng đó quá kiêu ngạo rồi. Tôi sẽ đánh anh ta tàn phế.” Tư Dao nắm tay tuyên thệ.
Tào Nguyên Huy đỡ lấy cái đầu đang xoay vòng vòng, bị Tư Dao làm cho tức đến choáng váng: “Cô thật sự quá khoe khoang rồi đấy. Bộ xương khô giống như cô, cánh tay của người ta còn to bằng cái eo cô đấy.”
“Nói bậy, eo của tôi đâu có nhỏ như thế.” Tư Dao khoa tay múa chân cho Tào Nguyên Huy xem.
“Lời tôi nói có ý này sao? Điều tôi muốn nói bây giờ là cô đánh lộn.”
“Tôi không có đánh lộn.” Tư Dao thật ấm ức: “Tôi đánh anh ta lúc nào chứ.”
“Trợ lý Tào.” Lăng Kỳ nhìn thấy Tư Dao bị mắng thảm thiết như thế, quyết định đến giải vây: “Tôi và Tư Dao còn phải tiếp tục ghi hình, anh có thể đừng mắng cô ấy nữa được không?”
Tào Nguyên Huy trừng mắt nhìn Tư Dao rất lâu, nghiêm mặt uy hiếp: “Cô không được gây sự nữa, nếu không…”
Tư Dao nhanh chóng gật đầu, cô biết Tào Nguyên Huy muốn nói cái gì, anh ta sẽ cáo trạng với Diêm Tử Ký. Lúc này, Tư Dao hoàn toàn không ngờ được, đợi sau khi tiết mục này phát sóng, Diêm Tử Ký vẫn có thể nhìn thấy được.
Mặc dù Tư Dao thoát được sự khiển trách của Tào Nguyên Huy nhưng ánh mắt của Lăng Kỳ và người quay phim nhìn cô, rõ ràng đã trở nên kỳ lạ rất nhiều. Ai ai cũng không ngờ rằng, bề ngoài Tư Dao trông có vẻ yếu đuối như thế nhưng bên trong lại mạnh mẽ như vậy.
“Tư Dao, sao cô lại có thể đá vỡ sàn nhà đó vậy?”
“À, dưới sàn nhà đó là một khoảng trống.” Tư Dao cắn quả cam giải thích qua loa với Lăng Kỳ. Cô đã tính toán từ trước, nếu như là nền gạch thật thì cô dám đá sao? Nếu như thế thì chân cô đã phế rồi.
“Thế tấm gạch và cái bàn đó đều là thật sao.”
“Là thật đó, cho nên có chút đau.” Tư Dao xoay người ôm chân cau mày lại.
Ánh mắt của Lăng Kỳ hiện lên sự lo lắng, dìu Tư Dao đến một quán bán đồ uống ở ven đường: “Cô ngồi xuống đi, tôi giúp cô kiểm tra.”
Lăng Kỳ đỡ Tư Dao ngồi xuống, sau đó cô ấy ngồi xổm xuống chậm rãi xắn ống quần của Tư Dao lên, nhìn thấy chân cô sưng tím lên, nổi bật giữa làn da trắng như sữa của cô, trông rất là kinh sợ.
Người quay phim khiêng máy móc, cánh tay anh ta cũng run lên, Lăng Kỳ che miệng ngăn không cho tiếng kêu hoảng sợ phát ra, đôi mắt ngay lập tức ngấn lệ: “Rất đau đúng không?”
“Đau.” Tư Dao tiếp tục cắn trái cam, trên mặt không hề có bất kỳ cảm xúc nào, nói: “Qua vài ngày sẽ tự lành thôi.”
“Phải đi đến bệnh viện gặp bác sĩ thôi.” Giọng nói của Lăng Kỳ khẽ run lên.
Tư Dao đứng lên đá đá chân, giống như một người không có cảm giác đau: “Không gãy.”
“Cũng phải đi đến bệnh viện.” Lăng Kỳ dìu Tư Dao, xoay người bảo người quay phim thông báo với trợ lý, sau đó tiếp tục dạy dỗ Tư Dao: “Sao cô lại ngốc như thế chứ. Cái bàn cứng như vậy, cô đá nó làm gì.”
“Người tóc vàng rất đáng ghét.” Tư Dao liếm đường dính trên khóe miệng, vẻ mặt ngây ngốc hỏi Lăng Kỳ: “Ảnh còn chưa chụp xong.”
Bị Tư Dao chọc cười, Lăng Kỳ cầm điện thoại trên tay: “Bây giờ tôi chụp cho cô.”
“Ừm.” Tư Dao giấu quả cam ra sau, nhếch miệng muốn cười lên nhưng cố gắng rất lâu thì khuôn mặt vẫn vô cảm như cũ.
“…” Lăng Kỳ nhìn khuôn mặt trên bức ảnh, vẫn rất âm u.