Chương 17: Con chó điên Kiều Quân
Phong Thần đang rất vội, Tư Dao đã rời căn cứ vào sáng sớm hôm sau, cô được Diêm Tử Ký đưa tới nhà ga. Cô bắt xe trở về thành phố là hơn 10 giờ sáng. Tư Dao dẫn Tào Nguyên Huy đến công ty giải trí Tinh Thế.
Phong Thần đưa cho Tư Dao một ly sữa đậu nành ấm, sau đó anh ta quay lại tìm kịch bản và bắt đầu nói chuyện với Tư Dao: “Kiều Quân có một bộ phim cần nữ diễn viên phụ, tôi đã lấy kịch bản rồi.”
“Là một bộ phim về đề tài tiên hiệp, vai diễn của cô là sư muội quá cố của nam chính. Tuy ít cảnh quay nhưng rất dễ thương, nốt chu sa mối tình đầu của nam chính, nếu diễn tốt chắc chắn sẽ rất hút fan.”
Tư Dao uống sữa với vẻ mặt ngơ ngác, Tào Nguyên Huy ghé sát tai cô giải thích: “Chính là đóng vai người chết thôi.”
Phong Thần nhìn chằm chằm vào Tào Nguyên Huy, muốn ném kịch bản vào mặt anh ta: “Tên nhân vật là Khinh Âm, và toàn bộ cảnh quay đều nằm trong kí ức của nam chính.”
Phong Thần tập hợp kịch bản rồi đưa cho Tư Dao: “Mặc dù Kiều Quân là bạn thân của tôi, vai diễn này coi như là nội bộ quyết định, nhưng tôi hy vọng cô có thể làm tốt.”
“Tôi biết rồi.” Tư Dao cất kịch bản đi: “Tôi sẽ làm thật tốt.”
Vẻ mặt nghiêm túc của Phong Thần hiện lên sự vui mừng, càng nhìn Tư Dao càng thấy thuận mắt: “Cả bộ phim cô sẽ có 6 cảnh quay, tôi có thể giúp cô tìm tài nguyên, nhưng nếu cô muốn diễn vai chính, cô vẫn phải cần phấn đấu rất nhiều.”
Tư Dao uống hết sữa đậu nành liền đứng dậy, Phong Thần nhìn đồng hồ: “Buổi thử vai vào 2 giờ chiều này, cô đi cùng Tào Nguyên Huy tới đó đi.”
Tư Dao cầm kịch bản rời khỏi Tinh Thế, bắt xe đến địa điểm quay phim, trong thời gian đó, Tư Dao đã đọc xong kịch bản và tóm tắt vai diễn mà cô sẽ diễn.
Kịch bản có tên “Tiên Đạo”, kể về một nam nhân mồ côi, bái sư tu luyện từ khi còn nhỏ, sư phụ lại bị một kẻ bí ẩn ám sát, nam chính dẫn theo sư muội phiêu bạt giang hồ, ngẫu nhiên gặp phải làng yêu ma, sư muội vì cứu hắn mà hồn bay phách tán.
Nam chính được môn phái tu tiên cứu, sau này trở thành chưởng môn, vừa vướng vào yêu hận với mỹ nữ tiên quỷ, vừa điều tra vụ án năm nào, muốn báo thù cho sư phụ và sư muội.
Tư Dao nhắm mắt thu thập dữ liệu, tìm kiếm dữ liệu tình cảm phù hợp với nhân vật, nhưng lại thầm than phiền về sự vô nghĩa của cốt truyện, cái gì mà tu tiên, yêu ma. Nếu thực sự có năng lực này thì cần gì đến phi thuyền chiến hạm.
Tư Dao và Tào Nguyên Huy đến địa điểm, chứng minh thân phận rồi tiến vào khu vực quay phim, từ xa đã nghe thấy tiếng chửi bới. Một thanh niên mặc áo ngắn tay, kịch bản cuộn thành ống, ngoắc ngoắc tay chỉ vào diễn viên chửi rủa.
“Người hung hăng nhất chính là đạo diễn.” Trợ lý dẫn đường cười nhạt.
Sau khi xác định vị trí mục tiêu, Tư Dao đi thẳng về phía Kiều Quân. Người đang gân cổ mắng người Kiều Quân kia đã bị Tư Dao chặn lại, anh ta nhíu mày hỏi: “Cô là ai?”
“Tôi tên là Tư Dao, diễn vai Khinh Âm.” Tư Dao đưa kịch bản.
Kiều Quân khẽ trách, nhìn chằm chằm Tư Dao như thể anh ta đang định giá thịt lợn: “Nghệ sĩ mới ký hợp đồng bị liệt mặt.”
Tư Dao buồn bực nhìn Kiều Quân, mũ của Kiều Quân đang đội ngược, anh ta ôm cánh tay lạnh lùng nói: “Mặc dù là Phong Thần nhét cô vào, nhưng đây không phải là nơi từ thiện, mặc dù khuôn mặt này cũng không tệ.”
“Câm miệng.” Tào Nguyên Huy bảo vệ Tư Dao phía sau, cau mày lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Quân.
Khi Kiều Quân nhìn thấy Tào Nguyên Huy, ánh mắt kiêu ngạo của anh ta lóe lên: “Tào Nguyên Huy?”
Tào Nguyên Huy sững sờ, nhìn chằm chằm Kiều Quân hồi lâu cũng không nhớ ra: “Chúng ta từng gặp nhau sao?”
Kiều Quân thu lại cảm xúc vừa bộc lộ, quay người rời đi một cách kiêu hãnh rồi ra lệnh cho trợ lý: “Đưa cô ấy đi thay đồ.”
Tư Dao đi theo trợ lý vào phòng thay đồ, Tào Nguyên Huy nhìn bóng lưng của Kiều Quân, cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nhớ lúc đó Phong Thần có đề cập với Kiều Quân, anh ta là trợ lý của Tư Dao.
Đi theo trợ lý vào phòng thay đồ, vì Tư Dao là một diễn viên đặc cách, đương nhiên sẽ có những tranh luận, xem thường có, lạnh lùng có, và có một vài ánh mắt ghen tị.
Tư Dao làm ngơ với những điều này, khi trang điểm cô cầm điện thoại lên tìm kiếm thông tin của Kiều Quân. Kiều Quân, thông tin tư liệu rất mơ hồ, 4 năm trước đặc cách vào giới biểu diễn nghệ thuật, nổi tiếng từ bộ phim cảnh phỉ “Tiềm tàng”, là hắc mã trong giới đạo diễn.
Tính khí của Kiều Quân nóng nảy, độc đoán chuyên quyền, hễ có chuyện gì chọc anh ta tức giận, cho dù là ảnh đế cũng bị mắng, vì vậy đắc tội với rất nhiều người trong giới. Đều nói anh ta là một con chó điên, tóm được ai là cắn người đó.
Tư Dao bình tĩnh trang điểm, con chó điên Kiều Quân đi tới nhà vệ sinh, lấy điện thoại ra bấm số, bên kia vừa nhấc máy, Kiều Quân đã ầm ầm nói: “Làm sao vậy, sao Tào Nguyên Huy lại dấn thân vào giới giải trí rồi.”
Nghe lời giải thích trên điện thoại, Kiều Quân sững sờ, hai chân mềm nhũn run lên, nén giọng nói một hồi: “Tôi không bắt nạt cô ấy.”
“Tôi tuyệt đối sẽ không bắt nạt cô ấy.” Kiều Quân lắc đầu nguầy nguậy: “Anh cũng đừng đánh tôi”.
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi, tôi là loại người không đáng tin cậy sao?”
Tư Dao thay đồ xong lập tức thu hút ánh nhìn của đạo diễn. Váy mà hoa đào, búi tóc lụa màu xanh, bờ môi nõn nà như hoa anh đào, lông mày đen như mực vẽ, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, cô lặng lẽ đứng trước cửa sổ trúc, tựa như một người trong bức tranh lúc ẩn lúc hiện.
“Không được!” Trợ lý đạo diễn định thần lại, lắc đầu khổ não: “Một diễn viên phụ sao có thể còn xinh đẹp hơn cả nữ chính.”
“Chính là tạo hình này.” Kiều Quân bước đến, quyết đoán đập bàn quyết định.
“Nhưng…” Trợ lý đạo diễn vẫn không đồng ý.
Kiều Quân ngồi trở lại ghế đạo diễn, cầm kịch bản lên chặn miệng trợ lý: “Nốt chu sa của nam chính phải xinh đẹp như vậy. Nếu giống như khuôn mặt của cô, nam chính có thể nhớ mãi không quên được không?”
“Nói thật có lý, tôi không có lời nào để phản bác.” Trợ lý đạo diễn cúi gằm mặt.
Tư Dao nhìn Kiều Quân, Kiều Quân nở một nụ cười dịu dàng, Tư Dao bất giác rùng mình, tốc độ thay đổi sắc mặt cũng nhanh thật, đã xảy ra chuyện gì rồi?
“Các bộ phận chú ý, cảnh tiếp theo sẽ quay phân cảnh của Khinh Âm.” Kiều Quân cầm loa nói.
Khi quay phim, tính tình của Kiều Quân rất quái gở, anh ta thích dùng người mới, theo lời anh ta mà nói đưa mắt nhìn lại giới giải trí, trong ruộng bí ngô quen thuộc vẫn luôn có một ít khoai lang.
Lâm Kỳ, nam chính của “Tiên đạo” là một học bá của Học viện Điện ảnh và Truyền hình, anh ta rất đẹp trai, trong đáy mắt hiện lên một vẻ kiêu ngạo. Tư Dao thân là một diễn viên đặc cách, anh ta vốn không coi cô ra gì, thậm chí là vô cùng lạnh nhạt.
“Đây chỉ là diễn thử thôi, đừng căng thẳng.” Kiều Quân an ủi Tư Dao.
Những người trong khu vực quay phim nhìn Kiều Quân như thể họ đang nhìn quái vật, theo lý mà nói Kiều Quân không mở miệng mắng chửi là điều vô cùng may mắn. Còn với vẻ mặt như dỗ thú cưng kia, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Bị người ngoài hành tinh bám vào người hay gì?
Trong cảnh quay này, nam chính oán hận bản thân bất tài, không thể báo thù cho sư phụ mình, Khinh Âm dịu dàng ở bên cạnh, làm tan biến hận thù của sư huynh.
Trong hậu viện hoang vu đổ nát, nam chính đấm từng quyền vào tường đá, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt căm hận, giống như một con thú bị sập bẫy, không lối thoát.
Khinh Âm đứng trong góc nhìn nam chính đang gục xuống, ánh mắt dịu dàng mang theo nỗi buồn, Khinh Âm bước đến bên cạnh sư huynh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đẫm máu của hắn dịu dàng gọi: “Sư huynh.”
Ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt thâm tình của Khinh Âm, Lâm Kỳ đột nhiên có chút sững sờ. Kiều Quân dứt khoát hô cắt, tức tối đập kịch bản xuống bàn: “Não cậu bị heo gặm rồi hả, biểu cảm, biểu cảm của cậu đâu!”
“Xin lỗi đạo diễn.” Lâm Kỳ nhanh chóng rút tay về, xấu hổ quay đầu xin lỗi.
Tư Dao cúi mặt xuống lau tay, nước màu trộn vẫn còn dính lại, giống như tương cà mà cô thường ăn. Kiều Quân hài lòng nhìn Tư Dao, ngoại hình đẹp, kỹ năng diễn xuất cũng rất xuất sắc, phải được khen ngợi.
Với lần quay lại này, là một học bá của Học viện Điện ảnh và Truyền hình, Lâm Kỳ đã điều chỉnh lại tâm trạng, phối hợp với Tư Dao rất tốt, cảnh này trôi qua rất suôn sẻ.
Tư Dao có rất ít cảnh quay, sáu trong tám cảnh là không có lời thoại, chỉ cần đứng đó cười là xong, ước chừng ba bốn ngày sẽ kết thúc.
Trời sắp nhá nhem tối, Tư Dao mặc đồ diễn ngồi xuống đạo cụ là gốc cây hoa đào, tay cầm cuốn sách cổ lên xem, búi tóc lụa rơi xuống bên má cô, cánh hoa đào rơi đầy váy cô, cùng với anh hoàng hôn màu cam, đúng là tuyệt thế giai nhân, vẻ đẹp chim sa cá lặn.
Tư Dao cảm thấy bị nhìn trộm, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái đang chụp ảnh. Bị bắt gặp đang chụp trộm, cô gái đỏ mặt cất điện thoại đi. Tư Dao cũng không để ý tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Lâm Kỳ lưỡng lự đến gần Tư Dao, gượng gạo tìm chủ đề bắt chuyện: “Là thơ từ của Lý Thanh Chiếu, được đoàn phim sử dụng làm đạo cụ.”
Tư Dao nhìn những cuốn sách cổ, ngẩng đầu nhìn Lâm Kỳ, Lâm Kỳ ngồi xổm xuống: “Tôi là Lâm Kỳ.”
“Tôi là Tư Dao.” Tư Dao không nhìn ra ác ý trong mắt Lâm Kỳ, chỉ cần không có ý thù địch với cô, cô sẽ không từ chối.
“Kỹ năng diễn xuất của cô rất tốt. Cô tốt nghiệp trường nào vậy?” Thấy Tư Dao sẵn lòng nói chuyện với mình, Lâm Kỳ rất vui.
Tư Dao phân tích lời nói của Lâm Kỳ, thản nhiên lắc đầu: “Tôi không đi học.” Liên bang không có học viện dành cho con người tổng hợp.
Lâm Kỳ có chút nghẹn giọng, vẻ mặt cũng trở nên lúng túng: “Tôi không có ý gì khác.”
Tư Dao dụi mắt không trả lời, thấy Tư Dao không thoải mái, Lâm Kỳ cúi đầu hỏi “Cô sao vậy?”
“Mắt tôi có chút khó chịu.”
“Chắc là đeo kính áp tròng lâu quá rồi.” Lâm Kỳ lấy đi cuốn sách của Tư Sau, cười đùa nói: “Khinh Âm không phải là con lai, cô phải che đi đôi mắt xanh của mình.”
“Tư Dao, đến lúc phải đi rồi.” Tào Nguyên Huy vẫy tay từ phía xa.
Tư Dao chào tạm biệt Lâm Kỳ, quay người đi về phía Tào Nguyên Huy, nữ chính “Tiên đạo” đi tới, liếc Lâm Kỳ một cái, nói: “Không phải anh ghét nhất loại diễn viên đặc cách này sao?”
“Tôi tôn trọng bất kỳ diễn viên nào có tài năng thực sự.” Lâm Kỳ nói.
Cô gái khịt mũi, nhìn bóng lưng của Tư Dao với ánh mắt oán hận. Cô ta chỉ là một thành viên bình thường trong vô số nghệ sĩ khác. Sau khi nhận được vai diễn này, cô ta đã ảo tưởng rằng mình sẽ một bước lên tiên. Nhưng lần này lại xuất hiện thêm Tư Dao, là diễn viên phụ mà còn xinh đẹp hơn cô ta.
Nhưng dù cô ta có tức giận cũng không dám động đến Tư Dao, cô ta chỉ là một người vô hình trong giới giải trí này thôi. Còn Tư Dao, cô có chỗ dựa, có người nâng đỡ, cô ta không động tới nổi.
Kiều Quân đang cắn hạt dưa nhìn Tư Dao rời đi, nháy mắt ra hiệu với trợ lý bên cạnh: “Cô ấy xinh đẹp chứ?”
Trợ lý ngây ngốc nhìn Kiều Quân, mấp máy môi định nói gì đó: “Đạo diễn, kiềm chế. Quy tắc không thể chấp nhận.”
“Tôi kiềm cái ông nội cô.” Kiều Quân ném hạt dưa vào mặt trợ lý: “Tổ tông này tôi dám động vào sao?”
Hai mắt trợ lý sáng lên, tâm trạng kỳ quái đang ém trong lòng bỗng bùng lên: “Đạo diễn, diễn viên đó có bối cảnh như thế nào?”
“Bối cảnh.” Kiều Quân nhếch miệng cười khổ: “Người có bối cảnh là người đàn ông sau lưng cô ấy.”
Trợ lý bối rối, Kiều Quân ôm trán thở dài: “Nếu bà cô đó mà biết, e rằng sẽ sẽ lớn chuyện.”
“Đạo diễn, anh không sao chứ.” Trợ lý do dự sờ trán Kiều Quân.
Kiều Quân đứng dậy, nhặt chiếc ghế đẩu lên đập phá: “Cút xéo, đi làm việc cho tôi!”
Bị Kiều Quân đuổi đánh, trợ lý chạy như bay, những người trong đoàn phim cũng đã quen với cảnh này, vẻ mặt họ không chút thay đổi, tiếp tục làm việc.
Kiều Quân ngẩng đầu lên 45 độ, buồn bã nhìn lên bầu trời: “Chiến tranh thật khủng khiếp, mình phải tự bảo vệ bản thân thôi.”