Chương 13: Vợ của Diêm Vương
Lê Tinh vì chuyện số liệu anti fan trên weibo bị tê liệt mà bị cục cảnh sát mời đi uống trà. Mà người gây ra họa là Tư Dao vẫn không biết gì về tin tức bên ngoài. Cô đang chuẩn bị xuất phát đi gặp Diêm Tử Ký.
Quân đội của Diêm Tử Ký ở trong núi, sau khi xe khách đến trạm còn phải đi bộ thêm năm mươi dặm nữa. Đối với Tào Nguyên Huy thì đây giống như huấn luyện việt dã. Tào Nguyên Huy chỉ sợ Tư Dao không chịu được.
Mùa hè oi bức khó chịu, người Tư Dao đầy mồ hôi nhưng tinh thần vẫn rất phấn khởi. Tào Nguyên Huy yên lặng đi theo, phải nói rằng người có thể làm vợ đội trưởng Diêm thì bên ngoài phải xinh đẹp nhưng bên trong phải cứng rắn nha.
“Mệt chưa? Tôi cõng anh nhé.” Tư Dao lau mồ hôi, xoay người muốn cầm lấy cái túi của Tào Nguyên Huy.
Tào Nguyên Huy nhanh chóng lùi về sau, né Tư Dao như tránh Ôn Thần: “Tôi không mệt.” Đừng đùa nữa, anh ta mà dám đưa túi cho Tư Dao cầm, đừng nói đội trưởng Diêm sẽ nuốt trọn anh ta thì tự anh ta cũng cảm thấy xấu hổ muốn chết.
Chắc chắn Tào Nguyên Huy có thể đuổi kịp, Tư Dao cũng không kiên trì: “Trước kia anh cũng ở đây sao?”
“Đúng vậy.” Tào Nguyên Huy hoài niệm: “Khi đó tôi rất quậy phá, thường xuyên bị phạt.”
“Quan sát ẩn núp là huấn luyện thường ngày sao?” Tư Dao đột nhiên hỏi, Tào Nguyên Huy có chút nghi hoặc.
Tư Dao chỉ tay vào bụi cỏ phía Đông Nam: “Ở đó có hai người.” Xoay người chỉ tiếp: “Ở đó cũng có.”
Khóe miệng Tào Nguyên Huy run rẩy, cố gắng kìm nén không dùng chân đá cậu ta ra. Tằng Vũ Khả ôm chầm lấy Tào Nguyên Huy, chu môi muốn hôn: “Đến đây lão Tào ơi, cho tôi hôn cậu một phát nào.”
Tào Nguyên Huy vật cậu ta ngã xuống đất, đạp lên ngực cậu ta, nghiêm túc nói: “Đứng đắn một chút đi.”
“Cú vật này quá thân mật rồi.” Tằng Vũ Khả cười đê tiện.
Tào Nguyên Huy đen mặt, rất muốn đấm chết thằng nhóc này.
Tằng Vũ Khả nhanh chóng bò lên, cậu ta nhanh trí nhìn ngắm Tư Dao: “Em gái, làm sao em phát hiện bọn anh đang ẩn nấp ở đây vậy?”
“Mùi rất khó ngửi.” Tư Dao xoa xoa cái mũi nói.
Tằng Vũ Khả choáng váng, quay người nghiêm mặt mắng: “Tên khốn nạn nào xức nước hoa đấy.”
Các quân sĩ bị giáo huấn im lặng nhìn nhau, giơ tay lên: “Muỗi ở đây nhiều lắm đấy.”
“Sau khi huấn luyện kết thúc, các cậu chạy việt dã vác nặng thêm năm mươi dặm nữa.”
“Rõ!”
“Bọn họ đều là những tân binh được tuyển chọn trong năm nay.” Tốc độ lật mặt của Tằng Vũ Khả còn nhanh hơn lật bánh tráng: “Lão Tào à, lão Miêu vẫn còn độc thân mà cậu đã vượt mặt tôi rồi sao.”
Nghe hiểu ý tứ của Tằng Vũ Khả, Tào Nguyên Huy lập tức giận tím mặt: “Đừng nói lung tung, Tư Dao là vợ sắp cưới của đội trưởng Diêm.”
Khuôn mặt tươi cười của Tằng Vũ Khả lập tức cứng đờ, cậu ta trợn tròn mắt suýt chút nữa là quỳ xuống đất: “Vợ, vợ của Diêm Vương sao?”
Tào Nguyên Huy ‘ừ’ một tiếng, Tằng Vũ Khả run cầm cập nhanh chóng đứng dậy, sống lưng thẳng tắp trịnh trọng cúi chào: “Chào chị dâu.”
“Chị dâu!” Khương Ninh lái xe việt dã lắc lư chạy tới: “Chị dâu, đội trưởng Diêm đang họp. Anh ấy ra lệnh cho em đến đón chị.”
Tư Dao cầm túi Ma Lưu xoay người lên xe, Tằng Vũ Khả ngước hai mắt đẫm lệ nắm tay Tào Nguyên Huy: “Trước mặt Diêm Vương đừng nhắc đến chuyện này được không?”
Tào Nguyên Huy chậm rãi đẩy tay Tằng Vũ Khả ra, ngồi lên xe việt dã phóng đi nhanh như tên bắn khiến cho bụi đất bay hết lên mặt Tằng Vũ Khả.
Xe việt dã lắc lư chạy đến căn cứ, thông qua bảo vệ gác cổng, chạy thẳng vào bên trong căn cứ. Tư Dao buồn chán nhìn các thiết kế bên trong, muốn chạy thật nhanh đến gặp Diêm Tử Ký.
“Dừng xe!” Tư Dao nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, nhanh chóng kéo vai Khương Ninh. Nghe thấy mệnh lệnh của Tư Dao, Khương Ninh sợ đến mức nhanh chóng phanh xe lại.
Tư Dao xách váy nhảy xuống xe, chạy nhanh về phía bóng người kia: “Tử Ký!”
Vừa mới kết thúc cuộc họp, Diêm Tử Ký chuẩn bị quay về ký túc xá đợi Tư Dao đến. Đột nhiên nghe thấy có người đang gọi mình, anh quay người về phía âm thanh phát ra, liền nhìn thấy Tư Dao đang chạy đến.
Làn váy màu xanh tung bay trên bãi cỏ, đôi mắt xanh biếc đầy vui mừng, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Quân đội là trại tập trung của những chàng trai độc thân và khô khan, bỗng nhiên xuất hiện cảnh đẹp như thế khiến ai ai cũng phải ngước nhìn.
Tư Dao chạy như pháo bay, Diêm Tử Ký nhanh chóng vươn tay ra đón được. Tư Dao ôm chặt Diêm Tử Ký, cọ tới cọ lui vô cùng thân mật: “Tử Ký, em rất nhớ rất nhớ anh.”
Diêm Tử Ký cảm nhận được ánh mắt mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, bỗng nhiên thấy xấu hổ: “Trong quân đội mà ôm ôm ấp ấp thì ra thể thống gì. Lập tức đứng nghiêm cho anh.”
Tư Dao lập tức buông Diêm Tử Ký ra, cố gắng thẳng lưng cúi chào: “Vâng trưởng quan.”
“Phụt!” Lôi Thành đứng ở cửa sổ lầu hai phun trà ra, thấy Diêm Tử Ký nhìn lại thì nhanh chóng xua tay cười cười: “Các người cứ tiếp tục, đừng quan tâm tới tôi.”
“Không được ồn ào.” Diêm Tử Ký bất lực nhìn Tư Dao.
Tư Dao xoay người ngồi xuống, tay chống ở đầu gối, giống như một con mèo nhỏ nhìn Diêm Tử Ký: “Tử Kỳ, chân em đau.”
Diêm Tử Ký cúi đầu nhìn đôi giày xăng đan của Tư Dao, đi đường núi dài như thế, chắc chắn chân bị trầy rồi: “Anh dẫn em về ký túc xá nghỉ ngơi.”
Tư Dao rất ấm ức lẩm bẩm nói, Diêm Tử Ký xấu hổ kho khan, cố tình không nhìn thấy khuôn mặt làm nũng của cô, đưa tay nắm tay cô dắt đi: “Đi thôi.”
Tư Dao nắm chặt tay Diêm Tử Ký, đôi mắt trong veo thuần khiết, giống như một đứa trẻ tin tưởng Diêm Tử Ký. Khi đi ngang qua Tào Nguyên Huy, Diêm Tử Ký nói: “Đi tụ tập với bọn họ đi.”
“Vâng!” Tào Nguyên Huy không giấu được vẻ phức tạp trong mắt.
Khuôn mặt đen như Diêm Vương của Diêm Tử Ký dắt con búp bê lai xinh đẹp này tạo thành tổn thương cực kỳ khủng bố cho mọi người xung quanh. Tân binh đang huấn luyện vật lộn thì ngã xuống đất, đội quân mang nặng chạy việt dã vừa quay về thì bước chân lảo đảo, trước sau đều giẫm lên nhau ngã quỵ xuống.
Diêm Tử Ký quay về ký túc xá, đóng cửa lại, anh dẫn Tư Dao ngồi lên ghế, xoay người ngồi xổm xuống cầm chân của cô lên xem.
“Ráng chịu một chút.” Diêm Tử Ký dặn Tư Dao đừng nhúc nhích, sau đó cẩn thận cởi giày của cô ra, phát hiện gót chân và ngón chân của cô đều phồng rộp lên: “Có đau không?”
“Hơi đau.” Tư Dao thành thật trả lời.
Diêm Tử Ký nhìn thấy trên mặt Tư Dao không có biểu cảm gì: “Nhìn vẻ mặt em không giống người đang bị đau.”
“Em không sao, sẽ khỏi nhanh thôi.” Tư Dao đá chân linh hoạt.
Diêm Tử Ký nhìn chằm chằm vào bàn chân trắng nõn của Tư Dao, cảm giác những cái bóng nước phồng lên này rất chướng mắt: “Lấy kim chọc vỡ nó ra rồi sau đó bôi thuốc vào.” Diêm Tử Ký đứng dậy đi tìm hòm thuốc.
Diêm Tử Ký tìm được hòm thuốc sau đó ngồi xuống trước mặt Tư Dao, anh lấy chân Tư Dao gác lên đùi của mình: “Nếu cảm thấy đau thì hãy nói cho anh biết.”
Tư Dao đung đưa ngón chân, khóe miệng muốn cười lên: “Nhột quá.”
“Ngoan ngoãn một chút nào.” Diêm Tử Ký quát một tiếng, một tay cầm chân của Tư Dao, cẩn thận dùng kim chọc thủng những cái bóng nước kia.
Miệng vết thương đã được bôi thuốc, Diêm Tử Ký đứng dậy dọn hòm thuốc: “Ngày mai sẽ rất đau đấy.”
“Vẫn phải tăng cường huấn luyện.” Tư Dao rất không hài lòng về cơ thể hiện tại, nếu cô gặp nguy hiểm, sợ rằng sẽ khó tự bảo vệ mình.
“Chuyện công việc có thuận lợi không?” Diêm Tử Ký ngồi xuống bên cạnh Tư dao, nói chuyện với cô.
“Hôm qua ký hợp đồng, ông chủ và đồng nghiệp đều rất tốt.” Bây giờ Tư Dao đã có thể sử dụng thuần thục rất nhiều danh từ ở Trái Đất.
Diêm Tử Ký mỉm cười: “Không cần liều mạng luyện tập như vậy, anh có thể chăm sóc tốt cho em.”
“Phải kiếm tiền.” Tư Dao nghiêm túc bắt đầu tính toán: “Chúng ta kết hôn phải đãi tiệc rượu, sau khi kết hôn còn phải nuôi gia đình, phải kiếm rất nhiều tiền.”
Lời nói của Tư Dao khiến đáy mắt Diêm Tử Ký hiện lên một tia ấm áp, sau đó anh hỏi: “Là ai nói với em những thứ này thế.”
“Trong tivi đó.” Tư Dao đảo mắt một vòng, ở ký túc xá không có tivi.
“Đừng xem những thứ lung tung trên tivi.” Diêm Tử Ký lắc đầu không đồng ý.
Tư Dao đảo mắt không nhìn Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký nhìn đồng hồ, đứng dậy cầm lấy áo khoác ở bên cạnh: “Trong nhà tắm có nước ấm đấy, em đi tắm thì nhớ chú ý đừng để chân đụng nước. Anh đi đến căn tin lấy cơm cho em.”
Sau khi Diêm Tử Ký rời khỏi ký túc xá, Tư Dao đi chân đất ngắm nghía ký túc xá của anh. Căn phòng được trang trí khá đơn giản, nhà vệ sinh và nhà tắm độc lập. Ngoại trừ chiếc tủ đầu giường có vài đồ vật trang trí, những thứ khác đều được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng.
Tư Dao nghiêng người nhìn xem phòng tắm, cô nhớ đến quần áo của mình đang ở chỗ Tào Nguyên Huy. Vậy nên cô tìm một chiếc áo ngắn tay của Diêm Tử Ký, nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Diêm Tử Ký đi đến căn tin, lập tức bắt gặp vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Hàn Kính – đội trưởng trung đội ba bước tới, trừng mắt ghen tị nhìn anh: “Phải nói là mệnh của lão Tứ quá tốt đi. Khuôn mặt đen thui của anh ta, có thể tìm được một cô gái ở bên cạnh anh ta đã là quá tốt rồi. Đằng này còn tìm được một cô vợ xinh đẹp như thế nữa chứ.”
“Bình thường các người hay cười nhạo lão Tứ giống như một cục than mới vừa được khai thác. Bây giờ hãy tự vả vào mặt đi nha.” Quách Hách – đội trưởng trung đội hai mỉm cười nói: “Vừa nãy chúng ta đã gặp vợ của lão Tứ rồi, giống như là tiên nữ bước ra từ trong tranh ấy.”
“Lúc Khương Ninh nói, tôi còn cho rằng cậu ta thổi phồng lên, không ngờ lão Tứ thật sự có bản lĩnh này.” Hàn Kính đưa tay khoác vai Diêm Tử Ký: “Cô gái mắt xanh đó là con lai đúng không?”
“Ừ.” Diêm Tử Ký lười phản ứng Hàn Kính
“Trâu già gặm cỏ non, không biết xấu hổ.”
“Cút đi!” Diêm Tử Ký giơ chân đá Hàn Kính.
Quách Hách túm Hàn Kính đang tìm đường chết kia, đưa cơm cho anh ta: “Cô gái đó làm công việc gì thế?”
Diêm Tử Ký suy nghĩ, không giấu diếm trả lời: “Giới giải trí.”
Quách Hách trượt chân làm rơi đồ ăn, xoay người trừng mắt nhìn Diêm Tử Ký rất lâu mới nói ra được lời nghẹn trong cổ họng: “Minh tinh hả?”
“Ừ.”
“Lão Tứ, không ngờ nha.” Hàn Kính cũng tặc lưỡi: “Người đẹp và quái vật, động vật ăn cỏ se duyên với động vật ăn thịt.”
Trán Diêm Tử Ký nổi đầy gân xanh, tay nắm chặt giống như muốn đấm anh ta lắm rồi. Hàn Kính nhanh chóng né tránh, rời khỏi vùng nguy hiểm. Quách Hách quét đồ ăn rơi dưới đất, sau đó bưng bát đi lấy cơm tiếp: “Nói đến lão Tứ, cậu phải nói là muốn tiền không có tiền, muốn mặt không có mặt, sao người đẹp như thiên thần đó lại nhìn trúng một tên gia súc như cậu chứ?”
“Đây gọi là tình yêu chân chính.” Hàn Kính động viên Diêm Tử Ký đang tức giận.
Chỉ sợ Diêm Tử Ký mà điên lên thật thì Quách Hách cũng không dám ăn cơm. Hàn Kính và Quách Hách ngồi xuống ăn cơm, Diêm Tử Ký bưng đồ ăn đi, Hàn Kính gọi anh: “Mang cơm về ăn với vợ hả?”
“Ừm, chân cô ấy đang bị thương.”
Nghĩ đến quãng đường năm mươi dặm đi đến căn cứ, Hàn Kính và Quánh Hách đều hiểu rõ, Hàn Kính nói: “Vì chúc mừng Diêm Vương thoát khỏi Quang Côn Trận Doanh, đêm mai chúng ta tụ tập chứ?”
“Gọi thêm vợ của anh, chúng ta làm quen một chút.” Quách Hách bổ sung.
Diêm Tử Ký lựa chọn phớt lờ lời nói của hai người bọn họ, bưng đồ ăn nhanh chóng rời đi. Quách Hách lắc đầu cảm thán: “Vận may của lão Tứ tốt thật.”
“Vợ của anh chưa đủ tốt sao?’
“Nói nhảm, vợ của tôi đương nhiên tốt nhất rồi.” Quách Hách trợn mắt lên: “Ngược lại là cậu đấy, lão Tứ sắp kết hôn rồi, anh em chúng ta chỉ còn một mình cậu thôi đấy.”
“Duyên phận chưa tới, không nên cưỡng cầu.” Hàn Kính rung đùi đắc ý, cố tình huyễn hoặc.
“Đồ ẻo lả hay nói nhảm, giống mấy tên tú tài cổ hủ.”
“Loại đồ tể như anh sao mà hiểu được chứ.”