Chương 11: Cải tạo cơ thể
Tư Dao lật xem truyện tranh mà Phong Thần gửi đến, tính toán tỉ mỉ các số liệu về biểu cảm nét mặt, chỉnh sửa rồi lưu vào kho dữ liệu. Cô không biết diễn tả vui buồn hờn giận, đành phải thông qua số liệu để sao chép.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tư Dao tắt máy tính rồi đứng dậy mở cửa, Tào Nguyên Huy đưa điện thoại cho cô: “Đội trưởng Diêm muốn nói chuyện với cô.”
Ánh mắt Tư Dao ngời sáng, cô vui sướng nhân điện thoại, Tào Nguyên Huy mỉm cười rồi bỏ đi. “Tử Ký, em nhớ anh rồi.” Tư Dao ngả người xuống giường.
Nghe giọng cô trách móc làm nũng, Diêm Tử Ký vừa kết thúc buổi diễn tập, cả người lầy lội chưa kịp tắm rửa, anh nở nụ cười: “Ừ, anh biết.”
“Em liên lạc với anh mà anh không để ý đến em.” Tư Dao tức giận cào gối.
Diêm Tử Ký cởi phần cổ áo làm lớp bùn đông cứng phải rớt xuống, anh yên lặng nghe Tư Dao lên án: “Bộ đội có nhiệm vụ, anh không ở trong đội.”
“Mọi lời giải thích đều dùng để che giấu sai lầm.”
Diêm Tử Ký đen mặt nhíu mày: “Ai dạy em câu đó vậy?”
Tư Dao thầm bĩu môi, không giống người ta diễn trên TV gì cả, sao Diêm Tử Ký không dỗ dành cô?
“Nguyên Huy nói em muốn đi làm.” Diêm Tử Ký không lòng vòng với Tư Dao, anh đi thẳng vào vấn đề.
Tư Dao thản nhiên gật đầu, nhưng thầm nghĩ Diêm Tử Ký không nhìn thấy, cô bèn bổ sung tiếng nói: “Dạ.”
“Anh có thể nuôi em mà.” Không cần nói cũng hiểu ý của Diêm Tử Ký.
Tư Dao sờ viên kẹo, sợ Diêm Tử Ký nghe được sẽ mắng mình, cô kiên nhẫn không dám nhét vào miệng: “Anh cũng đâu có ở bên em, em ở nhà rất nhàm chán.”
“Nếu em thật sự muốn tìm việc làm thì anh có thể giúp, không cần phải làm ngôi sao đâu.” Diêm Tử Ký trở nên nghiêm túc như Hắc Diêm Vương: “Giới giải trí tranh đấu phức tạp, thật sự không hợp với em.”
“Anh không muốn em làm thì em sẽ không làm.” Tư Dao thật sự không có ý gì, nhưng câu nói của cô lọt vào tai Diêm Tử Ký, anh lại có cảm giác như cô thật sự ấm ức.
Nét mặt Diêm Tử Ký hơi giãn ra, giọng nói cũng không nghiêm khắc nữa: “Anh không bắt buộc em từ bỏ, chỉ muốn hỏi suy nghĩ của em thôi.”
Diêm Tử Ký lấy điếu thuốc ra định hút, do dự bỏ xuống: “Hôm nay đi quay thử, em cảm thấy thích không?”
Tư Dao nhớ lại lúc quay phim, tuy khoa học kĩ thuật lạc hậu nhưng đúng là có cảm giác “thích”, mọi lời cản trở đều bị chữ “thích” của cô phá hỏng hoàn toàn.
“Nếu anh không thích thì em không làm.” Tư Dao cảm nhận sâu sắc nhịp độ biến đổi hơi thở của Diêm Tử Ký, cô bỗng trở nên căng thẳng.
Diêm Tử Ký xoa chân mày, lắc đầu: “Hết nói nổi. Nếu như em thích thì cứ làm đi.”
Sợ Tư Dao ngây thơ bị lừa, Diêm Tử Ký lải nhải dặn dò: “Nếu như em bị bắt nạt thì đánh trả, phải biết tự bảo vệ mình. Nếu một ngày nào đó, em muốn rời khỏi giới giải trí thì cứ về nhà. Anh sẽ nuôi em.”
Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp lồng ngực, Tư Dao ôm ngực, khóe miệng không kiềm chế được liền cong lên: “Vâng.”
“Đừng chạy lung tung, đi đâu cũng phải dắt Nguyên Huy đi cùng. Nếu có chuyện gì xảy ra, em phải gọi cho anh. Bất cứ lúc nào anh cũng sẽ bắt máy.”
“Em biết rồi.” Hai má Tư Dao ửng đỏ, cảm xúc kỳ lạ không ổn định này khiến kho dữ liệu của cô vang lên âm thanh cảnh báo nhưng Tư Dao không muốn kiềm chế và loại bỏ vì cô thích cảm giác này.
“Báo cáo kết hôn đã anh đã đánh xong rồi. Đợi thông qua kiểm tra và xét duyệt thì chúng ta sẽ kết hôn.” Nhắc đến chuyện kết hôn, giọng nói của Diêm Tử Ký bỗng trở nên dịu dàng.
Đôi mắt Tư Dao lấp lánh, cô lặng lẽ mở giấy gói kẹo, bỏ viên kẹo vào trong miệng. Khoảng thời gian này cô đã bổ sung tất cả các kiến thức về Trái Đất. Đương nhiên cô cũng hiểu ý nghĩa của báo cáo kết hôn. Cô đã từng vì thân phận nửa máy móc này mà chưa từng nghĩ tới việc sẽ kết hôn với Diêm Tử Ký. Sau khi đến Trái Đất, gặp lại Diêm Tử Ký, cô chỉ muốn tiếp tục kéo dài mối quan hệ mà bọn họ đã từng có với nhau thôi.
Diêm Tử Ký chăm sóc cô, thương yêu cô, Tư Dao xem anh giống như người nhà. Cô chỉ nghĩ như vậy thôi. Vị ngọt của viên kẹo trong miệng ngấm vào đầu lưỡi, Tư Dao vùi mặt vào trong chăn.
Bây giờ Diêm Tử Ký là người bình thường, không có bị treo thưởng truy bắt như ở Tinh Tế, không có truy sát liên bang. Anh sẽ phải kết hôn sinh con, cô cũng không phải là mối bận tâm duy nhất của anh.
Nghĩ đến Diêm Tử Ký có thể sẽ rời xa cô, Tư Dao cảm giác lồng ngực của mình rất đau, giống như đang bị thiêu đốt. Cô không cho phép ai cướp Diêm Tử Ký đi, ánh sáng màu xanh trong mắt Tư Dao chợt lóe lên rồi biến mất.
Diêm Tử Ký là người thân nhất của cô, cuộc sống của cô đã quen bác Diêm Tử Ký ở bên cạnh, cô đã quen với việc được anh chăm sóc và yêu thương. Không một ai có thể thay thế được vị trí của Diêm Tử Ký trong cuộc sống của cô.
Cô muốn chiếm lấy toàn bộ sự dịu dàng của Diêm Tử Ký. Dòng điện màu xanh bao trùm lấy đôi mắt của Tư Dao, ánh đèn trong phòng chập chờn lúc sáng lúc tối.
“Tư Dao?” Tư Dao im lặng khiến Diêm Tử Ký cảm thấy bất an.
Dòng điện màu xanh trong mắt cô nhanh chóng biến mất. Đèn điện trong phòng cũng khôi phục lại trạng thái bình thường: “Được, chúng ta kết hôn.” Tư Dao nói.
Diêm Tử Ký im lặng một lát, anh chậm rãi cau mày lại: “Tư Dao, em đang ăn kẹo đúng không?”
Tư Dao nhanh chóng phun viên kẹo vào trong thùng rác. Cô ra sức lắc đầu không thừa nhận “Không có.”
“Còn dám nói dối!” Diêm Tử Ký tức giận nói: “Đi đánh răng cho anh. Anh phạt em không được ăn kẹo trong một tuần.”
Tư Dao ngậm miệng, không dám phản bác lại. Cô đã quen với tính tình nóng nảy của Diêm Tử Ký. Nếu như cô dám cãi lại, chắc chắn sẽ bị phạt nặng hơn. Cô tuyệt đối sẽ không nói cho Diêm Tử Ký biết, cô giấu một hòm đồ ăn ăn vặt ở dưới giường.
Sau khi Diêm Tử Ký ngắt điện thoại, Tư Dao thất thần nằm ngửa trên giường. Trận nổ kia đã hủy hoại cơ thể của cô. Số liệu không gian bị vỡ ra làm cô xuyên đến nơi đây, chiếm lấy cái xác đã chết này.
Tư Dao lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay của mình. Dữ liệu biến đổi gen cơ thể, đại não đang xây dựng lại kho dữ liệu, nhưng còn có cái gì nữa chứ?
Dòng điện màu xanh lại lướt qua đôi mắt, đèn trong phòng đột nhiên nổ tung, các mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe lên giường. Tư Dao mím môi, vẫn còn một số thay đổi mà cô chưa biết.
Diêm Tử Ký ngắt điện thoại, nghĩ đến câu nói muốn kết hôn vừa rồi của Tư Dao, khóe miệng không nhịn được liền cong lên.
Cơ thể dính đầy bùn đất, Diêm Tử Ký vẩy bùn trên đầu, anh xoay người rời khỏi phòng làm việc, chuẩn bị về ký túc xá tắm rửa. Sau đó sẽ đi tìm đội trưởng Lôi báo cáo kết quả diễn tập.
Diêm Tử Ký vừa ra khỏi phòng làm việc liền gặp phải đội trưởng trung đội ba. Anh ta chắp tay sau đít, đôi mắt híp lại cười nhạo Diêm Tử Ký: “Nhìn khuôn mặt xuân phong đắc ý này đi. Khuôn mặt đen thui của Diêm Vương đã cười thành gương mặt của một linh vật may mắn rồi.”
Diêm Tử Ký giơ chân lên đá đội trưởng đội ba văng ra đường: “Cút đi.”
“Vừa đi vừa nhảy coi chừng vấp té đấy.” Đội trưởng đội ba né tránh cú đá của Diêm Tử Ký, anh ta cười nói: “Vừa rồi anh nói chuyện với vợ ở trong phòng đúng không? Nghe nói anh tìm được một cô vợ xinh đẹp giống thiên thần. Hôm nào dẫn cô ấy đến cho tôi xem với.”
Diêm Tử Ký siết chặt nắm đấm, anh hằm hằm đội trưởng đội ba: “Da anh đang ngứa nên muốn tôi đấm vài cái mới chịu đúng không?”
“Đội trưởng, đội trưởng Lôi gọi anh qua đó kìa.” Khương Ninh chạy về phía Diêm Tử Ký.
Đội trưởng đội ba xua tay cười hì hì: “Đừng mà. Ngày mốt tôi còn phải đến quân khu dự cuộc họp cùng với đội trưởng Lôi. Nếu như trên mặt có vết thương thì trông khó coi lắm.”
Đội trưởng đội ba chắp tay sau đít thảnh thơi rời đi. Khương Ninh chạy đến trước mặt Diêm Tử Ký, cậu ta còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đã bị Diêm Tử Ký đá cho một phát: “Tôi đá cái miệng nhiều chuyện của cậu giờ đấy.”
Diêm Tử Ký đồng ý cho Tư Dao bước vào giới giải trí, điều này khiến cho Tào Nguyên Huy rất bất ngờ. Mặc dù anh ta có ý kiến với kết quả xử lý của Diêm Tử Ký nhưng Tào Nguyên Huy sợ Tư Dao sẽ gặp nguy hiểm nên anh ta chỉ có thể đi theo bảo vệ cô.
Tư Dao đến công ty giải trí Tinh Thế trước, sau đó đi theo Phong Thần đến địa điểm quay hình, thay trang phục chụp ảnh. Lê Tinh ngồi bên cạnh Tư Dao giải thích cho cô cách diễn xuất.
“Tư Dao, cô xinh đẹp như thế, cho dù không có kỹ năng diễn xuất cũng có thể nổi tiếng được.” Lê Tinh nói nhỏ với Tư Dao.
Tư Dao đang nghĩ đến việc bóng đèn phát nổ tối qua, nghe thấy Lê Tinh nói chuyện, cô quay đầu nhìn Lê Tinh. Chỉ số thông minh của cô vẫn luôn dậm chân tại chỗ, Lê Tinh đang an ủi cô sao? Cô đang rất muốn đấm cho cậu ta một phát.
“Tư Dao, Lê Tinh đến đây chuẩn bị đi.” Người ghi chép ở trường quay thông báo sắp đến cảnh quay của bọn họ. Lê Tinh còn muốn an ủi Tư Dao thêm một chút nữa nhưng Tư Dao đã đứng dậy rời đi. Lê Tinh gãi đầu mỉm cười rồi đuổi theo cô.
Cảnh quay này là gặp nhau trong mơ, nữ chính chui ra từ vườn hoa hồng, đi đến bên cạnh nam chính rồi nhìn nhau mỉm cười. Tư Dao nhớ đến cảm giác yêu thầm ngây thơ mà Phong Thần nói, trong đầu cô nhanh chóng sàng lọc lựa chọn những số liệu biểu cảm phù hợp từ cuốn truyện tranh tối hôm qua, sau đó điều khiển các cơ mặt để sao chép các biểu cảm của nhân vật trong đó.
“!” Đạo diễn hô bắt đầu, máy quay đã bấm.
Trong vườn hoa xuất hiện một chiếc váy màu trắng, nét mặt nam chính lộ ra vẻ chần chừ, mùi hoa hồng ngọt ngào tản ra, khuôn mặt trắng trẻo của cô gái xuất hiện, trán cao mắt ngọc mày ngài.
Cô gái hồi hộp giống như bất ngờ bị bắt gặp, đôi mắt cô rủ xuống, nở ra một nụ cười rụt rè. Ánh mặt trời chiếu xuống, gió thổi những cánh hoa hồng bay rải rác. Trong nháy mắt, nam chính giống như gặp được thiên sứ vậy.
Lê Tinh ngây ngẩn cả người nhưng cậu ta nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần. Các nhân viên công tác ở khu quay chụp cũng tròn mắt lên. Vì người đẹp kia mà hít thở không thông.
Cô gái ra khỏi vườn hoa, đi đến gần nam chính. Khuôn mặt như tiên nữ, đôi mắt trong veo như nước, đôi mắt hai người nhìn nhau. Khoảnh khắc này dường như kéo dài vô tận.
“Cut!” Giọng nói đạo diễn vang lên khiến mọi người bừng tỉnh. Dường như bọn họ đã nhìn thấy thiên sứ trong khoảng khắc vừa rồi.
Đạo diễn nghi ngờ nhìn về phía Phong Thần. Trong thời gian một đêm, Phong Thần đã dạy cô gái này bằng cách nào thế?
Người khác có lẽ sẽ cảm thấy kinh ngạc khi khuôn mặt vô cảm của Tư Dao đã thay đổi. Nhưng chỉ có một mình Phong Thần biết là Tư Dao đang sao chép. Biểu cảm của Tư Dao khiến Phong Thần nhớ đến những cuốn truyện tranh đó.
Những cảnh quay sau đều rất thuận lợi, ngoại trừ sai sót về vị trí ánh sáng, Lê Tinh và Tư Dao đều quay một lần là xong. Tào Nguyên Huy há hốc mồm đứng ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ diễn, phối hợp rất nhịp nhàng.
Các cảnh quay trong nhà cuối cùng cũng kết thúc, chỉ còn lại những cảnh quay ngoài trời. Tư Dao và Lê Tinh có ba cảnh quay, những cảnh còn lại đều chỉ quay một mình Lê Tinh mà thôi.
Lê Tinh đưa hộp cơm cho Tư Dao: “Ngày mai các cảnh quay sẽ kết thúc nhưng ác mộng mới vừa bắt đầu mà thôi.”
Tư Dao cầm cái đùi gà, vẻ mặt nghi hoặc nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó của Lê Tinh. Lê Tinh ngồi bên cạnh Tư Dao: “Tôi vừa nhận được một bộ phim mới nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không đủ tự tin.”
“Vận may của cậu tốt đấy.” Phong Thần đi tới, từ chối hộp cơm mà Lê Tinh đưa.
“Tôi cũng có thực lực mà.” Lê Tinh mở miệng than thở
Phong Thần ngồi đối diện Tư Dao, anh ta nhìn chằm chằm Tư Dao, thăm dò: “Cảm giác quay phim như thế nào?”
“Cũng khá thú vị.” Tư Dao thành thật nói.
“Đợi <Bán Dực> quay xong, chúng ta sẽ quay về Tinh Thế ký hợp đồng.”
“Được thôi.” Tư Dao trả lời rất sảng khoái, Phong Thần cảm thấy mình có chút mưu mô.
Phong Thần nhìn Tào Nguyên Huy, Tào Nguyên Huy lạnh lùng không lên tiếng. Phong Thần lập tức hiểu được, xem ra Tào Nguyên Huy không thể lừa được Tư Dao rồi. Quả nhiên thế lực độc ác luôn luôn thất bại.
“Đợi ngày mai quay xong tôi sẽ dẫn cô quay về Tinh Thế.” Tâm trạng Phong Thần rất tốt.
“Tư Dao, sau này tôi chính là đàn anh của cô rồi.” Lê Tinh ngẩng đầu ưỡn ngực tỏ vẻ đắc ý.
Tào Nguyên Huy trừng mắt nhìn Phong Thần, trong đầu hiện ra bốn chữ ‘Tiểu nhân đắc chí’.
Tối nay Tào Nguyên Huy phải liên lạc với đội trưởng Diêm. Anh ta nhất định phải thuyết phục đội trưởng Diêm ngăn cản Tư Dao bước vào ngành giải trí. Cho dù có bước vào ngành giải trí cũng không thể đi theo Phong Thần này.