Chương 67
Lúc Phó Thuấn từ ban công nhảy sang, vừa hay thấy cách đó không xa có hàng xóm nữ đang dùng điện thoại.
Mặc dù cây cối trong khu biệt thự khá nhiều, nhưng dù sao tầm nhìn ở tầng hai vẫn rộng hơn, đương nhiên đối phương cũng thấy anh.
Chuyện này rất lúng túng.
Phó Thuấn không để ý nhiều như vậy, đẩy cửa ban công ra đi vào, không tìm thấy cô đâu, lại nghe thấy trong toilet có tiếng nước chảy, anh chậm rãi đi vào.
Ngoài ý muốn chính là ——
Cửa toilet không khóa, mà Tống Địch đang ở…
Phó Thuấn sợ ngây người.
Tống Địch vậy mà nửa người trên không mặc gì, cả người chỉ có một chiếc quần lót nhỏ màu hồng, lại đang dùng khăn mặt lau ngực của mình.
“Á!” Tống Địch bị dọa đến hoa dung thất sắc*, nhanh chóng che khăn mặt trên ngực.
(*: Khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi)
Không thể làm cho vấn đề càng lớn hơn, Phó Thuấn quay lưng đi: “Em cứ tiếp tục…” Nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.
Thế nhưng, Tống Địch vẫn cúi đầu, động tác lau cẩn thận dần mất tự nhiên
Phó Thuấn đi ra ngoài được vài bước, rồi cam chịu số phận đi vào trong.
Vốn Tống Địch đang ngây người, không ngờ anh còn quay trở lại, nâng cô lên.
Cô giãy dụa như con cá lên bờ, dùng chân đạp vào ngực và eo của anh: “Thả em ra! Anh thả em ra! Phó Thuấn, anh thả em ra!”
Người Phó Thuấn nóng hừng hực, cơ thể như một ngọn lửa đang bùng cháy. Thực sự là không thể buông ra, đi qua đi lại trong phòng một chút, ngực và khăn lông ướt nước kia thấm vào áo của anh, chỗ vai cõng cô bị ướt nhẹp.
“Phó Thuấn! Anh cứ hung dữ như thế, mỗi lần anh đều ỷ vào anh khỏe hơn, cao hơn em, để bắt nạt em!”
Rất tốt, Phó Thuấn nhéo vào cổ.
“Châu Châu sợ anh, tất cả mọi người đều sợ anh, tất cả phụ nữ trong viện nghiên cứu của anh đều sợ anh —— anh chỉ biết hung dữ với em thôi! Thả em ra!”
Tống Địch đập mạnh và sau lưng anh: “Cứ vô cớ tức giận, làm chuyện gì cũng không tìm hiểu kỹ càng, cũng không hỏi em có được hay không? Thì toàn tự mình quyêt định! Á!”
“Còn như vầy nữa này?”
“Anh không tôn trọng em! Em không nguyện ý nhưng anh còn bức em!”
“Anh bức em làm cái gì?”
“Anh… Anh…”
Cứ anh được nửa ngày, Phó Thuấn mới nói: “Em nói cho rõ ràng anh bức em phải làm gì?” Anh đưa tay ra đánh vào mông của cô một chút, cái mông nhỏ lập tức co lại phía trước.
“Anh động tay động chân với em!” Tống Địch rốt cuộc cũng tìm được từ thích hợp.
“Vì cái gì mà anh không thể động thủ với em được? Em không phải là bạn gái của anh sao?”
“Thế nhưng anh chưa được sự đồng ý của em!”
“Vậy phải làm sao bây giờ, mỗi lần anh muốn hôn em, em cũng không đồng ý, vậy anh vĩnh viễn sẽ không được hôn em sao?” Phó Thuấn tức giận đến mơ màng, cái này thì tốt đẹp gì chứ.
“Em… Em cũng sẽ đồng ý thôi. Nhưng anh không thể thích làm loạn là sẽ làm loạn như vậy được, với lại là đang ở bên ngoài nữa!” Tống Địch càng nói càng nhỏ lại: “Còn bây giờ, anh mau buông em xuống!”
“Không được, bây giờ em phải nói chính xác cho anh, dưới tình huống nào thì em sẽ đồng ý để cho anh hôn?” Phó Thuấn hỏi.
Tống Địch nghĩ một chút mới nói: “Thì là ở trong nhà chứ sao, tốt xấu… Tốt xấu gì cũng phải ở trong phòng ngủ?”
“Nếu như là ở trong phòng ngủ, thì anh có thể hôn em như này đúng không? Được thôi.” Phó Thuấn nhanh chóng mang người ném lên trên giường, cầm lấy khăn lông bị ướt trong tay cô vứt ra bên ngoài.
Cô cảm thấy đầu óc choáng váng, ngực nóng lên. Phó Thuấn ngay từ đầu thấy cô chỉ dùng khăn quấn lại một chút như vậy, đã sớm không chịu nổi. Người đàn ông nào thấy bạn gái của mình như vậy làm sao có thể điềm nhiên như không có việc gì mà ra ngoài chứ? Cho dù có, cũng không phải là Phó Thuấn.
Phó Thuấn lại tiếp tục vừa cắn vừa, hai tay giữ lấy tay của Tống Địch kéo cao lên: “Tống Địch, lúc nào anh mới có thể lên trên giường của em được? Hả?”
Tống Địch cắn môi đỏ, cả khuôn mặt xinh đẹp ướt át: “Anh đừng có mơ tưởng!”
Phó Thuấn nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của cô, đưa tay lật cả người cô lại, tay từ phía dưới di chuyển qua, cầm nắm một bên: “Thật lớn.”
“Biến thái!” Tống Địch mắng, lắc lắc đẩy anh ra.
Anh áng chừng một chút, vừa đầy đặn lại mềm mại, cực kỳ giống với quả mọng nước mùa thu.
Phó Thuấn thấy thân mình chạm vào người cô, ở bên tai cô nói: “Em cảm nhận được anh không?”
Tống Địch xấu hổ bổ nhào vào trên gối: “Dù sao cũng là anh ỷ vào anh sức lực lớn hơn em mà làm loạn!”
Phó Thuấn chắn ở trên lưng của cô, cũng không dám dùng sức mà đè ép cô, một tay chống đỡ cả người: “Tống Địch, anh là người đàn ông trưởng thành.”
“Cho nên anh từ trên ban công nhảy vào phòng của em?” Tống Địch xấu hổ giận đến mức không chịu nổi mắng: “Cho nên khi ở bên ngoài anh đối xử với em như vậy sao?”
Phó Thuấn hôn vào đường cong duyên dáng dọc trên vai và cổ cô, cứ cọ nhẹ một chút, rồi lại dùng răng cắn nhẹ nhàng, hận không thể mút cho da thịt trắng nõn của cô đỏ lên.
Tống Địch lại vùng vẫy giãy dụa một chút, tuy nhiên cũng có thể cảm giác được sự áp chế của Phó Thuấn —— nhất là cái chỗ cách quần một lớp vải kia, cô hơi rụt lại.
“Tống Địch, em hãy chấp nhận coi như đây là một loại phương thức bày tỏ.”
“Đúng vậy, anh toàn là dựa theo sở thích của mình mà thể hiện, mua cái này hay mua cái kia, anh cũng không hỏi xem em có thích hay không!”
“Vậy anh tặng dây chuyền em không vui sao?” Phó Thuấn còn có nửa câu không nói ra khỏi miệng —— không thích vậy em đeo làm gì?
“Cái đấy không tính!”
“…”
“Vậy em nói cái khác xem.”
“Được rồi em không muốn nói chuyện! Hiện tại em đang rất bực! Anh mau tránh ra đi.” Tống Địch nói.
Phó Thuấn ác ý đẩy vào hai lần: “Làm sao mà đi được? Em còn chưa chịu giúp anh dập lửa.”
“Á!” Tống Địch dùng chùy chặn ngang cái gối lại, túm lấy tay của anh rồi cắn lên đó , cho hả giận.
Bé thỏ trắng có hàm răng thật lợi lại, đau đến mức Phó Thuấn phải nhíu mày: “Thật sự là em cắn sao?”
“Vì cái gì mà không cắn anh, chán ghét anh đến chết!” Tống Địch đạp một cách mạnh mẽ: “Đè chết em rồi, mau tránh ra!”
“Để cho em yên lặng một chút đi.”
Phó Thuấn nói: “Được rồi, đừng nóng giận, lúc sau còn nói chuyện.”
“Là ai không dễ nói chuyện chứ! Ai vừa chạy đến khách sạn đã không cho em sắc mặt tốt? Hung dữ muốn chết! Em vui vẻ như vậy mặc quần áo xinh đẹp để chụp ảnh với anh, kết quả thì sao? Anh đến còn lạnh nhạt!”
“Em cũng không phải là mặc váy cho anh nhìn, mà em lại chạy tới hôn lễ của người khác? Em nghĩ lại xem?”
“Em không nghĩ lại đấy. Bình thường em làm gì có cơ hội để mặc đẹp như vậy chứ! Làm gì có ai không có việc gì lại mặc quần áo của mẹ bạn chứ! Bệnh tâm thần sao?” Tống Địch hét lên.
Im lặng mà đáp lại.
Phó Thuấn lại nói: “Vậy cũng không được, về sau anh không cho phép em làm phù dâu cho người khác. Bản thân em vẫn chưa kết hôn đâu làm phù dâu gì chứ!”
“Làm phù dâu vốn chính là người chưa kết hôn. Anh không phải đã từng tham gia hôn lễ sao?”
“Không biết, anh không quan tâm những việc này.” Phó Thuấn già mồm át lẽ phải nói: “Dù sao anh không cho phép bạn gái của anh để hở như vậy đi ra ngoài.”
“Em không có để hở! Cái váy kia đẹp như vậy.” Tống Địch tức giận đến mức muốn đánh người, một phen phản kích kết quả tiếp tục bị ngăn chặn.
“A!” Tống Địch không muốn nói chuyện, cùng Phó Thuấn nói chuyện chắc chắn có thể tức chết: “Anh chính là không tôn trọng em.”
“…” Phó Thuấn nói: “Anh tôn trọng mà. Vậy em cũng không thể, đúng không… Mọi việc đều có mức độ, ít nhất váy phải đến đầu gối chứ? Ít nhất phải có bả vai chứ? Em hoàn toàn để hở ra.”
“Anh chính là ông già cổ hủ.”
“Ai bị anh hôn một cái thì hét lên? Ai cổ hủ?”
“Ôi!” Tống Địch tức chết rồi: “Em không muốn nói chuyện với anh, em không muốn sống nữa.”
“Vậy anh hô hấp nhân tạo cho em.” Nói xong Phó Thuấn liền đi qua nâng mặt cô không khỏi ngần ngại mà hôn xuống.
Tống Địch oán hận mà cắn anh, từ môi cắn đến má lại cắn đến mang tai, sống chết không cho anh hôn dễ dàng.
Phó Thuấn kêu rên nói: “Em còn như vây thì anh thật sự phải động em.” Anh trực tiếp dùng cơ thể đè ở giữa hai chân cô, dùng sức chà sát cô.
“Đừng!” Tống Địch căng thẳng mà co chân.
Hai người đang giằng co qua lại thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Cô Tống Địch ở đây không? Bà chủ trong nhà đến.”
“…” Phó Thuấn và Tống Địch liếc nhau, hai người đều trợn mắt nhìn nhau.
Phó Thuấn nói: “Được, cô nói với mẹ tôi chờ một lát nữa.”
“Được.”
Tống Địch đánh anh: “Anh nói làm gì chứ, dì sẽ biết anh đang ở trong phòng của em.”
“Chuyện này có liên quan gì chứ? Chúng ta vốn dĩ chính là người yêu, dì mỗi ngày nhìn thấy mà.” Phó Thuấn nói: “Em đừng vặn vẹo nữa, để anh bình tĩnh một chút, anh như vậy sao đi gặp mẹ anh?”
Anh nói những câu này thì nâng người lên.
Tống Địch theo bản năng mà nhìn xuống, nhìn thấy chỗ kia… xấu hổ nhắm mắt, vẻ mặt tuyệt vọng.
Cuối cùng đợi không lâu Phó Thuấn mới búng mũi Tống Địch một cái: “Anh đi thay đồ xuống gặp mẹ anh, em thu dọn một chút.”
“Vậy em?” Tống Địch nắm lấy cổ tay của anh hỏi.
“Em muốn đi gặp sao?” Phó Thuấn hỏi.
“Mẹ anh đến, em ở nhà cũng không đi chẳng phải là rất không lễ phép?” Tống Địch hỏi lại anh.
“Được, vậy thì đi.” Bé thỏ trắng thật hiểu chuyện. Phó Thuấn vội hôn cô: “Đổi cái váy dài một chút.”
“Biết rồi, không được hở vai, không được hở đầu gối.” Tống Địch đẩy anh ra, kéo anh qua nói: “Anh nhanh ra ngoài em còn thay đồ nữa.”
Phó Thuấn đương nhiên không muốn bỏ qua nhưng Thành nữ sĩ đã ở dưới lầu. Anh vẫn là tranh thủ thời gian.
Lúc đợi anh trở về phòng thay một chiếc áo phông mặc ở nhà thì Tống Địch đã mặc một chiếc váy dài chấm bi màu cà phê, phù hợp yêu cầu hoàn mỹ của anh.
“Thật ngoan.”
“Em là không muốn so đo với anh, lần sau không được quản em mặc gì.” Tống Địch lườm anh một cái, đi ở phía trước hỏi: “Tóc em buộc lên như vậy hợp không?”
“Đều đẹp.” Phó Thuấn không biết cụ thể có cái gì khác nhau, dù sao quần áo vừa mắt là được rồi.
“Ngốc hết mức.”
Dưới lầu, Phó Thuấn ở cửa cầu thang liền cởi mở mà nói: “Mẹ, mẹ đến làm gì?”
“Mẹ không thể đến sao?” Thành nữ sĩ đầu cũng không quay lại, tay bưng chén trà.
Bà lần này vào một mình, trợ lý ở trong xe chờ ở bên ngoài.
Tống Địch thoát ra khỏi tay của Phó Thuấn, chủ động đi qua nói: “Chào bác gái.”
“Ừ.” Thành nữ sĩ cười cười: “Mặt làm sao đỏ vậy?”
“…”
Phó Thuấn nhìn Tống Địch và thầm nghĩ, ánh mắt này của Thành nữ sĩ thật tốt quá đi?
Tống Địch gật gật đầu khéo léo nói: “Giữa trưa tham gia tiệc cưới uống một chút rượu có chút nóng tới giờ còn chưa hạ xuống.”
“Ngồi đi, đứng làm gì.” Thành nữ sĩ nói, mắt sắc bén quét về phía Phó Thuấn.
Phó Thuấn kéo Tống Địch cùng ngồi xuống.
Thành nữ sĩ lấy một cái hộp bên ghế sô pha đẩy lên trên bàn trà: “Mùng ba tháng sáu là sinh nhật hai đứa con bảo bối của anh hai A Thuấn.”
“Dạ.” Tống Địch gật đầu.
“A Thuấn đã nói với con chưa? Vậy có thời gian đến tham gia không?”
“Có ạ.”
Phó Thuấn nói: “Làm sao vậy? Mẹ còn đích thân đến mời, cũng không đúng mẹ làm gì có thời gian rảnh thế này?”
Thành nữ sĩ lạnh lùng nói với anh: “Phụ nữ chúng ta nói chuyện, con chen miệng vào làm gì?”
“…” Thành nữ sĩ không cho anh mặt mũi, Phó Thuấn chỉ có thể buông lỏng: “Ok, các người cứ tiếp tục.”
Thành nữ sĩ tiếp tục nói với Tống Địch: “Lão tam này nhà dì không hề có quy củ gì. Từ nhỏ buông thả ở bên ngoài, tiểu Địch con thông cảm.”
Tống Địch không giỏi trả lời câu này, vội nói: “Không phải, anh ấy cực kỳ chăm sóc con.”
“Nó lớn tuổi hơn con, cần phải chăm sóc con.”
Lời này Tống Địch không trả lời.
Phó Thuấn nghe xong chỉ có thể nhún vai.
“Trong hộp là một bộ váy lễ phục nhỏ, hôm qua lúc ở trong nhà dọn dẹp đồ đạc dì vô tình nhìn thấy.”
Thành nữ sĩ nhìn Phó Thuấn giống như có chuyện nói liền quét mắt qua anh vừa thong thả ung dung mà nói: “Có thể hơn ba mươi năm trước dì ở nước Pháp mua, là số nhỏ nhất, dì chỉ mặc qua một lần. Dì không có con gái, trong con gái thế hệ sau thì hai chị dâu của A Thuấn và còn có một vài chị em bà con nhưng tuổi đều đã lớn, mặc không ra được cảm giác tân thời của kiểu dáng này. Thế hệ cháu gái của dì lại quá nhỏ căn bản đều chưa trưởng thành. Con nhìn xem có thích không.”
Phó Thuấn mấp máy môi, đang muốn mở miệng thì ngẫm lại thôi bỏ đi.
Tống Địch có chút ngạc nhiên nói: “Là cho con sao?”
“Đúng vậy, con mở hộp ra nhìn xem?” Thành nữ sĩ địu dàng cười, nâng ly trà lên.
Tống Địch quay đầu nhìn hướng Phó Thuấn, trong ấn tượng của cô bản thân còn chưa từng được trưởng bối tặng quần áo.
Phó Thuấn nói: “Vậy em xem một chút không thích cũng không sao. Mẹ, ánh mắt trước đây của mẹ lâu như vậy còn hợp không?”
Thành nữ sĩ nói: “Anh mắt của ta không tốt sao?”
“Tốt.”
Phó Thuấn đành bất đắc dĩ chủ động kéo tấm lụa bên ngoài hộp và mở ra, chất liệu vải tơ tằm màu đen. Một người đàn ông như anh đương nhiên là không hiểu.
Tống Địch có chút không biết làm sao chỉ có thể nói: “Vậy cảm ơn bác gái.
Anh nhìn Tống Địch, quả thực bộ dạng Bé thỏ trắng khiến người khác có ý muốn bảo vệ.
Tống Địch gật đầu: “Vâng.”
Thành nữ sĩ rất hứng thú: “Phòng của con ở tầng hai sao? Dì có thể đi không? Con đi thay dì muốn nhìn thử.”
Phó Thuấn cảm thấy có chút kì lạ: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
“Con đừng quản.” Thành nữ sĩ nhìn con trai thì khó chịu đứng lên nói: “Đi, con cho dì nhìn xem, không hợp thì lập tức tìm thợ may sửa lại.”
Phó Thuấn hỏi: “Vậy con làm sao? Bỏ rơi con ở đây?”
“Con ở nhà của mình còn muốn mẹ quản con?” Thành nữ sĩ tức giận mà hỏi.
Tống Địch mang theo chiếc hộp: “Vậy thì dì đi bên này nhé, ở tầng hai.”
Cô quả thật là may mắn trước khi đi ra ngoài đã dọn dẹp qua phòng.
Chỉ là vì sao dì lại có chút kì lạ như vậy.
Phó Thuấn ngồi ở trên ghế sô pha nhìn họ đi lên trên, thầm nghĩ Thành nữ sĩ đang làm gì vậy?
Anh lấy điện thoại ra nhắn tin: ‘Chị dâu, mẹ em hôm qua tìm được một chiếc váy đen nói muốn đưa cho bạn gái em, chuyện này chị biết không?’
Chị dâu trả lời một biểu tượng cảm xúc một người ngửa mặt lên trời cười khoa trương: ‘Hôm qua gì chứ, bà ấy tháng trước đã lục lọi ra rồi, đã vội muốn chết chỉ là không tìm thấy cơ hội.’
‘… cái quỷ gì vậy.’ Phó Thuấn vừa giương mắt thì nhìn thấy ly trà của Thành nữ sĩ, thầm nghĩ chuyện này có lẽ đã lập kế hoạch trước?
‘Lúc ăn cơm còn nói bạn gái cậu làn da trắng, bộ dạng dễ thương, mặc cái váy đen thì nhất định rất đẹp. Lỗ tai của chị đều nghe qua rất nhiều lần rồi.’
Phó Thuấn vui vẻ: ‘Hiếm có.’
Ở trong kí ức của anh Thành nữ sĩ chưa từng khoa trương khen người khác như vậy, tuy rằng nói những lời này về Tống Địch cũng đều là sự thật mà thôi.
‘Bà nói, vậy thì bảo cậu đưa về nhà ăn cơm bà ấy không lên tiếng, không rõ bà ấy nghĩ cái gì.’
Phó Thuấn nói: ‘Bây giờ mẹ đưa bạn gái em đi thay váy rồi. Chiếc váy kia thật sự là bà ấy mua lúc trẻ sao?.’
‘Đúng vậy, nói so với bà ấy hồi trẻ cái đó còn lớn hơn.’
‘…’
Ba mươi năm trước, vậy quả thực là còn lớn tuổi hơn anh nhưng so sánh này vì sao khiến người khác khó chịu như vậy.
‘Bạn gái cậu không nói gì chứ.’
‘Không biết, bây giờ vẫn ổn.’ Phó Thuấn nghĩ một chút biểu cảm của Tống Địch lúc nãy, được rồi phỏng chừng hẳn là rất choáng váng.
‘Chị nói với cậu, bạn gải của cậu nếu như thái độ tốt, lát nữa bà có thể không không mang đồ trang sức, quần áo và váy cho cô ấy. Chị và chị dâu cả chính là đã từng như vậy, không có vẻ xa lạ mà mang thì cũng không hợp thời.’
“…” Cảm tình là con đường làm con dâu nhất định trải qua, Phó Thuấn xem như hiểu được. Vậy Thành nữ sĩ chẳng khác nào đã chấp nhận Tống Địch?
Không phải trước kia còn đang so đo chuyện bằng cấp sao?
Bỏ đi, phụ nữ thật khó hiểu.
‘Bà ấy cố ý tách cậu ra để nói chuyện gì đó với bạn gái cậu sao?’
‘Cái gì?’
Phó Thuấn vội vàng từ trên sô pha đứng lên, ba bước cũng làm thành hai bước đi tìm hai người.
Gõ cửa hỏi: “Mẹ, Tống Địch, con có thể vào không?”
“Không thể.” Thành nữ sĩ nói: “Phụ nữ thay đồ con đến làm cái gì?”
Phó Thuấn dựa ở bức tường bên cửa lo lắng Thành nữ sĩ nói cái gì nghiêm trọng với Tống Địch
Đợi nửa ngày cửa được kéo ra. Phó Thuấn rất nhanh đứng qua.
Thành nữ sĩ nói: “Sợ mẹ làm gì bạn gái con như vậy sao?”
“Không có, con chỉ đến nhìn xem đồ có đẹp hay không.” Kết quả nhìn vào bên trong Tống Địch vẫn còn mặc chiếc váy lúc đầu: “Vì sao đổi lại?”
Thành nữ sĩ đi ở phía trước, chuẩn bị xuống lầu lại nói: “Lúc nào đi tiệc sinh nhật mặc, vừa vặn, cũng không cần sửa.” Bà nghiêng người đắc ý cười: “Mẹ là nói ánh mắt nhìn chính xác của con, vòng eo này thì cô ấy có thể mặc.”
Tống Địch ở phía sau nhìn Phó Thuấn thè lưỡi.
Phó Thuấn nắm tay cô cùng nhau đưa bà Thành đi ra cửa. Bà lên xe còn nói với Tống Địch: “Dì nghĩ đến dì còn có một bộ trang sức trân châu nhỏ kết hợp với chiếc váy kia hẳn là rất hợp, qua một ngày dì gọi người đưa đến.”
“Vâng, cảm ơn dì.” Tống Địch khom lưng cười cười.
Phó Thuấn thầm nghĩ chị dâu thật sự nói đúng, thái độ của Bé thỏ trắng có chút tốt thì Thành nữ sĩ có thể càng ngày càng phấn khởi.
Đợi xe đi xa Phó Thuấn mới ôm vai Tống Địch đi vào: “Váy đẹp không?”
“Rất đẹp.” Tống Địch nói: “Chỉ là có có chút chật…” Cô nắm vòng eo của mình: “Có thể là buổi trưa em đã ăn nhiều quá, thật xấu hổ.”
Phó Thuấn đặt hai tay chồng lên bàn tay của cô, cùng đo xung quanh eo của cô: “Cái này còn chật? Vậy chiếc váy kia phải chật nhiều lắm?”
Vòng eo nhỏ này của cô giống như bắp đùi của mình.
“Mẹ anh nói sau khi sinh anh mới bắt đầu béo, đều là lỗi của anh làm hại bà ấy béo.” Tống Địch vừa cười vừa nói.
Tư thế này của Phó Thuấn liền đem cô nhấc lên, ôm lên ghế sô pha: “Vậy mặc lại một lần nữa anh nhìn xem?”
“Em mới không cần đấy, anh khẳng định không thích.” Tống Địch đẩy anh ra.
“Vì sao?” Phó Thuấn không hiểu, không phải nói đẹp sao?
Tống Địch cười hì hì, nghiêng qua bả vai anh và nhẹ nhàng nói: “Vì không qua đầu gối hơn nữa hở vai…”
Phó Thuấn kinh ngạc: “Đồ của mẹ anh cũng hở như vậy?”
“Thì mặc một lần thôi, thực ra giống như mới hơn nữa qua bao nhiêu năm chất liệu vẫn rất thoải mái thật kỳ lạ.” Tống Địch cảm thán nói.
“Em phải mặc váy ngắn như vậy đi tham dự tiệc sinh nhật sao?”
“Mẹ anh dặn dò như vậy.” Tống Địch vô tội nói: “Làm sao vậy?”
“Không được.” Phó Thuấn nói: “Không cho phép.”
“Vậy em không đi nữa.” Tống Địch hừ : “Dù sao em cũng không biết làm sao, cảm thấy người nhà anh sẽ làm cho người khác khiếp sợ.”
“Mẹ anh dọa người sao?”
Tống Địch nghĩ một chút: “Lần này còn tốt và so với lần trước thì dịu dàng hơn. Còn một mực hỏi ý kiến em, hỏi có thích chiếc khăn quàng cổ lông cừu lần trước không nhưng em cũng quên rồi… cũng không mang theo.”
“Mẹ anh chính là như vậy.” Phó Thuấn nói: “Ngoài ra còn nói gì nữa?”
“Không có, làm sao vậy?” Tống Địch nháy mắt mấy cái, hỏi lại Phó Thuấn.
Phó Thuấn sờ sờ đầu của cô: “Nếu như mẹ anh một mình nói với em, em phải nhớ nói cho anh biết không?”
Tống Địch gật đầu: “Được.”
Qua một lát, Phó Thuấn tiếp tục rối rắm về cái váy kia: “Không được, không thể mặc quá hở. Anh nói với em…”
Tống Địch từ bên người anh chạy đi: “Anh phiền chết đi, anh còn bảo thủ hơn mẹ anh!”
Cô bỏ chạy nhanh như chớp đến nhà ăn.
Phó Thuấn thầm nghĩ: “Thành nữ sĩ sao lại thế này”
Đặc biệt đến phá đám sao? Thật quá đáng.
Chương 68
Cuối tháng năm, hai diễn đàn kĩ thuật xe hơi chủ động và an toàn ở thành phố Bắc Kinh và Thượng Hải luân phiên nhau mời dự họp. Phó Thuấn và Mã Chính Viễn phân công nhau chạy tới hai nơi.
Cuối tháng tư Phó Thuấn vừa gặp mặt lãnh đạo của viện khoa học đường ô tô mà Phó viện trưởng Trương giới thiệu. Trên cơ bản triển khai gần xong hạng mục thử nghiệm an toàn và chủ động cho các loại xe chở hàng nguy hiểm thuộc về phần quy định của viện nghiên cứu vào tháng tám.
Nhưng sau khi kết thúc hội nghị diễn đàn quay về thành phố Văn, Phó Thuấn nhận được một tin tức bất ngờ. Mã Chính Viễn nói với anh tạm thời từ chức.
Lúc nghe điện thoại, Phó Thuấn đang bận ở trong phòng sách. Anh lúc ấy có chút kinh ngạc: “Chính Viễn, cụ thể là vì sao?”
“Bạn gái tôi không phải đã mang thai sao? Trong nhà phía bên kia không thể chăm sóc. Ba mẹ tôi thường xuyện chạy ra ngoài, chỉ mình tôi chăm sóc được. Tôi đoán chừng triển khai thí nghiệm của hạng mục tháng tám công ty có thể sẽ rất bận. Cho nên chỉ có thể xin từ chức thôi. Xin lỗi, thật xin lỗi.” Mã Chính Viễn cũng có chút bất đắc dĩ.
Nhưng đây đều là lẽ thường tình, Phó Thuấn cũng không nói nhiều: “Vậy tôi bổ sung nửa tháng tiền lương cho anh, ngoài ra quyền cổ phần lúc ấy nói sẽ giữ lại cho anh, anh có thể quay lại bất cứ lúc nào.” Dừng một chút anh lại nói: “Nếu bên Thượng Hải có cần, tôi có thể giới thiệu thêm bạn bè, có yêu cầu cứ nói với tôi.”
“Đương nhiên rồi.” Mã Chính Viễn cười cười: “Tôi cũng không ngờ tới không đến nửa năm thì tôi cũng đã làm ba.”
“Đây là chuyện tốt, hôn lễ và đứa nhỏ sinh ra nhớ cho tôi biết.” Phó Thuấn nói.
Cúp máy, Phó Thuấn nhìn bàn sách trống không của Tống Địch ở đối diện.
Gần đây cửa hành hoa buôn bán rất bận. Cô lại kinh doanh cái gì ‘nghiệp vụ mới’, mỗi ngày không đến mười giờ không chịu trở về nhà.
Đang nghĩ như vây điện thoại di động đột nhiên lại vang lên.
Hóa ra là Tống Địch.
Hiếm khi ăn ý như vậy. Lúc anh nghĩ cô thì cô cũng đang nghĩ đến anh.
“Anh?”
Giọng nói của Tống Địch dồn nén cực kì thấp: “Anh đang ở nhà à?”
“Đúng.” Phó Thuấn khó hiểu: “Em đang ở đâu?”
“Anh, anh có thể… bây giờ đến tiệm hoa một chút không, có một chút việc em không biết xử lí như thể nào.” Tống Địch nói.
Phó Thuấn còn chưa trả lời thì nghe thấy cô dường như đổi chỗ, giọng nói lớn hơn một chút: “Anh còn nhớ Trần Thuần không? Châu Châu mua sản phẩm quản lý tài sản của công ty bọn họ, bây giờ bị khóa rồi. Nãy giờ cô ấy cứ khóc mãi.”
Phó Thuấn đứng lên cầm lấy chìa khóa xe ở trên mặt bàn: “Ở tiệm hoa? Anh qua đó trước, ngoài ra cô ấy bị mất bao nhiêu tiền?”
“Chín mươi triệu.” Tống Địch nói, lại vội nói thêm một câu: “Đó là toàn bộ gia sản mấy năm đi làm của cô ấy, không phải là số lượng nhỏ. Cô ấy bây giờ vẫn luôn khóc suốt.”
Phó Thuấn “Ừ” một tiếng: “Vậy em hãy trông chừng, đừng đi ra ngoài anh đến ngay lập tức.”
Phó Thuấn dặn dò với dì một câu liền lái xe đi đến tiệm hoa.
Quả thực Phó Thuấn ở xa xa mà nhìn vào thì thấy hai cô gái nhỏ đang ngồi ở trên sô pha khóc.
Anh đẩy cửa đi vào Tống Địch vội chạy nhanh qua: “Anh, anh đến rồi.”
“Ừ.” Phó Thuấn xoa nhẹ đầu cô: “Sao lại thế này.”
Châu Châu khóc đỏ mắt, nhìn hai người ở đối diện mình, vừa khóc vừa run rẩy nói: “Trần Thuần không thấy nữa, người của công ty bọn họ cũng tìm không thấy. Trên lầu công ty cũng dán thông báo nói phải tu sửa tạm thời ở nhà làm việc vân vân.”
Phó Thuấn để khủy tay ở trên đùi, trầm tư: “Báo cảnh sát đi.”
“Không được.” Châu Châu phản bác một câu: “Như vậy, không phải… ngộ nhỡ…”
Phó Thuấn nghe không hiểu câu này, anh nhìn về phía Tống Địch.
Tống Địch thế chỗ giải thích nói: “Ý của Châu Châu là ngộ nhỡ báo cảnh sát vậy Trần Thuần chẳng phải là có tình nghi?”
Chuyện này nghe như thế nào có chút quen tai.
Phó Thuấn ho nhẹ , hỏi Châu Châu: “Cô là thông qua giới thiệu của Trần Thuần đi đến công ty bọn họ mua sản phẩm quản lí tài sản đúng không.
“Đúng.”
“Trung gian đã thu được lãi?”
“Tôi đã đầu tư hơn nửa tháng và nhận được hơn một triệu rưỡi.”
Vốn chín mươi triệu, nửa tháng đã lời một triệu rưỡi, đúng là là lợi nhuận khổng lồ.
Tuy nhiên, Châu Châu khóc bù lu bù loa thế này thì Phó Thuấn cũng không nói gì nhiều: “Lhông liên lạc được với Trần Thuần sao?”
“Ừm.”
Phó Thuấn im lặng.
Lúc này, Tống Địch mới khẽ nhìn Phó Thuấn, trong lòng chỉ nghĩ là anh thật lạnh lùng.
Một lúc sau, Phó Thuấn nói: “Vậy tôi sẽ nhờ người tìm giúp cô.”
Nhưng anh không chắc chắn hỏi: “Bây giờ cô muốn tìm tiền hay là Trần Thuần?”
Câu hỏi này đều làm Tống Địch và Châu Châu sững sờ.
Hai người nói gần như đồng thanh:
“Tiền.”
“Trần Thuần.”
Phó Thuấn nhíu mày nhìn Tống Địch bên cạnh, vẻ mặt kinh ngạc.
Cô ấy nhanh chóng nói: “Nghe Châu Châu vậy, tìm người vẫn là quan trọng nhất.”
Trên đường trở về, Phó Thuấn đưa Châu Châu về nhà trước, sau đó cùng Tống Địch đi vòng vòng.
Trong xe, Tống Địch dựa vào cửa sổ hỏi: “Anh à, anh nói xem có thể tìm được Trần Thuần không?”
“Có gì khó đâu.” Phó Thuấn nói: “Anh ta cũng không phải người đứng đầu của công ty đó.”
Anh ta vừa đưa cho Quan Hạo Hiên những thông tin liên quan mà anh biết, vừa nhờ công ty an ninh kiểm tra: “Tuy nhiên, anh e rằng rất khó lấy lại tiền.”
Tống Địch cầm túi hỏi: “Anh à, anh khi đó cũng muốn tìm em trước sao?”
Phó Thuấn không trả lời.
“Nói thế thì đây là chân ái sao?” Tống Địch cười ngọt ngào.
Phó Thuấn nói: “Còn em thì sao? Em hoàn toàn không xem anh là chân ái đúng không?”
“Không có…” Tống Địch nhỏ giọng nói thầm sau đó lại cao giọng: “Hy vọng Châu Châu có thể sống sót. Đúng rồi, ngày mai em sẽ đi lấy năm nghìn đưa cho Châu Châu có được không?”
“Em không phải là không muốn anh quản chuyện của em sao?” Phó Thuấn nhướng mày: “Tự mình quyết định đi.”
Tống Địch nhìn con đường phía trước, chậm rãi nói: “Ừm, em cũng chưa có việc gì dùng đến tiền, có thể đưa cô ấy trước. Này, có phải lỗi của em không, em tại sao lại không ngăn cản cô ấy?”
“Em thực sự đánh giá quá cao bản thân.” Phó Thuấn nói: “Nếu em đã nhắc nhở cô ấy mà cô ấy vẫn đâm đầu vào thì chuyện này liên quan gì đến em. Hơn nữa, chuyện này rõ ràng không phải là vấn đề tiền bạc.”
“Em hy vọng Trần Thuần có thể vui vẻ nói chuyện với cô ấy một chút. Em hôm nay cùng cô ấy nói chuyện một lúc, cô ấy khóc rất thương tâm.”
“Có thể thấy được. Các người khóc đều như nhau, xấu chết đi được.” Phó Thuấn không tiếc sức để phàn nàn.
“…” Tống Địch khẽ khịt mũi, “ Sao anh lại làm thế này”
Phó Thuấn cuối cùng hỏi một câu: “Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?”
Tống Địch cẩn thận nhớ lại: “Có lẽ đã mấy ngày.”
Cả hai người đều im lặng, đều biết rằng khả năng cao là bị mất tiền rồi.
Ngày hôm sau, khi Phó Thuấn đi làm, Quan Hạo Hiên đã đưa cho anh địa chỉ của Trần Thuần. Hóa ra đang ở tạm trong một căn nhà cho thuê ngắn hạn.
Lừa tiền sau đó bỏ trốn không phải là hiếm, nhưng tất cả đều liên quan đến ông chủ lớn. Nhân viên nhỏ như anh ta chạy trốn cái gì?
Phó Thuấn không hiểu, nhưng anh sợ Tống Địch và Châu Châu sẽ trực tiếp cùng đi tìm người, anh đợi đến khi tan làm rồi mới đến cửa hàng tìm họ.
Châu Châu không có ở đó. Tống Địch một mình tiếp khách và thêu hoa.
Khi Phó Thuấn bước vào, một cô gái trẻ nói: “Bà chủ, có thể lấy cái bình thủy tinh trên kệ cho tôi xem thử không?”
Tống Địch cầm hoa bên tay trái, thấy Phó Thuấn liền nói: “Anh, Phó Thuấn, anh giúp em lấy được không?” Cô mỉm cười nhìn anh.
Phó Thuấn bước tới, đứng trước mặt người khách, chỉ vào ba cái bình có màu sắc khác nhau và hỏi: “Cô muốn cái nào?”
“Tôi muốn xem hai cái này, làm phiền rồi.” Người này thấy Phó Thuấn cao như vậy, không thể không nhìn anh nhiều hơn, thấy anh đẹp trai như vậy vừa nhận lấy bình hoa liền đỏ mặt.
Phó Thuấn bước thẳng đến chỗ Tống Địch, kéo một chiếc ghế, nhìn bông hồng trắng trong tay cô, nói: “Em định gửi đi?”
“Không có, lát nữa có người đến lấy.”
Đang nói chuyện, một người đàn ông bước vào: “Bà chủ, hoa đã xong chưa?”
“Xong rồi, xong rồi!” Tống Địch nhanh nhẹn cắt dây buộc hoa lại, sau đó chỉnh lại hoa một chút, dùng hai tay đưa cho khách: “Hoan nghênh lần sau trở lại.”
Cô gái nhìn chiếc bình vừa rồi cũng chọn màu rồi bước qua thanh toán.
Tống Địch bận bịu hai bên.
Khi mọi người đã đi hết, Phó Thuấn thấy cô đi rửa tay liền hỏi: “Châu Châu đâu?”
“Ở nhà nghỉ ngơi.” Tống Địch nói: “Thế nào, có tin tức gì về Trần Thuần sao?”
Phó Thuấn gật đầu nhìn Tống Địch, hôm nay cô mặc chiếc áo phông trắng rất đơn giản, trên đó có một dấu móc màu đen, quần áo có hơi chật làm tôn lên khuôn ngực đầy đặn.
Ánh mắt của anh tự nhiên bị Tống Địch thấy: “Anh làm sao vậy? Đang nhìn ở đâu vậy?”
Phó Thuấn cong môi cười nhẹ: “Nhìn em.”
“Hừ!” Tống Địch lấy giẻ lau quét cành và thân cây còn sót lại trên bàn vào thùng rác: “Phải làm sao bây giờ? Để Châu Châu đến gặp Trần Thuần?
Phó Thuấn suy nghĩ một chút: “Chúng ta cùng đi với cô ấy”. Anh nói tiếp: “Công ty đó thực sự là chạy trốn rồi, về việc hoàn thiện chỉ là cớ. Ngoài ra còn có một nhóm đòi nợ tạm thời được thành lập, bên trong có rất nhiều khách hàng đã từng bị lừa”.
“Có ai gọi cảnh sát không?”
Phó Thuấn nói: “Anh không biết. Tuy nhiên có lẽ sẽ có, nhưng việc đòi nợ này thì rất khó xử lý. Còn phải xem tình hình cụ thể”.
Ngay khi giọng nói vừa ngưng, cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
“Các người có hoa cúc trắng không?” Một người phụ nữ trung niên hung hăng hỏi.
Tống Địch lắc đầu.
Trước đây mở gần các khu dân cư, thỉnh thoảng cô vẫn nhập hoa cúc trắng về, nhưng bây giờ ở Công viên Sang Nghiệp, cô không còn nhập hoa này nữa.
“Vậy cô mở cửa hàng hoa làm gì?” Người phụ nữ lớn tiếng kêu lên.
Phó Thuấn, người đang định bế cô lên, nhíu mày, quay đầu nhìn người phụ nữ đó, lạnh nhạt hỏi: “Không ai quy định cửa hàng hoa phải bán hoa cúc trắng đúng không?”
Tống Địch kéo cánh tay anh: “Thực xin lỗi, thật sự không có.”
Người phụ nữ trừng mắt nhìn Phó Thuấn, sau đó mở cửa kính đi ra ngoài.
“Luôn có những người vô lý như vậy sao?”
“Mở cửa hàng là để buôn bán gặp mấy chuyện này không phải là rất bình thường sao?” Tống Địch nói: “Được rồi, anh về trước đi, lát nữa em sẽ tự về sau.”
Phó Thuấn vươn tay ôm cô vào lòng và hôn lên má cô: “Đuổi anh đi?”
Ngón tay của Tống Địch rơi xuống cằm anh: “Anh cạo râu đi, đâm em đau thật.”
“Em giúp anh cạo nhé?” Phó Thuấn siết chặt ngón tay cô hỏi: “Hôm nay về nhà rồi cạo?
“Không muốn.” Tống Địch khịt mũi.
Hai người mệt mỏi dính lấy nhau nói chưa được hai câu, cánh cửa lại bị đẩy ra, Tống Địch vội vàng thoát khỏi vòng tay của Phó Thuấn, thì ra là Châu Châu.
Dường như Châu Châu không thấy hai người họ, cô đi thẳng đến sô pha ngồi xuống: “Trần Thuần liên lạc với tôi.” Nói xong, cô bắt đầu rơi nước mắt.
Tống Địch nhanh chóng bỏ qua Phó Thuấn đến an ủi cô: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh ấy nói bản thân anh ấy cũng nhận mấy trăm triệu, không cố ý nói dối tôi,…” Châu Châu ôm lấy Tống Địch .
Khi Phó Thuấn thấy Tống Địch đang nhìn mình, anh liền dang tay ra.
Tống Địch nhanh chóng an ủi cô: “Sau đó anh ta cụ thể là nói cái gì? Hai người…”
“Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ đưa trước ba mươi triệu, để bù đắp một chút tổn thất cho tôi. Số tiền đã được chuyển vào Airpay của tôi rồi.” Châu Châu nói: “Nhưng anh ấy nói xin lỗi và muốn chia tay với tôi.”
“…”
Phó Thuấn cảm thấy loại chuyện này thì anh ở đây cũng không thích hợp cho lắm, vì vậy anh chào Tống Địch rồi về nhà trước: “Có chuyện gì thì liên lạc với anh.” Nhìn sắc trời bên ngoài: “Đừng đi đâu nữa, trực tiếp về nhà . “
Tống Địch hiểu ý của anh, vội gật đầu.
Đợi khi Tống Địch về nhà và tắm rửa xong, Phó Thuấn đã sang gõ cửa phòng cô.
Cô đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu hồng, sắc mặt có chút đỏ: “Sao vậy?”
Phó Thuấn cúi xuống và bế cô lên.
“A! Anh đang làm gì vậy? Trễ như thế này sao không đi nghỉ ngơi?”
Phó Thuấn xoay người, đá vào cánh cửa phòng, ném người lên giường lớn: “Giường của anh cần một phu nhân.”
“…” Đồ ngủ của Tống Địch bị nhích dần lên cao, lộ ra đôi chân dài, cô vội vàng kéo lại.
Phó Thuấn ấn giữ bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô nói: “Em xem, khi nào em cần việc gì thì có thể liên lạc với anh đúng không? Vậy khi anh cần, em có phải cũng nên đáp ứng cho anh không?”
“Anh cần gì? Anh mà cũng có vấn đề công việc cần em giúp? Em không thể giúp được đâu…” Tống Địch vặn vẹo, né tránh hơi thở nóng rực của anh.
Phó Thuấn nhướng mày, giơ tay lên và tắt đèn trong tích tắc.
“A! Anh làm gì vậy?” Tống Địch định vùng vẫy, nhưng Phó Thuấn đột nhiên ngã sang một bên.
Trọng lượng của anh đúng là không thể coi thường, giường giống như thuyền, toàn bộ đều rung chuyển mạnh.
Hai người nằm xuống cạnh nhau, Phó Thuấn tiến tới bắt lấy tay cô, nhưng cơ thể Tống Địch rất nhỏ, anh chỉ có cần đưa tay lên là vừa vặn bắt lấy: “Tống Địch ?”
“Hả?” Tay cô cọ xát trong lòng bàn tay anh, tay anh nắm lại một cách vừa vặn.
“Tống Địch?”
“Hả?”
“Tống Địch?”
“Ôi trời, anh không biết bây giờ là mấy giờ rồi sao? Ngày mai 6 giờ em phải dậy rồi đấy.”
Phó Thuấn đặt một tay sau đầu nhìn bầu trời đen kịt, tay còn lại thì vòng qua vai cô, ép chặt cô về phía mình.
Đường cong tinh tế của cơ thể cô áp sát vào người anh, làm anh đột nhiên có chút hơi khó thở.
“Anh cứng rồi.” Phó Thuấn dường như đang nói rằng bài kiểm tra đã hoàn thành, nói rõ sự thật mà không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.
“…” Tống Địch suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Ồ! Em đi đây.”
Bàn tay của Phó Thuấn rơi trên mặt cô, nóng đến mức cô biết cô đang đỏ mặt.
Dùng ngón tay mân mê gương mặt của cô: “Em không muốn sao?”
“Làm sao?” Tống Địch nắm lấy ngón tay anh hỏi ngược lại.
Phó Thuấn xoay người sang một bên, ngón tay lướt từ khóe miệng cô, chậm rãi đi dọc theo đường cong trên cơ thể cô, từ cằm đến chiếc cổ mảnh mai, lướt qua ngực, từ từ đến vị trí dưới bụng…
Tống Địch vội vàng giữ tay anh lại rồi mới trả lời câu hỏi: “Em không muốn.”
“Anh muốn.” Phó Thuấn không cho phép cô từ chối và nghiêng người về phía trước và mím môi một cách đầy háo hức.
Tống Địch ngây ngốc cười: “Quỷ đói trong sách đều giống như anh thế này sao?” Cô không một mực khăng khăng từ chối, mà thuận theo chu môi làm anh cứ theo đà đó mà tiến thẳng.
Hai người dường như đã lâu không như vậy, cẩn thận hôn nhau trong không gian yên tĩnh.
Âm thanh của vải vóc cọ xát, tiếng môi chạm vào nhau, ngọn lửa đang nhảy múa không ngừng trên không trung, đốt cháy đầu dây thần kinh của hai người, mọi thứ đều có chút không thể kiểm soát được.
Lòng bàn tay to lớn và mạnh mẽ của Phó Thuấn đã dễ dàng phá vỡ rào cản là quần áo cô, nhẹ nhàng nắn vuốt ngực cô.
“Tại sao em không mặc áo ngực?”
“Em đi ngủ thì mặc làm gì?” Tống Địch nói, đánh anh , ôm cổ anh, bên tai anh nũng nịu xin thương xót: “Đau quá, anh nhẹ tay thôi.”
Chết thật.
Phó Thuấn dùng sức ít lại và nói: “Giọng nói của em thật sự rất ngọt.”
“…” Tống Địch vỗ mặt anh : “Sao anh lại nói cái này?”
Giống như một đứa bé tò mò, Phó Thuấn liên tục chạm vào sự mềm mại của cô, hơi dùng lực, tiện nghe chân cô cọ vào ga trải giường và khẽ kêu lên: “Ừm ~”
Anh cởi dây lưng áo ngủ, cởi quần áo, cúi xuống, ngậm ở đó nhưng lại nghe thấy Tống Địch kêu lên : “Nhẹ thôi, lần nào anh cũng mút mạnh, cảm giác như muốn ăn thịt em.”
Phó Thuấn mỉm cười, lưỡi linh hoạt liếm, sau đó buông cô ra và đi xuống phía dưới dạo chơi.
Vừa chạm vào eo và rốn, nghe thấy tiếng gì đấy nho nhỏ thì thào “ưm ~”, trào ra một đoạn dịch vừa dài vừa dính, không biết là nên thích thú hay khó chịu.
“Bé cưng của anh, thật thơm.” Phó Thuấn nếm thử làn da của cô, thì thầm nói.
Tống Địch đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của anh một cách vô thức: “Ngứa quá, anh ơi… em không chơi nữa được không?”
Cơ thể mềm mềm ở ngay trước mặt anh, làm sao có thể nói rằng anh không muốn?
Nụ hôn của Phó Thuấn ngập ngừng di chuyển qua lại trên eo cô, dần dần di chuyển xuống phía dưới.
Đôi tay nhỏ bé của Tống Địch suốt ruột ấn vào mép quần lót của anh, giọng nói khàn khàn: “Anh à, em còn chưa sẵn sàng, em…”
Phó Thuấn dùng một tay siết chặt hai cánh tay cô, đẩy đầu gối vào giữa hai chân cô, đồng thời, đôi môi nóng bỏng đặt lên hoa tâm của cô, nhẹ nhàng nhấm nháp qua lớp vải mềm mại của chiếc quần lót.
“A!” Tống Địch sợ hãi vặn vẹo: “Anh ơi, không được không được!”
“Suỵt! Coi chừng một lát nữa dì nghe thấy lại tưởng xảy ra vấn đề gì”. Phó Thuấn lúc này lên tiếng, sức nóng của bầu không khí đang lan tỏa ở đây, dọa cho Tống Địch run run, cô muốn khép chân lại nhưng hoàn toàn không thể đọ được với sức của anh.
Cơ thể mềm dẻo uốn éo như một con rắn, tạo ra một cú móc kinh khủng, Phó Thuấn vô tình bị cô ấy đá vào cả hai chân, cũng rất vui.
Phó Thuấn đưa ngón tay lên trên quần, dùng khớp ngón tay đưa vào áo, xoa qua lại, Tống Địch cảm thấy chật vật: “Phó Thuấn ! Đừng thế nữa được không? Khó chịu …”
“Khó chịu như thế nào?” Phó Thuấn đưa ngón tay từ trên xuống dưới: “Cụ thể là ở đâu?”
“Chỗ nào cũng khó chịu hết… ưm ~” Tống Địch duỗi thẳng lưng, muốn khóc đến nơi.
Anh kéo quần nhỏ của cô một cách dứt khoát, những ngón tay của Phó Thuấn trực tiếp chạm vào nơi mềm mại của cô.
Thân thể nhạy cảm run lên, cô ra sức cự tuyệt một cách mạnh mẽ: “Em muốn đi ngủ! Anh thả em ra!”
Không ai đáp lại cô, ngón tay từng chút từng chút siết chặt lấy hoa tâm, nhẹ nhàng và độc đoán.
Tống Địch lắc đầu, đẩy đầu gối ủa anh ra: “Ưm ~ đừng mà…”
“Ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng hơn, khó chịu thì nhớ nói anh.”
“Bây giờ khó chịu đây, nói cho anh biết thì có ích gì, anh … ah ~”
Tống Địch chưa kịp nói xong, hạt đậu nhỏ trên hoa tâm bị bóp mạnh, làm cô thở hổn hển.
“Bé con, em ướt rồi.” Đầu ngón tay trơn tuột.
“Sao anh lại làm thế này!” Tống Địch khẽ kêu lên, nghe khó chịu vô cùng.
Phó Thuấn vội vàng ôm cô dỗ dành, hôn lên khóe mắt cô, lúc này mới nhận ra cô thật sự đang khóc : “Khó chịu thật sao?”
“Khó chịu, khó chịu, em thật sự rất ghét.” Tống Địch lầm bầm, rút tay ra khỏi tay anh, xấu hổ kéo quần nhỏ.
Phó Thuấn vội vàng đứng dậy thu dọn sạch sẽ rồi ôm cô vào lòng: “Bé con, từ nay về sau chúng ta ngủ một phòng nhé?”
“Không muốn, anh chỉ biết bắt nạt em!” Tống Địch lên tiếng tố cáo anh: “Đồ xấu xa! Đồ dê già!”
“…” Phó Thuấn đặt đầu gối vào giữa chân cô. “Thật sao?”
“A! Không phải, không phải!” Tống Địch vặn vẹo cánh tay, “Anh trai thối! Em muốn trở về.”
“Hôn anh đi.” Phó Thuấn nói: “Hôn anh rồi để em đi.”
Tống Địch hôn lên cổ anh: “Được không?”
“Được rồi, công chúa nhỏ của anh.” Phó Thuấn nói nhưng cánh tay anh không hề thả lỏng. “Để anh ôm thêm năm phút nữa.”
“… Hừ! Anh lần nào cũng không giữ tín nhiệm như thế.” Tống Địch tức giận tố cáo: “Sau này em sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Vậy nói cho anh biết, vừa rồi có thoải mái không?”
“…”
“Nếu không nói cho anh biết, anh sẽ không cho em đi, còn muốn thử lại không.”
“Không biết!”
“Cảm giác thế nào?”
“…” Tống Địch vùi đầu vào trong ngực anh, ngượng ngùng dịu dàng nói: “Thật kỳ quái.”
“Thích không?”
Tống Địch hung hăng cắn vào bắp tay của anh: “Đừng hỏi nữa. Lần nào anh cũng hỏi những câu kỳ quái như vậy.”
“Chỉ là tò mò thôi. Lần sau có thể cho phép anh bật đèn được không?”
“…”