Chương 29
Công viên văn hóa Bali là nơi có diện tích cực lớn, có rất nhiều hãng phim, công ty điện ảnh và truyền hình trực thuộc nơi này. Công ty MCN và Tinh Diệu Culture cũng ở đây.
Mặc dù danh tiếng trong giới của Lý Tử Mặc không bằng Đoạn Tranh Vanh nhưng anh ta cũng là một trong những người đại diện có tài của Tinh Diệu Culture.
Công viên cách nơi ở của Nhâm Xử An không xa lắm. Cô biết mình chỉ là một diễn viên nhỏ nên đã từ chối đề nghị đến đón mình của Lý Tử Mặc và chủ động đi thẳng đến công viên.
Cô trang điểm nhẹ ở nhà, mặc áo lông dày rồi đi ra khỏi cửa.
Cô đi theo bản đồ đến quán cà phê ở công viên mà họ đã hẹn trước mười phút. “Đinh đinh.” Bước vào cửa, tiếng chuông ở cửa ra vào quán cà phê vang lên vài tiếng.
Cô nhìn một vòng quanh quán cà phê để tìm một vị trí ngồi tốt, đột nhiên ánh mắt cô liếc qua hai gương mặt quen thuộc.
Nhâm Xử An: ?
Cả người cô như cứng đờ, đồng tử co lại. Thật sự quá xui xẻo, uống nước lạnh chắc chắn sẽ tê răng mà.
Trương Lan và Hoắc Khưu Dung hiển nhiên đã nghe thấy âm thanh đinh đinh ở cửa quán cà phê, cả hai đều ngẩng đầu nhìn ra cửa. Ánh mắt ba người chạm vào nhau khiến cô lập tức xấu hổ.
Nhâm Xử An không thể giả bộ không nhìn thấy gì. Trong lòng cô thầm mắng sao lại trùng hợp như vậy, ra ngoài gặp người khác còn có thể đụng mặt với Trương Lan và Hoắc Khưu Dung ở cùng một chỗ?
Cũng may, Nhâm Xử An chưa bao giờ thiếu tố chất cơ bản của diễn viên. Sau khi thầm mắng một câu, trên mặt cô lập tức hiện lên một nụ cười ấm áp: “ Đã lâu không gặp, chị Trương, Hoắc Khưu Dung.”
Duy trì hình tượng tốt ở bên ngoài mới quan trọng, chưa kể hôm nay cô tới gặp người đại diện của Tinh Diệu Culture.
Thấy Nhâm Xử An chào hỏi mình, Hoắc Khưu Dung lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Anh ta ngượng ngùng nở nụ cười, ánh mắt thoáng qua tia mừng rỡ, nhẹ giọng nói: “Chị An đến rồi!”
Trương Lan nghĩ Nhâm Xử An đến đây để tìm cô ta. Lông mày khẽ nhếch lên, cười mỉa mai. Lúc trước cô ta chế nhạo, châm chọc Nhâm Xử An không nể mặt mũi, sau đó nhịn không được mà xuống nước chủ động liên hệ với Nhâm Xử An.
Bởi chỉ trong một tháng, Nhâm Xử An đã lên hot search ba lần. Thêm vào đó, lúc trước cô đã có chút tiếng tăm nên fan hâm mộ trên Weibo của Nhâm Xử An lập tức tăng lên gần năm mươi vạn người. Trước mắt vẫn còn đang tăng thêm. Sau đó, Nhâm Xử An còn giành được nhân vật chính trong bộ phim truyền hình “Ám Dũng”.
Với độ hot và việc tham gia một bộ phim truyền hình hiếm hoi như vậy, tiền cát-sê trong tương lai không nói là cao bao nhiêu nhưng ít nhất cũng phải tăng gấp bội. Nếu có thể duy trì được độ hot như vậy thì tiền cát-sê cũng không là vấn đề nữa.
Quan trọng nhất là Nhâm Xử An dường như có quan hệ rất tốt với Sở Dĩ Lam.
Mọi người trong giới đều biết gia đình của Sở Dĩ Lam là đại cổ đông của Tinh Diệu Culture. Nếu có thể nịnh bợ Sở Dĩ Lam, đừng nói đến bản nhân của Nhâm Xử An mà các nghệ sĩ của công ty về sau muốn đóng phim của Tinh Diệu Culture cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau khi cân nhắc, Trương Lan quyết định gạt đi mặt mũi để chủ động liên hệ với Nhâm Xử An. Không ngờ Nhâm Xử An lại không khách khí, thẳng thừng từ chối cô ta, không chừa một đường lui cho bản thân. Thậm chí vài câu khách sáo kiểu “Gặp mặt rồi nói nói.” cũng không có còn hung hăng tát cô ta một cái.
Không có Nhâm Xử An thì cô ta sẽ không có cơ hội lôi kéo quan hệ với Sở Dĩ Lam. Nếu không có quan hệ với Sở Dĩ Lam thì lần này Hoắc Khưu Dung sẽ gặp không ít khó khăn khi muốn xuất hiện trong bộ phim thần tượng cổ trang “Kiếm Vũ” của Tinh Diệu Culture.
Cô ta năm lần bảy lượt hẹn phó đạo diễn của bộ phim “Kiếm Vũ” mới tranh thủ được cơ hội gặp mặt trò chuyện này.
Nhưng Nhâm Xử An cũng xuất hiện ở trong quán cà phê này.
Trương Lan nghĩ thầm, có lẽ Nhâm Xử An thấy dự án “Kiếm Vũ” này rất có tiềm năng, hơn nữa vai nhân vật nữ số ba này cũng rất cá tính và linh động nên đã thay đổi suy nghĩ muốn đến đây tranh giành.
Nhưng vất vả lắm cô ta mới tranh thủ được cơ hội này, sao lại có thể để Nhâm Xử An chiếm lợi như vậy được.
Sau khi nhìn Nhâm Xử An, Trương Lan tức giận vỗ bả vai của Hoắc Khưu Dung, kêu anh ta ngồi xuống. Tên ngốc Hoắc Khưu Dung này, cũng không biết là ngốc thật hay là giả ngốc nữa, vậy mà lại chủ động chào hỏi Nhâm Xử An. Trương Lan nghĩ đến đây liền tức giận.
Lại nghĩ tới câu nói không chút khách khí kia của Nhâm Xử An: “Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ”, cô ta hừ lạnh.
“Không phải đã nói ngựa tốt không quay đầu lại sao? Trái lại tôi và Khưu Dung đã mất thời gian đi gặp đạo diễn. Bây giờ cô cũng không có cơ hội xem xét lại bộ phim này đâu. Ngôi miếu nhỏ này của tôi không thể chứa thêm cô được nữa.” Cô ta nói một câu chặn miệng Nhâm Xử An, trong lòng Trương Lan thấy cực kỳ thoải mái. Cô ta khẽ dựa lưng vào ghế, khuôn mặt thả lỏng thở ra.
Nhâm Xử An thấy bộ dạng này của Trương Lan liền hiểu được Trương Lan đã hiểu lầm ý của cô. Trong lòng cảm thấy buồn cười, cô cong môi: “Tuổi của cô đã cao nhưng sao suy nghĩ vẫn như một cô bé vậy?”
“Cô…!” Trương Lan bị nghẹn lại, vẻ mặt đắc ý lạnh xuống. Muốn chế giễu lại vài câu nhưng cảm thấy hình như có người đứng ở sau lưng.
“Xem ra các người muốn chấm dứt hợp đồng tại đây, vậy tôi cũng không cần tốn nhiều sức rồi.” Người đàn ông quay lưng về phía Trương Lan và Hoắc Khưu Dung ngồi đứng lên, trên mặt nở nụ cười thản nhiên.
Trước khi Lý Tử Mặc tới gặp Nhâm Xử An, anh ta đã tìm hiểu cô rất kĩ. Nhâm Xử An đã ký hợp đồng với công ty của ai, hợp đồng ký mấy năm, người đại diện là ai, còn mang theo nghệ sĩ nào không… Tất cả những điều này đã nằm trong đầu anh ta.
Bước vào quán cà phê, anh ta lập tức nhận ra Hoắc Khưu Dung. Người bên cạnh chính là Trương Lan.
Anh ta bình tĩnh chọn chỗ ngồi sau lưng của Trương Lan, vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ. Mối quan hệ giữa Trương Lan và Nhâm Xử An không khác với suy đoán của anh ta.
Trương Lan thấy có người nói chen vào nên trong lòng giật mình, có một dự cảm không tốt. Cô ta quay đầu nhìn lại thấy Lý Tử Mặc của Tinh Diệu Culture đứng ở phía sau mình.
Lý Tử Mặc khoảng ba mươi mấy tuổi, khóe mắt và đuôi lông mày luôn mang theo ý cười khiến anh ta nhìn có vẻ hiền lành. Anh ta nhìn về phía Nhâm Xử An nở nụ cười: “Tôi là Lý Tử Mặc, cô Nhâm đây còn xinh đẹp hơn nhiều so với ảnh trên sân khấu đó.”
Nhâm Xử An bình tĩnh đánh giá Lý Tử Mặc vài lần, cũng cười đáp lại: “Xin chào anh, quá khen rồi.”
Nhìn thấy hai người nói chuyện, Trương Lan có cảm giác đầu mình ong ong. Vậy mà Lý Tử Mặc của Tinh Diệu Culture lại hẹn Nhâm Xử An!
Trước đó, cô ta cũng nghe vài đồng nghiệp đồn rằng Tinh Diệu Culture muốn ký hợp đồng với Nhâm Xử An. Nhưng nửa tháng nay tin tức này không có tiến triển nên cô ta chỉ cho rằng đó là tin đồn, không ngờ lại là sự thật.
Mà cô ta…
Trước mặt người của Tinh Diệu Culture, cô ta còn chanh chua với nghệ sĩ tạm thời thuộc về mình!
Ngay cả tố chất nghề nghiệp của bản thân cô ta cũng bị chế giễu.
Nhâm Xử An và cô ta đã sớm cạch mặt nhau nhưng đây là lần đầu tiên gặp Lý Tử Mặc, cô ta lại đưa Hoắc Khưu Dung đến, vì vậy cô ta càng không thể tạo ấn tượng xấu trước mặt người của Tinh Diệu Culture.
Trương Lan vội vàng đứng lên, đưa tay ra trước mặt Lý Tử Mặc: “Xin chào, tôi là Trương Lan, quản lý của Thanh Quả Media…”
Lý Tử Mặc hơi kinh ngạc, sau đó lập tức mỉm cười gật đầu đáp lại Trương Lan. Khẽ đưa tay ra, cúi đầu nhìn đồng hồ của mình nhưng anh ta không bắt tay lại với Trương Lan.
Trương Lan cảm giác như mình không được chào đón, lúng túng thu tay lại.
Trước mặt Nhâm Xử An, một diễn viên nhỏ không có cơ hội để thử vai, cô ta vẫn có thể kiêu căng nhưng trước mặt người đại diện đã dẫn dắt nhiều nghệ sĩ nổi tiếng như Lý Tử Mặc, cô ta sợ không dám lên tiếng.
Rõ ràng bắt nạt kẻ yếu nhưng lại sợ kẻ mạnh mà. Trong lòng Nhâm Xử An nhịn không được chế nhạo.
Cô ta bị người khác làm cho xấu hổ, huống hồ Hoắc Khưu Dung đang ở bên cạnh.
Tiếng chuông đinh đinh ở cửa quán cà phê lại một lần nữa vang lên.
Âm thanh tiếng chuông đinh đinh giống như pha lê làm chấn động lòng Trương Lan.
“Tử Mặc, anh cũng ở đây sao?” Một giọng nam mạnh mẽ chào hỏi Lý Tử Mặc.
Lý Tử Mặc quen thuộc gật đầu: “Anh Tùng!”
Phó đạo diễn Tùng không phải là người của Tinh Diệu Culture nhưng anh ta đã hợp tác với Tinh Diệu Culture không chỉ một lần, vậy nên anh ta rất quen thuộc với Lý Tử Mặc.
Sau khi chào hỏi Lý Tử Mặc xong, anh ta nhìn sang Nhâm Xử An đang đứng bên cạnh, lập tức “Ôi!” rồi đưa tay phải về phía cô: “Là Nhâm Xử An đúng không? Tôi là Địch Tùng, phó đạo diễn của “Kiếm Vũ”. Hình tượng của cô rất phù hợp với nhân vật nữ số ba trong dự án “Kiếm Vũ” của chúng tôi. Vừa rồi nói chuyện, đạo diễn Vương và những người khác đã đề cử cô với tôi.”
Nói xong, anh ta hỏi Trương Lan đang đứng một bên: “Cô ấy chính là Nhâm Xử An. Đây là quản lý của Hoắc Khưu Dung, Trương Lan. Chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện đi?”
Trương Lan lúng túng đứng tại chỗ. Không ngờ đạo diễn bọn họ lại nhìn trúng Nhâm Xử An.
Nhưng Nhâm Xử An không phải đến để gặp đạo diễn, nếu Địch Tùng biết thì sẽ nghĩ gì về cô đây?
Cô ta vô ý thức nhìn sang Nhâm Xử An, hy vọng Nhâm Xử An giúp cô ta nói vòng vo một chút, nhưng không ngờ một ánh mắt Nhâm Xử An cũng không nhìn cô ta.
“Anh Tùng, đừng cướp người của tôi chứ.” Lý Tử Mặc cười vỗ bả vai của Địch Tùng, nói: “Nhâm Xử An đến đây là để gặp tôi.”
Địch Tùng hơi kinh ngạc.
Nhâm Xử An tới gặp Lý Tử Mặc… Anh ta lập tức hiểu ra vấn đề trong này.
Anh ta khá thân quen với Lý Tử Mặc nên cũng không xấu hổ gì, chỉ nói: “Vậy thôi, các anh đi đi, không nên kéo người khác đi cùng.”
Dứt lời, ánh mắt của anh ta dành cho Trương Lan có chút kỳ lạ.
Nếu Lý Tử Mặc ký hợp đồng với Nhâm Xử An thì về sau anh ta tìm người cũng dễ dàng hơn. Nhưng Trương Lan vẫn còn đứng ở trước mặt nên anh ta cũng không nói gì thêm nữa.
Trên mặt Lý Tử Mặc mang theo ý cười, nhẹ nhàng gật đầu rồi nhìn lướt qua Trương Lan, không nói gì. Anh ta vẫy tay ra hiệu cho Nhâm Xử An đi đến chỗ ngồi cách xa Trương Lan và những người khác: “Đến bên này đi.”
Trương Lan trơ mắt nhìn Nhâm Xử An ngồi với Lý Tử Mạc, chịu đựng ánh mắt kỳ quái của Địch Tùng, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng cười lấy lòng suýt nữa không chịu nổi.
Vào ngành này đã mười năm, đây là lần đầu tiên cô ta mất mặt như vậy. Tất cả là do Nhâm Xử An nên cô ta mới mất hết mặt mũi trước người của Tinh Diệu Culture.
Cùng lúc đó.
Lý Tử Mặc ngồi xuống cùng với Nhâm Xử An, ra hiệu với người phục vụ trong quán cà phê: “Hai cốc kiểu Mỹ, hai phần sữa, không thêm đường.”
Đây chính là sở thích bình thường khi Nhâm Xử An uống cà phê kiểu Mỹ.
Nhâm Xử An tròn mắt, trong lòng hơi kinh ngạc. Đây không phải trùng hợp ngẫu nhiên, vì một nhân vật nhỏ bé như cô mà tìm hiểu trước sao?
Sau khi gọi cà phê xong, Lý Tử Mặc quay lại nhìn khuôn mặt của Nhâm Xử An. Khuôn mặt này từ đầu đến cuối đều trầm ổn, ôn nhu nhẹ nhàng, cảm xúc không dao động quá nhiều.
Lý Tử Mặc cười nhẹ: “Cô có muốn tham gia bộ “Kiếm Vũ” kia không?”
Nhâm Xử An chưa từng trò chuyện một mình với bất kỳ “ông lớn” nào trong ngành nên có chút khẩn trương. Cô gượng gạo xoa các ngón tay trên mặt bàn nhưng khuôn mặt vẫn duy trì kỹ năng diễn xuất tốt, nở một nụ cười nhẹ: “À, không phải vậy đâu, trước đó Trương Lan có tới tìm tôi nói muốn dẫn tôi đi thử vai nhưng tôi đã từ chối rồi.”
Nói xong, cô giống như là đang diễn phim truyền hình, vẫn duy trì nụ cười rồi ngẩng đầu lên. Cô nhìn Lý Tử Mặc nói: “Vừa rồi cảm ơn anh nói giúp cho tôi, lúc anh nói chen vào… tiếng vỗ tay đúng là rất hay.”
Lý Tử Mặc nhìn Nhâm Xử An cười híp mắt nói ra những lời này, nhíu mày. Trông cô giống một người dịu dàng nhưng thực ra bên trong chắc cũng không dễ trêu.
Ngón tay của anh ta nhẹ nhàng vuốt tách cà phê ấm, cười nhạt nói: “Khách khí làm gì? Nếu như cô ký với Tinh Diệu chúng tôi, những điều kia đều là điều tôi phải làm, cô thấy thế nào?”
Chương 30
Lý Tử Mặc quả thật rất thẳng thắn.
Nhâm Xử An ngạc nhiên.
Cô chợt cau mày, anh ta không hề vòng vo chút nào sao?
Lý Tử Mặc dường như đã nhận ra Nhâm Xử An đang vô cùng ngạc nhiên. Anh ta bưng cốc cà phê lên rồi hờ hững nhấp một hớp.
Vị đắng ở đầu lưỡi lan ra, sau đó anh ta nói: “Dĩ Lam không giấu được chuyện này. Mục đích cuộc gặp gỡ này, cả tôi và cô đều biết rõ mà, vì vậy tôi không cần phải vòng vo đâu.”
Nhâm Xử An gật đầu, có gì thì cứ nói thẳng ra cũng tốt.
Cô khựng lại, không trình bày rõ ý của mình mà nói đến Giang Đồng và Trình Lộ: “Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi tôi chấm dứt hợp đồng với Thanh Quả. Nói thật thì tôi cũng chưa nghĩ đến những ngày tháng trước mắt mình sẽ đi theo hướng như thế nào. Thật ra người đại diện cũng là bạn của tôi nên cô ấy cũng muốn tôi ký hợp đồng với cô ấy để hai chúng tôi có thể ở gần nhau.”
Có lẽ Lý Tử Mặc đã biết rằng Nhâm Xử An vẫn còn những lựa chọn khác, vậy nên điều này cũng không ngoài dự tính.
Anh ta gật đầu: “Đương nhiên những nhân tài có năng lực thì các công ty đều sẽ muốn ký hợp đồng với họ rồi. Vì thế tôi mới càng phải chân thành hơn.”
Đã hơn nửa tháng kể từ khi cô nhận được tin tức của Sở Dĩ Lam.
Vì qua một khoảng thời gian lâu như vậy mà vẫn không có ai liên lạc nên Nhâm Xử An tưởng Sở Dĩ Lam thông báo sai tin cho mình, nhưng cô không ngờ lại có ẩn tình khác.
Lý Tử Mặc mỉm cười: “Khoảng thời gian này hot search của cô luôn được duy trì đấy, cô hài lòng chứ?”
Lòng Nhâm Xử An chợt khựng lại.
Cô nhìn về phía Lý Tử Mặc, cuối cùng thì kỹ thuật diễn xuất của cô đã bị phá vỡ rồi, cô thật sự rất kinh ngạc.
Lúc trước #Sở Dĩ Lam công nhận nhan sắc nổi bật# lên hot search cũng khiến Nhâm Xử An thấy rất kỳ lạ.
Cô chỉ là một diễn viên nhỏ bé thôi mà, dù được lượng truy cập của Sở Dĩ Lam ủng hộ thì cô cũng không dễ gì đạt được hot search ở top đầu như vậy đâu.
Bây giờ nghe Lý Tử Mặc nói như vậy thì cô đã hiểu ra hết rồi.
Cô im lặng một lúc rồi đột nhiên mở miệng, nghe giọng cô thì có vẻ cô đã hiểu toàn bộ sự việc: “Vậy nên, vốn dĩ trước đây nhan sắc nổi bật được lên hot search đều do bên anh mua sao?”
Mua thủy quân, đại V, hot search. Những hành động này đều là thủ đoạn dùng để tuyên truyền mà doanh tiêu hào thường dùng trong giới giải trí mà.
Lý Tử Mặc cũng không giấu giếm cô, anh ta thẳng thắn gật rồi lại lắc đầu.
“Nếu nói là mua hot search thì cũng không phải. Chúng tôi chỉ tìm người của bộ phận tuyên truyền để mua vài tài khoản lớn nhỏ và đăng các chủ đề thôi. Việc có thể lên hot search hay không, tôi cũng không chắc được.” Anh ta mỉm cười nói tiếp: “Để có thể lên được hot search thì còn phải nhờ vào vận may nữa. Nhưng đề tài và giá trị nhan sắc của cô cũng không thể thiếu đâu nha. ”
Nhâm Xử An mím môi không nói gì.
Cô hiểu ý của Lý Tử Mặc. Nếu như cô không đẹp thì chắc chắn cô sẽ không thể nào nằm trong danh sách hot search được.
Trong giới giải trí này, nếu xinh đẹp thì có thể đè bẹp tất cả, những nữ nghệ sĩ trẻ tuổi hiện nay có được nhiều người hâm mộ đều vì gương mặt của bọn họ, thật sự rất xinh đẹp. Hơn nữa, lúc đầu Trương Lan cũng vì thấy cô nổi bật nên mới có suy nghĩ để cô “đi cửa sau” như vậy. Vì vậy trong lòng Nhâm Xử An luôn né tránh những kiểu đánh giá về nhan sắc của doanh tiêu hào.
Lý Tử Mặc chẳng khác gì đã nhìn thấu Nhâm Xử An, anh ta tiếp tục nói.
“Tôi biết cô không thích dùng gương mặt của mình để kiếm tiền nhưng điều tôi muốn nói là hầu hết mọi người đều nhìn vào vẻ ngoài để đánh giá người khác. Nên có thể nói xinh đẹp cũng là một thứ vũ khí. Nếu trong giới giải trí có sự cạnh tranh khốc liệt, mà cô lại chủ động bỏ đi vũ khí này… ”
“Thì đó là một điều thật ngu xuẩn. ”
Giọng nói dịu dàng của anh ta vang lên, từ “ngu xuẩn” như cứa vào trong tim của Nhâm Xử An vậy.
Lòng cô đột nhiên lạnh đi, lúc này cô ngước mặt lên nhìn vào đôi mắt mang theo ý cười của Lý Tử Mặc. Biểu cảm của Lý Tử Mặc vẫn không hề thay đổi, từ đầu đến cuối anh ta đều rất nhẹ nhàng.
Nhưng nụ cười đó lại làm Nhâm Xử An cảm thấy rất giả tạo.
“Ví dụ như lần đầu tiên cô nhìn thấy tôi, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng tôi là một người hiền lành nhưng cô sẽ không ngờ rằng tôi lại nói những lời sắc bén như vậy. Thế nên mới nói, ấn tượng đầu tiên đối với một người thật sự rất quan trọng.”
“Cô rất xinh đẹp, vì vậy chỉ cần sử dụng điểm này là được. Chúng tôi làm marketing cũng không phải để cô tạo ra những đặc điểm mới, mà là chúng tôi sẽ giúp cô mở rộng những ưu điểm mà cô vốn có, để nhiều người có thể nhìn thấy nó hơn nữa. Cộng đồng mạng sẽ luôn có ấn tượng tốt đối với những người xinh đẹp, đây là vốn của cô đấy. ”
“…”
Nhâm Xử An im lặng, cô không ngờ mình… lại có thể dễ dàng bị thuyết phục như vậy.
Nói vậy thì cô cảm thấy Tinh Diệu cũng không tệ, thật sự anh ta đã làm cô hơi dao động.
Cô thu lại ánh mắt đang nhìn đối diện Lý Tử Mặc rồi cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, cô đang cố che đậy những suy nghĩ trong lòng mình.
Vào lúc này, nếu cô thể hiện rằng mình đã thật sự dao động thì ắt sẽ không có lợi cho việc ký kết sau này đâu.
Suy nghĩ trong đầu nhanh chóng thay đổi, cô chuyển đề tài sang một chuyện khác: “Vậy nên, anh Lam… Sở Dĩ Lam bình luận trên Weibo của tôi cũng là sắp xếp của các người sao?”
Lý Tử Mặc rất kiên nhẫn trả lời câu hỏi của cô.
“Việc Dĩ Lam bình luận trên Weibo không phải là do chúng tôi yêu cầu. Tài khoản Weibo luôn nằm trong tay anh ấy mà. Chúng tôi không thể kiểm soát được những gì anh ấy nói nhưng chúng tôi có thể nắm bắt cơ hội để mượn sự nổi tiếng và người hâm mộ. Chúng tôi cũng không cố ý giúp cô tăng tương tác đâu.”
“Trước khi cô bị người ta chụp ảnh thì Dĩ Lam đã lướt Weibo và thấy nó, ban đầu chỉ bình luận khen một chút thôi nhưng tôi đoán anh ấy đã làm vậy. Trước đó, để người đại diện của mình chào hỏi là vì sợ cô sẽ thường xuyên lên hot search, nếu vậy thì cộng đồng mạng sẽ nghĩ rằng cô đang được marketing, điều đó chắc chắn sẽ hủy hoại sự nổi tiếng của cô.”
“Nếu cô ký hợp đồng với Tinh Diệu chúng tôi thì tuyệt đối sẽ không có khả năng chúng tôi marketing cô quá mức đâu, để cô lóe lên như sao băng là được rồi. Chỉ cần cô giữ nhiệt độ, thường sẽ có một khu vực thảo luận và giúp nhau đi lên. Chủ yếu vẫn phải xem diễn xuất và đáp ứng được điều cô mong muốn đã.”
Không xong rồi, là cảm giác dao động này. Nhâm Xử An nhấp thêm một ngụm cà phê nữa.
Một công ty lớn hàng đầu trong giới, người đại diện đứng đầu lại đưa ra những đề xuất và điều kiện tốt như vậy…
Nghiêm túc mà nói, thì không ai không thể dao động cả.
Lựa chọn đầu tiên trong lòng Nhâm Xử An là Ám Lam.
Nhưng liệu cô có ký hợp đồng với Ám Lam được hay không cũng còn chưa biết, chứ đừng nói đến việc bàn kế hoạch tuyên truyền có phù hợp với mong muốn của cô hay không.
Cô dừng lại một chút, con ngươi đột nhiên lóe lên rồi cô mỉm cười nhìn Lý Tử Mặc.
“Tôi cảm thấy anh nói dễ nghe như vậy, như đang vẽ cho tôi một cái bánh vậy.”
Lý Tử Mặc ngẩn người ra, sau đó anh ta lắc đầu cười: “Tôi thích sự thẳng thắn của cô.”
Anh ta dừng lại một chút rồi nói: “Chúng ta đều có những kế hoạch khác nhau. Vài nghệ sĩ có thời kỳ hoàng kim rất ngắn ngủi, vì vậy chúng tôi sẽ cho họ phát huy tối đa giá trị của mình trong thời kỳ hoàng kim. Mà đã là nghệ sĩ thì cho dù có tuổi tác có ra sao đi nữa cũng đều sẽ có vai diễn phù hợp với họ thôi, vậy nên đương nhiên chúng tôi không thể phí phạm họ quá mức trong khoảng thời gian nhất định được. Vấn đề cô thực sự quan tâm có thể sẽ được thêm vào hợp đồng nên không cần lo lắng đâu.”
Có thể thêm những điều cô quan tâm vào hợp đồng sao.
Nhâm Xử An lại cảm thấy mình dao động thêm rồi.
Cô đưa tay xoa cằm để giấu đi suy nghĩ háo hức của mình mà giả vờ bình tĩnh hỏi: “Khi nào? Và các anh định ký với tôi bao lâu?”
“Tám năm.”
Con số vừa nói ra thì Nhâm Xử An chợt nhíu mày một cái.
Cô đã ký hợp đồng với Thanh Quả Media trong vòng hai năm nhưng vì không hợp với người đại diện nên coi như cô cũng bị ẩn trong tuyết suốt hai năm.
Cái giá cho việc thử và sai trong hai năm qua không quá cao, nhưng hiện tại cô đã hai mươi bốn tuổi, độ tuổi này coi như vẫn còn trẻ nên bắt đầu lại một lần nữa cũng không phải là quá muộn.
Nhưng nếu cô ký hợp đồng tám năm… thì khi có bất kỳ vấn đề gì, cô sẽ phải chờ để chấm dứt hợp đồng, vậy lúc đó cô đã ba mươi hai tuổi rồi.
Nhưng cô cũng biết nếu muốn điều kiện tốt thì dĩ nhiên phải trả một cái giá lớn.
Công ty ký hợp đồng với người mới, sau đó sẽ đầu tư trong vài năm đầu rồi những năm sau mới thu lại chi phí và có lãi.
Tất nhiên bọn họ cũng không thể để những nghệ sĩ đã nổi tiếng dễ dàng ra đi được.
Nhiều nghệ sĩ đã mượn vỏ bọc của công ty để marketing, vất vả lắm mới nâng họ lên được thì lại có người bắt đầu muốn hủy hợp đồng và thoát khỏi công ty. Đó đương nhiên là điều mà công ty không muốn thấy nhất.
Đã đầu tư bao nhiêu nhân lực, sức lực và tài chính, vậy mà kết quả lại muốn chạy ngay sau khi đã nổi tiếng?
Nhâm Xử An có thể hiểu được ý định muốn ký hợp đồng dài hạn của công ty.
Nhưng cô cảm thấy bản thân không dám đầu tư nhiều thời gian đến vậy.
Với tâm trạng vô cùng rối rắm, cô lập tức xin lỗi rồi cười cười: “Thời gian ký hợp đồng thực sự quá lâu nên tôi cần phải suy nghĩ lại một chút.”
Lời Nhâm Xử An nói cũng không có gì bất ngờ, Lý Tử Mặc cúi đầu nhìn lướt qua thời gian rồi gật đầu.
“Đương nhiên tôi sẽ không yêu cầu cô đưa ra câu trả lời ngay. Hơn nữa, khi công ty ký hợp đồng cũng như mua đồ vậy, chúng tôi cũng cần xem lại ba bốn lần gì đó. Chỉ cần cô có thể nghiêm túc xem xét Tinh Diệu thì coi như mục đích của tôi cũng đã đạt được rồi. Tôi sẽ gọi người soạn hợp đồng và gửi cho cô, nếu cô thấy nó phù hợp thì có thể cầm hợp đồng trực tiếp đến gặp tôi. Còn nếu có công ty nào có điều kiện tốt hơn thì cô cũng không cần xấu hổ mà cứ nói cho tôi biết. ”
Anh ta nói không nhanh cũng không chậm nhưng có vẻ khá chắc chắn về việc sẽ không có công ty nào có thể đưa ra điều kiện tốt hơn Tinh Diệu.
…
Mỗi khi trong lòng Nhâm Xử An có chuyện gì đó thì cô sẽ mở trò chơi lên để thư giãn.
Sau khi đăng nhập thì cô thấy Quý Hưng không có ở nhà.
Nhưng thời gian trong trò chơi đã hơn mười một giờ tối rồi.
Một đứa trẻ vị thành niên không về nhà vào ban đêm là điều không bình thường đúng không?
Sự chú ý của Nhâm Xử An đột nhiên bị trò chơi thu hút.
Trong lòng có chút buồn phiền nên theo bản năng cô bấm vào cánh cửa trong trò chơi.
Bất ngờ, cánh cửa bật mở ra.
[Cấp độ đã được nâng lên cấp 10. Chúc mừng bạn đã mở khóa ngoại cảnh, kim tệ: +50.]
Nếu không bấm bừa bãi thì cô đã quên rằng, cô có thể rời khỏi phòng khi đạt đến cấp 10.
Quý Hưng từ trong nhà bước ra, bên ngoài trời tối đen như mực, ngay cả đèn đường cũng không có, chỉ có ánh trăng lờ mờ trên không trung là vẫn còn chiếu xuống làm cho màn hình điện thoại trở nên tối đen chỉ còn lại một chút tia sáng.
Tưởng chừng như đưa tay lên cũng không thể thấy được năm ngón đâu.
Nếu không có đèn pin thì ngay cả đường cũng chẳng thể nhìn thấy rõ, đường đi cũng trở nên rất khó khăn.
Nhâm Xử An không thấy rõ đường trong trò chơi nên cô đã điều khiển góc nhìn của mình đi về phía trước. Kết quả là cô cứ bị va vào tường mãi.
Trên màn hình tối đen luôn hiện lên một dòng chữ nhỏ: [Phía trước là bức tường, hãy chọn phương hướng khác.]
Cô thầm than trong lòng, là cô đang trò chơi đúng không, đây rõ ràng là đang huấn luyện thị lực của cô thì đúng hơn ấy.
Đang đi về khoảng đen phía trước thì đột nhiên có một tia sáng xuất hiện trước màn hình, nó lập tức chiếu sáng lên con đường phía dưới chân cô.