Chương 23
“Thần tiên tỷ tỷ đi phỏng vấn thế nào rồi?”
Nhâm Xử An: ?
Nhóc con Quý Hưng đang nói sang chuyện khác đúng không? Tuổi còn nhỏ, lại rất ít giao tiếp với người khác, không ngờ là vẫn có thể làm được điều này.
Rõ ràng cô biết là Quý Hưng cũng chỉ là nói sang chuyện khác, nhưng bởi vì đây là lần đầu Quý Hưng chủ động quan tâm mình, Nhâm Xử An vẫn rất ngoan ngoãn trả lời Quý Hưng.
Cô không tiếp tục hỏi Quý Hưng những vấn đề ở trường mà đàng hoàng trả lời tình huống cuộc phỏng vấn của bản thân, “Cuộc phỏng vấn cũng không đến nỗi tệ, nhưng xảy ra chút vấn đề nhỏ, có khả năng là tôi đã không cẩn thận đắc tội ai đó, cho nên cũng không biết là có thể qua phỏng vấn hay không nữa.”
Cô xem Quý Hưng chỉ là một nhân vật nhỏ bé trong trò chơi, lúc Nhâm Xử An nói những chuyện này, cô cũng không giấu diếm một chút nào.
Quý Hưng mở miệng, hỏi: “Nếu như không vượt qua phỏng vấn thì sao?”
Câu hỏi này khiến Nhâm Xử An có cảm giác rất quen thuộc. Cô ngẩn người, nhận ra rằng trong buổi phỏng vấn hôm nay, Quý Lan cũng hỏi cô một câu tương tự câu hỏi này – nếu hôm nay phỏng vấn thất bại, cô sẽ làm gì?
Cô đã trả lời Quý Lan: “Tôi sẽ đi theo sau Quý Lan để hỏi bản thân thiếu sót ở điểm nào?” Một mặt để cô thể hiện sự kiên trì của mình, mặt khác… cô cũng thực sự nghĩ như vậy.
Người ta luôn nói rằng: Kết quả không quan trọng, quá trình mới quan trọng.
Mà Nhâm Xử An lại cho rằng, nếu như thất bại mà không biết được nguyên nhân bản thân thất bại, thất bại như vậy thì quá trình cũng không có ý nghĩa gì. Chỉ có cách hiểu được bản thân thiếu sót ở đâu và thiếu cái gì, thất bại như vậy mới có tác dụng.
Cô nghĩ rằng có lẽ Quý Hưng đang gặp rất nhiều khó khăn ở trường nên cậu muốn hỏi cô sẽ làm gì nếu gặp thất bại: “Nếu như không vượt qua phỏng vấn, tôi liền đi theo sau hỏi người phỏng vấn tôi cho đến khi hỏi được bản thân thiếu sót ở đâu, thiếu cái gì. Biết được bản thân mình thiếu sót ở nơi nào rồi tôi sẽ nỗ lực để hoàn thiện thiếu sót đó, dù sao tôi cũng không phải người dễ dàng bỏ cuộc. Nếu như giữa đường mà bỏ cuộc, thì không bằng ngay từ đầu đã không chọn.”
Sau khi giải thích các nguyên tắc sống cho nhóc con trong trò chơi, Nhâm Xử An cảm thấy mình như người cố vấn cuộc sống, cảm giác thành tựu không thể giải thích được.
Người con trai bé nhỏ trong màn hình sau khi nghe cô nói xong, trong nháy mắt trở nên trầm ngâm. Lúc sau, lông mày của cậu cụp xuống một chút, rất hiếm khi thể hiện biểu cảm xấu hổ.
Nhâm Xử An không chạm vào màn hình, nhưng khuôn mặt của cậu bé tự động được kéo lại gần hơn, gần đến mức hận không thể để cho Nhâm Xử An có thể nhìn thấy từng sợi lông mi cong và nhếch lên của cậu.
Nột tâm so với bạn đồng trang lứa thì trưởng thành hơn một chút. Cậu mở miệng, nhếch môi vài cái rồi nghẹn ngào: “Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi… trượt kỳ thi vào trường trọng điểm?”
…
Đối với Quý Hưng, cậu đã quen với cách nhìn khinh thường của người khác. Cho nên đối với thái độ của giáo viên và bạn học trong trường, cậu tuy rằng không thể nói là không đau, không ngứa, nhưng trong lòng chỉ thỉnh thoảng khó chịu, thật sự không thể làm cậu gục ngã. Điều duy nhất đang đè nén trong lòng khiến cậu gần như tắt thở, đó là hơn một tháng nay cậu không hề tiến bộ gì trong việc học.
Cậu sống ở thị trấn nghèo và khó khăn này từ khi còn là một đứa trẻ, cậu chưa bao giờ nhìn thấy một người giàu có, cậu không biết cuộc sống tốt đẹp là gì, cậu chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Cậu muốn thoát ra khỏi thị trấn nghèo nơi cậu sinh ra và lớn lên, cố gắng học một cái nghề thay vì chỉ làm một số việc vặt, ăn ở đây, sống trong sự chán ghét, và chờ chết.
Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc thoát khỏi môi trường khủng khiếp này thông qua việc học. Một khi ý tưởng đã được gieo vào trái tim như một hạt giống, nó sẽ nhanh chóng phát triển thành một cây đại thụ che trời, sẽ khó mà bị lãng quên. Tận sâu trong đáy lòng là khát vọng, khát vọng bản thân có thể được rời khỏi đây và sống một cuộc đời mới.
Lần đầu tiên Quý Hưng biết được cảm giác khao khát là gì. Mong muốn đạt được nó, hận bản thân không thể trong một ngày tiếp thu hết tất cả các kiến thức.
Nhưng khoảng cách giữa mong muốn và thực tế là quá lớn.
Quý Hưng không dám nói thẳng “Điểm của tôi quá kém.” Loại chuyện như vậy, cậu sợ thần tiên tỷ tỷ đã ngấm ngầm giúp đỡ cậu, chê điểm của cậu quá kém rồi bỏ rơi cậu.
“Điểm bài kiểm tra thấp là chuyện bình thường, khác với giao tiếp giữa con người với con người. Giao tiếp giữa con người với con người có rất nhiều điều không chắc chắn, bởi vì lòng người không thể đoán trước, nhưng nghiên cứu và kiểm tra lại rất đơn giản. Miễn là em không có vấn đề gì về chỉ số IQ và nếu em chăm chỉ, em có thể sẽ có kết quả tốt. Vì vậy, em cứ yên tâm học tập, đừng lo lắng nhiều.” Một âm thanh máy móc quen thuộc phát ra trong không khí, khiến mọi thứ trở nên đơn giản.
Trong khoảnh khắc đó, mũi của Quý Hưng cay cay, cậu rất muốn yếu đuối mà khóc lên – nhưng cậu không thể làm được điều đó.
Kiến thức trước kia không thể bổ sung, kiến thức sau này lại càng không thể hiểu được. Giáo viên và bạn học cũng không muốn giúp đỡ cậu, kiến thức mà cậu không biết giống như một quả cầu tuyết, càng ngày càng lăn, những sơ hở trước đây càng ngày càng khó bù đắp.
Mong muốn rời khỏi thị trấn dựa trên điểm số khiến Quý Hưng muốn nói thẳng “Tôi không học được.”.
Nhưng lời nói như mắc kẹt trong cổ họng, dù thế nào cũng không nói ra được.
…
Trong khu tìm kiếm Weibo nhập ba chữ “Nhâm Xử An”, muốn tìm kiếm một số thông tin về Nhâm Xử An.
Nhưng không ngờ anh sẽ trực tiếp nhìn thấy tấm hình gương mặt lạnh lùng của bản thân. Hô hấp của Quý Lan ngưng trệ trong giây lát. Anh không ngờ bản thân lại vô tình tiếp xúc với “Nhâm Xử An” trên mạng xã hội. Thực tế thì anh đã gặp Nhâm Xử An.
Quý Lan – người chưa bao giờ chú ý đến các bình luận trên mạng xã hội, lần đầu tiên đọc toàn bộ nội dung của các tài khoản công khai. Hơn thế nữa, anh thậm chí còn lướt qua một số bình luận của cư dân mạng.
Trong đoàn làm phim, cô cùng một số diễn viên khác mắc lỗi, cô còn bị cư dân mạng chửi bới suốt ngày trên mạng, công ty cũng không làm gì cả… Trong một thời gian ngắn, cơ bản tình hình hiện tại của Nhâm Xử An anh đã nắm rõ.
Nếu muốn tải video đã quay trong buổi thử giọng lên đĩa đám mây thì phải đợi một lúc.
Không thấy video Nhâm Xử An thử vai nên Quý Lan đã tìm một số bộ phim truyền hình do cô đóng, tua đi tua lại để tìm bóng dáng của cô. Sau nửa giờ, ngay cả hình ảnh cá nhân cũng không có.
Cảnh quay… ít như vậy sao? Quý Lan cau mày.
Trợ lý Tiểu Tống bưng nước ấm tới, ánh mắt vô tình quét qua máy tính bảng trên bàn, nhìn thoáng qua liền nhận ra Quý Lan đang tìm gói biểu cảm “Cho ngươi cái ánh mắt, ngươi cảm thụ một chút”, đột nhiên tay anh ta run lên, suýt chút nữa đổ lên máy tính bảng.
Anh ta không dám xem nội dung tìm kiếm cụ thể của Quý Lan mà đặt cốc nước trên tay xuống bàn.
“Anh ơi, anh sao vậy? Đột nhiên anh lại tìm kiếm mấy cái hot search này?” Tiểu Tống ngập ngừng hỏi, quan sát biểu hiện của Quý Lan.
Không bình thường! Hoàn toàn không bình thường!
Dựa vào sự hiểu biết của anh ta về Quý Lan, cuộc sống của Quý Lan không hề có bất cứ thứ gì khác ngoài công việc. Ngoài diễn xuất, kịch bản và những việc không thường xuyên, Quý Lan sẽ không để ý đến bất cứ thứ gì khác. Quý Lan chưa bao giờ để ý đến những tin tức thật thật giả giả trên mạng xã hội.
Tiểu Tống thậm chí còn nghĩ nên đem sự việc này ghi chép lại, sau đó báo cho người đại diện của anh ta là Đoạn Tranh Vanh mới được, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng biết mà chuẩn bị tâm lý trước.
Đúng như Tiểu Tống dự đoán, Quý Lan chỉ liếc nhìn anh ta nhưng không trả lời, sau đó cụp mắt xuống im lặng.
Tin tức này là về Nhâm Xử An. Nhớ lại phản ứng của Quý Lan lúc thử vai, Tiểu Tống cảm thấy Quý Lan chủ động đọc những tin tức này trên Weibo, hẳn là vì diễn viên tên Nhâm Xử An. Không biết dũng khí từ đâu mà ra, Tiểu Tống híp mắt lại, “Anh, anh đọc Weibo… là bởi vì Nhâm Xử An sao?”
Khi được hỏi về “Nhâm Xử An”, trong lòng Quý Lan giật nảy lên. Nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, giọng nói trầm trầm: “Diễn xuất của cô ấy cũng không tệ.”
Tiểu Tống: ?
Anh, không phải là anh đã bỏ đi mà không xem Nhâm Xử An phỏng vấn à?
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, video quay thử đã được tải lên và gửi lên đĩa đám mây.
Tiểu Tống biết Quý Lan sắp bắt đầu công việc nên rời khỏi phòng mà không nói gì.
Quý Lan bật máy tính, hơi nhíu mày và bắt đầu xem video. Lẽ ra nên bắt đầu xem Nhâm Xử An, nhưng không hiểu tại sao, anh luôn có cảm giác ngượng ngùng với cô, thậm chí khi xem video thử vai của cô, anh đã không đủ can đảm để mở nó ngay lập tức.
Giống như cảm giác được ở gần quê hương, anh bị ảnh hưởng về mặt tình cảm mà cô mang đến, nhưng đồng thời anh lại chống lại việc gần gũi với cô.
Căn phòng lấy hai màu chủ đạo là đen và trắng, tay Quý Lan đặt trên phím cách của máy tính xách tay.
Anh đã xem hết video của những người khác, chỉ còn lại Nhâm Xử An.
Anh chỉ cần gõ nhẹ ngón tay là có thể mở video. Sau khi xoa ngón trỏ và ngón cái với nhau vài lần, Quý Lan mím môi, và cuối cùng hạ ngón tay ấn xuống.
Trên màn hình máy tính, video bắt đầu phát.
Gương mặt chỉ gặp qua một lần nhưng đã in sâu vào tâm trí anh hiện ra trước mắt, rất có tinh thần. Quý Lan đưa một tay lên miệng, che đi đôi môi mỏng đang mím chặt của anh.
Nhâm Xử An diễn rất hay.
Trước đó, Quý Lan đã nói với Tiểu Tống là diễn xuất của cô rất tốt, đó là để che đậy cảm giác chột dạ xuất hiện đột ngột trong lòng.
Bây giờ có vẻ như anh đã đúng khi nói điều đó.
Quý Lan nhìn đôi mắt buồn và yếu ớt trong video, lắng nghe cẩn thận từng câu thoại.
Anh xem đi xem lại video này nhiều lần. Có thể là anh đã bị ảnh hưởng bởi Nhâm Xử An khi còn nhỏ. Anh là người cực kỳ thích diễn xuất, ngay cả đạo diễn cũng phàn nàn về việc bị anh “soi mói”, nhưng khi xem video thử vai của Nhâm Xử An vào lúc này, anh thực sự cảm thấy tuy cô là diễn viên mới ra trường chưa lâu nhưng kỹ năng diễn xuất đã khá tốt.
Phần diễn không quá cầu kỳ, nhưng phong thái và ngôn ngữ cơ thể vừa phải, kết hợp lời thoại không thể phát hiện ra bất kỳ vấn đề lớn nào.
Điều quan trọng nhất là nó có thể khiến người ta nhập tâm và cảm nhận được những cảm xúc mạnh mẽ gần như tràn màn hình.
Đây là một hạt giống tốt.
Giữa lông mày luôn lạnh lùng của anh, chợt xuất hiện một tia dịu dàng.
Không hổ là…
Không hổ là thần tiên tỷ tỷ.
Chương 24
Quả nhiên là thần tiên tỷ tỷ.
Mắt Quý Lan kẽ chuyển động, một loại cảm giác tinh tế lan tỏa từ tận đáy lòng, không ngờ lại có chút… tự hào.
Đôi môi mím chặt cong lên một đường vòng cung nhẹ.
Nhưng khi nghĩ đến ánh mắt xa lạ của Nhâm Xử An, vòng cung đang cong lên lại đột nhiên hạ xuống.
Thần tiên tỷ tỷ quên anh rồi.
Đối với thần tiên tỷ tỷ mà nói thì những ký ức mà anh trân trọng lại là thứ không có giá trị.
Trái tim lại bắt đầu hơi đau, thậm chí còn cảm thấy khó thở.
Đôi mắt phượng u ám của Quý Lan nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên màn hình máy tính, những ngón tay anh đan vào nhau trong vô thức.
Nghĩ đến khoảng thời gian bên nhau trước đây của hai người, nghĩ đến Nhâm Xử An từng nhẹ nhàng nói “Chị sẽ luôn ở bên em”, anh có chút không kiểm soát được hơi thở của mình, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.
Anh nghĩ, nếu Nhâm Xử An đã vứt bỏ những thứ mà anh trân trọng thì anh sẽ không bao giờ chủ động trợ giúp cô phát triển.
Anh mím môi như thể đã có quyết định nào đó, mặt mày anh trở nên lạnh lùng.
Anh sẽ không bao bao giờ chủ động hỗ trợ cô tiến lên, tuyệt đối không bao giờ.
Chỉ là…
Kỹ thuật diễn xuất tốt như vậy nhưng lại không được công ty coi trọng, hiện tại cũng rất khó để tìm thấy những video ngắn từ các bộ phim mà Nhâm Xử An đã tham gia trước kia.
Kể cả việc cô bị cộng đồng mạng tấn công, công ty cũng không hề có động thái trợ giúp gì.
Anh vuốt màn hình điện thoại, xem đi xem lại bình luận dưới tài khoản Weibo của “Người trong cuộc” đăng cách đây vài ngày.
Toàn bộ bình luận đều là những lời khó nghe, thậm chí có không ít người còn hỏi thăm đến cả bố mẹ của Nhâm Xử An, dường như muốn dùng tất cả những lời nói khó nghe trên thế giới ra để chửi rủa cô vậy.
Quý Lan cau mày.
Những lời nói độc ác như vậy thật sự là quá đáng quá rồi.
Thần tiên tỷ tỷ của anh… sao có thể chịu những oan ức như vậy.
Vừa rồi trong lòng còn âm thầm buồn bã vì Nhâm Xử An đã quên anh, tự nói với mình rằng tuyệt đối không bao giờ chủ động đến gần Nhâm Xử An, nhưng lúc này anh chỉ ước gì mình có thể ngay lập tức sử dụng uy tín của mình trong giới giải trí để giúp Nhâm Xử An thay đổi việc cô không được coi trọng.
Quý Lan hiếm khi mất lý trí, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nhâm Xử An.
Một lát sau, anh cầm điện thoại đặt trên bàn lên, mở khung chat với Đoạn Tranh Vanh trong Wechat, sau khi gõ được một dòng chữ anh dừng lại một lúc.
Anh như vậy… có phải là chủ động quá rồi không?
Cũng không biết vì sao anh chỉ không muốn tỏ ra yếu đuối.
Chủ động đi tìm Nhâm Xử An như vậy chẳng khác nào anh vẫn quan tâm đến chuyện trong quá khứ.
Nhâm Xử An, người được anh gọi là “Thần tiên tỷ tỷ” trong ba năm bây giờ không quan tâm đến anh, mà anh lại luôn nghĩ về quá khứ, rõ ràng là quá ngu ngốc mà.
Nghĩ đến chuyện này, Quý Lan liên tục nhấn nút xóa để xóa đi câu nói “Anh làm việc với người mới thấy thế nào?” mà anh muốn gửi cho Đoạn Tranh Vanh.
Ánh sáng trên màn hình điện thoại mờ đi, Quý Lan úp ngược điện thoại xuống bàn làm việc.
Anh còn lâu mới chủ động đi tìm Nhâm Xử An.
Trừ khi Nhâm Xử An chủ động nhớ ra anh, chủ động đến tìm anh, nếu không… Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.
Cho dù cô là người duy nhất đối xử dịu dàng với anh trong suốt thời thơ ấu đi nữa.
…
Nhâm Xử An chưa từng đảm nhận những vai diễn nổi tiếng nhưng cô cũng đã hoàn thành rất tốt những vai diễn nhỏ.
Sau khi đến Điện ảnh và Truyền hình Ám Lam để thử vai đại tiểu thư nhà họ Hạ trong “Ám Dũng”, Nhâm Xử An tạm thời nghỉ một thời gian mà không vội vàng đến tham gia thử vai ở các đoàn khác.
Trong lúc chờ đợi kết quả thử vai, bộ phim “Thanh xuân vườn trường” mà cô tham gia diễn đã được phát sóng trực tuyến, đà phát triển cũng rất tốt, phần mở màn được bảy phẩy sáu điểm trên Douban, được coi là chất lượng nhất trong những bộ phim chiếu mạng.
Một bộ phim chiếu mạng dài hai mươi tư tập, vai diễn của cô mãi đến tập thứ mười lăm mới xuất hiện.
Vào ngày tập thứ mười lăm của bộ phim chiếu mạng được phát trực tiếp trên mạng, Nhâm Xử An đã chỉnh sửa nội dung trên Weibo trước đó một giờ, đề cập chủ đề của tập phim, ngoài ra cô còn đăng hai bức ảnh trong phim và một bức ảnh tự chụp lại trong quá trình quay bộ phim này.
Nhâm Xử An viết: “Nhân vật hôm nay được lên sóng, phân cảnh ít đến đáng thương, có lẽ mọi người phải phát chậm hơn không phẩy năm lần mới có thể nhìn thấy bóng dáng của tôi.”
Ngay sau khi đăng tải trên Weibo đã nhìn thấy Giang Đồng like cho cô, còn bình luận thêm: “Xếp ghế ngồi hóng phim.”
Nhâm Xử An bật cười khi thấy tốc độ trả lời của Giang Đồng.
Sau khi Giang Đồng đến thử vai ở đoàn phim “Ám Dũng”, chỉ một ngày sau cô ấy đã gia nhập đoàn phim, do vào thời điểm đó một nữ diễn viên trong đoàn phim của họ bị chấn thương mắt cá chân và phải nghỉ ngơi một tháng. Vai diễn này cũng không quan trọng lắm nên đoàn phim cũng không tìm diễn viên mới, mà bảo nhóm biên kịch lồng ghép phân cảnh của vai diễn này vào vai diễn của Giang Đồng.
Hai vai diễn lồng ghép lại với nhau, phân cảnh của Giang Đồng tăng lên rất nhiều, nhưng hợp đồng của cô ấy chỉ ký có mười ngày, vì vậy cô ấy phải tăng ca để quay.
Bây giờ cũng mới chỉ hơn bốn giờ chiều mà thôi, trời vừa mới tối, buổi quay của họ chắc chắn chưa kết thúc.
Gấu túi không ngủ: “Mặc dù mình rất vui khi cậu xem và like Weibo của mình, nhưng nếu cậu có thể chăm chỉ quay phim để kiếm tiền nuôi mình, mình sẽ càng vui hơn.”
Gấu túi không ngủ: “Ôm chặt đùi của phú bà.”
Giang Đồng trả lời tin nhắn trong vòng vài giây.
Giang Giang: “Hãy cứ để mình ôm đùi của cậu đi, người phụ nữ có thể làm cho Quý Lan tức giận bỏ đi này.”
Giang Giang: “Tiếng cười của nhân vật phản diện.”
Lại một lần nữa bị Giang Đồng ám chỉ đến Quý Lan, Nhâm Xử An trợn mắt bất lực. Giang Đồng này cái nồi nào cũng muốn mở, cô thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể làm “Quý Lan tức giận bỏ đi” như vậy.
Đầu cô thật sự sắp hói đến nơi rồi.
Còn không đợi cô trả lời lại, tin nhắn của Giang Đồng lại nhảy ra.
Giang Giang: “Nói thật, An An của mình, cậu và Quý Lan cực kỳ thích hợp đóng cảnh nam nữ chính gặp nhau trong phim tổng tài bá đạo.”
Còn tổng tài bá đạo nữa.
Nhâm Xử An bĩu môi, trong đầu hiện lên vẻ mặt lãnh đạm và thờ ơ của Quý Lan, bá đạo thì có vẻ thực sự là bá đạo, nhưng tổng tài thì…
Được rồi, anh đúng thật là ông chủ của công ty Điện ảnh và Truyền hình Ám Lam.
Khung chat với Giang Đồng có tiếng “ting ting”, cô ấy gửi đến hai đoạn ghi âm.
Nhâm Xử An còn tưởng rằng cô ấy có chuyện gì đột xuất, vội vàng nhấn vào đoạn ghi âm.
“Trời ơi An An, cậu đã rời khỏi đoàn phim rồi mà, tại sao Sở Dĩ Lam vẫn tương tác với cậu?”
“Mình rút lại lời nói vừa rồi, cậu và Quý Lan không giống nam nữ chính, cậu và Sở Dĩ Lam mới xứng đáng là nam nữ chính.”
Nhâm Xử An tròn mắt.
Vậy mà cô còn tưởng rằng Giang Đồng có chuyện gì gấp.
Phải cảm ơn bạn thân Giang Đồng của cô, ở trong mắt Giang Đồng, cô mãi là nữ chính, xứng với tất cả mọi người.
Nhâm Xử An mở Weibo ra.
Chỉ trong thời gian hai phút, bình luận của Sở Dĩ Lam đã được fan giúp đẩy lên trang đầu tiên ở khu bình luận.
Sở Dĩ Lam: “Mọi người đừng nghe cô ấy nói, cho dù tốc độ có nhanh gấp đôi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng nhan sắc nổi bật này.”
Từ “nhan sắc nổi bật” vừa nhảy ra khiến Nhâm Xử An đột nhiên có chút xấu hổ.
Từ trước đến nay chưa có nghệ sĩ nào khen cô như vậy, ngoại trừ Giang Đồng.
Nhâm Xử An không coi những lời của Sở Dĩ Lam là thật, chỉ cho là Sở Dĩ Lam đang nói khách sáo thôi, vì vậy cô trả lời một cách tự nhiên.
Nhâm Xử An: “Đừng có cho tôi lên mây như thế, tôi sẽ cho là thật đấy.”
Cô cảm thấy Sở Dĩ Lam đang tâng bốc mình chỉ là xã giao thôi, nhưng fan của Sở Dĩ Lam đều biết rằng Sở Dĩ Lam không phải là người như vậy.
Trong số hai bức ảnh duy nhất của Nhâm Xử An, một bức là chụp lúc đang ngồi trong phòng thí nghiệm với một bộ thiết bị trước mặt, nét mặt sau ống kính nghiêm túc mà điềm tĩnh, ánh mắt cô hơi kiêu ngạo. Trong bức ảnh còn lại, cô nâng tay nhẹ nhàng đẩy gọng kính đen lên, khóe miệng không nhếch lên nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy cô đang cười, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.
Không có quần áo lộng lẫy, không có ánh sáng mờ ảo, đơn giản chỉ cần ngồi ở đó đã là một vẻ đẹp tự nhiên.
“Hiếm khi thấy anh Lam khen ngợi người khác như vậy, tôi thật sự là quả chanh rồi.”
“Anh Lam lại xuất hiện rồi, anh hoạt động thật sôi nổi.”
“Tôi cảm thấy Nhâm Xử An và anh Lam có mối quan hệ rất tốt, may mắn là Nhâm Xử An không thường xuyên đăng Weibo, nếu không công việc của anh Lam sẽ bận rộn hơn nhiều đấy.”
“Anh Lam của chúng ta không bao giờ nói dối, anh ấy thậm chí còn không thèm khen ngợi xã giao nữa. Nhan sắc nổi bật được anh Lam chứng nhận chắc chắn không tồi.”
“Ha ha ha ha, chị gái nhỏ cũng đáng yêu quá đi. Tôi sẽ tăng gấp đôi tốc độ để nhìn thấy nhan sắc nổi bật.”
“Ôi, fan lâu năm nhìn thấy phần bình luận của An An trở nên sôi nổi như vậy thực sự là rất cảm động. Mọi người thực sự sẽ không thiệt khi đầu tư vào đâu. An An chắc chắn sẽ hot.”
“Lần trước An An bị FY đưa lên hot search, tôi đã trở thành fan của cô ấy. Bổ sung thêm hai bộ phim truyền hình có nhiều phân cảnh của An An hơn một chút, thực sự sẽ không thiệt đâu. Muốn ngắm ngoại hình đẹp, muốn xem kỹ thuật diễn xuất tốt, xem phim quả là một loại tận hưởng.”
“Nhìn thấy anh Lam nói về nhan sắc nổi bật, tôi ôm mong đợi cực kỳ lớn vào xem, không nghĩ đến… lại thực sự là nhan sắc nổi bật. Yêu rồi yêu rồi.”
“Hậu đãi đội bạn, dao dài bốn mươi mét không thu lại được rồi.”
Fan của hai nhà, cả fan mới và fan cũ đều không ngừng bình luận, khu vực bình luận đã nhanh chóng trở nên nhộn nhịp.
Sau khi Nhâm Xử An trả lời bình luận của Sở Dĩ Lam thì đã không coi chuyện trên Weibo là chuyện gì lớn nữa.
Dù sao cô cũng chỉ là một diễn viên nhỏ, cơ bản sẽ không có người nào tương tác với cô, nếu Weibo chính thức của phim có thể để ý tới cô một chút thì cũng coi như đã cho cô thể diện rồi.
Nhưng Sở Dĩ Lam là một diễn viên đang hot, anh ta vẫn đang phát triển theo đúng kế hoạch với tư cách là thế hệ thứ hai.
Người có thể được “Đội Vương” miệng lưỡi độc địa Sở Dĩ Lam khen ngợi là nhan sắc nổi bật như vậy, làm gì có ai hiểu tính cách của Sở Dĩ Lam mà lại không vào xem một chút chứ?
Chỉ sau vài giờ lên sóng, chủ đề “Nhan sắc nổi bật được Sở Dĩ Lam chứng nhận” đã leo lên hot search.
Sau khi Giang Đồng quay phim xong, lập tức đã nhìn thấy tên của Sở Dĩ Lam trên hot search.
Khi nhìn tên hot search này, cô biết lại là chủ đề liên quan đến Nhâm Xử An, người chị em tốt của cô ấy lên hot search rồi.
Giang Giang: “Mình cảm thấy cậu sắp hot rồi.”
Giang Giang: “Nuôi mình được không? Nuôi mình nhé.”
Giang Giang: “Ôm chặt phú bà, mình thực sự là nắm chắc tương lai.”
Chị em plastic nhà người khác thì sau khi thấy đối phương hot hơn mình sẽ lén lút ngáng chân, nhưng Nhâm Xử An và Giang Đồng thì khác.
Bọn họ đều thật lòng mong bạn mình có thể hot, sau này có giàu sang cũng quên nhau.
Có một người chị em có thể nuôi mình không tốt à?
…
Nhâm Xử An lại lên hot search rồi.
Thứ nhất là không có fan hâm mộ, thứ hai là không được công ty lăng xê, nhưng lại năm lần bảy lượt được lên hot search.
Ngay từ lần đầu tiên xuất hiện trên hot search đã có rất nhiều người lục tìm xem những cảnh phim mà cô đóng.
Cảnh quay của cô ít đến đáng thương, chỉ mất chưa đầy nửa tiếng đồng hồ để xem hết các cảnh trong một bộ phim chiếu mạng dài hai mươi, ba mươi tập.
Tuy có ít cảnh quay nhưng người ta nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được nhân vật này trong phim.
Những vai cô từng đóng, khi phân tích chi tiết thì thấy đều là những vai nhỏ nhưng tâm tư tinh tế hoặc là phải có trình độ cao trong bộ phim, chứ không phải là một “người công cụ” vô dụng chỉ dùng để thúc đẩy cốt truyện.
Biết chọn phim như vậy, kỹ thuật diễn xuất cũng tốt, nhưng công ty quản lý hiện tại lại không lăng xê, đây là… nghĩ cái gì thế?
Nhiều người trong ngành đã từ từ đặt ra một dấu chấm hỏi trong lòng.
Một số công ty nhỏ đã bắt đầu rục rịch manh động, chỉ chờ diễn viên quý báu này chấm dứt hợp đồng với công ty để cướp về, nhưng khi nhìn thấy sự tương tác giữa Nhâm Xử An và Sở Dĩ Lam thì tim lại đập thình thịch lên.
Đứng sau Sở Dĩ Lam là Tinh Diệu Culture, nhiều người đồn đoán rằng Tinh Diệu Culture muốn lôi kéo Nhâm Xử An.
Đối mặt với Tinh Diệu Culture, các công ty quản lý vừa và nhỏ không có khả năng cạnh tranh.
Đoạn Tranh Vanh đến trung tâm sản xuất của Ám Lam, nhìn thấy một số thẻ thông tin diễn viên mà đoàn làm phim “Ám Dũng” nhận được.
Dưới mỗi một tên nhân vật trên tấm bảng trắng treo ở tường của văn phòng đều có dán ảnh của một số diễn viên ứng cử, chỉ cần nhìn thoáng qua anh ấy đã nhìn thấy ảnh của Nhâm Xử An được dán trên cùng ngay dưới vai diễn đại tiểu thư nhà họ Hạ.
“Đúng rồi, tôi nghe nói… lúc Nhâm Xử An thử vai đã làm cho Quý Lan tức giận bỏ đi đấy.”
Đoạn Tranh Vanh đẩy đẩy kính trên sống mũi của mình, đôi mắt sắc bén kiên định thường ngày hiếm khi có thêm một chút ý cười. Sao anh ấy có thể không nhìn thấy cảnh tượng đó chứ.
Anh ấy trạc tuổi Quý Lan, quen biết Quý Lan hơn mười năm, dù Quý Lan có lạnh lùng đến đâu thì anh và Quý Lan cũng đã trở thành anh em từ lâu rồi.
Thông tin từ Tiểu Tống cho Đoạn Tranh Vanh biết được Quý Lan đã ngấm ngầm điều tra Nhâm Xử An này, cho nên anh ấy cảm thấy Quý Lan và Nhâm Xử An có cái gì đó mà không thể cho người khác biết.
Nhưng anh ấy không bao giờ đề cập vấn đề này với người khác, cũng nói với Tiểu Tống rằng không được truyền ra ngoài.
Điều quan trọng nhất đối với các công ty quản lý, công ty truyền thông là “Tính bảo mật”.
Chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói trong lòng mỗi người đều rất rõ ràng.
Phó đạo diễn của đoàn làm phim “Ám Dũng” đang ở trong phòng làm việc.
Ông nghe thấy lời nói của Đoạn Tranh Vanh, miệng đáp lại một tiếng, trong lòng lại có chút cảm giác như vừa được sống sót sau tai nạn.
“Lúc đó mặt mũi Quý Lan tối sầm lại, tôi còn tưởng Quý Lan định mắng chửi Nhâm Xử An một trận, nhưng không ngờ rằng cậu ấy lại không nói gì mà cứ thế bỏ đi.”
Đoạn Tranh Vanh cười nhẹ một tiếng, liếc nhìn những bức ảnh được dán trên bảng trắng.
“Chắc là Nhâm Xử An rất có năng lực.”
“Trời ơi, lâu lắm rồi không nghe thấy quản lý Đoạn khen ngợi một người mới như vậy.”
Phó đạo diễn cũng cười cười, đặt bút trên tay xuống bàn, hỏi: “Thế nào, muốn đích thân tôi phải dẫn dắt Nhâm Xử An à?”
Chủ đề “nhan sắc nổi bật được Sở Dĩ Lam chứng nhận” trên Weibo vẫn còn là hot search.
Đoạn Tranh Vanh vò đầu: “Có người đoán rằng Tinh Diệu Culture đang để mắt đến cô ấy.”
Sau đó, không đợi phó đạo diễn trả lời câu hỏi anh ấy đã quay đầu lại nói: “Hơn nữa, hiện tại tôi phụ trách toàn bộ phòng kinh tế, làm gì có thời gian dẫn dắt người mới.”