Chương 19
Đôi mắt thường ngày vốn sắc bén và hơi u ám kia lúc này đã hiện đầy tơ máu đỏ hoe khiến người khác nhìn thấy mà xót xa.
Nhâm Xử An nhìn thấy đôi mắt như thế lập tức chuyển sự chú ý sang Quý Hưng, để tránh cảm giác chán nản bị kẹt xe.
Cô nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại di động và gửi đi.
“Tại sao cậu lại khóc? Có ai bắt nạt cậu à?”
Trong màn hình, nhóc con có đôi mắt đỏ hoe như nín thở.
Cậu đưa tay lên dứt khoát lau sạch nước mắt còn dính trên khóe mắt, dùng răng cắn chặt môi dưới của mình, tỏ vẻ bướng bỉnh không chịu nói chuyện.
…
Khi Quý Hưng nghe được âm thanh phát ra từ không trung, trong lòng cậu bỗng chốc hoảng loạn.
Dáng vẻ yếu ớt đến buồn cười của cậu đã bị thần tiên nhìn thấy.
Trong lòng cậu luôn sợ bị người khác làm tổn thương nên xưa nay cậu không bao giờ bộc lộ sự yếu đuối của mình ra bên ngoài.
Mỗi khi ra khỏi nhà, cậu không bao giờ thể hiện sự yếu đuối, cho dù hôm nay đến trường học cậu bị ánh mắt kỳ quái của giáo viên quét qua, bị bạn học chế giễu mỉa mai, cậu cũng chưa từng tỏ vẻ yếu đuối.
Cậu không để ý tới những người bạn cùng lớp ngây thơ dùng lời lẽ gây tổn thương cho cậu và coi đó như trò cười, lúc cần thiết thì cậu sẽ nhìn chằm chằm bọn họ bằng ánh mắt u ám, như thế cũng đủ khiến những người bạn không tốt kia phải sợ hãi.
Học hành chăm chỉ, đạt kết quả tốt hơn trong kỳ thi tuyển sinh trung học cuối cấp… Liệu cậu có thể rời khỏi thị trấn nhỏ đầy ác ý với cậu không?
Cậu mang theo bao nhiêu chờ mong như thế để đi tới trường học.
Nhưng tất cả các môn học cậu đều không hiểu gì cả, cho dù là Ngữ văn, Toán học hay là Tiếng Anh.
Những gì giáo viên giảng giống như một cuốn sách từ trên trời rơi xuống, rơi vào trong sương mù, cậu hoàn toàn không thể hiểu nổi. Mấy cuốn sách dùng để luyện tập cậu cũng không thể làm được.
Chủ động đi học đúng là chẳng khác nào tự rước lấy nhục.
Lúc trước không biết cậu bị ma xui quỷ khiến gì mà đồng ý với thần tiên đến trường học chứ?
Sau ba ngày đi học liên tiếp, cậu không nộp được bài tập nào cả.
Cũng không có ai cho cậu mượn bài tập để chép, cậu cũng không muốn đi chép bài của người khác để tự lừa dối mình.
Cậu bị giáo viên mắng vì không giao bài tập, câu nói: “Đồ ngốc, giống như người bố tội phạm giết người của cậu, loại người như cậu đi học cũng vô ích.” đã khắc thật sâu trong lòng cậu.
Nghe giảng bài thì không hiểu, bài tập thì không làm được, đồng thời lại bị bao vây bởi sự ác ý của cả giáo viên và bạn học.
Sau khi trở về nhà, cậu không nhịn không được nữa liền khóc thầm.
Cậu nghĩ có lẽ cậu không thể rời khỏi cái trấn nhỏ này để đi đến một thành phố lớn hơn bằng cách vượt qua kỳ thi trung học phổ thông.
Ngay lúc mà cậu buồn bã nhất, khổ sở nhất thì thần tiên lại tới.
Thần tiên xuất hiện thật đúng thời điểm nhưng cậu không muốn để cho thần tiên nhìn thấy cậu mềm yếu. Trên thế giới chỉ có thần tiên đối xử với cậu tốt như vậy, cậu không muốn vì nhìn thấy bộ dạng hèn nhát của cậu mà thần tiên chán ghét, đồng thời cũng sợ thần tiên sẽ vứt bỏ cậu mà đi giống bố mẹ của cậu vậy.
Nhưng cậu học tập kém như vậy, thần tiên sẽ rất thất vọng.
Quý Hưng mím môi, không muốn nói lời nào, cậu có chút thất thường nên từ chối giao tiếp với thần tiên.
…
Nhâm Xử An đợi ba phút, nhưng cô không thấy Quý Hưng nói năng gì.
Nhóc con không muốn nói ngay cho cô biết chuyện phiền muộn của mình, cho nên cô phải chủ động gợi chuyện.
Bây giờ cô và nhóc con dường như đều gặp phải chút vấn đề nan giải, cảm giác giống như những kẻ đồng cảnh ngộ vậy.
“Tôi đang trên đường đi đến buổi phỏng vấn, chính là buổi phỏng vấn rất quan trọng mà trước đó đã nói với cậu đó.”
“Đáng tiếc trên đường đi lại bị kẹt xe, cả nửa tiếng rồi mà đoán chừng mới đi được khoảng một cây số, tôi sợ sẽ đến buổi phỏng vấn muộn mất.”
“Buổi phỏng rất quan trọng, nếu bỏ lỡ lần này, nói hối hận cả một đời là phóng đại một chút, nhưng ít nhất tôi cũng sẽ hối hận mấy năm.”
“Bây giờ tôi rất băn khoăn, luôn nghĩ tại sao mình không chọn đi tàu điện ngầm, tại sao lại chọn đi taxi, nhưng giờ hối hận cũng vô ích.”
“Tôi thực sự rất buồn, than ôi!”
Nhâm Xử An bấm lên bàn phím điện thoại kêu lốp bốp, âm thanh phát ra giống như gõ chữ, sau đó gửi đi.
Gửi xong, cô trầm mặc nhìn chàng trai nhỏ bé đang cúi đầu trên màn hình.
Cô vẫn cho rằng sự tồn tại của Quý Hưng là được điều khiển bởi các chương trình thông minh tự động liên quan tới trò chơi và bản thân Quý Hưng sẽ không thể trả lời câu hỏi của cô, vì vậy cô chưa từng mong đợi Quý Hưng sẽ trả lời lại, ai ngờ…
“Thần tiên người… đừng buồn nữa.”
Một hàng chữ hiện lên trên màn hình.
Quý Hưng ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy tơ máu nhìn ra phía bên ngoài màn hình, nhìn thẳng vào Nhâm Xử An.
Vừa rồi Nhâm Xử An vẫn còn chút buồn phiền trong lòng, lúc này cảm thấy choáng váng trước phản ứng của nhóc con.
Thần… Thần tiên?
Chờ đã… Vì sao nhóc con nói chuyện với cô mà không liên quan gì đến trò chơi vậy?
Trò chơi này thật thông minh. Còn có thể tương tác như vậy nữa sao?
Cô chớp mắt kinh ngạc, một phút sau mới phản ứng lại được.
Hai tay cô nắm điện thoại nhanh chóng bấm bàn phím, bấm rồi lại xóa bỏ, cuối cùng cũng gửi đi được.
“Được cậu an ủi một câu như thế này, tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều.”
“Cho nên nếu như cậu gặp phải chuyện gì không vui cũng phải nói cho tôi biết, nói ra được sẽ thấy dễ chịu hơn. Có vấn đề gì chúng ta có thể cùng nhau bàn bạc để giải quyết.”
Nhâm Xử An muốn biết vì sao nhóc con lại buồn bã như vậy, vì sao lại khóc đến đỏ tròng mắt.
Cô cũng hy vọng nhóc con có thể thổ lộ tình cảm của mình, nhưng đáng tiếc, sau khi hai dòng này được gửi đi, lại một thời gian dài im lặng.
Mặc dù Quý Hưng vẫn luôn trầm mặc, nhưng trên màn hình lại lóe lên dòng chữ: [Mức độ thiện cảm: +3]
Có vẻ như mặc dù nhóc con không muốn nói với cô về suy nghĩ của mình, nhưng cậu đã có ấn tượng tốt với thái độ của cô, ít nhất là không chán ghét sự quan tâm của cô nữa.
Điều này cũng là tốt, cần phải đi từng bước một.
Thế là Nhâm Xử An không tiếp tục tiếp tục hỏi nữa, chỉ bấm chữ nói: “Khi nào cậu muốn nói chuyện với tôi, đến lúc đó tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe.”
…
Thần tiên cũng khổ sở, thần tiên cũng lo lắng, thần tiên cũng… hối hận.
Quý Hưng hít hít mũi, lén lấy ngón tay lau giọt nước mắt trên khóe mắt.
Hóa ra thần tiên cũng có cảm xúc sướng, vui, giận, buồn sao?
Thần tiên cũng như vậy, thần tiên cũng có những việc không làm được, như vậy… Nếu như biết cậu thật ra không theo kịp tiến độ học tập trên lớp, có phải thần tiên cũng sẽ không ghét bỏ cậu?
Nếu như cậu từ bỏ kiên cường gồng mình chống đỡ, lộ ra mặt yếu đuối của mình, thần tiên sẽ giúp cậu chứ?
Liệu trong tương lai thần tiên có bỏ rơi cậu mà rời đi không?
Nếu như…
Nếu như lần sau khi thần tiên buồn, cậu cũng như những đứa trẻ cùng trang lứa khác ngoan ngoãn nói những điều tốt đẹp để an ủi thần tiên, liệu thần tiên có… bỏ rơi cậu không?
Quý Hưng nghĩ đến đây thì đột nhiên nhận ra, cậu thực sự đang ở bên bờ vực của mối nguy hiểm này.
Người phải đi thì vẫn sẽ rời đi, cậu không thể trông cậy vào ai cả.
Cậu chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Cuối cùng, dưới sức ép của chính cậu mà trái tim vừa có đôi chút mềm yếu lại trở nên lạnh lẽo và cứng rắn trở lại.
Cậu chỉ có thể dựa vào chính mình.
Luôn luôn là như thế.
Chương 20
Sau buổi thử vai, nhân vật ca nữ xếp thứ ba, nhân vật đại tiểu thư nhà họ Hạ xếp thứ tư.
Trình Lộ vốn định đưa Giang Đồng về nhà sau khi thử vai nhưng Giang Đồng lại muốn về với Nhâm Xử An nên Trình Lộ đành một mình rời đi trước.
Người trong phòng lúc đầu rất đông nhưng lúc này đã rời đi được một nửa, căn phòng có vẻ trống trải đi không ít.
Giang Đồng ngồi ở góc phòng, ôm điện thoại di động chia sẻ kinh nghiệm thử vai vừa rồi của mình với Nhâm Xử An: “Quý Lan cũng có mặt ở đó nhưng anh ấy không nói nhiều, cơ bản không bình luận gì cho nên không cần áp lực quá đâu.”
Cô ấy gửi tin nhắn WeChat đi, năm phút trôi qua nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời nào từ Nhâm Xử An. Nếu Nhâm Xử An vẫn ở trên taxi, nhất định sẽ trả lời cô ấy ngay lập tức nhưng bây giờ vẫn chưa trả lời thì nhất định là đã xuống xe, chạy vào khu công viên rồi.
Nhân vật đại tiểu thư nhà họ Hạ có sáu người đến thử vai, trong đó còn có người oan gia ngõ hẹp với Nhâm Xử An – Phương Vũ.
Giang Đồng nghĩ thầm, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, không chỉ đến thử vai cùng một bộ phim mà còn nhìn trúng cùng một nhân vật.
Cô ấy nắm chặt tay thầm cầu nguyện, hy vọng sẽ có thêm một diễn viên nữa đến thử vai này để Nhâm Xử An có thể tranh thủ thêm một chút thời gian.
Phương Vũ bước vào phòng bên cạnh hơn mười phút, sau đó liền quay lại phòng chờ của diễn viên.
Ngay sau đó, nhân viên một lần nữa đến trước cửa phòng, trong tay cầm một tập xấp tài liệu thông tin: “Tất cả đều đã thử vai xong nhân vật đại tiểu thư nhà họ Hạ, còn ai chưa thử không?”
Giang Đồng trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Bỏ lỡ rồi!
Trong phòng không có ai đáp lại, nhân viên cúi đầu nhìn tài liệu trong tay mình, nói: “Vậy chúng ta đến phần tiếp theo…”
Cùng lúc đó, trên hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập. Âm thanh càng lúc càng gần, từng bước từng bước, giống như đang giẫm trên trái tim của Giang Đồng.
“Thật ngại quá, tôi đến muộn rồi, xin hỏi nhân vật đại tiểu thư nhà họ Hạ còn đang thử vai không?”
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Phương Vũ vừa thử vai xong nên đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, còn chưa kịp rời đi liền nghe thấy thanh âm quen thuộc này. Giọng của Nhâm Xử An khiến cô ta muốn xù lông ngay lập tức.
Giọng nói đó làm kích động tới từng mạch máu trong tim, trong không gian yên tĩnh này lại càng đặc biệt rõ ràng.
Cô ta đem tất cả đồ đạc trong tay ném cho người đại diện, sau đó “cộc cộc cộc” bước ra khỏi phòng lớn. Khi nhìn thấy khuôn mặt có chút mệt mỏi nhưng vẫn tinh xảo như cũ của Nhâm Xử An, tức giận của cô ta trực tiếp tăng lên đỉnh điểm.
Nhâm Xử An này, vì sao ở đâu cũng đều đối đầu với cô ta vậy chứ?
Tức giận dâng lên nhưng cũng may cô ta không hoàn toàn mất đi lý trí biến thành người đàn bà gào thét ở Ám Lam.
Phương Vũ liếc Nhâm Xử An từ trên xuống dưới một lần, bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Nhâm Xử An, cô đến thử vai nhân vật đại tiểu thư nhà họ Hạ sao?”
Cô ta thầm hâm mộ Quý Lan từ lâu, nằm mơ cũng muốn lên hot search với Quý Lan. Nhưng cô ta chưa từng nghĩ tới, cảnh tưởng mình và Quý Lan cùng nhau lên hot search sẽ thành như vậy. Cho dù Tô Đồng đã bị đẩy ra nhưng bên dưới weibo của Quý Lan đều là những lời cười nhạo và coi thường cô ta.
Cho đến khi biết Quý Lan sẽ đóng vai nam chính trong bộ phim này, cô ta cũng có thể đến tham gia thử vai mới khiến cô ta thoát khỏi cảm xúc khó chịu lúc trước, tập trung tinh thần chuẩn bị đi casting.
Nhưng bây giờ… vậy mà Nhâm Xử An lại thử vai cùng một nhân vật với cô ta?
Phương Vũ cô cho dù khả năng diễn xuất không vượt qua được cửa của Quý Lan, không thể lấy được nhân vật đại tiểu thư nhà họ Hạ nhưng tuyệt đối sẽ không nhường nhân vật này cho Nhâm Xử An.
Nhâm Xử An đột nhiên bị Phương Vũ phát hiện, lúc này mới phản ứng lại, có chút xấu hổ mím môi “Ừ” một tiếng.
Phương Vũ cong khóe miệng, trong mắt ẩn chứa tia ác độc: “Còn chưa trở thành ngôi sao lớn, sao đã mắc bệnh ngôi sao rồi? Buổi thử vai của Ám Lam vậy mà lại đến trễ… 3 tiếng.”
Chỉ với một câu nói nhẹ nhàng, Phương Vũ liền gắn lên đầu Nhâm Xử An một tội lớn.
Nhân viên công tác cầm thẻ tư liệu đứng giữa Nhâm Xử An và Phương Vũ, có chút khó xử. Hai người trước mắt này, không phải là hai vị chính chủ mấy ngày trước ầm ĩ trên Weibo sao?
Sự vu khống đó được cư dân mạng gọi là “nguồn hạnh phúc” của họ. Cho dù là video Phương Vũ ngã xuống đất, hay là biểu tình lạnh lùng của Quý Lan đều đã bị cư dân mạng tạo thành ảnh động, lưu về điện thoại.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm khiến nhân viên có chút mơ hồ không biết phải làm sao. Cái gọi là oan gia ngõ hẹp… không lẽ chính là tình huống này của hai người bọn họ sao?
Sau khi Nhâm Xử An xuống taxi, vào công viên liền chạy như điên. Công viên văn hóa này có diện tích rất lớn, mặc dù cô đã đến Ám Lam một lần nhưng vẫn không thể nhớ được đường. Hỏi những người qua đường, sau khi đi một vòng tròn lớn, cô mới thành công tìm được địa chỉ của Ám Lam.
Trong thời gian dài như vậy, mặt cô như bị đóng băng, lại chạy thật lâu, lúc này trên mặt mang theo tia đỏ ửng bất thường. Hơi thở còn có chút bất ổn, cô khẽ thở hổn hển liếc mắt nhìn Phương Vũ nhưng không nói lời nào.
Việc này cô không giải thích được nhưng không có nghĩa là cô để mình bị bôi xấu.
Cô đến muộn là sai, cho dù vì vậy mà không có cơ hội thử vai, cô tuyệt đối sẽ không oán giận một câu.
Nhưng Phương Vũ muốn gắn tội cho cô, cô sẽ không nhận.
Nhâm Xử An bình ổn hơi thở của mình một chút, cố gắng làm cho thanh âm của mình bình thường lại. Cô hỏi nhân viên: “Xin hỏi buổi thử vai đã chuyển sang vai tiếp theo rồi sao?” Âm thanh rõ ràng vẫn còn run rẩy, có thể nhìn ra trong lòng cô khẩn trương đến mức nào.
Nhân viên được nhắc tên, cuối cùng từ tâm trạng quần chúng ăn dưa phản ứng lại. Thoáng chút do dự, anh ta nói một câu: “À, quả thật còn chưa bắt đầu nhân vật tiếp theo…”
Nói Nhâm Xử An đến đúng lúc, thật ra cũng khá đúng lúc. Nói cô ấy đến không đúng lúc, vậy thì cũng không đúng lúc. Nhân vật đại tiểu thư nhà họ Hạ vừa kết thúc thử vai nhưng vẫn chưa bắt đầu nhân vật tiếp theo, lúc này thêm một người cũng không muộn, không ai nói gì cả.
Nhưng lại không khéo, người vừa thử vai đại tiểu thư nhà họ Hạ là Phương Vũ. Phương Vũ lúc trước thua một trận, lần này phải đòi lại. Dù như thế nào nào đi chăng nữa thì cô ta cũng không muốn để Nhâm Xử An có được nhân vật đại tiểu thư nhà họ Hạ.
Nhưng cô ta biết diễn xuất của Nhâm Xử An quả thật không tệ, vậy thì chỉ có thể… làm cho cô không thể thử vai một cách suôn sẻ.
Kiểu dự án lớn như Ám Dũng, đạo diễn và nhà sản xuất đều là những ông lớn đã lăn lộn trong ngành công nghiệp giải trí nhiều năm. Cho dù là diễn viên đã nổi danh thì việc đến muộn cũng không tránh khỏi bị người ta chỉ trích. Huống chi Quý Lan cũng có mặt tại hiện trường.
Nhâm Xử An đến muộn một chút, bình thường mà nói quả thật cũng không tính là chuyện lớn gì. Nhưng chỉ cần cô ta làm ầm ĩ chuyện này, để Quý Lan và đạo diễn bọn họ đều biết Nhâm Xử An đến bây giờ mới vội vàng chạy tới… tất nhiên là sẽ không có ai cho cô sắc mặt tốt, tất cả mọi người sẽ chỉ cảm thấy rằng cô không để ý đến buổi thử vai.
Ai quan tâm lý do của cô là gì?
Nhâm Xử An có thể nhìn ra tâm tư của Phương Vũ. Cô biết lúc này mình mới tới thì nhất định sẽ không để lại ấn tượng ban đầu tốt đẹp gì.
Nhưng cô cũng không thể từ bỏ vào lúc này, dù như thế nào cũng phải tranh thủ một chút mới được. Vì vậy, cô mở miệng định bày tỏ thái độ chân thành với nhân viên.
Đột nhiên cửa phòng bên cạnh mở ra, phó đạo diễn đi ra, nhìn bên ngoài một cái.
Nhâm Xử An và Phương Vũ đang đứng đối lập.
Phó đạo diễn trong nháy mắt đã nhận ra đây là hai diễn viên đã được lên hot search hôm trước. Có chút ấn tượng về khúc mắc giữa hai người họ, ông cau mày hỏi: “Có chuyện gì xảy ra? Tiểu Lưu, sao không đi xuống? Phía dưới đến lượt ai thử vai?”
Tiểu Lưu nhanh chóng liếc mắt nhìn Nhâm Xử An, có chút không biết nên nói người tiếp theo là ai. Trước mặt Nhâm Xử An, trực tiếp bỏ qua người ta hình như cũng không thích hợp lắm.
Nhưng anh ta nhìn thấy phó đạo diễn nhíu mày. Mệt mỏi cả buổi chiều, dường như tâm trạng cũng không tốt nữa. Anh ta không dám nói thẳng tranh chấp giữa Nhâm Xử An và Phương Vũ.
Nhâm Xử An biết Tiểu Lưu khó xử, chủ động tiến lên một bước, nghiêm túc khom người xuống. Giọng của cô nghiêm túc thành khẩn, hai mắt nhìn thẳng vào mắt phó đạo diễn: “Xin chào, tôi là diễn viên Nhâm Xử An, đến thử vai nhân vật đại tiểu thư nhà họ Hạ.”
Ngay sau đó, cô lại đơn giản nhanh chóng nói vài câu thể hiện sự hiểu biết của mình đối với nhân vật đại tiểu thư nhà họ Hạ.
Cuối cùng cô cũng không che giấu sự thật về sự chậm trễ của mình, nói: “Bây giờ mới đến hiện trường là vấn đề của tôi, tôi rất xin lỗi, nhưng cũng hy vọng ngài có thể cho tôi một cơ hội để thử vai, tôi nhất định sẽ trân trọng nó.”
Tốc độ nói của Nhâm Xử An không nhanh không chậm, một câu nói nhảm cũng không có, đơn giản nói rõ ràng xin lỗi, thể hiện mục đích của mình, cũng nói ra sự hiểu biết của mình về nhân vật, thái độ thành khẩn cung kính, không kiêu ngạo không hống hách, trong lúc nói chuyện quả thật khiến người khác có ấn tượng khá tốt.
Phương Vũ nhìn thấy sắc mặt phó đạo diễn hơi hòa hoãn một chút, âm thầm cắn răng.
Lúc này, trong phòng truyền đến thanh âm lạnh lùng trầm thấp: “Bên ngoài đang làm gì vậy? Đừng trì hoãn thời gian!” Giọng Quý Lan thiếu sự kiên nhẫn, người không quen nghe đều cảm thấy hoảng hốt.
Nhâm Xử An lập tức hít thở không thông, thân thể giống như ngâm trong gió lạnh, một lớp băng lạnh giá như đang phủ lên người cô vậy.