Chương 99
Hứa Đại đứng ở cửa lều, mỉm cười nhìn bóng dáng hai người đang ôm ấp trên mái nhà cách đó không xa.
Cực quang giăng đầy trời, hình ảnh đẹp đẽ quá mức khiến bà phải che ngực.
Tâm tư thiếu nữ này, phụ nữ tuổi nào chả có.
Bà lấy máy ảnh ra, phóng lại gần, căn góc độ tốt nhất nháy liên tục vài bức, bấy giờ mới cảm thấy hài lòng ra về. Bà đi tới khu phụ trách toàn bộ camera giám sát đúng như đã hẹn, muốn trích video Lục Tinh Hàn cõng Lâm Tri Vi ra khỏi bão tuyết ngày đó.
Khi ấy định vị gắn trên xe của Lục Tinh Hàn đột nhiên biến mất nên không có cách nào thu được tín hiệu. Đã vậy, tất cả thành viên của đội cứu viện đều tìm kiếm những người khác khiến bà gấp muốn chết.
Đợi đến khi cả đoàn trở về thì trời đã sáng trở lại, họ quyết định đi tìm dọc theo con đường cũ. Trưởng đoàn đột nhiên nhận được tin đã thấy tín hiệu truyền đến từ thiết bị giám sát nhằm phòng chống động vật tấn công được điều khiển từ xa.
Hứa Đại lập tức dẫn người lái xe tiến đến.
Sau đó, họ phát hiện chiếc xe máy đã bị hỏng giữa đường, mà Lục Tinh Hàn cũng bặt vô âm tín. Nếu lúc đó cậu ngồi yên ở đó thì chắc chắn sẽ bị thương nghiêm trọng, cũng may là cậu đã quyết đoán rất nhanh, cũng rất mạnh mẽ, cứng cỏi.
Cái Hứa Đại muốn chính là đoạn video Lục Tinh Hàn đang cõng Lâm Tri Vi, tập tễnh xuất hiện.
Nếu bà dự đoán không sai, chờ khi đạo diễn Triệu sa lưới, chắc chắn đôi người yêu trẻ này sẽ công khai, đến lúc đó, chắc chắn toàn bộ cư dân mạng sẽ dậy sóng. Là một giáo viên, bà không thể giúp được gì nhiều, nhưng nếu có thể trợ giúp được một số việc cần thiết thì bà nhất định sẽ làm thật cẩn thận.
Như cũ, bên đạo diễn Triệu là nửa đêm, tại Canada đang là tám giờ sáng.
Sau khi kết thúc buổi chụp hình, các nhân viên trong tổ đều lần lượt ra về. Đúng lúc giờ cao điểm, trong khách sạn, các tầng lầu đầy ắp những thanh âm hỗn loạn, ai nấy đều vội vàng qua lại, không một ai để ý, trong một gian phòng phổ thông nào đó, có một nhân vật đang nắm giữ trong tay vận mệnh của vô số người.
Cách một cánh cửa, bầu không khí bên trong yên tĩnh hẳn. Chỗ ngồi của ba người vẫn giống như lần trước, mỗi người mang theo một chiếc laptop.
Có tiếng nói từ trong máy tính vọng ra, giọng Viên Mạnh nghiêm túc: “Cổng biệt thự đóng lại rồi.”
Đóng cổng, nghĩa là bắt đầu rồi.
Cuộc hội họp những nhân vật nòng cốt vào ngày mười lăm hàng tháng, Lục Tinh Hàn chưa một lần tận mắt nhìn thấy, nhưng so với những thứ khác mà đạo diễn Triệu đã để lộ thì chắc chắn khó coi hơn gấp bội.
Cậu nắm lấy bàn tay đổ mồ hôi lạnh của Lâm Tri Vi, hỏi Viên Mạnh: “Đông không?”
Viên Mạnh hơi ngạc nhiên: “Đúng như cậu đã dự liệu, đông hơn lần trước, đáng tiếc là ba Lương Thầm chỉ tới một lúc rồi lại vội vã rời đi.”
Khóe môi Lục Tinh Hàn lạnh lẽo nhếch lên: “Lộ mặt là có thể chụp được rồi, cũng không lỗ, sớm muộn gì lão ta cũng không chạy thoát được đâu.” Cậu quét mắt nhìn giờ: “Đợi đến lúc biệt thự tắt đèn, lập tức tuôn ra đợt hai đi, chờ những kẻ bên trong phát hiện ra…”
Chờ khi bọn họ phát hiện ra thì cảnh sát đã bao vây cả cửa trước lẫn cửa sau rồi, ai cũng đừng hòng thoát.
Nửa tiếng sau, Bắc Kinh đang là mười một giờ rưỡi, đêm khuya, một quả bom bất chợt được tung ra, nháy mắt mở màn những đêm mất ngủ, gây chấn động dữ dội cho làng giải trí trong nước những năm gần đây.
Cảnh sát hành động nhanh như chớp.
Nghe nói còn có một số phương tiện truyền thông đã đánh hơi được tin tức nội bộ nên đã mai phục ở gần đó từ trước, đánh liều chụp được ảnh mấy kẻ đang hoang dâm trong một góc biệt thự, thậm chí còn có vài ống tiêm rơi rớt trên mặt đất. Sau đó là một loạt hình ảnh những kẻ đó bị áp giải ra khỏi cổng, tống lên xe cảnh sát. Người nào cũng là nhân vật tai to mặt lớn bình thường hay làm mưa làm gió, bấy giờ sắc mặt ai nấy đều mơ màng.
Chồng Hứa Đại là chủ tịch Hiệp hội điện ảnh, ngay lập tức ra mặt chính thức, thu hút nhiều sự chú ý, đẩy làn sóng dư luận lên đến đỉnh điểm.
Ông ấy âm thầm hỗ trợ khống chế từng bước, còn theo địa điểm Lục Tinh Hàn đã chỉ tìm kiếm khắp nơi trong nhà riêng của đạo diễn Triệu để tìm ra bằng cấp giả mà ông ta giấu kín. Tất cả những giấy chứng nhận giả mà đạo diễn Triệu sở hữu đều bị đào ra, cộng thêm những đòn trời giáng được Viên Mạnh tiết lộ từ trước, toàn bộ đường dây buôn bán mà hắn ta âm thầm tiến hành đều được công khai toàn bộ.
Lâm Tri Vi không nhịn được thẳng lưng, nhìn chằm chằm những bằng cấp, chứng nhận giả trên màn hình, đặc biệt là bức hình có viết tên của cô, cộng với video “Ba học viện thiết kế hàng đầu trên thế giới” trong tập bằng cấp mà đạo diễn Triệu và Trần Lệnh Nghi đã lén ghi lại, còn có câu nói phát ra từ chính miệng Trần Lệnh Nghi: “Năng lực của con bé này rất mạnh mẽ, tôi muốn giữ lại dùng, đừng động vào cô ta.”
Trên chuyến bay về nước từ liên hoan phim, lúc này, những uất ức đè nặng lên cô cuối cùng cũng được gột rửa.
Cô nắm lấy bàn tay của Lục Tinh Hàn, mở miệng nhưng lại không nói nên lời.
“Tinh Hàn, em làm được rồi…”
Cô cúi cầu dụi mắt, cau mày nhìn cậu: “Đến bây giờ chị vẫn không thể tin được.”
Lúc đầu cô cảm thấy kế hoạch này đúng là xa rời thực tế, đối với bọn họ, đạo diễn Triệu giống như một cây đại thụ che trời, vậy mà thực sự bị cậu chặt đứt tận gốc.
Lục Tinh Hàn nâng cằm, cậu nghiêng đầu, tinh nghịch nháy mắt với cô mấy cái: “Mau thưởng cho em mấy cái hôn nào.”
Thoáng cái Lâm Tri Vi đã bị cậu chọc cười, cô nắm chóp mũi cậu lắc lắc rồi xích lại gần khẽ hôn cậu, nói thầm: “Cô giáo vẫn đang ở đây.”
Thấy vậy, Hứa Đại vội vàng che mặt: “Khụ, hai em tiếp tục đi, cô không nhìn thấy gì hết…”
Cảnh sát thẩm vấn suốt đêm đến tận lúc bầu trời trong nước xuất hiện những tia sáng đầu tiên. Năm đó, đạo diễn Triệu và Trần Lệnh Nghi đã liên thủ bức chết một cô gái, nhiều năm trôi qua đã có vô số những người mới khác, những kẻ từng thực hiện giao dịch cùng hắn cũng không thể ẩn nấp được nữa, chân tướng cứ thế lần lượt nổi lên khỏi mặt nước.
Ngành điện ảnh và phim truyền hình có liên quan lớn nhất trở nên náo loạn chỉ trong gần một đêm, thậm chí vài ngọn núi lớn đã sụp đổ, còn khiến nhiều người khác liên lụy.
Lục Tinh Hàn ôm cô vợ nhỏ với hai mắt hồng hồng đứng lên, giúp cô giãn gân cốt: “Phần còn lại để bọn họ tiếp tục tự biên tự diễn, chúng ta nên chuẩn bị về nhà làm đại sự.”
“Tối qua em nói muốn công khai…” Lâm Tri Vi chọc chọc cậu: “Là thật sao?”
Lục Tinh Hàn vui vẻ nhướng mày, chống đầu gối áp mình xuống, sáp lại nhìn cô: “Vội đến mức không chờ được sao?”
Ban đầu, Lâm Tri Vi muốn nói đợi mọi thứ trôi qua, sắp xếp ổn thỏa rồi tiến hành từng bước theo kế hoạch nào đó vân vân nhưng đột nhiên cậu lại làm loạn như thế nên cô thẳng thắn nói ra chẳng chút e ngại, tròng mắt vừa chuyển, cô nâng người kéo gần khoảng cách, uyển chuyển mở miệng: “Đúng vậy, rất gấp… Muốn ngay lập tức chiếm em làm của riêng.”
Bên tai Lục Tinh Hàn nóng lên, cậu không nhịn được muốn hôn cô nhưng lại bị cô nhẹ nhàng né tránh, nhanh chóng đến bên cạnh Hứa Đại.
Hứa Đại lấy laptop chắn lại, bà kêu to: “Khoe tình cảm cũng đừng ngộ thương người khác chứ… Cô còn đang bận cho học trò ngoan một danh hiệu chính thức đây này!”
Bên thì đang ở thời kỳ đỉnh cao, bên thì đầu sóng ngọn gió
Hứa Đại lên trang chính thông báo cho mọi người biết Lâm Tri Vi sẽ trở thành học trò cuối cùng của bà, khen ngợi sự thông minh, xinh đẹp cùng thành tích ưu tú của cô trong hai năm vừa qua, đồng thời cực kỳ bức xúc và phẫn nộ với tiếng xấu và những hiểu lầm mà đạo diễn Triệu và Trần Lệnh Nghi đem tới cho cô khiến cô phải chịu nhiều uất ức.
Viên Mạnh phối hợp rất ăn ý, tung ra các loại bức bách, bất công mà Lâm Tri Vi phải hứng chịu và sự bình tĩnh của cô đều được đưa ra ánh sáng.
Hiện giờ, Dung Thụy cũng được xem như là một diễn viên trẻ có tiếng, cậu ấy là người đầu tiên nhảy ra thể hiện sự bất bình với những tổn thương mà chị gái phải gánh chịu. Kế tiếp, Tạ Hàm cũng không chịu thua mà lên sàn. Có bọn họ giúp đỡ, cộng thêm việc giờ đây thân phận của Lâm Tri Vi đã hoàn toàn khác, những người trước đó từng hợp tác cùng cô lần lượt xuất hiện hỗ trợ lên tiếng.
Hứa Đại vừa xem vừa đắc ý, nửa ngày sau, bà đột nhiên chỉ vào màn hình nói: “Tinh Hàn, cô thấy fan của Tri Vi rất khắt khe với em đấy nhé.”
Lâm Tri Vi giật mình: “Em có fan ư?!”
“Tất nhiên là có rồi.” Lục Tinh Hàn xoa đầu cô, tò mò bước qua xem.
Hứa Đại phóng to một bình luận vừa lên top cách đây nửa phút…
“Vẫn luôn giữ vững niềm tin vào sự trong sạch của Tri Vi, người ban đầu luôn bảo vệ Tri Vi – Lục Tinh Hàn đi đâu rồi? Bây giờ địa vị cao, nổi tiếng ngút trời rồi thì lòng dạ cũng thay đổi à. Dung Thụy còn nhanh chóng đứng ra, cậu ra ngay cả một câu cũng không nói, không biết còn đang chơi bời ở đâu nữa.”
Phía dưới liên tục có bình luận đáp trả.
Không ít người mắng cậu nhân cơ hội bấu víu quan hệ bừa bãi, cũng có vài người chỉ yên lặng lắc đầu thở dài: “Aii, Lục Tinh Hàn người ta trở nên nổi tiếng, đã sớm quên người chị gái ban đầu đã cùng cậu ta ra mắt rồi.”
Vẻ mặt Lục Tinh Hàn tràn đầy hạnh phúc.
Lâm Tri Vi khó hiểu: “… Sao trông em có vẻ đắc ý thế?”
Lục Tinh Hàn lật mặt trong nháy mắt, một giây sau cậu đã bày ra vẻ mặt tội nghiệp, nước mắt lưng tròng nhìn cô: “Tuy rất vui vì bọn họ thừa nhận em ‘bao che Tri Vi nhất’ nhưng em vẫn cực kỳ tủi thân đấy… Vi Vi à, bọn họ đổ oan cho em kìa, chị mau dỗ em đi…”
Lâm Tri Vi nhịn cười, vỗ cậu mấy cái: “Ngoan nào, về đến nhà sẽ dỗ em.”
Ban đêm, tiếng tăm của Lâm Tri Vi đã cực kỳ lừng lẫy, lượng fan của cô tăng vọt, đoàn đội của đạo diễn Triệu thì liên tiếp có người ngã ngựa.
Lục Tinh Hàn không chút hứng thú với sự sụp đổ của tổ chức nhà đạo diễn Triệu, cậu chỉ để ý tới ba của Lương Thầm.
Bởi vì vừa lúc chụp trộm tại biệt thự của đạo diễn Triệu ông ta đã vội vàng rời đi, tuy không bị bắt tại hiện trường nhưng ông ta cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, công ty của ông ta vốn đã vướng phải bê bối, hiện tại lại càng thêm nguy nan.
Viên Mạnh gọi điện thoại tới nhắc nhở: “Tinh Hàn, tình huống của ông ta càng thảm thì càng nhanh chóng suy nghĩ tới việc kéo cậu xuống nước, có thể ông ta rất nhanh sẽ nhắm đến cậu.”
Lục Tinh Hàn cười cười: “Cứ chiều ông ta thôi, càng nhanh càng tốt. Hơn nữa cho dù ông ta muốn hại tôi nhưng tạm thời sẽ không dám manh động.”
Viên Mạnh ngẫm một chút cũng thấy đúng, dẹp hết lo lắng sang một bên, anh ta cũng cười: “Chuyện công khai, cậu tính sao?”
Lục Tinh Hàn muốn làm lớn.
Đăng lên Weibo? Quá đơn giản.
Tổ chức họp báo? Quá cứng nhắc.
Trực tiếp cầu hôn người ta rồi xếp hàng đi đăng ký kết hôn? Thực ra, cậu nằm mơ cũng muốn, nhưng hiện tại chưa đến tuổi quy định, nếu giờ cậu cầu hôn thì cũng chỉ là lời nói suông, không những vậy còn gây ảnh hưởng xấu cho Tri Vi.
Lục Tinh Hàn vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón giữa, thấp giọng nói: “Ở nước ngoài không tiện giải quyết, về nước đã, xem thời cơ và rắc rối, cái nào đến trước.”
Hứa Đại phải rời đi trước, sau khi bà đi khỏi, trong khách sạn ngoại trừ Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi, chỉ còn lại đội quay chụp.
Trước khi đi, người phụ trách thương hiệu chủ động tới tìm họ, anh ta còn nhớ như in thời khắc Lâm Tri Vi sống chết không rõ, Lục Tinh Hàn đứng cạnh anh ta dáng vẻ điên cuồng, mỗi lần gặp mặt đều phải miêu tả sinh động lại cho Lâm Tri Vi nghe một lượt, cũng chọc cho tim cô lên xuống một hồi.
Lục Tinh Hàn chịu hết nổi, cậu tiến đến ngăn cản: “Chúng tôi còn phải đi.”
Người phụ trách cảm động lau nước mắt: “Lục, chúng tôi chỉ là nhãn hàng phụ, chắc chắn không xứng với cậu. Nhưng sáng nay tôi nhận được điện thoại của cấp trên, nói tôi phải nói chuyện trực tiếp với cậu. Là người phát ngôn thế hệ mới của thương hiệu chính trong năm mới, mong cậu suy nghĩ kỹ về chuyện này.”
Lâm Tri Vi nhạy bén vểnh tai, tin thương hiệu chính như sấm rền bên tai, người phát ngôn tiền nhiệm là hai vị ảnh đế chục tỷ, giá trị con người cực cao.
Sắc mặt Lục Tinh Hàn không đổi, lạnh lùng bắt tay với anh ta: “Tôi sẽ cân nhắc, cũng cảm ơn anh đã phong tỏa tin tức giúp tôi.”
Trước đó, giới truyền thông chính thức ra mặt can thiệp sau khi xảy ra tình huống nguy cấp, báo chí cũng chỉ đưa tin vài người bị trọng thương phải nhập viện.
Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi đi một chuyến, sau khi được giải cứu thì không xuất hiện nữa, mà hành động của mọi người trong nhóm đều nằm dưới tầm kiểm soát của người phụ trách thương hiệu này. Anh ta tương đối ân cần, chủ động đứng ra nhận nhiệm vụ giữ bí mật, mới giúp cho mối quan hệ của cặp đôi nhỏ này không bị phát giác.
Người phụ trách đã chuẩn bị xe, chở bọn họ đến thẳng sân bay.
Nhiệt độ trong không khí vẫn rất thấp, đa số người đi đường đều ăn mặt kín mít, không nhìn ra mặt mũi tóc tai người đối diện thế nào.
Lục Tinh Hàn phá lệ ung dung, cậu ôm cô vợ nhỏ nghênh ngang đi giữa đám người, trước khi đi đăng ký còn mua cho cô một phần bánh sữa nhỏ đặc sản nơi đó.
Ở hàng ghế đầu tiên trong khoang hạng nhất, Lâm Tri Vi ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, Lục Tinh Hàn theo thói quen cài chặt dây an toàn cho cô.
Nhiệt độ trên máy bay khá ấm áp, cô cởi khăn quàng cổ và áo khoác dày ra rồi múc một muỗng bánh sữa ăn.
Sau khi chỉnh trang lại, Lục Tinh Hàn ngồi xuống, nhìn mà thèm, cậu xáp lại, không tiếng động nháy cặp mắt đào hoa nhìn cô.
“Muốn ăn thử sao?”
“Muốn.”
Lâm Tri Vi đưa thìa đến bên miệng cậu.
Cậu không nhận, nhìn cô chằm chằm nói: “Chị ăn một nửa trước đi, em muốn ăn phần còn lại.”
Lâm Tri Vi nghe lời cắn một miếng, khóe miệng bị dính một chút, đang muốn đút cho người bên cạnh thì cánh tay cậu đã vòng qua, đè lên môi cô, khẽ liếm, tiếng nói trầm thấp tỏ vẻ chưa thỏa mãn: “Ăn ngon.”
Mười một giờ, máy bay cất cánh.
Trong lúc Lục Tinh Hàn hoàn toàn tỉnh táo thì Lâm Tri Vi lại thiếp đi, đầu ngón tay cậu nhiệt tình trêu đùa mái tóc dài của cô.
Lúc máy bay chuẩn bị hạ cánh, Lâm Tri Vi cũng dần tỉnh lại, nhìn khung cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, không hiểu sao trái tim cô lại nhộn nhịp, cô theo bản năng tìm túi đựng đồ trang điểm: “Để cho an toàn… Chị muốn trang điểm một chút.”
Lục Tinh Hàn híp mắt cười, đưa cho cô một chiếc gương nhỏ.
Cô đơn giản dùng vài bước chỉnh trang bản thân, đúng lúc máy bay dừng hẳn thì khởi động điện thoại lại.
Một giây kế tiếp, hết thảy đều giống như đảo ngược thời gian, hàng loạt thông báo và tin nhắn nhắc nhở cùng nhau xông lên, báo hiệu sự việc xảy ra.
Viên Mạnh vượt lên tất cả các thông báo gọi điện đến, bên kia ầm ĩ ồn ào, anh ta thay đổi giọng: “Chuyến bay lần này không giữ bí mật, hiện tại ở sân bay đều là phóng viên và người hâm mộ! Tôi đã tạm thời để bảo vệ khống chế tình hình, các cậu chuẩn bị tâm lý đi!”
“Có chuyện gì vậy?”
Viên Mạnh nhỏ giọng kêu: “Trưa nay Giải trí Tinh Hỏa tung tin tức, nói cậu và cô Tiểu Lâm có quan hệ mập mờ! Hiện tại biết được hai người cùng trở về trên một chuyến bay thì bọn họ càng điên rồi tất cả đều ra đón hai người đấy!”
Lục Tinh Hàn vui vẻ: “Chỉ mập mờ thôi sao?”
Viên Mạnh sửng sốt: “… Đúng.”
Lục Tinh Hàn lạnh lùng giễu cợt: “Đã nói nếu muốn nhắm vào tôi thì ông ta sẽ không dám đối chọi cứng rắn nên mới làm ra việc này khiến tôi sợ hãi, khi ấy ông ta sẽ làm sáng tỏ, nói là hiểu lầm. Tính toán thật tốt.”
Viên Mạnh đang sứt đầu mẻ trán đột nhiên tỉnh táo lại, anh ta nhanh chóng bình ổn hơi thở, trịnh trọng nói: “Hiện nay, tình huống ở sảnh sân bay bây giờ còn nghiêm trọng hơn gấp ba, bốn lần so với hồi cậu trở về từ liên hoan phim trở về. Hai người có hai sự lựa chọn, hoặc là đi cửa VIP, vòng qua bọn họ, tôi sẽ chờ ở cửa ra vào, chắc chắn có thể che chắn cho hai người an toàn lên xe.”
Lục Tinh Hàn tiếp lời anh ta: “Hoặc là trực tiếp đón đầu, nói ra hết những lời muốn nói.”
Viên Mạnh nghẹn lời: “Phải… Có điều, Tinh Hàn, đây xem như là ‘rắc rối’ tới trước?”
Lòng Lục Tinh Hàn vẫn vững như kiềng ba chân, ánh mắt cậu rơi xuống khuôn mặt Lâm Tri Vi, nhẹ giọng hỏi: “Bé cưng, nhiều người như thế chị có sợ không?”
Lâm Tri Vi biết cậu muốn làm gì, sau hai giây đối diện với cậu, cô lắc đầu: “Không sợ.”
Cái gì nên tới thì sẽ tới.
Có một số việc nếu đã định trước là sẽ xảy ra thì thay vì nhượng bộ thì không bằng trực diện đối diện.
Lục Tinh Hàn an ủi xoa đầu cô, cậu nói với Viên Mạnh: “Giữa ‘rắc rối’ và ‘thời cơ’, tôi chọn cái thứ hai.”
“Không phải mập mờ sao? Chẳng phải cảm thấy tôi sợ hãi à?” Cậu hào phóng cười: “Vậy tôi cũng sẽ không khách sáo, tự tay đánh thẳng lên mặt Lương tiên sinh.”
Chờ đến khi các hành khách trên máy bay đã ra gần hết, Lục Tinh Hàn mới ôm Lâm Tri Vi đứng ở cửa ra.
Có thể nghe rõ tiếng hò hét ầm ĩ phía bên ngoài.
Lâm Tri Vi ngẩng đầu nhìn cậu: “Khung cảnh này quen thuộc ghê.”
Lần trước, lúc bị phóng viên ngăn lại hỏi chuyện bằng cấp, cô vì không muốn liên lụy cậu nên trong lúc bị bao vây, cô đã cố ý bác bỏ mối quan hệ với Lục Tinh Hàn, khiến cậu đau lòng khổ sở.
Lần này…
Lục Tinh Hàn hôn lên thái dương cô: “Vì vậy em thích ở cùng một nơi, thay thế ký ức không vui lần trước.”
Cậu nắm vai cô, vén mái tóc dài của cô ra sau tai: “Bé cưng, chuẩn bị xong chưa? Bước ra khỏi cánh cửa này, tất cả mọi người đều sẽ biết chị đã là người phụ nữ của em rồi.”
Lâm Tri Vi mỉm cười nhìn cậu, dáng vẻ mong chờ: “Vâng… Người đàn ông của chị, xin mời.”
Vòng qua ngã rẽ, hai bóng người cùng nhau bước ra.
Người đàn ông cao lớn ôm chặt lấy cô gái trong lòng ngực, không đeo khẩu trang hay kính râm mà cứ bình tĩnh bước đến, nháy mắt khiến cả đoàn người điên cuồng hò hét, bùng nổ.
Viên Mạnh đã bố trí vệ sĩ cực kỳ đắc lực, dùng tốc độ nhanh nhất xác định được nhân vật chính, đứng thành vòng tròn bảo hộ Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi ở bên trong.
Những người hâm mộ vẫn đứng ở vòng ngoài nên nhìn không rõ lắm, còn những phóng viên đứng giữa thì sắp phát điên lên rồi, mắt ai nấy đỏ cả lên, nhao nhao tiến lên đặt câu hỏi.
“Hai người rốt cuộc là quan hệ gì?!”
“Vì sao lại về nước cùng Lâm Tri Vi? Sau khi lưu diễn kết thúc, là anh đặc biệt đến tìm cô ấy sao?”
“Có phải hai người vẫn chưa cắt đứt liên lạc không?”
“Hàn Hàn! Có tin nói anh và Lâm Tri Vi đang có quan hệ mập mờ, đó có phải sự thật hay không!”
Mỗi người một ý kiến, đinh tai nhức óc, nhưng tỷ lệ hai chữ “mập mờ” xuất hiện tương đối cao.
Lục Tinh Hàn nắm tay Lâm Tri Vi dừng bước.
Ánh mắt cậu bình tĩnh nhìn qua khiến đám người mất tự chủ an tĩnh lại, tất cả đều đợi câu trả lời từ cậu.
“Mập mờ sao?”
Các phóng viên không khỏi nín thở.
“Sai rồi.” Lục Tinh Hàn nhếch môi, nở nụ cười điên đảo chúng sinh: “Không phải mập mờ, mà là tôi yêu cô ấy.”
Im lặng.
Hít thở không thông.
Sắp sửa dậy sóng.
Lâm Tri Vi nhìn cậu hơi bất mãn, đến lúc này rồi mà cậu còn muốn ôm hết rắc rối vào người. Người con gái nhìn thẳng vào ống kính, dịu dàng sửa lại: “Chính xác mà nói, là chúng tôi đang yêu nhau.”
Chương 100
Không phải là một người đơn phương một người khác, mà là hai người yêu nhau.
Một câu nói trong trẻo ngọt ngào của Lâm Tri Vi khiến cho cả đám truyền thông lặng thinh, đồng thời khiến trái tim Lục Tinh Hàn ngào đầy mật. Hai tay cậu ôm chặt cô, ánh mắt rực rỡ như nước chảy, cậu nghiêm túc gật đầu lặp lại: “Đúng vậy, chúng tôi đang yêu nhau.”
Năm chữ, chữ nào cũng xuất phát từ tận đáy lòng, rõ rõ ràng ràng.
Cả đám phóng viên mồm năm miệng mười đều ngây người.
Khoan đã… Tình huống gì thế này?!
Sai kịch bản rồi!
Căn bản không khớp với hình ảnh hoảng loạn phủ nhận khi bắt gian tại trận mà bọn họ nghĩ ra trước đó chút nào. Hành nghề đã lâu, cũng bắt gặp vô số cặp đôi hư hư thực thực, thế nhưng bọn họ còn chưa đụng phải ai bình tĩnh, hào phóng hơn hai người này đâu!
Một người là ngôi sao đang ăn khách bậc nhất như mặt trời ban trưa, người còn lại là gương mặt mới nổi đang gây sự chú ý trong giới stylist năm nay. Tính ra thì hai người còn kém nhau năm tuổi rưỡi đấy, thế mà lại… Tình nồng ý mật công khai?!
Viên Mạnh dẫn vài trợ lý trung thành linh hoạt chen đến gần, biểu tình ai nấy đều kích động, đứng thành hai hàng, thẳng lưng nghiêm trang mà mở ra một lối đi bên cạnh.
Lục Tinh Hàn ôm bả vai Lâm Tri Vi, bảo vệ cô trước người, đỡ cô đi nhẹ nhàng.
Cậu cũng không rảnh đợi các phóng viên chậm rãi hiểu ra.
Viên Mạnh đi trước dẫn đường, nhỏ giọng nói: “Xe đã đợi ở cửa ra vào rồi, chúng ta ra khỏi sân bay trước rồi sau đó đến nơi khác rồi nói chuyện kỹ càng.”
Giới truyền thông bị sốc nặng, chỉ cần giải thích hợp lý là được, nói nhiều bọn họ lại dễ vạch lá tìm sâu, không thể để cho họ lợi dụng cơ hội này
Vị trí hiện tại cách cửa lớn còn khoảng năm mươi mét, thừa dịp bọn họ không kịp phản ứng, tốt nhất vẫn nên chuồn trước.
Sau khi thành công đi được mười mét thì khiếp sợ qua đi, một đám người lộn xộn vội vàng ập tới, những câu hỏi hỗn loạn kèm theo tiếng thét chói tai tràn ngập khắp đại sảnh. Vô số micro và ống kính chen nhau sấn tới làm cho đội vệ sĩ cũng nghiêng ngả theo, từng cánh tay duỗi vào trong, bất kể cái nào có khả năng đụng vào Lâm Tri Vi đều bị Lục Tinh Hàn kịp thời ngăn cản.
“Cô Lâm, không phải trong phỏng vấn lần trước cô đã không thừa nhận có bạn trai là thanh mai trúc mã sao?”
“Là cô chia tay ở bên Hàn Hàn? Hay là kẻ thứ ba chen chân vào?”
“Lúc đó không phải cô đã nói là dù có hợp tác cùng với nam minh tinh đẹp trai hơn nữa cũng sẽ không rung động sao? Cô không làm được sao?”
Lâm Tri Vi đang muốn làm sáng tỏ thì Lục Tinh Hàn đã quay về phía phóng viên to mồm nhất kia trả lời rõ ràng: “Thật ngại quá, bạn trai thanh mai trúc mã của cô ấy, chính là tôi.”
Hiện trường lại ngỡ ngàng thêm lần nữa, tiếp tục thuận lợi đi được mười mét.
Đám phóng viên sắp mắc bệnh tim đến nơi rồi: “Hàn Hàn, cậu đã từng nói rằng có quen biết với bạn trai của cô ấy, cảm thấy rất ưu tú, xứng đôi gì đó…”
Lục Tinh Hàn ngọt ngào thừa nhận: “Ồ, không sai, tôi đang nói về chính mình đấy.”
Phóng viên kia suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
Lại đi được thêm năm mét nữa.
“Hàn Hàn, chính cậu đã nói hình mẫu lý tưởng của cậu là những cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp dịu dàng cơ mà, cả tính cách lẫn ngoại hình và cả tuổi tác của cô Lâm đều chẳng khớp gì cả!?”
“Còn nói cậu đã từng yêu một người? Chẳng qua là không công khai?”
“Vậy tại sao cậu lại thay đổi khẩu vị, thích một chị gái lớn hơn mình nhiều tuổi? Là cô Lâm chủ động theo đuổi cậu sao?”
Lục Tinh Hàn lạnh lùng liếc mắt, trả lời vô cùng rõ ràng: “Không liên quan gì đến tuổi tác cả, từ trước đến nay, cô ấy là cô gái duy nhất của tôi, tôi không quan tâm đến ngoại hình hay sở thích gì hết, mọi sự yêu thích của tôi đều là cô ấy.”
“Còn nữa.” Cậu nhếch môi, lộ ra mấy chiếc răng trắng, lạnh lùng nói: “Tôi phải vất vả lắm mới theo đuổi được cô ấy, anh đừng lớn tiếng như vậy, cẩn thận dọa cô ấy sợ.”
Chuyện này đúng là vượt qua kịch bản hơi xa rồi đó!
Có biết câu trả lời này có thể khiến bệnh tim người ta tái phát không hả!
Lục Tinh Hàn đắc ý nhướng mày. Rất tốt, lại một lần khiếp sợ, thành công đi thêm được mười mét nữa.
Còn mười lăm mét.
Viên Mạnh đi trước đã phá vỡ vòng vây phía ngoài cùng. Chờ đợi bọn họ không phải là những phóng viên cuồng nhiệt, mà là cực kỳ nhiều người hâm mộ đang không thể tin được.
Bước chân Lục Tinh Hàn không ngừng lại, cậu che chở cho người trong lòng, theo sát Viên Mạnh. Những người hâm mộ tận mắt nhìn thấy cậu đến đến, hình ảnh kích thích ngay trước mắt khiến bọn họ không chịu nổi hét chói tai, theo bản năng gọi biệt danh mà các cô tự lén lút gắn cho Lục Tinh Hàn: “Anh trai…”
Một tiếng cất lên, ngàn vạn tiếng hưởng ứng. Trong phút chốc, tiếng hô như thủy triều, ong ong chấn động trong màng nhĩ.
Lâm Tri Vi nắm lấy tay Lục Tinh Hàn theo phản xạ.
Lục Tinh Hàn cũng nắm chặt lại bàn tay như để cô, cười cực kỳ bình tĩnh. Cậu nhìn qua trái phải, giơ tay về phía mọi người, ngón trỏ dựng thẳng đặt hờ lên môi.
Tất cả các fans đều lặng xuống, chăm chú nhìn cậu.
Lục Tinh Hàn xoa tóc Lâm Tri Vi, cậu nở nụ cười ngọt ngào, tự nhiên thể hiện tình cảm yêu thương sâu sắc khiến người ta cũng cảm động theo, không đành lòng quấy rầy.
Giọng nói cậu trầm ấm nói với bọn họ: “Tại buổi lưu diễn tôi đã từng nói rằng sẽ giới thiệu cho mọi người biết, vì vậy hiện tại…”
“Nào, gọi chị dâu đi.”
An toàn vượt qua mười lăm mét cuối cùng.
Viên Mạnh và nhóm trợ lý xếp hàng hộ tống cặp đôi nhỏ lên xe, theo sát phía sau là đám truyền thông và người hâm mộ, khí thế như dời non lấp bể. Viên Mạnh nhanh tay nhanh chân, lắc mình xông vào cửa xe, “rầm” một tiếng nhanh chóng đóng cửa lại: “Lái xe! Về nhà mới!”
Tài xế hừng hực ý chí chiến đấu đáp lại một tiếng, đánh vô lăng lao ra ngoài. Vài phút sau, chiếc xe tiến thẳng vào cao tốc sân bay, cắt đuôi mấy chiếc xe đằng sau, lại đổi sang hai chiếc xe khác đã chờ sẵn ở điểm hẹn trước đó, mọi thứ xung quanh mới hoàn toàn yên tĩnh lại.
Sau khi Lâm Tri Vi xuất ngoại, Lục Tinh Hàn thực sự trở thành nhân viên gương mẫu chăm chỉ cố gắng khiến Viên Mạnh bớt lo hơn nhiều. Đã lâu anh ta không phải trải qua cảnh thoát thân chạy trối chết khỏi bị đám đông vây quanh như thế này, một lúc lâu sau anh ta vẫn còn đang thở gấp, nhưng không hiểu sao anh ta lại thấy có chút hưng phấn, máu nóng bốc lên, muốn bày tỏ sự xúc động với hai nhân vật chính phía sau, vừa quay đầu lại…
OK, trẻ em không nên xem.
Ghế ngồi phía sau, Lục Tinh Hàn nghiêng mình, ỷ lại mà dựa lên vai Lâm Tri Vi, mười ngón tay cậu đan lấy ngón tay cô, ngón giữa đeo chiếc nhẫn khẽ đung đưa, đuôi mắt cậu đỏ lên, tiếng nói mềm mại kéo dài: “Em đã có danh phận…”
Cậu hơi chần chừ, hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, trái tim đập liên hồi, cậu ngẩng mặt lên ngây người nhìn cô: “Vi Vi, em có danh phận rồi…”
“Danh phận gì chứ, đứa nhỏ cổ hủ này.” Lâm Tri Vi chọc chọc mặt cậu, vành mắt không khống chế được hơi ẩm ướt, càng nắm chặt bàn tay của cậu, cô thủ thỉ: “Cuối cùng thì chúng ta cũng không cần phải trốn tránh bất kỳ ai nữa rồi.”
Lục Tinh Hàn dính người hồi lâu, hết nghiện làm nhóc con rồi lại không nhịn được trở tay ôm chặt cô vào trong lòng, đổi sang chế độ ông xã: “Không trốn tránh nữa, sau này dù là công tác hay nghỉ ngơi thì chúng ta đều ở cùng nhau, không quan tâm có để ý hay không.”
Lâm Tri Vi nhìn cậu hết từ mềm mại lại đến cứng rắn mà thấy không có gì không phù hợp, cô buồn cười gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn còn băn khoăn. Những khó khăn thực sự sau khi công khai vẫn chưa xuất hiện, giờ phút này trên mạng hẳn là đã sớm bùng nổ rồi, hơn nữa, Giải trí Tinh Hỏa một chiêu không thành, ắt hẳn sẽ lập tức có chuẩn bị phía sau.
Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại của Lục Tinh Hàn đột nhiên đổ chuông, cậu nhìn lướt qua, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng: “Vi Vi, chị đoán xem lần này là ai?”
Lâm Tri Vi đảo mắt suy ngẫm, từ phản ứng của cậu suy đoán: “… Lương Thầm?”
Lục Tinh Hàn nhướng mày rồi hôn cô một cái: “Thật thông minh.”
Cuộc gọi thứ nhất cậu cũng không nhận mà quay sang hỏi Viên Mạnh: “Trong khoảng thời gian này Lương Thầm đã tới tìm anh à?”
Viên Mạnh tắt tiếng nửa ngày, cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, anh ta nhanh chóng đáp lại: “Liên lạc với tôi rất nhiều lần để hỏi về tình huống của cậu. Tôi chưa gặp cậu ta lần nào nên chỉ kiếm cớ ậm ừ cho qua chuyện.”
Đang nói chuyện thì cuộc gọi thứ hai đã nhanh chóng vang lên, Lục Tinh Hàn nhận điện thoại, âm thanh quát tháo cùng tiếng thở phì phò của Lương Thầm lập tức truyền tới: “Tinh Hàn, cậu cứ vậy mà trực tiếp công khai có phải quá hấp tấp rồi không? Ba tôi cũng mới chỉ tung ra tin tức hai người mập mờ, vẫn có thế giải quyết mà.”
Lục Tinh Hàn không nói một lời.
Lương Thầm nghẹn họng, chủ động nói sang chuyện khác: “Tôi gọi đến là muốn nhắc nhở cậu, ba tôi đã nắm chắc cậu trong lòng bàn tay, nếu việc yêu đương của cậu gây ra rắc rối lớn khiến ông ấy không được như ý thì cậu cứ chuẩn bị sẵn tâm lý…”
“Còn có việc gì không?”
Lương Thầm nghẹn lời, bắt đầu nói chuyện quanh co lòng vòng.
Lục Tinh Hàn đối mặt với Lâm Tri Vi, cô cũng nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tạp âm, giống như bên cạnh Lương Thầm còn có những người khác nữa.
Lương Thầm ấp a ấp úng nói: “Tôi thấy anh Viên gần đây công việc bề bộn… Có phải anh ấy đang giúp cậu lên kế hoạch gì đó không? Tiệc đêm của đạo diễn Triệu là do tôi cảm thấy không an lòng nên mới tạm thời thuyết phục ba tôi rời đi, ông ấy vô tội, ông cũng không biết hóa ra đạo diễn Triệu lại là một người như vậy! Không nghĩ tới, đêm đó lại xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi… Không phải đã bất cẩn phá hỏng kế hoạch của cậu rồi chứ?”
Ánh mắt Lục Tinh Hàn sắc bén.
Viên Mạnh dậm chân một cái, chửi thầm: “Mẹ nó! Quả nhiên là thằng nhãi này! Nếu không thì đã có thể một lưới bắt trọn luôn rồi!”
Lại còn nói ba cậu ta vô tội, còn mặt dày chạy tới dò hỏi, kiểu này thì chắc là ba cậu ta đang ngồi bên cạnh trông coi, chỉ chờ thời cơ tóm được nhược điểm trong lời nói của Lục Tinh Hàn.
Lục Tinh Hàn điều chỉnh giọng nói, nghi hoặc hỏi lại: “Cậu nói gì thế, kế hoạch gì của tôi cơ? Tôi còn đang chuẩn bị tự tạo sự nghiệp riêng, bận bịu đến mức không thoát ra được. Hơn nữa, đúng là phải cảm ơn người đã khiến đạo diễn Triệu sa lưới, nếu không thì tôi còn không biết ông ta chính là kẻ đầu sỏ gây ra chuyện của Tri Vi đâu.”
Cậu không cho Lương Thầm cơ hội nói tiếp: “Còn ba của cậu.” Cậu cười lạnh lùng, giọng nói chỉ toàn chứa sự khinh miệt: “Tôi chờ ông ta.”
Lời nói vừa dứt thì đã có tiếng đồ sứ nện xuống đất vỡ tan truyền qua điện thoại.
Quả nhiên là nhân vật chính đang có mặt ở đây.
Lục Tinh Hàn lười nghe, trực tiếp cúp máy. Lâm Tri Vi một bụng tò mò nhưng lúc liếc mắt nhìn khung cảnh xa lạ ngoài cửa sổ, cô kinh ngạc hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Nhà mới đó…”
Lập tức chiếc xe dừng lại, Lâm Tri Vi vẫn hơi khó hiểu, theo lời Lục Tinh Hàn nói, nhà mới không chỉ có một, chỗ này chỉ là điểm dừng đầu tiên.
Cửa xe mở ra, Lâm Tri Vi nhìn trái ngó phải phân biệt một lúc, cô nhận ra nơi này là nơi tập trung studio cá nhân của các minh tinh có tên tuổi trong giới, bao gồm cả các studio tạo hình và trang phục hàng đầu cách đó không xa, toàn bộ khu vực này đều được xem là tấc đất tấc vàng.
Mà ngay trước mắt cô là một căn nhà ba tầng màu be theo phong cách phục cổ, cổng chính mở rộng, bên trong thấp thoáng mấy bóng người đang đứng.
Lục Tinh Hàn xuống xe trước một bước, nắng chiều phủ lên người cậu như sắc hoa, khuôn mặt cậu tỏa sáng, vươn tay về phía cô: “Bà chủ của em, cùng em vào nhé.”
Bà chủ… của em?!
Lâm Tri Vi cầm tay cậu lắc lắc: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Lục Tinh Hàn vòng tay ôm cô xuống xe, lưu luyến buông tay nên dứt khoát ôm cả người bước vào, vừa đi vừa nói chuyện: “Studio của cô Tiểu Lâm đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, chỉ chờ bà chủ về nước chính thức bước vào thôi. Em lại là một kẻ lang thang không ai cần, đương nhiên là muốn chị thu nhận rồi…”
Cậu cúi đầu hôn cô thật khẽ: “Không bao giờ muốn tách ra khỏi chị nữa. Về sau em chính là nghệ sĩ của chị, chị cho em nơi ăn chốn ở, em sẽ dốc sức làm việc cho chị.”
Giờ mà Lâm Tri Vi không hiểu ý cậu nữa thì đúng là đồ ngốc.
Cô thoáng thấy mũi mình đau xót khôn cùng, mắt ươn ướt ôm lấy cổ cậu.
Mãi cho đến khi có tiếng ho khan vang lên, cô mới giật mình nhận ra là mình đã vào cửa. Quay đầu nhìn lại, trong đại sảnh lầu một bao nhiêu người đang đứng, Hà Vãn dẫn đầu đội stylist đứng thành một đoàn, Viên Mạnh đứng đầu lãnh đạo những thành viên cũ của Giải trí Tinh Hỏa đứng thành một nhóm khác.
Đội ngũ hai phe đã tan rã từ lâu, lại một lần nữa tập hợp lại không sót một ai.
Hà Vãn nghẹn ngào gân cổ nói: “Ái chà chà, mắt của tôi… Tôi thấy cái gì thế này! Chọc mù mắt chó độc thân của tôi rồi!”
Từ trán đến xương quai xanh của Lâm Tri Vi đỏ bừng, cô vội vàng đẩy Lục Tinh Hàn rồi trèo xuống, nhào tới ôm ấp các cô gái trong đoàn, mấy cô gái nhỏ không kiểm soát được nỗi lòng, ai nấy đều thi nhau gào khóc.
Lục Tinh Hàn sợ Lâm Tri Vi buồn, cậu hắng giọng: “Gọi bà chủ.”
“Vâng, anh Hàn!” Mọi người đồng thanh, lau nước mắt, cực kỳ nghe lời: “Bà chủ Tiểu Lâm…”
Mặt Lâm Tri Vi càng đỏ hơn, cô ngẩng đầu nhìn bốn phía, khắp nơi đều được thiết kế theo phong cách mà cô yêu thích.
Ánh mắt Lục Tinh Hàn ra hiệu mọi người hãy tiếp tục làm việc của mình. Cậu bước qua ôm chặt lấy eo cô, “Đều do em làm đấy, chị thích không?”
Cậu thấp giọng: “Lầu một và hai là chỗ làm việc, lầu ba và phía dưới tách biệt, có thể dùng để nghỉ ngơi, là phòng riêng của chúng ta, chị muốn lên tham quan chút không?”
Phong cách của phòng làm việc rất đơn giản, gọn gàng, nhưng từ tầng một đến tầng ba đều là màu be sữa ấm áp, giống như một chiếc bánh gato nhỏ xinh thực tươi mát, những vật dụng cần thiết trong sinh hoạt đều được chuẩn bị đủ cả.
Từng gợn sóng trong lồng ngực Lâm Tri Vi bắt đầu khơi dậy liên hồi, đôi mắt không ngừng nóng lên.
Nhiệt độ cơ thể Lục Tinh Hàn từ phía sau bao trùm lấy cô, cậu danh tay ôm cô vào lòng, đôi môi chạm lên vành tai cô, khẽ trượt dọc theo vành tai nhẵn nhụi, giọng nói cậu trầm ấm: “Chỗ này dùng làm nơi nghỉ ngơi tạm thời, chúng ta còn có nhà mới thực sự, là ngôi nhà mà em tự tay chọn, tối nay sẽ đưa chị về đó.”
Cậu nhắm mắt lại, cánh tay dùng sức ôm cô: “Từ nhỏ đến lớn, đã qua vài chục năm rồi, em vẫn luôn mơ ước có thể sở hữu một nơi như vậy, tự có được dựa vào chính bản thân mình, trong đó không có bất kỳ người nào khác, chỉ thuộc về em và chị.”
Lâm Tri Vi nhớ tới lúc còn ở nước ngoài, có lần Lục Tinh Hàn từng bảo cô chọn nhà ở, còn đưa tới rất nhiều bản thiết kế biệt thự.
Khi đó cậu còn nói đùa là xem trước thôi, nhưng hóa ra là không phải.
Cậu đã cho cô xem, cũng hứa hẹn sẽ thực hiện, ước nguyện này không phải là nói suông.
Lông mi Lâm Tri Vi ướt đẫm, cô quay lại ôm eo cậu.
Tiếng bước chân dồn dập đi lên truyền đến từ phía tầng trệt, Lâm Tri Vi nhận ra rằng sự yên bình ngắn ngủi này đã chấm dứt, chuyện công khai tình cảm còn rất nhiều vấn đề phải tiến hành xử lý.
Cô tận dụng thời gian nhón chân lên hôn Lục Tinh Hàn một cái, những nghi vấn tích tụ bắt đầu tuôn ra: “Tinh Hàn, Lương Thầm nhắc đến vài lần là ông ta đã nắm được nhược điểm của em, rốt cuộc là em có gì để ông ta nắm được gì vậy?”
Trong giới này làm gì còn người nào trong sạch hơn Lục Tinh Hàn nữa.
Lục Tinh Hàn vỗ nhẹ lên người cô, cậu nhớ là mình vẫn chưa kịp nói tỉ mỉ cho cô biết, bèn cười nhắc nhở: “Chị suy nghĩ một chút về khuyết điểm trước đây của em đi.”
Lâm Tri Vi mờ mịt: “Khuyết điểm?”
Cụm từ này cách Lục Tinh Hàn quá xa.
Lục Tinh Hàn lập tức đắc ý cực kỳ, cái đuôi vô hình đang vẫy loạn cả lên, cậu nhào qua dính lên người cô cọ cọ: “Bé cưng, có phải chị vô cùng yêu thương em hay không… Trong mắt chị, em không có chút khuyết điểm nào sao…”
“Rồi rồi rồi.” Lâm Tri Vi bóp mặt cậu: “Mau nói chính sự.”
Lục Tinh Hàn cúi đầu cười: “Lần đầu tiên hình tượng của em sụp đổ trước mặt chị, chị còn nhớ không?”
Không đợi Lâm Tri Vi trả lời, Viên Mạnh đã gõ cửa: “Tinh Hàn, Tri Vi, lại đây!” Sắc mặt anh ta nghiêm trọng: “Đúng như cậu nghĩ, video cậu đánh nhau với đội bóng rổ trường lần trước khi trở về thành phố Giang vừa bị tung ra rồi.”
Lâm Tri Vi rùng mình.
Lục Tinh Hàn an ủi, vòng quanh cô đi xuống tầng dưới: “Dẫn chị đi xem anh Hàn mười tám tuổi đánh nhau, so với mấy cảnh chiếu trên phim thanh xuân vườn trường thì đúng là tốt hơn nhiều.”
Lâm Tri Vi gấp muốn chết: “Làm gì còn tâm trạng để xem chứ?”
Lục Tinh Hàn kề sát bên tai cô: “Đừng lo, đoạn clip này là em đặc biệt chuẩn bị cho Giải trí Tinh Hỏa.”