Chương 73
Viên Mạnh lo lắng truyền thông sẽ đuổi theo xe nên không dám đưa Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi đi nơi khác, đành lái xe về thẳng giải trí Tinh Hỏa.
Đoàn đội phụ trách điều tra dùng tốc độ nhanh nhất kết hợp thông tin trong video với các chi tiết có sẵn khác, đảm bảo logic chặt chẽ, hình ảnh và văn bản rõ ràng, không có sơ hở.
Cùng lúc đó, Trần Lệnh Nghi cũng không nhàn rỗi.
Bà ta đã bắt đầu suy sụp hoàn toàn do bị kích thích quá độ, khi ở bệnh viện bà ta đột nhiên ngất xỉu, mấy ngày nay còn không dám ra ngoài. Bà ta đã biết phía sau Lâm Tri Vi có người giúp đỡ. Cho dù hận cô đến muốn nghiền xương thành tro cũng không dám khinh thường mà làm loạn.
Tin tức của Lâm Tri Vi bị bế tắc suốt mười sáu tiếng đồng hồ, Trần Lệnh Nghi đánh cược được ăn cả ngã về không, bà ta thề phải thông qua việc giả mạo bằng cấp làm cho cô hoàn toàn sụp đổ.
Để tăng thêm sức thuyết phục, bà ta lại gây ra một làn sóng lớn, thay vì né tránh mọi người như lúc trước, bà ta lại chủ động đứng ra công bố rằng bằng cấp giả mạo của Lâm Tri Vi, thành công thu hút sự chú ý của giới truyền thông.
Trong phòng bệnh trở nên náo nhiệt vô cùng, rất nhiều phóng viên chen lấn từ trong ra ngoài, bác sĩ và y tá đến ngăn cản nhiều lần mà không được, những cảnh báo về “bệnh nhân tinh thần không ổn định” đều bị áp đảo, hàng loạt các loại máy quay, máy ảnh dài ngắn đều hướng về Trần Lệnh Nghi, đưa micro đến bên miệng bà ta.
Trần Lệnh Nghi mở miệng oán trách Lâm Tri Vi làm tất cả đều sai trái.
Đương nhiên, các phóng viên giải trí rất thích nghe, chỉ cần đó là tin nóng, chỉ cần gây được sự quan tâm, bọn họ sẽ nghe không bỏ sót một chữ.
Trần Lệnh Nghi chuột chạy qua đường phải lẩn trốn nhiều ngày, đã gần ở bên bờ vực của sự sụp đổ. Toàn bộ hy vọng của bà ta đều được quyết định vào thời điểm này.
Tư thế cao ngạo trước nay không còn, bà ta nôn nóng muốn trở mình, càng nói cảm xúc càng kịch liệt, thần sắc phấn khích có chút không bình thường.
Từ cửa phòng một ai đó vừa tiến vào: “Nhường đường, nhường đường chúng tôi là chương trình phát sóng trực tiếp.”
Trần Lệnh Nghi hai mắt sáng lên: “Mau để cho chương trình phát sóng trực tiếp đi vào.”
Bà ta đã bị bôi xấu đến mức này rồi, nếu giờ không tận dụng tốt cơ hội duy nhất để nổi tiếng bằng scandal này thì bà ta sẽ không bao giờ còn hy vọng nào nữa.
Để thu hút sự chú ý, chương trình truyền hình trực tiếp còn ghim tên của Lục Tinh Hàn và Tạ Hàm lên. Tất cả những người nổi tiếng có thể gắn lên tên đều bị gắn, hỗn loạn bắt đầu. Cư dân mạng xuýt xoa và tò mò lũ lượt đổ về, mới qua mấy phút mà số lượng người xem trực tiếp đã vượt qua mười ngàn người, số lượng vẫn còn tăng nhanh chóng.
“Tôi thực sự không biết bây giờ mọi người nghĩ như thế nào!” Trần Lệnh Nghi mặc bộ quần áo bệnh nhân được là phẳng phiu, trang điểm tinh xảo, môi thì tô đỏ chót như muốn ăn mừng điều gì đó, giọng điệu chua ngoa: “Lâm Tri Vi cũng đáng được khen ngợi sao? Mọi người đã có rất nhiều thắc mắc về các vấn đề của tôi, còn cô ta thì sao?”
“Là một stylist, mọi người có biết điều quan trọng nhất là gì không? Là tầm nhìn!” Trần Lệnh Nghi vỗ mạnh xuống giường: “Một năm cô ta không đi nước ngoài được lấy một show, hơn nữa cô ta cũng không thể tham gia các tuần lễ thời trang cao cấp lớn trong lần đầu tiên. Tủ đồ thì không có những phiên bản giới hạn. Cô ta lấy đâu ra sự tự tin để định hướng quần áo cho các minh tinh mặc trên người?”
“Cô ta còn mặt mũi nào mà đi tham dự liên hoan phim quốc tế. Đó là nơi tập trung những tên tuổi lớn và hàng hiệu xa xỉ! Cô ta hiểu biết được bao nhiêu?” Trần Lệnh Nghi mỉa mai châm chọc: “Tôi nói cho mọi người biết, kể từ ngày Lâm Tri Vi bước chân vào studio, không có thứ nào cô ấy dùng trên người, đi dưới chân đáng giá hơn một trăm tệ!”
Các phóng viên nhìn nhau thật không thể tin được.
Trần Lệnh Nghi thấy mọi người hoảng hốt thì vô cùng vui vẻ: “Một đôi giày cao gót trên mạng bán khuyến mại có giá vài chục tệ được miễn phí vận chuyển, bị hỏng mà còn tiếp tục sửa lại đi tiếp. Các người muốn nói cần kiệm là đức tính tốt, tôi không có ý kiến. Nhưng cũng phải nhìn xem là trong nghề nghiệp gì. Trở thành stylist cá nhân của các ngôi sao nổi tiếng! Cô ta đủ tiêu chuẩn không?”
Phần bình luận trên chương trình phát sóng lập tức được làm mới: “Tại liên hoan phim, những mẫu trang phục cô ấy mặc đều là những mẫu mới nổi tiếng.”
“Cô ta mặc một lần có thể thay đổi việc mình không phải là người nghèo sao?” Trần Lệnh Nghi lập tức lớn tiếng phản bác lại: “Quanh năm chỉ dùng hàng khuyến mại rẻ tiền, sau ba, bốn năm làm trong giới cô ấy mới được ra nước ngoài lần đầu tiên, từ trong cốt tủy hẳn là cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy thế giới! Tôi dùng cô ta vì tôi thương hại cô ta! Cô ta đã lợi dụng điều đó, với một chút thông minh, cô ta đã trà trộn vào cho đến bây giờ, đã giả mạo trình độ học vấn lại chưa từng học qua chuyên môn, một stylist như vậy, sau này nghệ sĩ nào dám dùng?”
Bà ta càng thêm xúc động, oán hận và ghen tỵ cùng nhau dâng lên, cuồng loạn: “Tạ Hàm lần này xảy ra chuyện gì vậy? Tất cả đều là may mắn! Sau này cô ta còn dám mang người như vậy đi khắp nơi không? Nhóm nhạc nam không dám! Họ sử dụng cô ta khi mới ra mắt thì không sao, nhưng bây giờ họ đã quá nổi tiếng. Với sự phát triển của Lục Tinh Hàn, cậu ấy về sau chắc sẽ là người đại diện cho rất nhiều nhãn hiệu nổi tiếng. Tôi không tin rằng công ty lại có thể để một người sử dụng hàng khuyến mãi giá rẻ ăn theo!”
“Trước đây tôi còn thấy kỳ quái, nhưng bây giờ cuối cùng tôi đã hiểu.” Bà ta thở hổn hển, tiếp tục bịa đặt: “Lâm Tri Vi đã lợi dụng Dung Thụy để đi cửa sau ký hợp đồng với nhóm nhạc nam…”
Giọng nói sắc bén chợt im bặt.
Chương trình phát sóng trực tiếp đột nhiên bị quét bình luận một cách điên cuồng.
Tất cả các phóng viên đang có mặt tại hiện trường và bình luận bay nhanh qua đều đồng loạt sững sờ trước tin tức bùng nổ mới nhất.
Trần Lệnh Nghi là kẻ thứ ba! Bà ta cùng với một đạo diễn nổi tiếng có mối quan hệ ngoài hôn nhân!
Ba năm trước còn dùng thủ đoạn bức tử cô gái trẻ, sau đó bỏ tiền ra để bịt miệng nhằm trốn tránh trách nhiệm pháp lý!
Các thủ đoạn được sử dụng vô cùng quen thuộc, vậy mà cũng làm giả bằng cấp!
Trải qua quá trình công tác, bà ta tạo vỏ bọc để thực hiện các quy tắc ngầm và đường dây mai mối, khi bị ai cự tuyệt, hay dám nói ra sự thật sẽ hủy hoại người đó. Ba năm trước, một cô gái từng nổi tiếng được cư dân mạng biết vì tự tử lại được nhớ đến. Từng câu từng chữ đều tương ứng với những việc làm xấu xa bị vạch trần của Trần Lệnh Nghi.
Một hòn đá rơi xuống nước, tạo ra sóng to gió lớn.
Xử lý xong chứng cứ cuối cùng, Viên Mạnh vội vàng cắt ngang qua màn hình người ngã ngựa đổ đang phát sóng.
Chương trình trực tiếp không dừng lại do sự thay đổi đột ngột, mà còn ghi lại trạng thái gần như chết lặng của Trần Lệnh Nghi vào lúc này.
Âm thanh hơi méo mó, giọng nói chói tai của bà ta vang lên sàn sạt: “Không có khả năng… Không có khả năng!”
Từ trên giường bệnh bà ta ngồi bật dậy, bò ra ngoài, vội vàng đứng lên, giày cũng không đi, cố gắng đẩy phóng viên ra rồi chạy ra ngoài: “Lâm Tri Vi, đi ra! Cút ra đây cho tôi!”
Lâm Tri Vi nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh sáng lập lòe phản chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Lục Tinh Hàn ôm eo cô, hỏi Viên Mạnh: “Anh đã báo cảnh sát chưa?”
Bởi vì xúc phạm làm người khác tự sát, sẽ phải tiếp nhận điều tra, chỉ cần xác nhận được hành vi phạm tội thì sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.
“Báo rồi!”
Trong tấm hình, các phóng viên vây chật như nêm cối chặn trước giường bệnh, micro nhao nhao chĩa về phía mặt Trần Lệnh Nghi, hàng loạt các câu hỏi sắc bén chồng chất được đưa ra, tình huống nghiêm trọng gấp mấy lần so với những gì Lâm Tri Vi phải chịu ở sân bay.
Các phóng viên mà Trần Lệnh Nghi thuê hiện tại lại trở thành Diêm vương tới đòi mạng bà ta, toàn bộ hành động cũng được camera trực tiếp ghi lại cẩn thận, phát sóng cho tất cả khán giả xem không thiếu một ai.
Lục Tinh Hàn nhướng mày: “Vị đạo diễn kia còn chưa ra mặt?”
Viên Mạnh nghiêm mặt nói: “Yên tâm, ông ta sẽ lập tức biết thôi, chắc giờ ông ta đang rất hoảng loạn, mấy phút nữa chắc sẽ có động tĩnh.”
Sau khi nói xong, anh ta hít một hơi thật sâu, Lục Tinh Hàn thực sự là đang liều mạng.
Nếu như Trần Lệnh Nghi là nhánh cây, vậy thì tình nhân của bà ta là vị đạo diễn kia mới chính là một cây đại thụ cắm sâu trong giới giải trí này.
Lục Tinh Hàn thật sự dám khiêu khích ông ta, một khi bị ông ta truy ra ngọn nguồn…
Viên Mạnh lắc đầu thở dài, anh ta cũng điên rồi, vậy đi giúp Lục Tinh Hàn chọc trời, tất cả những gì anh ta có thể làm là dọn sạch dấu vết thật kỹ, tuyệt đối không để nguy hiểm xảy ra.
Không ngoài dự đoán, chưa tới mười phút, vị đạo diễn nổi tiếng họ Triệu đã tức giận ra mặt, giận dữ trách móc đưa tin sai sự thật, khăng khăng mối quan hệ với Trần Lệnh Nghi chỉ là mối quan hệ hợp tác, các cảnh quay trong video đều là Trần Lệnh Nghi vô liêm sỉ lôi kéo ông ta. Ông ta chưa từng có bất kỳ mối quan hệ nào vượt ngoài giới hạn với bà ta.
Để chứng minh sự trong sạch của mình, ông ta đã lợi dụng những tin nóng hiện nay để mạnh mẽ tố cáo khả năng làm việc và nhân cách của Trần Lệnh Nghi, miêu tả vô cùng khó coi.
Đội ngũ quan hệ công chúng hùng hậu đã nhanh chóng giúp ông ta thoát khỏi vụ bê bối.
Chương trình trực tiếp vẫn không ngừng lại.
Phản ứng của đạo diễn Triệu đã được các phóng viên đưa tin cho Trần Lệnh Nghi từ lâu.
Trên màn hình, Trần Lệnh Nghi trang điểm đậm, đầu tóc rối bù, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào các phóng viên, giống như thể bà ta vừa một câu chuyện cười nào đó, vài giây sau, bà ta bỗng nhiên khóc rống lên, tiếng hét đã lạc cả đi, không biết bà ta lấy đâu ra sức mạnh kéo đám đông xông ra ngoài: “… Đã nói rằng khi studio của tôi lớn hơn, chờ khi tôi nổi tiếng ông ta sẽ cưới tôi! Ông ta đã hứa! Ông ta đã hứa chờ khi tôi nổi tiếng sẽ ly hôn và cưới tôi.”
“Tôi làm những điều đó! Tất cả đều là…”
Máy quay rung lắc dữ dội khiến mọi người cảm thấy buồn nôn.
Trần Lệnh Nghi nói năng đứt quãng, điên cuồng lao ra bên ngoài, quật ngã mọi người sau lưng, không ai có thể ngăn cản, bà ta va đầu vào người cảnh sát đang đi đến.
“Tìm bác sĩ điều trị của bà ta tới đây, nếu sức khỏe không có vấn đề nghiêm trọng thì lập tức mang bà ta đi!”
Cơ thể đúng là không có, nhưng tinh thần lại hoảng loạn bất thường.
Cảnh sát vẫy tay: “Mang về điều tra.”
Phát sóng trực tiếp đuổi theo cảnh sát tới lúc đi vào thang máy, cuối cùng thì tuyên bố kết thúc.
Trên mạng mưa rền gió dữ, không cần nhìn cũng đoán được có bao nhiêu rầm rộ.
Màn hình máy tính chuyển sang màu đen.
Trên xe chỉ còn lại tiếng hít thở.
Lâm Tri Vi ngồi ở tư thế như vậy một lúc lâu, cô chậm rãi thả lỏng mười ngón tay đang siết chặt, nhắm mắt lại, ngã về phía sau ngả vào vòng tay Lục Tinh Hàn
Cơ thể ngay lập tức được cậu ôm lấy, giống như một tấm lá chắn, không tiếc chút gì bảo vệ cô bên trong.
Phải chuẩn bị nhiều như vậy nhưng Lục Tinh Hàn chưa bao giờ đề cập đến sự phức tạp đằng sau những chuyện này với cô.
Cậu sợ rằng cô sẽ lo lắng, sẽ bị ảnh hưởng, sẽ ngăn cản cậu.
Chuyện liên quan đến cô, nên cậu luôn có rất nhiều nỗi sợ hãi.
Từ khi cô bắt đầu đặt chân vào cái vòng tròn này, Lục Tinh Hàn mới chỉ là một cậu nhóc còn đi học, nhưng tới hôm nay, chỉ ngắn ngủi vài năm, cậu đã trưởng thành đủ để xoay chuyển thế cục.
Lâm Tri Vi ngẩng đầu lên, nhìn thấy lông mày của Lục Tinh Hàn đang nhíu lại, vẻ mặt không có thả lỏng chút nào, cô nhanh chóng hiểu ra: “Kết quả không phải như em mong đợi sao?”
Đôi mắt Lục Tinh Hàn đen nhánh, lẩm bẩm nói: “Bà ta bị điên rồi.”
Phản ứng của Trần Lệnh Nghi trên màn hình từ đầu đến cuối đều được ghi lại, không giống như đã được dự tính từ trước.
Tuy rằng sự tồn tại của các bác sĩ rất thấp, nhưng họ cũng đã cố ý kêu mấy câu “Tinh thần bệnh nhân không ổn định.”
Viên Mạnh hỏi: “Có phải giả vờ không?”
Lục Tinh Hàn im lặng một lúc mới giao việc cho Viên Mạnh: “Phải luôn theo dõi bất cứ lúc nào, nếu là giả điên, nhất định không được để bà ta thành công, nếu thật sự là điên rồi…”
Nếu thật sự là điên rồi thì mọi chứng cứ phạm tội đều không thể nói ra từ miệng bà ta.
Tất cả những bằng chứng mà cậu dùng hết khả năng để tra ra được đã công khai toàn bộ.
Nhưng không có bất kỳ một đầu mối nào có thể xé rách việc bà ta làm giả bằng cấp. Cô gái tự tử kia đã sớm qua đời, ngay cả khi cha mẹ cô ấy có thể chứng minh được Trần Lệnh Nghi đã bịt miệng bọn họ, nhưng chuyện làm giả bằng cấp cũng chỉ là di ngôn, cũng không có bằng chứng.
Cậu vốn định đợi sau khi Trần Lệnh Nghi sa lưới, lúc thẩm vấn nhất định sẽ nói rõ hành vi phạm tội, lúc đó đạo diễn Triệu không tránh khỏi có liên quan, dù là di ngôn bên trong Trần Lệnh Nghi và cây đại thụ sau lưng bà ta, hay những lời cuối cùng mà Trần Lệnh Nghi vừa la lên, cũng sẽ làm mọi người đánh giá rằng hành vi hãm hại các cô gái trẻ của studio đều có liên quan đến ông ta.
Viện thiết kế nổi tiếng thuộc top ba thế giới, có thể khiến Tần Tư Tư không phân biệt nổi bằng cấp thật giả thì chắc chắn không phải xưởng nhỏ nào cũng có thể làm được.
Năm lần bảy lượt quen dùng thủ đoạn bẩn thỉu khiến người ta không tra được dấu vết, vị đạo diễn Triệu kia chắc chắn là đóng góp không ít sức lực.
Nhưng nếu Trần Lệnh Nghi chịu không nổi kích thích, thực sự phát điên, đạo diễn Triệu sẽ nhân cơ hội rũ sạch quan hệ.
Toàn bộ manh mối dẫn đến kết quả đều sẽ bị đứt gãy.
Lưng của Lục Tinh Hàn không hiểu sao lại thấy lạnh lẽo.
Lâm Tri Vi cảm nhận được, cũng đoán ra được cậu đang lo lắng điều gì, bàn tay ấm áp đặt lên gáy lạnh lẽo của cậu nhẹ nhàng vuốt ve: “Tinh Hàn, em làm nhiều rồi, còn lại chị sẽ làm.”
Hai ngày sau, toàn bộ sự việc của Trần Lệnh Nghi đã lên men đến cực điểm.
Tất cả những hành động xấu xa trong quá khứ của bà ta đã được phơi bày ra công chúng, vấn đề bằng cấp của Lâm Tri Vi cũng nóng lên, trong vòng mười sáu tiếng bao gồm cả quá trình Amway đã tìm ra dấu vết hoạt động của Trần Lệnh Nghi. Bắt đầu có một số lượng khả quan tin tưởng Lâm Tri Vi bị cố ý hãm hại.
Nhưng còn những người khác, họ vẫn đang ồn ào chửi bới, chỉ sợ thiên hạ không loạn, khăng khăng nếu không có bằng chứng thực tế thì không thể tẩy trắng được.
Cảnh sát sau đó cũng đã thông báo về diễn biến vụ án, cha mẹ cô gái thừa nhận việc Trần Lệnh Nghi trả giá cao để bịt miệng bọn họ họ, nhưng hồ sơ của những lần chuyển khoản ghi chép không đủ rõ ràng, di ngôn của cô gái cũng không có cách nào kiểm chứng. Quan trọng nhất là sau nhiều lần kiểm tra khác nhau, Trần Lệnh Nghi được chẩn đoán là do bị kích thích mạnh nên dẫn đến tâm thần phân liệt, không thể giao tiếp bình thường.
Lục Tinh Hàn đã cho người xác minh nhiều lần, kết quả đều như nhau.
Trần Lệnh Nghi không phải là giả vờ, bà ta thực sự đã phát điên rồi. Hơn nữa, theo chẩn đoán của người có chuyên môn, khả năng hồi phục có thể cực kỳ thấp, hiện tại đã không còn khả năng tự chăm sóc bản thân.
Mọi thứ đều lâm vào cục diện bế tắc.
Sau khi tất cả tin tức đã qua giai đoạn nóng nhất, dần dần bị chìm xuống, khi không có thay đổi lớn nào để kích thích sự quan tâm của mọi người, thì lúc này chỉ còn Lâm Tri Vi ở lại trung tâm.
Những chuyện không thể điều tra nhanh chóng bị bỏ qua, nhưng vấn đề của Lâm Tri Vi đều rất nhạy cảm vì liên quan đến những người nổi tiếng, vừa đúng đã trở thành sự chú ý của tất cả giới truyền thông.
Có quá nhiều câu hỏi đang chờ cô trả lời.
Mọi sự chú ý đều tập trung vào cô.
Chỉ cần cô vẫn ở trong cái vòng này, chỉ cần còn tiếp tục làm việc thì cũng đừng mong thoát được.
Cho dù Lục Tinh Hàn phản đối kịch liệt, Lâm Tri Vi vẫn quyết định một mình nhận lời phỏng vấn của giới truyền thông, trong lòng cô ngay thẳng không sợ bất luận kẻ nào chất vấn ngọn nguồn.
Lục Tinh Hàn liên tục mấy ngày tỏa ra khí áp thấp khiến cho không ai dám đến gần cậu.
Viên Mạnh ở bên cạnh hô hấp cũng rất khó khăn, khi Lâm Tri Vi gọi đến, anh ta càng khẩn trương hơn, chạy đi xa mới dám nhỏ giọng trả lời: “Cô Tiểu Lâm, cô có chắc là không sao chứ?”
Lâm Tri Vi vẫn còn cười: “Không sao, tôi bắt đầu đây.”
Viên Mạnh cắn răng: “Được rồi, tôi sẽ hết sức chú ý, có chuyện gì tôi sẽ lập tức giải quyết.”
“Truyền hình trực tiếp… Đừng để Tinh Hàn xem.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Vừa cúp máy, Viên Mạnh đã cảm giác được một ánh mắt muốn giết người. Mặt mày Lục Tinh Hàn vô cảm, thấp giọng nói: “Đến giờ rồi, mở chương trình phát sóng trực tiếp ra đi.”
Viên Mạnh khóc không ra nước mắt.
Cô Tiểu Lâm à, bộ dạng này của Lục Tinh Hàn chỉ có cô mới có thể giải quyết. Đừng trách tôi nhát gan.
Trước liên hoan phim, khi Lâm Tri Vi gấp rút chuẩn bị cho công việc, Viên Mạnh đã tìm cho cô một phòng chế tác tạm thời để làm văn phòng. Cô chọn địa điểm ở đây, ăn mặc thật xinh đẹp.
Hà Vãn hai mắt đỏ bừng: “Tri Vi, chị có thể làm gì đây? Những người đó hẳn là không có ý tốt, chờ bắt em để đào được tin tức!”
Lâm Tri Vi vỗ vai cô ấy: “Không cần đâu, em có thể giải quyết.”
Đúng giờ, cô mở cửa đi ra ngoài. Tầng một đã đứng kín người, cô bình tĩnh đi xuống cầu thang xoắn ốc, bất chấp các máy quay khác nhau đang không ngừng hướng tới.
Các phóng viên cũng không lạ gì mặt cô, biết cô là người hiền lành, dịu dàng, bị đối xử mạnh bạo khẳng định là không thể chịu đựng nổi, biết đâu lại bị ép đến mức biến thành quả khô.
Cho nên vừa mới bắt đầu, các câu hỏi đặt ra đều rất gay gắt.
“Cô Lâm, chuyện bằng cấp giả của cô đến nay vẫn chưa có bằng chứng xác thực, không có cách nào hoàn toàn sáng tỏ, cô có gì để nói không?”
Lâm Tri Vi khẽ cong môi, giọng nói trong sáng: “Sự thật chính là sự thật. Bất kể khi nào anh đặt câu hỏi, tôi vẫn có hai câu nói đó. Không làm giả, tất cả đều là ác ý hãm hại. Cho dù người hại tôi bây giờ đã điên rồi nhưng tôi sẽ không thay bà ta gánh oan ức.”
Giọng cô vang lên: “Hơn nữa, tôi cũng tốt nghiệp từ một trường đại học trọng điểm trong nước. Suốt bốn năm học, tôi chưa từng bị ghi bất kỳ điểm xấu gì cả, tất cả các môn học và luận văn tốt nghiệp đều đạt điểm cao. Tôi tự hào về trường cũ của mình, và tôi không nghĩ việc đổi nghề giữa chừng là điều đáng xấu hổ, lại càng không thể dùng trò dối trá để tự xúc phạm bản thân.”
“Nhưng trong ngành này, cô chưa từng trải qua đào tạo chuyên nghiệp cũng là sự thật.”
Lâm Tri Vi gật đầu: “Tôi chưa từng phủ nhận điều đó, nhưng quá trình làm việc chính là học tập, và thành tích của tôi chứng minh tất cả.”
“Thành tích? Nhưng theo lời Trần Lệnh Nghi, cô có thể ký hợp đồng với nhóm nhạc nam đều dựa vào mối quan hệ với Dung Thụy.”
Ánh mắt Lâm Tri Vi lạnh lùng nhìn qua: “Xin mời cô đi xem lại những bài khen ngợi phong cách không có sai lầm của nhóm nhạc nam từ khi ra mắt đến nay, sau đó hỏi tôi câu này.”
Phóng viên nghẹn lời đến sững sờ, lập tức có người không cam lòng yếu thế tiếp tục hỏi: “Từ khi làm việc đến nay, trên người cô đều mặc quần áo giảm giá, tất cả đều là đồ rẻ tiền. Cái này nhất định là thật phải không?”
Lâm Tri Vi không sợ hãi, nâng cằm lên: “Là thật.”
Phóng viên hài lòng cười lạnh, nhìn quần áo của cô từ trên xuống dưới: “Vậy thì tại sao bây giờ cô lại mặc một chiếc váy hàng hiệu như vậy?”
“Bây giờ?” Lâm Tri Vi bình tĩnh nhìn cô ta: “Cô đang nói về bộ quần áo trên người tôi?”
Ngay khi phóng viên cảm thấy có điều gì đó không ổn, Lâm Tri Vi đã trả lời: “Áo chín mươi tệ, váy tám mươi lăm tệ, miễn phí vận chuyển, có muốn tôi gửi đường link cho cô không?”
Hiện trường không khỏi phát ra kinh hô cảm thán.
Mỗi người đều tự nhận mỗi ngày đều gặp những ngôi sao nổi tiếng, tự nhận là khi nhìn quần áo có đáng tiền hay không đều là dùng hỏa nhãn kim tinh, tất cả đều sửng sốt không nhìn ra bộ này của Lâm Tri Vi có vấn đề.
… Stylist chính là stylist.
Chờ đã, không phải là là tình huống như vậy!
Lâm Tri Vi ánh mắt quét qua toàn hội trường: “Tiếp tục đi.”
“… Cô biết ăn mặc đẹp thì có thể chứng minh điều gì?” Có người đối chọi gay gắt: “Cô phục vụ những người nổi tiếng, những món hàng khuyến mại giá rẻ này thì có người nổi tiếng nào cần? Cô có thể nhận ra những thương hiệu xa xỉ không? Hàng năm tuần lễ thời trang tại Paris-Milan cô có đi tham dự không?”
Lâm Tri Vi hít một hơi: “Tôi không mặc, không có nghĩa là tôi không hiểu. Tại liên hoan phim quốc tế tôi phụ trách hai người, toàn bộ hành trình tạo ra mười hai bộ khác nhau, không phạm một sai lầm. Như vậy vẫn không đủ để chứng minh sao?”
Hai mắt cô trong trẻo, sáng long lanh: “Tôi thực sự chưa từng tham dự một tuần lễ thời trang nào, chưa từng ra nước ngoài tham dự một show diễn lớn. Cũng không phải tôi không đủ năng lực, mà là khi đó tôi đang dưới quyền Trần Lệnh Nghi, bà ta đã chặn hết toàn bộ cơ hội của tôi. Các vị, với tư cách là cơ quan ngôn luận, tại sao không quy kết trách nhiệm của những người đã làm điều sai trái, mà lại đến đây để gây hấn với nạn nhân?”
Toàn hội trường im lặng.
Trước màn hình trực tiếp, Viên mạnh cảm thấy lo lắng đến khó chịu, cẩn thận từng li từng tí nhìn trộm phản ứng của Lục Tinh Hàn.
Từ khi bắt đầu đến giờ, cậu vẫn chưa từng động đậy.
Giới truyền thông bị câu trả lời mềm mỏng của Lâm Tri Vi làm cho sửng sốt, họ biết cô không phải là người dễ trêu. Nếu tiếp tục hỏi những câu tượng tự sẽ không thu hoạch được gì.
Có người đã thay đổi hướng gió, hỏi cô: “Bỏ qua chuyện của Dung Thụy trong nhóm ca nhạc nam không nói, cô Lâm và Lục Tinh Hàn cũng rất thân thiết, cậu ấy đã công khai bảo vệ cô hai lần, giữa hai người có phải thực sự có một mối quan hệ đặc biệt không?”
Lâm Tri Vi lông mi run rẩy, mỉm cười: “Lục Tinh Hàn luôn tốt với tất cả mọi người, cô không biết sao?”
“Em ấy là một người tốt bụng, nhiệt tình, không chịu được khi thấy ai đó xung quanh mình bị vu khống. Tôi chỉ là một trong những nhân viên bình thường nhất xung quanh em ấy. Cho dù đó là tôi hay bất kỳ ai khác.”
Cô khẳng định: “Em ấy cũng sẽ lựa chọn như vậy.”
Lục Tinh Hàn không thể nhịn được nữa, giơ tay đóng máy tính lại, đứng lên đi ra ngoài. Viên Mạnh vội vàng đuổi theo cậu, thấy cậu bước vào phòng tập thể hình do công ty chuẩn bị cho họ.
Viên Mạnh không dám rời đi, lặng lẽ quan sát qua khe cửa.
Lục Tinh Hàn đeo găng tay lên, không nói một lời, chỉ im lặng đánh vào bao cát đang treo thả xuống giữa phòng.
Âm thanh nặng nề vang lên đến rợn người.
Viên Mạnh cảm thấy hoảng sợ, nhịn không được đẩy cửa: “Tinh Hàn, đừng như vậy…”
“Đi ra ngoài.”
Âm thanh khàn khàn dọa người.
Viên Mạnh im lặng, quay lại cửa nhìn chằm chằm cậu, mãi cho đến khi chiếc áo sơ mi trắng cậu mặc thấm đẫm mồ hôi, cậu tháo găng tay ra ném đi, dùng tay trần tiếp tục phát tiết cơn giận.
Nếu tiếp tục như thế sẽ đổ máu mất!
Viên Mạnh không cẩn thận giữ cửa tạo ra một tiếng động nhỏ, Lục Tinh Hàn thoáng nghiêng tới ánh mắt quét qua làm anh ta thiếu chút nữa mất nửa cái mạng.
Càng đừng nghĩ tới đi vào ngăn cản cậu.
Viên Mạnh thở hồng hộc chạy vào hành lang, đúng lúc Lâm Tri Vi gọi điện thoại đến, anh ta cố gắng giữ giọng bình tĩnh bắt máy: “Mọi chuyện bên tôi đã kết thúc rất thuận lợi, Tinh Hàn không xem chứ?”
“Tinh Hàn…” Viên Mạnh muốn khóc: “Tinh Hàn không tốt lắm.”
Lâm Tri Vi chuẩn bị đầy đủ lên xe Viên Mạnh chuẩn bị cho cô, đi thẳng đến giải trí Tinh Hoả. Cô tránh mọi người chạy như bay lên lầu. Cô thấy Viên Mạnh đầu toát mồ hôi vẫy tay ra hiệu với cô: “Cô Tiểu Lâm, mau tới xem cậu ấy, tôi, tôi canh cửa, cô đừng lo, sẽ không để ai quấy rầy hai người.”
Nhìn qua khe hở của cánh cửa đang mở, cả người Lục Tinh Hàn như vừa được vớt ra từ trong nước ra. Dù toàn bộ khớp xương của ngón tay đều đã đỏ lên nhưng cậu vẫn máy móc lặp đi lặp lại hành động của mình.
Lâm Tri Vi nhẹ nhàng trở tay đóng cửa lại. Đôi mắt bình tĩnh khi đối mặt với nhiều sự ép hỏi đã không còn, giờ đây chứng kiến Lục Tinh Hàn như vậy cuối cùng cũng ươn ướt.
“Tinh Hàn.”
Lục Tinh Hàn không nghe thấy.
Lâm Tri Vi chạy đến, ôm chặt cậu từ phía sau: “Tinh Hàn.”
Bao cát mãnh liệt lay động.
Lục Tinh Hàn gần như đứng không vững, cơ bắp toàn thân căng cứng đau đớn. Những giọt mồ hôi lăn xuống uốn lượn tạo ra tầng tầng lớp lớp dấu vết. Cậu cố gắng kiềm chế sự run rẩy, hơi thở dồn dập đầy đau đớn.
Cậu cúi đầu, nhìn hai tay Lâm Tri Vi đang ôm chặt eo của mình.
Nhỏ như vậy, trắng như vậy, xứng đáng được nhận những gì tốt đẹp nhất, được yêu thương và che chở.
Trong cổ họng cậu đầy đau đớn, há miệng chỉ có thể phát ra âm thanh không rõ ràng.
Một lúc sau mới miễn cưỡng phát nói được: “Xin lỗi.”
Nước mắt Lâm Tri Vi hòa cùng mồ hôi của cậu: “Em nói nhảm gì vậy?”
“Nếu như không phải em…”
Cậu cắn chặt hàm răng: “Nếu như không phải em, chị sẽ không phải mệt mỏi kiếm nhiều tiền như vậy, cũng sẽ không để bản thân phải khổ cực, bị người khác chỉ chỏ quần áo mặc trên người.”
Trái tim Lâm Tri Vi đau như bị dao cắt: “Đừng nói nữa!”
“Chuyện của Trần Lệnh Nghi, đều do em làm không tốt, để lại cho chị nhiều rắc rối như vậy.”
“Tinh Hàn…”
“Thậm chí cả quan hệ của chúng ta, chị cũng chỉ có thể miêu tả mình là người bình thường nhất, không có liên quan gì đến em.”
“Lục Tinh Hàn!”
Giọng cậu hoàn toàn đứt quãng: “Em không làm được gì cả!”
“Vi Vi…” Hai mắt mờ mịt, trên mu bàn tay chảy ra rất nhiều vết máu: “Em không làm được gì cả… Em còn có tư cách sao… Còn có tư cách được chị yêu sao?”
Năm ngón tay của Lâm Tri Vi giữ chặt cánh tay cậu, xoay người cậu lại, ôm lấy cái cổ ướt đẫm mồ hôi của cậu kéo xuống rồi kiễng chân lên, hôn cậu thật mạnh.
Chương 74
Môi cậu lạnh như băng, vừa mới chạm vào đã làm cô thấy run rẩy.
Sau đó tiến tới giống như trừng phạt, cô chủ động tìm đầu lưỡi của cậu rồi cuốn lấy.
Lục Tinh Hàn chỉ bất động trong chốc lát, sau đó lập tức ôm chặt người vào trong lòng, chỉ hận không thể ép chảy ra từng giọt máu, để cho cô cùng mình hoàn toàn hòa nhập làm một.
Cậu không chịu bị động, lập tức ôm lấy mặt cô hôn thật sâu, chiếm đoạt môi lưỡi của cô, hết lần này đến lần khác để xác định rằng người cậu đang ôm chặt thuộc về cậu.
Lâm Tri Vi bước chân loạng choạng vô tình vấp phải găng tay đấm bốc mà Lục Tinh Hàn vừa ném xuống đất, đầu gối cô khuỵu xuống, cậu khẩn trương ôm eo cô, cả hai ngã nhào xuống đất.
Môi cô bị ép phải tách ra, Lâm Tri Vi dứt khoát ngồi quỳ trên sàn nhà, bóp lấy cằm cậu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe: “Lục Tinh Hàn, nếu em còn dám nói những lời như vậy nữa, chị sẽ không hôn em!”
Lục Tinh Hàn si ngốc nhìn cô, khàn giọng nói: “Không được.”
“Tại sao không được?”
“Không hôn em… không được.”
Lâm Tri Vi càng dùng sức nhéo mạnh hơn: “Về sau còn nói nữa không? Em không có tư cách?” Cô nghiến răng cố ý chọc giận cậu: “Vậy thì những người khác có tư cách à?”
“Người khác là ai!” Cậu đột nhiên bị kích thích, giống như điên lên đè ép đến cô mà hôn thật mạnh: “Không được có người khác!”
Lâm Tri Vị thuận thế nằm trên sàn nhà, vòng tay ôm lấy lưng đầy mồ hôi của cậu: “Em biết vậy thì tốt rồi, chị cũng nói cho em biết, đây là lần cuối cùng, không cho phép em lại nghĩ như vậy, không cho phép em nói như vậy, nhớ chưa?”
Lục Tinh Hàn chôn mặt vào cổ cô, vừa liếm vừa cắn, cất giọng mũi rầu rĩ nói: “Nhớ kỹ… Vi Vi, hãy cho em thêm một chút thời gian, em sẽ đòi lại tất cả những uất ức mà hiện nay chị phải chịu về.”
Lồng ngực Lâm Tri Vi phập phồng, hôn lên trán cậu: “Đừng làm chuyện ngu ngốc, tình huống hiện tại chính là những gì tốt nhất chúng ta có thể làm được.”
Nền nhà quá cứng, Lục Tinh Hàn nằm thẳng người ôm cô vào lòng, không cãi lại mọi chuyện có phải tốt nhất hay chưa.
Cậu có thể tiếp tục làm nhiều hơn nữa.
Lâm Tri Vi bật cười, vỗ vỗ cơ bắp trước ngực của cậu: “Em so với nền nhà còn cứng hơn đấy.”
Để tìm vị trí nằm sấp được thoải mái hơn, cô vô thức cọ chân cậu mấy lần, uốn qua uốn lại tìm tư thế thoải mái, vất vả lắm mới nằm được ổn định, không ngờ lại thấy trạng thái cậu không ổn, giống như đang mím môi đè nén điều gì đó.
Cô lại nhẹ nhàng di chuyển lần nữa, vô tình đụng phải một thứ gì đó cứng rắn hơn nhiều so với cơ bắp… Ở tại nơi nào đó.
Lâm Tri Vi sững người, vô thức siết chặt quần áo của cậu.
Lục Tinh Hàn đè đầu cô xuống hôn, hơi thở đục ngầu: “Chị ngoan nào, đừng lộn xộn.”
Không… Không dám lộn xộn!
Sắc mặt Lâm Tri Vi đỏ bừng, cơ thể không dám nhúc nhích, ánh mắt lo lắng nhìn xung quanh, liếc thấy vết máu trên mu bàn tay cậu, cô lập tức tỉnh táo lại, vội vàng bò xuống, chỉ vào chỗ đang gồ lên thành một đống lớn của cậu: “Mau lên… Làm cho nó nghe lời! Cùng chị… Đi theo chị còn xử lý vết thương!”
Lục Tinh Hàn ngước mắt nhìn theo, bất lực xoa xoa trên chân cô, cười khổ nói: “Vi Vi, nó không nghe lời của em.”
Nó chỉ nghe lời chị.
Việc này phải đợi đến khi nào…
Lâm Tri Vi bỏ mặc cậu ở một bên, đứng dậy chạy ra cửa, khe khẽ mở cửa một đường nhỏ, Viên Mạnh đang ngồi xổm cách đó không xa, vẻ mặt buồn rầu nhìn mặt đất hút thuốc.
“Cô Tiểu Lâm? Tinh Hàn sao rồi?”
Lâm Tri Vi lắc đầu: “Không sao, anh Viên, anh tìm giúp tôi hộp thuốc được không? Tay cậu ấy…”
“Được, chờ một chút.”
Lâm Tri Vi cầm hộp thuốc trở lại, Lục Tinh Hàn vẫn nằm tại chỗ, ánh mắt sáng ngời nhìn theo cô.
Cô trộm liếc nhìn một nơi nào đó, giống như nó đã biến mất một chút.
Cô hắng giọng, toàn thân âm thầm nóng lên, nhớ tới tối hôm đó ở khách sạn cô đã đồng ý với cậu một chuyện.
Lâm Tri Vi cắn môi, ngồi xổm người xuống, cẩn thận từng li từng tí xử lý vết thương trên tay cho cậu, vết máu được lau sạch, vết trầy xước rỉ máu đỏ tươi lộ ra, cô đau lòng nhìn mặt đất tức giận, lại cẩn thận bôi thuốc. Vừa đóng hộp thuốc lại, thì có điện thoại gọi tới.
Cô không xác định được là chuyện gì, nhưng trực giác cảm thấy không tốt lắm, nên đi xa một chút mới trả lời: “Chị Vãn.”
Hà Vãn có chút hoảng hốt: “Tri Vi, đã có năm đơn hàng bị hủy.”
“Vâng.” Lâm Tri Vi rũ mắt xuống: “Em biết rồi.”
Kết quả này đều nằm trong dự liệu của cô.
Vốn đã sắp xếp các buổi hẹn tới tận cuối năm, hiện tại lại đang giảm mạnh. Nhưng thái độ của một số người đại diện cũng được coi là lịch sự, họ còn khó xử đưa cho cô một lời giải thích rằng: “Không phải họ phủ nhận năng lực của cô, nhưng tất cả mọi người đều ở vòng, cô cũng có thể hiểu được chúng tôi, nghệ sĩ nào cũng không muốn liên hệ với một stylist có quá nhiều tai tiếng, chưa kể những chuyện gây tranh cãi của cô thực sự hơi nhạy cảm.”
Đúng vậy, nhạy cảm.
Bằng cấp giả không có cách nào hoàn toàn làm sáng tỏ, việc không tốt nghiệp chính quy lại bị công chúng phóng đại lên. Nếu như là một người xuất thân bình thường bị lộ ra, thì có thể trở thành một câu chuyện tự học thành tài được mọi người ca tụng, nhưng lại bị dính cùng với vụ bê bối.
Hoàn toàn thay đổi ý nghĩa, thành tích và mọi sự cố gắng đều bị phai mờ. Nhãn mác của cô bây giờ đã trở thành “tính cách khó đoán”, “xuất thân gian khổ”, “chưa trải sự đời”, “ếch ngồi đáy giếng”…
Hà Vãn cuối cùng thở dài: “Thời điểm phỏng vấn truyền thông hơi quá đáng, Trần Lệnh Nghi cũng thật là buồn nôn, sắp chết đến nơi rồi còn muốn ăn nói bậy bạ để lại gây phiền toái cho em! Tri Vi, phóng viên hỏi những cái đó, nếu như em không thừa nhận sẽ tốt hơn một chút?”
Lâm Tri Vi nói: “Những điều em đã thừa nhận cũng không phải là bí mật. Nếu em phủ nhận nó thì sẽ càng tồi tệ hơn. Chị Vãn, không sao đâu, rồi sẽ có lối thoát.”
Giọng của Lục Tinh Hàn từ sau lưng vang lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Tri Vi cúp máy, điều chỉnh hô hấp, quay lại với một nụ cười nhạt: “Mấy đơn hàng hẹn lúc trước bị hủy, cũng bình thường thôi mà.”
Lục Tinh Hàn hồi lâu vẫn không nói chuyện, chậm rãi tiến lên nắm lấy tay của cô: “Còn có em, chuyên môn của chị chỉ được dùng trên người em. Những ai đã rút đơn về sau có quỳ xuống đất cầu cũng không tiếp nữa.”
Lâm Tri Vi cười lắc cánh tay cậu: “Được rồi, sẽ không tiếp, chuyên môn phụ trách giúp em mặc đẹp nhất, mỗi ngày đều làm chói mù mắt người khác.”
Cô cúi đầu để che giấu sự lo lắng của mình ở đáy mắt.
Trần Lệnh Nghi nói đúng, với sự phát triển của Lục Tinh Hàn hiện nay, về sau đại ngôn những nhãn hàng cao cấp chỉ có nhiều chứ không ít, mà hạn hợp đồng của cô với Giải trí Tinh Hỏa chỉ có ba tháng.
Hơn nữa, hiện tại bản thân cô đang có rất nhiều tranh cãi, cô cũng không dám nghĩ đến chuyện liệu có thể ở bên cạnh Lục Tinh Hàn hay không.
Bên trong giới giải trí thường có ảnh hưởng lẫn nhau.
Khi cô trở nên nổi tiếng, tất cả tranh nhau đến xếp hàng. Còn lúc cô đang đứng trên lưỡi dao thì lập tức rời đi, chỉ sợ rằng mình chậm hơn so với bất kì người nào khác, bị đối thủ lợi dụng điều đó để nói luyên thuyên nghị luận.
Một tuần sau, Lâm Tri Vi nhận được cuộc gọi cuối cùng rút lại đơn đặt hàng.
Cô lẳng lặng ngồi trong studio tạm thời, căn nhà mà lúc trước được Viên Mạnh thuê dùng để ứng phó nhu cầu bức thiết sử dụng cũng sắp hết hạn thuê.
Mọi người trong đội đều tập trung ở dưới lầu, không ai dám lên quấy rầy cô, sợ cô sẽ bị tổn thương thêm.
Trong lòng Lâm Tri Vi tràn đầy áy náy.
Họ đã tìm đến cô để nương tựa, nhưng giờ cô khiến họ không có nhà để về.
Giọng nói Viên Mạnh mơ hồ vang lên bên ngoài, Lâm Tri Vi lấy lại tinh thần, đứng lên ra chào hỏi: “Viên ca, sao anh nay lại rảnh rỗi qua đây?”
Nhóm nhạc hôm nay đã thu âm một ca khúc mới ngày hôm nay, buổi sáng cô vừa mới đi qua trang điểm, lúc này Viên Mạnh đáng lẽ phải rất bận rộn.
Viên Mạnh sắc mặt ngưng trọng: “Cô Tiểu Lâm…”
Tim Lâm Tri Vi giật mình, cô hiểu rõ: “Ban giám đốc công ty muốn thay đổi người, đúng không?”
Viên Mạnh nắm chặt tay.
Trong nháy mắt Lâm Tri Vi xúc động, cô rất muốn đi tìm gặp sếp của Giải trí Tinh Hỏa để nói chuyện. Người khác có thể không tín nhiệm cô, nhưng chỉ duy nhất Giải trí Tinh Hỏa là không thể!
Gương mặt toàn thịt của anh ta vì căng thẳng mà run lên: “Tôi đã tranh cãi, nhưng bọn họ… Rất khó chơi. Nói cái gì mà sự việc lần này quá gây tranh cãi, lại quan hệ phức tạp, người hâm mộ sẽ có ý kiến, không tốt cho sự phát triển sau này của nhóm nhạc.”
“Tất cả đều là nói nhảm! Tất cả đều là bạo biện!” Viên Mạnh tâm tình kích động: “Tôi nghĩ rằng họ đang cố tình đổ thêm dầu vào lửa!”
Lâm Tri Vi kiên nhẫn nhắm mắt lại: “Tinh Hàn còn chưa biết đúng không?”
Việc ký kết hợp đồng chỉ có ba tháng Lục Tinh Hàn cũng không biết, nếu không cậu đã sớm bùng nổ.
Viên Mạnh im lặng: “Tạm thời tôi không dám để cho cậu ấy biết, nhưng thời gian sắp tới, sẽ không nói dối cậu ấy được nữa đâu.”
Lâm Tri Vi đưa mắt nhìn ra ánh nắng đang rực rỡ bên ngoài cửa sổ.
Khi cô ở nước ngoài, cô nghĩ đến việc trở lại tự khởi nghiệp, treo lên biển hiệu của studio rồi dẫn dắt mọi người trong phân đội nhỏ chăm chỉ làm việc. Ở bên Lục Tinh Hàn, cùng cậu bước đi ngày càng xa hơn.
Đột nhiên, bây giờ mọi kế hoạch dường như trở nên xa xỉ, xa vời đến khó mà với tới.
Bởi vì câu trả lời lúc phỏng vấn của cô không uyển chuyển, hầu hết các nghi ngờ trên mạng đều nhằm chống lại cô đã lặng lẽ bị thay thế bằng các chủ đề mới, nhưng bản chất thực sự bị ảnh hưởng chính là thái độ của những người trong cuộc, bây giờ mới thực sự trở thành áp lực gây ra cho cô.
“Anh Viên, anh về trước đi.” Vẻ mặt Lâm Tri Vi bình tĩnh kiên định: “Có thể giấu diếm vài ngày thì tốt vài ngày, tôi sẽ mau chóng liên hệ công việc mới. Tôi nhất định phải thoát ra ngoài.”
Cô đứng thẳng người: “Tôi nhất định cũng sẽ có thể ra ngoài.”
Cho đến chạng vạng tối, tất cả các đoàn đội mà Lâm Tri Vi có thể tìm cô đều đã liên lạc qua một lần, chấp nhận cả vị trí pha cà phê, cô cũng chỉ nhận được lời từ chối nhã nhặn, thậm chí còn bị không ít lời chế giễu. Nếu muốn làm vị trí pha cà phê, còn cần cô phối hợp lăng xê tạo ra một làn sóng gây chú ý kiếm sự chú ý.
Khi màn đêm buông xuống, di động lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
Lâm Tri Vi ngẩng đầu đang chôn dưới cánh tay lên, lấy lại sức lực, cầm lên vừa nhìn lại là Tạ Hàm.
Tạ Hàm vẫn như cũ nói thẳng: “Tôi mọi việc xong rồi, mấy ngày nay cô có rảnh không?”
Cô ấy cười lớn: “Nếu cô rảnh rỗi, chuẩn bị đến đây để trả hẹn!”
Lâm Tri Vi hơi ngẩn ra: “Tôi có cuộc hẹn nào?”
“Không phải chứ, cục cưng, cô quên rồi sao?” Tạ Hàm kêu to: “Trước khi rời khỏi đảo, đã nói lúc nào hết bận, tôi sẽ thu xếp cho cô đi gặp cô giáo Hứa Đại!”
Lâm Tri Vi kinh ngạc: “Dựa vào tình huống hiện tại của tôi, cô giáo Hứa Đại còn muốn gặp mặt tôi sao?”
Tạ Hàm nói nghiêm túc: “Xem ra thì đúng là như vậy, nhưng so với lúc trước tình huống có thể phức tạp hơn một chút. Nếu cần phải thông qua quá trình khảo hạch, Tri Vi, cô có tự tin vượt qua không?”
Lâm Tri Vi không chút do dự: “Có.”
Tạ Hàm mỉm cười: “Tốt quá, như vậy mới đúng. Cô chuẩn bị một chút đi, bà ấy nói rằng sẽ gặp mặt rồi đánh giá luôn. Tuần sau, bà ấy sẽ đưa đoàn đội đến tuần lễ thời trang rồi coi như cô một là một người trong số họ đó.”
“Tri Vi, cô nhất định phải dốc toàn lực ứng phó.” Cô ấy trịnh trọng dặn dò: “Nếu như cô có thể dựa vào thực lực chính mình trở thành học trò của cô giáo Hứa Đại, toàn bộ stylist trong giới giải trí này sẽ không còn ai dám coi thường cô.”
Trong suốt tuần lễ thời trang, cô bị lôi ra để chế nhạo không biết bao nhiêu lần vì chuyện cô chưa từng đến tuần lễ thời trang bao giờ.
Chuyện vừa mới được quyết định, trợ lý của Hứa Đại làm việc vô cùng hiệu quả, anh ta lập tức liên lạc với cô, nhân vật mục tiêu và thông tin cơ bản đều được gửi đến hộp thư.
Một công ty lớn trong nước mới ra mắt nhóm nhạc nữ có năm thành viên, đang được công ty này hết sức ủng hộ, ngay sau khi ra mắt đã được đưa đến tuần lễ thời trang, còn bỏ ra số tiền lớn để mời cô giáo Hứa.
Hứa Đại đúng lúc muốn nhận học trò, bà ấy nhân cơ hội đưa năm stylist trẻ đến. Ở nhóm nhạc nữ chia ra mỗi người một thành viên, được đặt trong cùng một hoàn cảnh, họ hoàn toàn phải dùng thực lực để thể hiện, bà ấy chỉ đến để kiểm tra.
Người được phân cho Lâm Tri Vi là người trong nhóm nhạc nữ không phù hợp với thẩm mỹ truyền thống của một cô gái.
Làn da ngăm đen, không thon gọn, vóc dáng cao, gương mặt góc cạnh. Đặt trong nhóm nhạc nữ toàn những cô gái trẻ ngọt ngào thì đúng là cực kỳ đặc biệt.
Lâm Tri Vi nhanh chóng vào trạng thái làm việc, nửa đêm Lục Tinh Hàn kết thúc công việc lúc trở về gọi điện cho cô, giọng nói mệt mỏi: “Vi Vi, tối nay chị có về nhà được không? Em nhớ chị.”
Ngực cô thắt lại, hai tay đột nhiên không còn sức lực, một mình ở dưới ngọn đèn bàn nhỏ dụi dụi đôi mắt đau nhức.
“Em có nhớ cô giáo Hứa Đại mà Tạ Hàm đã giúp chị liên lạc không? Chị sẽ cùng bà ấy đi tham dự tuần lễ thời trang. Chắc phải tầm bốn hoặc năm ngày nữa mới trở về, hai ngày này… Chị sợ đều phải làm thêm giờ, không thể về được.”
Chỉ còn tiếng hít thở trong tai nghe.
Lâm Tri Vi tựa lưng vào ghế, trong đêm khuya khoắt, nhớ cậu thật khó chịu.
Ban đầu cô vốn không cảm thấy có gì uất ức, nhưng khi vừa nghe giọng nói của cậu, mọi cảm xúc chợt trào dâng, cô gần như muốn ôm điện thoại khóc lóc.
Lục Tinh Hàn thì thào: “Được rồi, đừng nhúc nhích, em sẽ tới tìm chị.”
“Đừng, em tuyệt đối đừng qua đây.” Lâm Tri Vi khịt mũi, nhìn xung quanh đống lộn xộn rồi nhanh chóng ngăn cản: “Chờ khi chị xong việc trở về, sẽ lập tức đi gặp em được không? Sẽ nhanh thôi, cộng lại cũng chỉ có hơn một tuần, rất nhanh.”
Thời hạn thuê của studio tạm thời sắp đến, mọi thứ đang được thu dọn và đóng gói, khắp sàn bừa bãi lộn xộn chất thành đống.
Cô không muốn Lục Tinh Hàn trông thấy, cậu thông minh như vậy chắc chắn sẽ biết được tình huống hiện tại của cô.
Nếu cô có thể che giấu một ngày thì tốt một ngày, biết đâu ở tuần lễ thời trang lại có cơ hội chuyển mình?
“Hơn nữa, một đám con gái trong đội đều ở đây. Em đến đây muộn như vậy thật không tiện.” Cô viện cớ: “Nhóc con, em ngoan nhé, khi nào trở về chị sẽ tìm em.”
Cô nói thêm: “Những ngày này, chị đã liên hệ với bạn bè trước đây hỗ trợ bên nhóm nhạc nam. Đây là người đáng tin cậy, có phong cách giống chị, một stylist nam chính hiệu hiếm thấy ở trong giới giải trí đấy.”
Muốn chọc cậu cười, nhưng cậu thực sự cười không nổi.
Một lúc lâu sau, Lục Tinh Hàn mới trả lời: “Em sẽ đợi chị trở lại.”
Lâm Tri Vi thở phào nhẹ nhõm, sau khi cúp điện thoại, cô ngồi phịch xuống ghế, mở album ảnh ra, lật xem vài tấm ảnh của Lục Tinh Hàn, nâng niu sờ mặt cậu rồi quay trở lại làm việc.
Cô cách rất xa cửa sổ nên không nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen đang đậu dưới lầu.
Cửa sổ xe nửa mở, đôi mắt Lục Tinh Hàn cụp xuống, vuốt ve khuôn mặt tươi cười của Lâm Tri Vi trên màn hình điện thoại.
Trợ lý thăm dò hỏi: “Anh Hàn, có đi không?”
Giọng Lục Tinh Hàn rất nhẹ: “Chờ một chút, tôi muốn ở đây cùng cô ấy.”