Chương 65
Vẻ mặt Lục Tinh Hàn đứng đắn, cậu cũng không nói lung tung, cậu chính là chồng của Tri Vi, cho dù bây giờ cô không thừa nhận nhưng sớm muộn gì cũng là như vậy.
Dù sao Tri Vi cũng đang ở xa, chắc cô không nghe thấy.
Cho dù nghe được… Cậu cũng chịu đánh.
Cậu thanh niên đầu dây bên kia bỗng nhiên hiểu ra: “Được, vậy làm phiền anh nhất định phải nói với cô ấy, tôi đã sửa xong ổ cứng máy tính rồi, như bình thường sẽ tặng thêm một lần phục vụ kiểm tra hệ thống, kết quả phát hiện bên trong…”
Lúc này Lâm Tri Vi đã đi đến trước mặt, cầm lấy điện thoại, dùng khẩu hình hỏi Lục Tinh Hàn là ai.
Lục Tinh Hàn nhẹ giọng nói: “Bên sửa máy tính, xảy ra chút vấn đề.”
Cậu lờ mờ đoán được tình hình không đơn giản như vậy.
Chiếc máy tính này Lâm Tri Vi chuyên dùng để làm việc, để phòng ngừa thiết kế bị lộ ra ngoài, cậu đã đặc biệt dặn Viên Mạnh tìm chỗ chuyên nghiệp trong giới để sửa, không chỉ kỹ thuật giỏi mà việc an toàn bảo mật cũng phải đáng tin cậy.
Bên đó gọi điện thoại đến liên lạc trực tiếp, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Lục Tinh Hàn không yên lòng, vẻ mặt nghiêm túc, cậu đứng lên, trực tiếp mở loa ngoài.
Lâm Tri Vi nhận điện thoại rồi lên tiếng: “Xin chào?”
Cậu thanh niên tạm ngừng, rất nhanh nói tiếp: “Cô Lâm đúng không? Tình hình lúc nãy tôi đã nói qua với chồng cô một chút rồi…”
… Chồng!
Lâm Tri Vi trừng mắt nhìn Lục Tinh Hàn, tai Lục Tinh Hàn hơi ửng đỏ lên.
Nhanh như vậy đã bị lộ rồi!
Để không bị đánh, cậu vội dùng tay ra hiệu “Suỵt” một tiếng, nghe đối phương nói tiếp.
Cậu thanh niên nói: “Lúc tôi tiến hành kiểm tra hệ thống, phát hiện trong máy tính có cài đặt một chương trình thâm nhập theo dõi từ xa, không phải là loại camera theo dõi kiểu thông thường, mà chỉ cần mở máy, người điều khiển chương trình có thể tùy ý xem bất kì tài liệu nào có trong máy tính.”
Cậu ta cố gắng hết sức nói những từ thông dụng dễ hiểu để giải thích, hỏi thăm rất có trách nhiệm: “Chương trình này, bình thường lúc sử dụng máy tính sẽ không dễ gì phát hiện ra, cô Lâm, xin hỏi cô có biết việc này không?”
Theo dõi bất cứ lúc nào?
Làm sao có thể chứ…
Lâm Tri Vi kinh sợ, bàn tay vô thức bắt lấy tay Lục Tinh Hàn, dùng sức nắm chặt. Cô chỉ thấy toàn thân lạnh ngắt, giống như đột nhiên rơi vào thùng nước lạnh thấu xương.
Năm thứ hai cô vào phòng làm việc, chính tay Trần Lệnh Nghi tặng cho cô chiếc máy tính này làm phần thưởng cuối năm.
Năm đó cô vẫn còn dùng chiếc máy secondhand mua lúc đang học đại học, màn hình hay bị đơ biến thành màu xanh. Còn nhiều chuyện nên cô không nỡ bỏ tiền đổi cái khác, máy tính mới xuất hiện quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cô vẫn luôn trân trọng dùng đến hôm nay.
Lục Tinh Hàn cảm giác cô đang run lên khe khẽ, ôm lấy cô bọc vào trong lồng ngực, nghiêm túc hỏi: “Có biết được nó được cài vào lúc nào không?”
“Hẳn là cùng lúc với khi cài đặt máy, trước khi máy được sử dụng chính thức đã cài đặt xong rồi.”
“Bất kì tài liệu gì cũng đều có thể bị lấy cắp.”
“Thật ra cũng không gọi là ăn cắp.” Nam thanh niên có lẽ đã hiểu rõ tình hình, bất đắc dĩ thở dài: “Đây về cơ bản là khu vườn sau nhà người ta, chỉ cần cô mở máy là đối phương có thể tùy ý xem và lấy đi tất cả mọi thứ trong máy.”
Lục Tinh Hàn lập tức nghĩ đến chuyện quan trọng nhất: “Cậu kiểm tra hệ thống lần này, đối phương có phát hiện ra không?”
“Nhắc đến cũng thật trùng hợp, hai ngày nay tôi đều thức đêm tăng ca, rạng sáng ba bốn giờ đã bắt đầu kiểm tra, tìm ra vấn đề xong là không động đến nữa. Sau đó tôi cũng dùng cách khác để thử phát hiện thời gian đó không có vết tích người khác xâm nhập.” Cậu ta cam đoan: “Có thể khẳng định không bị phát hiện.”
Ánh mắt Lục Tinh Hàn lạnh lẽo, cậu dặn dò mấy câu đơn giản xong rồi tắt máy, suýt chút nữa cậu đã nghiền nát chiếc điện thoại rồi vứt ra ngoài.
Bình tĩnh nhớ lại chiếc điện thoại này của Lâm Tri Vi là do cậu mua, tuyệt đối an toàn nên mới tắt điện thoại ném xuống, đỡ Lâm Tri Vi đến bên ghế sô pha ngồi xuống.
Lâm Tri Vi nhíu chặt lông mày, não loạn thành một nùi, tất cả những việc lớn nhỏ xảy ra kể từ khi nhận chiếc máy tính này lần lượt hiện ra trước mắt cô.
Thảo nào.
Thảo nào trước đây có mấy lần Trần Lệnh Nghi giao nhiệm vụ cho cô, cô hoàn thành xong thiết kế, đúng lúc đó lại có thông báo chuyển sang cho người khác, mà kết quả cuối cùng, so với bản thiết kế của cô lại không khác biệt bao nhiêu.
Còn có đôi khi cô rảnh rỗi, để rèn luyện bản thân, cô chọn ra những lỗi tạo hình cơ bản nhất của nghệ sĩ trong giới làm mục tiêu, dùng những mẫu mới theo mùa của các thương hiệu lớn để luyện tập phối đồ, cô tùy tiện làm nên cũng quên mất. Nhưng sau đó không lâu, cô thấy Trần Lệnh Nghi tiếp xúc với những nghệ sĩ này hơn nữa còn hợp tác thành công.
Thậm chí một vài phong cách mà cô sưu tầm vì yêu thích, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện trên người của Trần Lệnh Nghi, cô ta nghênh ngang mặc đi khắp mọi nơi, được khen ngợi không ít.
Cho dù Lâm Tri Vi suy nghĩ kỹ đến đâu cũng không thể nghĩ đến việc “ăn cắp” như trên, cô luôn cho rằng bọn họ có gu thẩm mỹ giống nhau, xu hướng hợp nhau lại còn coi Trần Lệnh Nghi như ân nhân trong nghề, thật tâm coi bà ta là bạn tốt.
Bây giờ nghĩ lại, may mắn nhất là cô công tư phân minh vì không muốn phân tâm nên từ trước đến nay chiếc máy tính này không bao giờ lưu bất kì tài liệu cá nhân nào, nếu không cho dù chỉ là một bức ảnh chụp chung với Lục Tinh Hàn, khó mà tưởng tượng hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào.
Trán cô vã ra một lớp mồ hôi lạnh, cô định khom người xuống ôm lấy đầu gối từ từ bình tĩnh lại nhưng mới cử động một chút đã bị Lục Tinh Hàn bế lên đùi.
Mồ hôi trên trán được lau sạch, mấy giọt nước mắt sinh lý ứa ra từ khóe mắt bởi tức giận chảy xuống cũng bị cậu hôn khô, sự ấm áp từng chút từng chút theo lòng tay truyền đến trên lưng.
Cả người cô giống như từ trên mũi đao quay về chiếc giường mềm mại, những cảm xúc mãnh liệt trong người cô được xoa dịu, dần dần bình ổn trở lại.
Lửa giận của Lục Tinh Hàn bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng nổ, nhưng đối mặt với nguy cơ trước mắt, cậu nhất định phải tỉnh táo hơn Tri Vi, sau khi bình tĩnh hơn một chút, giọng nói ổn định trầm thấp vang lên: “Bây giờ chúng ta tạm thời đừng nghĩ đến việc trước kia bà ta thông qua thủ đoạn này làm ra những chuyện gì, việc khẩn cấp trước mắt là bà ta định làm gì tiếp theo, Vi Vi, chị nghĩ kỹ lại xem, trong máy tính có cái gì mà về sau bà ta có thể lợi dụng được.”
Dây thần kinh của Lâm Tri Vi bỗng nhiên co giật, nghĩ đến thứ quan trọng nhất: “…Tạ Hàm, bộ lễ phục dự thảm đỏ Liên hoan phim của Tạ Hàm.”
Bộ lễ phục duy nhất đã chính thức bàn bạc xong với đoàn đội bên phía Tạ Hàm, ngay cả các thương hiệu liên quan cũng đã liên hệ hết, toàn bộ tạo hình cuối cùng cũng đã quyết định.
Lục Tinh Hàn giữ thẳng người cô: “Có thể hủy làm lại không?”
“… Có thể.” Lâm Tri Vi nắm tay: “Không được cũng phải làm cho được!”
Lục Tinh Hàn gật đầu, nheo mắt: “Muốn để bà ta nhận trừng phạt, hiện tại chúng ta chỉ có chương trình theo dõi này làm bằng chứng, không đủ để xử lý bà ta, cũng không thể xác định được tạo hình thảm đỏ lần này bà ta rốt cuộc có đạo theo hay không hoặc dùng cách thức gì để lấy cắp, cho nên…”
Lâm Tri Vi dưới sự chỉ dẫn của cậu, hai mắt cô lập tức sáng lên.
Ánh mắt chạm vào nhau, cô đọc hiểu ý nghĩ của Lục Tinh Hàn, mím môi, sắp xếp suy nghĩ, chậm rãi nói: “Cho nên chị cần nói rõ tình hình thực tế với Tạ Hàm, sửa bản thiết kế, chúng ta chuẩn bị xong từ trước nhưng ngoài mặt lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra, chiếc máy tính kia vẫn sử dụng như thường, để Trần Lệnh Nghi tiếp tục làm theo kế hoạch.”
Án binh bất động, chờ bà ta tự giao nộp nhiều bằng chứng hơn.
Lục Tinh Hàn đúng hạn đến trường học báo danh huấn luyện quân sự, Dung Thụy và Lương Thầm cũng lần lượt khởi hành trong vòng ba ngày.
Nhóm nhạc có ba thành viên, Lục Tinh Hàn thi đỗ học viện âm nhạc, Dung Thụy vào học viện điện ảnh, Lương Thầm đăng ký thi nghệ thuật nhưng cuối cùng chen chân vào đại học truyền thông, bắt đầu một hướng đi vô cùng khác nhau.
Trong liên hoan phim lần này Lâm Tri Vi phải lo cho hai bên Lục Tinh Hàn và Tạ Hàm, trách nhiệm áp lực đều nặng nề như nhau, từ lúc đi sân bay đến tiệc tuyên bố trong thảm đỏ, phải dùng tất cả năm đến tám bộ tạo hình hoàn chỉnh, toàn bộ đều đang đợi cô quyết định lựa chọn.
Tạm thời Viên Mạnh sắp xếp cho cô một căn phòng làm việc nhỏ, tập hợp toàn bộ thành viên trong nhóm stylist lại một chỗ, lúc Tinh Hàn bắt đầu huấn luyện quân sự là mở đầu cho tám ngày bận rộn ròng rã quên ăn quên ngủ.
Cùng lúc đó, trong nhóm nhỏ vẫn còn hai cái máy tính mang từ phòng làm việc sang, Lâm Tri Vi mượn cớ chuyển hết chúng ra ngoài kiểm tra một lượt, đều không phát hiện vấn đề gì, xem ra ở trong tổ của cô, đối tượng Trần Lệnh Nghi nhắm đến chỉ có mình cô.
Mà chiếc máy tính bị theo dõi kia tiếp tục sử dụng một thời gian nữa, Lục Tinh Hàn nghĩ ra cách bảo các nhân viên kỹ thuật làm lão hóa hệ thống một cách tự nhiên, thường xuyên xuất hiện hiện tượng đơ máy bị virus giả, cuối cùng trở thành phế thải.
Để không gây ra những tức giận không đáng có, Lâm Tri Vi không kể cho mọi người nghe những việc mà Trần Lệnh Nghi đã làm, cho đến khi công việc cơ bản kết thúc, trước khi chuẩn bị xuất phát, cô chỉ lén nói ra cho Hà Vãn, để cô ấy tự biết phải làm thế nào.
Hà Vãn tức muốn té xỉu, chửi Trần Lệnh Nghi như tát nước mười mấy phút, Lâm Tri Vi nghe xong bật cười, đẩy đẩy cô ấy: “Được rồi, chị cũng không sợ mệt à.”
“Trước kia chị mặc dù thấy bà ta phiền nhưng cũng không nghĩ tới bà ta có thể đáng sợ như thế!” Hà Vãn thở gấp: “Ôi, em nói bà ta cay độc như thế, vậy trước kia chuyện các nhóm khác đồn bà ta ép buộc nhà thiết kế dưới tay ra ngoài, dùng quy tắc ngầm để đổi tài nguyên, không phải thật đấy chứ?”
Lâm Tri Vi lắc đầu, tự nhiên cô nghĩ tới trước đây khi tiếp xúc với đoàn đội của Trần Từ, Trần Lệnh Nghi ám chỉ cô phải cố gắng hết sức đáp ứng đủ các nhu cầu của khách hàng, đừng làm mất lòng người ta, nghĩ lại không khỏi cảm thấy ớn lạnh. “Đừng nghĩ tới việc này nữa, lần này đi ra ngoài…”
Lời còn chưa dứt, cô gái nhỏ tuổi nhất trong nhóm quơ quơ di động chạy rầm rầm lên lầu, lớn tiếng hỏi: “Chị Vi Vi, chị Vãn, hai chị xem tin tức mới nhất bên tiếp thị tung ra chưa?”
Lâm Tri Vi và Hà Vãn nhìn nhau, Hà Vãn đánh cô gái kia: “Em không làm việc, xem mấy tin lá cái làm gì?”
“Không phải hóng chuyện bình thường đâu, có liên quan đến chúng ta!” Cô gái cầm điện thoại đưa qua cho hai cô xem: “Hot girl mặt rắn này, hai chị thấy quen không? Là người mà Tần Tư Tư đã mang theo tham gia Liên hoan phim lần trước! Đã xảy ra chuyện rồi… Chen chân vào gia đình người khác, bị vợ cả lái xe đuổi theo mắng chửi ngay giữa đường giữa xá, nghe nói lần này có thể đi ké thảm đỏ, đều là dựa vào nhà trai chi nhiều tiền mua vé về.”
Thông tin về một hot girl mới nổi trên mạng theo lý mà nói sẽ không tạo ra sóng to gió lớn gì.
Nhưng thân phận của người đàn ông chống lưng cho cô hot girl này lại không đơn giản, có tiền có thế lại đa tình, là người có sức ảnh hưởng, đùng một cái ầm ĩ đến mức trên mạng mọi người ai cũng biết. Cô hot girl này không những không che giấu mà còn cao giọng phát biểu, bày tỏ thái độ làm người thứ ba không có gì xấu xa, tuyên bố hùng hồn tỏ ý thảm đỏ không đi không được, nhất định phải đẹp hơn tất cả mọi người ở đó.
Một thời gian các tin tức giải trí mới đều bị lu mờ, lướt bừa trên mạng cũng thấy vô số những lời mắng chửi.
Hà Vãn ghét bỏ “Chậc, chậc, chậc” mấy tiếng: “Tần Tư Tư cũng thật đen đủi, Trần Lệnh Nghi có nghìn vạn lựa chọn mà lại chọn một vị khách như thế này.”
Lâm Tri Vi suy nghĩ một hồi rồi hai mắt lóe sáng.
Đúng vậy, cô hot girl này, Tần Tư Tư đã từng nhắc qua, đúng là Trần Lệnh Nghi đặc biệt lựa chọn cho cô ta.
Như vậy trước khi đi tin xấu lộ ra, rốt cuộc mọi chuyện nằm ngoài dự liệu của Trần Lệnh Nghi, hay đây căn bản đã… Nằm trong kế hoạch của bà ta.
Đầu tháng chín, cách lễ khai mạc Liên hoan phim chỉ còn hai ngày, tất cả đoàn đội nối tiếp nhau xuất phát, trên Weibo tràn ngập đủ kiểu phong cách phối đồ thời trang sân bay, các phóng viên từ các trang web lớn không phân biệt ngày đêm túc trực sẵn ở cổng sân bay quốc tế. Theo bảng lịch trình bọn họ có trong tay, tính ra chỉ còn mấy người vẫn chưa xuất phát, lúc đếm tới Lục Tinh Hàn, tinh thần mọi người đều rất phấn chấn.
Chính là hôm nay.
Cả cộng đồng mạng chăm chú, các fan kích động chạy đến chiếm chỗ, kéo băng rôn từ sáng sớm. Chỉ sợ hành trình quốc tế đầu tiên của Hàn Hàn nhu thuận dễ thương không đủ long trọng.
Trước khi lên xe, trong phòng thay quần áo, Lâm Tri Vi lấy ra hai chiếc áo đen trắng cùng kiểu rộng rãi loại mỏng hở cổ lắc lắc trước mắt Lục Tinh Hàn: “Anh Hàn chọn đi, thích màu nào?”
Lúc Lục Tinh Hàn huấn luyện quân sự, cậu khá chăm chỉ bôi kem chống nắng nên không đen đi chút nào, trái lại trong vòng mấy ngày lại cao thêm một chút, đường nét cơ thể càng thêm cường tráng, vừa đứng trước mặt của Lâm Tri Vi cảm giác áp bức đã trở nên rõ ràng.
Mạnh mẽ đến nỗi cô phải gọi anh Hàn.
Lục Tinh Hàn cười khẽ, hôn nhẹ ở chóp mũi cô: “Anh Hàn nghe chị hết.”
Lâm Tri Vi nhướng mày: “Là bạn trai của chị, năng lực thẩm mỹ phối đồ cơ bản của anh Hàn nhất định phải đạt tiêu chuẩn.”
“Được…” Âm cuối của cậu kéo dài, cầm lấy tay phải của cô: “Em chọn chiếc màu đen bên này.”
Lâm Tri Vi gật đầu hài lòng: “Kết quả đúng rồi, lý do là gì?”
Cô còn đang chờ thằng nhãi này nói chiếc áo này hợp với màu sắc của quần nhưng cậu lại nêu ra một lý do vô cùng đơn giản. Lục Tinh Hàn giơ cổ tay lên, đắc ý giơ ra chiếc vòng tay cô tặng cậu hôm Thất tịch, nói rất hợp tình hợp lý: “Bởi vì màu đen hợp với nó.”
Được thôi.
Cô biết rồi.
Trong đầu chỉ toàn là chuyện yêu đương.
Lâm Tri Vi nhịn cười đem quần áo mặc cho cậu xong thì thu dọn đồ đạc theo sát xe của cậu cùng xuất phát.
Tạ Hàm đến bên kia có một cuộc phỏng vấn nên đi trước một ngày, cô sắp xếp ba người trong nhóm đi cùng cô ấy, còn cô dẫn theo những người còn lại đi cùng Lục Tinh Hàn.
Toàn bộ đều được chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần đợi sự kiện bắt đầu.
Xe vừa đến ngoài sân bay, Viên Mạnh dẫn vệ sĩ lập tức tự động tạo thành một vòng vây bao quanh, Lâm Tri Vi và nhân viên công tác cùng đi ở phía sau.
Lục Tinh Hàn đứng yên, quay đầu, nhìn cô.
Lâm Tri Vi cắn môi, yêu kiều lén nháy mắt với cậu một cái.
Nhóm fan hò hét chói tai lần sau to hơn lần trước, tranh giành nhau lao lên, cách một vòng vây của vệ sĩ, bao quanh Lục Tinh Hàn chậm chạp di chuyển lên phía trước.
Âm thanh của nhóm fan và truyền thông hòa thành một khối thống nhất.
Vô số người được cậu liếc mắt hoặc vẫy tay một cái mà kích động đến đỏ mặt tía tai.
Lâm Tri Vi nhìn thấy tay phải của Lục Tinh Hàn liên tục giơ lên, chiếc vòng tay kim loại lóe lên ánh sáng màu bạc, bị vô số ống kính chụp được.
Cô cúi đầu, giữ chặt sợi dây chuyền đôi che dưới cổ áo, ánh mắt nhịn không được cong lên.
Bóng dáng đang được mọi người nhiệt tình vây quanh và truy đuổi kia…
Là người của cô.
Chương 66
Chuyến bay kéo dài gần mười sáu tiếng, gần tối mới đến nơi.
Trước lúc hạ cánh, Lâm Tri Vi danh chính ngôn thuận đi đến bên Lục Tinh Hàn sửa sang lại lớp trang điểm, da cậu trời sinh lãnh cảm ít mồ hôi ít dầu, da trắng không tì vết, lớp trang điểm nhẹ nhàng so với lúc lên máy bay hầu như không có thay đổi gì.
Lâm Tri Vi chỉ cần tán một ít phấn mỏng, sau đó chải thẳng lại mấy sợi tóc lúc dựng lên lúc cậu ngủ, công việc rất đơn giản.
Ánh mắt Lục Tinh Hàn vẫn luôn nhìn xuống, đợi cô sửa xong mới mở mắt ra, cậu đưa lưng lại với mọi người, nhẹ nhàng vượt qua tay cầm ghế, nắm lấy ngón tay của cô, nhẹ giọng nói: “Lúc nãy em ngủ thiếp đi.”
Sau chuyến bay dài giọng nói cậu trở nên khàn khàn mệt mỏi, rơi vào lỗ tai của cô.
Lúc này Lâm Tri Vi mới phát hiện trong mắt cậu có không ít tơ máu: “Sao lại giống có vẻ mệt hơn vậy?”
Cậu im lặng một lúc, nắm chặt lấy tay cô, cọ từng chút từng chút trong lòng bàn tay, cậu dựa sát vào lưng ghế, miễn cưỡng bày ra dáng vẻ tươi cười: “Em nằm mơ.”
Lâm Tri Vi vội vàng lấy thuốc nhỏ lên đôi mắt đầy tơ máu của cậu, không kịp hỏi rõ rốt cuộc cậu đã mơ thấy gì, máy bay đã dừng hẳn lại, mọi người ồn ào đứng dậy, chuẩn bị xuống máy bay.
Từ giây phút bước ra khỏi cửa khoang máy bay cuộc chiến sẽ chính thức bắt đầu.
Đây là thành phố châu Âu nổi tiếng thế giới, trước đây chưa bao giờ giao lưu với vùng đất lạ, cabin và nhà ga trực tiếp thông với nhau, không có cơ hội ra ngoài ngắm cảnh.
Lâm Tri Vi theo đoàn đi qua hành lang tầng hai, xuyên qua vách kính thủy tinh, đủ để nhìn rõ dòng người như nước ở phía dưới, giống như khi tới, truyền thông và fan đến đón chật ních.
Lục Tinh Hàn nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, đối mặt với ống kính nở một nụ cười ngọt ngào tiêu chuẩn. Các bài đưa tin trong nước phủ sóng khắp mọi nơi, phía trước tên của Lục Tinh Hàm được viết thêm đủ loại danh hiệu chói mắt “Người đứng đầu nhóm nhạc trong nước”, “Đại sứ trẻ nhất của thương hiệu xa xỉ”, “Huyền thoại bất chấp mọi tạo hình” vân vân.
Lục Tri Vi đọc sơ qua một lượt, thích nhất chính là “Ca sĩ thực lực sáng tạo”.
Đó là lĩnh vực Lục Tinh Hàn thực sự yêu thích và giỏi giang, và đó cũng là vốn liếng cần nền tảng nhất không thể lay chuyển của cậu sau khi xóa bỏ những ánh hào quang mà người ta đã xây dựng bên ngoài.
Lúc ra khỏi sân bay thì trời dần tối, mấy chiếc xe chạy nhanh qua cảnh đêm lãng mạn và xa hoa của một thành phố nước ngoài rồi tiếp tục ngồi thuyền chạy tới hòn đảo nhỏ nơi tổ chức Liên hoan phim, cùng ở chung một khách sạn với Tạ Hàm.
Vừa bước vào đại sản đã nhìn thấy trước mắt đều là những khuôn mặt quen thuộc, hơn nửa số nghệ sĩ trong nước đều tụ họp tại đây. Sáng ngày mai Liên hoan phim chính thức khai mạc, tối nay, đoàn đội của mọi người đều tất bật bận rộn, cho dù không có lịch trình cũng phải tìm một vị trí nổi bật để chụp hình, đem ra ngoài để PR tạo đề tài.
Viên Mạnh cùng trợ lý đưa Lục Tinh Hàn lên tầng trước, Lâm Tri Vi và người của mình đứng đợi chuyến thang máy tiếp theo.
Cửa thang máy từ từ mở ra, lúc cánh cửa chưa mở ra hết, trong thang máy truyền ra một giọng nữ điệu đà: “Trời ơi, cái đó làm sao gọi là tin xấu được, đó chẳng qua là chuyện hai bên cùng tình nguyện, tai tiếng không phải cũng là có tiếng sao, trong giới này chẳng có người nào trong sạch hơn người nào cả…”
Giây tiếp theo, người bên trong và bên ngoài thang máy đối mặt thẳng với nhau.
Lâm Tri Vi ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt nhíu mày không kiên nhẫn của Tần Tư Tư.
Hà Vãn bất ngờ “A” lên một tiếng, cúi đầu nói với cô: “Oan gia ngõ hẹp, đây không phải là Tần đại tiểu thư và vị hot girl mạng người nào cũng muốn đánh đây sao?”
Cằm của cô hot girl còn nhọn hơn so với trên ảnh, dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ rất rõ ràng, chiếc váy trễ cổ hờ hững làm bộ ngực như muốn nhảy ra ngoài.
Cô ta còn đang uốn éo lải nhải không ngừng, kể cho Tần Tư Tư lịch sử huy hoàng của mình, khoe tiền khoe bạc, hẳn là cô ta không biết rõ điều kiện của Tần Tư Tư. Lâm Tri Vi cảm thấy hơi bất ngờ, vị đại tiểu thư này chịu che giấu thân phận khi ra ngoài sao? Cam tâm tình nguyện làm một stylist bình thường, không để lộ thân phận của mình sao?
Ánh mắt chạm nhau rồi rời đi, coi như không quen biết lướt ngang qua.
Khi chuẩn bị rời đi, Tần Tư Tư nhịn không được liếc mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Lâm Tri Vi, cô tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
Cửa thang máy lập tức đóng lại, Hà Vãn phản ứng lại, tức khắc bùng nổ: “Có ý gì hả? Chạm mặt một lần mà còn không quên nói lời cay độc, dọa ai chứ? Cô ta là cái thá gì chứ, nhìn cái thứ bên cạnh cô ta… “
Lâm Tri Vi nhớ lại ánh mắt vừa nãy của Tần Tư Tư, mặc dù có vẻ rất không kiên nhẫn nhưng không hề có ác ý, cô ra hiệu cho Hà Vãn đừng kích động: “Cũng có khả năng không phải đe dọa, chỉ hiểu đơn giản theo nghĩa đen thôi.”
Tần Tư Tư đang nhắc nhở cô cẩn thận.
Tối hôm đó, Lục Tinh Hàn và Tạ Hàm đều có hoạt động riêng, bên phía Lục Tinh Hàn nhận được lời mời của nhãn hàng trang sức, có một buổi gặp mặt nhỏ, còn phía Tạ Hàm là bữa cơm tối cùng với mấy vị đạo diễn nổi tiếng.
Cũng may nơi ở gần đây, Lâm Tri Vi bận rộn hai bên, nữ minh tinh trang điểm tốn nhiều thời gian hơn, nhưng cũng may thợ trang điểm trong nhóm hiểu rõ phong cách của Tạ Hàm nên vẫn có thể thay thế cô, cô vẫn dành nhiều công sức hơn cho Lục Tinh Hàn.
Lục Tinh Hàn hơi ngửa đầu, để Lâm Tri Vi cài xong khuy áo, ánh mắt lướt qua bộ đồ mới mà cô đang mặc trên người, mang theo ý cười: “Bé cưng Tri Vi thật đẹp.”
Lâm Tri Vi cúi đầu nhìn bộ đồ cậu tặng, chọc chọc bả vai cậu: “Cho em ba phút để em tha hồ đắc ý.”
Chỉ còn ba phút, cậu sẽ lập tức xuất phát.
Lục Tinh Hàn cúi người hỏi: “Vậy nếu như không cẩn thận em đắc ý quên luôn hình tượng thì phải làm sao?”
Hả? Quên hình tượng gì…
Ngay sau đó, cậu đến gần rồi hôn cô một cái thật mạnh, khóe môi nhếch lên, không đợi Lâm Tri Vi trách cậu không đứng đắn, cậu đã sờ tóc cô trước, thấp giọng hỏi: “Trần Lệnh Nghi có động tĩnh gì không?”
“Vẫn chưa có.” Lâm Tri Vi dễ dàng bị đánh lạc hướng, thái độ của cô cũng trở nên nghiêm trọng: “Tất cả phải chờ xem ngày mai.”
Nếu như Trần Lệnh Nghi lấy cắp tạo hình thảm đỏ trong lễ khai mạc ban đầu của Tạ Hàm, muốn lấy cái này đến để tấn công cô thì cụ thể bà ta sẽ làm thế nào?
Lâm Tri Vi đã nghĩ đến rất nhiều khả năng.
Trần Lệnh Nghi không thể ngăn cản các thương hiệu cung cấp trang phục, càng không thể phá hỏng thiết kế nguyên bản của cô, vậy chỉ có thể tiến hành trong âm thầm khiến Tạ Hàm vì tạo hình lần này mà chịu vạ lây, bị mọi người chế giễu, không những không trở mình được mà còn ngã thảm hại hơn, thúc đẩy Tạ Hàm cắt đứt với cô, rồi trút hết những rắc rối của dư luận sang người cô.
Là một stylist, một khi đã mang trên người một vết nhơ trong một sự kiện có quy mô lớn như vậy thì về sau đừng nghĩ đến chuyện sống tiếp trong giới này nữa.
Nhưng khi tiền đề là tạo hình của cô không có bất kỳ vấn đề gì thì Tạ Hàm sẽ bị vạ lây thế nào, làm sao có thể ra tay thật tàn nhẫn và kinh tởm.
Sáng sớm ngày hôm sau, cuối cùng danh sách chính thức lên sân khấu của Lễ khai mạc cũng được công bố ra ngoài.
Tạ Hàm được xếp ở nửa phần trước, cô ấy làm đại diện cho hai thương hiệu cao cấp, lần này tham dự cùng đoàn phim cũng là do nhận được lời mời của thương hiệu. Tạ Hàm có hai vai trò khác nhau nên có thể tách khỏi đoàn làm phim, đi riêng trên thảm đỏ.
Mà Lục Tinh Hàn lại xếp ở phần sau, muộn hơn Tạ Hàm khoảng 50 phút.
Trước khi thảm đỏ chính thức bắt đầu, Lâm Tri Vi trang điểm cẩn thận xong cho Tạ Hàm, đổi một bộ khác có tạo hình hoàn toàn mới, không hề giống với thiết kế ban đầu, làn váy rung động, trải trên cầu thang, ra hiệu cho nhiếp ảnh gia chụp ảnh.
Mọi vật cản trở Tạ Hàm trên thảm đỏ đã được loại bỏ triệt để, Tạ Hàm phải liên tục tạo các dáng khác nhau, không dừng lại được. Tạ Hàm kích động đến nỗi chỉ muốn ôm lấy Lâm Tri Vi và hôn một cái: “Tôi thật sự đẹp quá đi, đẹp hơn rất nhiều so với mẫu thiết kế trước!”
Cánh cửa bị người ta gõ vang lên theo từng nhịp, sau khi nhận được câu trả lời, Lục Tinh Hàn mở cửa bước vào.
Tạ Hàm nhìn thấy cậu khoác bộ lễ phục, từ đầu đến chân đều mang theo ánh hào quang, hai mắt Tạ Hàm đơ ra, kêu to: “Em trai, cậu đẹp trai quá mức rồi!” Cô ấy nhấc làn váy chạy xuống cầu thang, xoay một vòng lớn: “Nhanh nhìn xem chị có đẹp không?”
Lục Tinh Hàn lễ phép mỉm cười, khách sáo gật đầu một cái.
Phản ứng lạnh nhạt như vậy.
Tạ Hàm ỉu xìu chán nản.
Lâm Tri Vi nhìn không vừa mắt, kéo Tạ Hàm qua nhỏ giọng an ủi: “Em ấy luôn như vậy đấy, nhìn ai cũng vô cảm, cô thật sự rất đẹp.”
Tạ Hàm nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cô, từ trước đến giờ cô đều là người nói chuyện không biết giữ kẽ: “Trước kia tôi nghe nói qua em trai là một thẳng nam chính hiệu nổi tiếng trong giới, tham gia show cùng các đại mỹ nữ đều nói nam nữ thụ thụ bất thân, tôi vừa tiếp xúc một chút, oa, đúng là rất lạnh lùng! Có phải cậu ấy không hiểu về chuyện nam nữ không? Sẽ không phải cấm dục, lãnh đạm chứ!”
Lâm Tri Vi bị câu cuối cùng của cô làm cho sặc đến ho khan, mặt cô đỏ lên, Lục Tinh Hàn nhíu mày liếc qua, vỗ nhẹ sau lưng cô: “Chị làm sao vậy? Em đi rót nước.”
Bưng nước đến, Lâm Tri Vi uống một ngụm để bình tĩnh lại, Lục Tinh Hàn theo thói quen dùng đầu ngón tay lau đi vết nước bên môi cô.
Tạ Hàm hơi khó thở, càng trừng mắt to ngạc nhiên.
Lục Tinh Hàn xác định Lâm Tri Vi không có việc gì, mới nói: “Anh Mạnh đã bàn bạc xong với ban tổ chức rồi, em sẽ đổi vị trí cho chị Tạ Hàm, em sẽ đi trước.”
Lâm Tri Vi lấy lại vẻ nghiêm túc, từ từ gật đầu.
Gần tới giờ lại đổi vị trí đi thảm đỏ đổi, chuyện này bọn họ đã tính toán xong khi lên kế hoạch.
Theo lệ cũ, sáng nay danh sách và thứ tự lên sân khấu của thảm đỏ mới được công bố cho truyền thông và công chúng, giờ phút này, thứ tự ban đầu của Lục Tinh Hàn và Tạ Hàm nhất định đã được đăng tải lên các chương trình giải trí lớn trong nước và là chủ để nóng đang được quan tâm.
Chuyện thay đổi vị trí sát giờ thế này là tình huống đột phát, thường sẽ không thông báo cho bên ngoài.
Tất cả mọi người đều biết thời gian lên sân khấu ban đầu của Tạ Hàm.
Bao gồm cả Trần Lệnh Nghi.
Nếu bà ta có hành động, muốn kết quả thay đổi bất ngờ nhất định sẽ ra tay vào thời gian Tạ Hàm chuẩn bị lên sân khấu, làm cho Lâm Tri Vi trở tay không kịp.
Tạ Hàm không chút lo lắng nói: “Tri Vi, cô đừng lo lắng nữa, chúng ta không phải quyết định xong rồi sao, em trai lên trước, để cho bà chủ Trần bên kia của cô thật sự cho rằng tôi sẽ rơi vào bẫy, kéo dài được bao lâu thì kéo, toàn bộ giữ lại làm chứng cứ, đợi năm mươi phút sau, tôi lấp lánh tiến vào, đánh bốp bốp bốp bốp phản kích lại bà ta, tôi nhất định sẽ xử lý được bà ta!”
Lâm Tri Vi nhíu mày: “Tôi biết…”
Đúng vậy, Lục Tinh Hàn đi trước, để cố tình kéo dài năm mươi phút, để tội ác của Trần Lệnh Nghi phơi bày càng nhiều càng tốt.
Cô cần chứng cứ, mới có thể khiến cho Trần Lệnh Nghi rớt đài hoàn toàn.
Nhưng khuyết điểm duy nhất là Lục Tinh Hàn chiếm vị trí của Tạ Hàm để xuất hiện trước, có thể trong thời gian ngắn sẽ chịu sự chỉ trích kịch liệt của truyền thông và cộng đồng mạng.
Ngực Lâm Tri Vi thắt lại, có Tạ Hàm ở đây, cô cũng không tiện nói nhiều với Lục Tinh Hàm, giả vờ làm động tác sửa tóc mai cho cậu, nhón chân lên, tay đặt lên tai cậu xoa nhẹ một cái.
Lục Tinh Hàn hiểu nỗi lo lắng của cô, vỗ nhẹ lên cánh tay cô, nhỏ giọng nói: “Chị đừng nghĩ nữa, em tham gia Liên hoan phim, vốn dĩ là vì chị mà.”
Một tiếng sau, lễ khai mạc Liên hoan phim chính thức bắt đầu.
Lối vào hội trường ngoại trừ chừa một lối đi cho những chiếc ô tô sang trọng qua lại, gần như chật như nêm, truyền thông các nước vội vàng tiến vào hội trường, cầu thang bên ngoài một nhóm ngôi sao hạng mười tám đến chen chúc đi thảm đỏ để nổi tiếng, những chiếc váy dài bị kéo để hở lộ ngực, sợ không đủ để giành sự chú ý.
9 giờ 40 phút sáng theo giờ địa phương.
Còn năm phút nữa là tới thời gian ban đầu Tạ Hàm lên sân khấu.
Lâm Tri Vi chạy tới cửa vào thảm đỏ trước, tim đập như trống đợi xe của Lục Tinh Hàn tiến vào.
Hà Vãn cách một lúc lại lướt điện thoại một lần, căng thẳng đến nỗi đầu chảy đầy mồ hôi, một phút nữa trôi qua, hơi thở của cô ấy tự nhiên ngừng lại, cô nắm chặt cổ tay của Lâm Tri Vi: “Tri Vi! Đến rồi… Thật sự đến rồi!”
Hot girl mạng gần đây mới dính scandal vừa đăng một tin mới lên Weibo, phía dưới kèm theo chín tấm ảnh, là tạo hình đi thảm đỏ hôm nay của cô ta được chụp trong khách sạn.
Lâm Tri Vi vội vàng cầm lấy điện thoại, cổ tay cô hơi run, phóng to ảnh lên nhìn.
Không nằm ngoài dự liệu.
Từ váy đến phụ kiện, không trừ một thứ gì của cô hot girl mặt rắn này đều trùng khớp với thiết kế ban đầu của cô trong máy tính cũ, không sai dù chỉ một ly.
Ngay lúc gặp Tần Tư Tư ở thang máy, cô đã đoán được tám chín phần nhưng đến lúc mọi chuyện thật sự xảy ra, cô vẫn giận đến mức toàn thân phát run, tay cô nắm chặt điện thoại, tim đập thình thịch, nhảy lên đến tận cổ họng.
Nếu không phải tối đó ở nhà làm đổ ly rượu.
Nếu không phát hiện ra máy tính có vấn đề trong lúc sửa.
Nếu Lục Tinh Hàn không đủ sức bình tĩnh, trấn an cô kịp thời và nghĩ phương án mới.
Như vậy ảnh hậu Tạ Hàm chuẩn bị bước lên thảm đỏ, sẽ có cùng một tạo hình trên thảm đỏ ở Liên hoan phim với cô hot girl mặt rắn danh tiếng tệ hại người nào gặp cũng muốn đánh này. Hơn nữa nếu so sánh thì vẫn là cô hot girl kia xuất hiện sớm hơn.
Tạ Hàm nhất định sẽ bị chế giễu đến mức không ngóc đầu lên được.
Mà bản thân cô đã từng có thời gian làm chung một phòng làm việc với Tần Tư Tư, chỉ sợ cả đời này không thể gột sạch tai tiếng chuyện ai là người đạo nhái ai, sau đó sẽ bị tất cả các nghệ sĩ liệt vào danh sách cấm.
Trên đỉnh đầu nắng rất to nhưng Lâm Tri Vi lại ớn lạnh từng cơn.
Vẫn còn ba phút.
Hà Vãn biết lúc này mới chính thức bắt đầu, cô ấy càng chăm chỉ lướt tin mới, quả nhiên đợt sóng thứ hai đã kéo đến rồi.
Trên Weibo một loạt blogger giải trí xuất hiện, không hẹn mà gặp cùng đăng tải những bài viết giống nhau, đánh trống khua chiêng tung tin, tuyên bố tạo hình thảm đỏ sau hậu trường của ảnh hậu Tạ Hàm đang gặp trục trặc và đụng hàng với hot girl tai tiếng.
Miêu tả tình hình cụ thể và tỉ mỉ sống động như thật, giống như được tận mắt chứng kiến, đủ loại “Bạn tôi nói”, “Người thân trong nhà tôi nói””, ào ào xuất hiện, bằng chứng chất như núi khẳng định Tạ Hàm đã gặp phải khủng hoảng tạo hình lớn nhất từ khi ra mắt cho tới nay.
Phía sau nhất định còn có làn sóng thứ ba, thứ tư thậm chí nhiều hơn, từ Tạ Hàm kéo sang bôi xấu Lâm Tri Vi.
Hà Vãn nghiến răng nghiến lợi: “Đây không phải là đẩy em vào chỗ chết sao?”
Lâm Tri Vi đứng thẳng lưng, mặt cô không chút cảm xúc, tắt điện thoại đi: “Em sẽ không chết đâu.” Cô nhìn về phía Lục Tinh Hàn sắp đi đến: “Em không chỉ có một mình.”
Cô nói xong câu này, ống kính ở cửa nhắm ngay vào chiếc xe vừa chạy tới, chiếc xe sang trọng dần dần dừng lại.
Lâm Tri Vi nhìn không chớp mắt.
Cửa xe được thận trọng mở ra.
Trong lúc mọi người đang cho rằng giày cao gót và làn váy dài của Tạ Hàm sẽ bước xuống thì không ngờ bộ âu phục màu xanh đậm và quần tây bao lấy đôi chân dài vững vàng bước ra, người đàn ông trẻ tuổi cao ráo tuấn tú đứng thẳng, một tay cài khuy bộ âu phục, cậu liếc mắt vào đám người lập tức nhận ra cô.
Đôi mắt cậu như có ánh sáng, mỉm cười nhẹ nhàng.