Chương 63
Giọng điệu đáng thương.
Ôm, ôm, ôm, nhất định phải ôm.
Lâm Tri Vi nhảy lên ôm eo cậu, mặt áp sát vào ngực cậu: “Em về sớm như vậy sao lại không nói với chị? Chị cứ nghĩ sớm nhất thì cũng phải mười giờ.”
Cô biết thời gian của Lục Tinh Hàn vô cùng kín, bận như thế mà còn dành thời gian cho cô, mà cô lại khiến cậu ở nhà đợi cô lâu đến vậy.
Cô chủ động giải thích: “Chị đột nhiên có công việc, ra ngoài bàn bạc với Tạ Hàm về chuyện trang phục tham gia liên hoan phim.” Trong lòng cô khá bực bội: “Nếu biết là em về sớm thế…”
“Không sao.” Bình thường Lục Tinh Hàn huấn luyện rất căng thẳng, dạo này lại còn nhốt mình ở công ty viết bài hát, đã hai ngày liền chưa gặp mặt Lâm Tri Vi. Cậu tham lam ôm chặt lấy cô, giọng điệu trầm xuống: “Em không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của chị, em có thể đợi được.”
Lâm Tri Vi vuốt lưng cậu, khẽ hỏi: “Em có buồn không đấy?”
Lục Tinh Hàn lắc đầu, lắc mấy cái xong cậu dừng lại, do dự chậm chạp nói: “Nhưng em hình như… Em hình như gửi thấy mùi bít tết…”
Hả? Tạ Hàm chuẩn bị bữa tối cho hai người đúng là bít tết, cô chỉ ăn có một miếng nhỏ, thế mà cũng ngửi ra được.
Lâm Tri Vi đập vào người cậu: “Em là chó à?”
Cánh mũi Lục Tinh Hàn phập phồng, cậu hơi thất vọng: “Em vốn dĩ là con chó nhỏ của chị mà… Nhưng hôm nay chó nhỏ của chị cũng định làm bít tết, phải làm sao bây giờ?”
Lâm Tri Vi vội vàng đẩy cậu ra, nghiêng người qua người cậu ngó về phía bàn ăn, trên bàn đúng là bày đầy thức ăn, rượu cũng đã rót ra cốc, chỉ còn hai phần bít tết vẫn đang ướp đợi nấu nữa là xong.
Cậu về nhà chuẩn bị nhiều thứ đến như vậy…
Trong lòng Lâm Tri Vi vừa cảm thấy ngọt ngào vừa cảm thấy ấm áp, cô kiễng chân ôm chầm lấy cổ cậu: “Còn thế nào nữa, tất nhiên là ăn hết chứ sao.”
Lục Tinh Hàn ôm chặt lấy eo cô, đôi mắt tối sầm, nhìn cô chăm chú: “Nếu lỡ lúc em rán bít tết không ngon, không được ngon mềm như ngoài quán thì phải làm sao?”
“Không thể nào.”
Cậu chẳng phải là thứ non mềm nhất rồi còn gì.
Cậu hơi nghiêng người, hơi thở gần hơn, hòa cùng nhịp thở của cô: “Nếu không ngon, không hợp khẩu vị của chị thì sao?”
Lâm Tri Vi không trốn tránh, cô dùng chóp mũi mình cọ vào chóp mũi cậu: “Không thể nào.”
Cậu làm là ngon nhất.
Khóe miệng cậu cong lên, giọng nói trầm thấp: “Tại sao?”
Ánh mắt Lâm Tri Vi khẽ dao động, không chịu nói gì.
Muốn dụ dỗ cô để cô nói ra tâm tư của mình chứ gì? Muốn nghe cô khen ngợi? Hay là muốn nghe cô tỏ tình?
Lâm Tri Vi nhìn chăm chú vào khuôn mặt khôi ngôi tuấn tú đang ở gần sát mặt cô, khuôn mặt đẹp đến từng milimet, đã không còn vẻ non nớt trẻ con, mà thay vào đó là sự trưởng thành đầy sắc bén. Nhìn càng lâu lại càng khiến người ta đắm chìm vào nó.
Cô biết rõ, một khi đã bước vào đầm lầy mang tên Lục Tinh Hàn thì chỉ có thể đắm chìm trong đó.
Nhưng… Thỉnh thoảng cũng nên vùng vẫy một chút.
Lâm Tri Vi giật giật mấy sợi tóc của cậu, vén lên vành tai, cô khẽ vuốt ve vành tai cậu, chủ động áp sát vào người cậu, ánh mắt lướt qua bờ môi đỏ, khẽ hỏi: “Em muốn nghe điều gì nào?”
Lồng ngực của Lục Tinh Hàn phập phồng mạnh hơn, vòng tay đang ôm cô không khống chế được mà siết chặt hơn, mở miệng nói, giọng nói khàn hẳn đi: “Vi Vi…”
Lâm Tri Vi vuốt nhẹ lên khuôn mặt cậu: “Chị đây, không nói nữa, chị dùng hành động trực tiếp trả lời em được không?”
Yết hầu của Lục Tinh Hàn khẽ động, câu nói “Được” còn chưa kịp phát ra.
Lòng bàn tay mềm mại đỡ lấy gáy của cậu, sau đó cậu liền cảm thấy bờ môi nóng lên. Cô ngẩng đầu hôn lên môi cậu, mới đầu có chút rụt rè e ngại nhưng rất nhanh đã trở nên mạnh dạn hơn, sau một hồi cọ sát ngắn ngủi thậm chí chủ động đưa đầu lưỡi ra.
Toàn thân Lục Tinh Hàn bị cô kích thích đến khó chịu.
Vốn là còn định chút ý chí muốn tặng cô quà rồi cùng cô ăn cơm trước nhưng bây giờ đều đã tan thành mây khói. Cậu đưa tay ôm lấy đầu của cô, không thể chịu được bản thân ở thế bị động liền đè xuống, tham lam chiếm hữu, chiếm đoạt lấy sự mềm mại của cô, tìm đến nơi sâu thẳm mà cậu luôn khao khát. Nhưng vẫn chưa thấy thỏa mãn, cậu bế cô đặt lên chiếc tủ màu đen ở cửa.
Thân thể Lâm Tri Vi bỗng nhiên bị nhấc lên, cô không khỏi giật mình kêu lên một tiếng nhưng ngay lập tức đã bị cậu chiếm đoạt hoàn toàn.
Tay cô quơ loạn xạ, chạm phải bó hoa tươi trên tủ, mùi hương thoang thoảng của hoa hồng lan tỏa khiến cho họ càng thêm say đắm.
Không kịp nghĩ ngợi những chuyện khác, cô chỉ có thể ôm chặt cậu, cúi đầu đón lấy ngọn lửa nóng bỏng khó mà từ chối được của cậu.
Sức lực của cơ thể như bị hút sạch, chỗ nào cũng mềm nhũn ướt át, cô theo bản năng dựa vào người cậu.
“Vi Vi…” Lục Tinh Hàn khẽ gọi cô.
Khát vọng ham muốn nhiều hơn của cậu hiện ra rất rõ ràng, đang dần dần mất đi sự khống chế.
Lâm Tri Vi bắt đầu có chút tỉnh táo, cô cố ngẩng đầu, đẩy cậu ra khỏi người cô rồi dựa vào vai cậu thở hổn hển, cảm thấy hình như mình không cẩn thận đùa quá trớn rồi.
Cô chỉ định chủ động một chút, an ủi cậu ngốc nghếch chờ đợi, nhưng bây giờ…
Nhóc con bây giờ đã không dễ dàng thỏa mãn như lúc trước nữa.
Cậu đã là người lớn rồi.
Đã trưởng thành đến mức không thể lờ đi ham muốn về dục vọng của cậu nữa.
Nhưng lại cảm thấy cậu còn quá trẻ nên không thể tùy tiện phạm giới.
Lâm Tri Vi dùng hết sức suy nghĩ không biết nên làm thế nào, trong lúc cậu còn muốn tiếp tục hôn cô, cô quyết định nũng nịu cọ cọ vào cổ cậu, giả vờ đáng thương nói: “Tinh Hàn, chị đói rồi, muốn ăn bít tết mà em rán.”
Lục Tinh Hàn cứng người, ngẩng mặt lên nhìn cô, ánh mắt vẫn còn vương chút khát khao nóng bỏng.
Chắc chắc là đang âm thầm trách móc.
Người chưa ăn cơm còn chưa kêu đói, người ăn rồi thì lại kêu đói.
Nghe là biết ngay cô đang nói dối.
Tự Lâm Tri Vi còn cảm thấy xấu hổ, nhưng đằng nào cũng đã nói ra rồi đành làm trái với lương tâm tiếp tục nũng nịu giả vờ: “Tinh Hàn…”
Lục Tinh Hàn làm sao mà chịu được giọng điệu nũng nịu của cô, cậu nuốt nước bọt, vuốt ve lưng cô eo cô không nỡ rời đi: “Em đi rán, nhưng…”
“Hả?”
Cậu nhìn cô chăm chú, ấm ức nói: “Ôm thêm lúc nữa.”
Lâm Tri Vi cười bất lực, giang rộng vòng tay: “Thôi được rồi.”
Cô quên mất là mình đang ngồi ở chỗ cao, Lục Tinh Hàn lại nhào vào lòng cô, vừa vặn nhào vào ngực cô.
Lúc cô còn chưa kịp phản ứng, Lục Tinh Hàn khát vọng chưa được thỏa mãn lại ôm chặt lấy cô, tay đan chặt vào nhau sau lưng cô, mặt úp vào người cô, không cao không thấp, úp đúng mặt vào bầu ngực đầy đặn của cô.
Mùi hương thanh mát ngọt ngào, mềm mại đến nỗi khiến cậu phát điên.
Lục Tinh Hàn quyết định nếu còn tiếp tục như thế này cậu sẽ chết mất, cắn răng chịu đựng buông cô ra, cổ họng gần như không phát ra tiếng được, khó nhọc rặn ra một câu: “Em đi rán bít tết.”
Đồ ngủ của cậu lộn xộn, thắt lưng cũng đã cởi ra một nửa, cái cổ thon dài đỏ ửng, đuôi mắt hơi ướt ướt.
Lâm Tri Vi nín thở nhìn cậu vội vàng quay người rời đi, máu nóng đột nhiên dồn từ ngực lên đến đầu, thân người loạng choạng, đập vào tường, ôm lấy lồng ngực mà cậu vừa áp mặt vào, dùng lực… Nhào nặn.
Mãi mới có thể bình tĩnh lại, cô về phòng ngủ thay quần áo, tìm từ trong túi ra một chiếc hộp được gói tinh tế, nhẹ nhàng đi về phía phòng bếp đến gần Lục Tinh Hàn. Cô không dám tùy tiện ôm cậu, nhét hộp quà vào bàn tay phải đang buông tự nhiên của cậu.
Lục Tinh Hàn vô thức nắm lấy, kinh ngạc hỏi: “Cái gì vậy?”
Lâm Tri Vi dựa lưng vào tủ bếp, lấy một miếng hoa quả mà cậu đã gọt sẵn, cười nói: “Quà cho nhóc con đấy.”
Lục Tinh Hàn vội vàng lau tay vào tạp dề, cẩn thận cầm lên, nhìn thấy nhãn hiệu trên chiếc hộp, mắt cậu càng sáng hơn. Lục Tinh Hàn vội vàng mở chiếc hộp ra, bên trong là một mẫu vòng tay nam đơn giản.
Cậu vừa nhìn đã nhận ra ngay, chiếc vòng tay này cùng hãng và cùng thuộc bộ sưu tập với sợi dây chuyền mà cậu tặng cho cô.
Mà hãng sản phẩm này lại muốn mời cậu làm đại sứ hình tượng trong quý mới, không những thế lại còn mời cậu tham gia liên hoan phim, chính là hãng trang sức hàng hiệu cao cấp mà Viên Mạnh nhắc tới.
Chuyện này cậu còn chưa kịp nói cho Tri Vi biết, không ngờ cô và cậu lại có suy nghĩ tương thông với nhau như vậy.
Lục Tinh Hàn nhìn sợi dây chuyền trên cổ cô, lại sờ sờ chiếc vòng tay, ánh mắt vô cùng mong chờ hỏi cô: “Một cặp! Đúng không?”
Lâm Tri Vi đưa tay cầm lấy chiếc vòng tay, khẳng định với cậu: “Ừ, là một cặp.”
Cô gỡ móc khóa, đeo vào cổ tay rắn chắc của Lục Tinh Hàn, ngắm đi ngắm lại, cô ngẩng đầu, hai mắt cong cong: “Đẹp không?”
Lục Tinh Hàn vui đến nỗi không nói lên lời, ôm chầm lấy cô, nói năng lộn xộn: “Đẹp đẹp lắm! Sợi dây chuyền mà chủ nhân tặng cho con cún này! Phải xích em cả đời đấy nhé!”
… Đúng là không có tiền đồ.
Cậu như bị con gấu husky nhập, cọ đi cọ lại trên người Lâm Tri Vi, Lâm Tri Vi bị cậu chèn ép đến nỗi liên tục lùi về phía sau, liếc mắt nhìn về phía bít tết đang rán, vội vàng vỗ vào người cậu: “Nhanh! Bít tết!”
Hai miếng bít tết trải qua muôn trùng khó khăn cuối cùng cũng được ra lò, một trong hai miếng có một miếng hơi cháy, Lục Tinh Hàn quả quyết để miếng ấy cho mình, còn miếng trông khá là đẹp mắt thì dành cho Lâm Tri Vi.
Bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, tất cả những thứ cần thiết đều đã được chuẩn bị kỹ càng.
Nhưng những thứ phá rối bữa tiệc cũng không ngờ mà tới.
Viên Mạnh gọi một cuộc điện thoại đến, âm thanh to đến nỗi Lâm Tri Vi ngồi phía đối diện bàn cũng nghe thấy vô cùng rõ ràng: “Tổ tông của tôi ơi, đừng có biết hưởng thụ một mình như thế chứ! Mau đi làm nhiệm vụ nhanh lên!”
Lục Tinh Hàn nhăn mày: “Còn sớm.”
Viên Mạnh bất lực: “Tôi nhắn tin wechat cho cậu cậu không xem à?”
“Đang nấu cơm, không nghe thấy.”
Viên Mạnh chịu thua: “Tôi biết là cậu hiền lành đảm đang, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, không cần phải khoe nữa! Nhiệm vụ tối nay là thời gian đăng tin weibo được đẩy lên sớm hơn với dự kiến, bắt buộc phải đăng tin trước mười giờ, Lương Thầm và Dung Thụy đều đăng xong rồi, đến cả trang weibo của nhóm nhạc cũng đã đăng rồi, còn thiếu mỗi cậu, hơn nữa tin của cậu là tin đặc biệt nhất, nhanh lên nhá, bảo cô Tiểu Lâm quay giúp cậu!”
Anh ta ngẫm nghĩ chốc lại vẫn không yên tâm lại hét lớn: “Cô Tiểu Lâm…”
Lục Tinh Hàn bất lực bật loa ngoài, Lâm Tri Vi trợn tròn đôi mắt, đáp lại: “Tôi nghe đây.”
Viên Mạnh tỉ mỉ dặn dò: “Thất tịch nên Hàn Hàn phải đăng Weibo, quay một đoạn video đáng yêu ngọt ngào một chút, độ hot của dịp lễ này nhất định không được giảm, giao cho cô đấy, nhanh hết mức có thể nhé.”
“Được…”
Điện thoại vừa tắt, Lục Tinh Hàn trông rất không vui: “Còn không mau ăn chắc chắn sẽ nguội.”
Lâm Tri Vi ngồi đến bên cạnh cậu, khẽ sờ đầu cậu: “Hay là thế này, ăn bít tết trước, còn mấy món khác nguội cũng không sao, đợi xong việc rồi từ từ ăn, được không?”
Lục Tinh Hàn chớp mắt: “Còn phải uống thêm ít rượu nữa.”
Nhớ lại việc lần trước nhóc này mới uống có một ngụm mà đã thay đổi tính tình, Lâm Tri Vi hơi chút lo lắng, sợ cậu uống rượu xong không biết muốn làm chuyện gì xấu.
Trước khi quay video, Lâm Tri Vi trang điểm nhẹ cho cậu, lục lọi trong tủ quần áo một lúc lâu mới tìm được một bộ đồ vừa ý rồi bảo cậu mặc lên.
Lục Tinh Hàn trực tiếp giật dây thắt lưng trên eo của bộ đồ ngủ ra, bờ vai khẽ động đậy, bộ đồ ngủ chất liệu tơ tằm trơn trượt xuống theo cơ bắp săn chắc trắng trẻo của cơ thể, bị cậu tùy tiện đặt ở góc giường.
Vai rộng eo thon, cơ bắp săn chắc, chỗ phần cơ bụng hiện ra từng múi từng múi vô cùng rõ ràng, đường mỹ nhân ngư chạy thẳng xuống mép quần lót, bên dưới nữa…
Phía dưới nữa!
Lâm Tri Vi giật mình, cô, cô đang làm gì vậy?
Cậu cởi quần áo thì cô có thể nhìn một cách thoải mái như vậy sao?
“Lục Tinh Hàn! Em có thể đợi chị ra ngoài rồi hẵng cởi được không hả?”
“Không thể.” Lục Tinh Hàn còn mặt dày quay người lại cho cô xem, để cái eo thon và đôi chân dài lộ hết cho cô xem: “Cả người em đều là của chị, cái gì cũng có thể cho chị nhìn được.”
Lâm Tri Vi đỏ mặt, cô cầm cái áo thô bạo lồng lên người cậu, ném cái quần về phía cậu: “Tự mặc đi!”
Lục Tinh Hàn vừa mặc quần vừa nhìn cô cười cười, không ngờ lúc kéo khóa quần lại gặp phải một vấn đề nghiêm trọng.
Chiếc quần này là kiểu trên rộng dưới bó, mang đậm chất thiết kế, phần khóa cố tình làm dài hơn so với quần bình thường, mới kéo lên một chút đã bị kẹt.
“Vi Vi, không thể trách em được.” Cậu bày ra vẻ mặt vô tội.
Lâm Tri Vi âm thầm mắng mỏ hãng quần áo này chất lượng đúng là không ra gì, lại còn dám xưng danh là hãng lớn nổi tiếng, bảo sao không thể nào phổ biến rộng rãi được. Không còn cách nào khác, cô đành phải đi kiểm tra giúp cậu, phát hiện ra là do tấm vải chỗ khóa kéo bị kẹt ở bên trong.
Cô cúi người, cẩn thận từng li từng tí gỡ miếng vải ra.
Lục Tinh Hàn cúi đầu, nhìn bàn tay thon dài trắng nõn của cô di chuyển di chuyển qua lại ở vị trí ấy liền cảm thấy cổ họng bỏng rát.
Lâm Tri Vi gỡ xong nốt phần vải bị kẹt còn lại thở phào nhẹ nhõm, sợ cậu lại làm hỏng nên dứt khoát kéo khóa lên giúp nhưng lại không cẩn thận dùng lực không đúng chỗ, hai ngón tay cầm vào đầu khóa kéo khẽ lướt qua một nơi nguy hiểm nào đó.
Nó bắt đầu phồng lên… Hơi cứng… Cách một lớp quần mà còn cảm thấy nóng bỏng… Lại còn khá to.
Lâm Tri Vi ngây người.
Lục Tinh Hàn vội vàng quay người đi, giọng nói đã hoàn toàn thanh đổi: “Vi Vi, chị đi ra trước đi, chị đi ra ngoài đợi em một lúc.”
Lâm Tri Vi nghiêng ngả ra khỏi phòng ngủ, cô dựa vào cửa, máu dồn hết lên não. Cô hét lên một tiếng liền ngồi sụp xuống đất ôm đầu.
Chết… Chết mất.
Lúc quay video, vành tai của Lục Tinh Hàn vẫn còn hơi đỏ, học thuộc bản thảo mà Viên Mạnh gửi đến một cách trôi chảy không sót chữ nào. Lâm Tri Vi thấy cậu chuyên nghiệp trước ống kính như vậy cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Lúc cô ra hiệu cho cậu hỏi có cần phải tạm dừng không, cậu nở nụ cười ngọt ngào, nhấc cổ tay lên lắc đi lắc lại khoe khoang chiếc vòng, lại còn nói thêm một câu: “Trong ngày Thất tịch, tôi đã nhận được một món quà vô cùng quý giá từ người mà tôi yêu thương nhất, hi vọng các bạn cũng hạnh phúc giống như tôi.”
Lâm Tri Vi hơi hoảng sợ, lập tức nhấn nút kết thúc, quay xong.
“Em to gan như vậy liệu có được không?”
“Tất nhiên là được.” Cậu nhếch mép: “Không vấn đề gì cả.”
Lâm Tri Vi không hiểu nhưng nhìn cậu hình như đã có dự tính từ trước, chỉ còn cách đưa điện thoại cho cậu: “Em tự đăng Weibo đi!”
Nhân lúc Lục Tinh Hàn bận công việc, cô vô cùng tò mò, điện thoại hết pin không xem được, cô liền ôm lấy laptop dùng trong công việc, đặt trên bàn rồi đăng nhập Weibo, nhìn thấy video lễ Thất tịch mà Lục Tinh Hàn vừa đăng hai phút trước. Các fan hâm mộ đang lướt video gào thét các kiểu, nhanh chóng có người nhắc đến vấn đề về món quà.
Cô đang lo lắng, bỗng nhiên nhìn thấy Weibo của một hãng trang sức hàng hiệu cao cấp vô cùng quen thuộc chia sẻ video weibo của Lục Tinh Hàn.
“Đại sứ thương hiệu sản phẩm trong quý mới của chúng tôi, người thiếu niên xuất sắc nhất, rất mong chờ phần thể hiện của cậu trên thảm đỏ trong buổi liên hoan phim vào tháng tới.”
Cùng lúc tuyên bố hai tin tức vô cùng quan trọng.
Trang chủ trong phút chốc trở nên vô cùng náo nhiệt.
Lâm Tri Vi nhìn chằm chằm vào mấy chữ “Liên hoan phim”, nhịp tim bất ngờ tăng nhanh.
Lục Tinh Hàn giơ tay ôm cô từ phía sau, hôn vào đỉnh đầu của cô: “Vi Vi, hãng sản phẩm này vốn dĩ chuẩn bị mười mấy mẫu mới, bảo tối nay em chọn một mẫu nhưng em không thích mẫu nào cả. Nhưng chắc bọn họ không ngờ được là chính chị lại tặng em mẫu mà em thích nhất.”
“Em…”
Cậu quay người cô về phía mình: “Còn về liên hoan phim, em không chịu được việc phải rời xa chị nhiều ngày như thế, nên lần này phải bám theo chị cùng đi, chị muốn đưa em đi cùng không?”
Lâm Tri Vi khẽ mím môi, mí mắt cô ươn ướt, đến gần cắn nhẹ vào phần môi dưới của cậu: “Phiền phức quá!”
“Vậy chị tình nguyện xử lý đống phiền phức này không?”
Cô lau đi nước mắt, cười nói: “Thôi thì chị cố gắng vậy.”
Lục Tinh Hàn khẽ chạm vào trán cô, sau đó liền giơ tay với lấy mấy cái túi giấy lúc trước đã lén đặt ở một góc của sofa: “Nào cục cưng Tri Vi, mau xem quà nhỏ của chị này.”
Cậu một tay nhấc lên đống túi trông khá to, cộng lại cũng phải có tầm năm sáu túi, cái này mà gọi là món quà nhỏ à?
“Ngoan, đi mặc thử xem sao.”
Lâm Tri Vi vẫn còn ngơ ngác thì đã bị cậu đẩy vào phòng, mở ra xem, là các mẫu váy liền khác nhau, còn đều là các mẫu mới nhất trong mùa này theo phong cách mà cô rất thích. Cô đã từng like những mẫu này trên Weibo, trong đó có hai bộ mà cô chỉ được nhìn qua ảnh, chưa có cơ hội thấy đồ thật.
Cậu giả vờ ngốc mà lại biết hết những chuyện này.
Lục Tinh Hàn ở bên ngoài gõ cửa: “Vi Vi, mặc thử cho em xem nào.”
Lâm Tri Vi mỗi lần thay một bộ, ánh mắt của Lục Tinh Hàn lại càng trở nên sâu hơn, đợi đến lúc cô thay xong bộ váy bó cuối cùng, vừa đẩy cửa bước ra liền bị cậu bế lên đặt xuống sofa.
“Sao thế, không đẹp à?”
“Đẹp, rất đẹp.” Giọng nói của cậu hơi nghẹn: “Đẹp đến nỗi không muốn chị mặc nó ra ngoài.”
Nói thì nói thế, nhưng cậu lại quỳ một bên đầu gối xuống bên cạnh chân cô, lấy ra một chiếc hộp mới, lấy từ bên trong ra một đôi giày cao gót được gói tỉ mỉ.
“Đế giày chỉ cao như thế này, chắc sẽ không đau nhỉ?”
Ngón tay Lâm Tri Vi khẽ giật giật, cô lắc đầu.
Lục Tinh Hàn yên tâm gật đầu: “Đi liên hoan phim, chị nhất định sẽ rất vất vả, phải lo cả hai chuyện, vừa phải đẹp mà lại không được quá sức.”
Mặc đi liên hoan phim?
Lâm Tri Vi cắn môi, nhìn chằm chằm về phía cậu.
Lục Tinh Hàn nhấc chân cô ra khỏi đôi dép lê, nâng lên, cẩn thận đi đôi giày mới vào rồi đặt xuống sàn, vô cùng hài lòng, ngẩng đầu cười híp mắt nói: “Vi Vi nhà mình đẹp quá.”
“Chị, lúc chị làm việc thì…” Đôi chân cô bất giác rụt về phía sau: “Ăn mặc bình thường là được rồi.”
Lục Tinh Hàn lại đẩy một chiếc hộp ra: “Vi Vi, chị không cần phải tiết kiệm nữa, chị làm nghề này nên ăn mặc đẹp thì phải ăn mặc đẹp. Liên hoan phim lần này có rất nhiều người cùng ngành, chị không thể chỉ lo trang điểm trưng diện cho người khác chứ.”
Ánh mắt của cậu sáng rực: “Quan trọng nhất là bản thân chị, chị mới là người đẹp nhất.”
Lâm Tri Vi nắm chặt lấy góc sofa, nghĩ lại mấy năm làm công việc này, chiếc túi mấy chục tệ cô đặt trên Taobao bị rất nhiều người chế giễu nhưng cô không quan tâm, cô phải tiết kiệm tiền để nuôi nhóc con của cô.
Chớp mắt, nhóc con năm nào đã cao lớn trưởng thành đến nỗi có thể che mưa che gió cho cô rồi.
Từ lúc cậu không hề do dự, kiên quyết đến với cô đến nay, tất cả mọi thứ đều bị đảo ngược.
Cậu tự tay dành tất cả những thứ tốt nhất cho cô.
Lâm Tri Vi cúi đầu, không kìm được nước mắt: “Được, chị mặc.”
“Ngoan ghê.” Lục Tinh Hàn nắm tay cô, bỗng nhiên cảm thấy hơi xấu hổ: “Thật ra em còn hai chuyện muốn nói với chị.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện thứ nhất là hai ngày nữa em phải đến trường tham gia tập quân sự rồi.”
Lâm Tri Vi gật đầu, chuyện này cô biết tập quân sự trong tám ngày, không cần biết là minh tinh hay người thường, tất cả đều phải tham gia.
“Chuyện thứ hai là…”
Lục Tinh Hàn ôm lấy chân cô, ánh mắt tha thiết: “Em sắp đi học đại học rồi.”
“Ừ.” Lâm Tri Vi hơi khó hiểu: “Tập quân sự xong sẽ chuẩn bị vào học.”
“Vi Vi, em là sinh viên đại học rồi.”
“Vậy nên?”
“Vậy nên…” Khuôn mặt cậu kiên quyết, giọng điệu nghiêm túc nói: “Em thật sự, thật sự không còn nhỏ nữa!”
Vẫn còn vài câu ấp úng, ngập ngừng ở cửa miệng không dám nói ra…
Cái kia không nhỏ nữa.
Tuổi tác cũng không nhỏ nữa.
Chị cũng… Cũng đã tự kiểm nghiệm qua rồi.
Chương 64
Lâm Tri Vi dứt khoát tránh khỏi sự trói buộc của cậu, rút chân dịch ra xa.
Thằng nhóc con này trong đầu toàn ý nghĩ xấu xa!
Lục Tinh Hàn không ôm được cô, tỏ vẻ đáng thương nằm vật lên ghế sô pha, móng vuốt nhỏ gãi thành những tiếng kẽo kẹt: “Chị tránh em…” Cậu chìa tay chọc cô: “Thôi xong rồi, chị không thương em nữa…”
Lâm Tri Vi liếc mắt nhìn cậu: “Em suy nghĩ nghiêm túc lại đi, chị sẽ cân nhắc chuyện thương em.”
Lục Tinh Hàn ủ rũ nằm sấp xuống hai ba giây, nháy mắt mấy cái, ánh mắt một lần nữa lại sáng lên. Cậu chậm rãi đứng lên, đầu tiên đi chỉnh độ sáng của bóng đèn, sau đó đến cạnh bàn ăn, bưng đĩa trái cây và salad qua, nhân tiện lấy thêm hai ly rượu đỏ.
Chân ly thủy tinh chạm vào bàn “Ting” một tiếng.
Cậu không nhõng nhẽo làm nũng nữa, động tác lấy lại vẻ trầm tĩnh ổn thỏa, ánh sáng ấm áp phản chiếu trên sườn mặt, vẻ ngoài hiện ra tầng ánh sáng lấp lánh.
Lâm Tri Vi vô thức ngồi thẳng lưng, không hiểu vì sao có chút khẩn trương.
Bầu không khí này…
Lục Tinh Hàn cầm lấy cái xiên, chọn mấy miếng dâu tây có màu đỏ nhất đút cho Lâm Tri Vi, cô há miệng nhận lấy, cậu cười hỏi: “Ngọt không?”
“… Ngọt.”
Ngay sau đó cậu ghé môi mình đến, nhẹ nhàng hôn một cái, thấp giọng hỏi tiếp: “Có ngọt bằng em không?”
Trái tim Lâm Tri Vi run lên, bất giác nói ra lời thật lòng, “… Không.”
Đôi mắt của Lục Tinh Hàn lay động khiến lòng người loạn xạ, tiếp tục cuốn salad đút đến bên miệng cho cô: “Nếm xem cái này có ngon không?”
Lâm Tri Vi nuốt xuống, chậm rãi gật đầu.
Cậu lại hôn lần nữa, sâu hơn trước, đầu lưỡi liếm đi nước sốt còn sót lại trên môi cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô hỏi: “Có ăn ngon bằng em không?”
Lông mi Lâm Tri Vi run lên, tim không khống chế được bắt đầu đập loạn xạ, cô không muốn thú nhận lần nữa, nhưng tư vị này thật sự quá tuyệt, không thể nói dối: “… Không.”
Lục Tinh Hàn bật cười, bưng ly rượu đưa qua cho cô: “Vậy uống tiếp một ngụm rượu, Vi Vi, chị đã đồng ý với em là đêm nay sẽ uống rượu cùng em.”
Lại uống sẽ có chuyện mất!
Lâm Tri Vi biết đây toàn bộ là thủ đoạn của thằng nhóc ranh này, bây giờ muốn dừng cũng không kịp nữa, cô sợ sẽ khó mà giữ được phòng tuyến, cuối cùng để rơi vào bẫy của cậu.
Cô bóp chặt tay tỏ vẻ bình tĩnh, nói ra lời chính đáng: “Không thể uống, muộn quá rồi, uống vào em lại quậy phá.”
Nói xong rồi đứng dậy, muốn bước qua chân cậu, nhanh chóng trốn về phòng ngủ để bảo toàn tính mạng. Lúc đi đến gần sát người cậu, cô dùng ánh mắt liếc nhìn phản ứng của cậu.
Lục Tinh Hàn không tiếp tục đề cập đến yêu cầu lúc nãy, cầm ly rượu của mình uống một ngụm nhỏ. Ngay tại lúc cô đang muốn đi, cậu đột nhiên nắm chặt lấy tay cô, tiếp theo đứng dậy ôm cô vào lòng rồi dùng tay giữ chặt gáy, sau đó trực tiếp hôn lên môi.
Cô chỉ kịp “A” lên một tiếng, môi đã bị tập kích, bất giác nhận lấy chất lỏng lạnh lẽo, chưa kịp thưởng thức, đã nhanh chóng bị cậu gián tiếp chuyển vị ngọt ngấy và cay nồng kích thích mọi dây thần kinh.
Phần eo bị siết chặt, toàn thân căng cứng, tay cậu nóng hầm hập, mỗi nơi tay cậu đi qua đều như lửa đốt.
Khoảng cách giữa sô pha và bàn trà chỉ đủ cho một người đi qua.
Hai người trưởng thành dây dưa cùng một chỗ, lập tức trở nên chật chội, Lâm Tri Vi theo bản năng trốn ra phía sau, nhưng không gian quá nhỏ, muốn lùi cũng không thể lùi, đầu gối cô khuỵu xuống bên cạnh bàn, cơ thể thuận thế ngửa ra sau, mặc dù có Lục Tinh Hàn kịp thời kéo lại, nhưng chân không cẩn thận đụng phải vật gì đó.
“Rầm…”
Rượu đổ xuồng, ly lăn ra, lộc cộc, lộc cộc đến khi đụng phải chướng ngại vật mới dừng lại.
Lâm Tri Vi lập tức đơ ra, Lục Tinh Hàn cũng nghe thấy, hai người tạm tách nhau ra, cùng nhau liếc qua, sau đó cả hai đều trợn mắt.
“Ôi, máy tính của chị!”
Ly rượu đặt ở bên cạnh bàn bị đổ ngược, vừa vặn lệch qua chiếc máy tính đang bật, bàn phím bị ướt một mảng lớn, màn hình đang ở chế độ chờ nên tắt rồi, hiện tại không thế nhìn ra có bị hỏng hay không.
Lâm Tri Vi vội vàng giơ máy tính lên, rượu tí ta tí tách nhỏ xuống, cô vội vàng rút khăn giấy lau đi, lực quá lớn tác động đến phím tắt, màn hình lập tức sáng lên, nhưng chỉ được mấy giây, lập tức đen lại, hoàn toàn mở không lên nữa.
Lục Tinh Hàn nhận lấy máy tính, gỡ pin ra, lật ngược lại để rượu chảy ra ngoài, nhưng không có hiệu quả mấy, khe hở bàn phím máy tính quá nhỏ, rượu đã chảy vào sâu bên trong rồi.
Cậu nhíu chặt mày: “Máy tính làm việc sao? Trong đó có tài liệu nào quan trọng không?”
Lâm Tri Vi hối hận muốn chết, lúc nãy lướt Weibo xong quên không tắt máy, dở khóc dở cười cảm thấy bản thân ý loạn tình mê làm hỏng việc, may mà hậu quả không mấy nghiêm trọng, cô an ủi Lục Tinh Hàn: “Có, nhưng đều có bản dự phòng, mai chị tìm người sửa lại.”
Lục Tinh Hàn lắc đầu: “Đưa cho em đi, em nói anh Viên tìm thợ đến sửa, đồ của chị vẫn nên cẩn thận, tài liệu bên trong nếu bị lộ ra ngoài sẽ gây rắc rối lớn.”
Lâm Tri Vi nghĩ cũng thấy đúng, “Vậy được… Cũng không có gì, đều là mấy dự án cũ đã làm xong, mới nhất chỉ có phương án phối hợp bộ tham dự thảm đỏ lễ khai mạc liên hoan phim của Tạ Hàm.”
“Việc em làm sai, em sẽ sửa lại cho tốt.” Lục Tinh Hàn ủ rũ gục đầu xuống, tủi thân dính vào mặt cô cọ cọ: “Xin lỗi…”
Lâm Tri Vi ôm cậu vỗ vỗ, tràn đầy hứng thú trêu chọc: “Cho nên em nhìn xem, trẻ em muốn làm chuyện xấu, đều sẽ bị trừng phạt.”
Lục Tinh Hàn kêu nhẹ một tiếng “Ngao”, tuyệt đối không thừa nhận.
Sáng sớm hôm sau, vì để không lưu lại mầm tai họa, Lục Tinh Hàn đi trước, Lâm Tri Vi đợi nửa tiếng sau mới ra khỏi cửa, đến Giải trí Tinh Hỏa kí hợp đồng mới.
Viên Mạnh ở cửa đón cô, vừa đi vừa nói chuyện, anh ta nghĩ rất xa, thay cô suy xét kỹ lưỡng: “Cô Tiểu Lâm, trong nhóm có ba thành viên, bản thân cô và Hà Vãn chắc chắn sẽ rất bận rộn, người tôi tìm sợ cô dùng không tiện, cô cần phải thành lập đoàn đội đáng tin mới được, việc này xong chuyện mở văn phòng làm việc, gần như đã hoàn thành.”
Anh ta còn bổ sung: “Nhưng cũng không cần vội vàng như thế, bọn họ lập tức phải đi huấn luyện quân sự, kế tiếp lịch trình quan trọng nhất là liên hoan phim của Lục Tinh Hàn, đợi quay về bàn sau cũng không muộn, cô nên chuẩn bị trước.”
Lâm Tri Vi biết rõ lời anh ta nói không sai, nhân thời gian này, nên xây dựng tốt đoàn đội của mình, nếu không công việc sau này sẽ có nhiều hạn chế.
Cô ở trong phòng nghỉ ngơi đợi Viên Mạnh đi lấy hợp đồng ở chỗ thư ký của sếp, vốn dĩ chuyện này chỉ cần mấy phút có thể làm xong nhưng đợi khoảng hơn hai mươi phút mới thấy Viên Mạnh quay về, hợp đồng bị anh ta nắm chặt đến độ nhăn lại, mặt đỏ tía tai, còn thở hổn hển.
“Có chuyện gì vậy?” Cô lập tức đứng lên.
Viên Mạnh ném hợp đồng lên trên bàn, dùng sức mở bình nước khoáng, tu một hơi hết nửa chai, vật lộn một hồi mới khó khăn mở miệng nói: “… Cô Tiểu Lâm, cô có thể phải chịu chút uất ức, ý của sếp, hợp đồng kí thêm với cô, trước mắt nhiều nhất thời hạn chỉ có ba tháng.”
Lâm Tri Vi nghe xong mấy chuyện này, đã đoán được toàn bộ nội dung, cô lại ngồi xuống, đợi Viên Mạnh nói hết.
Viên Mạnh thật sự rất bực mình.
Chuyện này công ty đã quyết định xong hết rồi, không biết thế nào lúc này liền giở quẻ thay đổi, lại lấy cớ làm người ta không phục, nói cái gì mà Lâm Tri Vi mất đi phòng làm việc nên tình hình hiện tại không mấy ổn định, tạm thời thông qua liên hoan phim lần này kiểm tra thực lực sau đó mới xét có nên ký hợp đồng dài hạn hay không.
Viên Mạnh kết luận tất cả đều là nói nhăng nói cuội, ban đầu ký với Lâm Tri Vi vốn cũng đã biết cô đã cắt đứt quan hệ với phòng làm việc rồi, huống chi năng lực của cô còn cần một lần đi thảm đỏ để chứng minh sao? Vậy trong nửa năm nhóm nhạc nam ra mắt hoàn toàn không có lỗi về tạo hình là giả sao? Đây không phải là qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát sao?
Cũng đừng lấy lý do ấy làm nền cho mục đích xấu xa của bọn họ chứ.
Nhưng những suy đoán này, chỉ có thể nghĩ trong lòng, anh ta không đủ can đảm tùy ý nói ra.
“Trước đây tôi vẫn cho rằng Giải trí Tinh Hỏa rất tốt, tài nguyên ưu việt lại chấp nhận chi tiền, bây giờ lại thấy, căn bản là mắt mù.” Viên Mạnh nhớ tới chuyện Lục Tinh Hàn bị bóc lột, càng nói càng giận, hạ thấp giọng nói: “Hiện tại tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đợi ngày cánh của Lục Tinh Hàn cứng cáp rồi, tự bay ra đi bắt đầu lại từ đầu, tôi không nói hai lời lập tức đi cùng cậu ấy! Đến lúc đó chúng ta là người một nhà, cũng không cần sợ người khác giở trò.”
Không thể than vãn quá nhiều, Lục Tinh Hàn đã ra lệnh cho anh ta, bất luận ở công ty có chuyện gì không tốt, nửa câu cũng không được nói với Lâm Tri Vi.
Lâm Tri Vi không có cách nào để an ủi Viên Mạnh, có thể làm chính là đưa ra quyết định kịp thời, cô không do dự, lấy hợp đồng đọc qua một lượt, ngoại trừ thời hạn, tất cả đều rất rõ ràng, vung bút lên kí xong, cô nghiêm túc nói: “Không cần lo lắng, bất luận là sếp các anh lấy cái gì ra kiểm tra tôi, tôi đều có thể đủ khả năng vượt qua, còn có, chuyện này trước mắt không cần nói cho Tinh Hàn biết.”
Cô chào tạm biệt Viên Mạnh, lén lút đến bên ngoài phòng thu âm, cách lớp kính thủy tinh nhìn thẳng vào bên trong, Lục Tinh Hàn đang đỡ tai nghe, tập trung toàn bộ tinh thần, thầy giáo ghi âm nổi tiếng trong giới đầu gật gật theo từng nhịp, đợi xong một đoạn, trên mặt mang theo ý cười cho cậu một tràng vỗ tay.
Nhìn bao lâu cũng không thấy đủ.
Lâm Tri Vi thu hồi ánh mắt, bình tĩnh thư thái, rẽ vào hành lang gọi điện cho Hà Vãn: “Chị Vãn, em nghĩ kĩ rồi, tiếp theo em định…”
Hứa Vãn rõ ràng rất hưng phấn, không kịp đợi cô nói xong, lớn tiếng cắt ngang: “Tri Vi! Chị đang định gọi cho em đây, chúng ta tìm được người rồi! Chị nói cho em nghe… Mọi người từ chức hết rồi!”
“Cái gì?” Lâm Tri Vi kinh ngạc hỏi: “Chị nói ai?”
“Toàn bộ nhóm nhỏ của chúng ta! Một người cũng không thiếu!” Hà Vãn kích động thốt ra lời thô tục: “Em đi rồi, lão vu bà Trần Lệnh Nghi kia trực tiếp xem nhóm nhỏ của chúng ta như đám con cháu của tiền triều ác nghiệt, không phải đày ra biên cương thì là xử tử lăng trì, ai có thể chịu được tính khí ấy của bà ta, mọi người đều từ chức hết rồi, mọi người không quan tâm sau này em quyết định thế nào, đều đi theo em!”
Lâm Tri Vi che miệng, qua mấy giây vẫn không thốt nên lời, nặng giọng hơn xác nhận: “Chị đã hỏi hết chưa? Mọi người tự nguyện đi? Thật sự muốn làm chung với em?”
Hà Vãn cười ha ha: “Phải, phải, phải, đều đang ở bên cạnh chị, để bọn họ chính miệng nói với em.”
Một trận âm thanh quen thuộc ríu rít cùng nhau truyền đến, có cả tiếng khóc nức nở, hai thành viên nhỏ tuổi nhất còn hô lớn “Núi đao chảo dầu sẽ cùng nhau đi”.
Vô cùng trẻ con.
Nhưng cũng rất thật lòng.
Tim Lâm Tri Vi như nhảy ra ngoài, sống mũi cay cay, bình tĩnh bảo đảm: “Mặc dù công việc sau này vẫn còn cần cố gắng, nhưng ít nhất trong ba tháng, chắc chắn sẽ khiến mọi người bận rộn như lúc trước!”
Trong giới này, không sợ bận rộn, chỉ sợ nhàn rỗi không có việc làm.
Sau khi hoàn toàn tách ra khỏi phòng làm việc, mọi thứ trong tương lai sẽ chưa biết ra sao, cô có thể tại đây chính thức bước đi tiếp hay không, phản hồi của bộ phim lần này là nhân tố mang tính quyết định.
Không chỉ là màn ra mắt của Lục Tinh Hàn, cú xoay mình của Tạ Hàm, đây cũng là cơ hội cô chứng minh bản thân.
Lục Tinh Hàn ngày càng nổi tiếng, sẽ nhận được nhiều tài nguyên lớn, cô nhất định phải khiến năng lực giá trị của bản thân theo kịp bước chân của cậu, không được dậm chân tại chỗ, khiến cậu phải chờ đợi.
Một ngày trước khi đến trường tham gia huấn luyện quân sự, Lâm Tri Vi cố ý cùng Lục Tinh Hàn về nhà, chỉ có một mục đích, dạy cậu bôi kem chống nắng.
Thằng nhóc con này bình thường bất kể là bôi cái gì đều bôi qua loa, ỷ vào ông trời cho một gương mặt đẹp kiếm cơm còn không biết chăm sóc cho kĩ, cái mặt trắng đến phát sáng nếu bị phơi nắng đen đi, còn không phải để fan của đối thủ ngày đêm mong cậu xấu đi kia chế giễu chết sao.
Lục Tinh Hàn cho dù ở bên ngoài có bận rộn mệt mỏi như nào, chỉ cần về đến nhà là lập tức sinh khí dồi dào, vô cùng hăng hái, nóng lòng hỏi: “Vi Vi, có cần cởi quần áo ra không?”
“… Lúc luyện tập quân sự em có cần cởi quần áo không?”
“Không cởi.”
“Vậy em còn phải hỏi!”
Lục nhóc con chỉ ngón tay: “Đây không phải đang học sao, em muốn học kĩ một chút.”
Lâm Tri Vi quệt kem chống nắng bôi lên mặt của cậu: “Nên học cái căn bản trước rồi mới đến cái khác, bôi đều đi, chị sẽ kiểm tra.”
Lục Tinh Hàn không làm: “Chị còn chưa dạy em mà.”
Nói rồi xoay người nhắm mắt ngẩng mặt, liền một mạch nhu thuận đáng yêu, đợi cô bôi cho cậu, Lâm Tri Vi hết cách, chia điểm trên gương mặt cậu. Trán, chóp mũi, cằm, cẩn thận tán đều ra từng nơi: “Đừng có lười biếng, đừng ngại phiền, nếu em dám đen đi, đợi em về chị sẽ xử lý em.”
Lục Tinh Hàn hưởng thụ không thôi, chủ động ngẩng đầu lên lộ ra cái cổ thon dài: “Vi Vi, cổ cũng cần thoa.”
Trái lại còn hiểu rất rõ.
Đầu ngón tay của Lâm Tri Vi nhẹ lướt qua yết hầu của cậu, không chú ý lướt qua hai lần, mi mắt của Lục Tinh Hàn hơi hé ra, hai tay nắm thật chặt.
“Học được chưa?”
“Chỉ biết sơ thôi.” Cậu chống người dậy, kéo ống tay kéo lên vai: “Cánh tay cũng cần thoa.”
Lâm Tri Vi chạm vào bắp thịt mạnh mẽ, căng cứng trong tay, nổi lên cứng rắn, da lại vừa mềm vừa bóng, sau khi thoa lên một lớp kem lại càng thêm nhẵn nhụi, sờ đi sờ lại không nỡ buông tay.
Lục Tinh Hàn nhìn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dần dần đỏ lên của cô, bất ngờ cúi người hôn nhẹ, tựa bên tai cô hỏi: “Cảm giác được không?”
Tay Lâm Tri Vi run lên, không muốn bị cậu lừa lần nữa, lựa chọn nhắm mắt lại nghĩ một đằng nói một nẻo: “… Không tốt!”
Hơi thở của cô nóng lên, “Cộp” một tiếng đóng nắp hộp kem chống nắng vang lên: “Chị thấy cái này không thích hợp với em, đừng bôi nữa, trực tiếp dùng dạng xịt đi!”
Kem chống nắng dạng xịt hiệu quả không lâu bằng dạng kem, cũng không dịu nhẹ như dạng kem, thích hợp dùng cho trường hợp khẩn cấp và sửa lại lớp trang điểm, cô không muốn để Lục Tinh Hàn dùng loại này.
Nhưng bây giờ, cô không nghĩ được nhiều như vậy!
Cô lắc lắc bình xịt, chuẩn xác phun lên người cậu: “Cái này chắc biết đúng không? Em mà còn dám nói không biết…”
Lục Tnh Hàn cười lủi đi, xoay quanh eo cô: “Đừng, đừng, đừng, Vi Vi điện thoại chị đang reo!”
Lâm Tri Vi nghiêng đầu nhìn, là số điện thoại lạ, hoàn toàn không có ấn tượng, trên tay cô còn sót lại một lớp kem, dính dính không thể trượt màn hình, chạy nhanh đến phòng tắm rửa tay, nghe tiếng chuông reo lên không ngừng, cô cao giọng nói: “Tinh Hàn, em nghe giúp chị, đừng lên tiếng, chị ra ngay đây!”
Lục Tinh Hàn cầm điện thoại lên, bấm nghe.
Đầu bên kia truyền đến giọng của một chàng trai trẻ tuổi: “Xin hỏi có phải cô Lâm không?”
Như này Lục Tinh Hàn nhịn không được, đè thấp âm thanh hỏi: “Anh là ai?”
Cậu thanh niên ngẩn người: “Máy tính của cô Lâm được người khác đưa qua chỗ tôi sửa, bên trong phát sinh tình huống đặc biệt cần bàn bạc với cô ấy một chút.” Cậu ta thăm dò hỏi: “Cô ấy có ở đó không?”
Lục Tinh Hàn vừa nghe sửa máy tính, chắc chắn cô không nhận ra, càng không kiêng nể gì, nhìn thấy bóng Lâm Tri Vi từ phòng tắm đi đến, giọng nói bình tĩnh dứt khoát, nhưng thực tế nội tâm lại nhảy như sấm.
Cậu hắng giọng, trước khi “Cô Lâm bản gốc” đến, nên công bố thân phận…
“Nói với tôi cũng được, tôi là chồng cô ấy.”