Chương 57
Thời gian ghi hình “Đêm nay không ngủ” chính thức bước vào giai đoạn cuối.
Trước khi bắt đầu quay kỳ áp cuối thì thành tích thi tuyển sinh đại học được công bố, ba người của nhóm nhạc nam học hành cũng không tệ, nếu như so sánh thì Lục Tinh Hàn xem như là người bình thường nhất. Viên Mạnh căng thẳng muốn chết, kiểm tra điểm số của Dung Thụy và Lương Thầm trước, tất cả đều không cao cũng không thấp, vừa đủ qua.
Sau khi nhập số báo danh của Lục Tinh Hàn vào, những ngón tay thô ngắn của anh ta che mắt lại, len lén liếc nhìn qua khe hở, vẫn có chút e sợ, không dám nhìn điểm bên dưới.
Lâm Tri Vi ôm quần áo đã thay của Lục Tinh Hàn đi ngang qua phía sau anh ta, cô thật sự nhìn không nổi nữa, đưa tin nhắn vừa nhận được cho anh ta: “Thi đậu nguyện vọng một đấy.”
Viên Mạnh nhảy cẫng lên ba mét: “Thật thật thật à? Cao như vậy sao?”
Lâm Tri Vi có chút kiêu ngạo hất cằm lên.
“Cô Tiểu Lâm, cô cũng bình tĩnh quá rồi!”
Cô nói với ý sâu xa: “Tôi biết em ấy nhất định có thể thi tốt.”
Nhóc con khi đó đang chờ cô cho một câu trả lời chắc chắn, sao có thể không thi tốt được.
Điểm của Lục Tinh Hàn không chỉ cao nhất trong nhóm, sau khi hỏi thăm một vòng, vậy mà lại đứng đầu trong số tất cả các nghệ sĩ trẻ tham gia kỳ tuyển sinh đại học năm nay, Viên Mạnh kích động che lại những chỗ cần che trên phiếu điểm, đắc ý đăng lên weibo, khi nhận được một làn sóng khen ngợi thì cảm thấy rất hài lòng, Lục Tinh Hàn cũng trở thành bé cưng ngoan nhất trong mùa thi này.
Các minh tinh trẻ tuổi cần phải làm một tấm gương tích cực, phiếu điểm này quả thật có tác dụng rất thần kì, còn hiệu quả hơn mấy món súp gà cho tâm hồn.
Sau đó, khi nhóm nhạc nam xuất phát từ sân bay đến chỗ ghi hình tiết mục, phóng viên nghe thấy tin tức lập tức đuổi theo Lục Tinh Hàn hỏi: “Hàn Hàn, lịch trình của cậu bận rộn như vậy, làm sao để có thể duy trì thành tích học tập tốt?”
Lục Tinh Hàn nghiêm túc trả lời: “Không thể bỏ qua công lao của giáo viên phụ đạo.”
Phóng viên lại hỏi: “Có bí quyết gì cho kỳ thi muốn truyền lại cho mọi người không?”
Lục Tinh Hàn nhướng mày, cười ngọt ngào vô cùng: ” Nếu đặt một kỳ vọng cực kỳ lớn vào phía sau kỳ thi thì sẽ phát huy hơn hẳn lúc bình thường.”
Tâm trạng của Lâm Tri Vi vốn cực kỳ tốt, nhưng chợt nhìn thấy Tần Tư Tư xuất hiện trong đoàn đội lần này thì sự hào hứng đã tụt thẳng xuống đáy.
Đại tiểu thư sẽ không phải lại đến đây để nhìn chằm chằm người khác đấy chứ!
Sự thật chứng minh cô thật sự đã đoán đúng, Tần Tư Tư gần như xem cô là mục tiêu duy nhất, một gương mặt xinh đẹp với lối trang điểm tinh tế lúc nào cũng nhìn theo từng chuyển động của cô, khiến cho cả người Hà Vãn đều cảm thấy không thỏa mái, nhẹ giọng nói: “Tri Vi, chị rất hoài nghi liệu có phải hai anh em Tần gia đều coi trọng em hay không đấy.”
Lâm Tri Vi đẩy cô ấy một cái: “Đừng nói bậy.”
Hà Vãn không chịu nổi, đi tới hỏi: “Tổng giám Tần, tại sao cô lại đến đây?”
Tần Tư Tư lạnh lùng hừ một tiếng: “Dù muốn hủy hợp đồng nhưng không phải vẫn chưa hủy sao? Tôi đây vẫn còn là cấp trên của cô ta, cùng đi theo giám sát, trái với quy định nào sao?”
Không thể chọc vào không thể chọc vào, Hà Vãn chắp tay xuống sân khấu, Tần Tư Tư vẫn tiếp tục nhìn Lâm Tri Vi không chút kiêng dề nào, kể cả đến hiện trường ghi hình cũng không ngoại lệ.
Lục Tinh Hàn nhanh chóng phát hiện ra điều gì đó không đúng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, không che giấu thái độ thù địch và sự cảnh cáo.
Tần Tư Tư nhìn thấy Lục Tinh Hàn thì lập tức nhớ lại chuyện đập vỡ chén mất mặt kia, cộng thêm sự hận thù vì bị phơi bày trước mặt Tần Nhiên, cô ta trợn mắt tỏ vẻ khinh thường rồi phớt lờ cậu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lâm Tri Vi.
Không khí tại phòng trang điểm của nhóm nhạc nam cùng vì thế mà trở nên khá kỳ lạ.
Lâm Tri Vi xử lý xong cho Lục Tinh Hàn, an ủi xoa bóp vai cho cậu, không nhịn được nên kéo Tần Tư Tư ra ngoài cửa hỏi: “Đại tiểu thư Tần, cô rốt cuộc là có chuyện gì? Có thể nói thẳng hay không?”
Tần Tư Tư đẩy tay cô ra, hất cằm lên, lớp phấn trên mặt hơi dày, quầng thâm mắt cũng không được che phủ tốt, nhưng cô ta vẫn vô tư không biết bản thân đã để lộ rõ, kiêu căng tự mãn nói: “Giám sát cô, làm sao?”
Lâm Tri Vi xua tay, ý bảo cô đừng có nói đến mấy chuyện giả dối này: “Tôi giải thích với cô một lần nữa, Tần Nhiên không liên quan gì đến tôi, tôi càng không thể thích anh ta, cô đừng lo là tôi sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm anh em của hai người, được không?”
Tần Tư Tư bĩu môi, tức giận nói: “Có dễ dàng như cô nói sao? Anh tôi nhốt tôi trong nhà vì không muốn để tôi đi tìm cô gây rắc rối, về sau tôi liều sống liều chết ép buộc, anh ấy lại thà ra nước ngoài càng sớm càng tốt! Trước khi đi còn nói anh ấy thích cô như thế đấy, đến khi nào tôi có thể giống cô một chút thì anh ấy có thể cân nhắc chuyện quay về!”
“… Vì vậy cô mới chạy đến đây quan sát tôi?”
“Bằng không thì sao? Dáng vẻ của tôi lại không giống cô! Chỉ có thể bắt chước chỗ khác!” Tần Tư Tư xúc động nói ra miệng, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi: “Phì! Ai… Ai bắt chước cô! Tôi chính là muốn nhìn xem sức hấp dẫn của cô ở đâu mà lại có thể khiến cho mọi người đều vây quanh cô!”
Từ đầu đến cuối chỉ là một đứa nhóc ngang ngược gào khóc lăn lộn, Lâm Tri Vi thật tình không rảnh dỗ dành cô ta: “Được được được, cô cứ việc nhìn, nhưng không được phép làm ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc của mọi người, nếu không tôi sẽ bảo giải trí Tinh Hỏa đưa cô về.”
Sắc mặt của Tần Tư Tư khó coi, giẫm trên giày cao gót đuổi theo cô: “Tôi đã lớn đến chừng này, có tên đàn ông nào mà không thể tùy tiện trêu đùa, ra tay một cái là mắc câu. Vậy mà từ khi có cô xuất hiện, trêu chọc minh tinh Lục Tinh Hàn thì lại có dáng vẻ như hận không thể giết chết tôi, thậm chí bất cứ tiểu nam sinh trong studio cũng đều bảo vệ cô, quá đáng nhất là anh của tôi…”
Mắt của cô ta trừng to, thoáng đỏ lên: “Tôi cứ quậy cứ phá cũng chỉ vì muốn anh ấy quan tâm tôi nhiều hơn một chút! Kết quả thì tốt rồi, tấm lòng của anh ấy lại đặt cả trên người cô, cô rốt cuộc đã cho anh ấy uống thuốc gì…”
Lâm Tri Vi xoay người, ánh mắt sắc bén.
Tần Tư Tư đột nhiên nghẹn lại: “Làm, làm sao!”
Khi mà tính nhẫn nại của Lâm Tri Vi sắp đến giới hạn, Viên Mạnh từ bên ngoài hấp tấp đi tới, cách thật xa rồi vẫy tay với cô: “Cô Tiểu Lâm, có việc gấp!”
Anh ta đến gần, kéo Lâm Tri Vi qua một bên, cố ý tránh né Tần Tư Tư, nhỏ giọng hỏi: “Cô có quen Tạ Hàm không?”
Lâm Tri Vi ngơ ngác trong chốc lát, sau mới nhớ ra là ảnh hậu nhỏ có gương mặt trẻ con, lập tức gật đầu: “Mấy hôm trước chúng tôi có hợp tác chụp hình tạp chí.”
Viên Mạnh thở phào: “Tôi mới từ bên tổ đạo diễn qua đây, trong kì này có một khách mời nữ tạm thời có việc nên không đến được, Tạ Hàm đến thay thế, người đã đến rồi, nói là lịch trình vội vàng nên không dẫn theo thợ trang điểm, có quan hệ rất tốt với cô, muốn mời cô đến chữa cháy, nhờ tôi đến nói với cô.”
Cái này có chút bất ngờ, Lâm Tri Vi từ khe cửa nhìn vào trong phòng trang điểm, Lục Tinh Hàn đã thay xong quần áo, không có gì cần cô bận tâm đến nữa, vì vậy đồng ý: “Chỉ cần bên anh không có ý kiến thì tôi có thể.”
Tà Hàm nhận được câu trả lời thì lập tức đứng ngồi không yên, mang ghế ra tận ngoài cửa ngồi trông ngóng, thấy Lâm Tri Vi đến đây thì lập tức nhiệt tình cho cô một cái ôm thật to: “Tri Vi tôi nói cô nghe, con gái ấy mà, một khi đã làm người đẹp một lần thì không chịu được việc cứ tiếp tục xoàng xĩnh được nữa, khí chất hay thực lực gì đó đều là vô nghĩa, xinh đẹp mới là quan trọng, mau trang điểm phối đồ cho tôi đi.”
Lâm Tri Vi bị cô ấy chọc cho cười, tính cách của ảnh hậu nhỏ trước giờ là vậy, trời sinh đã dễ dàng khiến người ta cảm thấy gần gũi: “Ngồi đi, tôi trang điểm cho cô.”
Tà Hàm nâng mặt: “Trang điểm non nớt vào, trong chương trình hôm nay đều là tiểu thịt tươi đẹp trai.”
Trang điểm xong, mái tóc dài cũng được xử lý khá ổn, Tạ Hàm quả thật là đã mê đắm bản thân trong gương, thích thú nhìn trái nhìn phải cả buổi, càng lúc càng thỏa mãn, mắt híp lại, phất tay cho đám người đại diện và trợ lý trong phòng ra ngoài trước.
Cô ấy thu lại vẻ mặt, không hề cười đùa nữa, nghiêm túc nói: “Thật ra lịch trình của tôi rất kín, thể lực chỉ ở mức trung bình, không phù hợp với các chương trình thực tế ngoài trời, lần này đặc biệt nhận thay là vì nghe nói cô ở đây, tôi là vì bày tỏ thành ý mới đặc biệt tới đây.”
Lâm Tri Vi bất ngờ nhìn cô ấy.
Tạ Hàm đứng lên, thoải mái cười với cô: “Cô Lâm, chúng ta đi thẳng vào vấn đề, Liên hoan phim Quốc Tế vào tháng sau, cô có hứng thú theo tôi ra ngoài một chuyến không?”
Lâm Tri Vi nhất thời giật mình, hiểu được ý tứ trong lời nói của cô ấy.
Liên Hoan phim Quốc tế vào tháng bảy hằng năm bao gồm hoạt động đi thảm đỏ cùng với một loạt tiệc tối, Tạ Hàm có hai bộ phim mới công chiếu, được mời chuyện ván đã đóng thuyền, xem ra ý của cô ấy là muốn mời cô làm stylist cho toàn bộ lịch trình.
“Tại sao lại là tôi?”
Tạ Hàm xòe tay ra: “Sau khi nổi tiếng, công ty đã tìm cho tôi không phải mười thì cũng là tám stylist, cô có nhìn thấy tôi tỏa sáng một lần nào chưa? Vẫn luôn là cái tạo hình lỗ đen kia, mãi đến khi chân chính hợp tác với cô một lần, tôi mới cảm thấy tôi còn có thể giãy dụa một chút.”
Liên hoan phim Quốc tế dành cho diễn viên trẻ…
Trước khi hủy hợp đồng lại có một cơ hội tốt như vậy, có thể nói có cầu cũng không được.
Nhưng đối mặt với ý tốt này, Lâm Tri Vi lại càng nên nói rõ về tình hình của mình trước.
“Tôi sắp chấm dứt hợp đồng với studio rồi, trong một khoảng thời gian ngắn sắp tới, có thể là người tự do không có đoàn đội.”
“Đoàn đội đều có thể tập hợp bất cứ lúc nào, nòng cốt mới là quan trọng nhất.”
Lâm Tri Vi thấy cô ấy không bận tâm, tiếp tục nói: “Tôi chưa từng tham gia một chương trình nào có quy mô lớn như vậy.”
Tạ Hàm “A” một tiếng, nghĩ đến cái gì đó, lông mày nhíu lại: “Nói chính xác thì trước kia cô cũng có cơ hội đi theo, trong giới này nói tới nói lui cũng chỉ có mấy người như vậy, thật ra tôi đã sớm nghe nói về cô rồi, cũng có hứng thú với cô. Măm trước đại khái cũng là lúc này, người đại diện của tôi từng liên hệ với studio của cô, hy vọng cô thử trang điểm cho tôi, nếu được thì trực tiếp lên máy bay đi với tôi.”
Lâm Tri ngây người, cô hoàn toàn không hay biết gì.
Tạ Hàm hiểu rõ: “Kết quả, bà chủ Trần lại nói không tin tưởng cô, sợ phá hỏng danh tiếng nên không thử, bây giờ tôi mới hiểu được, ra là sợ cô bay xa bay cao, thoát khỏi cái tổ chim nhỏ của bà ta.” Cô ấy nói chuyện không có chút kiêng nể: “Hai ngày nay tôi đã nghe ngóng được kha khá chuyện của cô, thật vất vả mới có thể thoát khỏi cái nơi lòng dạ hiểm độc đó, cô không muốn dùng buổi Liên hoan phim Quốc tế lần này để vả mặt bà ta sao?”
“Công việc trước mắt cô không cần phải lo lắng.” Tạ Hàm tăng giá lần cuối: “Chỉ cần cô không sẩy tay, có thể khiến tôi chiếm sự nổi bật, tôi sẽ phối hợp tốt, không ảnh hưởng đến lịch trình của nhóm nhạc nam, thế nào, có đi hay không?”
Lâm Tri Vi siết chặt hai nắm tay, ánh mắt bình tĩnh, trả lời ngắn gọn một chữ: “Đi.”
Lục Tinh Hàn đã cắm rễ vào trong giới này.
Cô cũng sẽ không rời đi.
Cậu dốc sức cố gắng như thế vì tương lai của cô, vậy thì cô càng phải nắm bắt mọi cơ hội để tiến về phía trước, dùng hết khả năng của mình để đứng sóng vai bên cạnh cậu, trở thành nơi cậu có thể yên tâm.
Lâm Tri Vi và Tạ Hàm bắt tay một cách trịnh trọng, đạt được thỏa thuận bằng lời nói, còn về hợp đồng chính thức thì phải đợi đến khi đến sau kỳ hạn mới có thể dùng thân phận cá nhân để ký kết.
Trước khi ghi hình cho chương trình, cô chưa kịp nói chuyện với Lục Tinh Hàn. Trong giờ nghỉ lúc ghi hình, không biết Lục Tinh Hàn có chuyện gì, vừa đến thời gian nghỉ ngơi là bỏ chạy không thấy bóng dáng, còn cố chấp không cho cô đi cùng, lần nào đi về cả người cũng dính đầy lá cây.
Lâm Tri Vi vội vàng giúp cậu dọn dẹp, không quan tâm cậu nói cái gì, cứ tiếp tục truy hỏi, Lục Tinh Hàn lập tức cười híp cả mắt, không chịu tiết lộ.
Bận rộn vất vả cả ngày, tới tận buổi tối đi vào khu dân cư, quay xong phân đoạn đi ngủ.
Tổ tiết mục ngáp ngắn ngáp dài kết thúc một ngày làm việc rồi nghỉ ngơi, tất cả máy quay đều được di chuyển đi, lúc này Lục Tinh Hàn mặc một bộ đồ ngủ lụa màu trắng mới ngồi dậy khỏi giường, vuốt mái tóc ngắn bị vểnh lên của mình, thì thầm vài câu gì đó với Viên Mạnh, anh ta gật đầu, dùng tay ra hiệu bí mật chỉ vào cánh cửa phía sau cậu và làm một động tác “suỵt.”
Lục Tinh Hàn hiểu ra, thay quần đùi, mặc thêm bộ đồng phục thống nhất không mấy nổi bật của tổ tiết mục, đội mũ lên rồi dựa vào cửa, nháy mắt mấy cái với Lâm Tri Vi rồi ngoắc tay, Lâm Tri Vi theo bản năng mà ngoan ngoãn đi theo.
Khi đến trước mặt cậu thì Lâm Tri Vi mới giật mình nhận ra, ngoắc tay một cái đã nghe lời, cô đây là trúng độc của cậu rồi!
“Bé cưng Tri Vi.” Cậu hơi nghiêng người, đè thấp giọng xuống: “Đi, đưa chị đi hẹn hò.”
… Đêm hôm khuya khoắt, trong rừng sâu núi thẳm, hẹn hò cái gì ở đây?
Địa điểm quay kỳ này là ở trong núi, cây cối rậm rạp, nơi đóng quân của tổ tiết mục tràn đầy hơi thở của cuộc sống hằng ngày, không có nguy hiểm, gần đấy còn có không ít nhà trên cây.
Lục Tinh Hàn đi đến đâu cũng là một chuyên gia tìm đường, mới tới đây chưa được một ngày mà đã sớm tìm hiểu rõ ràng những chỗ có thể lén lút làm chuyện xấu.
Con đường nhỏ dưới chân Lâm Tri Vi phủ đầy lá rụng, khẽ vang tiếng sột soạt khi giẫm lên.
Ánh sáng trong rừng lập lòe, thỉnh thoảng có tiếng chim hót trên đỉnh đầu, ánh trăng loang lổ rơi xuống, phủ lên người đang dắt cô đi đằng trước.
Nếu là trước đây, Lục Tinh Hàn tùy hứng như vậy khi ở nơi quay hình, cô nhất định sẽ ngăn cản khuyên nhủ.
Nhưng bây giờ… không hiểu sao lại tin tưởng cậu sẽ không làm thái quá, cho dù có bị cậu dắt đến nơi nào thì không muốn hỏi cũng không để ý, vẫn một lòng một dạ vui vẻ đi theo cậu.
Sau vài phút, Lục Tinh Hàn dừng lại, dẫn cô đứng dưới một tàng cây xanh tốt, phía trên có một căn nhà gỗ rất nhỏ, thấp thoáng có tia sáng ấm áp mỏng manh lộ ra từ song cửa.
“Từ từ thôi, đi lên theo em.”
Cầu thang gỗ không chắc chắn, Lâm Tri Vi nắm chặt tay cậu, bước đến gần cánh cửa nhỏ khép hờ.
Khi đến gần cửa, Lục Tinh Hàn lại do dự, vẻ mặt có chút căng thẳng, một tay che mắt cô, thì thầm bên tai cô: “Đồ có thể dùng quá ít, chuẩn bị không tốt lắm, chị đừng chê nhé…”
Nhịp tim Lâm Tri Vi đập nhanh hơn, không tự chủ được nhẹ nhàng nắm tay bàn tay trước mặt.
Tiếng đóng cửa “kẽo kẹt” vang lên.
Không gian xung quanh càng thêm yên tĩnh.
Bàn tay cậu chậm rãi trượt xuống, Lâm Tri Vi mở mắt, lập tức nhìn thấy trong căn nhà gỗ nhỏ chất đầy những loại hoa dại màu hồng màu xanh mọc ở khắp nơi trên núi.
Loại hoa này mọc xen lẫn trong đám cỏ, ngày nào nhân viên quản lý của ngọn núi cũng quét dọn, cắt rồi bó chung lại với nhau, muốn gom góp đầy căn phòng này thì không thể không lựa chọn trong một hai tiếng.
…. Thảo nào luôn vội vàng chạy ra bên ngoài, thảo nào người lại dính đầy cây cỏ.
Giữa hương hoa có một cái bàn nhỏ, phía trên có để một cái hộp màu gỗ hình bầu dục, cô nín thở, ngồi xổm xuống rồi từ từ mở ra, bên trong là một chiếc hộp âm nhạc cũ, tuy âm tiết có chút đơn điệu nhưng cô đã nhanh chóng nghe ra đó là bài hát do chính tay Lục Tinh Hàn viết.
Lâm Tri Vi ôm hộp nhạc, ngẩng đầu nhìn cậu: “Em… em làm gì vậy…”
Lục Tinh Hàn khóa cửa gỗ, từ phía sau ôm lấy cô: “Chị có nhớ hôm nay là ngày mấy không?”
Cô chậm rãi lắc đầu.
Cậu lại hỏi: “Vậy chị có nhớ chúng ta đã xảy ra chuyện gì vào ngày này mười năm trước không?”
Cô đếm hết những ngày quan trọng trong lòng, cái nào cũng không đúng, chỉ có thể lắc đầu như cũ.
Lục Tinh Hàn xoa xoa mái tóc của cô, dịu dàng nói: “Không sao, em nhớ là được.”
“Ngày này mười năm trước, buổi tối tan học, bé cưng Tri Vi và em cùng nhận được bảng điểm thi cuối kì. Chúng ta đều đứng nhất lớp. Trước kì thi chúng ta đã nói rằng thành tích tốt thì có quà, mẹ của chị đồng ý mua cho chị một hộp nhạc, còn em thì sao? Tri Vi nhà ta đồng ý may quần áo cho em.”
“Em đang vui vẻ chạy về thì nghe thấy tiếng khóc của chị ở hành lang.”
“Hộp nhạc bị đập vỡ tan tành trên mặt đất, chị nhặt lên cho vào túi, nâng niu cất vào ngăn tủ. Đến tối, mắt chị đỏ ửng nhưng vẫn giả vờ như không sao, lấy một chiếc áo ngắn tay mà chị đã giặt sạch, cắt một vòng tròn nhỏ và may lại cho chỉnh tề rồi đưa em mặc.”
“Chị nói với em, nhóc con ngoan nhé, thi tốt như vậy nhưng bây giờ chị chỉ có cái này, chờ sau này em có thể đạt được thành tích tốt trong kì thi đại học, chị sẽ tặng cho em món quà tốt hơn.”
Hình ảnh năm đó đã phủ đầy bụi từ lâu, nỗi mất mát và đau lòng của cô gái ấy đã chôn vùi vào chỗ sâu nhất từ lâu.
Không ai quan tâm, cho nên cô cũng không quan tâm.
Lâm Tri Vi không bao giờ nghĩ rằng lại có một ngày, có người nhớ đến và nhắc lại nó một cách rõ ràng như mới vừa xảy ra ngày hôm qua.
Cô rõ ràng đã quên đi.
Nhưng vào lúc này, trong trí nhớ lại hiện lên một cách rõ ràng và sinh động lúc Lục Tinh Hàn ghé vào bên giường, yên lặng nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời.
Trái tim cô thắt lại từng cơn, cúi đầu, mi mắt dần khép lại, nước mắt từ từ tràn ra giữa hàng mi đang nhắm chặt của cô.
Lục Tinh Hàn ôm chặt cô vào lòng và hôn lên má cô: “Chị có biết lúc đó em đang nghĩ gì không? Em nghĩ, chờ khi em lên đại học, nhất định sẽ mua cho chị một hộp nhạc tốt nhất quý giá nhất, bên trong là ca khúc em tự tay viết cho chị, không ai có thể đụng vào, không một người nào có thể cướp đi.”
“Đáng tiếc thời gian quá dài, hiện tại hộp nhạc không còn được lưu hành nữa, chỉ có vài kiểu dáng cũ.” Giọng cậu khàn khàn: “Nhưng em không bao giờ quên, Tri Vi, em đã thật sự thi được một thành tích không tệ, sắp lên đại học rồi, những thứ nhỏ nhặt mà chị yêu thích, cho dù có cách nhau mười năm, em cũng có thể cho chị.”
Chương 58
Lục Tinh Hàn nói xong, Lâm Tri Vi cũng không kìm nén được nữa, nước mắt chực trào rơi xuống.
Không có tiếng động gì, nhưng đôi vai đang co lại của cô lại vô thức run lên, muốn giấu cũng không được.
Lục Tinh Hàn vội vàng xoay người cô lại, vẻ mặt luống cuống, cậu nâng khuôn mặt cô lên rồi hôn vào hai má ướt đẫm nước mắt: “Đừng khóc mà, em sợ chị khóc nhất.”
Lâm Tri Vi cảm thấy bản thân được cậu nuông chiều đến mức trở nên yếu đuối quá rồi, cô xoay người không cho cậu hôn, thút thít hỏi: “Sợ nhất? Thế em còn sợ cái gì?”
Lục Tinh Hàn nghiêng mình, xoay người theo hướng cô né tránh: “Nói thế thì em sợ nhiều thứ lắm, sợ chị tủi thân, sợ có người bắt nạt chị, sợ chị ngủ không ngon, ăn không no, mặc không ấm… Chuyện gì làm chị không vui em đều sợ hết.”
Lâm Tri Vi nhẹ nhàng ậm ừ một tiếng: “Não em lấy đâu ra chỗ để chứa hết những thứ đấy, sợ tới sợ lui, lại toàn nhớ những chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ.”
Lục Tinh Hàn thấy tâm tình của cô khá hơn một chút, liền nhanh chóng nhân cơ hội này ôm chặt lấy cô, cậu lùi về sau hai bước, ngồi tựa lưng vào tường nhà gỗ, để cô cuộn mình trong lòng, úp mặt vào ngực cậu.
Trái tim cậu bị cô đè ép, cả người ngã nhào xuống, cậu thỏa mãn thở phào một hơi: “Không có nhiều chỗ lắm nhưng em sẽ không lãng phí, đựng mọi thứ rất vừa.”
Vừa nói, vòng tay của cậu lại siết chặt lấy Tri Vi, cẩn thận xoa nắn bờ vai và tấm lưng mảnh khảnh của cô: “Đừng trách em sợ nhiều thứ, chị nhìn xem, chị gầy như vậy, co người lại còn có một chút, em xót lắm.”
Lâm Tri Vi cọ cọ ở trước ngực cậu, ngẩng đầu nói: “Một chút thì làm sao, không phải chị đã nuôi em thành cả một cục to đùng thế này sao?”
Lục Tinh Hàn khẽ cười: “Đúng vậy, em phải tự hào vì bé cưng Tri Vi.”
Ánh đèn trong căn nhà gỗ mờ mịt, tiếng côn trùng kêu rỉ rả, mùi hương của hoa dại thoang thoảng khắp nơi, ngón tay Tinh Hàn nhẹ nhàng xoa khóe môi của cô rồi cúi đầu tìm kiếm.
Nước mắt cô còn vương trên môi cậu vẫn chưa khô, môi cậu ướt át dính chặt, cả hai quấn quýt bên nhau đầy trìu mến, dần dần đi sâu vào, đầu lưỡi dây dưa si mê, trong đêm tối tĩnh mịch thi thoảng có giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng người khác phải đỏ mặt.
Bản tay cậu bất giác trượt xuống vai cô, xoa eo cô rồi lại nôn nóng di chuyển lên trên, những đầu ngón tay nóng bỏng của cậu xuyên qua lớp quần áo mùa hè mỏng manh, xoa nắn mép đồ lót của cô.
Người Lâm Tri Vi không khỏi run lên, cô nắm chặt lấy vạt áo của cậu, cố gắng rời khỏi đôi môi nóng ẩm ấy một chút, cô thở nhanh dồn dập.
Cậu định tiếp tục thì chuông điện thoại đột ngột vang lên, trong không gian nhỏ khiến âm thanh trở nên vô cùng chói tai.
Cậu ngừng hôn, ngồi tựa vào người cô.
Lục Tinh Hàn buồn bực cắn cô một cái, tiện tay nắm một bông hoa dại, giọng nói khàn khàn: “Em không làm loạn nữa, chị nghe điện thoại đi.”
Lâm Tri Vi mơ màng ngồi dậy, mặt đỏ bừng lấy điện thoại ra, thấy cái tên hiển thị trên màn hình, đầu óc cô bỗng nhiên co rút.
Lục Tinh Hàn để ý thấy phản ứng của cô và nhìn sang, lập tức ngồi thẳng lưng dậy.
“… Cô nhỏ ạ?”
Một giọng nữ nhẹ nhàng thở dài trong điện thoại: “Tri Vi, con có bận không? Cô không quấy rầy công việc của con chứ?”
“Không có, không có, con không bận.” Lâm Tri Vi trả lời ngay, cô và Lục Tinh Hàn nhìn nhau một cái.
Cô nhỏ là người thân nhất của cô, từ nhỏ đến lớn, lúc nào gặp cô cũng luôn cưng chiều, yêu thương cô. Cô nhỏ nói chuyện nhỏ nhẹ, tính tình dịu dàng, lúc nào cũng khen ngợi cô, nếu không Dung Thụy cũng không thích quấn lấy cô để chơi như thế.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tri Vi là có thể cô nhỏ vừa mới biết chuyện Dung Thụy ra mắt, cho nên mới gọi điện đến hỏi thăm trễ như vậy. Mặc dù Lâm Tri Vi chăm sóc Dung Thụy rất tốt nhưng dù sao chuyện này vẫn chưa nói cho người trong nhà biết, Lâm Tri Vi vẫn cảm thấy áy náy, cô hỏi thăm dò: “Cô, có phải Dung Thụy…”
“Dung Thụy cũng là thân bất do kỷ*, không thể tùy tiện đi ra ngoài, chuyện này cô biết.” Giọng bà lại mang theo cảm giác thông cảm, bà ngừng lại một lát rồi dè dặt hỏi: “Con ở bên đó có chút thời gian rảnh nào không?”
*thân bất do kỷ: bản thân không được làm chủ chính mình.
Bà nói chậm rãi: “Bà nội của con sắp mất rồi, Tri Vi, nếu như con có thời gian thì trở về đây thăm bà một chút đi.”
Lâm Tri Vi mở to mắt, ngơ ngác nhìn về ánh sáng lung linh trong căn nhà gỗ: “… Có lẽ bà không muốn nhìn thấy con.”
“Bà nội rất muốn gặp con.” Bà lập tức giải thích: “Là bà nội muốn cô gọi điện thoại cho con, bà nói muốn gặp con, mặc dù nghe hơi kỳ lạ, nhưng có thể đến bây giờ bà đã nghĩ thông suốt rồi. Sau cùng thì mẹ con dù đúng hay sai thì có liên quan gì đến con chứ, bao nhiêu năm nay, bà ấy để con chịu khổ quá nhiều rồi.”
Chương trình giải trí kết thúc hai ngày sau đó.
Lâm Tri Vi thu xếp kết thúc công việc xong, dọn hành lý rồi chia tay mọi người ở sân bay, lịch trình của nhóm nhạc được sắp xếp dày đặc. Dù sao đội stylist vẫn nằm trong phòng làm việc, phải quay về nhận lệnh nên một mình cô lên máy bay trở về thành phố Giang.
Sau khi ba cô bất ngờ qua đời, sức khỏe của bà nội ngày càng giảm sút, bà bệnh nặng nằm liệt giường nhiều năm, tính tình càng ngày càng cáu gắt. Những y tá được thuê đến đều bị đuổi đi, cô nhỏ của Lâm Tri Vi là giáo viên, để chăm sóc cho bà nội nên đành nghỉ việc.
Hai năm trước, mọi người có nói như thế nào bà nội cũng không chịu tiếp tục ở lại thành phố nữa, mà cứ muốn trở về căn nhà cũ dưới quê. Cô nhỏ của Lâm Tri Vi là con gái duy nhất, không thể làm gì khác đành một mình đưa bà về, rồi ở đó cho đến tận bây giờ.
Dưới quê là một ngôi làng xa xôi hẻo lánh, tín hiệu kém, không có mạng, bình thường cô nhỏ của Lâm Tri Vi chỉ thích đọc sách, không lên mạng, cũng ít liên lạc với người khác vậy nên Dung Thụy sống một mình ở thành phố với ba mới dám nghênh ngang đi ra mắt làm ngôi sao, tin chắc rằng chỉ cần chị Tri Vi không tố giác, mẹ cậu ta nhất định sẽ không biết.
Nhưng nghe lời cô nhỏ của Lâm Tri Vi trong điện thoại thì hình như bà đã biết chuyện này từ lâu rồi.
Cô nhỏ rất yêu thương Lâm Tri Vi, ngay cả việc cô giấu diếm chuyện của Dung Thụy bà cũng không trách móc, còn bảo cô đến thăm bà nội, như vậy nghĩa là bà nội thật sự muốn gặp cô.
Như vậy thì cô còn gì để nói nữa.
Trong lòng Lâm Tri Vi lúc này rất nặng nề, suy nghĩ của cô vô cùng hỗn loạn, đến khi máy bay hạ cánh cô mới điều chỉnh xong tâm trạng của mình.
Lúc máy bay đáp xuống thành phố Giang, gần như Lục Tinh Hàn gọi điện đến ngay lúc đó: “Tri Vi, đến bãi đậu xe ngầm, chỗ đậu A89, chiếc xe thương vụ màu đen.”
“Cái gì?”
Lâm Tri Vi sững sờ, lần trước khi tạm biệt cả hai đã thống nhất tình huống này khá đặc biệt, ai lo chuyện của người nấy. Nghe nói bên kia của Lục Tinh Hàn còn có một chuyến đi khẩn cấp rất quan trọng, công ty thúc giục mãi không ngừng, còn cô sẽ tự biết chăm sóc cho mình, vé xe buýt cô cũng đã mua xong: “… Em chuẩn bị xe?”
“Đúng vậy, còn chuẩn bị người trở về cùng với chị.”
Lâm Tri Vi có dự cảm không lành, cô vội vàng chạy tới bãi đỗ xe. Chiếc xe thương vụ không chỉ có thân xe màu đen mà đến cả cửa kính xe cũng đen như mực. Cửa xe từ bên trong mở ra, một người đàn ông ngồi bên cửa, đôi chân dài duỗi thẳng, mang chiếc khẩu trang lớn che hơn nửa khuôn mặt, người này nhìn cô rồi nắm lấy cổ tay cô: “Nào lên xe thôi.”
Lục Tinh Hàn! Nhóc con!
Thật tình không những cậu đi theo cô mà còn chạy đến ngay trước mặt cô! Sợ cô không đồng ý nên trước đó cậu không hề lộ ra chút sơ hở gì cả!
Tâm tình Lâm Tri Vi trở nên rối loạn, cô xoay tay đóng chặt cửa xe lại: “Chúng ta đã bàn bạc xong rồi mà? Em làm chuyện của em, không cần để ý đến chị, chị về nhà chứ cũng không phải đi đâu khác, không lạc đường cũng không gặp chuyện gì phiền phức, em cứ đi làm việc của mình cho tốt không được à?”
Những lúc cô không nghe lời, tính tình nghiêm khắc của một người chị trong người Lâm Tri Vi cũng quay trở lại.
Hàng lông mi dài của Lục Tinh Hàn khẽ chớp, cậu thành thật đáp: “Em không yên tâm.”
“Chị muốn đi thăm bà bị bệnh nặng, em không yên tâm cái gì?”
Ánh mắt cậu lặng yên không chút sóng gió nhưng không chấp nhận cô từ chối: “Bất kể lúc nào không nhìn thấy chị, em cũng không thấy yên tâm.”
Môi Lâm Tri Vi run run, nhất thời không nói nên lời.
Đúng thế, Lục Tinh Hàn có tư cách nói điều này, sau lưng cậu vẫn còn lưu lại vết sẹo của cây kéo, còn có chiếc hộp nhạc đã bị đập vỡ hồi đó, tất cả đều do bà nội làm.
Cô đang bối rối thì bị cậu nắm lấy cổ tay, nhíu mày không biết làm sao, đằng sau có người hắng giọng, yếu ớt như chuột rồi giơ tay lên: “Chị… Chị, đừng trách anh Hàn, còn có em ở đây.”
Lúc này Lâm Tri Vi mới nhớ ra trong xe còn những người khác, cô ngẩng đầu nhìn lên, Dung Thụy ngồi phía sau được trang bị đầy đủ, ngồi hàng ghế trước là trợ lý đắc lực của Lục Tinh Hàn, ngồi ở ghế phó lái, là Viên Mạnh…
Sự sắp xếp này…
Thái độ của cô vừa rồi hình như có hơi…
Ánh mắt Lục Tinh Hàn thấp thoáng nụ cười, cậu xoa đầu cô: “Chị yên tâm đi, có lý do chính đáng để giải thích với bên công ty, chúng ta trở về thăm người nhà với Dung Thụy, đó cũng là bà ngoại của cậu ta.”
Lâm Tri Vi nhỏ giọng phản ứng: “Không phải nói là em có chuyến đi khẩn cấp sao?”
Vẻ mặt Lục Tinh Hàn không hề thay đổi, ánh mắt liếc nhìn Viên Mạnh. Anh ta muốn nói nhưng rồi lại thôi, Lục Tinh Hàn im lặng ra hiệu nhắc nhở anh ta không được nhiều chuyện, tránh nặng tìm nhẹ: “Không sao đâu, em đã đổi cho Lương Thầm đi rồi.”
Xe xuất phát đi khỏi sân bay lúc buổi trưa nhưng khi đến cổng thôn đã là chạng vạng tối, mặt trời màu đỏ như máu đang dần lặn xuống, ráng chiều trải khắp bầu trời.
Con đường bắt đầu trở nên khó đi hơn, cát bụi cuốn lên từ con đường đất quanh co trong thôn, những đứa trẻ khuôn mặt đen nhẻm chạy đuổi theo ở phía sau, đám gà vịt cũng kêu tán loạn cả lên.
Nhưng cách đó không xa có sông có núi, cũng có thể coi là một vùng cảnh sắc mộc mạc, giản dị.
Dung Thụy vịn vào cửa kính xe: “Đã hơn mười năm em không trở lại đây rồi…” Cậu ta quay đầu, thấy đôi mắt thâm trầm của Lục Tinh Hàn cũng nhìn chằm chằm ra bên ngoài, Dung Thụy không khỏi tò mò hỏi: “Chắc anh chưa từng đến đây đúng không?”
Lục Tinh Hàn gật đầu một cái: “Từng tới qua một lần.”
Cậu ngồi tựa lưng vào ghế, cười một tiếng lười nhác: “Lúc còn bé, theo Tri Vi đến đây.”
Dung Thụy chưa từng nghe nói đến chuyện này, tò mò muốn hỏi kỹ. Xe chạy qua một ngã tư nhỏ xóc nảy, đến gần một cánh cửa sắt lớn, trợ lý hỏi: “Anh Hàn, là nhà này sao?”
Lục Tinh Hàn gật đầu: “Ừ, dừng ở trong sân đi.”
Một người phụ nữ trung niên đầu búi tóc nghe tiếng xe liền vén rèm cửa lên, trợ lý xuống xe trước, đem theo mấy viên kẹo đã chuẩn bị trước nhét vào tay cho mấy đứa con nít ở phía sau rồi đóng cửa sắt lại.
Người phụ nữ hỏi: “Cậu là ai?”
Cửa xe phát ra tiếng lạch cạch.
Lâm Tri Vi bước xuống trước, cô tiến đến ôm chầm lấy người phụ nữ: “Cô.”
Dung Thụy cài nút mũ lại rồi cũng đi xuống, hai mắt ngấn lệ gọi một tiếng mẹ. Lục Tinh Hàn xuống xe cuối cùng, cậu không lên tiếng, lẳng lặng đứng dựa vào xe nhìn mọi người.
Tự nhiên một cảm giác cô độc ùa tới.
Cảnh người thân gặp nhau, trước giờ chẳng liên quan gì đến cậu.
Cảm giác mất mát khẽ xuất hiện trong lòng Lục Tinh Hàn, Lâm Tri Vi lau nước mắt, xoay người lại nắm lấy tay cậu, kéo cậu đến bên cạnh mình: “Cô à, Tinh Hàn cũng tới này.”
Cô nhỏ của Lâm Tri Vi vui mừng đến mức không khép được miệng, bà nhìn kỹ cậu rồi vui vẻ gật đầu liên tục: “Là Tinh Hàn, cô vẫn nhận ra, đẹp trai hơn so với lúc còn bé, nào nào, mau vào đi, vào thăm bà nội trước, cô đi làm cơm tối cho bọn con.”
Khi dẫn Tri Vi vào trong, bà nói: “Tri Vi, bà nội có lẽ đã hiểu ra rồi, cảm thấy lúc trước thiếu nợ con nên mấy ngày nay cứ luôn nhắc đến tên con, con vào trong xem một chút đi.”
Căn nhà của cô nhỏ Lâm Tri Vi không lớn lắm, ở giữa là phòng bếp, hai bên trái phải có hai phòng, cánh cửa đang khép hờ ở bên trái là nơi bà nội ở.
Lâm Tri Vi cầm lấy tay nắm cửa đã rỉ sét, do dự không dám mở ra.
Những ký ức tồi tệ đã ăn sâu vào trong đầu cô, nhắc tới hai chữ bà bội, cô lại vô thức cảm thấy sợ hãi, nhưng nếu như… Nếu như thời gian bà còn sống không còn nhiều nữa, cô có thể gạt đi hết những điều không vui trong quá khứ.
Cô bằng lòng.
Cho dù trước kia phải chịu bao nhiêu uất ức, tất cả đều không quan trọng nữa.
Cô đã tự thuyết phục bản thân mình như vậy.
Nhiều năm về trước, không phải cô đã từng thầm mong ước rằng bà nội sẽ đối xử nhẹ nhàng, ôn hòa với cô sao?
Cô nhỏ của Lâm Tri Vi rót ly nước nóng từ phòng bếp đi đến, thấy Lâm Tri Vi không dám mở cửa thì mỉm cười vỗ vào lưng của cô: “Nào, cô dẫn con đi vào, cả Tinh Hàn, Thụy Thụy, cùng nhau vào đi.”
Cánh cửa cót két mở ra.
Hiện giờ trời đang rất nóng, mặc dù đã mở cửa sổ, cô nhỏ của Lâm Tri Vi cũng chăm chỉ dọn dẹp căn phòng, nhưng bên trong thoang thoảng thứ mùi gì khó chịu, một thứ mùi thuộc về bà lão tuổi xế chiều sắp mục rữa ra này.
Trên chiếc giường sắt, chăn nệm được xếp ngay ngắn, người nằm trên đó vô cùng hốc hác, ánh mắt đục ngầu.
Thật ra bà nội của Lâm Tri Vi vẫn chưa quá lớn tuổi nhưng cảm giác vô cùng già nua.
“Mẹ, mẹ xem ai đến này.” Cô nhỏ của Lâm Tri Vi bưng nước đến bàn đầu giường, chuẩn bị để nguội rồi cho bà ta uống thuốc: “Vi Vi trở về rồi, không phải ngày nào mẹ cũng nói muốn gặp nó hay sao…” Cô nhỏ của Lâm Tri Vi ngoắc tay: “Nào Tri Vi đến đây, để bà nội nhìn kĩ con một chút. Mẹ, mẹ có gì trong lòng muốn nói không, ở đây không có người ngoài, mẹ cứ nói từ từ.”
Lâm Tri Vi bước một bước nhỏ về phía trước.
Lục Tinh Hàn cũng đi theo cô, không rời nửa bước.
“Tinh Hàn?”
Lâm Tri Vi không kìm được ngẩng đầu nhìn cậu, Lục Tinh Hàn khoác vai cô, nhỏ giọng nói: “Không cần để ý em, chị cứ nói chuyện đi, em ở bên cạnh chị.”
Từ cửa đến mép giường cũng chỉ cách nhau có năm sáu bước.
Đôi mắt u tối của bà nội dán chặt vào người Lâm Tri Vi, lúc đầu còn cảm giác là lạ nhưng rất nhanh chóng trở nên rõ ràng, ánh mắt sắc bén quen thuộc lúc trước mơ hồ lộ ra, sau đó không biết trở nên hung dữ từ lúc nào.
Bà nội cố gắng để ngồi dậy.
Cô nhỏ của Lâm Tri Vi tưởng bà đang vui mừng, vội vàng đến đỡ bà ta dậy, đặt chiếc gối ở sau lưng cho bà ta.
“Nước… Cho mẹ uống nước….” Bà cụ nói chuyện hơi khó khăn, giọng nói đứt quãng.
Cô nhỏ của Lâm Tri Vi không biết làm sao: “Nước vẫn còn nóng, mẹ chờ một chút.”
“Đưa cho mẹ….”
Cô nhỏ của Lâm Tri Vi lắc đầu, đưa ly nước nóng cho bà ta, dặn dò cẩn thận: “Mẹ chậm một chút nhé, đừng làm đổ nước.”
Lâm Tri Vi không hiểu bà ta đang nói gì, tiếp tục đến gần mép giường, môi cô mím lại, giọng nói ngập ngừng thăm dò: “… Bà nội.”
Bà cụ bưng ly nước, cố ngẩng đầu nhìn cô, mơ hồ nói: “Vi Vi.”
Giọng nói của bà nội từ trước đến nay chưa nhẹ nhàng, ôn hòa bao giờ.
Lâm Tri Vi đáp “Dạ” một tiếng, khóe mắt hơi ướt.
“Vi Vi, lại đây.”
Lục Tinh Hàn cau mày, ngón tay siết chặt lại, càng ôm chặt người trong lòng hơn nhưng khoảng cách quá ngắn, dù chậm đến đâu cũng cô mau chóng đến cạnh chiếc giường, Lâm Tri Vi vẫn giữ thói quen cũ, lùi lại một bước, hơi cúi người xuống: “Bà nội, con…”
Cô chỉ mới nói được ba chữ, thậm chí âm cuối còn chưa kịp nói xong.
Cặp mắt bà cụ đã sáng lên, đôi tay khô gầy dùng hết sức lực vươn tay ra bên ngoài, tạt thẳng gần như cả ly nước nóng vào người Lâm Tri Vi.
Trái tim Lục Tinh Hàn lập tức đông cứng, theo bản năng, cậu ép chặt Lâm Tri Vi vào trong lòng mình, rồi nghiêng người duỗi tay đỡ cho cô.
Nước sôi bốc khói trắng xóa, làm ướt một mảng lớn trên quần áo của cậu.