Chương 53
Lâm Tri Vi bị hôn đến mức thiếu dưỡng khí, khóe mắt trở nên ươn ướt.
Khuôn mặt cô lúc nghe thấy tiếng thở gấp của bản thân cũng đỏ bừng lên.
Trước đây cô từng nghĩ rằng, cô là kiểu người lãnh đạm, ít có ham muốn. Đại khái phải cần một ngọn lửa lớn thì trái tim mới có thể bùng cháy. Nhưng cô không ngờ chỉ một nụ hôn của Lục Tinh Hàn mà đã khiến cô cảm thấy toàn thân mềm nhũn như vậy.
Môi lưỡi vừa nóng rực vừa tê dại, trên khắp cơ thể cô hơi ngứa ngáy, nếu lại hôn nữa… Hôn nữa thì cô thực sự không thể chống đỡ được nữa!
Cô cưỡng ép bản thân quay đầu ra chỗ khác, trong cổ họng của Lục Tinh Hàn phát ra từng tiếng thở dài trầm thấp, Lâm Tri Vi úp mặt vào ngực cậu, cô bị nhịp tim đập mạnh của cậu làm cho tâm trạng lên xuống không ngừng.
Vừa xấu hổ cũng vừa thấy ngọt ngào chết đi được.
Cô vừa hận không thể đập đầu vào tường, vừa oán trách bản thân sao lại dễ dãi như thế, những lời trước kia cô nói “không thể yêu cậu” như tát vào mặt cô. Cô vừa bị cậu mê hoặc đến mức suýt chút nữa đã kiễng chân chủ động hôn lại.
Đúng là không cứu nổi.
Lâm Tri Vi nhắm mắt, vô thức vòng tay ôm lấy eo cậu. Hầy, vừa căng còn vừa hẹp, cơ bắp khỏe mạnh rõ ràng, cơ thể của người trẻ tuổi vừa trưởng thành đúng là tốt đến muốn rơi nước mắt.
Từ từ đã! Xấu… Xấu hổ chết mất!
Cô cắn môi, nhanh chóng bỏ tay xuống, chỉ trong có vài giây mà cô đã đấu tranh nội tâm tới mấy lần, xấu hổ đến mức muốn lao ra ban công nhảy từ tầng hai mươi xuống.
“Chị… Chị muốn đi ngủ rồi!” Lâm Tri Vi nhân lúc bản thân vẫn còn chút quyết tâm ít ỏi đến đáng thương, nhanh chóng đẩy cậu ra: “Viên Mạnh nói hai ngày nay em không nghỉ ngơi được chút nào, em cũng nên đi ngủ đi!”
Lục Tinh Hàn xoa xoa khuôn mặt nóng bừng của cô, giọng nói vẫn khàn khàn, không quên nhắc nhở: “Tri Vi, mới bảy giờ.”
“… Đi ngủ sớm không tốt sao?”
“Cũng tốt nhưng mà cơm tối vẫn chưa ăn, chị không đói sao?”
A, quên mất chuyện này.
Ở nhà không còn gì nên không thể tự nấu được, đành phải gọi đồ ăn bên ngoài. Đợi đồ ăn ngoài cũng phải mất nửa tiếng, Lâm Tri Vi không thể trốn tránh vào đâu, bị cậu quấn lấy đè xuống ghế sô pha hôn. Chuông cửa vang lên, cậu miễn cưỡng rời khỏi, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng còn dính vài sợi tơ bạc.
Cậu ra mở cửa không thích hợp lắm, còn Tri Vi người đang mềm nhũn như nước tuyệt đối cũng không thể để người khác nhìn thấy. Cậu đi tới trước cửa, cố hạ thấp giọng nói: “Cứ để ngoài cửa đi.”
Đợi người kia đi rồi cậu mới mở cửa để lấy đồ ăn vào.
Vừa quay đầu, Lâm Tri Vi đã sửa sang gọn gàng đầu tóc của mình, phòng cậu như phòng trộm. Lục Tinh Hàn bật cười, vẫy tay nói: “Bé cưng Tri Vi, mau qua đây ăn cơm, kẻo nguội mất.”
Ăn được một nửa, Lâm Tri Vi đột nhiên nhận ra hình như có gì không đúng, lúc sau mới ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn cậu: “Em đến đây sống cùng chị sao?”
“Chị định đuổi em ra ngoài sao?” Lục Tinh Hàn ngừng ăn, đặt đũa xuống, đôi mắt long lanh nhìn cô.
“Không có, chị…”
Nhóc con lập tức nở một nụ cười tươi như hoa: “Không có thì tốt, em biết Tri Vi nhất định rất thương em.”
Lâm Tri Vi chọc đũa vào bát, sớm muộn gì cũng bị cậu gài bẫy tới chết.
“Gần đây lịch trình càng ngày càng dày, thời gian em về cũng không quá nhiều.” Lục Tinh Hàn ngừng trêu chọc cô, nghiêm túc nói: “Hơn nữa để an toàn, anh Viên đã thuê cho Dung Thụy và Lương Thầm một căn hộ ở trên tầng hai mươi hai, như vậy cũng dễ giải thích với bên ngoài, ra vào không sợ bị nhìn thấy, chị đừng lo lắng.”
Lâm Tri Vi gật đầu, nghiêm túc nhìn cậu: “Em đừng làm bản thân bị ảnh hưởng.”
Mặc dù không nói rõ nhưng cả hai đều hiểu có ý gì.
Lục Tinh Hàn không lên tiếng, trái tim như bị bóp nghẹt, cậu ôm cô lên chân, trầm giọng bảo đảm: “Em sẽ không để chị bị tổn thương.”
Chương trình giải trí tiếp theo bắt đầu quay, đồng nghĩa với việc Lục Tinh Hàn quay trở lại sau chấn thương. Vào ngày ghi hình, những chủ đề liên quan trên Weibo đều đã lên đầu bảng, lấn át cả chủ đề công khai tình cảm của một Ảnh đế kỳ cựu. Trong một thời gian rất nhiều blogger bắt đầu có hành động, ngầm ám chỉ mấy ngôi sao lưu lượng mới hot lại chuẩn bị tẩy bài. Nhìn tình hình hiện giờ của Lục Tinh Hàn, chỉ cần cậu không để ngã thì nhất định sẽ càng mạnh lên.
Gần đây fan hâm mộ của mấy người nổi tiếng khác rơi vào tình cảnh ảm đạm, cảm thấy bị đe dọa nên không cam lòng nhảy vào chế nhạo Lục Tinh Hàn là ngôi sao của chương trình giải trí, không có tác phẩm, không có thực lực, chỉ dựa vào khuôn mặt và nhân cách xây dựng sẵn, chắc chắn sẽ sớm tàn lụi, sau khi kết thúc chương trình thì cũng xuống dốc không phanh.
Giống như để vả mặt những người đó, ba ngày sau khi chương trình giải trí được ghi hình thì bài hát mới của nhóm nhạc và ca khúc đơn của Lục Tinh Hàn lần lượt được tung ra.
Cậu tham gia sáng tác lời bài hát cho ca khúc nhóm còn ca khúc đơn là sáng tạo của một mình cậu. Phong cách dễ thương trước khi được thay đổi của bài hát “Sủng vật” vô cùng trong sáng thuần khiết, đã hoàn thành ở mức độ cao, hoàn toàn không giống một tác phẩm trúc trắc của một thiếu niên 18 tuổi.
Lâm Tri Vi đang ngồi ở phòng nghỉ của nhóm nhạc phía sau hậu trường, cô đeo tai nghe và mở đi mở lại bài hát mới của Lục Tinh Hàn đã hơn hai mươi lần. Cô tháo tai nghe xuống, xoa xoa lỗ tai, giọng hát của cậu vẫn vang lên rõ ràng khiến cô ngây người ra hai giây, lúc này cô mới phát hiện ra toàn bộ loa ở trường quay đều đang phát bài hát này.
Ai, đúng là, không được quá kiêu ngạo.
Cô mím môi cười, hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên Hà Vãn từ bên ngoài hùng hổ bước vào mở TV trong phòng nghỉ lên: “Sắp đến rồi!”
Cả nhóm stylist đều bị cuốn tới.
Trước khi quay số này của chương trình giải trí, nhóm nhạc đã nhận được lời mời tham gia một bữa tiệc rất lớn do các website video lớn tổ chức. Từ khi ra mắt đến nay, đây là lần đầu tiên bọn họ đi thảm đỏ, giải trí Tinh Hỏa vô cùng coi trọng dịp này. Sáng sớm hôm nay bọn cô cũng phải bay theo tới đó, chuẩn bị xong tạo hình thảm đỏ, đến khi nhóm nhạc xuất phát thì lại tới hậu trường của buổi lễ chuẩn bị đồ cho khách mời và sân khấu buổi tối.
Lần đầu lên sân khấu, biểu diễn bài hát mới ra mắt, có thể hình dung ra chuyện này quan trọng thế nào.
TV mất vài giây để phản hồi rồi tự động chuyển sang chương trình trực tiếp của thảm đỏ, cuộc phỏng vấn với nhóm khách mời trước đã kết thúc, máy quay lập tức chuyển hướng ra khu vực ngoài thảm đỏ. Người hâm mộ tay giơ những tấm bảng hiệu màu đỏ bắt đầu hò hét, ống kính truyền thông đồng loạt căn thật chuẩn. Một chiếc xe Limousine từ từ dừng lại, cửa xe mở ra, Lương Thầm xuống xe trước, tiếp theo sau là Dung Thụy và cuối cùng là đôi chân dài của Lục Tinh Hàn bước xuống.
Cả nhóm stylist đang nhìn chằm chằm vào màn hình lập tức sôi trào.
Đều là áo vest đen tuyền cùng áo sơ mi màu gạo nhạt với những kiểu cổ áo khác nhau, trang điểm tóc tai không một chút sai sót, ống kính nhanh chóng chụp cận khuôn mặt, hoàn mỹ đến không tì vết.
Lâm Tri Vi nhìn chăm chú vào khuôn mặt Lục Tinh Hàn đang được phóng to trên toàn bộ màn hình, ghim áo hình mũi tên bằng đồng trên cổ áo của cậu là cô tự tay ghim lên cho cậu trước khi lên xe.
Mặc đồ nghiêm túc mà cũng có thể đẹp trai như vậy! Thật sự không nhìn nổi nữa.
Hà Vãn vội vàng xem các bình luận trên mạng, toàn là bình luận hò hét thổ lộ, fan qua đường đánh giá cao tạo hình của bọn họ trên thảm đỏ. Hà Vãn vui mừng muốn đưa cho Lâm Tri Vi xem thì cửa phòng nghỉ ngơi đột nhiên chuyển động, tiếng giày cao gót nối tiếp vang lên.
Ai vậy?
Lâm Tri Vi ngạc nhiên quay lại, bầu không khí ngưng trệ một lúc.
Trần Lệnh Nghi mặc một bộ trang phục sang trọng, tay cầm một chiếc túi nhỏ, chậm rãi đẩy cửa đi vào, đi theo sau là Tần Tư Tư đã lâu ngày không gặp, cằm cô ta hơi nhếch lên, trang điểm tinh tế nhưng khóe mắt và lông mày lại mơ hồ lộ ra vẻ mệt mỏi.
Trần Lệnh Nghi vén mái tóc xoăn của mình lên, nở một nụ cười xinh đẹp: “Tri Vi, trang phục sân khấu đã chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi.” Lâm Tri Vi biết rằng những người này đến không phải chuyện gì tốt đẹp, bình tĩnh hỏi lại: “Chị Trần, hôm nay rảnh rỗi hay sao mà mọi người lại qua đây?”
Trần Lệnh Nghi kéo Tần Tư Tư đến bên cạnh: “Đây là tổng giám sát Tần, những người khác đều đã gặp qua, Tri Vi, chỉ có cô vì nghỉ ốm nên chưa gặp cô ấy thôi. Sự kiện hôm nay cũng không nhỏ, tôi đặc biệt đưa cô ấy đến đây để làm quen với cách làm việc.”
Lâm Tri Vi nhìn qua Tần Tư Tư, bình tĩnh gật đầu: “Tư Tư sao, chúng tôi quen nhau, không cần giới thiệu đâu.”
Trần Lệnh Nghi lắc ngón tay: “Thân phận đã khác trước rồi nên đương nhiên là phải giới thiệu. Từ bây giờ cô ấy là cấp trên trực tiếp của nhóm các cô, kể cả cuối của phần thảm đỏ, cô ấy cũng sẽ chịu trách nhiệm giám sát toàn bộ quá trình thay đổi trang phục của nhóm nhạc.”
“Còn nữa, tôi còn thấy bảo sẽ quay trực tiếp trong lúc trang điểm, cô đừng giành ống kính nhiều quá.” Trần Lệnh Nghi chỉ vào Lâm Tri Vi rồi nói tiếp: “Cho Tư Tư cơ hội được lộ mặt.”
Nói đến đây, Lâm Tri Vi gần như hiểu ra, trong buổi lễ hôm nay các nền tảng phát sóng trực tiếp lớn nhất trên mạng sẽ quay trực tiếp quá trình trang điểm của các khách mời sau hậu trường, hóa ra Tần Tư Tư đến đây là vì mục đích này?
Đúng là như vậy, phong cách ăn mặc hiện giờ của Trần Lệnh Nghi và Tần Tư Tư cả người toàn là hàng hiệu, rất thích hợp để xuất hiện trước ống kính, không giống như bọn họ chỉ tập trung vào công việc nên chỉ trang điểm nhẹ nhàng và đi giày bệt.
Trong giới này, việc sử dụng hình ảnh của một stylist cũng là một chuyện hot. Hầu hết các stylist nổi tiếng đều có phong cách riêng, tự thiết kế hình ảnh cho mình, thích đi lại trước ống kính, cư xử như một nửa người của công chúng.
Lâm Tri Vi không thích những chuyện đó, đã quen ở sau khán đài.
Nhưng cô cũng không ngạc nhiên với chuyện tranh giành cơ hội để xuất hiện trước ống kính, đó là một chuyện bình thường trong giới này.
“Chị Vi Vi.” Tần Tư Tư có chút không bình thường, có vẻ như không hề nóng lòng, cô ta cười như không cười giơ bàn tay ra, ngón tay hiếm khi được chùi sạch những bộ làm móng sặc sỡ: “Xin chỉ giáo nhiều, nhiều người xem như thế, đừng làm hỏng danh tiếng của Studio.”
“Tổng giám Tần.” Lâm Tri Vi nhẹ nhàng nắm lấy cô ta: “Chỉ cần cô không làm loạn thêm, tuyệt đối không có chuyện ảnh hưởng tới danh tiếng studio.”
Tần Tư Tư siết chặt tay, nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt to được trang điểm đậm. Lâm Tri Vi chầm chậm rút tay ra, cô không có thời gian tranh luận với cô ta, cô quay đầu gọi Hà Vãn đi làm việc.
“Rồi, người tôi bàn giao đến rồi, mọi người cẩn thận nghe theo sự sắp xếp của tổng giám Tần, tôi đến phòng khác để chào hỏi.” Trần Lệnh Nghi không quên quảng cáo các mối quan hệ của mình trong giới. Trước khi rời đi bà ta còn quay đầu liếc nhìn Lâm Tri Vi.
Lâm Tri Vi cũng thấy được ánh mắt ấy của của bà ta nhưng không nói lời nào. Cả hai nhìn nhau khoảng hai ba giây, điện thoại của Trần Lệnh Nghi vang lên, bà ta cầm lên rồi bước ra ngoài. Quay đầu nhìn về phía Lâm Tri Vi khóe miệng hơi nhếch lên, làm cử chỉ nhướng mày lên đầy ẩn ý.
Đến khi nhóm nhạc từ thảm đỏ về hậu trường, Lâm Tri Vi dẫn người đi chuẩn bị trang phục, bố trí công cụ, hoàn toàn xem Tần Tư Tư kia như không khí, thỉnh thoảng nhìn lướt qua cô ta, phát hiện cô ta yên lặng một cách bất thường, ngoại trừ ánh mắt quái lạ cứ âm thầm liếc nhìn cô ra thì cô ta không hề chạy tới chạy lui, ồn ào gây phiền phức như lúc trước nữa.
Hôm nay cô ta đặc biệt đến đây, chỉ để nói với cô mấy lời châm chọc rồi nhân tiện mượn cơ hội này để lên hình sao?
Không thể đơn giản như thế được.
“Đến rồi đây, đến rồi đây.”
Lúc này một đồng nghiệp luôn phụ trách tình hình bên ngoài đến gõ cửa, Lâm Tri Vi lặp tức bừng tỉnh, cô không nghĩ đến những chuyện khác nữa, mở cửa đón đoàn quân mới từ thảm đỏ về.
Giữa tháng sáu, thời tiết ở thành phố ven biển rất nóng, nhóm nhạc lại mặc áo vest và sơ mi, thật sự không khác gì một sự tra tấn.
Thay một bộ quần áo bình thường và ngồi xuống xong, Lục Tinh Hàn liếc mắt nhìn nhân vật đáng ra không nên xuất hiện ở đây, cậu ngẩng đầu hỏi nhỏ Lâm Tri Vi điều gì đó. Lâm Tri Vi lắc đầu, cẩn thận lau mồ hôi trên trán cậu và nói khẽ: “Đừng quan tâm đến cô ta.”
Cô không muốn Lục Tinh Hàn lo lắng về việc Tần Tư Tư quay trở lại studio nên vẫn chưa nói cho cậu biết chuyện đó.
Không ngờ lại đụng mặt nhau như vậy.
Lục Tinh Hàn nhíu mày: “Tần Nhiên không phải đã đưa cô ta đi để dạy dỗ lại sao? Bây giờ anh ta lại thả cho cô ta về, thật là chướng mắt, anh ta có ý gì không biết?”
Nghe giọng điệu này, nhắc đến Tần Nhiên là hận không thể nghiền nát anh ta ra.
Lâm Tri Vi xoa gáy cậu vỗ về: “Anh ta có ý gì thì liên quan gì đến chị?”
Lục Tinh Hàn nhìn cô chăm chú, một lúc sau mới thở ra, buồn bực nói: “Không có quan hệ gì cả, một chút cũng không.”
Nhưng như vậy vẫn khiến cậu khó chịu, không vui, chỉ cần liên quan đến hai anh em nhà họ Tần, nhất là Tần Nhiên, cậu đã cảm thấy rất khó chịu.
Lâm Tri Vi sấy tóc giúp cậu, nhìn thấy đôi môi kéo căng thành một đường của nhóc con qua gương, biết cậu đang nghĩ đến chuyện gì, cô bất lực véo véo cậu, cúi sát vào tai nói. Khuôn mặt cô rất nghiêm túc nhưng giọng nói lại dịu dàng êm ái như bông, hơi thở ấm áp phà vào cổ cậu: “Tinh Hàn, em nghe lời một chút được không?”
Lục Tinh Hàn không kìm được thở mạnh, tâm tư hỗn loạn mất khống chế, cậu nhắm mắt lại điều chỉnh tâm trạng, hạ cánh tay xuống, dựa vào tường và nắm chặt lấy ngón tay của cô, giọng nói ngượng ngùng: “Vậy nếu em nghe lời… thì có thể đưa ra một điều kiện không?”
Chương 54
Tiếc là Lục Tinh Hàn chưa kịp nói điều kiện thì nhân viên của đài truyền hình đã trực tiếp gõ cửa rồi bước vào, sau một cuộc nói chuyện ngắn, nhận được sự đồng ý của Viên Mạnh, lắp đặt thiết bị và chuẩn bị phát sóng trực tiếp.
Ba chàng trai trong nhóm nhạc nam không còn ngây ngô như lúc trước nữa, bây giờ đã có kinh nghiệm thực chiến, được đào tạo bài bản. Khi máy quay lướt qua, họ diễn tả hoàn mỹ thiết lập của mỗi người.
Không lâu sau đó buổi phát trực tiếp, một số nền tảng video chính thức của buổi lễ cũng đã gửi đến mọi người, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đề trang điểm lại và phỏng vấn. Lâm Tri Vi bận rộn liên tục, nghiêm túc trang điểm cho Lục Tinh Hàn, trang điểm lúc lên sân khấu nhìn không thể như bình thường, ánh sáng đèn quá hỗn tạp, quá sáng, truyền thông bên dưới đứng thành hàng dài chĩa nhiều ống kính dài ngắn khác nhau để chụp ảnh, cho nên đường nét cần phải càng sâu hơn thì lên hình mới đẹp.
Cho đến khi chương trình phát trực tiếp kết thúc, nhóm nhạc đến chỗ ghế ngồi dành cho khách mời ở trước sân khấu, Lâm Tri Vi lơ đãng nghiêng đầu, mới chú ý đến Tần Tư Tư hầu như không có bất kì một hành động nào, thậm chí còn không bận tâm đến máy quay, vẫn đứng nguyên ở vị trí ban đầu, đứng im tại chỗ im lặng dò xét cô.
So với dáng vẻ đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn trước kia thì bây giờ lại như biến thành một con người khác.
Hà Vãn cũng ở đây, cẩn thận che miệng nói với Lâm Tri Vi: “Tần Tư Tư thật kỳ lạ, chị để ý cô ta, không giống như là đến đây để cướp ống kính, cũng không hề nói câu nào, không biết là đến đây để làm cái gì.”
Lâm Tri Vi do dự một lúc, sau đó dứt khoát đi về phía cô ta: “Tổng giám Tần, cái này tạm thời kết thúc rồi, cô vẫn còn muốn ở lại đây à?”
Tần Tư Tư khoanh tay trước ngực, vẻ mặt, động tác vẫn giống như thường ngày nhưng không rõ vì sao lại có một chút tiều tụy hơn: “Ở lại.”
“Chỉ ngồi một bên quan sát chúng tôi à?”
“Không phải là để quan sát các người, tôi đến đây, chỉ là để quan sát cô.” Khóe môi Tần Tư Tư co rút, thẳng thắn nói: “Nhìn xem rốt cuộc cô có bao nhiêu mị lực mà có thể làm cho anh tôi nhớ mãi không quên.” Tốc độ nói của cô ta rất chậm, gương mặt cũng trở nên cứng đờ vì cắn chặt răng: “Thích cô đến mức không phải cô thì không được, đến mức ném tôi xuống.”
Vẻ mặt ôn hòa vốn có của Lâm Tri Vi bỗng chốc trở nên lạnh lùng: “Vậy thì cứ tự nhiên, tôi không tiếp.”
Hà Vãn sợ cô bị bắt nạt, đi theo tới, nghe gần hết những gì mà Tần Tư Tư nói, liền bất giác nhận ra rằng có điểm gì đó bất thường, không khỏi lo lắng hỏi: “Đây là suy nghĩ tương lai thành chị dâu cũng vẫn là tình địch à? Nhưng giọng điệu không thích hợp, cho dù là tình cảm anh em có tốt như thế nào, cũng chưa thấy ai có chết cũng vẫn cứ bám riết thích người mà anh trai thích như vậy.”
Lâm Tri Vi im lặng không nói, đột nhiên nhớ tới những lời Tần Nhiên nói về thân thế của Tần Tư Tư.
Thật sự không phải là anh em ruột.
Nhưng Tần Tư Tư biết được bao nhiêu về lai lịch thật sự của bản thân, có biết rõ chân tướng về việc nhận con nuôi hay không, vậy thì không chắc được.
“Tùy cô ta đi.” Lâm Tri Vi vội vã nhìn lên hiện trường trực tiếp của buổi lễ, kiểm tra hiệu quả hiệu ứng trang điểm ở hiện trường. Nếu có tỳ vết thì còn có thể kịp thời sửa lại trước khi lên sân khấu: “Chỉ cần cô ta không gây thêm rắc rối gì là được, cứ để cô ta xem.”
Cô nghĩ rằng Tần Tư Tư sẽ không tạo ra sóng gió gì trong thời gian ngắn, đợi nhóm nhạc nam biểu diễn xong thì tối nay đã hoàn thành xong một việc lớn. Không ngờ rằng khi Lục Tinh Hàn vừa bước lên sân khấu, Hà Vãn vội vàng cầm điện thoại lao tới, cảm xúc vô cùng kích động: “Tri Vi! Em mau xem đi!”
Trên màn hình TV, Lục Tinh Hàn đứng ở trung tâm sân khấu, sườn mặt hoàn mỹ được quay cận cảnh, sắp hát câu đầu tiên, Lâm Tri Vi cuối cùng cũng đã di dời sự chú ý của mình: “Sao?”
Hà Vãn tức giận đưa điện thoại đến trước mặt cô: “Studio của chúng ta vừa mới đăng Weibo!”
Lâm Tri Vi nhìn chằm chằm, hai tay đang buông lỏng chậm rãi nắm chặt lại.
Weibo chính thức của studio vừa mới đăng bài cách đây một phút, có chín bức ảnh của nhóm nhạc nam liên quan về trang điểm và tạo hình khi ở thảm đỏ và trên sân khấu. Lời văn giải thích chi tiết về các thương hiệu và nhà tài trợ các phụ kiện quần áo. Theo lý thuyết, hoạt động đang diễn ra, mượn nhiệt độ đăng lên cũng không có gì đáng trách, nhưng là.
Nhưng ở phần cuối của Weibo, lần đầu tiên, đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ ‘tổng giám tạo hình’.
Không phải là Lâm Tri Vi.
Mà là Tần Tư Tư.
Đồng thời gắn tên Tần Tư Tư từ đầu đến cuối, không nhắc đến Lâm Tri Vi một lần nào.
Hà Vãn tức giận đến sắc mặt trắng bệch: “Trong số các vị khách mời có mặt hôm nay, đa phần đều toàn là gặp phải những bình luận chế giễu trên mạng. Chỉ có hai bộ tạo hình của nhóm nhạc nam của chúng ta là được khen ngợi, các blogger đều ra sức thổi phồng! Công lao lớn như vậy, cơ hội lại quá tốt như vậy!” Cô ấy nghiến răng nghiến lợi: “Chị còn nghĩ Tần Tư Tư làm sao có thể thành thật như vậy, hóa ra đợi chúng ra nửa ngày ở đây!”
Cô ấy ấn mạnh vào màn hình: “Từ trước tới giờ tất cả các bài đăng trên Weibo của Studio đều đăng từ trên web, chỉ có bài này là từ khách hàng của dòng điện thoại mới nhất của Apple! Kiểu máy đó mới tung ra thị trường được mấy ngày, người khác còn chưa kịp đổi thì cô ta đã có trong tay rồi. Nhất định là do cô ta tự đăng. Đại tiểu thư đúng là đại tiểu thư, đã làm là làm lớn chuyện luôn.”
Lâm Tri Vi không nói một lời nào, những ngón tay đang cầm điện thoại bắt đầu chuyển sang màu trắng bệch.
Hà Vãn đặt thông báo từ studio thành chú ý đặc biệt, đột ngột vang lên một tiếng vang, màn hình lại hiện lên một cái khác, cô ấy vội vàng nhìn kỹ lại, nhìn ngoài mặt thì lại không có vấn đề gì nhưng giọng nói lại run run trực tiếp chửi thề một câu.
Vẫn là weibo của studio, vẫn là chín bức ảnh chủ yếu là của Lục Tinh Hàn, tổng hợp một số phong cách đặc biệt đẹp trong các chương trình giải trí từ khi ra mắt đến nay và còn tạo ra một bộ sưu tập đặc biệt nhưng thực hiện như cũ vẫn là ‘Tổng giám tạo hình’ Tần Tư Tư.
Rõ ràng tất cả các tạo hình chất lượng cao của nhóm nhạc kể từ khi ra mắt, tất cả đều được chuyển sang cho Tần Tư Tư.
Hà Vãn xắn tay áo: “Không được, chị phải đến trước mặt cô ta để hỏi! Mặt mũi cô ta để ở đâu!”
Lòng đầy căm phẫn muốn đi tìm lý lẽ, bị Lâm Tri Vi ngăn lại: “Bình tĩnh một chút!”
“Còn bình tĩnh?!” Hà Vãn chịu không nổi: “Bị bắt nạt đến như vậy rồi thì làm sao mà bình tĩnh được!”
Lửa giận Lâm Tri Vi xông thẳng lên đỉnh đầu nhưng vẫn buộc bản thân mình phải bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng sắc nhọn nhìn về phòng nghỉ ngơi, Tần Tư Tư vẫn giữ nguyên vị trí đứng như cũ, không chạy, không di chuyển, hai tay trống rỗng. Cô mơ hồ cảm thấy có điều gì không đúng lắm, nheo nheo lông mày, lục lại rõ ràng trong trí nhớ hỏi Hà Vãn: “Tần Tư Tư luôn ở trong tầm mắt chúng ta. Từ sau khi Viên Mạnh đưa ra yêu cầu, cô ta không bao giờ dùng điện thoại của mình tại nơi làm việc. Hơn nữa nếu thật sự là muốn cướp chức vụ hay công lao danh hiệu thì cô ta đã phải rất tích cực lao vào ống kính để có thể bắt được khoảnh khắc, phối hợp với weibo, hiệu quả như thể không tốt hơn sao?”
Hà Vãn giật mình: “Vậy ý của em là… Có khả năng không phải là do cô ta đăng bài?”
Lâm Tri Vi hơi cúi đầu, hai bài weibo mới đây của studio, không ngoài dự đoán đều là tối nay sẽ có rất nhiều lời khen ngợi, đông đảo người hâm mộ không biết sự thật nhiệt tình lao vào xếp hàng cảm ơn Tần Tư Tư vì sự cống hiến của cô ta cho nhóm nhạc trong nửa năm nay. Thổi phồng đến mức lên trời, tiện thể dan hâm mộ cũng tự động dâng lên.
Lục Tinh Hàn nhiều ảnh, tự nhiên fan đến cũng nhiều, mở miệng một tiếng: “Cảm ơn chị stylist đã tạo hình cho Hàn Hàn của chúng tôi đẹp như thế.” Cô hai bên thái dương của mình đang nhảy lên.
Cô nén lại cảm xúc, cẩn thận hỏi: “Trong thời gian em nghỉ ốm, Tần Tư Tư quay lại studio, có gây khó dễ gì cho mọi người không?”
“Cái đấy thì không.” Hà Vãn nhớ lại, thành thật nói: “Cả ngày cô ta đều trong dáng vẻ tâm sự nặng nề, bọn chị cũng lờ đi, nhưng ngược lại Trần Lệnh Nghi lại luôn nói bóng gió nhấn mạnh tổ chúng ta về sau do cô ta quản, không nên mâu thuẫn, rất phiền phức.”
Nếu thật sự muốn dàn xếp cho ổn thỏa, thì sẽ không thể đề cập đến nó nhiều lần như vậy.
Không đúng.
Lâm Tri Vi im lặng vài giây, hỏi Hà Vãn: “Chuyên mục về tạp chí phụ nữ chị nói lần trước, thái độ của Trần Lệnh Nghi như thế nào?”
“Đương nhiên là nghẹn muốn chết, bà ta là một stylist, trước đây từng đi theo hai người nhưng đều là vì không có năng lực nên bị hủy hợp đồng, cho đến khi mở được một cái studio mạ vàng, cho dù tốt số bắt được em có tiềm lực, dùng hết thân phận trở thành người môi giới trong vòng.”
Hà Vãn đến studio sớm hơn Lâm Tri Vi, nói những chuyện này thuộc như lòng bàn tay: “Nhưng bà ta không cam tâm, cũng không bằng lòng thừa nhận trình độ của bản thân không ổn, nên vẫn luôn nghĩ muốn khôi phục, chuyên mục tạp chí phụ nữ lần này cũng chuẩn bị rất lâu rồi, bà ta cũng không thể tránh khỏi. Ai có thể nghĩ rằng nhóm nhạc nam lại nổi tiếng, em lại là người có công lớn, mà trong ngành đều biết rằng ký hợp động vào giải trí Tinh Hỏa đều là do bản thân em tự quyết định ký, rất ít liên quan đến studio, hạng mục này lại trực tiếp rơi xuống đầu một người bình thường như em.”
Kể từ khi nhóm nhac ra mắt, Lâm Tri Vi đã nhất trí hướng nhóm đi theo con đường sạch sẽ thuần khiết, trái ngược với các thần tượng khác trang điểm đậm, nhuộm tóc, xỏ lỗ tai, đây cũng xem như đã thành công khi mở lối đi riêng, ban đầu đã trở thành một thành tựu kinh điển trong giới stylist, danh tiếng của cô cũng tăng lên khi nhóm nhạc nam trở nên nổi tiếng.
Lâm Tri Vi tiếp tục hỏi: “Bà ta tranh thủ cho chính bản thân bà ta sao?”
“Tự tranh thủ nhưng đã bị thất bại.” Hà Vãn buông lỏng tay, “Tạp chí phụ nữ kia lớn như thế nào, câu trả lời lại là trừ khi em tự nguyện từ bỏ thì còn có thể cân nhắc đến bà ta.”
Như thế nào là tự nguyện từ bỏ? Trần Lệnh Nghi đã xé rách tấm màn tình cảm này rồi, những gì còn lại chỉ có thể là…
Di động đúng lúc vang lên, người gọi đến là Trần Lệnh Nghi.
Lâm Tri Vi hít vào một hơi, đi ra khỏi phòng nghỉ đi đến hành lang nhỏ bên cạnh để trả lời.
Giọng điệu của Trần Lệnh Nghi rất dữ dội, dường như rất tức giận: “Tri Vi, tôi vừa nhìn thấy hai bài đăng kia trên weibo, có phải Tần Tư Tư đã đăng lên không?”
Lâm Tri Vi dựa lưng vào tường: “Không biết.”
“Cô làm sao mà không biết được, tôi vừa nhìn vị khách kia là biết rằng người đó là cô ta. Cô ta nhờ người có quyền đi đến, tôi thật sự không có cách nào mới cho cô ta vị trí Tổng giám đốc, vừa rồi trong phòng nghỉ, tôi cũng vì cho cô ta chút mặt mũi mới cố ý mỉa mai cô, không nghĩ tới cô ta lại nhanh như vậy lại được một tấc lại muốn tiến thêm một bước.”
Trần Lệnh Nghi vừa lo lắng vừa bực bội: “Nhóm nhạc nam là công lao của cô, sao lại thuộc về cô ta, với tính của cô ta ở nơi làm việc cũng làm không ít chuyện không đứng đắn đi? Đừng lo lắng, tôi giúp cô đòi lại công bằng.”
Lâm Tri Vi vẫn nghe, hai mắt khép hờ lại.
Nhận định Tần Tư Tư sẽ gây rối, còn cố ý đem cô ta đến nơi hiện trường.
Thay đổi thái độ nhanh thật.
Còn đặc biệt nhấn mạnh vào khách hàng.
Trước khi Trần Lệnh Nghi đi, cô và bà ta quay đầu nhìn lại mặt đối mặt nhìn nhau, ngay lúc đó điện thoại của bà ta vang lên, cầm lấy nhấc lên, vật bọc bên ngoài rất kín nhưng vị trí của cạnh đáy lại không bị bọc lại, thoáng một cái nhìn thấy màu sắc của máy mới.
Đầu óc Lâm Tri Vi lập tức thông suốt, đáy mắt hiện ra một nụ cười, cảm giác thật sự là vừa mỉa mai vừa buồn cười.
Việc đã đến nước này, còn có thể chịu đựng được sao?
Cô đúng là không thích quá nổi bật, tính tình tốt nhưng không có nghĩa là cho phép người khác tùy ý đoạt lấy cái gì đó vốn thuộc về bản thân.
Lâm Tri Vi than nhẹ, giọng nói thoải mái điềm đạm: “Chị Trần, tôi nói cho chị biết hai việc, thứ nhất, Tần Tư Tư khiến chị thất vọng rồi, cô ta hôm nay rất khác thường, lại còn không có quậy phá, thứ hai, khách hàng thì nhất định phải truy cứu, rất không may, tuy rằng chị trước khi đi nhận lấy điện thoại đặc biệt cẩn thận nhưng tôi đã thấy được, là loại máy mới, màu sắc mới, chị vừa mới đổi điện thoại đúng không?”
Đầu nghe bên kia im lặng.
Lâm Tri Vi đứng thẳng dậy, giọng nói nhỏ nhẹ lại trở nên nghiêm túc đến đáng sợ: “Là bởi vì chuyên mục tạp chí phụ nữ? Chị Trần, nể tình tình cảm trước đây của chúng ta, nếu chị có thể mở miệng thẳng thắn nói với tôi, có lẽ tôi sẽ từ bỏ, giao cho chị cũng không thành vấn đề, nhưng chị lại tốn công tốn sức thậm chí còn tính kế cả Tần Tư Tư vào, chỉ vì muốn làm hại tôi, lần nữa làm cho tình cảm chúng ta rạn nứt. Chờ chị giúp tôi, sau này thì tôi nghĩ bản thân đã mắc nợ chị rồi sẽ chủ động đem tài nguyên tặng chị?”
“Lâm Tri Vi, cô…”
“Tôi thế nào?” Trong mắt Lâm Tri Vi tràn ngập sự thất vọng, “Tôi ở studio ba năm, chưa làm chuyện gì trái với lương tâm. Chị Trần, chị thế này không thấy quá đáng sao?”
“Biết tôi với Tần Tư Tư có mâu thuẫn, cố ý đem cô ta đến hiện trường, nhìn như là đang mỉa mai tôi thực tế là đang nhắc nhở cô ta, tranh giành thời lượng trước ống kính nhiều một chút, nhằm thúc đẩy mâu thuẫn của chúng tôi bùng lên, sau đó dùng loại di động khách hàng mới đăng weibo, sau đó hợp lý đổ tội lên người Tần Tư Tư làm cho tôi với cô ta tranh cãi, chị lại lần nữa đi theo làm người tốt, để tôi gánh vác trách nhiệm xúc phạm cổ đông mới, đứng ra giúp tôi, khiến cho tôi cảm động đến rơi nước mắt?”
Tốc độ vừa phải, dù là tiếng nói có chút run rẩy nhưng vẫn như cũ nói rõ ràng rành mạch: “Nhưng bất ngờ là Tần Tư Tư không ồn ào, tôi cũng không bị cơn tức giận làm cho choáng váng đầu óc. Chị Trần, tôi nói còn chỗ nào bỏ sót không?”
Hô hấp của Trần Lệnh Nghi có chút nặng nề, im lặng gần một phút. Ngay sau đó đầu dây truyền đến tiếng ồn ào hỗn tạp của các loại đồ vật bị quét xuống mặt đất.
“Trải đường cho cô không đi, muốn nể mặt đúng không? Được, Lâm Tri Vi, tôi nói cho cô biết, weibo đã được đăng lên rồi! Bình luận cũng sắp hơn một nghìn, chỉ cần tôi không ra mặt làm sáng tỏ, cho dù sự thật ra làm sao, công lao nhóm nhạc có thể được coi là rơi vào đầu của Tần Tư Tư!” Trần Lệnh Nghi không còn che giấu nữa: “Tiếng tăm vang dội của cô, các đoàn đội đều gọi tên cô, tạp chí phụ nữ cũng chủ động mời cô không phải đều là vì nhóm nhạc hay sao? Hiện tại, weibo treo ở đó, công chúng đều cho rằng Tần Tư Tư mới là chính chủ, cho dù là trong ngành biết rõ chân tướng thì làm sao? Cô có biện pháp nào ngay lập tức dẹp yên?”
Bà ta cười lạnh: “Cho dù đợi được hai ba ngày, giải trí Tinh Hỏa thương xót giúp cô lên tiếng, chiều gió kia sớm cũng đã chắc chắn, đến lúc đó còn ai sẽ quan tâm đến? Chuyên mục mới của tạp chí phụ nữ, cuối cùng sẽ không mời một stylist gây tranh cãi dư luận. Ngoài dư luận, cô không có gì cả thì lấy gì cùng tôi so bì? Đến cuối cùng, cô còn không phải chắp tay nhường lại!”
“Nhường lại rồi để nó xuất hiện trong tay chị sao?” Lâm Tri Vi không một chút dừng lại, trực tiếp đón nhận: “Nếu như chị kiên trì làm như vậy, vậy thì đem toàn bộ nguyên nhân hậu quả công khai đi! Dù sao chị cũng có một phần trong cuộc tranh cãi dư luận, dù sao thì có thể có ở trên chuyên mục hay không là do chị, không phải tôi.”
Đúng, là do cô không có lai lịch, không có người chống lưng cũng không có biện pháp nào tốt, nhưng thế thì sao, cá chết lưới rách cũng không thể để người bắt nạt.
Trần Lệnh Nghi tức giận gào lên: “Lâm Tri Vi!”
Điện thoại bỗng dưng vang lên.
Mặc dù vẫn đang trong cuộc trò chuyện nhưng mạng vẫn được kết nối nên tin tức vẫn có thể nhận được.
Lồng ngực Lâm Tri Vi nhói lên, lỗ tai cũng bị thân máy phát nhiệt chạm nóng đến khó chịu, cô hít một hơi, dụi dụi khóe mắt, buông điện thoại xuống, cứ tưởng là tin nhắn từ wechat không ngờ là thông báo đặc biệt từ weibo.
Cô dường như có một dự cảm nào đó, trái tim bỗng nhảy dựng lên.
Ở lối vào của hành lang nhỏ, Hà Vãn đứng ở cửa vẫy vẫy tay thu hút sự chú ý, ra sức lay mạnh điện thoại để cô mau chóng nhìn đến hơn.
Cổ họng Lâm Tri Vi chuyển động, mặc kệ Trần Lệnh Nghi đang kêu gào, cô trượt thanh thông báo xuống.
Cái này không chỉ là bài đăng mới của weibo mà còn vô số bình luận mới đang không ngừng tăng lên, lập tức trở nên chấn động, cô nhấn vào xem cái tin tức đang đứng ở đầu tiên.
Lục Tinh Hàn đăng công khai ở weibo của studio hai bài đăng cùng, giọng điệu như thường ngày, bài đăng thứ nhất: “Nhìn thấy bộ phận weibo bị lỗi nên nhìn không được muốn đính chính một vài chuyện, từ lúc ra mắt đến nay, stylist của tôi chỉ có một người.”
Phía sau là dấu tag đơn giản @Lâm Tri Vi
Bài đăng thứ hai càng chói mắt hơn, xoay quanh về chín bộ tạo hình trong chương trình giải trí: “Mọi người nên nhớ kỹ lại, làm ơn đừng nhầm lẫn nhân vật chính rồi lại quay sang đụng đến vị stylist xinh đẹp nhất @Lâm Tri Vi.”
Lâm Tri Vi cầm chặt điện thoại, hốc mắt nóng ran.
Cậu biểu diễn xong rồi sao? Cậu khi nào lại biết đến chuyện này…
Tiếng la hét và tiếng bước chân ngày càng đến gần, cánh cửa phòng nghỉ của nhóm nhạc nam mở ra, có người dẫn đầu bước vào đi rất nhanh, theo sự hướng dẫn của Hà Vãn vội vàng đi đến lỗi hành lang nhỏ để tìm hình bóng của cô.
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Tinh Hàn khi nhìn thấy Lâm Tri Vi lồng ngực bỗng co rút lại, vừa cảm thấy chua xót vừa cảm thấy ngọt ngào êm dịu.
Cậu muốn bước tới.
Lâm Tri Vi nhìn cậu, cầm lấy điện thoại, cố gắng giữ giọng nói phải bình tĩnh, nói từng câu từng chữ với Trần Lệnh Nghi chưa cúp máy: “Chị Trần, đừng uy hiếp tôi nữa, có rảnh thì lại lên weibo lướt đi, không có chị ra mặt, cũng không có sự thương xót của giải trí Tinh Hỏa thì tôi cũng có thể đính chính lại được, không cần chị phải bận tâm.”
“Hợp đồng của chúng ta rất nhanh sẽ hết hạn, nhân cơ hội hôm nay tôi chính thức nói cho chị biết tôi sẽ không tiếp tục ký nữa.”
“Còn nữa.” Trong lòng cô tràn ngập một cảm giác bình yên, khóe môi nhếch lên: “Chuyên mục tạp chí phụ nữ, chị đừng nghĩ đến nó nữa, tôi quyết định rồi.”
Trần Lệnh Nghi nói sai rồi, cô không phải là không có gì.
Cô rõ ràng là đang có được một chỗ tin cậy vững chắc nhất trên đời này.
Khuôn mặt Lục Tinh Hàn lạnh lùng bước tới phía cô.
Cùng cậu trở về còn có rất nhiều người, bên trong và ngoài phòng nghỉ đâu đâu cũng toàn là những âm thanh náo nhiệt.
Lâm Tri Vi trong mắt chỉ có cậu, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói nhưng khi cậu đứng trước mặt lại chẳng thể nói ra được câu nào.
Thật kỳ lạ, vừa rồi còn rất dữ dội hùng hồn nhưng khi đối mặt với cậu lại trở nên yếu đuối.
Cô cúi thấp đầu: “Xong rồi? Chị tẩy trang cho em.”
Lục Tinh Hàn cau mày, chắn phía trước không cho cô đi.
Xung quanh đây có rất nhiều người, rất dễ sẽ bị phát hiện, Lâm Tri Vi cắn môi, nhẹ giọng hỏi: “Tối nay em có về không?”
Cậu quyết đoán nói: “Về.”
Sự bình yên trong trái tim cô chợt dâng lên, trừng mắt nhìn: “Vậy chờ về nhà sẽ kể lại tỉ mỉ hơn.”
Trong lúc tẩy trang, Dung Thụy lướt weibo kêu lên: “Đây là cái gì, cố tình à! Em cũng phải giúp đính chính một phen.”
Nói xong lại lướt lướt, theo Lục Tinh Hàn góp vui, không ngớt khen vị stylist xinh đẹp nhất. Lương Thầm nghịch điện thoại, nhìn đồng đội của mình rồi lại ngẩng đầu nhìn Lâm Tri Vi, hắng giọng, không nói chuyện cũng không hưởng ứng nhưng vẫn ngấm ngầm đăng một bài viết, nghiêm túc thanh minh: “Là đội trưởng, tôi xác định chị Lâm xinh đẹp là stylist duy nhất của chúng tôi.”
Nửa giờ sau, weibo tạo hình của studio bị người hâm mộ làm cho rần rần không thể nào không ra mặt giải thích, ngỏ lời rằng có người đã nhầm lẫn.
Chẳng biết tại sao lại là Tần Tư Tư, mãi cho đến khi buổi lễ long trọng kết thúc, toàn thể mọi người chuẩn bị trở về, gương mặt của cô ta u ám đi sau đội ngũ, vừa mới lên mạng đã thấy bài đăng gây bão này, trái ngược với hình tượng đại tiểu thư, lẩm bẩm một câu: “… Tôi không làm gì cả mà?”
Lúc sau nhóm nhạc còn có phỏng vấn, Lâm Tri Vi mang theo đoàn đội khởi hành trước, lên chuyến bay sớm hơn để về nhà. Về đến nhà cũng đã hơn mười giờ tối, cô tắm rửa thay quần áo xong, tính toán thời gian, làm đồ ăn sau đó bày lên bàn, mở he hé màn cửa rồi nhìn xuống.
Đợi hơn mười phút, chiếc xe quen thuộc tiến vào, cô chạy nhanh trở lại ngồi trên sô pha, làm bộ dạng bình tĩnh ngồi yên tĩnh đợi Lục Tinh Hàn lên lầu.
Cô cũng nói với chính mình, bình tĩnh, kìm lại, không được… Không được biểu hiện ra là rất nhớ cậu.
Vừa mới xác định quan hệ được vài ngày thôi, cô vẫn là chị, thật là quá ngượng ngùng rồi.
Nhưng khi nghe được âm thanh chìa khóa cửa truyền đến, cơ thể Lâm Tri Vi lại thành thật hơn so với con tim, chạy chậm đến cửa, bị Lục Tinh Hàn vươn tay ôm vào lòng, ôm rất chặt, chân cô cách mặt đất một khoảng, hoàn toàn là đang bám vào người cậu. Cứ như vậy mà duy trì tư thế ngượng ngùng này lại không nghĩ đến chuyện phải buông ra.
Lục Tinh Hàn đá đôi giày, ôm cô lên cao hơn, gần như là vác trên vai, một tay ôm chân cô, một tay kéo mũ và khẩu trang xuống, bước đến phòng khách, đặt cô xuống ghế sô pha mềm mại, cúi người ép vào trong góc, vội vàng tìm đến môi của cô.
Trằn trọc liếm mút, sự nồng nhiệt mềm mại ướt át.
Cái khác đều không còn quan trọng nữa.
Lâm Tri Vi không tự chủ được giơ tay lên vòng qua cổ cậu, tùy ý để cậu không ngừng chèn ép, chiếm đoạt, chết chìm trong khát cầu của cậu.
“… Hôm nay là em không phát hiện ra sớm hơn, để chị phải chịu uất ức.”
“Không uất ức.” Lâm Tri Vi khẽ thở gấp, ở trên gương mặt cậu cọ cọ: “Cái bài đăng weibo kia, có làm ảnh hưởng gì tới em không?”
“Không có, chị mới quan trọng.”
Lâm Tri Vi may mắn vì khi làm việc ở weibo chưa từng đăng hình về bản thân mình, ít nhất có thể tránh được rất nhiều phỏng đoán, cô đơn giản kể chuyện, an ủi cậu: “Đúng lúc gặp được cơ hội này, tình nghĩa xưa cũ của chị với Trần Lệnh Nghi cũng chấm dứt, chị cũng sẽ không tiếp tục ký hợp đồng với bà ta nữa.”
Lục Tinh Hàn kìm nén lửa giận: “Hiện tại không thể đi được à?”
“Hợp đồng với giải trí Tinh Hỏa vẫn chưa được, chờ tất cả chương trình đều kết thúc mới có thể, cho dù về sau vẫn tiếp tục hợp tác, phải đến kỳ hạn mới có thể tiếp tục tiếp tục ký.”
Giọng cậu bỗng trở nên buồn bực: “Ừ, ký lại, sau này sẽ tự mở phòng làm việc.”
Lâm Tri Vi: “Tự lập phòng làm việc nào có thể nói đơn giản như vậy, trước tiên thì cũng không vội, em phải suy nghĩ thật cẩn thận.” Cô giục cậu: “Nhanh ăn cơm nào.”
Đồ ăn nóng hổi, sau khi ăn xong, Lục Tinh Hàn tiện tay mở TV lên, đưa điều khiển cho cô, xoa xoa đầu cô: “Chờ em một chút.”
Nói xong liền đi vào phòng tắm, lấy một chậu nước ấm đem đến sô pha, ngồi xổm xuống, cởi đôi tất màu hồng của cô ra.
“Em làm gì vậy? Chị đã rửa rồi.”
“Chị đã đứng cả một ngày từ sáng đến tối rồi, chắc là chân đau lắm, ngâm chân một chút trong nước ấm đi.”
“Vậy để chị tự làm.”
“Chị xem TV đi, để em.”
Hai tai Lâm Tri Vi nóng lên, tránh được hai lần, cậu lại càng giữ chặt hơn, đặt bàn chân trắng trẻo, mềm mại đang ngập ngừng của cô vào chậu: “Có nóng không?”
Cô mím môi lắc đầu: “Vừa rồi.”
Lục Tinh Hàn cười, đầu ngón tay đẩy một chút nước lên mu bàn chân cô, nghiêm túc rửa, ngước đầu lên nhìn cô: “Tri Vi, sao chị lại có thể đáng yêu như vậy, chân cũng thật dễ thương, lại vừa trắng vừa mềm.”
Cậu dường như chơi đùa trên chân cô đến nghiện, yêu chiều mà đặt nó trong tay: “35,5 cm, quá nhỏ rồi.”
Trong lòng Lâm Tri Vi đột nhiên ngứa ran, nhẹ nhàng cắn ngón tay, cơn ngứa lan khắp lòng bàn chân, khóe mắt có chút ửng hồng không chịu được mà kháng cự: “Em, em đừng có nghịch nữa, mau buông ra để chị tự rửa!”
Giọng của cô hơi run run, Lục Tinh Hàn tuy có cảm giác luyến tiếc nhưng cũng không dám làm gì lộn xộn, ngoan ngoãn thả ra, tận tâm giúp cô xoa bóp mát xa. Ngồi xổm một lúc cậu cảm thấy mỏi nhừ thế vì thế mà dứt khoát quỳ một gối xuống, cúi đầu, mái tóc ngắn đen mềm mại, những ngón tay thon dài mảnh mai lộ rõ khớp xương đang ở trong nước di chuyển qua lại không ngừng, vuốt ve làn da nhạy cảm của cô.
TV vẫn còn đang phát tin, âm lượng không to, một số ứng dụng video bị hạn chế, vừa đúng lúc chuyển sang kênh giải trí, hình ảnh vừa chuyển, từ bên trong truyền ra tiếng thét chói tai của người hâm mộ, giọng điệu của nữ MC cũng khá là hào hứng, giây tiếp theo, Lục Tinh Hàn trong bộ tây âu chỉnh tề bước xuống xe, bước trên thảm đỏ.
Dáng người cân đối, đẹp đẽ.
Ánh hào quang chói rực khiến cho người khác phải nhìn chằm chằm.
Lồng ngực Lâm Tri Vi bị làm cho kích động, nhìn trên màn hình là đại minh tinh khiến cho hàng vạn người cuồng si, nhìn lại đây lại là bộ dạng ngồi xổm quỳ gối chân, vẻ mặt hạnh phúc giúp cô rửa chân.
Đây là nhóc con của cô…
Chưa bao giờ cô cảm nhận được rõ ràng như bây giờ rằng Lục Tinh Hàn thuộc về cô, hoàn toàn thuộc về cô.
“Tinh Hàn.”
Lục Tinh Hàn ngẩng đầu.
Khuôn mặt đẹp đẽ như trên TV này là người của cô.
Lâm Tri Vi đưa ra một yêu cầu: “Em qua đây một chút.”
Lục Tinh Hàng ngoan ngoãn để sát vào, ngửa đầu, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, đôi mắt sáng đầy mê người.
“Em có biết vì sao chị gọi em không?”
Lục Tinh Hàn lắc đầu sau đó lại nhìn chằm chằm cô: “Không biết nhưng gần như vậy… Em muốn hôn chị.”
“Phải không?” Giọng nói của Lâm Tri Vi nhẹ nhàng: “Vậy vừa hay, chị gọi em cũng là vì chuyện này.”
Nói xong, cô nghiêng người về phía trước, nhắm mắt lại, đặt môi lên nhẹ nhàng hôn một cái.