Chương 43
Tiếp tục im lặng.
Ngay cả khi hít thở mà Hà Vãn cũng không dám thở mạnh, đầu có chút choáng váng, không biết nên xử lý tình huống này như thế nào, càng không thể đoán được phản ứng của Lâm Tri Vi là gì.
Một đồng nghiệp trong tổ vừa liên hệ với nhà tài trợ thời trang, nhìn về bên này hô lên: “Chị Tri Vi, Dung Thụy có một đôi giày được chuyển phát nhanh tới, cần chị xác nhận.”
Lâm Tri Vi sửng sốt rồi lập tức lấy lại tinh thần, điều chỉnh tâm trạng như ngày thường rồi trả lời: “Chờ một chút, tôi sẽ ra ngay.”
Cô nhanh chóng thả chiếc vòng cổ vào trong hộp, động tác không hề khó chịu, ngược lại càng thêm cẩn thận thêm đem đồ vật để lại vị trí cũ, lại phủ lên trên một lần nữa túi chống bụi, đều để cả hai vật vào trong ngăn tủ rồi khóa lại. Sau khi làm xong cô liền đứng dậy chuẩn bị đi làm việc, vừa đi được vài bước, lại quay đầu lại, nhìn về phía Hà Vãn cười cười.
“Chị Vãn, coi như chuyện này chị chưa từng biết, để em tự xử lý.” Cô bình tĩnh nói: “Được không?”
Vốn dĩ Hà Vãn đang ngồi xổm bên cạnh cũng bị cô ảnh hưởng, cô ấy đi theo, trong lòng suy nghĩ một chốc, cũng hiểu được chuyện này có điều kỳ lạ. Đây tuyệt đối không phải là việc mà Lục Tinh Hàn làm, nhưng việc sau này thì vẫn không nên tiếp tục can thiệp, vội vàng gật đầu, đưa tay lên che miệng, rồi làm một động tác đã che kín miệng.
Lâm Tri Vi khẽ cúi đầu, ánh mắt vẫn ấm áp mềm mại như cũ: “Hôm nay em phải tăng ca, chắc không đi ăn cơm ở bên ngoài với chị được, hôm nào chúng ta lại hẹn sau.”
Cô bận rộn làm việc trong phòng đến hơn chín giờ, tỉ mỉ xử lý cẩn thận các công việc của mình, lúc ôm quà tặng về nhà cũng đã hơn mười giờ.
Trên đường về nhà cô đi qua một cửa hàng bánh ngọt sắp đóng cửa, nhớ tới mấy ngày trước Lục Tinh Hàn dặn đi dặn lại muốn cô nhất định phải mua một cái bánh gato, cô vẫn do dự đứng ở cửa ra vào, cuối cùng cũng vẫn bước vào, cứ làm theo lời cậu là được.
Nếu không phải hộp bánh ngọt khiến người ta dễ dàng chú ý, mà trong studio quá nhiều người lại rất phức tạp nên không thích hợp, mà gửi đến nhà thì không ai ký để nhận, nếu không nhóc con chắc chắn sẽ gửi bánh ngọt đến tận tay cô.
Bây giờ trong quầy bán hàng cũng không còn nhiều bánh ngọt, chỉ còn mấy khối bánh ngọt khắc hình những loài động vật nhỏ, mà trong đó vừa vặn có một khối bánh ngọt khắc hình bé thỏ con. Bây giờ là nửa đêm nên cô mua được chỉ với một nửa giá ban đầu, sau khi mở cửa vào nhà, cô đem cái bánh để ở giữa chiếc bàn trà nhỏ, cắm mấy ngọn nến vào bên trên lỗ tai con thỏ, rồi chờ điện thoại gọi đến.
Mười phút sau, lúc cô đang thay quần áo ở nhà được một nửa, âm thanh nhắc nhở lời mời gọi qua video gấp gáp vang lên. Cô đang ở trong phòng ngủ, chưa kịp nhận thì điện thoại đã tự động cắt kết nối, lần thứ hai lại tiếp tục vang lên.
Ngay cả tiếng chuông cũng lộ ra sự gấp gáp khó tả.
Lâm Tri Vi đi đến bên cạnh bàn trà, nhấn nút màu xanh để trả lời, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt lo lắng của Lục Tinh Hàn ở khoảng cách gần, nhìn thấy Lâm Tri Vi đang đi tới, sự lo lắng trên mặt đều bị quét sạch, mặt mày hớn hở, trong hai con mắt đen nhánh, ánh sáng trong mắt di chuyển giống như muốn chạy ra ngoài: “Tri Vi, chị nhận điện thoại rồi.”
“Em làm xong việc chưa?”
“Chưa xong.” Ngón tay Lục Tinh Hàn cứ cọ qua cọ lại trên màn hình: “Vừa rồi mới làm xong một cuộc phỏng vấn, đang nghỉ trên đường, nên em mới lén lút chuồn được ra ngoài.”
Cậu cọ màn hình mờ đến không xem rõ mặt, Lâm Tri Vi không nhịn được hỏi: “Em cọ màn hình làm gì?”
Lục Tinh Hàn mím môi lại, đuôi mắt cụp xuống trông rất đáng thương: “Đã qua một tuần rồi mà chưa gặp chị, rất nhớ chị, muốn xoa mặt của chị.”
Cô tượng tượng ra cảnh cậu trốn ở một góc nào đó không có người rồi như tên ngốc mà sờ lên màn hình điện thoại, lỗ tai Lâm Tri Vi hơi đỏ, Lục Tinh Hàn vẫn nhỏ giọng nói: “Bé cưng Tri Vi nhà chúng ta thật dễ thương…”
Mặt cô cũng đỏ lên.
Lâm Tri Vi lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại: “Em không muốn nhìn chị ăn bánh ngọt à?”
“Muốn, muốn!” Cậu vội vàng nói, càng dán mặt vào màn hình, làn da trắng trẻo cùng với sống mũi cao, ngay cả lớp mồ hôi mỏng cũng nhìn thấy rõ: “Bánh ngọt ở đâu?”
Lâm Tri Vi đem camera quay về phía bàn trà, Lục Tinh Hàn hưng phấn nói: “Là thỏ con! Tri Vi, có phải là chị cố ý muốn mua nó đúng không! Nhưng như vậy thì không được… Em lại không nhìn thấy chị, chị đem bánh ngọt để trước mặt, rồi chị quay camera lại, thì em đều có thể nhìn thấy cả hai.”
Yêu cầu còn rất nhiều.
Lần này Lâm Tri Vi cũng không từ chối, thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ của cậu rồi cúi đầu nhìn đôi mắt cong lên của con thỏ con, nhẹ nhàng nói: “Ừ, là cố ý mua.”
Con giáp của Lục Tinh Hàn là con thỏ.
Từ nhỏ đến lớn cậu luôn một lòng một dạ tin tưởng, nếu tất cả các hình vẽ con thỏ xuất hiện bên cạnh cô, đều là đại diện cho cậu.
Sau khi đốt nến, Lục Tinh Hàn nhỏ giọng hát tặng cô bài chúc mừng sinh nhật, chờ cô thổi tắt nến, trong mắt cậu tràn ngập chờ mong nói: “Em biết bánh quá ngọt nên chị sẽ không ăn được, chỉ cần ăn hết miệng con thỏ thôi được không?”
Miệng con thỏ được làm bằng hai lát quả anh đào nhỏ, không ngấy, Lâm Tri Vi cũng không có suy nghĩ nhiều, cắt thành miếng rồi ăn, trên môi còn dính lại ít bơ, vừa mới ngước mắt lên, phát hiện tinh thần Lục Tinh Hàn tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt lóe sáng rõ ràng.
“Làm sao vậy?”
“Con thỏ con đại diện cho em… Chị ăn hết miệng, coi như…” Cậu nhắm mắt lại, má đỏ lên: “Coi như là đã hôn em.”
Còn có loại âm mưu này nữa!
Anh đào đã nuốt xuống, nhổ cũng không ra, người thì ở xa như vậy muốn đánh cũng không đánh được. Phương pháp Lâm Tri Vi lựa chọn tốt nhất bây giờ chính là trực tiếp ấn tắt điện thoại. Lục Tinh Hàn sợ hãi liền tranh thủ thời gian ngăn cản: “Em sai rồi em sai rồi, Tri Vi chị đừng tắt điện thoại, cho em nhìn thêm một chút đi, quà tặng, đúng rồi còn có quà tặng!” Anh vội vàng tìm chủ đề, liền nhớ đến trọng tâm, lo lắng hỏi: “Chị, chị thích không?”
Lâm Tri Vi nhìn cậu, suy nghĩ của thiếu niên đang yêu thẳng thắn như vậy, hoàn toàn không cần che giấu.
Vừa mãnh liệt, cũng là mẫn cảm yếu ớt nhất.
Cô cố nén tâm trạng đang sôi sục của mình vào trong lòng, cái gì cũng không nói ra, cô khẽ cười: “Rất thích, làm sao em lại biết rõ cái vòng cổ kia?”
Lục Tinh Hàn nghe được hai chữ “rất thích” của cô, thì vui vẻ đến mức hai mắt híp lại: “Mấy ngày trước, em nghe được cuộc nói chuyện của chị và đồng nghiệp, khen nó đẹp.”
“Chị chỉ thuận miệng nói mà thôi.”
“Thuận miệng nói cũng là lời nói thật lòng.” Lục Tinh Hàn chân thành nói: “Tri Vi, chị cũng đừng không nỡ, em có thể kiếm tiền, về sau nếu chị thích, em sẽ mua tất cả cho chị. Lần này không có cách nào nên chỉ có thể nhờ người mua hộ, để lần sau, khi mà nhóm có cơ hội được ra nước ngoài, em sẽ tự mình đi mua tặng chị.”
Nói xong, xa xa truyền đến tiếng gọi tên cậu, thúc giục cậu tiếp tục làm việc đợt tiếp theo.
Tim của Lâm Tri Vi như bị lông vũ nhẹ nhàng quét qua quét lại, vừa ngứa vừa chua xót đến lợi hại, cô nhìn về cửa tủ đang chứa hai món quà, cao giọng nói: “Được rồi, đừng ảnh hưởng đến tốc độ của mọi người, đi làm việc đi, bây giờ chị cũng muốn đi ngủ.”
“Không phải ngày mai có thể gặp mặt sao?”
“Ừ, sau khi tập huấn kết thúc, buổi chiều có một buổi chụp ảnh bìa tạp chí, chị phụ trách em.”
Sau khi cúp máy, trong phòng khách lập tức khôi phục sự im lặng, Lâm Tri Vi nhắm mắt một lúc, rồi ôm quà tặng đứng lên, trực tiếp để quà vào cái hộp nhỏ thường đựng những đồ vật có giá trị ở phòng ngủ.
Điện thoại lại vang lên hai tiếng “đinh đinh”.
Trong lúc vội vàng Lục Tinh Hàn gửi đến một tin nhắn Wechat: “Tri Vi, đợi đến ngày mai, chị đều phải dùng vòng cổ và túi xách mà em tặng.”
Lâm Tri Vi dựa người vào giường, gửi lại cho cậu tin nhắn gồm hai chữ: “Ngủ ngon.”
Ngày mai phải chụp ảnh bìa tạp chí.
Những người có thể xuất hiện ở chỗ trường quay có ai không có hỏa nhãn kim tinh? Chưa nói đến hàng thật hay hàng giả, dùng bao lâu thì bị mài mòn thì nào cũng có thể nhìn thấu. Nếu như cô thật sự dùng, nhất định sẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người ở trường quay, cho dù cô có thể ngăn cản những lời bàn tán của đội nhà mình, nhưng còn người khác thì sao?
Chỉ cần có người nói một câu trước mặt Lục Tinh Hàn, cậu nhất định sẽ biết rõ chân tướng.
Cho nên cậu có bao nhiêu khó chịu, dáng vẻ này, Lâm Tri Vi cũng không muốn nhìn thấy.
Nếu lúc trước gặp được chuyện này, còn có thể quyết tâm đối xử hung dữ với cậu, nhưng bắt đầu từ lúc nào, khi nhìn cậu có một chút khó chịu, cô đều không nỡ.
Lâm Tri Vi khóa ngăn tủ khóa, hôm sau vẫn ăn mặc giống như ngày thường, mang theo đội stylist đi đến phòng chụp ảnh để chụp ảnh bìa cho tạp chí.
Cần cổ trống không, xương quai xanh hiện lên rõ ràng, làn da trắng trẻo, dùng túi xách là đồ cũ, cái túi Lục Tinh Hàn mua ở Miêu trại quá nhỏ, không thích hợp để mang đi làm việc.
Đúng giờ Viên Mạnh mang theo nhóm nhạc ba người tới, một đám người sôi nổi vây quanh ba người, phô trương náo nhiệt giống như có một minh tinh lớn tham dự.
Đội nhỏ của Lâm Tri Vi đã sớm bày ra dụng cụ, người vừa đến thì có thể bắt đầu trang điểm bất cứ lúc nào.
Lục Tinh Hàn là người đầu tiên bước vào cửa, ánh mắt đầu tiên đã treo lên người cô, đang mải mê vẽ nét mặt của cô trong đầu, sau đó nhìn xuống phía dưới, ánh mắt liền dừng lại, bình tĩnh nhìn cái cổ trống không của cô, lại vội vàng chuyển ánh mắt đến bàn trang điểm, tìm kiếm bên trong đám người đang đứng bên ngoài, không có túi xách của cậu.
Cậu khẽ mím môi, cụp mắt xuống, chậm chạp đi tới, im lặng ngồi vào ghế bên cạnh của Lâm Tri Vi.
Sắc mặt hơi tái nhợt.
Giấu đi sự mất mát vào sâu trong lòng, không muốn để cô trông thấy, cũng không muốn cô phải cảm thấy khó chịu.
Có phải Tri Vi không đồng ý dùng đồ mà cậu tặng trước mặt mọi người?
Hay là biểu hiện ngày hôm qua của cậu không tốt, cậu đã làm gì sai, khiến cho cô khó chịu?
Lục Tinh Hàn cúi đầu, càng mím chặt môi lại, cổ họng chuyển qua chuyển lại.
Lâm Tri Vi nhìn chằm chằm nhóm nhỏ đang tập trung công việc, lấy chiếc áo len đầu tiên mà tạp chí chuẩn bị lúc nãy đi đến bên cạnh Dung Thụy, nhìn giống như là đang tạo hình cho cậu ta, nhưng thực tế khi đến bên cạnh, cô cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: “Dung Thụy, chị hỏi cái gì em trả lời cái ấy, không được để cho người khác nghe thấy, cũng không được nói cho người khác biết, được không?”
Sống lưng Dung Thụy đứng thẳng lên, tự nhiên sinh ra cảm giác bản thân đang mang trọng trách cao cả: “Dạ, cho dù chị hỏi cái gì, kể cả chuyện xấu mà anh Hàn đã làm, em đều nói cho chị biết.”
Lâm Tri Vi đập một cái vào đầu cậu ta, nói: “Em ấy mua quà tặng…”
Chỉ có nói năm chữ đó, Dung Thụy hiểu ngay lập tức, nhanh chóng đem toàn bộ quá trình đều khai báo một lần, sắc mặt không đổi, giống như đặc biệt nghiêm túc, tuyệt đối không phải đang kể chuyện bí mật, cuối cùng còn nói thêm một câu: “Chị, may mắn là Lương Thầm đã giúp được việc lớn, lần này anh Hàn rất để ý, hơn nữa bỏ ra rất nhiều tiền, em nhìn còn cảm thấy nhói đau, chị nên đối tốt với anh ấy hơn…”
Là Lương Thầm đúng không?
Lâm Tri Vi nhìn sang, Lương Thầm như có như không nhìn cô, khi chạm phải ánh mắt cô, cậu ta liền phản ứng rất nhanh quay sang nhìn chỗ khác.
Không bình thường.
Lâm Tri Vi đứng thẳng người lên, vỗ vào vai Dung Thụy nói: “Được rồi, xóa bỏ trí nhớ.”
Dung Thụy nghiêm túc gật đầu: “Đã xóa bỏ, chị cứ yên tâm.”
Lâm Tri Vi trở về chỗ của mình, nhìn thấy cả người Lục Tinh Hàn giống như một con nhím nhỏ, toàn thân bào quanh toàn gai nhọn, nếu cô bắt nạt cậu hai lần nữa, không chừng cậu có thể khóc luôn.
Đã khó chịu lại còn mạnh mẽ chống đỡ.
Vừa rồi cô đứng bên cạnh Dung Thụy quá lâu, có lẽ nhóc con này đang im lặng không vui.
Tay cô giơ lên sờ lên gáy cậu, nhẹ nhàng xoa lung tung hai cái.
Lục Tinh Hàn ngửa mặt lên, sắc mặt ảm đạm trông chờ nhìn cô.
Lâm Tri Vi nghiêng đầu nói: “Em có thấy nóng không?”
Nhiệt độ trong phòng không cao, điều hòa đang thổi vù vù, Lục Tinh Hàn không hiểu rõ lời cô nói, kinh ngạc lắc đầu, Lâm Tri Vi lấy tay quạt quạt, lẩm bẩm nói: “Nhưng mà chị lại cảm thấy nóng, có lẽ tóc quá dài, vẫn phải buộc lên.”
Nói xong rồi tìm trong túi quần… Tìm ra được một chiếc buộc tóc con thỏ con đặc biệt quen thuộc, cô bình tĩnh buộc tóc lên, buộc lỏng lẻo một kiểu tóc đuôi ngựa, vừa vặn để con thỏ con ở bên cạnh, hai con mắt tròn xoe vui mừng nhìn chằm chằm Lục Tinh Hàn.
Lục Tinh Hàn ngơ ngác.
Đây là… Thứ mà cậu tự tay mua, là cái dùng để đổi lấy dây buộc tóc dâu tây nhỏ kia…
Chương 44
Phải nói là Lục Tinh Hàn rất dễ dỗ.
Trong lòng vừa rồi còn mưa rền gió dữ vậy mà chỉ một con thỏ nhỏ lại dễ dàng khiến cậu bay lên trời như vậy. Sắc mặt Lục Tinh Hàn hồng hào, bờ môi lại trở lại màu đỏ thắm, bộ lông xù lên đã thẳng thớm trở lại.
Tay cậu để xuống bên cạnh chiếc ghế, tìm một góc độ không ai nhìn thấy để nắm lấy góc áo của Lâm Tri Vi.
Lần đầu tiên Lâm Tri Vi không trốn tránh, mặc kệ cho cậu nắm, cô dùng bông vải trang điểm thấm chút nước mát lạnh lại thoa lên da cậu, động tác dịu dàng, âm thanh cũng rất nhỏ: “Em ngoan ngoãn một chút, quay cho thật tốt, đợi quay xong chị nói chuyện tiếp với em.”
Lục Tinh Hàn cố gắng ngoan ngoãn nuốt những lời muốn nói vào trong bụng rồi nhìn chăm chú khuôn mặt đang kề cận của cô, cậu nhìn cho thật đã rồi mới tính tiếp.
Lục Tri Vi bị cậu nhìn chằm chằm đến mức cả người không được tự nhiên, cô giơ tay trái lên che mắt cậu lại.
Sống mũi, đôi môi hiện ra ngoài càng trở nên… hấp dẫn, mê hoặc, khiến cỏ dại mọc lan tràn trong lòng cô. Lâm Tri Vi cố bỏ qua, dùng phấn đánh qua hai má của cậu, trong lúc di chuyển, lòng bàn tay phải của cô vừa hay tiếp xúc với môi của cậu.
Mặc dù Lục Tinh Hàn không nhìn thấy nhưng cậu có thể cảm nhận được
Đến khi bàn tay phải của Lâm Tri Vi lại lướt qua môi cậu lần nữa, trái tim cậu bị trêu chọc đến không nhịn được, nỗi nhớ đong đầy trong lòng suốt một tuần này không áp chế được nữa, cậu đưa đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt ra ngoài, khẽ liếm vào lòng bàn tay của cô.
Cả người Lâm Tri Vi run lên, bông phấn trên tay rơi xuống, một ít phấn vương lại tên ngực Lục Tinh Hàn.
Đáng… Đáng đời!
Trang điểm bìa tạp chí khác hẳn với trang điểm đi sân bay hoặc tham gia chương trình giải trí, so sánh ra thì càng phải đậm và sâu sắc hơn. Cũng may chủ đề hôm nay là thiếu niên trong sáng, không cần khoa trương quá mức, chủ yếu thể hiện sự sạch sẽ và tinh tế, phần lớn trang phục đều là màu ấm, kết hợp với những đạo cụ màu sắc nổi bật như cá vàng, đỏ trong bể thủy tinh, bó hoa rực rỡ và lông vũ để làm nổi bật lên làn da trắng sáng của thiếu niên.
Nhiếp ảnh gia là một nhân vật đẳng cấp hàng đầu trong nghề, ánh mắt sắc bén, vừa nhìn đã chọn ngay Lục Tinh Hàn, chỉ đích danh muốn chụp cho cậu trước, Dung Thụy và Lương Thầm tạm thời đứng chờ ở bên cạnh.
Viên Mạnh tận dụng tất cả thời gian, giành giật từng giây từng phút để hai người bọn họ làm đề toán.
Lâm Tri Vi thấy Lục Tinh Hàn không hề luống cuống khi bắt đầu chụp, cậu chìm vào cảnh đẹp xung quanh. Tiếng cửa chớp vang lên như có tiết tấu, cô thu hồi sự chú ý của mình chuyển sang người Lương Thầm. Có thể thấy rõ trong lòng Lương Thầm đang không yên, lúc này cậu ta liếc mắt nhìn Lục Tinh Hàn, một lát sau lại nhìn về phía cô, cảm giác đứng ngồi không yên.
Cô đi đến chỗ Viên Mạnh, cúi đầu nói với anh ta vài câu, Viên Mạnh gật đầu gọi Lương Thầm đến: “Cô Tiểu Lâm nói quần áo của cậu xảy ra chút vấn đề, nhanh chóng đi theo cô ấy để chỉnh lại đi, một chút nữa là đến lượt cậu rồi.”
Lương Thầm ngạc nhiên: “Em…”
“Trưởng nhóm, đi theo tôi nào.” Lâm Tri Vi cười nói: “Tôi xử lý giúp cậu một chút thôi, chắc chỉ khoảng vài phút là xong.”
Không có người nào phát hiện có gì không đúng lắm, Lương Thầm cũng không tìm được lý do để từ chối, da đầu cậu ta co lại, đóng sách bài tập lại rồi đi cùng Lâm Tri Vi ra ngoài phòng chụp, đi vào phòng đạo cụ ở bên cạnh.
“Chị Tri Vi, chúng ta đến đây để làm gì?”
Lâm Tri Vi đóng cửa lại rồi nói: “Chúng ta cần xử lý một số vấn đề, chỗ đông người không tiện nói lắm.”
Lương Thầm lén nuốt nước bọt, quen biết Lâm Tri Vi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu ta cảm thấy cô không phải là một người dịu dàng, dễ nói chuyện thậm chí còn hơi đáng sợ.
Mặc dù trong phòng đạo cụ có rất nhiều đồ nhưng không bừa bãi, cũng có ghế. Lâm Tri Vi ngồi ở chiếc ghế đặt ở cửa ra vào, cô đưa tay vào bên trong mời: “Ngồi đi.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì ạ?”
“Lương Thầm, cậu thực sự không biết là chuyện gì sao?”
Lương Thầm nắm tay ghế: “Là bởi vì em tặng chị món quà quá quý giá khiến chị cảm thấy quá bất ngờ sao? Không phải là chị không hề động vào rồi gửi nguyên trở lại sao? Chị còn muốn thế nào nữa?”
Lâm Tri Vi im lặng nhìn cậu ta: “Nếu cậu đã nhận được thì chắc cũng đã nhìn thấy tờ giấy tôi để trong đó, tôi chúc cậu “đi lên bằng thực lực của mình để đi xa hơn” đúng không?”
Trán Lương Thầm thầm túa mồ hôi.
“Tôi cũng ở trong ngành giải trí này vài năm rồi, cũng biết rõ được sự tranh giành, hãm hại lẫn nhau trong đó, nhưng các cậu mới bao nhiêu tuổi… Vừa mới mười tám tuổi, hơn nữa cậu lại là người nhỏ tuổi nhất trong ba người. Nhóm mới được thành lập không tới nửa năm, tình hình thuận lợi như vậy, sao cậu không cạnh tranh một cách đường đường chính chính?” Lông mày cô từ từ nhíu lại: “Có những thủ đoạn tưởng như rất nhỏ nhưng có thể biến một đứa trẻ ngoan thành một đứa trẻ hư hỏng, cậu biết không?”
Mặt Lương Thầm đỏ lên, cậu ta lập tức đứng dậy, tức giận nói: “Chị, ý của chị là gì? Chị không có bằng chứng mà đến để trách móc tôi sao? Tôi đã làm gì sai sao?”
Nét mặt Lâm Tri Vi không thay đổi nhưng lời nói đã thể hiện sự thất vọng: “Lương Thầm, cậu muốn tôi phải nói rõ ra sao? Lục Tinh Hàn nhờ cậu mua đồ, không phải tiền đã chuyển vào tài khoản của cậu rồi sao? Cậu bảo con gái của bảo mẫu nhà cậu đi mua? Cô ta mua về một thứ đồ giả rẻ tiền bằng tiền với món đồ giá gốc mà cậu không biết sao?”
Cô gật đầu nói tiếp: “Nếu như cậu không biết chuyện này thì tôi xin lỗi cậu, nhưng phiền cậu nói thông tin của người mua hộ cho tôi biết, một chiếc vòng cổ và túi cũng phải gần mười vạn nhân dân tệ, đây là hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản với số tiền rất lớn. Có lẽ số tiền này đối với cậu không là gì nhưng Lục Tinh Hàn kiếm được số tiền này không dễ dàng gì. Tôi không quan tâm chuyện này có bị xé to ra hay không, tôi nhất định sẽ khởi tố, tôi muốn có một lời giải thích rõ ràng.”
Ánh mắt Lâm Tri Vi sắc bén, cô chậm rãi đứng dậy: “Nếu cậu cũng đã bị lừa, Lục Tinh Hàn là đồng đội của cậu, tiền vào tay cậu lại bị tổn thất lớn như vậy, theo lý cậu nên phối hợp điều tra, yêu cầu này của tôi không quá đáng chứ?”
“Nếu như cậu muốn bao che cho cô ta thì cũng không sao.” Cô bình tĩnh bổ sung thêm: “Cảnh sát sẽ vào cuộc để hỗ trợ việc điều tra.”
Lương Thầm bị cô nhìn chằm chằm đến mức sắc mặt trở nên tái nhợt, cậu ta không tự chủ được lùi lại phía sau vài bước rồi ngã ngồi lại trên mặt ghế.
Trong vài phút, hai người không nói thêm gì nữa.
Một lúc lâu sau đó, Lâm Tri Vi chậm rãi rời ánh mắt, bình tĩnh nói: “Nếu như cậu đồng ý thì bắt đầu từ bây giờ, coi như những lời vừa rồi tôi chưa từng nói, chúng ta có thể nói chuyện lại một lần nữa về việc này.”
Hai tay Lương Thầm khẽ run lên, dùng sức nắm chặt thành ghế, im lặng cả buổi mới mở miệng, giọng nói khàn khàn: “… Tiền, tôi không hề động đến tiền.”
Cậu ta cúi đầu xuống, buồn bực kêu lên một tiếng: “Tôi không động đến! Tôi không thiếu chút tiền đó! Tôi không lừa đảo!”
Lâm Tri Vi lại ngồi xuống, chậm rãi nói: “Được, không phải lừa đảo, vậy chuyện gì đã xảy ra?”
Hai mắt Lương Thầm đỏ lên, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lâm Tri Vi chằm chằm: “Con người chị thật kì lạ, chẳng lẽ hôm qua chị không hề nghi ngờ Lục Tinh Hàn đã mua đồ rẻ tiền sao? Làm sao mà chị lại tin tưởng cậu ta như vậy? Nhất là khi so sánh với chiếc đồng hồ đeo tay của tôi, chị hoàn toàn không cảm thấy là Lục Tinh Hàn đang lừa gạt chị sao?”
Lâm Tri Vi thở dài, cô cảm thấy hơi buồn cười: “Đúng vậy, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nghi ngờ em ấy, cho dù chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ không.”
“Chị!”
“Con người tôi chính là như vậy, cho nên Lương Thầm, những việc hôm qua cậu làm trong mắt của tôi giống như là những trò trẻ con, không có chút ảnh hưởng nào cả.”
Lương Thầm cắn chặt răng.
Lâm Tri Vi ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, chậm rãi nói: “Để tôi đoán xem nào, từ lúc ra mắt đến nay, Lục Tinh Hàn quá mức nổi bật, cậu là đội trưởng nhưng không có chút hào quang nào. Từ thất vọng tự ti dẫn đến không cam lòng phẫn nộ, cậu muốn kéo em ấy từ trên cao xuống, công ty ra mặt can thiệp, vốn dĩ cậu đã cảm thấy thoải mái hơn một chút nhưng bài hát “Sủng vật” lại trở nên nổi tiếng, đoạt lấy danh tiếng của cậu lần nữa. Cậu cảm thấy trên người Lục Tinh Hàn không có điểm yếu nào cho nên muốn uy hiếp em ấy thì phải làm chuyện đó với tôi đúng không?”
Trán Lương Thầm nổi lên gân xanh, cậu ta không chịu nói chuyện.
Lâm Tri Vi thở dài nói: “Cậu tận mắt nhìn thấy lúc Lục Tinh Hàn uống say đã tự đâm vào tay mình, biết rõ tôi rất quan trọng đối với em ấy, cho nên muốn mượn cơ hội này để khiến tôi hiểu lầm thậm chí chán ghét em ấy. Cho dù không xảy ra mâu thuẫn lớn nhưng ít nhất cũng có thể ầm ĩ một trận, để cho Lục Tinh Hàn suy sụp vài ngày.”
Cô tiếp tục nói rất rành mạch: “Lục Tinh Hàn không phân biệt được những đồ đó là thật hay giả nhưng tôi là người trông nghề, liếc mắt cũng có thể nhìn thấu. Với tính cách của tôi, tôi nhất định sẽ không tìm em ấy nói thẳng, cho nên hai chúng tôi chỉ có thể giận dỗi nhau, không ai sẽ nghĩ đến chuyện tìm cậu gây sự ngay lúc đó đúng không?”
Giọng Lương Thầm run rẩy: “Vậy tại sao chị…”
“Tại sao?” Lâm Tri Vi cười nhạt: “Bởi vì tôi hiểu rõ con người em ấy, tin tưởng em ấy vô điều kiện.”
Lương Thầm khàn giọng kêu lên: “Mấy người đều thích cậu ta! Đều chiều chuộng cậu ta.” Mắt cậu ta ẩm ướt: “Không ai biết được mỗi ngày tôi chỉ có thể ngủ hai đến ba tiếng, tôi tận dụng hết tất cả thời gian để cố gắng, ca hát, sáng tác bài hát, vũ đạo, thậm chí là phải luyện cười vô số lần! Chị có biết không tôi ra mắt từ khi mười tuổi, đã từng đóng phim và quảng cáo nhưng không ai nhận ra tôi. Cậu ta mới ra mắt có mấy tháng, sao có thể nổi tiếng nhanh như vậy được!”
“Cho nên đây là do em ấy sai sao?” Lâm Tri Vi nghiêm nghị nói: “Lúc em ấy cố gắng cậu có nhìn thấy không? Khi còn bé em ấy còn không có cơm mà ăn, phải học ca hát và sáng tác bài hát thế nào cậu có tưởng tượng được không?”
Lương Thầm ngơ ngác không lên tiếng.
Lâm Tri Vi hít thật sâu, cố nén cảm giác đau đớn ở lồng ngực: “Lương Thầm, không ai có thể nổi tiếng một cách dễ dàng cả, cậu có thể chèn ép em ấy nhưng sau đó thì sao? Cậu có thể khiến cả nhóm cùng nổi tiếng hay sẽ bay lên một mình? Cậu không làm được cái gì cả! Bời vì một chút lòng đố kỵ của cậu mà cậu hủy hoại tiền đồ của mọi người, cậu có tư cách gì?”
“Tôi có tư cách đó!” Hơi thở Lương Thầm nặng nề, cậu ta hét lên: “Tôi nói cho chị biết, Lục Tinh Hàn và Dung Thụy chẳng là cái gì cả, đối với tôi hai người bọn họ chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Lương Thầm bị giọng nói của cô làm cho tỉnh táo hơn, hàm răng cậu ta run cầm cập, ngậm miệng không nói gì, hơi thở thở nặng nhọc, mãi một lúc sau cậu ta mới nhỏ giọng nói: “Chẳng qua chỉ là, chẳng qua chỉ là những đồng nghiệp không có tình cảm.”
Trực giác Lâm Tri Vi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng có tiếp tục truy hỏi Lương Thầm cũng sẽ không nói thêm điều gì, cô lạnh lùng cảnh cáo: “Lương Thầm, trong lòng cậu có bí mật gì tôi cũng mặc kệ, nếu muốn nhóm nhạc tiếp tục phát triển thì cậu nghe cho rõ đây, mọi chuyện đến đây là dừng. Tôi có thể không truy cứu nữa, việc mua hàng giả tôi cũng sẽ không nói ra, các cậu vẫn có thể hòa thuận làm đồng đội với nhau nhưng nếu như cậu tái phạm nữa…”
Cô nâng cằm lên khóe môi đỏ cong lên: “Cùng lắm thì mọi chuyện cùng lộ ra, tất cả chúng ta cùng lên hot search, dù sao Lục Tinh Hàn cũng không làm sai điều gì, nhưng còn cậu thì ít nhất cậu đã đã lừa tiền của đồng đội, còn có…” Cô cố ý nói nhỏ và chậm rãi nói: “Tính sáng tạo của bài hát được sáng tác trực tiếp ngay ở Miêu trại cũng là một chuyện đáng để nói đấy.”
Cả người Lương Thầm kéo căng, trừng mắt nhìn cô không thể tin nổi.
Lâm Tri Vi dịu dàng nói: “Đừng căng thẳng, những thủ đoạn cậu dùng vẫn dừng ở mức lén lút chứng tỏ trong lòng cậu vẫn còn quý trọng danh dự của nhóm nhạc, cũng muốn dùng nhóm nhạc để được nổi tiếng. Chỉ cần cậu không bắt nạt em ấy, các cậu vẫn là một thể thống nhất, tôi đương nhiên cũng sẽ không gây sự với cậu.”
Cô lùi sau vài bước, tựa vào cửa: “Lương Thầm, trước kia cậu cảm thấy tôi là người rất dịu dàng đúng không? Nhưng đó là lúc Lục Tinh Hàn không xảy ra chuyện gì, nếu tự nhiên cậu làm em ấy bị thương thì tôi sẽ sẽ rất hung dữ đấy.”
Tiếng Viên Mạnh gọi từ bên ngoài truyền vào: “Lương Thầm? Lương Thầm? Qua đây chuẩn bị đi!”
Lâm Tri Vi cầm tay nắm cửa, quay đầu nhìn Lương Thầm: “Đi thôi trưởng nhóm, ra khỏi chỗ này cậu vẫn là đứa trẻ ngoan lúc trước, tôi vẫn đồng ý làm chị Tri Vi của cậu.”
Sau khi rời khỏi phòng đạo cụ, Lâm Tri Vi chủ động nói chuyện với nhiếp ảnh gia, nói rằng lớp trang điểm của Lương Thầm bị chảy, cần trang điểm thêm, phiền ông chụp cho Dung Thụy trước, cho cậu ấy thêm chút thời gian. Nhiếp ảnh gia không có ý kiến gì, còn dặn dò Lương Thầm chú ý trang điểm lại.
Sắc mặt Lâm Tri Vi như thường, cầm hộp trang điểm rồi trang điểm lại cho Lương Thầm vẫn đang mất hồn mất vía.
Lương Thầm để mặc cô muốn làm gì thì làm, mãi một lúc sau mới lấy lại được tinh thần, cậu ta nhìn cô phức tạp, cầm điện thoại ra ấn vài cái.
Mọi chuyện xong xuôi, Lương Thầm cơ bản đã không chế được tâm trạng, lúc này Lâm Tri Vi mới nhìn điện thoại, thấy bên trên xuất hiện mấy thông báo chuyển khoản, cộng lại đúng là giá gốc của chiếc vòng cổ kia.
Cô tính giá tiền của hai món đồ giả kia, chuyển trả lại cho cậu ta coi như đã mua.
Trường quay chụp ảnh vẫn hoạt động như bình thường, không ai biết trong vòng mười phút qua đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Tri Vi thu xếp công việc trong tay, hôm nay mệt mỏi hơn ngày thường rất nhiều, cô không muốn quay trở lại phòng đạo cụ nữa, tránh đám người đông đúc, đi đến góc hành lang hẻo lánh bên cạnh cầu thang, vùi mặt vào trong tay.
Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ đối đầu với người khác như vậy, đây là lần đầu tiên.
Nếu không phải vì Lục Tinh Hàn, trước kia cô vẫn không biết mình có tiềm lực lớn như vậy, có thể mặt không biến sắc vừa đấm vừa xoa như vậy.
Đến khi mọi chuyện qua đi, cô mới phát hiện tay chân mình mất hết sức lực.
Hai tai cô vì kích động mà kêu lên ong ong, cô không nghe rõ động tĩnh bên cạnh, đến lúc có người kéo cổ tay cô, cô mới ý thức được là có người đến.
Dám tùy tiện kéo cô như vậy, chỉ có mình Lục Tinh Hàn.
Lục Tinh Hàn ngồi xổm trước mặt cô, cả người nghiêng về phía trước, khuôn mặt tràn đầy lo lắng, không ngừng chạm vào trán và má cô, lông mày nhíu chặt lại: “Tri Vi, chị làm sao vậy? Bị ốm sao? Không thoải mái ở đâu sao?”
Lâm Tri Vi nhìn cậu.
Bỗng dưng cảm thấy an tâm.
Trên thế giới này không ngờ có một người có thể khiến cô tin tưởng hoàn toàn, bằng lòng làm mọi chuyện vì cô như vậy.
Hơn nữa còn là một chàng trai tốt như vậy, tốt như vậy nữa chứ.
Ngốc ơi là ngốc, vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu như một con thú, con thú mà cô nhìn thấy từ nhỏ cho tới lớn, một con thú nhỏ hung dữ.
“Tri Vi đừng sợ, em đưa chị đi bệnh viện.”
Lâm Tri Vi chọc tay vào trán cậu: “Ngốc thế không biết, em không giống như trước đây rồi, không thể tùy tiện ra ngoài được, làm sao đưa chị đi bệnh viện được?”
Không để cho cậu có cơ hội giải thích, Lâm Tri Vi mệt mỏi ngoắc ngón về phía cậu: “Tinh Hàn, em đến đây.”
Lục Tinh Hàn lại gần hơn một chút.
“Cao hơn một chút.”
Lục Tinh Hàn nghe lời, nhấc chân lên cao hơn một chút.
Như vậy ngực cậu vừa hay đối diện với Lâm Tri Vi.
Lâm Tri Vi cảm thấy nhất định là cô đã bị bệnh, đầu óc choáng váng, tư duy không bình thường, sau này chắc chắn cô sẽ dậm chân đấm ngực vì hối hận nhưng quan tâm làm gì chứ.
Nhưng bây giờ cô muốn làm như vậy.
“Tinh Hàn.”
“Em đây.”
Lâm Tri Vi không nói gì thêm, cô nhắm mắt lại, giơ tay lên ôm lấy cậu, khẽ vùi mặt vào ngực cậu.