Chương 101
Tim Lâm Tri Vi liên tục đập mạnh, cô cũng từ từ thông suốt.
Tầng một của phòng làm việc, cửa chính đóng chặt, toàn bộ nhân viên tập trung.
Trên màn hình TV lớn như mặt tường, video đang dừng ở đoạn ba phút rưỡi, đợi sau khi Lục Tinh Hàn dắt Lâm Tri Vi ngồi xuống, Viên Mạnh ấn nút phát.
Hình ảnh ban đầu có chút rung lắc, góc quay đang ở bức tường đổ nát ở góc đường lúc chạng vạng. Tiếng thở dốc của người quay phim rất nặng nề, liên tục nuốt nước bọt, rõ ràng rất hồi hộp. Ống kính nhanh chóng đổi vị trí, quay qua tám chín nam sinh trường thể thao dáng người cao to, sau đó dừng hình ảnh ở dáng người thon dài đứng đối diện kia.
Lục Tinh Hàn mười tám tuổi, trên người mặc đồng phục trường Tam Trung của thành phố Giang, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, mặt mũi ẩn trong bóng mờ, khóe môi lạnh lùng, chậm rãi cong lên một đường cong khinh miệt.
Mọi người trong phòng làm việc đang nín thở im lặng không chịu được kinh ngạc thành tiếng.
Đây là cách nam chính thiếu niên nhiệt huyết ra sân gì vậy chứ! Đẹp trai quá đáng rồi đấy!
Trên hình ảnh khẽ rung lắc, giọng nói lạnh lùng của Lục Tinh Hàn còn có chút ngây ngô: “Tôi cho các người ba phút.”
Trong tay mỗi người của đội bóng rổ trường thể thao đều cầm gậy gộc, lúc bị khiêu khích như vậy thì lập tức nổi giận, sải bước lớn xông về phía cậu.
Lục Tinh Hàn bình tĩnh đội mũ lưỡi trai lại, lộ ra một đôi mắt hoa đào ửng đỏ băng giá, cậu cởi áo khoác đồng phục quăng lên, vừa đúng mắc lên trên đầu tường cách đó không xa, cuối cùng cậu lấy khẩu trang ra đeo đàng hoàng, đơn giản xoay xoay cổ tay, vừa lúc đội trưởng trường thể thao áp sát đến trước mặt, đầu gậy sắc bén liên tục vung xuống huyệt Thái Dương của cậu.
Sống lưng Lâm Tri Vi cứng ngắc, cô nhớ rõ tối hôm đó cô không đợi được Lục Tinh Hàn nên lo lắng ra ngoài tìm, lúc đó cả người cậu nhếch nhác chao đảo trở lại, cô độc giống như một con mèo nhỏ lang thang dơ bẩn, bên thái dương còn chảy máu.
Là lúc này bị thương phải không?
Răng hàm cô cắn chặt, nhìn không chớp mắt.
Lục Tinh Hàn khẽ ôm cô vào lòng an ủi. Tình thế trong màn hình thay đổi trong nháy mắt, gậy sắt vung xuống bị cậu một phát nắm được, trở tay kéo một cái rồi giật mạnh ra, cậu dồn sức nâng lên cao, nơi khác đập thẳng vào ngực đội trưởng trường thể thao, cậu lại mang theo luồng hơi quét ngang qua, một loạt nam sinh cường tráng không may mắn tránh khỏi, toàn bộ đều bị quật ngã.
Lục Tinh Hàn tay không tấc sắt hoàn thành đợt sóng phản kháng đầu tiên.
Tiếng kinh ngạc trong phòng làm việc vang lên hết đợt này đến đợt khác, mọi người gần như đã quên đây là rắc rối, so với lúc xem phim còn chăn chú hơn, khi giữa chừng có người đánh lén làm cho Lục Tinh Hàn bị thương nhẹ vài chỗ, cả phòng đều kêu lên đau xót.
Tính từ lúc ra tay đến giờ, vừa đến ba phút, tất cả chín người đội bóng rổ của trường thể thao nằm sấp trên đất, không một ai đứng dậy nổi.
Lục Tinh Hàn nhặt đồng phục trường khoác lên bả vai, ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm bọn họ, giọng nói lạnh lùng đến mức đầu người cũng không dám ngẩng lên: “Từ nay về sau, nếu như còn có người dám có ý đồ với Tri Vi.” Cậu đứng ngược ánh sáng, khí thế vô cùng áp đảo, giữa môi hung hãn nghiến ra hai chữ: “Chờ chết đi.”
Video đến đây kết thúc.
Lâm Tri Vi thở không ra hơi, lồng ngực đập loạn xạ rầm rầm, một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Hóa ra trận ẩu đả đó là đánh vì cô.
Hà Vãn cũng mãi không lấy lại được tinh thần, cô ấy nhớ lúc trước còn ra sức phản đối Tri Vi và cậu ở bên nhau nhưng bây giờ nhìn lại đoạn tình cảm này, cô ấy cảm thấy ngốc muốn chết, không kiềm được hỏi: “Đây coi như là vết nhơ rất lớn sao? Thiếu niên tuổi trẻ nhiệt huyết, đánh nhau mà đánh đẹp trai như vậy, lại không đẫm máu gì, không đến mức bị mắng chứ?”
Viên Mạnh nghiêm túc chuyển cảnh, chuyển thành một đoạn video khác vừa bị tung ra: “Nếu chỉ là những cái này thì đương nhiên không đến nỗi, nhưng phải xem liên quan đến cái gì.”
Anh ta quay đầu nhìn Lục Tinh Hàn, Lục Tinh Hàn nắm tay Lâm Tri Vi, cậu khẽ gật đầu, ra hiệu cho anh ta phát video.
Chất lượng đoạn video này rõ ràng tốt hơn nhiều, là một đoạn phỏng vấn dài, số lượng người xuất hiện rất nhiều, đa số Lâm Tri Vi đều thấy quen, ngoại trừ đội bóng rổ trường thể thao ra, còn có học sinh trường nghề bên cạnh và trường Tam Trung, xem ra lớn hơn nhiều so với lần quay gần nhất.
Giải trí Tinh Hỏa sợ người khác nghi ngờ nên cũng dạy dỗ bọn họ khá đầy đủ. Để chứng minh không làm giả nên mỗi người xuất hiện đều chứng minh thân phận nghiêm ngặt, xác thực đã từng là bạn học của Lục Tinh Hàn.
Tất cả đều trăm miệng một lời.
“Lục Tinh Hàn thích dùng bạo lực nhất! Lúc đi học chúng tôi đều từng bị cậu ta đánh!”
“Toàn bộ trường cấp ba của thành phố Giang ai nhắc đến Lục Tinh Hàn mà không sợ, cậu ta hay bạo lực học đường! Ức hiếp bạn học! Cậu ta làm minh tinh có tính cách tốt như vậy đều là giả!”
“Đúng, bạo lực học đường, bắt nạt mọi người! Chuyên ức hiếp kẻ yếu!”
Tên côn đồ của trường nghề năm đó cũng lộ mặt trên ống kính, miêu tả tỉ mỉ cậu ta bị Lục Tinh Hàn ấn xuống đất mà đánh trong ngõ nhỏ ở cổng trường ra sao. Bây giờ đội trưởng trường thể thao càng cao càng cường tráng hơn, nhưng cực kỳ căm phẫn lên án Lục Tinh Hàn, nói thẳng trận ẩu đả năm đó là sau khi Lục Tinh Hàn thắng cố ý gây chuyện, bây giờ trên người anh ta còn để lại sẹo, may mà năm đó có người không nhìn nổi nên lén lút quay phim lại, giữ làm bằng chứng.
“Bạo lực học đường” là từ khiến người ta nghe thấy thì đã biến sắc. Nếu bị phơi sáng tung lên mạng cho dù người bình thường cũng bị mắng chết, đừng nói gì đến ngôi sao nổi tiếng.
Bầu không khí ngưng đọng trong chốc lát.
Lục Tinh Hàn đang muốn mở miệng nhưng Lâm Tri Vi nhanh hơn cậu, ấn vai cậu đứng dậy, đảo mắt nhìn tất cả mọi người: “Trước khi chính thức trả lời, tôi có vài câu muốn nói. Hôm nay xem như là ngày đầu tiên phòng làm việc hoạt động, mọi người ở đây cũng đều là người một nhà, sự khiêu khích của giải trí Tinh Hỏa đã ép đến tận cửa rồi, mọi người hẳn đã rõ nên làm thế nào.”
Cô nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Nếu như tôi là sếp, vậy thì sẵn bây giờ tôi giải thích những nguyên tắc cơ bản trước. Từ nay về sau, chuyện của Lục Tinh Hàn là trên hết, bất kể mọi người từng thuộc về đâu, nếu quyết định ở lại thì xin mọi người hãy dồn hết sức bảo vệ anh ấy, nếu ai hai lòng, tôi tuyệt đối không nhân nhượng.”
Lâm Tri Vi biết rõ, sóng gió trong mấy ngày nay nhất định không ngừng, là thời gian mấu chốt để giải quyết.
Mà Lục Tinh Hàn vẫn nâng đỡ cô nên cô càng không cho phép bất kỳ ai trong phòng làm việc còn có suy nghĩ qua loa không tôn trọng với cậu.
Phòng làm việc có hơn hai mươi người, vẻ mặt tất cả đều nghiêm chỉnh, thẳng lưng, nghiêm túc gật đầu trả lời.
Lục Tinh Hàn mở miệng, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô, trong mắt không nhịn được nóng lên, hạnh phúc ôm chặt vòng eo cô: “Vi Vi…”
Lâm Tri Vi nhẹ nhàng xoa đầu cậu một cái.
Lục Tinh Hàn được xoa dịu thì trái tim đã mềm nhũn, vừa chạm vào đã muốn tan chảy, cậu không nhịn được nhỏ giọng lặp đi lặp lại: “Bé cưng…”
Có thể bảo vệ cô thật tốt.
Có thể được cô bảo vệ cũng thật tốt.
Lâm Tri Vi vỗ vỗ cậu, lại nhìn thẳng vào Viên Mạnh, Viên Mạnh đã gật đầu, dặn dò mọi người nhanh chóng làm việc của mình.
Trên mạng đã sớm hỗn loạn, chỉ có phòng làm việc chưa lộ ra ánh sáng ở một góc này coi như yên tĩnh.
Lâm Tri Vi nhíu mày chuyển sang một trang mới, tất cả nội dung đập vào mắt cô đều vô cùng khó coi, càng xem cơ thể càng kéo căng, Lục Tinh Hàn nhận lấy điện thoại của cô để sang một bên.
Cô khó chịu nhìn về phía Lục Tinh Hàn: “Chị có thể làm gì?”
Lục Tinh Hàn kéo cô về bên cạnh mình, cậu nhìn sắc mặt cô trắng bệch rồi nhẹ nhàng hôn dỗ dành một cái: “Không cần làm gì cả, thứ cần chuẩn bị em đã làm xong hết rồi, bây giờ chưa đến thời cơ, cứ để cho ai đó vui mừng trước, đợi tiếng mắng chửi lớn hơn nữa, để toàn bộ cư dân mạng cùng xem sự thật với ông ta.”
Sự thật?
Lâm Tri Vi nháy mắt mấy cái, hít sâu một hơi: “Ý em nói là, những bạn học trong video kia…”
Lục Tinh Hàn cười ngọt ngào, nhưng ánh mắt cậu lại như thiêu đốt người khác: “Lúc đầu có manh mối, em đã cử người qua đó, bọn họ đã chủ động liên lạc với em nói công ty bỏ tiền muốn bôi xấu em, muốn em có phòng bị. Nếu giải trí Tinh Hỏa buộc muốn bắt lấy điểm yếu, vậy không bằng tương kế tựu kế.”
Cậu nhếch môi: “Tất cả những lời bọn họ vừa mới nói đều là kịch bản chính tay em viết.”
Lâm Tri Vi biết cậu có chuẩn bị, nhưng không ngờ có thể hoàn hảo như vậy, cô nhìn dáng vẻ luôn nắm chắc mọi thứ trong tay của cậu, sự lo lắng ban đầu của cô cũng biến mất theo.
Lục Tinh Hàn còn muốn giải thích cặn kẽ với cô thì tay Lâm Tri Vi chặn lại, cảm xúc dâng trào: “Đừng tiết lộ… Chị cũng muốn đợi xem chân tướng!”
Vừa mới công khai tình cảm, các fan vốn bị đang bị tổn thương nên sức chiến đấu cực kỳ nhỏ bé.
Lựa chọn tuôn ra chuyện bạo lực học đường vào lúc này nên fan nhà khác luôn ghen ghét Lục Tinh Hàn quả là thỏa sức vui vẻ, phối hợp với thủy quân mà giải trí Tinh Hỏa bỏ giá cao ra mua, không đến một tiếng đồng hồ, mặt xấu của Lục Tinh Hàn từ lúc ra mắt đến nay bị toàn bộ dân mạng phỉ nhổ.
Vô số người khí thế hừng hực như gió bão, rất nhiều người đều cho rằng lần này chắc chắn cậu sẽ rớt đài, hoàn toàn không thể cứu vãn.
Truyền thông hàng đầu trong nước nắm chắc tin hấp dẫn, lập tức cử phân đội ra ngoài, chia ra dò hỏi những người bạn học nhận phỏng vấn kia của Lục Tinh Hàn trong video, cũng cố ý dùng cách phát trực tiếp toàn bộ quá trình, phỏng vấn tại chỗ.
Vừa mở trực tiếp, số lượng người vào quá nhiều khiến hệ thống tê liệt ba lần mới gắng gượng duy trì ổn định.
Cư dân mạng và fan hâm mộ đều cho rằng hôm nay chính là ngày Lục Tinh Hàn sẽ sụp đổ.
Ai cũng không ngờ, tất cả mọi người đều nhìn thấy người đầu tiên xuất hiện chính là đội trưởng trường thể thao bị đánh đang đứng trên sân tập của trường đại học Thể dục nổi tiếng trong nước, rối rắm hỏi phóng viên: “… Nếu tôi nói thật, cô có thể đảm bảo an toàn cho tôi không?”
Phóng viên như sững sờ, nhạy bén bắt lấy trọng điểm: “Sự an toàn của cậu bị đe dọa?”
Đội trưởng trường thể thao nhíu lông mày rậm, lại nhìn ngó xung quanh một lúc, vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi.
Phóng viên vội nói: “Có phải có bí mật gì không? Chúng tôi sẽ phụ trách sự an toàn của cậu!”
Đội trưởng trường thể thao cắn răng, đối mặt với ống kính, thay đổi sắc mặt, giọng nói thô bạo: “Mẹ nó, đều là cháu trai giải trí Tinh Hỏa kia ép buộc ông đây nói! Ông đây là fan trung thành mê nhạc của anh Hàn được chưa! Tháng trước vừa dẫn cả ký túc xá đi xem tour diễn, cô nhìn xem…”
Anh ta rút ra một xấp cuống vé nhăn nhúm, thật sự là vé vào cửa buổi biểu diễn của Lục Tinh Hàn: “Đến bây giờ tôi cũng không nỡ vứt! Bởi vì tôi là bạn cũ của anh Hàn nên các nữ sinh theo đuổi tôi còn nhiều hơn người khác!”
Phóng viên hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người: “Cậu nói phỏng vấn trong video là giả?”
“Toàn bộ mẹ nó là giả!” Đội trưởng trường thể thao thở mạnh: “Năm đó đánh nhau là trách tôi, tôi đấu thua không dậy nổi, còn cố tình khiêu khích bé cưng kia của anh Hàn, bị đánh còn không đáng đời sao? Đánh xong là hết chuyện rồi, tôi tâm phục khẩu phục coi anh Hàn là lão đại, quả thực giải trí Tinh Hỏa đã tìm đến cửa lấy người nhà tôi ra uy hiếp, bảo tôi bôi xấu cậu ấy, tôi không còn cách nào khác mới làm trái lương tâm.”
Anh ta nắm nấm tay: “Anh Hàn, chị Lâm, các người nhìn thấy chưa? Tôi bị ép, còn không thì cậu lại đánh tôi một trận nữa đi!”
Bình luận quét qua: “Lục Tinh Hàn có đầy fan nam, bảo bối cục cưng Lâm Tri Vi.”
Trực tiếp chuyển cảnh đến tên côn đồ trường nghề, bây giờ tên côn đồ là thợ cắt tóc số một thành phố Giang, anh ta đứng ở cửa tiệm cắt tóc đèn đuốc sáng rực, duỗi tay ra chỉ về phía Tam Trung, nước mắt giàn giụa: “Giải trí Tinh Hỏa đe dọa tôi, tôi nhát gan, buộc phải bôi xấu anh Hàn, tôi hối hận chết đi được!”
Anh ta chân thành, khóc lóc kể lể: “Trước đây tôi đi học không hiểu chuyện, luôn muốn chặn đường cướp bóc các học sinh giỏi Tam Trung, cũng may nhiều lần có anh Hàn đến ngăn lại, nếu không phải là cậu ấy, đoán chừng tôi đã sớm vào tù rồi, đâu còn có thể mở một cửa tiệm lớn như vậy! Tôi biết cậu ở bên chị gái xinh đẹp rồi, chúc cậu hạnh phúc…”
Bình luận lại đưa ra ý chính lần nữa: “Người thầy của Lục Tinh Hàn trong cuộc sống, chị gái xinh đẹp Lâm Tri Vi.”
Dư luận trên mạng nhất thời rơi vào tình huống vô cùng xấu hổ.
Đợi đã, vừa nãy còn toàn bộ dân mạng cùng bôi xấu mà?
Long trời lở đất có cần đến nhanh như vậy không?
Viên Mạnh dẫn đoàn đội nhúng tay vào không để lại chút dấu vết, từng chút một kéo tình thế mất kiểm soát về, kín đáo cẩn thận từng bước xoay chuyển tình hình.
Lâm Tri Vi canh máy tính xem đến tâm trạng thấp thỏm, nhịp tim cũng chưa ổn định lại. Lục Tinh Hàn ở bên cạnh vừa đút nước trái cây vừa đút bánh ngọt, luôn chú ý xem có phải cô sẽ ăn đến dính lên mặt không.
Một khi phát hiện, sẽ lập tức liếm sạch.
“Tinh Hàn, phóng viên cũng là người của chúng ta sao?” Lâm Tri Vi hồi hộp quay đầu hỏi cậu.
Lục Tinh Hàn đáp: “Nhà truyền thông này là đứng về phía chúng ta, phỏng vấn cũng là em sắp xếp ổn thỏa.” Cậu nói rồi, nhìn thấy bơ dính đến khóe miệng cô, dính một mảng nhỏ hồng hồng trắng trắng, trong lòng cậu rục rịch, đè eo cô dùng đầu lưỡi quấn đi, giọng nói trầm thấp: “Chị cứ yên tâm xem kịch đi, tất cả mọi chuyện chị lo lắng, sợ hãi, sau này cũng sẽ không xảy ra nữa.”
Trực tiếp đi một vòng lớn như vậy, mỗi bạn học lộ diện trong video đều ra trận, thái độ của mọi người nhất trí, cho Lục Tinh Hàn một lời xin lỗi, mạnh mẽ tố cáo giải trí Tinh Hỏa, hy vọng truyền thông có thể bảo đảm sự an toàn của mọi người, cũng thật sự ủng hộ sự thật.
Toàn bộ mạng xôn xao.
Người được phỏng vấn cuối cùng là học thần có chút danh tiếng của Thanh Hoa, được nhận vô số giải thưởng quốc gia. Cậu ấy đẩy mắt kính trước ống kính, bày ra một tấm ảnh chụp chung tốt nghiệp rồi chỉ bản thân cậu ấy và Lục Tinh Hàn ở phía trên: “Tôi là lớp phó học tập lớp của anh Hàn, ngày trước nhu nhược yếu đuối nên luôn bị người ta bắt nạt, là anh Hàn lần lượt giải vây cho tôi, tôi mới có thể chuyên tâm học tập thi Đại học.”
“Bạo lực học đường?” Ánh mắt cậu ấy nhìn thẳng: “Hoàn toàn ngược lại, bạo lực học đường có thể tồn tại ở Tam Trung đều bị anh Hàn ngăn chặn rồi, sự lợi hại của anh Hàn đều dùng để làm việc tốt, thời gian cậu ấy học ở trường thì toàn bộ trường học đều an toàn.”
Sau cùng, học thần mỉm cười: “Còn có, chị Lâm vô cùng xinh đẹp, anh Hàn rất mê chị ấy, bất kể ở bên ngoài mạnh bao nhiêu, chỉ cần chị ấy vừa đến, cậu ấy sẽ trở nên rất ngoan ngoãn, cả lớp chúng tôi đều biết.”
Bình luận lại lần nữa bay qua ỉu xìu: “Aaa… Anh Hàn say mê chị gái, mạnh mẽ biến thành cún con.”
Lần này không chỉ cả lớp biết, toàn bộ dân mạng đều biết rồi.
Phát trực tiếp kết thúc.
Dư luận hoàn toàn nổ tung.
Sóng gió chuyện hai người công khai bị hành động bẩn thỉu của giải trí Tinh Hỏa vượt lên trên, các fan tức giận ngút trời, dân mạng ăn dưa bị dẫn dắt ác ý cũng không giữ được mặt mũi, quần chúng phẫn nộ, liên tiếp tấn công giải trí Tinh Hỏa, mạnh mẽ lên tiếng phê phán.
Lục Tinh Hàn có nhân duyên rất tốt. Sau khi chuyện lần này qua đi, sự đau lòng bị công ty gốc hãm hại chịu nhiều oan ức ùn ùn kéo đến, cộng thêm trận lấy một đấu chín này thật sự quá đẹp trai, toàn bộ hóa thành số lượng fan và đề cử hấp dẫn lên cao ào ào.
Phòng làm việc vẫn còn trong trạng thái tập trung cao độ, phải chuẩn bị tốt trận tiếp sau, rồi lại chuẩn bị cho đợt sóng tiếp theo.
Lục Tinh Hàn đút đồ ăn thức uống cho Lâm Tri Vi xong thì nhận được điện thoại của đội trưởng trường thể thao, giọng nói còn lớn hơn trong trực tiếp: “Anh Hàn, biểu hiện của tôi được chứ?”
Lâm Tri Vi sáp gần đến nghe.
“Rất tốt.” Lục Tinh Hàn khẽ cười: “Lần sau chọn cho cậu chỗ ngồi tốt khi đi xem tôi biểu diễn.”
Đội trưởng trường thể thao cười ha ha, có chút ngại ngùng: “Năm đó tôi tìm người ngầm quay đoạn video đánh nhau đó, còn tưởng rằng tôi có thể thắng chứ nên muốn giữ lại chế giễu cậu, không ngờ lại thua thảm như vậy, may mà không xóa, lần này dùng tới rồi, cũng giúp được cậu ít nhiều.”
“Cảm ơn cậu.”
Đội trưởng trường thể thao càng khó xử: “Cảm ơn gì, tôi phục cậu, cháu trai giải trí Tinh Hỏa kia còn muốn lấy tiền mua chuộc tôi, cũng không xem xem quan hệ của chúng ta vững chắc bao nhiêu, được rồi tôi biết thời gian của cậu quý báu nên không làm trễ nải thời gian của cậu nữa.” Anh ta nói thêm: “Cậu với chị Lâm hòa hợp nhé, chị ấy nuôi cậu lớn không dễ dàng, những lời khốn nạn tôi từng nói năm đó, tôi xin lỗi hai người.”
“Tên bám váy được người phụ nữ buông thả nuôi lớn.”
Câu nói này bị Lục Tinh Hàn dùng nắm đấm và thời gian đập nát hoàn toàn.
Sau mười giờ tối, tình hình hoàn toàn ổn định, không những sóng gió chuyện bạo lực học đường được xoay chuyển hoàn toàn mà ngay cả độ tiếp nhận tình cảm cũng may mắn mà tiến triển không ít. Càng ngày càng nhiều người tò mò sự ràng buộc quá khứ của Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi, Hà Vãn lướt trang, nhếch môi gõ bình luận: “Tôi nói cho các bạn biết, mấy người mà bây giờ tò mò thì tương lai chắc chắn đều là fan CP dự bị.”
Đợt sóng này kết thúc, đợt tiếp theo còn chưa đến.
Lục Tinh Hàn bảo Viên Mạnh sắp xếp cho mọi người ăn bữa khuya, cậu quay đầu hỏi Lâm Tri Vi: “Vi Vi, tối nay chúng ta ở đây được không?”
Bây giờ đã muộn rồi, hiện tại đang ở nơi đầu sóng ngọn gió nếu tùy tiện thay đổi vị trí thì cũng ít nhiều có nguy hiểm.
Lâm Tri Vi liên tục gật đầu: “Đương nhiên là được rồi.”
Cô vừa mới nhìn lầu trên vài lần, vẫn còn chưa xem đủ, hơn nữa nếu thật sự có tình huống đột ngột xảy ra thì ở phòng làm việc cũng dễ giải quyết.
Viên Mạnh dẫn mọi người đi, nếu tối nay bình yên thì từng người bọn họ trở về chỗ ở, sáng ngày mai đến giờ lại đi làm.
Lục Tinh Hàn đưa Lâm Tri Vi lên lầu trước, tiếp đó đi khóa cửa cẩn thận, sau khi kiểm tra mọi nơi thì vội vã chạy lên.
Vừa bước lên góc lầu hai, chuông điện thoại vang lên, màn hình hiển thị số điện thoại lạ lẫm nào đó.
Nhưng vừa nhìn thấy vị trí dãy số, cậu lập tức đoán ra là ai.
Lục Tinh Hàn tựa lưng vào tường, mặt không biểu cảm bắt mắt, hoàn toàn im lặng không nói câu nào.
Giọng nói thô khàn của đối phương xuyên qua ống nghe, truyền vào lỗ tai cậu giống như đã biến đổi giọng nói: “Tôi hỏi cậu lần nữa, cậu có đưa tiền không?”
“Không đưa.”
“Lục Tinh Hàn! Tôi nói cho cậu biết, giải trí Tinh Hỏa sớm đã tìm đến tôi rồi, tôi ra ngoài tùy tiện nói vài câu là có thể khiến cậu thân bại danh liệt!”
“Tùy ông.”
“Cậu… Chỉ cần cậu ra giá cao hơn bọn họ một chút, tôi cam đoan không hé răng, dù sao tôi cũng là chú ruột của cậu…”
Lục Tinh Hàn cúp máy.
Cậu cầm điện thoại cúi đầu, ánh đèn ấm áp mỏng manh trên cầu thang chiếu lên người cậu, tụ trên bóng dáng ảm đạm, cậu yên lặng, lại ngẩng đầu lần nữa, nhìn thấy Lâm Tri Vi đứng trên mấy bậc thang phía trên.
Cô đã thay bộ đồ ngủ màu xanh tro, xõa mái tóc dài xuống, trong mắt dịu dàng nhìn cậu thật sâu.
Lục Tinh Hàn không nhịn được nữa bước nhanh tới bế ngang cô lên: “Đợi sốt ruột rồi phải không?”
Lâm Tri Vi ngoan ngoãn trong ngực cậu, cô sờ lên mặt cậu, khẽ giọng: “… Là chú của em sao?”
Hàng lông mi dài của Lục Tinh Hàn cụp xuống, cậu đặt cô lên ghế sô pha rồi chen qua ôm lấy cô, dựa vào trong cổ có mùi thơm ngọt ngào của cô hít thật sâu, hấp thu nhiệt độ của sự yêu thương, cậu cảm thấy hài lòng, cúi đầu “Ừ” một tiếng: “Vẫn là những chuyện cũ rích đó, nhưng lần này có giải trí Tinh Hỏa chống lưng, sức mạnh lớn hơn, lá gan cũng lớn.”
Cậu ngẩng đầu, hôn vào bên cổ của cô, cười nói: “Chị nhìn đi, giải trí Tinh Hỏa có loại đồng đội ngu si này, lại còn chủ động để lại chứng cứ tận cửa, có thể được với em mới lạ.”
Giọng điệu của cậu thoải mái, hoàn toàn không quan tâm.
Nhưng Lâm Tri Vi lại đau lòng ôm cậu.
Năm đó vì tiền bồi thường, ông ta lấy danh nghĩa nuôi nấng đã dẫn Lục Tinh Hàn, ông ta cực kỳ khắt khe khiến cậu mùa đông bệnh nặng, suýt chút đã mất mạng. Sau khi cô dẫn cậu đi nhiều năm đã không có tin tức, nhưng đợi đến khi cậu nổi tiếng lại nhảy ra muốn mưu toan có lợi.
Cái gọi là chú, cái gọi là người thân.
Đứa nhỏ Lục Tinh Hàn tốt như vậy, nhưng ngay cả một chút chăm sóc an ủi cũng không muốn cho, từ đầu đến cuối, tất cả những gì trong mắt đều là lợi ích.
Tay chân Lâm Tri Vi cùng lúc bò lên người cậu, kề sát trên ngực cậu: “Tinh Hàn, ông ta sẽ không thể làm tổn thương đến em nữa đâu.”
“Đương nhiên.” Lục Tinh Hàn trân trọng hôn lên tóc cô: “Em có biện pháp đối phó với ông ta, hơn nữa, chỉ cần chị yêu em thì bất kỳ ai cũng không thể tổn thương em.”
Trong lòng Lâm Tri Vi bị ngọt ngào làm cho mềm nhũn.
Bàn tay mềm mại của cô khoác lên eo cậu, nhẹ nhàng xoa bóp: “Vất vả cả một ngày, mệt rồi sao?”
“Không mệt.” Ánh mắt Lục Tinh Hàn sáng lên nhìn cô: “Em còn có một tiết mục nhỏ trước khi đi ngủ muốn cho chị xem.”
Lâm Tri Vi tò mò ngẩng người lên: “Tiết mục trước khi ngủ?”
Lục Tinh Hàn thần bí: “Đợi em thay quần áo đã.”
Tiết mục gì còn phải đặc biệt thay quần áo?
Lâm Tri Vi chạy vào phòng ngủ cùng cậu, thấy cậu ôm một túi giấy đi vào phòng tắm, nghe tiếng sột soạt bên trong khiến lòng cô ngứa ngáy không chịu được, cứ lượn vòng bên ngoài mà chờ đợi.
Mãi đến khi cửa vang lên “Lạch cạch” một tiếng, cô vội vàng quay đầu, cô lập tức ngẩn người ra.
Lục Tinh Hàn thân hình thon gầy rắn chắc mặc bộ đồng phục Tam Trung quen thuộc đứng dưới ánh đèn, mắt hoa đào hồn xiêu phách lạc hơi cong lên, đuôi mắt có một nốt ruồi đỏ xinh đẹp như được ngấm máu.
Cậu đi chân trần, chậm rãi nở nụ cười bước đến gần cô.
Thời gian dường như chảy ngược.
Năm đó trong hành lang trường học, cô cũng quay đầu như vậy, nhìn thấy cậu cười tươi gọi “Tri Vi.”
Lâm Tri Vi quên cả hít thở: “Em… Sao em…”
Lục Tinh Hàn đi đến trước mặt cô, hơi thở đến gần bao phủ lấy cô như một cái lưới lớn: “Nhìn thấy em mười tám tuổi mặc đồng phục trong video nên rung động sao?”
Giọng nói cậu khàn khàn, cậu hôn từ giữa hai lông mày hạ đến khóe miệng của cô: “Em đặc biệt mua bộ mới để mặc cho chị xem.”
Lâm Tri Vi thở gấp, không nhịn được nắm chặt vạt áo cậu.
Hàng lông mi của Lục Tinh Hàn chớp chớp, nhẹ nhàng xoa hai má cô, đặt đôi môi ướt át lên, khàn giọng nói: “Bé cưng, đây cũng coi như đồng phục rất hấp dẫn, chị có muốn thử em của năm đó không?”
Chương 102
Từng câu chữ cậu dùng đều mang sự dụ hoặc đến vô cùng, đầu ngón tay Lâm Tri Vi không nhịn được run lên, suy nghĩ cô dễ dàng bị cậu làm xao động như thủy triều.
Miệng lưỡi cô khô khốc, ngẩng đầu đón lấy nụ hôn của cậu.
Lần trước Lục Tinh Hàn nói nếm thử, cô hận không thể lập tức đánh cho cậu tỉnh lại, để cậu nghiêm túc làm em trai.
Nhưng bây giờ…
Cô xong rồi, huyết mạch toàn thân như sắp bị thiêu đốt đến mức sôi sục, di chuyển loạn trong cơ thể.
Môi lưỡi cọ sát nhau kéo ra sợi chỉ bạc nho nhỏ, hơi thở dốc của Lục Tinh Hàn dần nặng nề, cậu bắt lấy tay cô đặt lên dây kéo đồng phục của mình: “Có muốn cởi ra không?”
Muốn.
Muốn nếm thử, muốn cởi ra.
Lâm Tri Vi khẽ nuốt xuống, dùng hành động thay cho câu trả lời, ngón tay tinh tế cầm đầu dây kéo kim loại chậm rãi trượt xuống, bên trong… Làn da màu mật mạnh mẽ trơn mượt đầy sức sống dưới lên ánh đèn dịu dàng.
Trống không!
Trong phút chốc cô giật mình lo lắng một lúc, Lục Tinh Hàn cười nhẹ, đến gần bên tai cô: “Đừng quan tâm cái áo nữa, đây không phải trọng điểm.”
Cánh tay cô lại bị bắt lấy lần nữa, đặt lên bên hông quần dài của đồng phục.
Chân Lâm Tri Vi mềm nhũn, dần ngã vào trong vòng xoáy sâu không thấy đáy của cậu. Lúc cô bị nâng lên giống như trời đất đảo ngược, trong mắt toàn là đồng phục sạch sẽ màu trắng xanh trên người cậu, thuần khiết không tì vết lại đang làm chuyện xấu hổ nhất, sắc tình nhất.
Cô tưởng rằng sẽ bị mang vào phòng ngủ, nhưng kết quả lại đến phòng sáng tác nhạc của cậu.
Trên bàn làm việc bày không ít tài liệu giảng dạy phát hành trong trường Âm nhạc, cánh tay anh gạt hết toàn bộ ra rồi kéo tấm thảm trên ghế tựa lên lót trên mặt bàn, đặt cô xuống, tiếp tục quấn quýt.
Cô không thể chịu được ngã về phía sau, áo đồng phục của Lục Tinh Hàn bị kéo ra, lúc xâm chiếm cũng khoác lỏng lẻo trên người từ đầu đến cuối, dây kéo hơi lạnh theo động tác mãnh liệt của cậu nhẹ nhàng cọ qua lại trên người cô như có như không.
“Bé cưng…” Giọng nói trầm khàn của cậu thì thầm: “Lúc em đi học đều nhớ chị, muốn ở trên bàn học làm như vậy…”
“Bây giờ vậy, lúc trước cũng vậy.”
Lâm Tri Vi đầu váng mắt hoa, trong một lúc không phân biệt rõ thời gian dừng ở lúc nào, tựa như thật sự bị cậu học cấp ba đè trên bàn học, liên tục bị cậu làm chuyện xấu hổ này.
Lúc đi ngủ đã là đêm khuya.
Sau một ngày phải liên tục trải qua nhiều việc thăng trầm khiến Lâm Tri Vi vô cùng mệt mỏi. Không biết qua bao lâu, trong mơ màng cô cảm giác được điện thoại rung lên, Lục Tinh Hàn rời giường, dùng chăn mềm quấn chặt cô lại, nhẹ nhàng hôn vài cái, mắt cô không mở ra nổi, được cậu vỗ về lại lập tức ngủ tiếp.
Cô mở mắt lần nữa thì trời đã sáng, ánh sáng len vào khe hở của rèm cửa một tia nắng chói chang.
Lâm Tri Vi yếu ớt nhìn quanh người, trên giường không có ai, cô cầm điện thoại liền phát hiện đã chỉnh thành im lặng, tin tức của cột thông báo chồng chất như núi, vuốt mấy lần vẫn chưa kết thúc.
Tin wechat mới nhất là của Hà Vãn: “Tiểu tổ tông ơi, thức dậy nhớ xuống lầu, em không ở đây, khí áp của anh Hàn quá thấp, bọn chị sợ lắm.”
Lâm Tri Vi lập tức tỉnh táo, lúc ngồi dậy mặc quần áo, cô dành thời gian lướt Weibo một chút. Chủ đề mới nhất lập tức hiện lên, đập vào tầm mắt là một đống ảnh chụp màn hình lớn nhỏ khác nhau. Bên trên là một người đàn ông trung niên tóc hoa râm vẻ mặt vô cùng đau buồn, bên dưới là từng hàng tiêu đề mấu chốt…
“Mẹ của Lục Tinh Hàn không phải là một phụ nữ đứng đắn, ăn nằm với mấy người mới sinh ra cậu ta, người ta thấy bà ta mang thai thì chạy mất, cái thai của ai cũng không biết, đợi cậu ta lớn hơn chút, mẹ cậu ta càng không bình thường, ba ngày đổi hai người đàn ông.”
“Nói dễ nghe thì là phụ nữ cởi mở, nói khó nghe chính là gái bán dâm.”
“Loại thân thế này của Lục Tinh Hàn thì ai sẵn lòng cần cậu ta? Sau khi mẹ cậu ta chết, tôi thấy cậu ta đáng thương nên có lòng tốt thu nhận, giúp đỡ cậu ta, cho cậu ta ăn mặc, tạo điều kiện cho cậu ta đi học, chăm sóc cậu ta kỹ càng, làm hết trách nhiệm của người làm cậu.”
Ông ta còn cố ý chụp tấm ảnh nhà cũ, sửa sang căn phòng lớn nhất thành bộ dạng phòng ngủ con trai xa hoa, luôn miệng nói: “Đây chính là chỗ tôi cho Lục Tinh Hàn ở, để con trai của chính tôi ngủ dưới đất.”
“Công ơn của tôi với cậu ta lớn như vậy nhưng ai biết được cậu ta lòng lang dạ sói ăn cháo đá bát.” Dáng vẻ của người đàn ông trở nên có chút dữ tợn: “Năm nay tôi bị bệnh nặng, muốn hỏi cậu ta gom góp chút tiền lẻ cứu mạng, cũng nói rõ nội trong ba tháng con trai tôi nhất định trả lại cho cậu ta, nhưng cậu ta máu lạnh nói tôi chết đi mới tốt.”
“Cậu ta còn tay đấm chân đá với con trai tôi, chính là em họ ruột của cậu ta, bây giờ trên người vẫn còn vết thương, tôi quỳ xuống đất cầu xin mà cậu ta cũng không nể tình.”
“Đại minh tinh mà các người theo đuổi, xuất thân thấp kém, làm người ác độc, nếu tôi không công khai ra, chết cũng không thể nhắm mắt…”
Sắc mặt Lâm Tri Vi trắng bệch, mạnh mẽ tắt màn hình đi.
Trái tim cô co rút, đau đớn đến run rẩy.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất thay đồ rửa mặt rồi chạy như bay xuống lầu, vừa chạy xuống hai ba bậc thang thì tiếng bước chân quen thuộc đi đến trước mặt.
Trên cầu thang, ánh mặt trời chiếu nghiêng qua, bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Tri Vi buông lan can ra, lao tới nhào vào lòng cậu: “Tinh Hàn, đừng buồn.”
Lục Tinh Hàn ôm chặt cô: “Ông ta không là gì, không có tư cách khiến em buồn. Nhưng em không thể chịu ông ta đổi trắng thay đen, rõ ràng là chị nuôi em lớn, em ở cạnh chị từ lúc ba tuổi, không liên quan gì đến những người khác.”
Dưới lầu, toàn bộ nhân viên phòng làm việc đang vào trạng thái chiến đấu.
Chú của Lục Tinh Hàn phát ra tin tức lúc tám giờ sáng, bây giờ là hơn chín giờ. Sau khi giải trí Tinh Hỏa trải qua thất bại toàn tập hôm qua nên đặt toàn bộ tiền cược vào đợt sóng này, tích góp hết sức thuê thủy quân dẫn tiết tấu, liều mạng cũng phải bôi xấu Lục Tinh Hàn đến cùng.
Nếu giải trí Tinh Hỏa không hạ gục được cậu, tiếng tăm công ty cũng bị hủy, vậy thì nhất định phải cùng đến chỗ chết, hủy hoại tương lai của cậu.
Ngón tay Lâm Tri Vi bị nắm chặt đến trắng bệch: “Quần chúng có thói quen đồng cảm với kẻ yếu, nếu cứ để mặc ông ta tiếp tục nói như vậy, cho dù đúng hay không, em đều sẽ bị tổn hại, thế nhưng, chuyện này đã qua gần mười năm rồi làm sao làm sáng tỏ được?”
“Đừng sốt ruột, em đã từng nói ông ta là đồng đội heo, không làm nên chuyện đâu.” Lục Tinh Hàn dắt cô đến bàn trà nhỏ bên tường, lấy cháo và bánh bao vẫn còn ấm trong hộp giữ nhiệt ra: “Yên tâm ăn chút đồ, xem ông xã phản kích thế nào.”
Hai chữ “Ông xã” đã khiến thành công khiến mặt Lâm Tri Vi đỏ bừng.
Lục Tinh Hàn khom lưng, sờ đầu cô: “Ngoan ngoãn nhìn ông xã, được không?”
Hai má cô bất giác hơi phồng lên: “Được…”
Lục Tinh Hàn cười hài lòng, đưa đôi đũa đến tay cô rồi xoay người đi. Trong mắt ẩn giấu sự dịu dàng nhưng toàn thân lại giống khoác sương phủ tuyết, cậu đi về phía Viên Mạnh đang hừng hực khí thế chiến đấu.
Đúng mười giờ sáng, người chú lại bí mật nhận được hứa hẹn tiền tài của giải trí Tinh Hỏa. Lúc ông ta đang bôi đen Lục Tinh Hàn càng ngày càng thuận lợi thì chứng cứ ông ta và con trai vì đánh bạc mà vay nặng lãi dẫn đến nợ nần chồng chất đột ngột nện xuống không dấu hiệu, lập tức khiến ông ta trở tay không kịp.
Ngay sau đó chứng cứ của bệnh viện lộ ra, rõ ràng chứng minh vị “Em họ ruột bị Lục Tinh Hàn đánh bị thương” này là sau khi thân mang nợ say xỉn gây sự bị người ta dùng chai bia đánh trúng đầu, vừa mới được ra khỏi trại tạm giam không lâu, không có chút tiền sinh hoạt, chứ khỏi phải nói đến “Ba tháng trả tiền.”
Thời gian về sau lại càng nhiều tiến triển, cái gọi là “bệnh nặng” cũng là giả dối không tồn tại. Cơ thể ông ta hoàn toàn khỏe mạnh, chân tay vững vàng, cả ngày chìm đắm trong sòng bạc lớn nhỏ, nhiều lần gọi điện thoại cho Lục Tinh Hàn đòi tiền, tuy các số đều không giống nhau, nhưng giọng nói giống trong video như đúc.
Lần gần đây nhất chính là tối hôm qua, chính miệng người chú này nói: “Giải trí Tinh Hỏa sớm đã tìm đến tôi rồi, chỉ cần cậu ra giá cao hơn bọn họ một chút, tôi cam đoan không hé miệng…”
Viên Mạnh gắng sức gõ bàn phím, “Hừ” một tiếng: “Tinh Hàn, may mà cậu nghĩ chu đáo, sớm chuẩn bị đầy đủ, nếu không những chứng cứ này đều bị giải trí Tinh Hỏa xử lý sạch sẽ rồi thì muốn tìm cách cũng không có! Chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay!”
Lục Tinh Hàn cười lạnh: “Điểm yếu tôi có thể bắt lấy cũng chỉ có hai cái này.”
Cậu lạnh lùng nhìn người đàn ông ba hoa đang hoàn toàn lo sợ giữa đám phóng viên, nhiệt độ khắp người cậu liên tục hạ thấp, người đứng gần cậu đều không nhịn được muốn lùi lại, không dám đụng vào cậu.
Lục Tinh Hàn tức giận lên rất đáng sợ.
Bỗng nhiên bàn tay lạnh buốt của cậu được nhẹ nhàng nắm lấy, eo cũng được cánh tay nhỏ nhắn kéo qua, sự lạnh lẽo, tàn bạo tan biến, cậu quay đầu nhìn gương mặt của Lâm Tri Vi.
“Vi Vi.” Lục Tinh Hàn nhíu mày: “Lát nữa sẽ liên quan đến chị rồi.”
Lâm Tri Vi gật đầu: “Cứ việc làm.”
Lúc trên mạng đang cãi nhau túi bụi thì tài khoản của một thợ quay phim phát ra vài đoạn video, bị đẩy lên đứng đầu, tiêu đề là “Nhiều năm trước, trong lúc vô tình vậy mà quay được cảnh khiến người ta kinh sợ.”
Góc độ ống kính nhìn thẳng, quay được là nhà lầu bốn tầng đối diện.
Rõ ràng thợ quay phim ở rất gần, trong khi vô tình phát hiện khác thường thì lập tức quay phim ghi lại.
Nhân vật chính trong video là cùng một người, hoặc là nói, là cùng một đứa trẻ.
Cậu bé khoảng mười tuổi, tay chân gầy guộc nhưng gương mặt hết sức đẹp đẽ. Trong mùa đông giá rét lại bị nhốt trên ban công kiểu cũ, ngoại trừ một vòng tường che và lưới chống trộm ra, ngay cả cửa sổ cũng không có, bốn phía gió lùa.
Trên mặt đất ở ban công lót một lớp chăn mỏng, có lẽ chính là chỗ ở của cậu bé. Trong video, cửa sắt ban công thỉnh thoảng bị đẩy ra, đưa ra nửa chén cơm thừa, thức ăn ít đến đáng thương, không còn chút hơi nóng.
Người cậu miệng đầy lời bịa đặt kia nhanh chóng lộ mặt, đi vào ban công hung ác răn dạy gì đó rồi một chân đá lăn chén cơm, túm cậu bé đánh mấy cái, cậu bé nắm chặt tay không hé môi.
Sau khi đợi người bỏ đi, cậu bé mời cuộn tròn trong góc tường, cậu ôm một bộ quần áo ngay ngắn dưới gối vào lòng như báu vật trân quý, bả vai cậu khẽ run lên.
Cả studio lặng im như tờ.
Lâm Tri Vi giống như bị nước đá dội từ trên đầu xuống, từng tầng mồ hôi lạnh tràn ra thành nỗi đau đến thấu xương, ngón tay cô bấu chặt mép bàn, ngón tay bị nắm đến trắng bệch, Lục Tinh Hàn đau lòng tách ngón tay cô, thấp giọng gọi cô: “Vi Vi!”
Lồng ngực cô nhấp nhô mạnh mẽ, nhìn chằm chằm vào màn hình, nước mắt ào ạt chảy ra theo gò má.
Đó là nhóc con của cô.
Người cô yêu thương, trân trọng, tưởng rằng cậu nhóc theo cậu có thể sống những ngày tốt lành.
Nhưng chỉ có thể ôm bộ quần áo cô may sưởi ấm trong góc.
Cô biết cậu phải chịu khổ, nhưng chưa bao giờ trực tiếp đối mặt như vậy.
Video vẫn đang tiếp, ngày tháng vẫn đang thay đổi, thời tiết càng ngày càng lạnh. Từ đầu đến cuối cậu bé không được vào trong nhà, luôn ở trên ban công, ăn cơm thừa canh cạn đã lạnh băng, cậu dựa vào cặp sách nhỏ im lặng lật sách học, cơ hội đi học cũng không có, dù trời có lạnh đến cắt da cắt thịt thì cũng chỉ ôm quần áo, không nỡ mặc.
Đến lúc này, cuối cùng trên mạng bùng nổ rồi.
Trong đoạn video gần nhất, quay được rõ ràng cận mặt đoan chính của cậu bé, cho dù bị lạnh đến tím tái, cho dù gầy trơ xương, nhưng gương mặt vẫn chói mắt như vậy, tuyệt đối không thể bị nhận lầm.
Lục Tinh Hàn.
Cái gọi là “Ở phòng ngủ lớn nhất”, “Tạo điều kiện cho cậu ta ăn mặc, để cậu ta đi học”, “Được chăm sóc kỹ càng” cho Lục Tinh Hàn.
Quần chúng kinh ngạc đến ngây người.
Sau đó nữa, thợ quay phim quay cậu bé trở thành thói quen mỗi ngày, trong video bắt đầu xuất hiện lời thuyết minh: “Bây giờ là ngày thứ hai ngày 9 tháng 3, đã đến lúc lạnh nhất, tôi lo lắng đứa trẻ kia có thể chịu đựng được hay không.”
“Thông qua tiếng chửi bới đủ lớn của người nhà bọn họ, tôi biết cậu bé là được gửi nuôi, bọn họ dẫn cậu bé về đều là vì tiền đền bù gì đó, bộ quần áo đứa trẻ này thích nhất bị em họ giành mất rồi, còn bị người cậu và một đám người lớn đánh, đã mấy ngày không trở về rồi.”
“Sẽ chết sao?”
Các fan đã hoàn toàn sụp đổ.
Lâm Tri Vi chống mặt bàn cúi người xuống, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, cô cắn chặt môi.
Lục Tinh Hàn sốt ruột đến luống cuống, chân tay lúng túng ôm cô an ủi: “Bé cưng, em không sao.”
Lâm Tri Vi níu chặt quần áo cậu, trong đầu toàn là đêm tuyết đó, lúc cô xông vào phòng khám, nhìn thấy tay cậu toàn vết nứt nẻ, bệnh đến ngơ ngác, bộ dạng ngơ ngẩn rơi nước mắt nhìn cô.
Giọng của thợ quay phim dần ổn định, đoạn video cuối cùng nhảy đến vài ngày sau.
“Hôm nay tôi rất vui, nhìn thấy đứa trẻ kia được đón đi rồi, chính là bây giờ…”
Trong hình ảnh, ban công trống không, ống kính chuyển đến dưới lầu, trên người cậu bé mặc bộ quần áo mới thật dày, cô gái tuổi hơi lớn hơn một chút đứng bên cạnh cậu bé.
Cô gái vô ý ngẩng mặt lên, dịu dàng xinh đẹp, quen thuộc như vậy.
Một tay cô xách túi nhỏ của cậu bé, một tay nắm chặt lấy tay cậu bé. Sáng sớm mùa đông lạnh lẽo rất yên tĩnh, không có tạp âm, lờ mờ nghe được cô nói: “Nhóc con, chúng ta về nhà.”
“Về nhà!” Cậu bé nhảy lên ôm lấy cô, quấn quýt trước sau như chú cún con: “Chúng ta về nhà!”
Cậu bé lại dính sát vào hỏi: “Sau này không xa nhau nữa được không?”
Cô gái vỗ đầu cậu bé, ôm lấy cậu: “Không rời xa.”
Hai bóng dáng non nớt xa dần ống kính, mãi đến khi biến mất ở ngã rẽ, cuối cùng thì không nhìn thấy nữa.
Thợ quay phim im lặng hồi lâu rồi thở dài, mỉm cười với cảnh vật mù mịt, trống rỗng: “Thật tốt, hy vọng sau này còn có thể thấy hai người bọn họ, hy vọng nguyện vọng của đứa trẻ có thể thực hiện, không rời xa cô ấy.”
Tất cả video được phát xong xuôi.
Thợ quay phim để lại một câu nói trong Weibo: “Không ngờ đứa trẻ năm đó vô tình quay được, sẽ dùng cách này quen biết lại lần nữa. Tất cả những việc trải qua tôi tận mắt thấy trong thời gian cậu ta được gửi nuôi, với tư cách là người chứng kiến toàn bộ quá trình, tôi không thể cho phép sự thật bị bóp méo. Việc tôi có thể làm rất ít, chỉ có thể dùng những thứ này gửi cho đứa trẻ năm đó và chị gái đón cậu ấy rời khỏi.”
Bằng chứng như núi, các fan khóc lóc điên cuồng, người qua đường kinh ngạc đau lòng, thủy quân và các antifan đóng băng hoàn toàn.
Viên Mạnh lau khóe mắt, lén nhìn hai người im lặng ôm lấy nhau, lặng lẽ dùng danh nghĩa phòng làm việc công khai phần cuối cùng.
Các hàng xóm ở thành phố Giang nơi Lâm Tri Vi và Lục Tinh Hàn ở trước đây, líu ríu tập hợp trước ống kính, bà một câu tôi một lời bổ sung lẫn nhau…
“Lục Tinh Hàn là được con gái nhỏ nhà họ Lâm nuôi lớn! Người mẹ đó của cậu ta một năm chưa về được hai lần, căn bản không quan tâm cậu ta, nếu không phải là con gái nhỏ nhà họ Lâm ở sát vách nuôi thì có lẽ đói chết rồi!”
“Mẹ cậu ta tạo nghiệp, bà nội kia của nhà họ Lâm cũng rất cay nghiệt, hai đứa trẻ đều vô cùng khổ, trước kia chúng tôi còn không quen nhìn, thấy hai người bọn họ ở cùng nhau truyền qua không ít tiếng xấu, giờ quay đầu ngẫm nghĩ lại thật hối hận.”
“Đúng vậy, lúc đó biết là rảnh rỗi nói bậy bạ lung tung, con gái nhà họ Lâm cũng không dễ dàng nuôi dưỡng Lục Tinh Hàn lớn chút xíu như thế đến bây giờ có triển vọng thế này.”
“Hai đứa trẻ này cũng không cha không mẹ như nhau, ôm nhau mà lớn lên, thật đáng thương.” Bác gái nghĩ cái gì đó, thở dài nói thêm một câu: “Đơn thuần nhất, sạch sẽ nhất.”
Lần này pháo hoa này nổ lớn nhất, sáng nhất, đồng thời theo đó cũng kết thúc mọi chuyện.
Trong phòng làm việc tràn ngập tiếng điện thoại, tiếng bàn phím, tình huống dư luận đang rối như dây cũng từng bước được đưa về quỹ đạo.
Hai lần âm mưu bôi xấu người khác đến cùng đều có thể ngược gió mà đảo ngược trong thời cơ thích hợp nhất, không phải nhiều lời, đánh thẳng vào trung tâm, nhanh chóng đập tan tất cả lời bịa đặt bôi nhọ.
Nước bẩn hất lên người Lục Tinh Hàn lăn rơi đầy đất, trên người không dính một chút nào.
Lục Tinh Hàn nhắm mắt lại, cuối cùng người trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại, dựa vào bên ngực cậu nhỏ giọng nức nở.
Trái tim cậu giống như bị nghiền thành mảnh vụn, lại trộn lẫn với mật ngọt, vo thành một cục ngọt ngào, mềm mại dính dính.
“Bé cưng, mắt sắp sưng rồi.” Lục Tinh Hàn nâng mặt cô lên nhìn kỹ: “Sưng thành quả đào nhỏ rồi.”
Lâm Tri Vi trừng mắt nhìn cậu: “Sưng thì sưng, chị khóc vì nhóc con của chị mà.”
Lục Tinh Hàn ngồi trước mặt cô: “Đó không phải em.”
Lâm Tri Vi mím môi: “Khi đó là nhóc con nhỏ, em… em là nhóc con lớn.”
Lục Tinh Hàn ôm chân của cô: “Không được, nói như vậy em sắp ghen rồi!”
Cậu nhíu mày lên án: “Chỉ em thôi.”
Đúng lúc Hà Vãn bưng cà phê khoan thai đi đến, sự việc được giải quyết khiến trong lòng cô ấy cũng thoải mái nhưng lại vô cùng chua xót vì hai người họ. Sau khi cô ấy nghe thấy lời này không nhịn được nhỏ giọng nói: “Đợi Vi Vi của chúng ta sinh cho cậu một đứa con trai thì lúc ấy làm sao xử lý được, nhóc con còn càng nhỏ hơn…”
Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi cùng lúc sững sờ, đồng thời ngẩng đầu lườm qua.
Hà Vãn toát mồ hôi lạnh cả thân, rụt cổ lại mau chóng trốn đi.
Môi Lục Tinh Hàn mấp máy, muốn nói gì đó nhưng chợt có người trong phòng làm việc kinh ngạc kêu lên: “Hứa Đại? Cô Hứa Đại vừa đăng một tin Weibo!”
Viên Mạnh chiếu lên màn hình lớn trên tường.
Một phút trước, Hứa Đại đã đăng một weibo dài kèm video, bình tĩnh giải thích kỹ càng về việc khó khăn bà từng trải qua ở Canada.
“Tôi cho rằng một trận bão tuyết đã khiến tôi gặp được hình dạng đẹp nhất của tình yêu.”
“Vừa biết, hóa ra càng khó khăn hơn và trân quý hơn những gì tôi nhìn thấy, nếu là bông hoa vất vả nở ra trong khe đá, vậy thì tôi hy vọng, đừng có người nhẫn tâm đả kích nữa.”
“Suy cho cùng… Cô ấy nuôi cậu ấy lớn, cậu ấy yêu thương cô ấy cả đời, sẽ không bị thay đổi vì bất kỳ trở ngại nào.”
Trong video, cảnh tượng máy giám quay được mãnh liệt đập vào mắt.
Lục Tinh Hàn cõng Lâm Tri Vi ngã quỵ xuống trên nền tuyết, lúc hôn mê còn ôm chặt nhau không buông.
Có người cắt tách hai tấm ảnh từ trong video ra.
Một tấm là dưới lầu nhà người cậu, Lâm Tri Vi nhỏ gầy dắt Lục Tinh Hàn rời khỏi.
Một tấm là trong biển tuyết mênh mông, Lục Tinh Hàn cao lớn cõng Lâm Tri Vi trở lại.
Chỉ kèm một câu nói, dùng câu của Hứa Đại…
“Cô nuôi cậu lớn lên, cậu yêu thương cô cả đời.”
Trận giông tố cuồn cuộn từ lúc công khai yêu đương gây ra này đạt đến đỉnh điểm vào giờ phút này.
Lục Tinh Hàn đứng dậy: “Nên kết thúc rồi, người em cần trả lời duy nhất là các fan.”
Cậu quay đầu lại cười, đưa tay ra: “Vi Vi, giữ máy giúp em.”
Lâm Tri Vi chọn bên cửa sổ có ánh sáng tốt, nghiêm túc sửa sang cho Lục Tinh Hàn, chăm chú phối hợp quần áo, càng nhìn càng đẹp, cúi đầu hôn một cái, vỗ vỗ cậu: “Bắt đầu đi.”
Ống kính sáng lên.
Vẻ mặt của Lục Tinh Hàn không thay đổi, vẫn duy trì sự thoải mái giống ban nãy, nhìn cô cười: “Trang điểm cho em đẹp như vậy.”
Lâm Tri Vi nói khẽ: “Không phải quay video cho fan sao? Phải trịnh trọng chút.”
Hai tay Lục Tinh Hàn đặt trên đầu gối, chậm rãi đan vào nhau, cậu nhìn thẳng vào ống kính: “Ra mắt ba năm, tôi cảm ơn sự quý mến của mọi người, các bạn đều đã biết những hạnh phúc của tôi, đau khổ tôi từng trải qua rồi.”
“Từ khi ra mắt đến giờ, đây hẳn là lần đầu tiên mang đến phiền phức lớn như vậy cho các bạn, nhưng tôi bảo đảm đây sẽ là lần cuối cùng.”
“Yêu cầu của tôi với chính mình trước sau không thay đổi, không muốn trở thành đối tượng trong mộng gì cả, mà là có thể mang đến hy vọng trở nên tốt hơn cho các bạn.”
Ánh mắt cậu dịu dàng nhìn người đứng sau ống kính: “Ngay cả một người như tôi, là một sinh mệnh không được mong đợi nhưng cũng có thể có được người phụ nữ tốt nhất thế giới, có thể được cô ấy yêu.”
“Các bạn hẳn là càng hạnh phúc hơn.”
Lâm Tri Vi đối mặt với cậu không hề chớp mắt.
Lục Tinh Hàn cong môi lên, đưa tay ra: “Vi Vi, qua đây.”
Lâm Tri Vi mở to mắt, hơi do dự.
Cậu bình tĩnh: “Đến bên cạnh em.”
Lâm Tri Vi đan chặt tay, chậm rãi đi đến trước ống kính, được cậu dắt vào, cô nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh.
Tất cả mọi người trong phòng làm việc ngừng công việc trong tay lại, cùng lúc nhìn qua bên này.
Lục Tinh Hàn vén mái tóc dài của cô ra sau tai, si mê nhìn chằm chằm vào hai mắt cô, lại đối mặt với ống kính lần nữa: “Chính thức giới thiệu một chút với mọi người, đây là công chúa nhỏ nhà tôi.”
“Bất kể chấp nhận hay không chấp nhận, các bạn đừng tổn thương cô ấy, cũng đừng làm tổn thương chính mình.” Ánh mắt cậu trong sáng: “Có bất kỳ bất mãn gì thì chứ nhắm vào tôi.”