Chương 361: Hai mẹ con cực phẩm
Trên bàn cơm, chỉ nghe thấy giọng nói của Thiệu Thu, ngoài ra còn có tiếng cười cực kỳ khoa trương của bà ta, Lâm Bằng cảm thấy hơi mất thể diện, dường như Lâm Thiển Hạ cũng không muốn nói gì.
Chỉ có Tống Cầm vẫn luôn đối đáp lấy những vấn đề mà Thiệu Thu đưa ra.
Các vấn đề mà Thiệu Thu đề cập đều xoay quanh đến quần áo và cách ăn mặc của phụ nữ. Khi bà ta chú ý đến chiếc nhẫn kim cương cực kỳ lấp lánh và đẹp đẽ của Tống Cầm, bà ta không khỏi tò mò hỏi một chút: “Chiếc nhẫn kim cương này rất đẹp! Tôi đã chú ý từ lâu, bà thông giá mua ở đâu và bao nhiêu tiền vậy?”
Sắc mặt của Tống Cầm hơi kinh ngạc, sau đó bà ấy nở nụ cười: “Đây là nhẫn kim cương gia truyền của nhà chúng tôi. Ngoại trừ gia tộc của chúng tôi thì không được bày bán trên thị trường.”
Thiệu Thu xấu hổ lập tức hơi đỏ mặt. Chỉ có điều, da mặt của bà ta cũng đủ dày, cho nên bà ta ngượng ngùng cười hai tiếng thì chuyện này liền trôi qua như vậy.
Lâm Thiển Hạ ở bên cạnh vẫn luôn nghiêm túc chọn lựa một ít thức ăn để đút cho cô nhóc ăn.
Lâm Mộng Di vẫn luôn ngồi bên cạnh cô, cô ta giả vờ bày ra dáng vẻ thục nữ, ăn bất cứ món ăn nào cũng tỏ ra dáng vẻ cực kỳ nhã nhặn mà ăn từng miếng nhỏ.
Vốn dĩ Tống Cầm không hề biết trước kia cô ta là hạng người gì, không khỏi khen một câu: “Bà thông gia, con gái út của bà thật sự là một cô gái ngoan ngoãn!”
Câu nói này khiến động tác đang ăn cơm của Lâm Thiển Hạ dừng lại. Quyền Quân Lâm ở bên cạnh lập tức nhìn cô, bàn tay anh lại nắm lấy tay cô ở dưới mặt bàn, âm thầm an ủi cô.
Lâm Mộng Di được khen, cô ta lập tức mím môi cười một tiếng: “Cảm ơn sự khích lệ của dì.”
Trong ánh mắt của Thiệu Thu cũng toát ra sự mừng rỡ. Nói như vậy, ảnh hưởng trong lần gặp mặt đầu tiên của con gái bà ta ở trước mặt gia đình giàu có này vẫn có thể chấp nhận được.
Ánh mắt của Lâm Mộng Di lặng lẽ rơi ở trên người Quyền Quân Lâm. Mặc dù ánh mắt của Quyền Quân Lâm dịu dàng nhưng đều rơi trên người hai mẹ con Lâm Thiển Hạ ở bên cạnh. Từ đầu đến cuối, ngay cả một cái liếc mắt anh cũng không dành cho cặp mẹ con cô ta ở phía đối diện.
“Thiển Hạ, ngày thường con có thể đeo những trang sức bác tặng lần trước. Bộ trang sức dành cho hôn lễ đã được chế tác xong và sẽ được gửi về từ nước ngoài sau vài ngày nữa.” Tống Cầm trông thấy trên người Lâm Thiển Hạ cực kỳ giản dị cho nên bà ấy cảm thấy hơi đau lòng.
“Dạ được! Cám ơn bác gái.” Lâm Thiển Hạ mím môi cười một tiếng.
Thiệu Thu và Lâm Mộng Di ở bên cạnh nhìn nhau, không khỏi đố kị không thôi. Đây chính là một kiệt tác hiếm có của một danh gia vọng tộc chân chính! Thậm chí còn chưa kết hôn mà cô đã được tặng nhiều trang sức kim cương quý giá như vậy.
“Sau này, nếu con yêu thích vật nào trong gia tộc thì con cũng có thể tùy ý lấy để kết hợp với quần áo một chút. Dù sao mọi thứ trong nhà cũng sẽ là của con thôi.” Ông Quyền cũng lên tiếng nói.
Câu nói này của ông ấy quả thực chính là thừa nhận Lâm Thiển Hạ đã trở thành một thành viên của nhà họ Quyền. Sau này, nếu cô muốn cái gì thì bọn họ cũng sẽ cho cô.
Điều này khiến Lâm Mộng Di hơi ghen tỵ, cô ta cũng được xem là một thành viên trong gia tộc họ Sở nổi tiếng ở lĩnh vực đá quý, nhưng lại bị đối xử khắt khe không biết bao nhiêu. Cho dù là mượn trang sức ở cửa hàng của gia tộc nhà chồng thì cô ta cũng phải đăng ký, còn không được xem là của bản thân.
Nhưng bây giờ, Lâm Thiển Hạ còn chưa gả cho một thành viên trong một gia tộc nổi tiếng trong ngành trang sức đá quý, cô đã trở thành con cưng của gia tộc danh giá này.
Trong lòng Lâm Mộng Di thực sự cảm thấy rất khó chịu, chuyện này còn đau đớn hơn việc vả vào mặt cô ta hai bạt tai.
Cô ta cũng đã trông thấy toàn bộ người lớn trong nhà họ Quyền đều vô cùng hào phóng, bọn họ còn tốt hơn nhà họ Sở gấp hàng ngàn lần!
Nếu như… Nếu như sau này cô ta có thể quyến rũ được Quyền Quân Lâm thì cô ta cũng không đòi hỏi gì cả. Cô ta chỉ mong anh có thể cho cô ta đủ tiền để tiêu là được rồi. Hơn nữa, cô ta sẽ sinh thêm một đứa con cho anh, vậy thì chắc chắn cô ta cũng sẽ được cưng chiều ở trong lòng bàn tay của mọi người trong nhà họ Quyền!
Trong lòng Lâm Mộng Di xuất hiện một ít suy nghĩ độc ác.
Thiệu Thu cũng không ngờ Lâm Thiển Hạ lại có địa vị quan trọng như vậy trong lòng mọi người của gia tộc quyền quý này.
Lâm Bằng rất vui vẻ. Điều này cũng mang ý nghĩa rằng một khi gia đình ông ấy có người con rể này thì sau này công ty của ông ấy có thể thuận lợi phát triển hơn. Đối với ông ấy mà nói, mặc dù ông ấy không thiếu tiền, nhưng nếu có thể thành công trong cuộc sống này thì đó cũng chính là một sự kiện cực kỳ vinh dự xứng đáng.
Ở trong lòng Lâm Bằng cũng đã âm thầm suy nghĩ một chuyện. Sau khi ông ấy già đi, ông ấy cũng không có con trai, cho nên công ty của ông ấy cũng sẽ để lại cho hai cô con gái thừa hưởng. Ông ấy quyết định đợi đến khi mình già yếu, ông ấy sẽ phân chia tám mươi phần trăm cổ phần công ty cho Lâm Thiển Hạ và hai mươi phần trăm bất động sản cho vợ sau và con gái út.
Về vấn đề này, ông ấy quyết định để luật sư của mình lập di chúc càng sớm càng tốt.
Xem như đã ăn xong bữa cơm này, ông cụ Quyền muốn trở về nhà để nghỉ trưa, cho nên bọn họ quyết định chia tay ở cửa ra vào.
Lâm Thiển Hạ và Quyền Quân Lâm muốn dẫn cô nhóc đến công viên giải trí ở gần đó. Thiệu Thu lập tức nhân cơ hội đó mà lôi kéo Tống Cầm, cũng như rất nhiệt tình trò chuyện với bà ấy. Bà ta muốn lôi kéo một chút tình cảm của một bà chủ trong gia tộc giàu có này. Sau này, bà ta có làm chuyện gì, ví dụ như đến công ty của gia đình bà ấy để mua trang sức thì có thể chiết khấu một chút cho bà ta.
Tống Cầm vẫn luôn bị bà ta quấn lấy. Cho đến khi tài xế dừng xe ở bên cạnh một lúc lâu, Tống Cầm mới tìm được một lý do để lên xe rời đi.
Lâm Bằng ở bên cạnh thực sự cảm thấy rất mất mặt vì lại có một người vợ vừa tham lam quyền thế vừa đầy mưu mô như vậy. Bây giờ ông ấy cũng rất bất đắc dĩ, chỉ hận lúc trước vì sao bản thân lại cưới bà ta mà thôi.
“Vừa rồi em trò chuyện cùng bà Tống lâu như vậy làm gì? Người ta đã vội vã rời đi mà em còn lôi kéo bà ấy làm gì nữa.” Lâm Bằng tức giận nói.
“Chúng em đang trau dồi tình cảm! Sau này, hai nhà sẽ là là thông pagia thì em tâm sự nhiều một chút cũng không được sao?” Thiệu Thu cũng không cho rằng bà ta làm như vậy là sẽ mất mặt như thế nào.
“Hôm nay, em mang theo Mộng Di cố ý đến đây. Em biết Thiển Hạ vốn không mời hai người mà.” Lâm Bằng dạy dỗ.
Thiệu Thu cười giễu một câu: “Con bé không mời em cũng không đồng nghĩa với việc hai mẹ con em không thể đến. Nói như thế nào đi chăng nữa thì con bé cũng phải gọi em một tiếng mẹ kế! Mộng Di lại là em gái của nó thì con bé còn dám nói gì sao?”
Lâm Bằng cũng không lay chuyển được bà ta mà ông ấy cũng không thể làm gì khác hơn cho nên nói: “Mau về nhà.”
Lâm Mộng Di vẫn đang cúi đầu nghịch điện thoại di động ở bên cạnh, Lâm Bằng cũng gọi một tiếng: “Mộng Di, về nhà thôi.”
Lâm Mộng Di xem tin tức trên internet, sự việc Sở Trạch Hiên đưa tình nhân đến bệnh viện kiểm tra đã bị phóng viên chụp lén. Lúc này, tin tức này đã được lan truyền rầm rộ trên internet!
Tất nhiên, tin tức cũng đề cập đến người vợ trước của anh ta, Lâm Mộng Di không ngờ Sở Trạch Hiên lại đổ những sai lầm này lên người cô ta để bảo toàn danh tiếng của mình.
Trong bản tin đó cũng ám chỉ cô ta đã ngoại tình trước, Lâm Mộng Di tức giận đến mức sắc mặt như thể sắp bùng nổ, so sánh với sự tàn nhẫn này, cô ta chưa từng gặp qua người đàn ông cặn bã bỉ ổi hơn Sở Trạch Hiên.
Năm đó là mắt của cô ta bị mù cho nên hết lần này tới lần khác mới tranh giành anh ta. Nếu không phải như vậy thì người rơi vào kết cục như lúc này cũng không phải cô ta mà lại chính là Lâm Thiển Hạ.
Toàn bộ nỗi hối hận bây giờ cũng đã trở nên quá muộn màng rồi. Ngược lại, Lâm Thiển Hạ lại trở thành người giành được chiến thắng lớn nhất. Chỉ có điều, Lâm Mộng Di biết rằng cô ta sẽ dùng cả đời này để quyến rũ Quyền Quân Lâm. Chỉ cần cô ta không từ bỏ thì kiểu gì người đàn ông này cũng sẽ cắn câu thôi.
Cô ta là người phụ nữ đã từng kết hôn qua nên cô ta biết cảm giác mới mẻ của người đàn ông chỉ thoáng lướt qua như một cơn gió rồi anh ấy sẽ lập tức tìm cho mình thêm ba hay bốn người phụ nữ khác. Bây giờ cô ta chỉ cần chờ đến khi Quyền Quân Lâm chán ghét Lâm Thiển Hạ thì cô ta sẽ nhân lúc vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm để chiếm lấy vị trí của cô ấy, sớm muộn gì thì cô ta cũng sẽ thành công thôi.
Thứ mà cô ta có chính là sự kiên nhẫn, hãy chờ xem! Bây giờ cô ta chỉ cần chăm sóc cơ thể thật kỹ lưỡng và ăn mặc xinh đẹp hợp mốt xuất hiện trước mặt Quyền Quân Lâm để thu hoạch được cảm tình của anh ấy nữa là được.
Chương 362: Mượn rượu để tăng thêm sự can đảm
Trong sân chơi, Lâm Thiển Hạ kín đáo mang khẩu trang vào, trong khi Quyền Quân Lâm dắt cô nhóc đến sân chơi dành cho trẻ em ở bên cạnh. Đứng trong nhóm phụ huynh, người đàn ông này đặc biệt trông rất bắt mắt.
Tâm trạng hôm nay của Lâm Thiển Hạ thực sự không được tốt lắm, đặc biệt tức giận bởi vì hành động của hai mẹ con Thiệu Thu.
Quyền Quân Lâm đang đứng cách đó không xa, cô nhóc cũng đã chơi xong khiến cả người đầy mồ hôi, ngồi trên cổ ba, khuôn mặt nhỏ nhắn cười trông giống như một chú mèo con.
“Mẹ, nhìn con… Mẹ mau nhìn con đi!” Cô nhóc đắc ý giơ một cánh tay nhỏ lên.
Lâm Thiển Hạ ngẩng đầu nhìn qua, không khỏi mỉm cười một tiếng, đứng dậy bước tới, nói với cô bé: “Xuống đây.”
“Con không muốn, con muốn cưỡi ngựa.” Cô nhóc ôm trán của ba, khuôn mặt nhỏ trốn trong mái tóc đen như mực của anh, không muốn xuống.
Quyền Quân Lâm cõng cô nhóc một mạch đến chiếc xe mới đặt cô bé xuống đất. Lúc này, Tống Cầm đã gọi điện thoại đến bảo bọn họ mau trở về nhà ăn cơm, mới một buổi chiều không gặp mà bà ấy đã nhớ cháu gái rồi.
Trở về nhà họ Quyền, Quyền Quân Lâm biết tâm trạng của cô không tốt, cho nên anh tìm một lý do nói với mẹ mình rồi đưa Lâm Thiển Hạ ra ngoài giải sầu.
Quyền Quân Lâm đã đặt chỗ trong một nhà hàng cao cấp, ngồi vào trong xe, anh nghiêng người qua an ủi: “Em đừng tức giận vì hai mẹ con bọn họ, không đáng đâu. Anh sẽ đề cập chuyện này với ba mẹ về những chuyện bọn họ đã làm trong quá khứ. Anh tin rằng ba mẹ anh cũng sẽ không quan tâm bọn họ đâu.”
Lâm Thiển Hạ biết vốn dĩ loại người này không còn cách nào khác, cô chỉ có thể trốn tránh bọn họ mà thôi.
“Em không sao.” Lâm Thiển Hạ lắc đầu cười nói.
Quyền Quân Lâm thực sự rất yêu thương cô và luôn chịu đựng hai mẹ con bọn họ nhưng anh lại không thể làm gì họ. Ngược lại, bọn họ luôn được nước làm tới.
Cũng giống như bữa cơm hôm nay, rõ ràng chính bọn họ là những người mặt dày không được mời nhưng vẫn đến.
Sau bữa tối, anh nhận được điện thoại của Tống Cầm bảo rằng cô nhóc đã ngủ quên trong phòng của bọn họ.
Lâm Thiển Hạ nghĩ đến chuyện hôm nay cô nhóc vui vẻ nên cả ngày không ngủ được chút nào. Nếu lúc này con bé ngủ quên thì chắc chắn sẽ không tỉnh lại vào nửa đêm đâu.
Ý của Tống Cầm chính là để cô bé ngủ lại ở đó với bọn họ. Tất nhiên là Lâm Thiển Hạ đồng ý. Bây giờ, cô chuẩn bị sắp kết hôn với anh nên có một số việc cần hai người phải hòa hợp.
Lâm Thiển Hạ và Quyền Quân Lâm trở về biệt thự, biệt thự to như vậy, không có tiếng nói cười của trẻ con khiến nơi đây có vẻ hơi vắng lặng một chút, nhưng đêm nay, ở đây cũng lộ ra một bầu không khí mập mờ.
Vừa rồi trong nhà hàng, bởi vì buồn bực trong lòng cho nên Lâm Thiển Hạ đã uống một ly rượu đỏ, muốn tâm trạng trở nên tốt một chút.
“Đêm nay, em ngủ ở đâu?” Quyền Quân Lâm trầm giọng hỏi, trong giọng nói lộ ra sự khàn đặc và chờ mong.
Lâm Thiển Hạ cũng nghe hiểu được ý của anh, thật ra cô thực sự không muốn để cho anh chờ đợi thêm nữa. Mặc dù sau khi kết hôn, anh vẫn sẽ tôn trọng cô, nhưng làm như vậy là không công bằng đối với anh.
Cô là vợ của anh, cô cũng nên làm tròn nghĩa vụ của một người vợ.
“Trong nhà anh còn rượu không?” Lâm Thiển Hạ đột nhiên hỏi.
Quyền Quân Lâm khẽ giật mình, theo, vừa nghĩ tới ý của cô thì anh cười khổ một tiếng: “Có!”
“Em muốn uống thêm một chút rượu vang đỏ, được chứ?” Lâm Thiển Hạ hỏi.
Làm sao Quyền Quân Lâm không đồng ý với cô được, thậm chí anh cũng hơi vui mừng. Cho dù cô dùng cách gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không để ý, chỉ cần cô tình nguyện làm như thế mà thôi.
Lâm Thiển Hạ cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo của mình, cô xấu hổ cắn môi nói: “Em đi tắm trước, anh mở một chai rượu đỏ ở trong phòng đi!”
Nói xong, cô xấu hổ bỏ chạy lên lầu. Đối với cô mà nói, chuyện này khiến cô thực sự cảm thấy rất khó xử.
Quyền Quân Lâm hơi thở dài một hơi, anh bước đến tủ rượu ở lầu một, chọn ra một chai rượu đỏ ngon nhất mang lên lầu.
Lâm Thiển Hạ chạy vào trong phòng khách dành cho mình, bởi vì quần áo của cô vẫn còn để ở đây. Cô đứng trước gương, ôm lấy gương mặt xinh đẹp đang đỏ bừng, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh.
Ở bên anh lâu như vậy, cuối cùng, cô cũng không muốn bị ám ảnh bởi những chuyện trong quá khứ, cô phải tin tưởng anh và phải tin tưởng vào tình yêu của họ.
Lúc Lâm Thiển Hạ đang chọn đồ ngủ, cuối cùng cô đã chọn một cái váy ngủ màu đỏ rượu mà ngày thường cô đã mua nhưng chưa từng mặc qua. Cái váy ngủ bằng tơ lụa mềm mại và quyến rũ, khi nó được khoác trên người cô thì chính là một cảnh tượng đầy quyến rũ.
Lâm Thiển Hạ bước từng bước một tới trước cửa phòng của anh, anh không đóng cửa, cô đẩy cửa bước vào.
Chỉ bắt gặp bóng dáng của Quyền Quân Lâm đang đứng trước cửa sổ ở sát đất, tư thế một tay đút vào túi quần, dáng người đẹp trai quyến rũ, toát ra khí chất người đàn ông trưởng thành.
Lâm Thiển Hạ bước từng bước một về phía anh ấy, hai ly rượu vang đỏ được đặt trên mặt bàn của chiếc ghế sô pha bên cạnh anh.
Quyền Quân Lâm cảm nhận được tiếng bước chân ở phía sau lưng, anh quay đầu lại. Hơi thở của anh gần như bị rút đi, ánh mắt của anh cũng ngây ngốc nhìn thẳng rồi không còn cách nào có thể rời khỏi người của cô được nữa.
Cô thực sự rất đẹp, là một sự tồn tại xinh đẹp nhất trong trái tim anh.
Lâm Thiển Hạ trông thấy dáng vẻ anh nhìn mình như vậy, cô hơi xấu hổ mà rũ mắt xuống: “Em… Có phải là em trông không được đẹp hay không?”
Dù sao thì cô vẫn còn có chút không tự tin. Bất kể là như thế nào, cô cảm thấy cô chưa đủ hoàn hảo trong khi anh lại hoàn hảo như vậy.
Quyền Quân Lâm bước nhẹ đến bên cạnh cô, hai tay ôm lấy bờ vai của cô, giọng nói nghiêm túc và chắc nịch: “Em là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng thấy trên đời.”
Lâm Thiển Hạ thật sự không dám nhận những lời nhận xét như vậy, chỉ có điều trong lòng của cô đang thực sự cảm thấy rất ngọt ngào. Cô có thể cảm nhận được đây là tiếng lòng chân thành của người đàn ông này, chứ không phải là cố ý nói ra để lừa gạt cô.
Quyền Quân Lâm thực sự rất muốn ôm cô vào trong lòng, nhưng đêm nay anh không thể vội vàng bởi vì anh không muốn làm cho cô sợ hãi.
Anh vươn tay cầm một ly đỏ đưa cho cô: “Rượu mà em thích đây.”
Lâm Thiển Hạ cầm lên, nhấp một ngụm rượu vào trong miệng. Đây quả nhiên là vị ngọt mà cô yêu thích, lòng cô trở nên ấm áp hơn. Người đàn ông này luôn nhớ những thứ mà cô yêu thích!
“Vâng! Uống ngon quá.” Lâm Thiển Hạ gật đầu, sau đó cô lại nhấp thêm vài ngụm vào trong miệng. Cô sợ lát nữa mình sẽ tiếp tục từ chối anh, cho nên cô phải uống say một chút để phối hợp với anh, để không từ chối và làm tổn thương anh thêm lần nữa.
Quyền Quân Lâm không khỏi đau lòng khi trông thấy dáng vẻ uống rượu vang đỏ lúc này của cô. Khi Lâm Thiển Hạ còn muốn uống tiếp cho tới khi nào hết thì mới thôi, anh đã vươn tay ra để giành lại ly rượu của cô: “Em đừng uống nhanh như vậy, cũng đừng uống nhiều như vậy. Anh không muốn bởi vì em muốn đón nhận anh mà lại làm tổn thương cơ thể mình như thế.”
Lâm Thiển Hạ không nhịn được uống một ngụm rượu, cô tỏ vẻ vừa đáng yêu vừa mê rượu nhìn anh nói: “Rượu này thực sự uống rất ngon, em hơi khát. Anh cho em uống thêm hai ly có được không?”
Quyền Quân Lâm cứ tưởng bản thân mình còn có thể kiên nhẫn thêm một lát, nhưng anh thực sự không nhẫn nhịn được trước dáng vẻ quyến rũ động lòng người này của cô.
“Em còn muốn uống nữa sao?”
“Vâng! Em muốn.”
Quyền Quân Lâm cầm lấy ly rượu của cô đặt xuống rồi cầm lấy ly của mình lên. Lâm Thiển Hạ trừng mắt nhìn, cô muốn hỏi rằng có phải anh không muốn cho cô uống thêm đấy chứ?
Có phải là rượu quá đắt cho nên anh mới không muốn để cho cô uống thêm không?
Nhưng đúng lúc này, Quyền Quân Lâm cũng đặt ly rượu xuống, anh cúi người tới gần cô. Lâm Thiển Hạ lập tức hiểu ra, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, anh dùng miệng mình để mời cô uống thêm rượu khiến cô cảm thấy cả người mình chưa bao giờ nóng như vậy…
Chương 363: Chuyện quá khứ bị lộ
Một đêm triền miên.
Sáng sớm, Lâm Thiển Hạ vừa mở to mắt, ánh nắng chiếu rọi lên gương mặt trắng nõn của cô, đồng thời, trong đáy mắt cô cũng lộ ra vẻ xấu hổ vừa nhìn đã thấy.
Cô quay đầu, nhìn người đàn ông vẫn còn ngủ say ở bên cạnh, trong nháy mắt sắc hồng lập tức bò lên trên khuôn mặt của cô, hơi thở trở nên hổn hển, cô cũng không dám nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Chuyện xảy ra tối hôm qua đã làm thay đổi tất cả mọi suy nghĩ của cô, để cô có thể đón nhận anh một lần nữa. Sự dịu dàng của anh đã đưa cô trở về thành một người phụ nữ bình thường.
Khóe miệng của Lâm Thiển Hạ nhếch lên cười, cực kỳ to gan giương mắt đánh giá người đàn ông này, quan sát những đường nét như được điêu khắc trên người anh, mỗi một nét vẽ đều giống như một kiệt tác của Thượng Đế.
Cô không khỏi nâng nhẹ tay lên phác họa lại những đường nét trên khuôn mặt anh. Lúc này, người đàn ông nắm chặt lấy tay của cô rồi ôm cô vào trong ngực. Lâm Thiển Hạ lập tức sửng sốt một chút, hóa ra anh đã tỉnh lại rồi!
Thật xấu hổ khi cô đã quan sát anh lâu như vậy.
“Em đang làm gì vậy?” Giọng nói thì thầm bên tai lộ ra khí chất quyến rũ.
Lâm Thiển Hạ lập tức khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình: “Không có gì, chỉ là em muốn nhìn anh một chút.”
Lúc này, trên khuôn mặt Quyền Quân Lâm lộ ra cảm giác thỏa mãn, anh rất hài lòng phản ứng tối qua của cô.
“Cả đời này, để cho em nhìn thỏa thích, anh là của em.” Quyền Quân Lâm khẽ cười lên tiếng.
Dường như Lâm Thiển Hạ cũng đang nói đùa, cô ngang ngược vòng tay qua ôm lấy cổ anh nói: “Được, anh là của em. Ngoại trừ em ra, anh hứa không được để cho bất kỳ người phụ nữ nào khác được phép ngắm nhìn anh đó.”
Quyền Quân Lâm đỡ trán nói: “Có em ở bên cạnh thì anh bằng lòng dùng cả quãng đời còn lại của mình.”
Lâm Thiển Hạ rúc vào trong ngực của anh, cong môi cười một tiếng: “Vâng!”
“Em có muốn rời khỏi giường để đi ăn sáng không?”
“Em không đói bụng… Còn anh thì sao? Em muốn ngủ một lát.” Lâm Thiển Hạ không muốn thức dậy lúc này, hiếm có cơ hội không có cô nhóc ở bên cạnh, cô cũng muốn cảm nhận xúc cảm nằm trên giường một lúc nữa.
Trong đáy mắt của Quyền Quân Lâm hiện lên sự vui vẻ: “Anh đói.”
Lâm Thiển Hạ chớp mắt: “Vậy anh có muốn ngồi dậy đi ăn chút gì hay không?”
Đôi mắt Quyền Quân Lâm sáng rực nhìn chằm chằm vào cô giống như cô chính là bữa ăn ngon của anh vậy, anh cúi đầu xuống nói: “Anh muốn ăn em!”
Lâm Thiển Hạ kịp phản ứng lại và lập tức muốn trốn tránh, nhưng người đàn ông này nào để cho cô trốn. Bên trong căn phòng, tiếng cười khúc khích vang vọng khắp nơi.
Sáng sớm, trong biệt thự đã tràn ngập không khí hoan lạc.
Giữa trưa, hai người mới quay trở về nhà họ Quyền, cô nhóc chơi rất vui vẻ ở đây, toàn bộ khu vườn lớn chính là sân chơi của cô bé. Hôm nay, ông Quyền còn dành ra một không gian trống để xây một sân chơi nhỏ cho cô bé! Sau này, dành riêng chỗ cho cô bé thỏa thích vui đùa trong những lúc ở lại đây.
Vào tháng tám, bộ phim mới của Lâm Thiển Hạ Bắt đầu được công chiếu. Ngay khi được phát sóng, bộ phim đã nhanh chóng trở thành hot search trong danh sách tìm kiếm ở ngày thứ hai và thu hoạch được rất nhiều lời khen tặng. Lâm Thiển Hạ cũng cực kỳ vui vẻ vì cô có thể đạt được thành tích như vậy khi lần đầu làm nữ chính.
Giờ phút này, ở nhà họ Lâm, Lâm Mộng Di đang nhàm chán tìm kiếm phim truyền hình để giết thời gian, cô ta lướt tới lướt lui mà cũng không phát hiện thấy có bộ phim nào hay. Phút chốc, cô ta lướt đến một trang phim, cô ta trông thấy một khuôn mặt quen thuộc trên poster bộ phim kia.
Đó là Lâm Thiển Hạ, Lâm Mộng Di lập tức ghen tị rồi ấn vào mở poster của một bộ phim, hóa ra là bộ phim truyền hình mới của Lâm Thiển Hạ đang được phát sóng. Hơn nữa, bộ phim đó còn được chấm điểm cao như vậy.
Bây giờ trong lòng Lâm Mộng Di cũng không biết dành bao nhiêu sự ghen tị dành cho Lâm Thiển Hạ. Bây giờ cô ấy làm chuyện cũng tốt đẹp, sắp gả cho Quyền Quân Lâm, mẹ chồng tương lai còn tặng cô ấy không biết bao nhiêu đồ trang sức quý hiếm, vả lại cô ấy còn có một đứa con nữa.
Phút chốc, đáy mắt Lâm Mộng Di hiện lên một sự chế giễu. Đúng rồi, đứa bé, chắc hẳn bây giờ Lâm Thiển Hạ đang rất đắc ý. Cô ta không thể để cho cô ấy đắc ý như vậy, cho nên cô ta muốn làm chút việc gì đó để ngáng chân cô ấy.
Lâm Mộng Di còn giữ số điện thoại của một phóng viên truyền thông ở lần trước, cô ta vươn tay bấm số gọi điện thoại cho người này.
“A lô, xin chào, cho hỏi là ai vậy?”
“Xin chào, tôi có một tin tức muốn nói cho anh, hoàn toàn miễn phí nha!”
“Ồ! Vậy cô hãy nói cho tôi biết tin tức của ai.”
“Tôi muốn nói đến scandal của nữ diễn viên đang nổi tiếng Lâm Thiển Hạ. Nghe nói bốn năm trước, cô ta trèo lên giường của một người đàn ông giàu có, sinh ra một đứa bé. Bây giờ, cô ta dựa vào đứa bé này để tìm ra người đàn ông này, để anh ta bỏ tiền đầu tư vào bộ phim truyền hình mới của cô ta, để cô ta trở nên nổi tiếng như lúc này.”
“Thật không? Cô có chứng cớ gì không? Đó là người đàn ông giàu có nào?”
“Không phải cô ấy đã được đưa tin với một người đàn ông bí ẩn nào đó trước đây hay sao? Người đàn ông đó chính là người trong giới đá quý và cực kỳ giàu có.”
“Được rồi, cảm ơn cô.”
“Không cần cám ơn, tôi chỉ cần sáng sớm ngày mai trông thấy một bản tin về Lâm Thiển Hạ là được.”
Nói xong, Lâm Mộng Di cúp điện thoại, khóe miệng nhếch lên một tia đắc ý. Một người mang thân phận nghệ sĩ giống như Lâm Thiển Hạ, bất kỳ một scandal nào cũng đều có thể biến cô ấy trở thành đề tài tranh cãi của người hâm mộ.
Bây giờ, thỉnh thoảng Lâm Mộng Di vẫn còn nghĩ đến đôi cẩu nam nữ Sở Trạch Hiên kia. Ngày nào cô ta cũng chửi rủa bọn họ, còn tự tay viết hai mảnh giấy dán lên trán hai con búp bê vải, cô ta hung hăng ghim kim vào từng con búp bê giống như đã phát điên vậy.
Bây giờ, giới truyền thông đang muốn tìm một ít scandal của một vài ngôi sao nổi tiếng để gia tăng số lượt truy cập vào trang báo của họ. Tất nhiên,bọn họ sẽ không bao giờ bỏ qua tin tức này của Lâm Mộng Di. Bọn họ lập tức đi tìm hiểu tin tức về sự việc xuất ngoại lần trước của Quyền Quân Lâm. Đồng thời, bọn họ cũng đã xác định được rằng Lâm Thiển Hạ vừa khiêm tốn vừa chưa nổi tiếng ở trong nước vào lúc ấy.
Điều này đã khẳng định một điểm. Nếu như đứa bé này là của bọn họ thì như tin tức mà Lâm Mộng Di cung cấp, Lâm Thiển Hạ cố tình mang thai con của người đàn ông này. Sau đó, cô ấy lợi dụng đứa bé làm vật ràng buộc để yêu cầu người đàn ông trong giới đá quý này đầu tư cho bộ phim mới và lăng xê cô ấy nổi tiếng.
Cũng không có ai chứng minh những chuyện trong giới giải trí là thật hay giả, nhưng chỉ cần bọn họ có thể kiếm được một ít lượng truy cập từ người xem thì bọn họ cũng không sợ đắc tội với người khác.
“Ông chủ, bản thảo đã viết xong, tối nay chúng ta thật sự phải đăng tải lên sao?”
“Đúng sáu giờ tối nay, đăng tải đúng giờ.”
Buổi tối, Lâm Thiển Hạ và Quyền Quân Lâm ăn cơm ở nhà họ Quyền, tối nay cô nhóc vẫn còn muốn ngủ ở đây, bởi vì ở đây có rất nhiều thứ để vui chơi và những món ăn ngon, ông bà đều rất cưng chiều cô bé!
Lâm Thiển Hạ trông thấy con gái mình được người khác chăm sóc như vậy, tất nhiên cô cảm thấy rất yên tâm. Những năm qua, cô cũng đã học được cách buông bỏ và nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.
Cô và Quyền Quân Lâm cùng nhau về nhà, vừa mới lên xe, điện thoại di động của cô vang lên âm thanh thông báo tin nhắn đến, cô cầm lên xem thì trông thấy người gửi chính là quản lý của cô, chị Lý gửi đến. Đó là một đường dẫn đến một bài báo đưa tin scandal về cô.
Lâm Thiển Hạ bấm vào và xem qua một chút. Sau khi đọc toàn bộ bài báo, cô chỉ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, là ai đã tung ra tin tức về cô như thế? Để giới truyền thông viết rồi đưa tin lung tung như thế?
“Thật kinh tởm.” Lâm Thiển Hạ tức giận đến mức muốn mắng người.
“Sao vậy?” Quyền Quân Lâm lo lắng nhìn cô.
“Truyền thông lại viết linh tinh.” Lâm Thiển Hạ cắn môi không nói nên lời.
“Viết cái gì?”
“Cũng không biết bọn họ khai thác từ đâu rất nhiều chuyện liên quan tới em và anh, viết rằng năm đó là em dụ dỗ anh, cố tình mang thai đứa con của anh. Sau vài năm âm thầm tự nuôi nấng, em mang theo đứa bé để đi tìm anh và đòi hỏi anh phải đầu tư vào bộ phim mới của mình cũng như phải được đóng vai nữ chính.”
Lâm Thiển Hạ chỉ có thể câm lặng trước chuyện này.
Chương 364: Bà Quyền
Tin tức này thoạt nhìn đã biết chính là kiệt tác của người ác ý gây nên. Bây giờ, Lâm Thiển Hạ đã đứng vào trong vầng hào quang của giới giải trí. Bất kể ai cũng có thể ghen ghét cô cũng như có một số người biết chuyện cũng có thể vạch trần sự việc này ra, tạo thành ác cảm mà những người hâm mộ dành cho cô.
Quyền Quân Lâm cũng nhíu chặt đôi lông mày. Bất kể là ai ác ý gây ra tổn thương cho cô, chỉ cần anh biết đó là ai thì chắc chắn anh sẽ không bỏ qua người này.
“Em yên tâm, chuyện này cứ giao cho anh giải quyết.” Quyền Quân Lâm xoa dịu cô. Là một nhân vật chính trong câu chuyện này, chắc chắn anh phải đứng ra ngăn cản toàn bộ mưa gió thay cô. “Anh muốn làm gì?” Lâm Thiển Hạ cũng lo lắng cho anh, bởi vì anh cũng bị liên luỵ. Bây giờ, rất nhiều người hâm mộ đều đang đồng cảm với anh, mà vốn dĩ anh không cần sự đồng cảm này.
“Đừng lo lắng, anh có cách giải quyết của riêng mình.” Quyền Quân Lâm An an ủi rồi đặt một nụ hôn trên môi cô: “Tất nhiên đối với chuyện này, cũng trùng hợp để anh tuyên bố với mọi người về hôn lễ của chúng ta, để chúng ta sử dụng sự thật vả vào mặt của người ở phía sau kia. Bất kể là ai và dùng phương thức gì để làm tổn thương em, anh sẽ để cho bọn họ biết mọi việc bọn họ làm đều là vô ích. Bởi vì anh yêu em hơn bất cứ điều gì khác ở trên đời.”
Sau Lâm Thiển Hạ nghe xong, trong lòng cô vô cùng cảm động. Những suy nghĩ buồn phiền hỗn loạn vừa rồi đã lập tức bình tĩnh trở lại nhờ sự an ủi của anh.
Làm việc trong giới giải trí, cô đã nhìn quen với chuyện giống như vậy rồi. Cho nên, có anh ở đây thì cô hoàn toàn có thể không cần quan tâm đến chuyện này nữa.
“Dạ được! Vậy giao việc này cho anh đi! Lâm Thiển Hạ cũng muốn để những người kia biết rằng bọn họ cứ việc hãm hại sau lưng cô đi! Cô sẽ không quan tâm nữa.
Trên internet, chuyện của Lâm Thiển Hạ vẫn còn đang tiếp tục trong quá trình lên men, rất nhiều người hâm mộ đều bắt đầu nghi ngờ nhân phẩm của cô. Chỉ có điều, cũng chính bởi vì chuyện này mà bộ phim mới của cô cũng nhân cơ hội này mà nổi tiếng, cũng xem như là trong được có mất đi!
Lâm Mộng Di trốn ở trong nhà, thỉnh thoảng lên mạng quan sát những người hâm mộ hết lần này đến lần khác vu khống và từ bỏ việc ủng hộ Lâm Thiển Hạ, cô ta cảm giác cực kỳ sảng khoái.
Cô ta chỉ mong trông thấy Lâm Thiển Hạ biến mất khỏi giới giải trí, cũng hi vọng cô gánh những tiếng xấu và những lời vu khống kia khiến người nhà họ Quyền sẽ chán ghét cô, để Quyền Quân Lâm chán ghét cô càng sớm càng tốt, mà cô ta cũng có cơ hội để quyến rũ Quyền Quân Lâm.
Qua một đêm, những đồn đoán về Lâm Thiển Hạ trên internet vẫn chưa kết thúc, ngược lại những người hâm mộ rất muốn trông thấy Lâm Thiển Hạ xuất hiện để giải thích chuyện này là như thế nào.
Một nhóm người hâm mộ theo dõi tin đồn đang chờ đợi cú kích cuối cùng. Bọn họ muốn quan sát một chút rằng cuối cùng Lâm Thiển Hạ là loại người như thế nào.
Sáng sớm, Lâm Thiển Hạ vẫn còn chìm sâu vào giấc ngủ. Tối qua cô thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, cô không ngờ người đàn ông cấm dục quá lâu vẫn vô cùng đáng sợ, dường như cô luôn không thể thỏa mãn anh.
Ngược lại, tinh thần của Quyền Quân Lâm lại cực kỳ tốt, anh cũng lướt internet để xem một số tin đồn. Anh gọi trợ lý lập tức chuẩn bị mở một cuộc họp báo, chỉ cần các phóng viên của giới truyền thông đều có thể tham gia và chiêu đãi hoàn toàn miễn phí.
Ngay khi thông tin này được tung ra ngoài, hầu như tất cả các đài truyền thông nổi tiếng và phóng viên truyền thông đều nhao nhao đổ về cửa lớn tập đoàn Quyền thị.
Bọn họ cũng đều biết, là tổng giám đốc của tập đoàn Quyền thị và cũng là một trong những nhân vật chính trong scandal lần này, cuối cùng là anh muốn nói điều gì? Có phải là anh muốn giành lại đứa con của mình và hẹn gặp Lâm Thiển Hạ tại toà án chăng? Hay anh sẽ kể lại cách Lâm Thiển Hạ đã sử dụng thủ đoạn gì để quyến rũ anh trong một đêm cách đây bốn năm về trước?
Bọn họ chỉ mong chuyện này phát triển càng lúc càng kịch liệt, để cho bọn họ kiếm đủ sức nóng thu hút sự quan tâm của mọi người.
Các phóng viên cũng không nghĩ tới sau khi họ đến đây, bọn họ lại còn được tiếp đãi nước uống, không khỏi có cảm tình khó giải thích với tổng giám đốc của tập đoàn Quyền thị này. Dù sao thì bọn họ cũng phải chạy thật xa để lấy tin tức, đây cũng là một công việc mệt mỏi.
Có thể được mời và còn đối xử tôn trọng với họ, đây cũng được xem là anh ấy tôn trọng công việc của bọn họ!
“Xin hỏi, khi nào ngài Quyền ra đây?”
Có người hỏi trợ lý.
“Xin chờ một chút, tổng giám đốc Quyền đang ở nhà, vừa mới đi thôi.”
“Bây giờ sắp mười giờ rồi, mỗi ngày tổng giám đốc Quyền đều đến công ty muộn như vậy sao?
“Đúng vậy! Bây giờ tổng giám đốc Quyền cực kỳ bận rộn. Chỉ có điều, ngài ấy không chỉ bận rộn với công việc mà còn bận bịu trong đời sống tình cảm của mình.” Trợ lý cũng nhận được sự đồng ý của Quyền Quân Lâm trước khi nói những lời này.
“Vậy chúng tôi có thể hỏi thăm anh một chút, tin tức lan truyền trên internet kia là thật hay giả? Bốn năm trước, tổng giám đốc Quyền thực sự bị Lâm Thiển Hạ lừa dối và còn sinh một đứa bé hay sao?”
“Chuyện này! Tôi chỉ sợ tổng giám đốc Quyền và bà Quyền cùng tới đây thì chúng ta mới có thể biết toàn bộ mọi chuyện ra sao.”
“Bà Quyền sao? Tổng giám đốc Quyền có vợ rồi sao? Ngài ấy kết hôn rồi hay sao?”
“Chuyện này, tạm thời tôi không thể trả lời được.”
Câu nói này của trợ lý khiến mọi người có mặt ở đây đều cảm giác đây là một tin tức siêu lớn, không ngờ rằng Lâm Thiển Hạ lại đụng đến một người đàn ông đã có gia đình. Hơn nữa, cô còn sinh con ngoài giá thú.
Có vẻ như sự nghiệp của cô sẽ bị hủy hoại sau scandal này! Sau này, sẽ còn ai xem trọng cô ấy nữa chứ?
Đúng lúc này, trợ lý nhận được một cuộc điện thoại, anh ta lớn tiếng nói: “Mọi người chờ một lát, tổng giám đốc của chúng tôi đã đến văn phòng làm việc rồi, sau đó ngài ấy sẽ xuống đây để giải thích rõ với mọi người ngay.”
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi, mong chờ anh xuất hiện ngay lập tức để giải thích mọi chuyện.
Một lát sau, Quyền Quân Lâm trong bộ vest chỉnh tề xuất hiện ở cửa, trong ánh mắt của anh cũng không hề tồn tại sự tức giận nào, mà ngược lại còn rất bình tĩnh.
Các phóng viên lập tức cầm lấy máy ảnh, nhao nhao chụp lấy chụp để dáng dấp tao nhã của tổng giám đốc này. Sau khi chính mắt bọn họ trông thấy người đàn ông này, bọn họ mới phát hiện toàn thân tràn đầy vẻ có học thức và khiêm tốn. Hơn nữa, anh còn mang khí chất khiến người khác phải ngưỡng mộ khi trông thấy.
Anh đặc biệt trẻ tuổi và cũng cực kỳ đẹp trai.
“Tổng giám đốc Quyền, ngài có ý kiến gì với chuyện trên mạng kia không? Ngài có thể lập tức nói với chúng tôi được hay không?” Một người đàn ông nóng lòng mở miệng.
“Đúng vậy! Bốn năm trước đã có chuyện gì xảy ra giữa ngài và Lâm Thiển Hạ, đứa bé kia là của ngài sao? Ngài tính giải quyết chuyện này như thế nào?”
“Chúng tôi đều muốn biết Lâm Thiển Hạ đã dùng thủ đoạn gì để quyến rũ ngài!”
“Ngài sẽ dùng thủ tục pháp lý để nhận lại con của mình hay sao?”
Từng câu hỏi sắc bén lần lượt được nêu ra, tất cả đều nhắm vào người đàn ông đang ngồi trong buổi họp báo, chỉ bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của anh trong khi nghe từng câu hỏi do đám người này đặt ra.
Cuối cùng, ánh mắt của anh quét qua đám người đang hỏi, hiện trường lập tức trở nên hoàn toàn yên tĩnh, toàn bộ những người có mặt ở đây đều đang chờ đợi câu trả lời của anh.
Như thể ánh mắt của anh tràn đầy khí chất uy nghiêm khiến người khác không dám nói xen vào.
“Chuyện giữa tôi và Thiển Hạ là bị ai đó bôi nhọ và vu khống một cách ác ý. Tôi đã gặp cô ấy từ bốn năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy thì tôi đã bị cô ấy mê hoặc rồi. Tôi điên cuồng theo đuổi và hy vọng cô ấy sẽ trở thành người phụ nữ của tôi. Chuyện đó hoàn toàn chính xác, giữa chúng tôi có một đứa con, đó chính là kết tinh tình yêu của chúng tôi, là cội nguồn hạnh phúc của chúng tôi và cũng chính là báu vật chung của chúng tôi. Bây giờ, tôi cảm thấy rất may mắn, cô ấy đã là vợ của tôi. Còn về tin đồn trên internet, đơn thuần đó chỉ là sự hãm hại ác ý của người khác mà thôi.”
“Nói như vậy, vợ của ngài chính là cô Lâm Thiển Hạ hay sao?” Mọi người ở dưới sân khấu ồn ào.
“Từ giờ trở đi, mọi người có thể gọi cô ấy là bà Quyền, bởi vì không lâu nữa hôn lễ của chúng tôi sẽ được tổ chức.”
Chương 365: Tỏ tình
Lời tuyên bố mạnh mẽ của Quyền Quân Lâm đã làm chấn động đa số phóng viên truyền thông ở dưới sân khấu, họ không ngờ đến chuyện này. Trước khi đến đây, họ còn tưởng rằng Lâm Thiển Hạ sắp trở thành người sẽ bị mắng chửi trong giới giải trí. Nhưng là không ngờ kết quả nhận được lại là Lâm Thiển Hạ trở thành người trong lòng của người đàn ông này.
“Ngài Quyền, ngài thực sự yêu cô Lâm Thiển Hạ sao?” Một người phụ nữ hỏi để xác định thêm một lần nữa.
Ánh mắt của Quyền Quân Lâm vừa sâu xa vừa kiên định nhìn chằm chằm vào cô ta, trả lời vấn đề này: “Tôi yêu cô ấy. Cho dù các người có hỏi lại bao nhiêu lần đi nữa thì cũng không thể thay đổi được kết quả này. Cô ấy là người mà tôi yêu và cũng là người vợ suốt đời này của tôi.”
Câu nói này để khiến cô ta lập tức đỏ mặt.
Những phóng viên có mặt ở đây đều ghi chép lại câu nói kia và ngay lập tức yêu cầu công ty truyền thông công ty của mình nhanh chóng đưa tin này, cũng như thu hút sự chú ý của mọi người càng sớm càng tốt.
Quyền Quân Lâm không muốn nói thêm câu nào với đám phóng viên này nữa, anh đứng dậy, khẽ gật đầu rồi rời khỏi buổi họp báo.
Các phóng viên ở bên cạnh muốn hỏi thêm một vài câu nữa, nhưng bọn họ đã bị vệ sĩ của Quyền Quân Lâm vươn tay ra giữ họ lại: “Xin lỗi, ngài Quyền Quân Lâm cần phải đi giải quyết công việc.”
Các phóng viên cũng không dám đến gần anh lần nữa, nhưng bọn họ lập tức muốn đăng tin tức này.
Lâm Mộng Di đang ngồi ở nhà, cô ta đang xem những bình luận trên internet dành cho Lâm Thiển Hạ. Bỗng nhiên, cô ta trông thấy một tin tức mới đăng.
Cô ta vội vàng bấm vào xem, nhưng bên trong lại là một đoạn video. Cô ta bấm vào đoạn video, bóng dáng của Quyền Quân Lâm hiện lên, chỉ trông thấy anh ấy đang đối diện ống kính….
Khi tỏ tình với Lâm Thiển Hạ, đôi mắt sâu thẳm của anh ấy từ từ toát ra tình yêu chân thành sâu nặng.
Cảm giác này như thể anh ấy thực sự yêu Lâm Thiển Hạ đến tận xương tủy.
Hơi thở của Lâm Mộng Di chợt nghẹn lại, dường như có một bàn tay vô hình nào đó đang tát vào trên mặt của cô ta. Bây giờ ngay cả Quyền Quân Lâm cũng chủ động đứng ra, anh không tiếc mở một buổi họp báo để giải thích rõ ràng chuyện này.
Lâm Mộng Di tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cô ta vừa mới trông thấy những bình luận mắng chửi chuyện của Lâm Thiển Hạ thì trong lòng cảm thấy cực kỳ vui vẻ thoải mái! Nhưng sau khi quay lại thì cô ta lại bị người khác hung hăng tát một bạt tai.
Cuối cùng thì Lâm Thiển Hạ có năng lực gì chứ? Làm sao cô ấy có thể khiến một người đàn ông như Quyền Quân Lâm đối xử tốt với cô ấy như vậy? Trong khi cô ta gả vào một gia đình giàu có nhưng lại có kết thúc thảm hại như vậy.
Đúng lúc này, có người chụp được ảnh cô tình nhân Tống Liên đang mang thai của Sở Trạch Hiên, có người nói rằng đã trông thấy cô ta tiến vào một bệnh viện để kiểm tra sinh nở.
Giờ phút này, máu nóng của Lâm Mộng Di xông lên, cô ta trông thấy Tống Liên trước ống kính, vẻ mặt tràn đầy kiêu hãnh hoàn toàn đã chiếm đoạt thân phận bà Sở năm đó của cô ta.
Cô ta trông thấy người phóng viên truyền thông này còn miêu tả rất kỹ là chụp ở bệnh viện nào, Lâm Mộng Di nóng nảy đứng lên, cầm lấy chìa khóa xe rồi bước ra ngoài. Cô ta cũng phải đi xem một chút, bây giờ Tống Liên đang đắc ý đến mức nào.
Lúc này, Tống Liên đã mang thai được bốn tháng, bây giờ cô ta được hưởng thụ đãi ngộ như một bà hoàng. Cả nhà họ Sở đều tràn đầy chờ mong đợi hạt giống trong bụng cô ta, bọn họ muốn cô ta sinh ra được một đứa bé mập mạp.
Hơn nữa, cô ta có thể khiến Sở Trạch Hiên đồng ý việc đợi sau cô ta sinh con trai ra, anh ta sẽ lập tức đi đăng ký kết hôn với cô ta và để cho cô ta ngồi lên vị trí bà Sở.
Tống Liên cũng xuất phát rất khoa trương, cho nên cô ta mới có thể ngồi trên một chiếc xe thương mại sang trọng để đến đó, ngoài ra còn có bốn người bảo mẫu đi theo ở bên cạnh để xách đồ và dìu cô ta.
Giờ phút này, bóng dáng của Lâm Mộng Di đã xuất hiện trong bệnh viện. Đây là một bệnh viện tư nhân, trước đây cô ta cũng hay đến đây khám bệnh, bệnh viện chuyên phục vụ những người giàu có.
Lâm Mộng Di cũng đã tới đây để kiểm tra sinh sản qua rất nhiều lần, lúc này, cô ta đã rất quen thuộc nơi này!
Lâm Mộng Di tránh né một vài y tá, cô ta bước vào hành lang khu vực sản khoa, cô ta trông thấy vài bảo mẫu ngồi ở trên ghế sô pha ở bên cạnh chờ cô ta.
Cô ta lập tức thầm nghĩ họ chính là những người hầu hạ mà Sở Trạch Hiên đã tìm cho Tống Liên.
Lâm Mộng Di cắn môi, nhìn vào cánh cửa bên trong sản khoa, cô ta vươn tay ra gõ cửa.
Cửa được mở ra từ bên trong, một y tá hơi tức giận, nhưng khi nhìn thấy cô ta thì hơi ngạc nhiên một chút: “Bà Sở… Cô Lâm, cô có chuyện gì sao?”
“Tôi tìm bác sĩ Trần, tôi muốn kiểm tra cơ thể.”
“Xin lỗi, bác sĩ Trần đang bận.”
Tống Liên ngồi ở bên trong, cô ta cực kỳ nhạy cảm khi nghe được giọng nói của Lâm Mộng Di: “Ồ! Đây không phải là cô Lâm sao? Để cho cô ấy vào đi! Tôi đã kiểm tra xong rồi.”
Lâm Mộng Di nghe thấy giọng nói cực kỳ đắc ý của Tống Liên, cô ta âm thầm nghiến răng bước vào trong. Toàn thân của Tống Liên đều mặc toàn hàng hiệu, ngay cả ở trên cổ tay cô ta nữa.
Cô ta nâng cao chiếc vòng ngọc trên cổ tay lên: “Cô đang nhìn cái gì, mẹ chồng đã tặng cho tôi đó. Trước kia khi cô làm bà Sở, bà ấy không có tặng cho cô hay sao?”
“Dựa vào việc làm người thứ ba để trèo cao, cô còn đắc ý chuyện gì chứ?” Lâm Mộng Di lập tức khịt mũi.
Tống Liên cũng không phải là ngọn đèn đã cạn dầu, cô ta cười nhạo nói: “Tôi đã nghe Trạch Hiên nói, năm đó cô đã bày mưu hãm hại mối tình đầu của anh ấy, còn âm thầm quyến rũ anh ấy rồi cướp đi vị trí của mối tình đầu kia!”
Lâm Mộng Di tức giận đến mức tái mặt, ngay cả chuyện này mà Sở Trạch Hiên cũng nói cho cô ta biết sao?
“Đúng vậy, trước đây tôi đã từng dùng thủ đoạn gì, bây giờ cô cũng dùng nó đi. Kết cục bây giờ của tôi cũng là kết cục sau này của cô thôi.” Lâm Mộng Di phản bác lại.
Tống Liên chậc chậc một tiếng: “Nhưng không giống cô, tôi có lá bùa hộ mạng! Nói xong, cô ta đắc ý vuốt ve bụng mình: “Còn cô lại không có.”
Lâm Mộng Di tức giận đến mức thực sự muốn phát điên rồi, cô ta thật sự hận không thể lập tức tống khứ mầm mống bất chính ở trong bụng của cô ta ra thì mới cam tâm. Với suy nghĩ này, trong ánh mắt của cô ta lóe lên một sự ác độc.
“Được rồi! Tôi không so đo với cô nữa, hi vọng cuộc sống sau này của cô sẽ trôi qua tốt.” Lâm Mộng Di giả vờ thở dài một hơi tỏ vẻ đã thông suốt mà buông bỏ mọi chuyện.
Vốn dĩ Tống Liên muốn ở trước mặt cô ta tìm cảm giác, bây giờ lại trông thấy giọng điệu lạnh nhạt như thể chẳng còn quan tâm đến chuyện này khiến cô ta cũng cảm thấy nhàm chán, nói với bác sĩ Trần: “Bác sĩ Trần, vậy tôi đi trước. Bữa khác tôi ghé nữa.”
“Được! Bà Sở, bà vẫn phải chú ý một chút.” Bác sĩ Trần trực tiếp gọi cô ta là bà Sở.
Lâm Mộng Di ở bên cạnh âm thầm tức giận đến mức nghiến răng, người phụ nữ này cũng xứng với cách xưng hô đó sao?
“Cô Lâm, cô có khó chịu gì không?” Bác sĩ Trần nhìn rồi hỏi cô ta.
“Bác sĩ Trần, vậy ông đang nói đùa rồi. Cô ta còn cảm thấy khó chịu ở đâu được chứ? Chỉ có điều là cô ta không có cách nào để sinh con mà thôi.” Tống Liên nhướng mày, vui vẻ bước ra cửa.
“Quên đi, bác sĩ Trần, tôi không khám nữa.” Lâm Mộng Di giả vờ hơi tức giận. Đúng lúc này, cô ta nhìn thấy Tống Liên đi ra ngoài, bên ngoài, bảo mẫu của Tống Liên lập tức tiến lên đỡ lấy cô ta.
Lâm Mộng Di trông thấy Tống Liên ở trung tâm được bọn họ bảo vệ với dáng vẻ cực kỳ cẩn thận, sự ác độc xuất hiện nơi đáy mắt.
Vừa rồi bác sĩ Trần đã nói rằng bụng của cô ta cần chú ý một chút, vậy có phải là thai nhi không ổn định hay không? Nếu đúng là như vậy, chỉ cần cô ta đẩy ngã Tống Liên thì có phải là đứa con trong bụng cô ta sẽ không còn nữa hay không?
Lúc này, Lâm Mộng Di thực sự rất muốn làm như vậy. Chính lúc đó, Tống Liên đang đứng chờ thang máy, cô ta cũng bước đến.
Tống Liên liếc cô ta một cái, rồi hừ lạnh không nói gì. Ở trong mắt của cô ta, vốn dĩ Lâm Mộng Di không xứng đứng ở bên cạnh cô ta, bởi vì bây giờ, cô ta mới thật sự chính là bà Sở.