Chương 351: Công sức của cô bé
Lâm Thiển Hạ lập tức cúp máy, cô không muốn nghe Lâm Mộng Di nói năng lung tung nữa, đối với cô bây giờ, điều đó không còn ý nghĩa nữa. Sau này Lâm Mộng Di có trở nên như thế nào, đối với bọn họ cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Tối muộn, cô bé kia vẫn còn trêu đùa cùng với Quyền Quân Lâm, đồng thời có thêm một điều kiện là Lâm Thiển Hạ phải ngủ cùng cô bé và anh.
“Mẹ, xin mẹ đó! Mẹ ngủ với con và ba một đêm đi.” Cô bé ôm lấy chân của Lâm Thiển Hạ, dùng một đôi mắt tội nghiệp to tròn nhìn cô, không biết có phải vì không đạt được mục đích hay không mà đôi mắt đó ngân ngấn một chút nước mắt.
Giống như có thể khóc bất cứ lúc nào.
Đi đến bên cạnh sô pha, Quyền Quân Lâm đau lòng nhìn con gái, lại di chuyển ánh mắt, ánh mắt sâu thẳm dừng lại ở trên khuôn mặt của Lâm Thiển Hạ, chuyện này anh không tiện mở lời.
Nhưng mà trong ánh mắt của anh chất chứa đầy vẻ khát khao, hy vọng.
“Mẹ, mẹ…” Cô bé này bắt đầu sử dụng kỹ năng làm nũng của mình, chui vào trong lồng ngực của cô bắt đầu làm ầm ĩ. Bàn tay nhỏ bé đưa lên mặt Lâm Thiển Hạ mà vuốt, đôi môi đưa lên má của Lâm Thiển Hạ mà hôn.
Lâm Thiển Hạ biết, ngoài những lúc chơi đùa, nếu như sử dụng chiêu này có nghĩa là cô bé rất mong muốn cô đồng ý.
“Mẹ không thể.. Không thể ngủ cùng hai người.” Lâm Thiển Hạ đành phải bỏ qua sự mong đợi của con gái, thật sự trong lòng cô vẫn chưa chuẩn bị tốt.
“Nhan Nhan ngoan, để ba ngủ cùng con.” Quyền Quân Lâm ngồi xuống, ôm con gái vào lòng rồi nói.
“Con không cần…” Cô bé kia mếu máo miệng, nước mắt nói chảy là chảy, hơn nữa, tiếng khóc còn hét lên vang trời.
“Oa… Hu hu..”
Lâm Thiển Hạ nhìn thấy con gái rất đáng thương, cô lập tức cúi xuống lừa cô bé nói: “Được rồi, để mẹ ngủ cùng con.”
“Không cần, con ngủ cùng ba.” Nói xong, cánh tay nhỏ của cô bé ôm chặt lấy cổ của Quyền Quân Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé dí sát vào cổ anh không rời.
Quyền Quân Lâm cảm thấy rất đau lòng, anh không ngờ rằng con gái lại tranh thủ cơ hội cho anh như vậy.
“Đừng vậy nữa, để mẹ ôm…”
“Hu hu, không cần… Không cần mẹ ôm.” Cô bé tỏ ra vô cùng đáng thương, ôm lấy Quyền Quân Lâm khóc sướt mướt.
Quyền Quân Lâm nhìn về phía cô, tỏ ra bất đắc dĩ, lại cảm thấy lo lắng nhìn con gái, hạ giọng nói: “Em về phòng trước đi, để anh nói chuyện với con.”
Bởi vì Lâm Thiển Hạ đi công tác suốt, đối với việc làm bạn cùng con gái, thật ra vẫn còn chút thua thiệt, thấy con gái khóc như vậy, trong lòng cô cũng thấy thương tâm.
Hơn nữa, sao cô có thể để mặc cô bé có thể khóc lóc sướt mướt như vậy mà ngủ ngon được cơ chứ?
Trong lòng cô đưa ra quyết định, cô cúi xuống nói với cô bé: “Được rồi, mẹ đồng ý với con, ngủ cùng hai người.”
Cô bé kia lập tức ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt và nước mũi dính vào nhau, đôi mắt to ngấn nước cũng tỏ ra vui vẻ, cong lại thành hình trăng khuyết.
Mà có người cũng vui vẻ theo, đó chính là người đang ôm cô bé. Trong ánh mắt của Quyền Quân Lâm có vài phần nóng bỏng, anh không muốn làm cô khó xử, nhưng mà có trời mới biết trong lòng anh có bao nhiêu khát vọng được gần gũi với cô?
“Được rồi, nhưng mà con phải đi rửa mặt đi, nhìn cái mặt của con bẩn hết rồi, đến mẹ cũng không dám hôn.”
Cô bé lập tức làm nũng, cánh tay nhỏ bé ôm lấy cô: “Mẹ, hôn nhẹ.”
Lâm Thiển Hạ cười cười, hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô bé một cái, sau đó đưa cô bé đi rửa mặt.
Cô bé ở trên lầu, lập tức nói với người đang ngồi trên ghế sô pha: “Ba, chúng ta đi ngủ thôi.”
“Được, ba đến ngay đây.” Quyền Quân Lâm cười, đáp ứng một câu, trong lòng tràn đầy cảm giác mong chờ và kích động.
Lâm Thiển Hạ rửa sạch mặt cho con gái một lần, sau đó bế cô bé lên giường, cô cầm lấy một bộ quần áo ngủ đi vào trong phòng tắm.
Thay xong bộ đồ ngủ, nhìn thấy con gái ở trên giường nhộn nhịp nói: “Con muốn đến phòng của ba.”
“Đợi lát nữa rồi đi.”
“Không, không, đi bây giờ cơ.” Cô bé muốn ngủ trên chiếc giường lớn của ba.
Lâm Thiển Hạ đành phải ôm con gái đi qua, đi về phía phòng ngủ chính.
Đi vào trong phòng, Quyền Quân Lâm đã đổi một bộ quần áo ngủ, anh đang sửa sang lại ga giường.
Nhìn thấy Lâm Thiển Hạ đang ôm con gái mặc một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, bỗng nhiên trong lòng anh cảm thấy mềm nhũn, loại cảm giác này chính là cảm giác gia đình ba người ấm áp hạnh phúc. Gương mặt Lâm Thiển Hạ hơi đỏ lên, nhìn thấy anh đang chỉnh lại ga giường màu xám rộng thùng thình, bỗng nhiên cô cắn đôi môi đỏ mọng.
Cô bé ngồi trên giường cầm gối chơi, Quyền Quân Lâm nhìn thấy cô có vẻ ngại ngùng thì đi đến, thấp giọng nói: “Em có thể đợi con ngủ trước, khi nào con ngủ rồi thì em đi cũng được.”
Lâm Thiển Hạ ngẩn ra, không nghĩ rằng anh lại lo lắng cho cô như vậy, cô đành ừ một tiếng.
“Ba, mẹ, đi ngủ thôi, con phải ở bên trong.”
Cô bé ngủ ở giữa, hai cánh tay nhỏ bé duỗi thẳng, đợi ba mẹ ngủ ở hai bên thân mình.
Lâm Thiển Hạ ngồi vào mép giường, cô nằm nghiêng xuống, cô bé vui vẻ, lập tức vuốt mặt của cô giống như một con mèo nhỏ.
Một bên khác, Quyền Quân Lâm cũng đã nằm xuống, cô bé quay người ôm lấy anh. Sau đó cô bé mới phát hiện cô chỉ có thể ôm lấy một người, không thể chạm vào hai người cùng một lúc, cô liền nói với Lâm Thiển Hạ: “Mẹ con phải ngủ trên tay mẹ.”
Lâm Thiển Hạ biết rằng con gái có thói quen, thích gối đầu lên tay của cô ngủ. Bây giờ cô bé ôm lấy Quyền Quân Lâm, nếu như theo lời của cô bé, thì hai người chỉ cách nhau qua cô bé, khoảng cách rất gần nhau.
Cô cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng nếu con gái yêu cầu, nhất định phải thực hiện, nếu không cô bé sẽ không vui.
“Ngủ tay, ngủ tay….” Cô bé gọi vọng ra, hối thúc không ngừng.
Lâm Thiển Hạ đành phải dịch cơ thể qua đến bên cạnh cô bé sau đó đưa tay luồn qua cô bé, trong chốc lát tay của cô đã chạm vào bên mặt của người đàn ông bên cạnh.
Trái tim của cô đập nhanh một chút, thình thịch trong lồng ngực, mà cô bé vuốt mặt của ba sau đó lại vuốt ve mặt của mẹ, bỗng nhiên nảy sinh ra cảm giác vui vẻ làm cô bé cười khúc khích vui sướng.
Lâm Thiển Hạ nghe thấy tiếng cười vui vẻ của cô bé, trong lòng cô khẽ buông lỏng, chỉ cần con gái có thể vui vẻ như vậy, cô cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Quyền Quân Lâm cúi người xuống, hôn lên đầu của cô bé, cùng lúc đó, trong không khí, anh cũng ngửi được một mùi thơm nhè nhẹ. Bỗng nhiên anh ngẩn ngơ một chút, người bên cạnh quá sát nhau, đôi mắt sâu thẳm vừa lúc nhìn thấy cô gái đang nằm nghiêng ở phía trước mặt.
Hai ánh mắt chỉ cách nhau bởi cô con gái nhỏ, nhìn thẳng vào nhau, một đôi mắt sâu thẳm mê người, một đôi mắt hoảng sợ tránh né. Mà cô bé lại không hề biết, bản thân mình đã làm cho mẹ lâm vào tình huống khó xử.
Cô bé vui vẻ hôn bên này một cái, hôn bên kia một cái, hôn xong cô bé tinh quái nói: “Ba, mẹ, hôn một cái.”
“Nhan Nhan nếu còn không ngủ sẽ bị đánh đòn đấy.” Lâm Thiển Hạ không chịu được con gái làm loạn.
Quyền Quân Lâm cầm lấy điều khiển, chuyển đèn trong phòng thành chế độ đèn ngủ.
Trong phút chốc, cả phòng tối đen.
Mà không khí trong phòng cũng thay đổi, không ai nói với nhau câu nào nhưng lại có thể nghe được hơi thở của nhau, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Chương 352: Cuối cùng cũng buông xuống
Cô bé nằm giữa hai người, lại làm ầm ĩ một chút, trong chốc lát lại ôm Lâm Thiển Hạ rồi hôn lên má cô một cái, sau đó lại ôm lên mặt ba, thơm má một cái, sau đó một tay vuốt má ba, bàn tay nhỏ của cô bé không với tới mặt của Lâm Thiển Hạ, cô bé liền chu cái miệng nhỏ nhắn lên, ra vẻ không vui nói: “Mẹ, mẹ…”
Lâm Thiển Hạ đành phải đưa mặt qua, lúc này cô bé mới tỏ ra vui vẻ.
Cuối cùng cô bé này cũng thỏa mãn, chỉ là khoảng cách của hai người càng lúc càng gần.
Ai bảo cánh tay của cô bé này ngắn như vậy chứ?
Lâm Thiển Hạ nhìn khuôn mặt nhỏ bé của con gái, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, lơ đãng, lại nhìn vào đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, cô hoảng sợ mấy giây, rồi giấu mặt mình ở trong bàn tay nhỏ bé của con gái, nhẹ nhàng hôn một cái.
Cô bé chơi đùa thật mệt, nhưng có lẽ đã đến lúc buồn ngủ, cô bé vẫn có thói quen bỏ tay trên khuôn mặt Quyền Quân Lâm ra, sau đó đưa tay lên mặt Lâm Thiển Hạ, nằm cuộn tròn người lại ngủ bên cạnh cô giống như một con mèo nhỏ.
Lâm Thiển Hạ muốn đợi đến lúc con gái ngủ rồi sau đó để cô bé ngủ ở đây, còn cô sẽ đi ra ngoài.
Nhưng mà bây giờ cô bé kia đang ôm chặt lấy khuôn mặt của cô, trong một khoảng thời gian ngắn, cô còn không thể rời khỏi được.
Quyền Quân Lâm nhìn thấy khung cảnh ấm áp này, khóe miệng anh nở một nụ cười, anh chống khuỷu tay nâng đầu lên quan sát con gái, đồng thời quan sát Lâm Thiển Hạ.
Lâm Thiển Hạ cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên, hơi thở mát lạnh của người đàn ông này đang tràn xuống, cô nghĩ đến chuyện trước đây hôn nhau với anh, trong lòng dâng lên một cảm giác khát vọng.
Lâm Thiển Hạ nhẹ nhàng lấy tay của con gái trên mặt mình xuống, cô bé này bây giờ ngủ rất ngon lành.
Lâm Thiển Hạ chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, người đàn ông bên cạnh đã nhẹ nhàng giữ cô lại sau đó nói với giọng khàn khàn: “Em ở lại đây ngủ với con, anh đi ra phòng kế bên ngủ.”
Lâm Thiển Hạ ngẩn ra: “Anh ngủ cùng con đi.”
Quyền Quân Lâm một mực nói: “Em ở lại với con đi.”
Nói xong, anh đi xuống giường, Lâm Thiển Hạ cũng cảm thấy hơi mệt, ở bên con gái như vậy, có mấy lần được ngủ cùng con gái đâu.
Nghĩ rằng Quyền Quân Lâm nói rồi sẽ đứng dậy rời đi, không ngờ rằng anh cúi người xuống bên cạnh mép giường của cô. Lâm Thiển Hạ thấy anh cúi đầu xuống, muốn hôn con gái một cái rồi đi.
Ngực của anh đè xuống cánh tay của cô, khiến cho cô khẩn trương đến nỗi lạc mất một nhịp thở.
Nhìn thấy người đàn ông này dịu dàng hôn lên mái tóc của con gái, rồi lại hôn một cái lên mặt của con.
Lâm Thiển Hạ cảm thấy ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông này đang nhìn về phía mặt mình, mặc dù là góc tối, nhưng vẫn cảm nhận thấy được từng góc cạnh của khuôn mặt, rất gợi cảm, ánh mắt sâu thẳm của anh làm cho người khác muốn trầm mê vào trong đó.
Trong lúc anh đang cúi mặt nhìn mình, trong lòng Lâm Thiển Hạ cảm thấy có chút mong đợi nhưng lại không biết cô đang mong đợi điều gì.
Có thể, cô mong rằng người đàn ông này cũng tặng cho cô một cái hôn chúc ngủ ngon.
Lâm Thiển Hạ nghĩ rằng bản thân nhất định bị điên rồi, vậy mà lại mong đợi anh sẽ hôn mình. Hai mắt của Lâm Thiển Hạ lóe sáng lên, người đàn ông này không hề làm cho cô thất vọng, anh cúi đầu xuống, đặt lên trán của cô một cái hôn.
Lâm Thiển Hạ lại càng cảm thấy ngạc nhiên hơn, cảm giác được trên đôi môi đỏ mọng cũng bị đôi môi lạnh của người đàn ông này hôn đến.
Lâm Thiển Hạ nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn quen thuộc từ lâu, không hề cảm thấy chán ghét mà ngược lại còn cảm thấy thích thú.
Nhưng mà Quyền Quân Lâm rất có chừng mực, anh không hôn lâu lắm, chỉ một lát đã đứng dậy, dịch người khỏi hai mẹ con một chút rồi đứng dậy xoay người rời đi.
Trái tim của Lâm Thiển Hạ bỗng cảm thấy lo lắng, loại cảm giác này lại làm cho cô cảm thấy dâng lên một niềm hạnh phúc, thật giống như, bọn họ là một gia đình ba người hạnh phúc, ấm áp thật sự.
Lâm Thiển Hạ ôm con gái, lại hôn lên cái đầu nhỏ của con, cô cảm thấy nhất định là ông trời đang trêu đùa cô, đưa con gái đến đây để làm cho cô quên đi một đoạn thời gian tăm tối trước đó, lại đưa đến người đàn ông này làm cô muốn hận cũng không thể hận được.
Nhưng cô mặc kệ tất cả, cô cảm thấy có thể sống cùng một người như vậy đã rất hạnh phúc rồi.
Ngủ trên giường lớn của Quyền Quân Lâm, không biết là do nằm cạnh con gái hay là do căn phòng này làm cô có cảm giác an toàn để rồi cô ấy nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, cô mặc một bộ váy cưới màu trắng tinh, tay cầm hoa đi về phía của Quyền Quân Lâm. Khi hai bọn họ ở cạnh nhau, con gái của cô cầm trên tay một cái giỏ hoa, trong giỏ hoa để nhẫn kim cương, vui vẻ chạy nhanh đến đó.
Chỉ là đang chìm vào giấc mộng, cô nghe thấy bên tai tiếng gọi của con gái: “Mẹ, mẹ dậy đi xuống giường đi.”
Lâm Thiển Hạ mở to hai mắt, bên ngoài cửa sổ đã ngập tràn ánh nắng ban mai, trong khi cô vẫn đang còn chìm trong giấc ngủ nên ngại ngùng ngồi dậy rời khỏi giường.
Lâm Thiển Hạ ôm con gái xinh xắn vào trong lồng ngực, cúi đầu xuống hôn bảo bối của mình một cái rồi nói: “Được rồi, để mẹ xuống giường.”
Cô giúp con gái mặc quần áo ổn thỏa rồi bế cô bé xuống lầu thì đã ngửi thấy mùi thức ăn của bữa sáng. Cô ngẩn người ra, không nói cũng biết là Quyền Quân Lâm đã tỉnh dậy trước.
Lâm Thiển Hạ bế con gái đưa ra ngoài phòng khách, sau đó cô lại đi vào nhà bếp, nói với người đàn ông đang bận rộn trước mặt: “Để em làm cho.”
Quyền Quân Lâm quay đầu lại nhìn cô, nở một nụ cười dịu dàng rồi nói: “Em dậy rồi à?”
Lâm Thiển Hạ nhìn vào ánh mắt của anh, nghĩ đến giấc mơ hôm qua, cô mím môi cười nói: “Ừm, vừa mới xuống khỏi giường.”
Vậy mà cô lại không hề rời đi, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Quyền Quân Lâm, bỗng nhiên trong lòng cô dâng lên cảm xúc muốn lại gần ôm anh một chút.
Cảm xúc này rất mãnh liệt nhưng vẫn bị cô đè nén xuống, cô vẫn còn cảm thấy do dự.
Nhưng nhìn bóng dáng này lâu, vẫn cảm thấy vô cùng hấp dẫn, cô không khỏi nghĩ thầm, dù sao cũng sẽ kết hôn với anh, cả đời này đều được sống chung với anh.
So với cảm giác không được tự nhiên mà sống chung cả đời, tại sao không lấy hết can đảm mà thả lỏng bản thân, toàn tâm toàn ý chăm sóc nhau cả đời đây?
Có đôi khi, tự mình an ủi mình, thật sự có tác dụng.
Ngay khi Quyền Quân Lâm muốn điều chỉnh lại ngọn lửa, Lâm Thiển Hạ ở phía sau, dang rộng tay ra ôm vào tấm lưng rắn chắc của Quyền Quân Lâm, gương mặt của cô đỏ bừng áp sát vào lưng của Quyền Quân Lâm.
Mặc kệ, dù sao Quyền Quân Lâm cũng không nhìn thấy, có ngại mấy thì ngại.
Đối mặt với một cái ôm bất ngờ, thân hình của Quyền Quân Lâm cứng đờ mất mấy giây, trên gương mặt đẹp trai của anh cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng mà phát sinh ra chuyện này cũng giống như một đứa trẻ con vui vẻ khi được nhận kẹo ngọt.
Anh cúi đầu xuống, xác nhận cánh tay đang ôm eo của mình, là đôi tay mảnh khảnh xinh đẹp của Lâm Thiển Hạ.
Ngay lúc anh muốn nắm lấy bàn tay ấy, thì người phía sau đã buông tay ra chuẩn bị rời đi.
Quyền Quân Lâm sao có thể để cô rời đi dễ dàng như vậy được đây?
Anh quay người đưa tay ra, muốn ôm chặt lấy người con gái đang chuẩn bị rời đi vào trong lồng ngực.
Điều này làm Lâm Thiển Hạ muốn che giấu gương mặt đang đỏ bừng của mình cũng không được, cô đành phải chôn mặt của mình vào trong lồng ngực của Quyền Quân Lâm, tránh đi ánh mắt của anh.
Chương 353: Đồng ý gặp ba mẹ
Trên ghế sa lon bên ngoài, giọng của cô bé chơi đùa truyền vào, còn có chút âm lẩm bẩm lầu bầu của con bé.
Mà con bé lại không biết ở trong phòng bếp, lúc này ba và mẹ đang ôm nhau đấy!
Mặt Lâm Thiển Hạ đỏ hồng lên, cảm giác giống như lúc cô gặp anh lần đầu tiên, mang theo chút ngượng ngùng.
Thật sự thì cô đã trải qua nhiều chuyện như thế, không ngờ lại một lần nữa có một đoạn tình cảm chân thật này!
Quyền Quân Lâm cúi đầu xuống, hôn lên sợi tóc của cô một lần lại một lần nữa, giống như anh hôn người phụ nữ này như thế nào đi chăng nữa vẫn không thể đủ được.
“Được rồi, được rồi mà.” Tuy Lâm Thiển Hạ rất thích được anh hôn như thế, nhưng cô có chút lo sợ con bé sẽ chạy xông vào bắt gặp cảnh này.
Quyền Quân Lâm cười nhẹ một tiếng, buông cô ra, rồi anh dịu dàng nói: “Em ra ngoài chờ đi, bữa sáng sẽ lập tức xong ngay.”
Cô đi ra ngoài nhìn thấy con bé ngồi chơi dưới đất, thở dài một hơi, cô cảm giác có một tia vui vẻ tràn ra trong tim mình, nó làm cho cô lần đầu tiên cảm thấy thả lỏng.
Có thể nó chính là cảm giác của cô thật sự đã buông xuống chuyện kia rồi, đúng là cô đã nghĩ thông suốt, Quyền Quân Lâm làm một người đàn ông tốt, cô có thể gả cho anh thì cũng là phúc phần của cô, mặc dù bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.
Cô có hận Sở Trạch Hiên và Lâm Mông Di thì cũng không liên quan gì đến anh.
Tay Lâm Thiển Hạ đưa qua ôm lấy con gái mình, hôn lên cái đầu nhỏ của con bé, huống chi, họ còn một đứa con gái đáng yêu như thế, làm sao cô có thể nhẫn tâm để con gái mình không có một gia đình nguyên vẹn đâu chứ?
Bữa ăn sáng được bưng ra, Lâm Thiển Hạ lập tức chạy đến giúp đỡ anh, nhưng Quyền Quân Lâm lại từ chối, đứng cùng với cô trong phòng bếp, rồi lại cùng nhau đem đồ ăn bưng lên bàn.
Lúc cô xoay người, lại đập vào mắt thấy bộ dạng mập mờ của đối phương, Lâm Thiển Hạ xấu hổ liếc đến ánh mắt có ý cười của anh.
Lúc ăn cơm xong, Quyền Quân Lâm nhìn Lâm Thiển Hạ nói: “Thiển Hạ, ba mẹ anh rất muốn gặp em, khi nào em có thời gian rảnh vậy?”
Lâm Thiển Hạ nghĩ đến Tống Cầm mẹ của anh, lòng của cô tự nhiên lại có một loại áp lực, lúc trước cô cũng có gặp bà, cô cũng biết người phụ nữ này là một người có tính cách cường thế.
Nhưng mà không muốn gặp, cũng phải gặp rồi.
“Họ có thích Nhan Nhan không? Họ có tình nguyện chấp nhận em không?” Lâm Thiển Hạ lo lắng một chút hỏi.
Ánh mắt Quyền Quân Lâm lộ ra một tia an ủi: “Em đừng lo, họ rất thích Nhan Nhan, họ cũng muốn gặp em nữa, họ muốn cảm kích người đã nuôi lớn bé Nhan Nhan đấy.”
“Vậy còn mẹ của anh thì sao? Bà ấy cũng nghĩ thế à?” Giọng Lâm Thiển Hạ khẩn trương hỏi.
Ánh mắt Quyền Quân Lâm nao nao: “Mẹ của anh có phải bí mật tìm em không?”
Lâm Thiển Hạ không ngờ anh suy đoán chuẩn như thế, cô thoáng khựng người lại, rồi có chút chột dạ, cô nói: “Không có … Không …”
Quyền Quân Lâm nhìn thái độ của cô như thế lập tức hiểu ra, lúc này anh cũng không làm khó cô, chắc chắn là mẹ lại nói cô những lời không đúng rồi.
“Thái độ mẹ của anh đối với em đã có chút tiến triển rồi, tuy trước kia bà ấy có hiểu lầm em một chút, nhưng bây giờ bà ấy đã tiếp nhận em hoàn toàn rồi.”
“Thật vậy sao?” Môi Lâm Thiển Hạ mím lên cười cười, trong lòng cô cũng thả lỏng đi.
“Hai ngày nữa em có rảnh không? Họ lúc nào cũng rảnh hết đấy.”
“Buổi chiều em có thời gian rảnh.” Lâm Thiển Hạ nói, bây giờ cô cũng không có đóng phim nhiều nữa, đợi phim truyền hình hoàn thành, cô chỉ cần lồng tiếng cho phim là được rồi.
“Tốt, vậy anh nói với ba mẹ một chút, buổi tối đưa em với Nhan Nhan về nhà ăn cơm nhé.” Quyền Quân Lâm nói trong mừng rõ, rồi cười.
Lâm Thiển Hạ vẫn có chút lo lắng, hỏi: “Vậy còn công ty của ba em thì sao rồi?”
“Anh quyết định sẽ đầu tư vào công ty của ba em, giúp công ty của ba em mở rộng quy mô, nhập khẩu các thiết bị tiên tiến, sau này anh sẽ đặt đơn hàng cho đồ gia công ở trong nước, chắc nhờ công ty của cha em làm việc giúp rồi.”
Lòng Lâm Thiển Hạ mừng rỡ, như vậy thì ba sẽ không còn lo lắng cho công việc của công ty nữa rồi.
“Cảm ơn anh.” Lâm Thiển Hạ vui vẻ nói.
Ánh mắt Quyền Quân Lâm lập tức nhìn sang: “Đều là người một nhà, còn khách khí như thế à?”
Lâm Thiển Hạ cắn môi mỏng của mình một chút, rồi nở nụ cười, cô cũng không nói gì thêm.
Tại tập đoàn nhà họ Sở, Sở Trạch Hiên viết xong hợp đồng ly hôn, anh ta thỏa mãn nhìn mặt trên hợp đồng, Lâm Mộng Di chỉ có thể lấy được, chỉ là những các vật phẩm tư nhân của cô ta, còn sản nghiệp nhà họ Sở của anh, cô ta cũng không thể lấy được.
“Năm đó tôi giấu nghề, không ngờ bây giờ thật sự rất hữu dụng, nếu không thì sản nghiệp nhà họ Sở ở trong tay tôi oan uổng rồi.” Sở Trạch Hiên nhìn anh vô cùng khoa trương nói một câu.
Bởi vì chính người luật sư này năm đó đưa đề nghị này cho anh.
“Tổng giám đốc Sở, gia đình anh làm ăn lớn, chuyện này anh nên chuẩn bị trước đi, vì phụ nữ có thể thay đổi bất cứ lúc nào, nhưng tài sản gia tộc tuyệt đối không được chia cho người ngoài đấy.”
“Anh nói đúng rồi, phụ nữ đối với tôi chỉ là có được một cách dễ dàng, chỉ cần ly hôn rồi, tôi sẽ lại được tự do.” Bây giờ Sở Trạch Hiên vô cùng hưởng thụ tự do sinh ra từ bản thân mình, mà Tiểu Liên cũng chỉ là công cụ bán mạng cho anh ta mà thôi.
“Tôi chúc mừng tổng giám đốc Sở, sau này có diễm phúc rồi.”
Trong đầu của Sở Trạch Hiên bây giờ lại nhớ đến bóng dáng của nhiều người phụ nữ, nhưng cuối cùng dừng lại bóng hình của Lâm Thiển Hạ, nếu nói ở thế giới này, anh hối hận nhất là chuyện gì thì chắc là chuyện năm đó anh đã giao sự trong trắng của Lâm Thiển Hạ cho Quyền Quân Lâm.
Nhưng lần này anh sẽ dùng một chút thủ đoạn để Lâm Thiển Hạ oán hận Quyền Quân Lâm, nhưng sao anh ta lại có cảm giác như Quyền Quân Lâm nhất định sẽ có kế hoạch để cho Lâm Thiển Hạ lại yêu mến anh lần nữa đây.
Bây giờ, Lâm Bằng lại dựa vào anh ta, sớm muộn gì Lâm Thiển Hạ cũng sẽ quay trở lại với anh ta mà thôi: “Đáng tiếc thật, người phụ nữ tôi thích nhất lại không thể chiếm được.” Sở Trạch Hiên hừ lạnh một tiếng
“Tổng giám đốc Sở, anh còn nhiều thời gian, thời gian còn dài mà! Anh chắc chắn có thể thực hiện được nguyện vọng của mình mà.”
Trong mắt của Sở Trạch Hiên lập tức vui vẻ lên, nghe được những lời anh ta thích nghe như thế, đúng là anh còn có thời gian dài, đợi đến khi Quyền Quân Lâm thất thế rồi, đến lúc đó, anh ta sẽ có được Lâm Thiển Hạ mà thôi.
“Đi thôi, anh đi với tôi tìm Lâm Mộng Di, rồi bắt cô ta ký tên vào đây.” Bây giờ Sở Trạch Hiên không muốn làm vợ chồng với Lâm Mộng Di dù chỉ là một ngày.
Mà giờ phút này, Lâm Mộng Di đang trốn ở trong nhà, mang theo vẻ mặt khóc lóc cầu xin, mấy ngày nay cô ta đã dày vò bản thân thành bộ dáng của người tàn tật rồi, gương mặt của cô ta chỉnh sửa, không còn được bảo dưỡng nữa cho nên nhìn thấy có chút dọa người.
Đặt biệt là cằm tiêm của cô ta, càng ngày lại càng nhọn hơn rồi.
Thiệu Thu nhìn con gái mình như thế, đành nhắm mắt lại, lòng bà đau đớn nói: “Mộng Di à, vực tinh thần dậy một chút đi, không có chuyện gì khó đâu, con vẫn còn trẻ cơ mà!”
“Mẹ, con không muốn ký tên, con không muốn rời khỏi Trạch Hiên, con muốn sống cùng với anh ấy.” Lâm Mộng Di phát hiện, thật ra cô ta có thể khoan dung để cho Tiểu Liên sống, còn nữa, thân phận phu nhân họ Sở của cô phong quanh cỡ nào, thời gian qua cô tiêu sái cỡ nào chứ.
“Nói gì cũng muộn rồi, con nhìn xem Sở Trạch Hiên đã chuẩn bị ký giấy ly hôn với con rồi kìa.”
“Con sẽ cầu xin anh ấy, con sẽ đồng ý tất cả những gì anh ấy muốn, chỉ cần không ly hôn, nếu con ly hôn rồi, con không muốn để Lâm Thiển Hạ xem thường con.” Giọng Lâm Mộng Di kêu lên khàn đặc: “Mẹ có biết không? Con sợ nhất là bị cô ta xem thường mình, vì cô ta giỏi hơn con, nhưng vì cái gì cô ta đều giỏi hơn con chứ?”
Chương 354: Gặp người lớn
Buổi chiều, Quyền Quân Lâm đã gọi điện cho ba mẹ mình nói trước rồi, sau đó vào buổi tối, anh đưa Lâm Thiển Hạ về nhà ăn cơm.
Tống Cầm nhận được thông tin này, bà đương nhiên vô cùng mừng rỡ, bây giờ bà cũng hối hận rồi, chỉ tiếc là lúc trước, bà vội vàng chạy đến đoàn quay phim tìm Lâm Thiển Hạ, rồi lại làm chuyện kia vội vàng, bà hi vọng Lâm Thiển Hạ không để chuyện đó ở trong lòng, cũng đừng oán trách bà nữa.
Đương nhiên, bây giờ bà chỉ muốn chăm sóc mẹ con cô ấy thật tốt, và chấp nhận cô ấy gả cho con trai của mình.
Ai bảo bốn năm trước con trai của bà đã gây ra chuyện khốn nạn như thế chứ? Chuyện này xảy ra với một cô bé, thì là chuyện vô cùng đả kích mà.
Lâm Thiển Hạ cũng cùng đến chỗ ở của nhà họ Quyền để ăn cơm, cô cũng vô cùng hồi hộp, hơn bốn giờ chiều, cô đã đổi một bộ váy nhìn có chút bảo thủ, vì cô muốn cho người nhà của anh có ấn tượng tốt với mình.
“Ba, mẹ, chúng ta đi thôi!”Con bé mặc trên người một bộ váy công chúa xinh đẹp, tóc được búi thành hai cái đuôi ngựa hai bên, mỗi lần cử động, búi tóc cứ lắc la lắc lư, nhìn con bé vô cùng đáng yêu.
Lâm Thiển Hạ nhìn con gái mình, lập tức phía sau lưng cô cảm giác có một đôi mắt nhìn chăm chú vào mình, cô ngẩng đầu lên, lại bắt gặp đôi mắt thâm tình và mê người của người đàn ông trước mặt, trong lòng cô chảy ra một chút mật, mang theo mùi vị ngọt ngào.
Quyền Quân Lâm vươn tay ra, nắm lấy tay cô dẫn đến bên chỗ xe.
Ở nhà họ Quyền, Tống Cầm cũng đã chuẩn bị thức ăn mà con bé thích xong hết rồi, những thứ này đều là do Quyền Quân Lâm nói cho bà biết, vì Quyền Quân Lâm cũng rất thích xuống phòng bếp để nấu ăn.
“Chính Hoa, có một chuyện em muốn bí mật nói với anh.” Tống Cầm không muốn giấu chồng mình về chuyện bà đã đi tìm Lâm Thiển Hạ nữa.
“Em có chuyện gì?” Quyền Chính Hoa nhìn vợ mình, nhìn bộ dáng của bà muốn nói rồi lại thôi, ông lại có chút tò mò.
Tống Cầm thở dài một hơi: “Là như thế này, lúc trước em có xem báo chí nói về chuyện xấu của con trai với Thiển Hạ làm, lúc đó em nghĩ cô ấy là một người phụ nữ hám vật chất, nên em rất tức giận, vội vàng đến tìm Thiển Hạ ở đoàn quay phim và còn nói một đống câu không có não nữa.”
“Em đã nói cái gì rồi hả?” Quyền Chính Hoa có chút khiếp sợ nhìn vợ của mình.
“Lúc đó em còn nói được cái gì nữa chứ? Đương nhiên là hi vọng cô ấy rời khỏi con trai của chúng ta, rồi cùng đừng vọng tưởng muốn ‘thấy người sang bắt quàng làm họ’, lúc đó em cũng không biết cô ấy, nên nói ra những lời rất nặng như thế, nhưng bây giờ em lo chốc nữa cô ấy có oán hận em hay không?”
“Em nói xem, không có việc gì làm đi tìm con bé làm cái gì chứ? Anh đã nói rồi, con trai chúng ta đương nhiên có mắt mà.” Quyền Chính Hoa bắt đầu có chút tức giận, nhưng ông nhìn vợ mình đã rất lo lắng rồi, ông cũng đành vỗ vỗ tay bà, an ủi: “Được rồi, em cũng đừng lo lắng quá, anh tin rằng Thiển Hạ không trách gì em đâu.”
“Chút nữa, cô ấy đến thì em sẽ xin lỗi cô ấy!” Tống Cầm đã biết nhận sai về xúc động của mình trước kia rồi.
Năm giờ rưỡi, tiếng xe từ sân truyền vào, Tống Cầm với Quyền Chính Hoa cùng nhau đi ra nghênh đón họ.
Họ chỉ thấy một thiếu nữ từ ghế ngồi đằng sau bước xuống, trong tay cô ấy còn dắt theo một cô bé đáng yêu.
Đây không phải là cháu gái ngoan của họ đã tâm tâm niệm niệm hay sao? Bây giờ, Tống Cầm mới phát hiện ra, đứa cháu gái này lại giống một phần với con trai của mình, một phần lại giống mẹ nó nữa.
“Thiển Hạ đến rồi à, nhanh vào nhà ngồi đi.”Lập tức, mặt của Tống Cầm liền lộ ra vẻ nhiệt tình.
Lâm Thiển Hạ có chút ngượng ngùng, vội vàng đáp lại bà ấy một câu: “Vâng, bác trai và bác gái, hai người vẫn tốt ạ.”
“Bác nghe Quân Lâm đưa con về, hôm nay mới mời con qua dùng cơm được, hai bác cũng rất vui đấy!” Quyền Chính Hoa đánh giá cẩn thận cô bé này.
Nhiều năm như vậy, ông cũng nhìn qua rất nhiều dạng người rồi, chỉ cần ông liếc mắt một cái lập tức ông biết Lâm Thiển Hạ là một con bé có tính cách tốt, hơn nữa, bộ váy trên người lại đơn giản mà sạch sẽ, ở trên cổ thì chỉ có đeo một dây chuỗi vòng cổ tinh tế, con bé không có bộ dáng của người phụ nữ quá phận và hám làm giàu.
“Mọi người vào nhà đi!” Quyền Quân Lâm nắm tay cô, đưa cô vào phòng khách.
Lâm Thiển Hạ đáng giá ngôi nhà một chút, nghĩ đến chuyện trước kia Lâm Mộng Di đã đem con gái mình nhét vào sân của tòa nhà này, trong lòng cô đột nhiên hoảng sợ một trận, thật may ông trời có mắt, đúng lúc ngày đó Quyền Quân Lâm cũng ở nơi đó, cô cảm giác giống như trời cao đã sắp xếp cho hai người cha con bọn họ gặp nhau vậy.
“Ông nội, bà nội, đây là mẹ của cháu.” Cô bé cũng rất muốn mẹ mình cũng được yêu mến, nên lời giới thiệu của con bé vô cùng nghiêm túc.
“Ừ, ông bà biết rồi.” Tống Cầm nở nụ cười nhẹ, vươn tay muốn ôm cháu gái của mình.
Con ngươi con bé nhấp nháy, cũng không né tránh, vì trong lòng họ đứa bé là trong sáng nhất, nhưng trong mắt của bọn chúng có thể nhận ra được một người thật sự là yêu mến mình, hay là giả vờ yêu thích.
Bây giờ, con bé thật sự cảm giác được bà nội thật sự thích mình rồi.
“Thiển Hạ nuôi con rất tốt, những năm qua, một mình con vất vả rồi.” Tống Cầm nói lời cảm kích.
Lâm Thiển Hạ nghe bà nói vậy, cô biết mẹ chồng tương lai đã chấp nhận cô, lập tức trong lòng của cô vô cùng vui vẻ.
Lâm Thiển Hạ có vất vả, nhưng chỉ cần con gái mình có thể vui vẻ mà lớn lên, cô cũng sẽ cam lòng.
Cô nở nụ cười, rồi lắc đầu một chút: “Con cũng may mắn, có Nhan Nhan cũng rất nghe lời.”
“Nào, đến đây để ông nội ôm con một cái.” Quyền Chính Hoa vội vàng muốn cướp con bé mà ôm qua đây.
Lúc này, Tống Cầm thừa dịp, vội nói với Lâm Thiển Hạ: “Thiển Hạ, con theo bác lên lầu một lúc đi.”
Lâm Thiển Hạ có chút ngơ ngác, cô nhìn sang Quyền Quân Lâm, anh lại chỉ mỉm cười gật đầu với cô, rồi ra hiệu cô đi theo mẹ mình đi!
Lâm Thiển Hạ vội đứng dậy đi theo phía sau của Tống Cầm lên cầu thang, Tống Cầm một đường đưa Lâm Thiển Hạ vào trong phòng nghỉ ngơi ở lầu hai, trên bàn đã bày sẵn một ít đồ vậy do bà sớm chuẩn bị.
“Thiển Hạ này, đây không phải là lần đầu tiên con với bác gặp nhau, lần trước chuyện gặp mặt kia … Bác đã nói một ít lời không đúng, con đừng để trong lòng được không? Bây giờ bác xin lỗi con, lúc đó bác nhất thời xúc động mới nói những lời như thế với con.”
Lâm Thiển Hạ bị ‘thụ sủng nhược kinh’ một chút, cô khoác tay: “Con không sao ạ, con không để chuyện đó trong lòng đâu bác gái, con không có trách bác, nên cũng không cần bác xin lỗi đâu ạ.”
Tống Cầm khẽ giật mình, nội tâm bà lại bắt đầu mừng rỡ, Lâm Thiển Hạ thật sự là một người độ lượng, không keo kiệt chút nào, thì ra con bé cũng không có ghi hận bà đó!
“Thiển Hạ, con là một cô gái tốt bụng, bác cũng nghe chuyện con trai mình phạm sai lầm vào bốn năm trước, một lần nữa lại gây chuyện không phải với con rồi, con đấy! Con cứ để con trai của bác nhận trách nhiệm của nó đi! Để cho đời này của thằng nhóc ấy đối đãi tốt với con, yêu con, và dùng cả đời này để chuộc tội cho mình đi.”
Tuy Lâm Thiển Hạ muốn cười, nhưng cô lại nhịn xuống: “Chuyện bốn năm trước, con cũng không để ở trong lòng, bây giờ, con cũng chỉ muốn cho Nhan Nhan có một gia đình trọn vẹn mà thôi.”
“Vậy con đối với Quân Lâm thì thế nào?”
“Con … Con yêu anh ấy.” Lâm Thiển Hạ xấu hổ, nói ra tiếng lòng của mình.
Tống Cầm nhìn thấy vậy, thì biết đây là chuyện vui gói thành một bó, tình yêu ‘lưỡng tình tương duyệt’ và dài nhất Cửu Châu rồi.
“Tốt quá, bác đã nhận định con làm con dâu của bác rồi, bác đã gọi người chuẩn bị những thứ này, tất cả đều là lễ vật mà bác để lại cho con dâu tương lai của bác đấy.” Tống Cầm nói xong, bà lập tức lấy một cái rương trên mặt bàn.
Trong rương đựng rất nhiều và đầy đủ loại châu báu, mỗi cái đều có giá thành xa xỉ.
Lâm Thiển Hạ có chút giật mình và kinh ngạc nhìn, tự nhiên cô lại không dám nhận.
“Không được đâu bác gái, những thứ này bác thu lại đi! Con không thể nhận được.”
Tống Cầm lập tức nhìn cô chăm chú: “Thiển Hạ, tất cả thứ này đều là tấm lòng của bác, con cũng không phải là người ngoài nữa, con sắp gọi bác một tiếng mẹ rồi, chẳng lẽ, những thứ này mẹ không nên tặng cho con hay sao?”
Hốc mắt của Lâm Thiển Hạ lập tức ẩm ướt, xưng hô ‘mẹ’ như thế, cô đã rất lâu rồi không được gọi.
Nhưng bây giờ, cô lại cam tâm tình nguyện nhận người phu nhân xinh đẹp trước mặt này là mẹ của mình.
Chương 355: Sống chung một nhà!
Trong phòng ăn, không khí rất tốt, ông cụ Quyền rất vui vẻ, ngay cả món ăn và rượu trước mặt họ cũng quên uống, ông vẫn ngó chừng đứa cháu cố ngồi bên cạnh ông, nhìn bộ dáng đáng yêu của con bé ăn cơm, mà cũng vui vẻ lây.
Lâm Thiển Hạ thấy con gái mình được người nhà họ Quyền sủng ái và yêu chiều, trong lòng cô cảm thấy vô cùng vui vẻ và cũng vui mừng, có nhiều người như thế yêu mến con gái của mình, một người mẹ như cô làm sao không vui cho được chứ?
Ông cụ Quyền uống xong một ngụm rượu, rồi lại quay sang hỏi Lâm Thiển Hạ: “Thiển Hạ này! Khi nào đó mời người nhà của con đến làm khách, để hai bác nói chuyện đi.”
Lòng Lâm Thiển Hạ thấy nao nao, khi nhắc đến người nhà của cô, trong lòng cô chỉ còn có mỗi ba mình, cô gật đầu: “Vâng! Con sẽ nói với ba của con ạ.”
“Mời ba mẹ của con cùng đến luôn.” Ông cụ Quyền không biết hoàn cảnh nhà của cô, nên cười nói một câu như vậy.
Quyền Quân Lâm nhìn người nhà của mình, anh biết hoàn cảnh bất tiện của nhà Lâm Thiển Hạ, vẻ mặt anh chân thành nói: “Ông nội, cha và mẹ, chắc mọi người không biết, mẹ của Thiển Hạ lúc cô ấy tám tuổi đã qua đời rồi, bây giờ ba của cô ấy đã cưới một người mẹ kế khác.”
Mặc dù chuyện bốn năm trước anh bị hãm hại ở hôn lễ, nhưng anh cũng chưa từng nói qua chuyện của nhà cô.
Lúc này vợ chồng Tống Cầm mới rõ mọi chuyện, Tống Cầm vội an ủi một câu: “Thiển Hạ à, về sau nơi này chính là nhà của con rồi, mẹ cũng là mẹ của con nhé.”
“Con cảm ơn bác gái.” Lâm Thiển Hạ cảm động gật đầu.
Tống Cẩm thì ngược lại, bà muốn nghe cô gọi tiếng mẹ nhanh nhất, nhưng mà, bà có gấp cũng không được, đợi đến khi hai bên đều chào hỏi phụ huynh xong rồi, sau đó lại nói về chuyện hôn lễ, thì chuyện gọi tiếng mẹ cũng có thể hoàn thành rồi.
“Vậy thì con nói với ba con, lúc nào có thời gian rảnh thì đến nhà chơi một chút.” Quyền Chính Hoa nói.
Bữa tối ăn xong, cô ở nhà họ Quyền nghỉ ngơi đến tám giờ ba mươi phút, con bé chơi một ngày cũng đã ngủ mất rồi, con bé còn ngủ ở trong ngực của Tống Cầm nữa chứ, bà ấy thấy mình đã cảm hóa được cháu gái nhỏ của mình nên bà lại hi vọng rằng đêm nay có thể ngủ chung với con bé nữa!
“Thiển Hạ, con bé cũng ngủ rồi, hay là đêm nay con với Quân Lâm ở đây luôn đi!”
Lòng Lâm Thiển Hạ lại càng hoảng sợ, cô có chút khẩn trương nhìn người đàn ông phía đối diện mình, trong ánh mắt của Quyền Quân Lâm hiện ra sự chờ mong, anh cũng muốn cô ở lại đây.
Tống Cầm lại thêm một câu thỉnh cầu: “Thiển Hạ này, mẹ cũng muốn ngủ với Nhan Nhan một đêm có được không? Mẹ thật sự rất thích đứa bé này mà.”
Lâm Thiển Hạ nghe vậy, thật ra lời của bà nói với cô cũng không phải là chuyện gì không muốn, nên cô gật đầu nhẹ nhàng: “Vâng ạ, vậy con sẽ ở lại ạ!”
Ánh mắt của Quyền Quân Lâm lập tức hiện ra tia kinh hỉ, anh còn thích nghe câu này hơn những người khác đấy!
“Tốt rồi! Vậy đêm hôm nay con cùng ngủ chung với Quân Lâm nha! Những phòng khách khác, mẹ sợ con ngủ không quen.” Tống Cầm nói.
Lâm Thiển Hạ gật đầu, cô nghĩ chẳng lẽ lại để cho anh đi ngủ phòng khách khác sao? Nhưng những lời này, cô không nói ra..
“Mẹ đưa Nhan Nhan lên lầu trước đây, để con bé ngủ ở trên giường.” Tống Cầm nói.
“Vâng, bác gái và con bé đi ngủ trước đi ạ!” Lâm Thiển Hạ nói, cô nhìn bộ dáng say ngủ của con gái mình, lại nghĩ, con bé đã có một giấc ngủ thẳng đến sáng ngày mai rồi.
Trong phòng khách giờ chỉ còn lại hai người thôi, Lâm Thiển Hạ nhìn thoáng qua đồng hồ thì cũng đã chín giờ ba mươi rồi.
“Chúng ta về phòng sao?” Lâm Thiển Hạ hỏi.
“Em có muốn đi dạo vườn hoa không?” Quyền Quân Lâm mời cô.
“Được!” Đúng lúc Lâm Thiển Hạ cũng không muốn đi ngủ.
Quyền Quân Lâm đi một vòng ở trong vườn hoa với cô, tới mười giờ hai người mới lên lầu, Lâm Thiển Hạ cũng không có hỏi buổi tối nay anh ngủ ở đâu!
Cuối cùng, cô vào phòng ngủ của anh, mới phát hiện đây là phòng nằm độc lập trong sân, bốn phía của căn phòng đều là một dãy hành lang thật dài, vì cách thiết kế và xây dựng căn phòng nên ở đây hiện ra một không gian yên tĩnh.
Trên giường Quyền Quân Lâm, Tống Cầm đã chuẩn bị bộ áo ngủ mới thay cho cô, đó là bộ đồ ngủ dây.
Lâm Thiển Hạ nhìn thấy vậy, mặt lập tức phiến hồng, cô hỏi khẩn trương một chút: “Đêm hôm nay, anh định ngủ ở đâu vậy?”
Quyền Quân Lâm nhìn sang, anh cũng có chút ngạc nhiên: “Em muốn anh ngủ ở đâu?”
Bây giờ Lâm Thiển Hạ mới phát hiện, cô bị câu hỏi lại của một người chủ nhà như anh là ngơ ngác, cô lại ‘phốc’ một tiếng bật cười: “Em không biết.”
Đương nhiên Quyền Quân Lâm biết cô đang lo lắng cái gì, anh chỉ thoáng qua cái ghế sô pha: “Đêm nay anh ngủ ở trên ghế sô pha.”
Lâm Thiển Hạ nhìn sang, lòng không tránh được có chút không đành, cô chiếm giường ngủ của anh, mà lại để cho anh ngủ trên ghế sô pha, chuyện này cũng không tốt lắm đâu!
Thế rồi cô cắn cắn môi, nói khẽ: “Nếu không, chúng ta ngủ chung đi!”
Tuy lời cô nói có chút nhẹ, nhưng tai của người đàn ông kia vẫn nghe được, trong mắt anh lập tức hiện lên một vòng kinh hỉ: “Được thôi!”
“Em đi tắm.” Lâm Thiển Hạ nói xong câu này, lại nhìn thoáng qua áo ngủ trên giường, cô ở đây, trừ áo ngủ ở trong gian phòng thì cũng không có thứ gì thay đổi cả, cô cầm áo ngủ lên rồi đi vào vào phòng tắm.
Ánh mắt Quyền Quân Lâm nhìn theo cô, trong mắt của anh hiện ra vẻ chờ mong, anh luôn khát vọng cô!
Tống Cầm ở trong phòng, bà với Quyền Chính Hoa mỗi người ngủ hơi nghiêng sang một bên, mà ở chính giữa họ lại là một cô bé nho nhỏ, con bé ngược lại thoải mái ngủ chổng vó ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé khi ngủ cũng đỏ rừng rực, hơn nữa chân gác một bên, miệng nhỏ há ra, lộ ra hai chiếc răng cửa như răng thỏ, nhìn lại vô cùng đáng yêu.
“Xem tướng ngủ con bé không giống con trai khi còn bé nhỉ?” Tống Cầm nhỏ giọng nói với chồng mình.
Quyền Chính Hoa gật đầu: “Ừ, đúng thế.”
Hai vợ chồng Tống Cầm đêm hôm nay sợ ngủ không được vì có chút vui vẻ, họ cứ nhìn chằm chằm đứa cháu gái đang ngủ ngẩn người.
Lâm Thiển Hạ tắm rửa sạch sẽ xong, mặc chiếc áo ngủ mát mẻ, rồi lập tức chui vào trong chăn, cô muốn dùng chăn mềm để che cơ thể mình lại, rồi cô đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lon: “Anh đi tắm đi!”
Quyền Quân Lâm nhìn đầu cô ló ra khỏi chăn, bộ dáng có chút xấu hổ không biết làm sao, anh không khỏi bật cười: “Được! Anh lập tức đi ngay.”
Lâm Thiển Hạ nghe xong, mặt cũng đỏ lên, bây giờ họ thật giống như trở thành vợ chồng rồi.
Quyền Quân Lâm cũng cầm một bộ áo ngủ đi vào, Lâm Thiển Hạ lập tức vươn tay ra quạt mấy cái để làm thoáng khuôn mặt của mình một chút, cô không biết có phải điều hòa chưa mở hay không, hay là vì cái gì mà cô cảm thấy toàn thân mình bây giờ có chút nóng.
Trong lòng cô đã không còn nhớ đến chuyện bốn năm trước nữa, cô đã xem chuyện đêm hôm đó hoàn toàn không tồn tại.
Nhưng cô vẫn cảm thấy chuyện nam nữ có chút lo lắng, một phần là trong lòng vẫn còn áp lực, một phần khác là cô thật sự muốn thử.
Đương nhiên, khi gả cho người đàn ông này, cũng không thể cả đời cho anh ấy ăn chay được!
Lâm Thiển Hạ bụm mặt mình ngay lập tức, trời ạ! Bây giờ đầu cô nghĩ cái gì thế hả! Cô làm sao lại chỉ suy nghĩ về chuyện này chứ? Nói không chừng, cơ bản anh ấy cũng không có ý muốn làm chuyện này đâu!
Lâm Thiển Hạ đang suy nghĩ, thì cô thấy người đàn ông mặc bộ áo ngủ màu xám đã bước ra từ trong phòng tắm, trên người anh tỏa ra hơi ẩm ướt, dính trên trán của anh, làm khuôn mặt tuấn mỹ của anh càng thêm mấy phần cấm dục mà mê người.
Nói thật, Lâm Thiển Hạ đứng trong ngành giải trí, cô cũng đã gặp qua rất nhiều người đàn ông trưởng thành nhìn đẹp mắt, nhưng người đàn ông trước mặt cô đây lại thuộc về hàng siêu cấp đẹp trai.
Quyền Quân Lâm ngồi lên giường, giường cũng chịu áp lực mà bị ép xuống, mà Lâm Thiển Hạ đem chăn mền lập tức che lại trước mặt mình, Quyền Quân Lâm lo lắng đưa khuỷu tay qua, kéo chăn mền của cô xuống một chút: “Em không muốn thở nữa à?”
Lâm Thiển Hạ nhìn gương mặt anh tuấn gần trước mắt, hô hấp của cô cũng cứng lại, không biết phải làm gì đây!