Chương 331: Lâm Mộng Di tìm đường chết
Quyền Quân Lâm nhìn chiếc điện thoại đã ngắt kết nối, anh thất vọng thở dài một hơi. Anh đứng trên ban công với ánh mắt tràn đầy bất lực.
Lâm Thiển Hạ đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, cảm xúc của cô cũng rất phức tạp và vướng bận. Không biết vì sao khi mà đối xử với anh như thế thì trong lòng cô lại cảm thấy có chút không đành lòng.
“Mẹ, có phải điện thoại của ba không? Con có thể nói chuyện với ba được không?” Nhan Nhan đang ôm một vài đồ chơi đứng sau lưng cô.
Lâm Thiển Hạ lập tức lắc đầu: “Không, là công việc của mẹ.”
“Mẹ, con nhớ ba, con có thể gọi cho ba được không?”
“Chú ấy rất bận rộn.”
“Ba không cần con nữa sao?” Nhan Nhan bé nhỏ lập tức cảm thấy dường như mình bị bỏ rơi.
Lâm Thiển Hạ nhìn vẻ mặt thất vọng của con gái, cô lập tức không đành lòng để con gái mình có suy nghĩ như thế. Cô ấy nhanh chóng thuyết phục: “Không phải, không phải là chú ấy không cần con nữa.”
Vào ban đêm, khi nhìn con gái ngủ say, trong lòng Lâm Thiển Hạ ngập tràn cảm xúc lẫn lộn, không biết sau này phải đối mặt với người đàn ông này như thế nào nữa.
Cô chỉ hy vọng sau khi đóng xong bộ phim này, cô có thể làm rõ mối quan hệ với anh ta.
Nhà họ Sở.
Gần đây, cuộc sống của Lâm Mộng Di vô cùng xa hoa, sinh hoạt vô độ. Đối với cô ta mà nói chính là cảm giác an toàn không phải là có Sở Trạch Hiên ở bên, mà là Sở Trạch Hiên cho cô ta tiền để cô ta có thể mua bất cứ thứ gì mà mình muốn.
Hai ngày nay, Lâm Mộng Di cũng đã dùng đời sống vật chất để lấp đầy sự trống trải trong lòng cô ta.
Tuy nhiên, điều này vẫn chưa thể khiến cô ta hài lòng, bởi vì cô ta có thể mua đồ ban ngày, nhưng ban đêm thì sao? Cô ta ngủ một mình cảm thấy khó chịu, cho dù có chồng thì cô ta cũng phải trải qua một cuộc sống cô đơn.
Hiện giờ, mỗi ngày Sở Trạch Hiên đều có chuyện, hoặc là không trở về, hoặc là khi anh ta trở về thì cô ta đã không thể chịu được mà đi ngủ trước.
Lúc này, Lâm Mộng Di đang ngồi trên giường, cầm một cuốn tạp chí đọc. Đây là danh sách mua sắm toàn những món đồ xa xỉ phẩm, trên đó toàn là sản phẩm giới hạn của những nhãn hiệu lớn.
Lâm Mộng Di lật xem, đột nhiên cô ta nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương, là loại kim cương hiếm, màu hồng, có lẽ trên thế giới này cũng không tìm được thêm mấy chiếc nữa.
Xem như có thể tìm được thì cũng là hàng kém chất lượng. Đây là một viên với thành phần rất hiếm, Lâm Mộng Di thật sự choáng váng khi nhìn thấy nó. Lúc này cô ta chợt nghĩ rằng nhà họ Sở có một quầy hàng chuyên kinh doanh trang sức, cũng trưng bày một viên cùng loại giống như thế này.
Trong lòng Lâm Mộng Di lập tức dâng lên một loại tham lam, cô ta là thiếu phu nhân nhà họ Sở. Chiếc nhẫn kim cương này cũng không cần bán, ngày mai cô ta sẽ đến lấy để đeo!
Lâm Mộng Di thấy Sở Trạch Hiên vẫn chưa trở về, trong lòng cô ta càng cảm thấy chỉ có loại vật chất này mới có thể bù đắp cho cô ta việc gả vào nhà họ Sở.
Lúc này, trong phòng làm việc của Sở Trạch Hiên, trợ lý của anh ta lúc này đang thở hổn hển trên người Sở Trạch Hiên với vẻ mặt thỏa mãn.
“Chủ tịch Sở, em yêu anh nhất, em mãi mãi sẽ là người phụ nữ của anh.” Tống Liên ở trong lòng ngực của anh ta, vẽ vòng tròn.
“Được thôi, chỉ cần em mang thai hạt giống nhà họ Sở của anh thì em là người phụ nữ của anh.” Sở Trạch Hiên vươn tay ra sờ khuôn mặt cô ta. Tuy rằng Tống Liên không phải là mỹ nữ đẹp tuyệt trần nhưng cô ta có thể khiến anh ta hài lòng.
Không giống như Lâm Mộng Di, lúc nào cũng chỉ có một biểu cảm, không hề tiến bộ khiến anh ta nhìn là thấy khó chịu.
Lúc này, điện thoại di động của anh ta vang lên, anh ta nhấc lên xem, không phải là Lâm Mộng Di sao?
Hiện giờ, anh ta không còn hứng thú nhận cuộc gọi của cô ta. Tống Liên đứng bên cạnh không khỏi lo lắng nói: “Chủ tịch Sở, anh không trả lời sao?”
“Không có gì tốt để nhận cả.”
Tống Liên nghe vậy trong lòng càng vui vẻ, bây giờ Sở Trạch Hiên đã là người của cô ta, Lâm Mộng Di chỉ có thể đứng sang một bên.
Lâm Mộng Di nhìn thấy Sở Trạch Hiên không nghe điện thoại. Mặc dù cô ta không biết anh ta đang làm gì, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ trong cô ta vẫn rất mạnh mẽ, Lâm Mộng Di không tin vào Sở Trạch Hiên.
Năm đó, cô ta có thể cướp anh ta khỏi Lâm Thiển Hạ, vậy thì bây giờ anh ta cũng có thể bị một người phụ nữ khác cướp mất. Lâm Mộng Di chắc chắn, ngày mai cô ta sẽ lấy chiếc nhẫn kim cương đeo vào cho mình.
Mà còn muốn khoe khoang một phen.
Sáng sớm.
Cô ta là khách hàng đầu tiên vào cửa lớn của quầy hàng chuyên doanh của Sở Thị, người phục vụ biết thân phận của cô ta nên bước lên không dám thất lễ chào hỏi.
“Bà Sở, bà cần gì? Chúng tôi có thể giúp gì cho bà?”
Lâm Mộng Di đưa hình chiếc nhẫn kim cương trên tạp chí cho người phục vụ: “Tôi nhớ rằng hình như trong cửa hàng của các người có một chiếc nhẫn kim cương như vậy!”
Người phục vụ vừa nhìn liền gật đầu nói: “Có một viên, là bảo vật trong cửa hàng của chúng tôi, cực kì hiếm có.”
“Giá bên ngoài là bao nhiêu?”
“Chắc hơn ba trăm triệu.” Người phục vụ cũng không rõ.
Đôi mắt Lâm Mộng Di hiện lên một tia hạnh phúc, cô ta nói với người phục vụ: “Nói quản lý của các người đem chiếc nhẫn kim cương này cho tôi ngay bây giờ. Không cần bán, cứ đưa cho tôi!”
Những người phục vụ đều sửng sốt, vội vàng gọi quản lý qua.
Người quản lý cũng bị sốc: “Bà Sở, đây là ý của chủ tịch Sở sao?”
“Tất nhiên, anh ấy là chồng tôi. Anh ấy nói đây là quà sinh nhật cho tôi và tôi có thể nhận nó ngay bây giờ.” Lâm Mộng Di có thể nói bất cứ điều gì để có được chiếc nhẫn kim cương này.
Quản lý không dám thất lễ, nhanh chóng đi lấy chiếc nhẫn kim cương, Lâm Mộng Di đeo vào rồi rời đi. Hơn nữa cô ta còn nhanh chóng chụp một tấm ảnh rồi đăng lên, kèm theo dòng chữ nói rằng đồ vật có giá hơn ba trăm triệu đã đeo trên tay cô ta.
Lời viết cực kỳ khoe khoang.
Sau khi Lâm Mộng Di rời đi, quản lý cảm thấy có gì đó không đúng nên nhanh chóng gọi điện cho Sở Trạch Hiên, Sở Trạch Hiên nghe xong liền tức giận: “Ai bảo các người đưa nhẫn kim cương cho cô ta?”
“Thật xin lỗi chủ tịch Sở, là vợ của ngài, cô ấy nói đây là quà sinh nhật mà anh tặng cho cô ấy. Chúng tôi không dám không đưa!”
“Khốn khiếp, cô ta chưa từng có sinh nhật.” Sở Trạch Hiên chửi rủa, rồi cúp máy.
Tất nhiên cuộc gọi tiếp theo của Sở Trạch Hiên là gọi vào điện thoại di động của Lâm Mộng Di. Vào lúc này, Lâm Mộng Di đang tám chuyện trên mạng xã hội, thổi phồng và khen ngợi cô ta, sự nổi tiếng của cô ta đã dồn những người nổi tiếng xuống phía sau, trở thành người nổi tiếng nhất trong danh sách tìm kiếm.
Lâm Mộng Di vui vẻ nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay cô ta, cảm thấy thật thoải mái.
Đúng lúc này, điện thoại của cô ta vang lên, cô ta nhấc lên xem. Trong lòng không khỏi chấn động, là của Sở Trạch Hiên, nhưng mà cô ta cũng không sợ.
“Nghe này, Trạch Hiên.”
Lâm Mộng Di trả lời với một giọng nói quyến rũ.
“Lâm Mộng Di, ai cho cô chạm vào chiếc nhẫn kim cương trong cửa hàng của tôi, tôi cho cô thời hạn một giờ để trả lại nó.” Sở Trạch Hiên cúi đầu gầm lên, giọng điệu như thể cô ta là một tên trộm.
“Em…em thích chiếc nhẫn kim cương này, anh cứ cho em đi!”
“Lâm Mộng Di, nếu không trả lại thì cô cút khỏi nhà họ Sở đi.” Bộ mặt thật của Sở Trạch Hiên lộ ra ngoài, sự kiên nhẫn cuối cùng của anh ta đối với Lâm Mộng Di cũng bị cô ta đánh mất.
Lúc này, Lâm Mộng Di bị doạ đến mức cả người đều run rẩy. Cô ta không ngờ Sở Trạch Hiên lại tức giận đến mức này.
Chương 332: Anh ta rất đáng thương
Lâm Mộng Di cũng vô cùng thành thật đem trả lại chiếc nhẫn kim cương dưới sự tức giận của Sở Trạch Hiên, nhưng cơn giận của Sở Trạch Hiên vẫn chưa hết.
Bởi vì Lâm Mộng Di cũng từng khoe chiếc nhẫn kim cương này, nên người dân khắp thành phố đều biết rằng chiếc nhẫn này đã trở thành quà sinh nhật của Sở Trạch Hiên tặng cho cô ta, sau này còn ai đến mua chiếc nhẫn này nữa?
Vào lúc này, Lâm Mộng Di cũng uất ức trốn ở nhà, thở phì phò.
Trong văn phòng của tập đoàn Quyền Thị, Quyền Quân Lâm đang đứng trước khung cửa sổ cao sát đất, ngoài cửa sổ đã có mưa bụi lạnh băng, mùa đông đã đến rất gần rồi.
Trong đầu anh hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương, hồng hào của Nhan Nhan. Lúc này, cô bé còn phải chen chúc trên xe buýt đến trường sao? Lâm Thiển Hạ vẫn cần phải quay phim và bên cạnh cô ấy không có ai giúp đỡ cô ấy cả.
Trong lòng Quyền Quân Lâm chợt đau xót. Trước đây không biết đứa nhỏ là con anh, anh lại có thể luôn ở bên cạnh cô bé. Hiện giờ anh biết đứa trẻ là con mình rồi, cũng đủ tư cách ở bên cạnh cô bé.
Trong lòng Quyền Quân Lâm nghĩ đến con gái của mình, anh đã nghĩ có chút điên rồi. Anh liếc thoáng qua đồng hồ, ba giờ rưỡi, nếu ra ngoài vào lúc này có thể gặp được Nhan Nhan.
Quyền Quân Lâm nóng lòng ôm con gái, anh quay lại bàn làm việc, cầm chìa khóa xe trên bàn rồi bước ra cửa.
Trợ lý Tiểu Tô của anh lập tức đi theo: “Chủ tịch Quyền, anh đi đâu vậy?”
“Tôi đi đón Nhan Nhan.”
Quyền Quân Lâm không muốn Tiểu Tô đi theo, anh đi đến ga ra dưới tầng hầm, lái một chiếc ô tô có ghế trẻ em, đến thẳng trường học của cô bé.
Lúc này, Lâm Thiển Hạ cũng muốn sớm kết thúc cảnh quay và về nhà cùng con gái vì trời mưa.
“Cắt! Không được, làm lại đi.” Đạo diễn cảm thấy không hài lòng với cảnh quay này, không chịu cho qua.
Lâm Thiển Hạ đã diễn rất tốt, nhưng các màn diễn của mọi người xung quanh và các vai phụ không đủ khiến đạo diễn hài lòng.
“Thiển Hạ, làm lại một lần nữa, sẽ xong ngay thôi.” Đạo diễn Trương không quên an ủi cô một câu.
Lâm Thiển Hạ là một người rất chuyên nghiệp, cô gật đầu: “Vâng!”
Cô chỉ có thể chịu đựng và tiếp tục quay. Nhưng mà đạo diễn vẫn không hài lòng với một diễn viên mới nên tạm dừng một lần nữa. Thậm chí còn quát mắng diễn viên này ầm lên. Lâm Thiển Hạ nhìn thấy mắt của cô gái trẻ đã đỏ hoe, cô đến khuyên nhủ: “Đạo diễn Trương, không sao đâu, chúng ta làm lại!” Nói xong, cô quay người khuyên nhủ cô gái trẻ vài câu, sau đó lại đưa ly nước khích lệ cô ấy.
Cuối cùng, Lâm Thiển Hạ cũng đã hoàn thành cảnh quay, cô nhìn lướt qua thời gian, đã bốn giờ. Cô xuất phát từ nơi này lúc cô về đến nhà có lẽ con gái đã đi học về rồi.
“Tiểu Nguyệt, dọn dẹp sạch sẽ, chúng ta về nhanh thôi.” Lâm Thiển Hạ nói với trợ lý.
“Chị Thiển Hạ, chị nhớ Nhan Nhan đúng không!”
“Đúng vậy, nếu một ngày không gặp con gái, trong lòng tôi cũng cảm thấy hoảng sợ.” Lâm Thiển Hạ thở dài, sau khi biết Quyền Quân Lâm là ba của đứa trẻ, Lâm Thiển Hạ càng quan sát con gái chặt hơn. Cô thật sự sợ rằng con gái cô sẽ bị bắt đi. Vì Quyền Quân Lâm đã để lại thông tin trong trường, hơn nữa còn có thẻ ra vào trường. Lúc này, anh đã đến cửa phòng học.
Giữa một đám trẻ nhỏ, Nhan Nhan đang vẽ, cô giáo nhìn thấy Quyền Quân Lâm đã lâu không gặp, mỉm cười chào hỏi: “Anh Quyền, đã lâu không thấy anh đến đón Nhan Nhan.”
“Vâng, dạo này tôi hơi bận.” Quyền Quân Lâm cười với cô giáo, sau đó ánh mắt rơi vào nhóc con đang nghiêm túc vẽ tranh.
Cô bé mặc một bộ đồng phục dễ thương, hai bím tóc đuôi ngựa nhỏ, khuôn mặt nhỏ xinh, non nớt và dễ thương, đầy sự ngây thơ.
Quyền Quân Lâm nhìn con gái, ánh mắt có phần chua xót, tình cảm của người ba dâng lên trong lòng, anh hướng về phía con gái, gọi một câu: “Nhan Nhan.”
Nghe thấy giọng nói của anh, cô bé lập tức ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đứng ở cửa, cô bé ngạc nhiên thét lên: “Ba, ba …”
Nói xong, đặt bút xuống, thân hình nhỏ bé lao về phía anh, Quyền Quân Lâm cúi người xuống, ôm chặt cô vào lòng: “Ba đến đây đón Nhan Nhan.”
“Ba ơi, con nhớ ba lắm!” Nhóc con cũng ôm cổ anh nói lớn.
“Ba cũng nhớ Nhan Nhan.” Quyền Quân Lâm ôm chặt con gái và nói với giáo viên: “Tôi sẽ đón con bé về.”
“Được ạ.”
Quyền Quân Lâm đưa nhóc con ra ngoài, anh cầm một chiếc ô nhỏ. Giấu nhóc con dưới ô, anh không quan tâm đến bờ vai đang ướt đẫm nước mưa của mình.
“Ba ơi, cô giáo nói chúng con cần chuẩn bị bút vẽ mới.” Nhóc con nói với anh.
Quyền Quân Lâm lập tức cười nhẹ: “Được rồi, ba đưa con đi siêu thị, chúng ta đi mua cọ vẽ.”
“Thật không? Được ạ!” Nhóc con vô cùng vui vẻ, đi dạo trong siêu thị đối với cô bé mà nói thì đúng là vô cùng thú vị.
Khi xe của Lâm Thiển Hạ chạy đến trước cửa nhà cô ấy đã là năm giờ. Khi cô vừa xuống xe, đột nhiên nhìn thấy dì Lưu, người trông trẻ của mình đang đứng dưới tán cây nơi cô trú mưa khi đón con gái đi học, cô đi tới. Cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Dì Lưu, Nhan Nhan vẫn chưa về à?”
“Thiển Hạ, tôi vừa định gọi cho cô! Vừa rồi tôi nhìn thấy một cậu nhóc học cùng trường đã được xe buýt đưa về. Sao tôi không thấy Nhan Nhan đâu cả?”
Sắc mặt của Lâm Thiển Hạ nhanh chóng thay đổi, con gái của cô không bắt xe buýt trường học về? Cô nhanh chóng nhấc máy và bấm vào điện thoại của cô giáo.
“Cô Lâm, cô không biết à? Nhan Nhan được ba cô bé, anh Quyền đón về rồi.”
Cô giáo ở đầu kia nói với cô.
Đầu Lâm Thiển Hạ nổ tung, cô bé được Quyền Quân Lâm đón về.
Sao anh có thể tuỳ ý đón con gái chứ? Lâm Thiển Hạ nghiến răng, tức giận gọi vào số của Quyền Quân Lâm.
“A lô! Thiển Hạ.” Giọng của Quyền Quân Lâm rất nhẹ.
“Con gái tôi đâu? Anh đưa Nhan Nhan đi đâu?” Lâm Thiển Hạ tức giận nói.
“Đừng lo lắng, anh đưa Nhan Nhan đến siêu thị gần nhà mua cọ vẽ, anh sẽ đưa nhóc con về ngay.”
“Mang con bé về cho tôi trong vòng mười phút nữa. Tôi đang ở cổng khu chung cư.” Lâm Thiển Hạ ra lệnh.
Quyền Quân Lâm thấy cô trở nên lo lắng như vậy, anh trầm giọng nói: “Được, anh sẽ mang con bé về ngay.”
Mười phút sau, xe của Quyền Quân Lâm chạy vào cổng khu chung cư, Lâm Thiển Hạ nhìn xe của anh thì cô nhanh chóng bật ô lên, đi đến bên cạnh xe, mở băng ghế sau ôm con gái vào lòng.
Quyền Quân Lâm cũng ra khỏi ghế lái, lúc này trời vẫn còn mưa nặng hạt. Anh không cầm ô mà chỉ nhìn Lâm Thiển Hạ ôm nhóc con trong tay đi đến bên cạnh dù trú mưa.
“Ba ơi.” Cô nhóc nhìn Quyền Quân Lâm với cây cọ mới mua trên tay.
Lâm Thiên Hạ quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông này đang đứng ở cửa xe, cả thân người đều ướt đẫm nước mưa. Trong lòng cô như bị kéo một cái, người đàn ông này không che ô tránh đi sao?
“Thiển Hạ, anh xin lỗi.” Quyền Quân Lâm xin lỗi Lâm Thiển Hạ, thậm chí vì lần này anh đã đón con gái mà không có sự đồng ý của cô và xin lỗi vì sự cố hoang đường bốn năm trước.
Lâm Thiển Hạ liếc nhìn anh, nhịn xuống mong muốn chăm sóc anh trong lòng, ôm con gái và rời đi dưới ô.
Nhóc con vừa đi được một đoạn, con bé chợt kêu lên: “Mẹ ơi, ba bị ướt mưa rồi! Ba sẽ bị lạnh, sẽ ốm mất.”
Lâm Thiển Hạ kìm lại cảm xúc trong lòng, đi được vài bước cô không thể nhịn được mới quay đầu nhìn lại. Quyền Quân Lâm vẫn đang đứng ở trong mưa nhìn họ, giống như một pho tượng.
“Thiển Hạ, cô có muốn đưa ô cho cậu Quyền không?” Dì Lưu không chịu được nữa.
“Không cần đâu.” Lâm Thiển Hạ tàn nhẫn nói, anh là người lớn rồi, anh còn cần cô quan tâm rằng anh sẽ bệnh hay sao?
Chương 333: Cảm thông với anh
Lâm Thiển Hạ về đến nhà và nhìn con gái cầm bút vẽ trên tay để vẽ tranh. Trong lòng cô đã vô tình nghĩ đến người đàn ông trong cơn mưa vừa rồi.
Mưa to như vậy, anh lại đứng lâu như vậy, toàn thân anh hẳn là ướt đẫm. Hiện giờ lại là mùa đông, người đàn ông này thật sự cho rằng thân thể của anh ấy bằng sắt hay sao?
Lâm Thiển Hạ cắn môi, thẫn thờ.
“Thiển Hạ, vừa rồi cậu Quyền rất đáng thương, nước mưa lạnh biết bao nhiêu!” Dì Lưu đứng bên cạnh nói, dì ấy thật sự không hiểu.
Lâm Thiển Hạ giả vờ không quan tâm: “Dì Lưu, từ nay về sau anh ta không liên quan gì đến chúng ta. Đừng nhắc đến anh ta nữa.”
“Thiển Hạ à, dì nói thật không phải nhưng cậu Quyền đối với Nhan Nhan thật sự rất tốt! Quả thật giống như ba ruột vậy.” Có lẽ là dì Lưu đã lớn tuổi rồi, nên đã mở miệng thì không dừng lại được.
Sắc mặt của Lâm Thiển Hạ hơi tái nhợt, trong lòng cười khổ. Người đàn ông này chính là ba ruột của con cô ấy!
Điều này thật là buồn cười.
“Bây giờ có lẽ là cậu Quyền đã về nhà rồi! Tôi thấy biệt thự của cậu ấy đã sáng đèn. Cậu ấy phải đi tắm nước nóng mới được, nếu không sẽ bị ốm.” Dì Lưu đứng trước cửa sổ kiểu Pháp nhìn về hướng biệt thự của Quyền Quân Lâm.
Trong tâm trí Lâm Thiển Hạ, dường như anh vẫn còn đang đứng dưới mưa. Thành thật mà nói thì đây là lần đầu tiên từ khi biết anh, cô thấy anh có dáng vẻ chật vật như thế.
“Anh ta không còn là một đứa trẻ nữa, chẳng lẽ lại không biết tắm nước nóng sao?” Lâm Thiển Hạ oán hận nói.
“Tôi nghĩ hôm nay cậu Quyền trông như người đang đau lòng, ai mà biết được! Đàn ông đôi khi cũng ngốc lắm, không biết quý trọng bản thân còn hơn cả phụ nữ.” Dì Lưu nói rồi đi vào bếp.
Trong đầu Lâm Thiển Hạ, bởi vì lời nói của dì ấy mà cô lại nghĩ đến Quyền Quân Lâm lúc này thế nào, chẳng lẽ anh thật sự không tắm sao? Vẫn mặc quần áo ướt đẫm? Lâm Thiển Hạ nhắm mắt lại, cô đang nghĩ gì thế này? Sao cô luôn nghĩ về anh chứ? Không, bây giờ cô không được nhớ anh ta nữa.
“Mẹ ơi, liệu ba có bị cảm lạnh không? Liệu ba có bị ốm không?” Khi nhóc con nghe thấy người lớn nói chuyện, cô bé nhanh chóng xen vào một câu với giọng nói đầy lo lắng.
“Chú ấy sẽ không bị bệnh đâu.” Lâm Thiển Hạ an ủi.
“Ba sẽ bệnh, cả người của ba đều ướt đẫm.” Nhóc con chu chu miệng nhỏ, tỏ ra rất đau lòng cho ba mình.
Mặc dù, Lâm Thiển Hạ không nghĩ rằng hôm nay cô cư xử quá đáng. Cô chỉ ôm con gái đi thôi, là do người đàn ông này tự mình không có gì làm nên đứng trong cơn mưa xối xả ấy.
Lúc này, dì Lưu lại bước ra và nói: “Thiển Hạ, cô gọi cậu Quân về để cậu ấy tắm nước nóng nhé! Trời lạnh thế này!”
Lâm Thiển Hạ không biết tại sao, cô thật sự lo lắng rằng người đàn ông này sẽ không tắm! Bởi vì tâm trạng của anh gần đây rất tệ, nếu anh có xu hướng tự ngược đãi mình thì sao?
Lâm Thiển Hạ nhấc điện thoại di động lên, cô cảm thấy mình chắc hẳn là bị điên rồi. Vậy mà lại muốn gọi điện thoại cho anh ta.
“Mẹ ơi, mẹ gọi điện thoại cho ba đi! Để ba không bị cảm!” Cô nhóc bám vào người cô và hỏi một cách chờ mong.
Lâm Thiển Hạ thở phào nhẹ nhõm nói với con gái: “Được rồi, mẹ đi gọi cho chú ấy. Con đi chơi trước đi!”
Nhóc con nhanh chóng cầm cọ vẽ vào phòng ngủ của cô chơi. Lâm Thiển Hạ không muốn gọi điện thoại trước mặt dì Lưu nên cô cầm điện thoại bước vào phòng rồi đóng cửa lại.
Trong phòng ngủ chính của cô, có thể nhìn thấy hướng biệt thự của anh, nhìn biệt thự sáng đèn, cô nghĩ chắc anh đang ở nhà.
Lâm Thiển Hạ hít một hơi thật sâu và cảm thấy cần một loại dũng khí để gọi anh.
Sau khi điện thoại được kết nối, cô nhắm mắt lại và hối hận.
Tuy nhiên, người đàn ông ở đó trả lời ngay lập tức: “A lô! Thiển Hạ, có phải em không?”
Giọng nam trầm thấp đầy hưng phấn.
Lâm Thiển Hạ không ngờ rằng anh sẽ trả lời sớm như vậy, cho nên cô phải lạnh giọng nói: “Nhan Nhan bảo tôi hỏi anh đã đi tắm chưa.”
Quyền Quân Lâm cười: “Nhóc con nhỏ như vậy đã biết quan tâm người khác rồi!”
“Tôi hỏi thay cho con bé.”
“Anh vẫn chưa tắm.” Quyền Quân Lâm khàn giọng đáp.
Trái tim của Lâm Thiển Hạ bỗng bóp nghẹn, cô hơi tức giận nói: “Sao anh lại không đi tắm? Anh muốn bị bệnh à?”
“Nếu anh bị bệnh, em sẽ chăm sóc anh chứ?”
“Anh đừng có mơ.” Lâm Thiển Hạ từ chối anh.
Quyền Quân Lâm có phần bi thương, cười khổ nói: “Em thật sự tàn nhẫn như vậy sao? Để anh bị bệnh ở nhà một mình?”
“Anh…Anh cho rằng anh bằng tuổi với Nhan Nhan sao? Anh lớn như vậy rồi còn không biết chăm sóc bản thân thì trách ai được?” Lâm Thiển Hạ cắn chặt môi hỏi lại.
“Trong trường hợp này, anh có tắm rửa hay không cũng không có ý nghĩa gì, cứ để anh bị bệnh nặng đi!” Quyền Quân Lâm bất chấp nói.
“Anh… anh điên rồi.” Giọng Lâm Thiển Hạ chứa đầy sự khẩn trương và khó chịu.
“Thiển Hạ, xin em tha thứ cho anh có được không? Anh sẵn sàng lấy cả đời mình để bù đắp cho em và Nhan Nhan. Em muốn làm gì thì làm. Anh có thể trả bất cứ giá nào, chỉ cần đừng hận anh, đừng không quan tâm đến anh.”
“Tôi không muốn nói chuyện với anh.” Lâm Thiển Hạ định cúp máy.
Người đàn ông ở đầu kia cười khổ: “Hình như anh sốt rồi, cảm thấy sắp bệnh rồi!”
Bàn tay định ngắt điện thoại của Lâm Thiển Hạ dừng lại, lập tức cắn môi: “Vậy anh đến bệnh viện đi.”
“Anh không muốn đi, anh không đi đâu, cứ ở nhà thôi! Nếu em không muốn chăm sóc anh vậy thì đừng gọi cho anh nữa.” Sau đó, người đàn ông này lại ngắt kết nối trước.
Lâm Thiển Hạ thật sự không nói nên lời, cô không sao chỉ là cô rất tức giận. Người đàn ông này thật đúng là quá thất thường.
Giờ đây, cô biết tính khí đôi khi bướng bỉnh của con gái cô là giống ai rồi.
Chết tiệt, người đàn ông này quả thật không khiến người khác bớt lo hơn con gái của cô là bao nhiêu.
“Ai thèm quan tâm đến anh.” Sau khi Lâm Thiển Hạ cúp điện thoại, cô nói một cách gay gắt.
Như thể tự nhủ với bản thân rằng không nên đau lòng vì người đàn ông này.
Anh bị sốt, đến bệnh viện cũng không thèm, là do anh ta có xu hướng ngược đãi bản thân.
Lâm Thiển Hạ nhìn qua cửa sổ, nhìn ánh đèn trong biệt thự cô cảm thấy người đàn ông này có thể sẽ không đến bệnh viện.
Thôi quên đi, cô không quan tâm.
Dì Lưu làm bữa tối, Lâm Thiển Hạ giả vờ không có chuyện gì với con gái, chớp mắt đã là tám giờ rưỡi, từ lúc cô gọi điện cho Quyền Quân Lâm đã hơn một tiếng rồi.
Cô nhanh chóng đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy biệt thự vẫn sáng đèn, người đàn ông này rõ ràng không đi đến bệnh viện.
“Mẹ ơi, ba bị ốm à?” Cô bé tò mò hỏi.
“Chú ấy không sao!” Lâm Thiển Hạ phải dỗ cô bé trước, nhưng trong lòng cô đã thầm lo lắng.
Dù cho thế nào thì nếu người đàn ông này thật sự bị sốt, đó là một điều rất nguy hiểm, bởi vì chỉ có mình anh ở nhà.
Nếu anh thật sự ngang bướng, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao? Không được, cô vẫn phải đi xem xét.
Lâm Thiển Hạ càng nghĩ càng tức giận, cô thật sự muốn đánh anh một trận nữa.
Chương 334: Chăm sóc cho anh
Lâm Thiển Hạ vẫn không thể ngồi yên ở nhà, trong đầu toàn là hình ảnh người đàn ông đó bị sốt, anh ta thật sự muốn ngược đãi bản thân theo cách này sao?
“Dì Lưu, dì chăm sóc cho Nhan Nhan, tôi có việc phải đi ra ngoài.” Lâm Thiển Hạ nói với dì Lưu.
Dì Lưu lập tức gật đầu: “Đi đi! Đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc con bé.”
Lâm Thiển Hạ cầm ô rồi bước ra khỏi cửa, khi đứng trong thang máy, cô không nhịn được muốn tự tát vào mặt mình, cô đang làm gì vậy? Nếu anh bị bệnh thì cứ để anh bệnh! Sao cô lại muốn đến thăm anh chứ?
Tuy là trong lòng Lâm Thiển Hạ nghĩ vậy, nhưng cô vẫn muốn đến thăm anh một lát. Vì dù sao thì cũng là ba của con gái cô, cô cũng không hy vọng anh xảy ra chuyện gì cả. Lâm Thiển Hạ đi về phía biệt thự của anh, trên đường đi cô dẫm phải nước mấy lần, khiến cho giày của cô ướt đẫm. Nhưng lúc này cô cũng không quan tâm, cô đi thẳng đến cổng biệt thự của anh, cô đưa tay lên và ấn vào chuông cửa.
Người đàn ông bên trong không cần biết là ai bấm chuông cửa, anh nhanh chóng mở cửa ra. Lâm Thiển Hạ cắn cắn môi, như thể là anh đang mong đợi cô đến vậy? Thật sự là quá phiền lòng.
Lâm Thiển Hạ bước vào cửa nhỏ của biệt thự, đi về phía đại sảnh. Lúc này, Quyền Quân Lâm ở trong đại sảnh chắc chắn là biết cô đã đến.
Khi anh vừa cúp điện thoại thì anh đã có linh cảm rằng người phụ nữ này sẽ không bỏ mặc anh.
Hơn nữa, anh phát hiện ra rằng anh nói anh bị sốt và anh thật sự có triệu chứng này. Nhưng mà anh cũng rất vui khi thấy rằng chính mình đang bị sốt, nếu như vậy thì xem như không phải nói dối!
Trên người của Quyền Quân Lâm vẫn chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng ẩm ướt, trong sảnh đã bật lò sưởi, nhưng đối mặt với đêm lạnh như vậy thì dù có sưởi ấm đến đâu anh cũng không thể chống chọi được chỉ với chiếc áo sơ mi mỏng manh này.
Lâm Thiển Hạ mở cửa phòng, mang theo cơn gió lạnh thổi vào, cô nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào sô pha, cô nhanh chóng đóng cửa lại.
“Anh bị điên rồi à?” Lâm Thiển Hạ nghiến răng hỏi.
“Thiển Hạ, em đến rồi.” Quyền Quân Lâm cười, trông rất vui vẻ.
Lâm Thiển Hạ đi đến bên cạnh anh, nhưng khuôn mặt tuấn tú của anh thật sự đỏ bừng, cô đưa tay sờ thì thấy vầng trán của anh có hơi nóng.
Quả nhiên là đã bị sốt.
Cô biết nhà anh có tủ thuốc y tế, trong đó nhất định phải có nhiệt kế, cô tìm tủ thuốc, lấy ra một cái nhiệt kế, đặt vào trán anh một lúc.
Nhìn nhiệt độ hiển thị là 38 độ C. Không phải là sốt cao nhưng đã cũng xem như ngã bệnh rồi.
Lâm Thiển Hạ thấy anh vẫn mặc áo sơ mi hơi ẩm ướt, cô lập tức nhíu mày ra lệnh: “Anh đi tắm rửa sạch sẽ rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ khác đi.”
Quyền Quân Lâm ngoan ngoãn đứng dậy đi về phía lầu hai. Đi được nửa đường, quay đầu lại khẩn cầu: “Em sẽ không đi chứ?”
Lâm Thiển Hạ không muốn nhìn anh hay trả lời anh.
“Anh vẫn chưa ăn tối.” Quyền Quân Lâm lại nói.
Lâm Thiển Hạ cảm thấy người đàn ông này giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng cô trừng mắt nhìn: “Anh đi thay một bộ đồ sạch sẽ trước đi.”
“Em sẽ nấu món gì đó cho anh ăn sao?” Quyền Quân Lâm đứng ở lan can tràn đầy mong chờ, hỏi cô.
Tuy nhiên sau khi hỏi, anh cũng không yêu cầu Lâm Thiển Hạ thật sự đồng ý với anh. Vì vậy anh đi lên tầng hai, anh không muốn bị bệnh đến mức cần cô phải chăm sóc.
Điều mà anh muốn nhất bây giờ chính là không gây thêm rắc rối cho cô. Vì vậy anh vẫn nhanh chóng đi tắm nước nóng, mặc một chiếc áo len sạch sẽ và khoác thêm một chiếc áo khoác ngoài.
Lúc anh đi tắm, Lâm Thiển Hạ dự định nhờ trợ lý của anh đến đây, nhưng bây giờ bên ngoài trời mưa to như vậy chắc chắn là trợ lý của anh không muốn ra ngoài.
Thay vì làm phiền họ, Lâm Thiển Hạ cũng có thể nấu cho anh một bát mì đơn giản, dù sao anh cũng có nguyên liệu ở trong nhà nên không cần phải làm phiền người khác.
Nghĩ vậy, cô quyết định làm như vậy. Vừa làm, cô vừa tức giận tự hỏi, tại sao cô lại phải chăm sóc người đàn ông này?
Quyền Quân Lâm vừa đi xuống lầu thì nghe thấy có tiếng động từ trong bếp, khóe miệng cong lên một nụ cười, đó là một nụ cười rất hài lòng. Không ngờ rằng Lâm Thiển Hạ lại sẵn lòng chăm sóc cho anh lúc ốm đau.
Nếu đúng như vậy thì có phải anh nên thường xuyên bị bệnh hay không?
Quyền Quân Lâm bước xuống cầu thang, lúc này Lâm Thiển Hạ đã bưng một tô mì, cô ấy nhướng mày nhìn anh, nói: “Ăn đi!”
“Thiển Hạ, cảm ơn em!” Quyền Quân Lâm trầm giọng cảm ơn.
Lâm Thiển Hạ ngồi vào một bên trên ghế sô pha, cô không muốn đối mặt với anh. Quyền Quân Lâm cúi mặt ăn lấy ăn để, mùi vị này lại vừa đúng hợp với khẩu vị của anh. Anh thật sự đói bụng nên ăn rất nhanh, thậm chí còn uống hết cả nước.
Điều này cũng thể hiện sự yêu thích của anh với tô mì này.
Lâm Thiển Hạ quay đầu liếc nhìn anh một cái, nhìn anh bưng bát mì lên uống hết, miệng cô ấy suýt chút không kiềm được mà nở nụ cười.
Phải nói Quyền Quân Lâm của hiện tại hoàn toàn khác với người đàn ông mà cô từng quen biết trước đây.
Ở trong mắt cô, người đàn ông quý tộc này khiến cho cô có cảm giác xa cách.
Hiện giờ anh lại chật vật như vậy, còn rất đáng thương, thậm chí như một đứa trẻ.
Khoan đã, đây có phải là cô đang đồng cảm với anh không? Đây không phải là chuyện tốt gì cho cam, trong lòng Lâm Thiển Hạ đang đấu tranh dữ dội.
Sau khi Quyền Quân Lâm ăn mì xong thì đi đến ngồi lên ghế sô pha bên cạnh cô. Lâm Thiển Hạ nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn có phần hơi đỏ.
“Anh phải đến bệnh viện đi.” Cô đề nghị, bởi vì anh như thế này vẫn có chút nguy hiểm.
“Anh không muốn đi, anh chỉ cần uống một chút thuốc thôi.” Quyền Quân Lâm nói xong lại lo lắng hỏi: “Dì Lưu đang trông chừng Nhan Nhan à?”
Lâm Thiển Hạ nhẹ gật đầu: “Anh uống thuốc đi! Tôi về trước.”
“Thiển Hạ, cảm ơn em! Cảm ơn em đã đến đây.” Quyền Quân Lâm nói với vẻ biết ơn.
Lâm Thiển Hạ cắn môi: “Đây chỉ là để báo đáp lòng tốt trước đây của anh, bất kể thế nào thì tôi cũng không muốn mắc nợ anh bất kì điều gì.”
Quyền Quân Lâm giật mình, anh lắc đầu nói: “Em không nợ anh gì cả, là anh nợ em.”
Lâm Thiển Hạ quay đầu phản bác: “Tôi không cần anh nợ tôi cái gì, anh cứ sống cuộc sống của mình, đừng quấy rầy tôi.”
“Thiển Hạ, Nhan Nhan cần có ba.” Quyền Quân Lâm biết con gái rất thích anh và muốn sống cùng anh.
Sắc mặt của Lâm Thiển Hạ hơi tái nhợt: “Anh muốn làm gì? Muốn cướp Nhan Nhan à?”
“Không phải, anh chỉ muốn cho Nhan Nhan và em có một gia đình.” Quyền Quân Lâm an ủi.
Sau khi Lâm Thiển Hạ nghe, đau đớn hiện lên trong mắt cô: “Tôi không thể chấp nhận anh.”
Ánh mắt của Quyền Quân Lâm cũng dâng lên vẻ tổn thương: “Bất kể như thế nào, anh cũng tình nguyện đợi em, em muốn anh làm gì đều được cả.”
Lâm Thiển Hạ nhắm mắt lại: “Đừng quấy rầy chúng tôi.”
“Anh sẽ không làm phiền cuộc sống của em nhưng mà em có thể cho phép anh gặp Nhan Nhan được không?”
Chương 335: Bắt đầu tha thứ
Khi Lâm Thiển Hạ trở về nhà, dì Lưu tò mò hỏi cô đã đi đâu. Lâm Thiển Hạ trả lời một cách qua loa, nhưng cũng không dám nói là cô đã đến chăm sóc người đàn ông đó. Ban đêm, Lâm Thiển Hạ không thể ngủ được và nhóc con đang xoay tròn trong lòng cô. Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc con giống hệt người đàn ông đó.
“Mẹ ơi, khi nào ba mới có thể ngủ chung với chúng ta? Con nhớ ba lắm!” Cô bé thì thầm dịu dàng đầy đáng yêu.
Trong lòng Lâm Thiển Hạ như bị kéo căng ra, con gái của cô chỉ còn nhỏ, nếu con bé lớn lên thêm một chút chắc chắn sẽ cần một người ba. Chẳng lẽ cô có thể buông bỏ mọi thành kiến mà chấp nhận người đàn ông này sao?
Lâm Thiển Hạ cúi đầu, nhìn vào đôi mắt to đen láy của con gái, buột miệng trả lời: “Được, vậy thỉnh thoảng, mẹ sẽ dẫn con đi gặp chú ấy.”
“Mẹ ơi, mẹ cãi nhau với ba à!” Nhóc con nhạy cảm hỏi.
Lâm Thiển Hạ thật sự không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến con gái, nhưng nhóc con không phải người không hiểu chuyện, trái tim nhỏ của cô bé thậm chí còn cảm nhận được giữa cô ấy và Quyền Quân Lâm có gì đó không ổn sao?
“Không! Chỉ là chú ấy rất bận.” Lâm Thiển Hạ dỗ dành con gái.
“Con muốn gặp ba! Ngày mai con có thể gặp ba được không?” Cô bé mong đợi được gặp ba ngày càng nhiều hơn.
Trong lòng Lâm Thiển Hạ nghĩ, người đàn ông này đã uống thuốc, cô không biết đêm nay anh có hạ sốt được hay không?
“Được rồi, vậy con ngủ sớm đi. Sáng mai chúng ta cùng đến gặp chú ấy!” Lâm Thiên Hạ xoa xoa đầu nhỏ của con gái, an ủi.
“Thật à! Mẹ, mẹ không được nói dối con!”
“Không nói dối con đâu.” Lâm Thiển Hạ mím môi cười.
Nhìn con gái dần chìm vào giấc mộng, cô xoay tới xoay lui cũng không ngủ được, trong đầu cô hiện lên hình dáng của Quyền Quân Lâm đứng trong mưa hôm nay.
Tại sao anh lại làm như vậy? Anh thật sự không nỡ xa con gái sao? Hay là…
Hay là vẫn còn có chút tình cảm với cô? Là sự áy náy? Hay là muốn nhận được sự tha thứ của cô?
Lâm Thiển Hạ nhắm mắt lại, trong đầu cô hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy anh. Tuy không biết con gái là của mình nhưng anh đã chăm sóc con gái cẩn thận trong hai ngày, đồng thời cũng chủ động liên lạc với cô. Điều này cho thấy tấm lòng của người đàn ông này rất tốt.
Trong thời gian sau đó, anh tiếp cận cô từng chút một, để cô từ cô gái thứ n thành cô gái duy nhất. Tất cả những điều này đều là công lao của anh.
Trong cuộc sống bình thường, anh cũng hết lòng chăm sóc cô. Khi anh không biết thân thế của con gái cô thì anh đã xem con gái của cô như ruột thịt, dù thế nào đi nữa cũng có thể chứng minh được một chuyện người đàn ông này là một người tốt.
Vì vậy, chuyện bốn năm trước có thể được xem như là do hiểu lầm, anh say rượu đi nhầm phòng, đêm đó cô cũng bị bỏ thuốc.
Ngay cả khi anh không bước vào phòng của cô thì đó cũng sẽ là một người đàn ông khác, vì vậy số phận đêm đó cô cũng phải cam chịu mà thôi.
So với những người đàn ông khác, nếu là anh thì trong lòng cô cảm thấy tốt hơn.
Lâm Thiển Hạ suy nghĩ rất nhiều và mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô lại gặp phải một cơn ác mộng khác, trong giấc mơ Quyền Quân Lâm được đưa đến bệnh viện một cách gấp gáp và ở trong tình trạng nguy hiểm. Lâm Thiển Hạ bị đánh thức bởi giấc mơ này.
Cô liếc nhìn đồng hồ, bảy giờ sáng, cô toát mồ hôi lạnh, nhóc con bên cạnh vừa dễ thương lại ấm áp như một chú mèo con.
Lâm Thiển Hạ đứng dậy mặc quần áo, đứng trước cửa sổ kiểu Pháp nhìn về biệt thự của Quyền Quân Lâm. Cô vẫn muốn gặp anh nhưng không biết bây giờ anh đi như thế nào.
Lâm Thiển Hạ đánh thức con gái của cô dậy, mỗi buổi sáng nhóc con luôn nằm ì. Khi nghe cô nói đi thăm ba thì nhóc con đã nhanh chóng lật người ngồi dậy.
Lâm Thiển Hạ nhìn sự nhớ nhung của con gái mình dành cho Quyền Quân Lâm, cô nghĩ có lẽ là mình đã làm đúng.
Ít nhất cô không thể can thiệp vào quyền sống chung của Quyền Quân Lâm và con gái, về mối quan hệ giữa họ, cô không nghĩ đến.
Lâm Thiển Hạ bế con gái đến trước cửa nhà Quyền Quân Lâm, thay vì yêu cầu anh mở cửa, cô lại ấn vào khóa vân tay, không ngờ vân tay của cô lại có thể mở cửa nhà anh.
Lâm Thiển Hạ bước vào vườn, và nhóc con đã nhảy xuống khỏi vòng tay cô một cách hào hứng.
Suốt quãng đường, cô bé vui mừng nhảy cẫng lên: “Ba ơi, ba ơi…”
Quyền Quân Lâm đang nằm trên giường nghỉ ngơi, anh vẫn còn sốt nhẹ, nhưng cũng không quá buồn ngủ. Anh bất ngờ khi nghe thấy tiếng gọi của con gái, anh còn nghĩ rằng mình đang nằm mơ.
Tuy nhiên, anh nghe thấy một giọng nói lanh lảnh đang thét lên trong sân vườn ở tầng dưới: “Ba ơi, ba ơi…”
Quyền Quân Lâm ngay lập tức vén chăn bước ra khỏi giường, anh bước ra ban công và nhìn thấy nhóc con ở dưới nhà đang ngửa đầu nhìn lên lầu.
Khuôn mặt anh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên và tất nhiên anh cũng nhìn thấy người phụ nữ đứng bên cạnh đứa trẻ.
Quyền Quân Lâm nhanh chóng bước xuống cầu thang trong bộ đồ ngủ, nhóc con đáng yêu đang gọi anh trong sảnh chính: “Ba ơi, ba ơi …”
Quá thân thiết và tình cảm.
Quyền Quân Lâm rất nhớ con gái của mình, ôm cô bé vào lòng: “Sao Nhan Nhan lại ở đây?”
“Mẹ đưa con đến đây.”
Lâm Thiển Hạ bí mật nhìn khuôn mặt của người đàn ông và cô không biết liệu anh có phát sốt hay không.
Quyền Quân Lâm không muốn cô lo lắng quá, chủ động nói: “Không sốt, đừng lo lắng cho anh.”
“Tôi không lo lắng cho anh.” Lâm Thiển Hạ không muốn thừa nhận điều này.
Tuy nhiên, trong lòng người đàn ông biết điều đó, dù thế nào đi nữa, trái tim anh vẫn cảm động.
Người phụ nữ nói rằng cô không quan tâm, nhưng thực ra cô ấy vẫn quan tâm.
“Ba ơi, con đến chơi nhà ba được không?”
“Đương nhiên là được.” Quyền Quân Lâm nói xong, liền hỏi Lâm Thiển Hạ: “Ăn sáng chưa?
“Vẫn chưa.” Lâm Thiển Hạ trả lời.
“Được rồi, thay quần áo xong chúng ta đi ăn cơm đi.” Quyền Quân Lâm nói xong liền đặt con gái xuống.
“Con muốn cùng ba đi thay quần áo.” Nhóc con nhảy cẫng lên thích thú.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thiển Hạ trở nên nóng bừng, cô ấy nhanh chóng dừng lại và nói: “Không được, xấu hổ lắm.”
Nhóc con còn quá nhỏ để hiểu điều gì, chỉ là cô bé có hơi đau lòng.
Quyền Quân Lâm cười ngồi xổm xuống: “Nhan Nhan đợi ba một lát, ba sẽ xuống ngay.”
Sau đó, Quyền Quân Lâm vội vã lên lầu, nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, không mặc vest như mọi khi.
Anh mặc một chiếc áo phông màu xám và quần tây bằng vải lanh, trông rất giản dị.
Anh bế con gái và nói với Lâm Thiển Hạ: ”Đi thôi!”
Lâm Thiển Hạ theo anh ra ngoài, mặc dù cô im lặng nhưng trong lòng Quyền Quân Lâm hiểu rằng người phụ nữ này đang bắt đầu tha thứ cho anh.
Chỉ cần cô tha thứ cho anh thì anh sẽ thấy vui vẻ, còn về phần bao lâu thì anh sẽ chờ.
Lâm Thiển Hạ lên xe cùng với nhóc đi ăn sáng gần đó, cô nhìn ra ngoài cửa sổ nghe con gái nói chuyện với Quyền Quân Lâm, không hiểu sao cô lại nghĩ rằng ghét một người còn mệt mỏi hơn tha thứ cho một người.