Chương 326: Trở nên kỳ lạ
Lâm Thiển Hạ ở trong phòng khách một mình, cả người rơi vào trạng thái suy sụp. Cô ôm trán, trong đầu đều là chuyện mấy ngày này đã gặp Quyền Quân Lâm.Sự xuất hiện của anh đột nhiên đáng sợ như vậy.
Tuy rằng anh không làm gì tổn thương cô, cũng không làm gì con gái cô? Không cướp đi, nhưng nếu bốn năm trước anh ấy làm chuyện đó với cô thì những chuyện anh ấy làm lúc này hẳn là đều có âm mưu.
Lâm Thiển Hạ không thế chấp nhận chuyện có một người đàn ông có dã tâm như vậy nằm vùng bên cạnh cô, ngay cả khi anh ấy chẳng làm gì tổn thương cô, cô cũng hiểu hành động đó là vô cùng vô lý.
Vậy thì bốn năm trước, tại sao anh ấy lại xuất hiện trong căn phòng đó, sao lại thừa dịp cô lý trí thất thường rồi làm ra chuyện như vậy với cô? Lâm Thiển Hạ không có cách nào để xác nhận bất kì chuyện gì. Hiện tại, cô chỉ muốn chứng nhận một việc là con gái cô có phải là con của Quyền Quân Lâm hay không, anh tiếp cận mẹ con cô rốt cuộc là có âm mưu gì?
Đây là điều mà Lâm Thiển Hạ rất muốn biết.
Mà tối nay, Quyền Quân Lâm đã đặt một nhà hàng khá tốt, hẹn cô cùng ra ngoài dùng bữa.
Lâm Thiển Hạ cắn cắn môi. Cô cầm lấy di động, nhắn tin cho Quyền Quân Lâm: “Buổi tối để Nhan Nhan ở nhà! Chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm đi!”
Tin nhắn cô mới gửi đi, Quyền Quân Lâm nhanh chóng gọi lại: “Thiển Hạ, sao vậy? Vì sao không mang theo Nhan Nhan cùng đi?”
“Dầu ăn bên ngoài khiến em lo lắng, để con bé ở nhà đi! Chỉ ở nhà con bé mới ăn cơm nghiêm túc.” Lâm Thiển Hạ tìm lý do. Tóm lại, bây giờ cô sẽ không để anh gặp con của cô.
“Không sao, anh sẽ chăm sóc con bé.” Quyền Quân Lâm cười rộ lên, như khăng khăng muốn dẫn theo con bé.
Lâm Thiển Hạ cắn môi, một loại cảm giác bất an mạnh mẽ bao phủ lấy cô. Cô nhanh chóng nói: “Thôi. Tối hôm qua con bé có hơi bị tiêu chảy, ở nhà ăn mì loãng là được! Ra ngoài con bé lại đòi ăn kem.”
“Vậy có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút không? Nghiêm trọng không?” Giọng Quyền Quân Lâm tràn đầy sự quan tâm.
Lâm Thiển Hạ nghe ra sự quan tâm của anh ấy. Nếu là trước kia, cô sẽ cảm thấy người đàn ông này thực sự quan tâm Nhan Nhan. Nhưng hiện tại, cô mới biết được, anh ấy quan tâm con bé như vậy là vì biết đó là con mình, ngoài ra không còn lí do nào khác.
“Không sao. Chỉ vì ăn một ít đồ lạnh, sáng nay dì Lưu nói đã ổn rồi. Hơn nữa dì Lưu sẽ chăm sóc tốt cho con bé.” Lâm Thiển Hạ nói xong lại khăng khăng nói: “Tối nay hai người chúng ta đi ăn bữa cơm đi!”
Quyền Quân Lâm nghĩ cô cũng là vì muốn bảo vệ con gái hết mực, anh cũng không cố chấp nữa, cười nói: “Được, chúng ta ăn cơm xong thì cùng nhau mua quà rồi qua gặp Nhan Nhan!”
“Được. Tí nữa rồi nói!”
“Anh đã đặt nhà hàng rồi. Cần anh qua đón em không?”
“Không cần. Anh gửi địa chỉ cho em là được.” Lâm Thiển Hạ giả vờ hoà nhã như bình thường, không có biểu hiện gì khác thường.
Quyền Quân Lâm ở đầu dây bên kia cách một màn hình, cũng không nghe ra chuyện gì.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển Hạ không khỏi thở phào một hơi. Tối nay cô có một kế hoạch. Cô muốn lấy tóc của Quyền Quân Lâm và con gái rồi đưa đi xét nghiệm DNA. Bản báo cáo này của Sở Trạch Hiên, cô cũng không quá tin tưởng.
Dù sao thì Sở Trạch Hiên cũng là một tên khốn. Anh ta làm như vậy chắc chắn là phải có lợi ích gì đó. Mặc kệ là cái gì, bây giờ Lâm Thiển Hạ cũng không thể quan tâm nhiều chuyện như vậy được. Cô chỉ muốn tự mình bảo vệ con gái thật tốt, ai cũng không thể cướp đi được.
Lâm Thiển Hạ nhìn đồng hồ, nói xe bảo mẫu chuẩn bị khởi hành, mà ngay sau đó cũng nhận được địa chỉ nhà hàng mà Quyền Quân Lâm gửi đến.
Ngồi trong xe bảo mẫu, bên cạnh Lâm Thiển Hạ, Tiểu Nguyệt và trợ lý Tiểu San đều đang bàn luận về sợi dây chuyền của Lâm Thiển Hạ. Các cô chưa từng thấy được viên kim cương màu hồng nào đẹp như vậy!
Nhưng giờ phút này, biểu cảm trên mặt Lâm Thiển Hạ chẳng có tí gì gọi là vui vẻ. Cô muốn trả hết những gì anh ấy cho cô ngay lập tức, nếu anh ấy chính là người đàn ông năm đó. Còn nếu anh ấy tiếp cận có mục đích thì cô sẽ kiên quyết không qua lại gì với anh ấy nữa.
Trong tâm trí của Lâm Thiển Hạ lúc này đã quên hết những cảm tình tốt đẹp mà cô dành cho anh, giờ đây cô chỉ còn lại một nỗi oán hận. Cái đêm bốn năm trước đó đã tạo cho cô một bóng ma không thể xoá nhoà. Cô chỉ còn nhớ rõ hành động thô bạo của người đàn ông đó, chỉ nhớ rõ cảm giác đau đến tận xương tuỷ đó.
Mà nếu cái người đàn ông mơ hồ kia lại là Quyền Quân Lâm, mặc dù anh ấy có vẻ ngoài tuấn tú hơn người, nhưng hành vi của anh ấy đã chạm đến giới hạn của cô.
Xe bảo mẫu của Lâm Thiển Hạ chở cô đến cửa nhà hàng. Cô kêu tài xế Tiểu Trần khoảng tám giờ đến đón cô.
Bây giờ cũng đã sáu giờ. Lâm Thiển Hạ cầm theo túi đi đến. Đây là một nhà hàng cao cấp nên cô cũng không sợ bị fan bắt gặp.
Lâm Thiển Hạ đi vào nhà ăn, nhân viên phục vụ đã đến chào hỏi.
“Cô Lâm, anh Quyền đang đợi cô ở đây, mời cô.”
Lâm Thiển Hạ bước chân đi theo người nhân viên đến một gian phòng riêng. Trong lòng cô rất căng thẳng, lần đầu tiên cảm thấy gặp người đàn ông này mà áp lực lớn như vậy.
Giống như đi gặp ác ma.
Trong phòng riêng, Quyền Quân Lâm đang ngồi chờ cô. Hơn nữa, trên bàn còn có một chiếc bánh sinh nhật. Xem ra, anh ấy đã chuẩn bị kĩ lưỡng cho buổi tối sinh nhật này.
Hơi thở của Lâm Thiển Hạ hơi nghẹn lại. Cô ấy giả vờ tự nhiên đi tới, ngồi đối diện với anh ấy.
Ánh mắt Quyền Quân Lâm dịu dàng nhìn qua, thấy nét mặt của cô có hơi mệt mỏi, đau lòng nói: “Gần đây quay phim rất mệt sao? Có muốn đạo diễn làm chậm tiến độ quay phim không?”
“Không cần, em không sao.” Lâm Thiển Hạ lắc đầu, ánh mắt cũng đánh giá ảnh. Giờ phút này, cô mới phát hiện ra, anh và con gái cô thực sự rất giống nhau. Mặc dù khuôn mặt nhỏ của con gái đầy đặn, có da có thịt, nhưng lại rất giống anh. Vẻ mặt kia, không nói rõ được, chỉ có thể nói là cực kì giống.
Đáy lòng Lâm Thiển Hạ kêu lộp bộp, thực sự là anh ấy sao?
“Thiển Hạ, em sao vậy? Không thoải mái sao?” Quyền Quân Lâm thấy sắc mặt của cô không tốt lắm.
“Không có gì!” Lâm Thiển Hạ lập tức phục hồi tinh thần, giả vờ tự nhiên chỉnh lại mái tóc dài.
“Hôm nay anh tặng cho em một món quà, em có thích không?” Quyền Quân Lâm nhìn cô chằm chằm.
Nói đến lễ vật, Lâm Thiển Hạ lấy một cái hộp từ trong túi ra, trả lại cho anh: “Món quà này rất quý giá. Em không thể nhận.”
Quyền Quân Lâm ngẩn ra, đẩy món quà lại cho cô: “Đừng quan tâm giá trị, đây là tâm ý của anh.”
Lâm Thiển Hạ cũng nhìn anh bằng ánh mắt kiên định, giọng điệu còn hơi xa lạ, nói: “Anh Quyền, đừng như vậy. Thật sự em không thể nhận món quà quý giá như vậy.”
Cô nói trong lòng rằng về sau cũng sẽ không nhận bất kì ý tốt nào từ anh nữa.
Không quan tâm anh dùng lý do nào để đưa, cô cũng sẽ không nhận.
Quyền Quân Lâm giật mình ngạc nhiên. Giờ phút này, anh cảm nhận được Lâm Thiển Hạ đối xử với anh xa lạ hơn nhiều.
Chương 327: Muốn biết sự thật về DNA
Quyền Quân Lâm nhìn món quà bị trả lại, có chút bất lực, anh thật sự hy vọng cô có thể nhận lấy.
“Thiển Hạ, anh nói rồi, anh tặng quà cho em thì em coi đó là ý tốt của anh đi. Đừng quan tâm món quà có quý giá hay không?” Quyền Quân Lâm thở dài một hơi.
Lâm Thiển Hạ nhìn anh, ánh mắt đầy ưu tư. Sự thật này cũng khiến cô rất khó chịu, đột nhiên người đàn ông khiến cô có ấn tượng tốt lại trở nên xa lạ đến vậy, trở thành người tổn thương cô năm đó.
Hơn bất cứ ai khác, cô không muốn chuyện này xảy ra, nhưng nếu sự thật là như vậy, cô lại một lần nữa chấp nhận, chịu đựng tổn thương đau khổ này.
“Thiển Hạ, em sao vậy? Hôm nay em có hơi yên lặng đấy.” Quyền Quân Lâm tò mò hỏi.
Lâm Thiển Hạ lập tức cúi đầu, giấu hết ưu tư trong mắt. Cô là một diễn viên, đương nhiên biết diễn thế nào. Cô ngẩng đầu, hơi vuốt tóc: “Không sao đâu. Hôm nay em hơi mệt thôi.”
“Nếu như học lời mệt mỏi, anh có thể bảo đạo diễn ngừng quay mấy ngày cho em nghỉ ngơi.”
“Không được, ngày mai chúng em phải phát sóng trước kỳ nghỉ hè, nếu cứ tiếp tục tiến độ này, rồi còn nghỉ ngơi thì sẽ không kịp. Hơn nữa, nếu không thể phát sóng lúc lưu lượng đang tốt thì cũng không thể bán với giá tốt, anh cũng có tổn thất.” Lâm Thiển Hạ không muốn như vậy.
Quyền Quân Lâm cười một tiếng: “Với anh thì chuyện kiếm hay không kiếm được tiền không quan trọng, quan trọng là nhờ bộ phim này, em có thể bật lên, trở thành người có danh tiếng.”
Lâm Thiển Hạ không khỏi sững sờ mấy giây, nếu không biết tất cả những điều này, cô sẽ thực sự cảm động không biết làm thế nào. Nhưng giờ đây, tất cả những gì anh làm đều là để đền bù cho năm đó, cô thật sự không cần.
“Lần trước chúng ta nói đưa Nhan Nhan đi du lịch ngắn ngày. Anh đã lên kế hoạch rồi, ngày mai có thể lên đường.” Quyền Quân Lâm nói với cô.
Trong mắt Lâm Thiển Hạ hiện lên tia lo lắng, cô không thể làm gì khác, đành hoảng hốt nói: “Có lẽ em không có thời gian rồi. Em có một người bạn tổ chức sinh nhật tối mai, em phải đưa Nhan Nhan tham gia bữa tiệc này.”
“Vậy sao? Sao có thể trùng hợp vậy chứ?” Quyền Quân Lâm ngẩn người.
“Đúng vậy, em phải đến, không thì bạn em sẽ buồn lắm.” Lâm Thiển Hạ tùy ý nói.
“Vậy được rồi. Chúng ta chọn ngày khác.” Quyền Quân Lâm cười. “Mấy ngày nay anh không gặp cô bé. Không thì sáng mai chúng ta ra ngoài ăn sáng?”
Lâm Thiển Hạ lắc đầu nói: “Nhan Nhan thường sẽ ngủ muộn vào buổi sáng, có lẽ làm đồ ăn sáng ở nhà sẽ tốt hơn.”
Trong lòng Quyền Quân Lâm không khỏi có chút thất vọng, thậm chí anh còn nhạy cảm cảm thấy phản ứng, cảm xúc của Lâm Thiển Hạ tối nay có chút bất thường.
Lúc này, đồ ăn đã được phục vụ, Lâm Thiển Hạ vẫn ăn như bình thường, chỉ là rất im lặng, như thể cô đang chất chứa tâm sự.
Quyền Quân Lâm rất muốn dò hỏi thêm mấy câu, nhưng thấy Lâm Thiển Hạ có chút mệt mỏi, anh không thể làm gì khác ngoài im lặng.
Lâm Thiển Hạ đang nghĩ làm thế nào lấy được DNA của anh, nghe nói lấy tóc là có thể xét nghiệm.
Ăn cơm xong, Lâm Thiển Hạ cũng không nói là phải lập tức rời đi. Cô đột nhiên cười đi đến trước mặt Quyền Quân Lâm, giả vờ như chân vấp vào bàn bị ngã.
“A…” Cả người cô đổ về phía Quyền Quân Lâm, anh lập tức đỡ lấy cô. Lâm Thiển Hạ cứ như vậy nằm trong ngực anh. Cô ngẩng đầu lên, Quyền Quân Lâm vuốt eo cô, ánh mắt cũng lóe lên tia sáng đặc biệt.
“Em không sao chứ?” Giọng anh khàn khàn.
“Em không sao.” Lâm Thiển Hạ cười, đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn tóc anh, kinh ngạc nói: “Anh có sợi tóc bạc.”
Quyền Quân Lâm kinh ngạc ngẩn ra: “Vậy sao? Ở chỗ nào?”
Lâm Thiển Hạ đứng thẳng lên, ở chỗ Quyền Quân Lâm đang ngồi, cô có thể nhổ ra thay anh.
“Đừng nhúc nhích, để em nhổ giúp anh. Nhổ hết là được.”
Quyền Quân Lâm than thở một câu: “Có lẽ anh thật sự già rồi.”
Nhưng mà tóc anh làm gì có sợi bạc nào ,đều là kế hoạch của Lâm Thiển Hạ. Mái tóc của anh dày còn sáng bóng, thật sự rất khỏe.
“Đau đấy, anh nhịn chút nhé.” Lâm Thiển Hạ nói.
Quyền Quân Lâm không nhịn được cười: “Nhổ hết đi. Anh không sợ đau.”
Lâm Thiển Hạ không thể làm gì khác, đành tàn nhẫn một chút, nhổ vài sợi tóc tận gốc. Quyền Quân Lâm chỉ hơi nhíu mắt, còn Lâm Thiển Hạ ngay lập tức cầm tóc trong tay. Để dời sự chú ý của người đàn ông này, cô lại giả bộ đứng không vững, ngã vào lòng anh.
Quyền Quân Lâm quả nhiên không hỏi gì về chuyện tóc, anh vội đỡ cô, Lâm Thiển Hạ ngẩng đầu nhìn anh: “Xin lỗi, em đứng không vững.”
“Không sao.” Quyền Quân Lâm vốn không để ý, ngược lại anh càng hy vọng cô có thể ngồi lâu hơn một chút.
Lâm Thiển Hạ ngồi về vị trí, đưa tay rút khăn giấy. Dưới mặt bàn nhìn có vẻ như đang lau tay, nhưng thật ra cô gói kỹ tóc vào giấy, cất vào trong túi. Quyền Quân Lâm vẫn hơi buồn bực: “Anh thật sự có tóc bạc sao? Anh mới có ba mươi tuổi mà.”
Lâm Thiển Hạ giả vờ cười một chút, an ủi: “Đừng lo, chỉ có một sợi mà thôi.”
Mục đích đã hoàn thành, cô đứng lên nói: “Em phải về rồi, Nhan Nhan đang đợi.”
“Anh chở em về.”
“Không cần, em vừa biết là tài xế của em đang đợi gần đây. Để tài xế chở em về là được.”
“Cũng thuận đường, anh đưa em về.” Quyền Quân Lâm giữ vững ý định muốn đưa cô về.
Lâm Thiển Hạ vội nói: “Em còn muốn tặng quà cho trợ lý nữa, là sinh nhật cô ấy. Hôm khác gặp lại.”
Nói xong, Lâm Thiển Hạ vội vàng rời đi trước, mà Quyền Quân Lâm nhìn bóng lưng cô, không thể làm gì khác ngoài thở dài một hơi. Bên cạnh có hai người phụ nữ đi ngang qua, lập tức nhìn anh như si ngốc, cũng không thấy được nhiều người đàn ông đẹp trai như vậy tức giận đâu!
Quyền Quân Lâm không hề để ý tới ánh mắt ngưỡng mộ của những người bên cạnh, lúc này, anh đang lo lắng. Vốn anh không dám nói sự thật bốn năm trước cho cô, giờ Lâm Thiển Hạ hình như đối xử có chút lạnh nhạt với anh, anh nên làm thế nào? Làm thế nào mới không tổn thương cô, mà có thể hóa giải chuyện bốn năm trước chứ?
Anh biết, chuyện bốn năm trước để lại tổn thương không thể xem nhẹ với Lâm Thiển Hạ, dù giờ anh có làm bất cứ điều gì cũng không thể bù đắp, không thể khiến cô tha thứ cho anh.
Giờ phút này, ngồi trong xe của bảo mẫu, ánh mắt Lâm Thiển Hạ lóe lên sự khó chịu và đau khổ. Cô ôm chặt túi xách, ngày mai, cô sẽ biết được sự thật này.
Anh có phải là người đàn ông của bốn năm trước không, cô không tin lời của Sở Trạch Hiên, cô chỉ tin một sự thật duy nhất.
Cô muốn chính bản thân nhìn báo cáo này. Nếu anh là người đàn ông bốn năm trước, vậy cô nhất định phải có được câu trả lời, tại sao bốn năm trước anh lại hành động không bằng cầm thú như vậy.
Lâm Thiển Hạ nhắm mắt lại, nghĩ đến gương mặt đáng yêu của con gái, nghĩ đến ba của con đang ở ngay cạnh cô đây, mà cô lại không thể để hai người nhận nhau.
Chương 328: Chất vấn anh
Đêm nay, Lâm Thiển Hạ không ngủ được, hễ cứ nhắm mắt là cô ấy lại nhớ đến cái đêm bốn năm trước. Thực ra, cô không nhớ nhiều về đêm đó, cô chỉ nhớ trong mơ hồ, cảm giác cực kỳ đau đớn vì cơ thể bị xâm phạm.
Cô cũng không thể quên được buổi sáng hôm đó, khi tỉnh lại, bộ dạng cô rất khó coi, đó là một loại cảm giác vô cùng nhục nhã.
Những dấu ửng đỏ kia cô rửa như thế nào cũng không sạch, lúc đó cô cảm thấy bản thân mình thật dơ bẩn.
Lâm Thiển Hạ không muốn nhớ lại những sự kiện của bốn năm trước, cô muốn quên đi tất cả.
Trong khi con gái ngủ say, cô cắt một ít tóc ở đuôi tóc cô bé, lấy giấy gói kỹ lại, mở mắt chờ trời sáng.
Cô nhìn khuôn mặt trong trẻo của cô bé hết lần này đến lần khác, so sánh những điểm tương đồng giữa cô bé và Quyền Quân Lâm, trái tim cô vô cùng đau đớn.
Con của người khác là kết tinh của tình yêu mà đến thế giới này, nghĩ đến con gái của mình, trong lòng cô cảm thấy có lỗi.
Sáng sớm, đôi mắt Lâm Thiển Hạ trong veo, cô căn bản không ngủ được, cả đêm đều suy nghĩ lung tung, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Khi dì Lưu đến, Lâm Thiển Hạ đã giao cô bé cho dì ấy chăm sóc, sau đó lập tức đến bệnh viện.
Cô gọi người lái xe đợi ở dưới lầu, cô thay quần áo và đi thẳng đến bệnh viện gần đó.
Lâm Thiển Hạ đi đến phòng giám định ADN, đưa mẫu hai sợi tóc, thanh toán tiền và chờ kết quả.
Trong lúc chờ kết quả, cô lo lắng đến mức lòng bàn tay đều toát mồ hôi, cô không thể giải thích được. Cô hy vọng con gái mình là con của Quyền Quân Lâm, bởi vì ít nhất người đàn ông đêm đó là anh, nếu để cho cô lựa chọn, người đàn ông đêm đó là một người xa lạ hoặc anh ấy, cô sẽ chọn anh ấy.
Chỉ là cô không thể chấp nhận được năm đó Quyền Quân Lâm lại là người như vậy, trong lòng cô vô cùng mâu thuẫn.
Lâm Thiển Hạ lo lắng đợi kết quả, cô nghe bác sĩ gọi tên mình: “Lâm Thiển Hạ, kết quả của cô đã có rồi, mau đến lấy.”
Lâm Thiển Hạ vội vàng chạy đến và nhận kết quả từ bác sĩ, mà bác sĩ kia không thể nhìn thấy mặt cô trừ đôi mắt, đại khái có thể đoán ra đây là một minh tinh.
Sau khi Lâm Thiển Hạ nhận kết quả, cô nhanh chóng đi đến một góc, vội vàng mở kết quả ra.
Cô trực tiếp nhìn thẳng vào kết luận phía dưới, xác định là quan hệ ba con ruột thịt. Đầu của Lâm Thiển Hạ như bị nổ tung, hôm qua khi nghe Sở Trạch Hiên nói, cô thật sự không tin, nhưng những gì cô nhìn thấy trước mắt không thể sai được.
Hôm qua cô thực sự đã lấy tóc của Quyền Quân Lâm, mà đêm qua cô cũng đã cắt tóc cho con gái mình, vì vậy điểm này tuyệt đối không thể sai được.
Lâm Thiển Hạ ngay lập tức đi đến cửa sổ trước mặt, hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, kết quả này không có gì sai sót chứ?”
“Cô gái, đừng lo lắng, chúng tôi có chứng nhận hành nghề. Nếu không tin, cô có thể đến bệnh viện khác kiểm tra lại.”
“Không cần, cám ơn.” Lâm Thiển Hạ nghe xong, trong lòng không có chút hoài nghi nào.
Kết quả không có sai, như vậy, sự thật là đúng.
Đứa con gái của cô đúng là con của Quyền Quân Lâm, Lâm Thiển Hạ hoang mang đứng đó vài giây, lúc này cô mới đưa ra quyết định.
Cô muốn trực tiếp đối mặt với Quyền Quân Lâm, cô muốn cảnh cáo người đàn ông này, tuyệt đối không được cướp con gái khỏi cô ấy.
Lâm Thiển Hạ nghĩ xong liền làm, cô lấy điện thoại ra, cảm thấy toàn thân tràn đầy khí thế, cô mở điện thoại, vừa rời khỏi bệnh viện vừa chờ người bên kia nghe máy.
“A lô, Thiển Hạ.” Giọng nói của Quyền Quân Lâm vừa trầm ấm vừa nhẹ nhàng.
“Tôi muốn gặp anh ngay bây giờ.”Lâm Thiển Hạ trực tiếp nói, thậm chí người nghe có thể cảm nhận được cảm xúc của cô ấy.
Quyền Quân Lâm khẽ giật mình, “Bây giờ? Muốn gặp ở đâu?”
“Ở quán cà phê dưới lầu công ty anh, tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Lâm Thiển Hạ nói xong liền tắt điện thoại.
Lúc này Quyền Quân Lâm đang ở trong phòng làm việc, đặt điện thoại xuống trong lòng còn có chút bối rối, vừa rồi giọng điệu của Lâm Thiển Hạ hình như có gì đó không đúng, có chút xúc động, thậm chí còn có giọng điệu ra lệnh.
Quyền Quân Lâm đặt đống giấy tờ trong tay xuống, cầm điện thoại đi ra ngoài, đến quán cà phê dưới lầu đợi cô.
Trên đường đi, Lâm Thiển Hạ đọc đi đọc lại bản báo cáo DNA, sau khi xác nhận đó là sự thật, cô cũng chấp nhận sự thật rằng bốn năm trước, người đàn ông đã bỏ cô lại là Quyền Quân Lâm.
“Chị Thiển Hạ, có phải là chỗ này không?” Người lái xe Tiểu Trần hỏi khi xe đang đỗ trước một quán cà phê.
Và bên cạnh là tòa nhà cô công ty nơi Quyền Quân Lâm làm việc, Lâm Thiển Hạ gật đầu: “Ừm, đến rồi, tôi xuống đây, cậu ở đây đợi tôi.”
“Được!”
Vừa nói xong Lâm Thiển Hạ đeo khẩu trang, bước xuống xe đi vào quán cà phê, cô muốn tìm một chỗ ngồi thì nhìn thấy ở một góc không đông lắm của quán Quyền Quân Lâm đang ngồi ở đó, vẫy tay chào cô.
Anh đã đến.
Lâm Thiển Hạ hít sâu một hơi, giống như sắp bước vào trận chiến, hai tay nắm chặt lại, đi thẳng về phía người đàn ông.
Quyền Quân Lâm cười với cô rồi nói: “Đã đến rồi à, muốn uống gì? Anh gọi cho em một ly sữa nhé.”
Lâm Thiển Hạ căn bản không muốn uống gì, cô chỉ muốn cùng anh thương lượng: “Cái gì cũng được!” Lâm Thiển Hạ nói xong, ngồi xuống, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, trong ánh mắt tràn đầy tức giận.
Quyền Quân Lâm bị ánh mắt của cô làm cho giật mình, mở to mắt nhìn cô một cách khó hiểu: “Sao vậy? Anh làm gì chọc giận em sao?”
“Đừng giả vờ trước mặt tôi.” Lâm Thiển Hạ đột nhiên cười lạnh vạch trần anh.
Quyền Quân Lâm ngược lại khẽ giật mình, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Giả bộ? Anh giả bộ cái gì?”
Lâm Thiển Hạ thấy anh vẫn không thừa nhận, anh rõ ràng biết rõ chuyện bốn năm trước, mà lại ở trước mặt cô diễn lâu như vậy,rốt cuộc là anh có mục đích gì?
“Anh tự mình suy nghĩ đi, anh đã làm gì?” Lâm Thiển Hạ nghiến răng nói.
Quyền Quân Lâm có chút rùng mình, cảm thấy toàn thân Lâm Thiên Hạ hôm nay tràn đầy khí thế hỏi tội.
Anh không kịp phản ứng, Lâm Thiển Hạ đã lấy báo cáo kết quả DNA từ trong túi xách của cô ấy ra, hung hăng quăng đến trước mặt anh: “Anh tự xem đi.”
Quyền Quân Lâm lập tức cầm lấy báo cáo lên xem, anh ấy vừa nhìn, gương mặt lập tức thay đổi, anh không ngờ Lâm Thiển Hạ lại biết chuyện, đi kiểm tra ADN.
“Đây là của anh và Nhan Nhan sao?” Quyền Quân Lâm khẽ thở dài.
Hốc mắt Lâm Thiển Hạ lập tức đỏ lên: “Anh không đủ tư cách để gọi con bé là Nhan Nhan, anh là một tên khốn, một tên cầm thú.”
Trong giọng nói của Lâm Thiển Hạ chứa đầy sự buộc tội, đau đớn và thất vọng.
Trái tim Quyền Quân Lâm ngược lại bị bóp chặt một cách mạnh mẽ.
Chương 329: Biết được sự thật năm đó
Khoé mắt Lâm Thiển Hạ cũng ươn ướt, trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện, muốn nghe anh giải thích một tiếng.
“Bốn năm trước, tại sao anh… Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?” Lâm Thiên Hạ cắn môi, cô tức giận đến mức toàn thân khẽ run lên, cho thấy lúc này trong lòng cô đang giận dữ đến mức nào.
Quyền Quân Lâm cực kỳ đau lòng nhìn cô, nếu như có thể, anh thực sự rất muốn đến ôm cô, thế nhưng, anh biết rõ bây giờ mình đã mất đi quyền lợi và tư cách này.
Chỉ là sợ bây giờ mọi sự đụng chạm của anh trong mắt đều trở nên chán ghét !
“Thiển Hạ, hãy nghe anh giải thích. Chuyện bốn năm trước là một tai nạn.” Quyền Quân Lâm muốn giải thích tất cả mọi chuyện cho cô, anh không phải là người đàn ông giống như cô nói.
“Được rồi, anh nói đi, tôi sẽ nghe, anh không cần phải luống cuống, đừng nói dối tôi.” Lâm Thiển Hạ nghiến răng, vòng tay lại, cố gắng tỏ thái độ mạnh mẽ.
Quyền Quân Lâm khẽ thở dài, anh đột nhiên nghĩ đến, dù anh không nói cho cô biết thì Sở Trạch Hiên nhất định sẽ làm, bởi vì cho dù Sở Trạch Hiên cùng anh hợp tác nhưng người đàn ông này có vẻ rất nham hiểm.
Cho nên, sự việc hiện tại thành như vậy nhất định là có liên quan đến Sở Trạch Hiên.
“Thiển Hạ, xin hãy tin anh. Anh không phải loại đàn ông như em nghĩ. Anh luôn tự trách và rất hối hận về tất cả những chuyện năm đó, nếu như có thể quay trở lại đêm hôm đó anh nhất định sẽ không làm như vậy .”
“Đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chẳng lẽ trong mắt anh hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của tôi sao?” Lâm Thiển Hạ không nén được tức giận chất vấn.
Ánh mắt sâu thẳm của Quyền Quân Lâm rơi trên gương mặt cô, ánh mắt đầy áy náy: “Đêm hôm đó, anh được công ty của một người bạn mời đến khách sạn đó, tham gia một bữa tiệc thương mại, tại bữa tiệc anh đã uống vài ly, có lẽ lúc đó còn trẻ không kiềm chế được, anh không nhớ rõ anh đã uống bao nhiêu ly rượu và không kiểm soát được vào thời điểm đó. Anh không nhớ mình đã uống bao nhiêu ly, nhưng tối hôm đó, anh đã cùng vài người bạn vui vẻ.”
Trong mắt Lâm Thiển Hạ hiện lên vẻ nghi ngờ, chăm chú nhìn anh, muốn biết anh nói thật hay không?
Quyền Quân Lâm nghiêm túc nhìn cô, tiếp tục nói: “Đêm hôm đó, anh say khướt quay về phòng, đầu óc choáng váng. Anh đã cho trợ lý mở cửa sẵn, anh nhớ đó hình như bị cúp điện, nhưng lúc đó anh say quá không đi nổi, định ngủ một giấc.”
Lâm Thiển Hạ cắn môi: “Phòng anh vào là phòng của tôi.”
“Đúng vậy, đêm đó anh đã làm gì, ký ức rất mơ hồ, chỉ nhớ lúc sáng, phát hiện đi nhầm phòng, anh muốn xin lỗi em, nhưng em đang ngủ, anh không định đánh thức em. Lúc đó anh vô cùng áy náy nên có để lại cái thẻ bên cạnh, trong thẻ có một trăm năm mươi triệu, còn có một tờ giấy ghi mật khẩu. Anh nghĩ có lẽ em đã không lấy nó.”
Lâm Thiển Hạ nheo mắt nhớ lại buổi sáng hôm đó, lúc cô tỉnh dậy cả người đầy kinh sợ, xấu hổ, cô nghĩ đến hôn lễ vội vàng nên đã chạy ra cửa khách sạn, cô đâu còn thời gian để nghĩ đến chuyện gì khác?
Giấy gì, thẻ gì, có lẽ anh thật sự đã để lai nhưng cô lại không nhìn thấy.
“Được, vậy tôi hỏi anh, vì sao lại xuất hiện trước mặt tôi, còn giả vờ không biết gì? Rốt cuộc anh có mục đích gì? Anh tiếp cận tôi có phải muốn cướp con gái của tôi không?”Lâm Thiển Hạ cắn môi hỏi, đây mới là mục đích của cô đến đây gặp anh.
Sự việc bốn năm trước, cô không quan tâm. Bởi vì cô đã có một đứa con gái, nhưng tại sao bốn năm sao anh lại xuất hiện, anh thực sự muốn cướp con gái cô sao?
Quyền Quân Lâm chấn động, anh vội vàng nói: “Thiển Hạ, chuyện này là hiểu lầm. Anh chưa từng nghĩ sẽ cướp Nhan Nhan khỏi em. Tất cả chỉ là sự trùng hợp, buổi sáng bốn năm trước….Khi anh tỉnh lại, trời chưa sáng hẳn, hơn nữa….Lúc đó em ngủ quay lưng về phía anh, anh cũng không biết em trông như thế nào, càng không biết người đêm đó lại là em.”
“Anh đừng có ở chỗ này giả bộ, ngay cả khi anh không biết, vậy tại sao anh biết rằng tôi muốn đề cập đến điều này ngay khi tôi nói nó? Không phải anh cố ý tiếp cận tôi sao?” Vì vậy, cô cho rằng vấn đề này là do Quyền Quân Lâm đang đóng kịch.
Quyền Quân Lâm thở dài, ánh mắt thâm thúy nhìn cô: “Tất cả chuyện này là do Sở Trạch Hiên nói cho em biết, đúng không?”
Lâm Thiển Hạ kinh ngạc, nghiến răng hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Quyền Quân Lâm không muốn cô hiểu lầm mình hơn, anh nhìn thẳng về phía cô ấy và nói: “Thiển Hạ, có chuyện này anh muốn nói với em. Sở dĩ anh biết rõ cô gái bốn năm trước là em là do Sở Trạch Hiên nói cho anh biế. Anh ta tra ra việc bốn năm trước anh và em ở cùng một khách sạn, lại cùng một tầng lầu, anh ta đã kiểm tra thông tin khách sạn bốn năm trước. Hơn nữa đoán được bốn năm trước anh và em đã xảy ra chuyện gì, anh ta đã lên kế hoạch lấy được mẫu DNA của anh và Nhan Nhan, kiểm tra ra là quan hệ bọn anh là ba con ruột. Cho nên, không phải anh cố ý tiếp cận em từ trước, mà anh chỉ mới biết chuyện này vào một tuần trước.”
Hai mắt Lâm Thiên Hạ trợn tròn: “Anh nói cái gì? Sở Trạch Hiên điều tra ra?”
“Sở Trạch Hiên sớm đã nghĩ đến việc hợp tác cùng anh, nhưng vì anh ta đã từng làm tổn thương em nên anh từ chối gặp. Sở Trạch Hiên lại điều tra được chuyện này, một tuần trước anh ta tìm đến anh, lợi dụng chuyện này uy hiếp anh phải hợp tác với anh ta, anh nghĩ, anh ta cũng đã tìm em, đem chuyện này nói cho em biết.”
Lâm Thiển Hạ có chút bối rối, Sở Trạch Hiên điều tra ra? Anh ta chỉ muốn hợp tác với Quyền Quân Lâm?
“Thiển Hạ, anh muốn em tin tưởng anh. Anh chưa bao giờ có ý định cướp Nhan Nhan, anh chỉ muốn bù đắp những tổn thương cho hai người.” Giờ phút này Quyền Quân Lâm mới tìm được cơ hội để bày tỏ sự chân thành của mình.
Lâm Thiển Hạ đột nhiên bịt lỗ tai lại, bây giờ cô rất hỗn loạn, cô lắc đầu nói: “Tôi không muốn nghe, cũng không cần anh bù đắp. Tôi chỉ xin anh cách xa Nhan Nhan một chút. “
Nói xong, Lâm Thiển Hạ đứng dậy lao ra ngoài, Quyền Quân Lâm lập tức đuổi theo: “Thiển Hạ!”
Nhưng Lâm Thiển Hạ đã lên xe và bảo Tiểu Trần rời đi.
Quyền Quân Lâm nhìn theo xe cô đang rời đi, trái tim anh đau thắt lại. Anh biết rõ chuyện năm đó dù anh có giải thích như thế nào đi nữa cũng không thể bù đắp được những tổn thương của cô.
Trong lòng Lâm Thiển Hạ không cách nào tiếp nhận được, anh ấy là người đàn ông bốn năm trước, hơn nữa trong thâm tâm của cô luôn cho rằng mục đích của anh là cướp đi con gái của cô. Rốt cuộc Quyền Quân Lâm cũng hiểu được cái gì gọi là hối hận, nếu như không có chuyện năm đó, nếu anh gặp cô, anh nhất định sẽ chọn cách hoàn hảo nhất để gặp gỡ cô.
Nhưng bây giờ, tất cả đã quá muộn.
Dù cho anh làm cái gì, trong lòng Lâm Thiển Hạ đều kháng cự lại.
Trong mắt Quyền Quân Lâm hiện lên một tia kiên định, anh sẽ không từ bỏ, cả đời này cũng sẽ không.
Chương 330: Không chịu tha thứ
Lâm Thiển Hạ không nhanh chóng về nhà, vì cảm xúc hiện giờ không thích hợp để đối mặt với con gái.
Lúc này đầu óc cô đều là hỗn loạn, lời nói của Quyền Quân Lâm khiến cô phân vân không biết có nên tin hay không, thật ra trong lòng cô đã tin anh.
Tin rằng vào bốn năm trước anh chỉ là nhất thời say rượu nên hồ đồ. Nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận anh được, không thể chấp nhận đêm đó.
Sở Trạch Hiên chỉ là vì muốn hợp tác mới đi tìm hiểu chân tướng của chuyện bốn năm trước. Có thể thấy được chủ ý của hắn ta rất nham hiểm. Lúc này trong lòng Lâm Thiển Hạ đã vô cùng hận Sở Trạch Hiên.
Cô chỉ hy vọng rằng người đàn ông này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.
Lâm Thiển Hạ đã ở bên ngoài để xoa dịu cảm xúc trước khi về nhà. Trời đã tối, nhóc con đã rất ngoan ngoãn đợi cô quay lại. Lâm Thiển Hạ nhìn thấy con gái với hai hốc mắt ướt nhoè, cô bé một mực gọi người đàn ông ấy là ba, mà anh thật sự là ba của cô bé.
Lâm Thiển Hạ chỉ cảm thấy thật sự có lỗi với con gái. Sau này, ít nhất là một thời gian rất dài, cô không muốn nhìn thấy Quyền Quân Lâm, cho nên con gái cũng không thể gặp được anh.
“Mẹ ơi, sao mẹ về một mình vậy, ba đâu? Sao ba không về cùng với mẹ.” Nhóc con tò mò hỏi, vì vừa rồi dì Lưu có an ủi cô bé là buổi tối ba và mẹ sẽ trở về cùng nhau.
Lâm Thiển Hạ không khỏi mỉm cười, ngồi xổm xuống giải thích với con gái: “Nhan Nhan, con có thể không gặp chú ấy trong thời gian dài, bởi vì chú ấy có chuyện phải rời đi.”
“Tại sao! Ba không cần con nữa sao?” Trong tâm tư đơn giản của nhóc con bỗng sinh ra một vài ý nghĩ buồn bã.
Trong lòng của Lâm Thiển Hạ chấn động, bất kể là như thế nào thì trong thời gian này Quyền Quân Lâm và con gái cô đã thiết lập một mối quan hệ rất thân thiết. Và bây giờ con gái cô đã xem anh là một người ba thực sự.
“Không phải, không phải chú ấy không cần con, chú ấy…Chỉ là chú ấy bận rộn nhiều việc thôi.” Lâm Thiển Hạ cần phải dỗ dành con gái trước đã, không muốn để cô bé phải buồn.
“Nhưng…Nhưng con nhớ ba.” Cô bé xoa xoa tay nhỏ, vẻ mặt tỏ ra rất đáng thương.
Lâm Thiển Hạ bế con gái lên và nghiêm túc nhìn cô bé: “Nhan Nhan, mẹ chắc chắn luôn ở bên con, nhưng chú Quân, chú ấy không phải người thân của chúng ta.”
Cô bé hỏi mà không hiểu: “Nhưng mà chú ấy là ba của con.”
“Chú ấy không phải…” Lâm Thiển Hạ vội vàng phản bác lại, nhưng mà lời phản bác này có vẻ nhợt nhạt và yếu ớt như vậy, đúng là anh!
“Chú ấy là ba của con.” Cô bé nhanh chóng nhận định và lặp lại câu nói.
Lâm Thiển Hạ phải thở dài, đối diện với vẻ ngây thơ và dễ thương của con gái, làm sao cô có thể nhẫn tâm làm cô bé đau lòng?
“Nhan Nhan, chú Quân rất bận. Chúng ta cứ để chú ấy làm việc trước đã, không quấy rầy chú ấy có được không?”
Thấy mẹ nghiêm túc, nhóc con đành phải gật đầu: “Được ạ!”
Nhà họ Quyền, Quyền Quân Lâm đã trở về, Tống Cầm nhìn vẻ mặt của anh khi trở về như người mất hồn, lập tức bước đến hỏi: “Con trai, con bị sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Quyền Quân Lâm lắc đầu cười: “Mẹ, con không sao đâu.”
Tống Cầm là một người phụ nữ rất nhạy cảm, nhìn biểu hiện của con trai chắc hẳn không phải chuyện xảy ra ở công ty, có lẽ là chuyện tình cảm không thuận lợi, chẳng lẽ anh và Lâm Thiển Hạ đã chia tay?
Đó chính là những gì bà ấy muốn.
“Con trai à, mẹ nói cho con biết, trên đời này còn nhiều cô gái tốt. Nếu như tình cảm không thuận lợi thì cứ nghỉ ngơi một thời gian, kiểu gì cũng sẽ gặp được người tốt hơn.” Tống Cầm an ủi.
Quyền Quân Lâm kinh ngạc nhìn về phía mẹ: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”
“Mẹ nhìn dáng vẻ thẫn thờ của con, chắc chắn là tình cảm không thuận lợi rồi! Mẹ cứ nói vậy! Lâm Thiển Hạ kia chỉ là một diễn viên, con biết không bản chất của bọn họ là thích diễn. Có lẽ tình cảm đối với con cũng chỉ là diễn xuất mà thôi, không được mấy phần nghiêm túc. Con cũng không cần đâm đầu vào không rút ra được, nghĩ thoáng một chút. Thân phận của con giàu có, con còn sợ không tìm thấy người vừa lòng hợp ý hơn sao?” Tống Cầm nói một tràng dài khuyên nhủ.
Quyền Quân Lâm nghe xong, trên mặt không hề có vẻ đồng tình, anh ta nghiêm túc nhìn mẹ, nói: “Mẹ, Thiển Hạ không phải loại người như mẹ nghĩ. Tuy là diễn viên nhưng cô ấy là một cô gái tốt. Cô ấy không đùa giỡn tình cảm với ai cả, cô ấy là một người biết tự trọng.”
“Con cứ bảo vệ cô ta như vậy đi! Nói tóm lại, nhà họ Quyền của chúng ta không phải ai muốn vào thì có thể vào được.” Nói xong ánh mắt của Tống Cầm cũng kiên định nhìn anh: “Con trai, con có nghe mẹ nói không!”
Quyền Quân Lâm cười cay đắng, hiện tại anh không muốn tranh cãi với mẹ mình. Vấn đề bây giờ là Lâm Thiển Hạ có còn để ý đến anh nữa không, đó cũng là một vấn đề rồi. Hơn nữa, anh rất nhớ con gái mình, sau này chắc chắn Lâm Thiển Hạ không để anh gặp con gái.
Anh nhớ giọng nói trẻ con của con gái mình, nhớ nụ cười, dáng vẻ dễ thương của cô bé.
Tất nhiên, có cả người phụ nữ đó nữa.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thiển Hạ dặn dò dì Lưu rằng sau này con gái cô sẽ đi xe đưa đón của trường học, không được cho Quyền Quân Lâm đến đón đưa nữa. Lâm Thiển Hạ còn phải quay phim, sau đó có thể nghỉ ngơi một thời gian. Khi đó cô có thể đi cùng con gái mỗi ngày.
Lâm Thiển Hạ đến đoàn phim, nếu không phải bộ phim này đã quay được nửa chừng, thì cô thật sự không muốn ở trong đoàn phim mà Quyền Quân Lâm đã đầu tư. Vì cô thật sự không muốn nhận lấy ân tình của người đàn ông này.
Lâm Thiển Hạ đã nghiêm túc quay phim một ngày, khi cô về đến nhà đã nhìn thấy con gái. Cũng nghe dì Lưu nói rằng Quyền Quân Lâm chưa từng xuất hiện, điều này khiến trong lòng cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Ít nhất thì Quyền Quân Lâm cũng tự giác hiểu được, không tiếp tục xuất hiện nữa.
Vào ban đêm, Lâm Thiển Hạ đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, nhìn về phía biệt thự của Quyền Quân Lâm. Từ nơi này của cô có thể trông thấy ánh đèn từ nhà của an, chứng tỏ anh đang ở nhà.
Lâm Thiển Hạ cắn môi quay người đi, không muốn nhìn thêm nữa.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, cô cầm lên thì thấy là số của Quyền Quân Lâm. Rõ ràng là cô đã xóa bỏ, nhưng cô vẫn rất quen thuộc với những chữ số này.
Vốn dĩ, Lâm Thiển Hạ không muốn nhận điện thoại, nhưng cô muốn biết người đàn ông này còn có thể nói điều gì nữa.
Lâm Thiển Hạ nhấn vào phím nhận cuộc gọi, nhưng lại không muốn nói.
“Thiển Hạ, là em đúng không? Em đang nghe sao?” Giọng nói trầm thấp của Quyền Quân Lâm truyền đến.
“Có việc gì cứ nói, tôi không muốn nói chuyện nhiều với anh.” Lâm Thiển Hạ lạnh lùng nói.
“Nhan Nhan có ở đó không? Anh có thể nói vài lời với con bé được không?” Quyền Quân Lâm rất nhớ con gái mình.
Lúc này, anh đang đứng trên ban công biệt thự của mình, cũng có thể nhìn thấy ánh đèn trong nhà của Lâm Thiển Hạ, anh đang nghĩ rằng con gái mình đang ở đó, và trong lòng anh rối rắm đến điên rồi.
“Không thể.” Lâm Thiển Hạ từ chối anh.
“Thiển Hạ, em muốn anh làm thế nào em mới chấp nhận tha thứ cho anh?” Quyền Quân Lâm thở dài, hạ thấp bản thân mình.
Trong lòng Lâm Thiển Hạ hơi siết lại, người đàn ông này không cần phải như thế này, chỉ là cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh.
“Xem như tôi có tha thứ cho anh thì tôi cũng không hy vọng anh lại xuất hiện trong cuộc đời của tôi nữa. Tạm biệt, không bao giờ gặp lại.” Lâm Thiển Hạ nói xong thì kết thúc cuộc gọi.