Chương 321: Thăm dò tâm ý của cô ấy
Xe bảo mẫu của Lâm Thiển Hạ đưa cô đến một nhà hàng cao cấp. Khi cô bước đến ghế lô nhìn thấy con gái cô đang thưởng thức một chiếc bánh ngọt.
“Mẹ! Mẹ đến rồi!” Cô bé lập tức đặt cái thìa xuống, ôm chặt lấy chân cô để làm nũng.
Lâm Thiển Hạ ngồi xổm xuống, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh ranh của con gái, hôn cô bé: “Con có nhớ mẹ không?”
“Dạ có ạ! Mẹ ơi, ba có mua bánh ngọt ăn ngon lắm, mẹ đến ăn cùng đi.”
Lâm Thiển Hạ bị cô bé kéo đến trước sô pha, Lâm Thiển Hạ lập tức thấy xấu hổ nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha: “Để anh đợi lâu rồi.”
“Không sao đâu.” Ánh mắt dịu dàng nóng bỏng của Quyền Quân Lâm nhẹ nhàng chạm đến trên mặt cô, nghĩ đến bốn năm trước vào cái đêm của cô và anh, nghĩ đến những hình ảnh triền miên ấy làm anh cảm thấy ông trời thực sự vô cùng ưu đãi anh.
Lâm Thiển Hạ thử một miếng bánh ngọt, xác thực ăn rất ngon, cô xoa đầu con gái nói: “Con ăn từ từ thôi, lát còn ăn cơm nữa đó!”
“Dạ!” Cô bé lại ngồi xuống, rất kiên nhẫn ngồi một bên vừa chơi vừa ăn.
Lâm Thiển Hạ ngồi xuống cạnh Quyền Quân Lâm, ánh mắt Quyền Quân Lâm vẫn dừng trên người cô làm cô vô cùng ngại ngùng đứng dậy, lúng túng vuốt lại mái tóc rối: “Anh nhìn cái gì? Em chưa tẩy trang sạch sẽ hả?”
Quyền Quân Lâm cười lắc đầu: “Không phải, chỉ là nhìn thấy em sẽ làm tâm trạng của anh vô cùng vui vẻ.”
Lâm Thiển Hạ nghe xong không hiểu sao cảm thấy rất ấm áp, cô mỉm cười: “Vậy em là vật trang trí à?”
Quyền Quân Lâm lập tức sốt ruột, vội giải thích: “Không phải, em là món quà quý giá nhất mà thượng đế đã tặng cho anh.”
Hai mắt Lâm Thiển Hạ ngạc nhiên mở to, những lời này giống như là đang tỏ tình vậy!
Nhưng mà nội tâm Lâm Thiển Hạ cũng vướng mắc và phức tạp, trước đừng nói đến những chuyện khác, những lời mẹ anh đã nói vẫn còn lưu lại trong lòng cô, cô không thể đến với anh.
“Sao vậy?” Quyền Quân Lâm thấy ánh mắt cô xẹt qua một tia u ám, vội hỏi.
“Không có gì…” Lâm Thiển Hạ lắc đầu cười.
Chuyện này cô không thể nói cho anh, cô không muốn chỉ vì cô mà làm cho mẹ con họ không vui.
Thức ăn nhanh chóng được dọn lên trong chốc lát, cô bé vô cùng đói bụng, cầm đùi gà trong tay ăn ngon lành.
Để chăm sóc cô bé mà Quyền Quân Lâm và Lâm Thiển Hạ lúng ta lúng túng, bởi vì khóe miệng của cô bé và quần áo đều dính dầu mỡ, qua một lát lại phải lau một lần.
Bữa cơm cứ vui vẻ kết thúc như vậy, Quyền Quân Lâm đưa hai mẹ con cô về nhà, ở trong xe, Lâm Thiển Hạ ôm cô bé đã ngủ vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ bé lộ vẻ đang ngủ rất ngon.
Quyền Quân Lâm cầm lái ngồi ở phía trước, đột nhiên anh muốn dò hỏi cô một chút về chuyện của bốn năm trước.
“Thiển Hạ, em có nghĩ đến chuyện tìm ba ruột của Nhan Nhan không?” Quyền Quân Lâm thấp giọng hỏi.
Lâm Thiển Hạ ngồi phía sau chợt có chút kinh ngạc, cô dường như không hề do dự trực tiếp trả lời: “Không nghĩ đến.”
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì em và Nhan Nhan cùng nhau sống là đủ rồi, em không muốn để một người đàn ông xa lạ tiến vào cuộc sống của em và Nhan Nhan, người đó tốt nhất cả đời này cũng đừng xuất hiện nữa.” Trong giọng nói lúc này của Lâm Thiển Hạ tràn ngập cảm giác oán giận.
Khuôn mặt Quyền Quân Lâm lập tức cứng lại: “Em hận người đó như vậy sao?”
Lâm Thiển Hạ nhắm mắt, thở dài một hơi rồi nói: “Cũng có thể nói, anh ta là người hủy hoại cả cuộc đời em.”
Quyền Quân Lâm trầm mặt xuống, anh không biết nên làm thế nào mới có thể loại bỏ oán giận của cô, nếu như người đó là anh thì sao? Anh không có tự tin, sau khi Lâm Thiển Hạ biết được chân tướng sự việc, không biết cô có rời xa anh hay không?
Tuy nhiên Quyền Quân Lâm vẫn quyết tâm theo đuổi cô, chỉ cần cô mãi mãi không biết chuyện này, mà sau khi anh cưới cô rồi, anh sẽ chăm sóc cho Nhan Nhan như con ruột của mình cả đời. Chuyện đó đúng thật là một kết cục hoàn mỹ.
“Thiển Hạ, em yên tâm, sau này việc chăm sóc cho em và Nhan Nhan sẽ do anh phụ trách, chăm sóc cho bọn em cả đời này.” Giọng điệu của Quyền Quân Lâm vô cùng chắc chắn.
Lâm Thiển Hạ nghe anh nói những lời đó, nội tâm đấu tranh kịch liệt: “Không cần đâu anh Quyền, anh đã chiếu cố mẹ con em rất nhiều rồi, anh nên suy nghĩ cho cuộc đời bản thân đi thôi, người thân của anh khẳng định cũng hy vọng anh cưới được một cô gái môn đăng hộ đối với mình.”
Quyền Quân Lâm cười khẽ nói:” Anh chỉ biết người con gái mà anh muốn lấy chính là người anh thích, anh không để ý đến gia thế bối cảnh gì đó của cô ấy, lại càng không để ý đến việc cô ấy có một đứa con đâu.”
Những lời này rõ ràng là đang nói đến Lâm Thiển Hạ.
Mặt Lâm Thiển Hạ bỗng nhiên đỏ lên, trong thời gian ngắn cô không biết nên làm thế nào để nói tiếp. Xe chạy đến cổng khu nhà, sau khi Quyền Quân Lâm đỗ xe xong bèn trực tiếp xuống xe.
Lâm Thiển Hạ vừa ôm con gái xuống xe, anh đã tiến ngay đến gần đón lấy cô bé, ôm vào trong ngực, giảm nhẹ sức nặng cho cô.
Cô bé tuy còn nhỏ nhưng vì ăn được nhiều nên cơ thể nhỏ bé vô cùng khỏe mạnh có thịt, ôm vào không ngờ cũng có chút nặng.
“Làm phiền hà anh rồi.” Lâm Thiển Hạ nói với anh một tiếng cảm ơn.
“Không phiền.” Quyền Quân Lâm nghĩ thầm, đây là con gái của anh, anh có thể ôm cô bé nhiều thêm một cái cũng là may mắn của anh.
Hai người đi vào trong thang máy, vừa lúc nhìn thấy hàng xóm đang đi đến, bác gái này vừa nhìn thấy đã lập tức cười: “Ai dô! Một nhà ba người về rồi đấy à?”
Lâm Thiển Hạ khó khăn cười cười, không nói gì thêm.
“Thiển Hạ thật là có phúc nha! Có chồng đẹp trai như vậy.” Bác gái này lại nhịn không được khen Quyền Quân Lâm một câu.
Lúc cửa thang máy đóng lại, bầu không khí trong thang máy có chút vi diệu, Lâm Thiển Hạ lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông nói: “Anh đừng để ý! Em không giải thích với bọn họ.”
Quyền Quân Lâm cười nhìn cô: “Tại sao anh lại phải để ý? Anh còn hy vọng chúng ta sẽ thật sự trở thành một nhà ba người đấy. Sau này em sẽ không cần giải thích với bất cứ ai.”
Lâm Thiển Hạ thật sự không có cách nào đối mặt với những lời nói như vậy của anh, cô cười một chút coi như đang nói giỡn.
Tới cửa, Lâm Thiển Hạ mở cửa ra, dì Lưu đã ở trong phòng, Quyền Quân Lâm không vào nhà. Ở cửa, Lâm Thiển Hạ ôm lấy đứa bé trong lòng anh vào ngực, bởi vì hai người cùng ôm, trong khoảnh khắc không tránh được sẽ gần nhau hơn một chút.
Quyền Quân Lâm ngửi thấy trên người cô một mùi hương rất nữ tính, trong lòng anh ngất ngây, càng hy vọng có thể trở thành người đàn ông hợp pháp của cô.
Lâm Thiển Hạ ôm cô bé, nói với anh một tiếng tạm biệt, Quyền Quân Lâm liền rời đi. Lúc Quyền Quân Lâm đứng trong thang máy, anh nhận được điện thoại của mẹ mình.
“Quân Lâm, mẹ nói cho con biết, từ giờ trở đi, mỗi ngày con đều phải về nhà ngủ, không được ở bên ngoài nữa.”
“Mẹ à, có chuyện gì vậy?” Quyền Quân Lâm chớp chớp mắt.
“Cũng không có gì, chỉ là ông nội con cũng lớn tuổi rồi, con ở nhà cũng tiện thay mẹ chăm sóc ông.”
“Vậy được, con sẽ thường xuyên về nhà, nhưng mà biệt thự của con gần công ty hơn nên một tuần con sẽ ở lại đây vài ngày.”
“Rốt cuộc con là vì ở gần công ty hay là vì ở gần Lâm Thiển Hạ hả? Con trai, mẹ với con nói rõ ràng ra, mẹ không muốn con gần gũi con bé đó như vậy, biết chưa?” Giọng điệu Tống Cầm vô cùng tuyệt đối.
Quyền Quân Lâm rất muốn nói cho người nhà anh biết đứa bé này là con anh, nhưng nói lời này thì Lâm Thiển Hạ sẽ biết người bốn năm trước là anh, anh sợ cô bị kích thích, sau này sẽ không bao giờ… Để ý đến anh nữa.
Chương 322: Tiệc sinh nhật
Buổi quay phim của Lâm Thiển Hạ rất thành công, cô tập trung vào việc quay phim mà đã quên sinh nhật của mình vào ngày mai, vẫn là do người phụ tá của cô nhắc nhở, ngày mai tổ quay phim giúp cô làm một cái bánh ngọt thật lớn để chúc mừng cho cô.
Riêng Lâm Thiển Hạ cảm thấy có sinh nhật hay không cũng không sao hết, nhưng phần tâm ý của tổ quay phim như thế này, làm cho cô cảm thấy rất vui.
Đương nhiên chuyện này, cũng giúp cho Trương đạo diễn lấy cớ để gọi điện thoại cho Quyền Quân Lâm, ông ta cũng muốn có mối quan hệ tốt với kho châu báu này, sau này, chuyện ông nhờ anh ta đầu tư vào đoàn quay phim thì cũng càng dễ dàng nữa.
Quyền Quân Lâm đang làm việc trong phòng, thì nhận được cuộc gọi của Trương đạo diễn gọi đến.
“Trương đạo diễn, ông có chuyện gì à?” Quyền Quân Lâm vẫn rất coi trọng ông ta, anh lo lắng có phải Lâm Thiếu Hạ đã xảy ra chuyện gì rồi không?
“Tổng giám đốc Quyền, anh có bận gì không? Chuyện thế này, ngày mai là sinh nhật của Thiển Hạ đấy, chúng tôi quyết định muốn thay cô ấy mở một buổi tiệc sinh nhật, không biết tổng giám đốc Quyền có thời gian không, anh có thể ghé qua tham gia bữa tiệc được không?”
Tâm tình của Quyền Quân Lâm lập tức sung sướng: “Vậy hả? Các người định lúc nào thì bắt đầu buổi tiệc sinh nhật vậy?”
“Chúng tôi định bắt đầu vào xế chiều ngày mai, anh cũng biết ở nhà của Thiện Hạ còn có một đứa con, nên có lẽ buổi tối cô ấy cũng không có thời gian rảnh được.”
“Được rồi, tôi sẽ đến đó.” Quyền Quân Lâm đồng ý, dịp như vậy làm sao mà không có anh được chứ?
Hơn nữa, bây giờ anh lập tức đặt một căn phòng ở trong khách sạn tốt nhất tại trung tâm thành phố, chuẩn bị sẵn kế hoạch trước, chờ đến tối ngày mai, anh sẽ tổ chức sinh nhật cho cô và anh cũng đưa con gái cùng đến chung vui.
Quyền Quân Lâm bật máy tính của mình lên, mở ra hình ảnh những viên đá hiếm thấy vừa nhập kho, anh nhìn thấy có một viên kim cương hồng chế tác thành mặt dây chuyền, mặt dây chuyền này vừa mới vận chuyển về nước hôm nay thôi, nó chuẩn bị sẽ nhập vào quầy bán.
Quyền Quân Lâm cầm điện thoại lên, gọi đến một dãy số điện thoại: “Alo, cậu lấy mặt dây chuyền kim cương hồng phấn mới nhập vào kia đưa lên văn phòng của tôi đi.”
“Tổng giám đốc Quyền? Anh muốn tặng quà cho người ta sao?”
“Ừm!” Quyền Quân Lâm đáp lại một câu, rồi cúp máy, nửa tiếng sau, có một nhân viên chuyên môn đưa đến viên kim cương hồng phấn được chế tác thành mặt dây chuyền kia, hiện tại giá thị trường đang tăng cao, viên kim cương hồng phấn này đầu vào cũng được tính giá từ một tỷ trở lên rồi.
Quyền Quân Lâm kiểm tra một lần mới thấy thỏa mãn, viên kim cương này là quà sinh nhật của anh muốn tặng cho Lâm Thiển Hạ vào ngày mai, sau đó anh lại gọi cho trợ lý của mình đặt một bó hoa tươi, để ngày mai đưa đúng địa chỉ.
Ở trong văn phòng của Sở Trạch Hiên, Tống Liên,phụ tá của anh hôm nay ăn mặc vô cùng gợi cảm, cô ta cố ý phô trương thân thể và dung nhan của mình một phen trước mặt anh ta.
Gần đây Sở Trạch Hiên không chút cảm giác nào với Lâm Mộng Di, nhưng bây giờ anh bị trợ lý mình trêu chọc như thế, đương nhiên, anh không còn cơ hội với Lâm Thiển Hạ nữa rồi, cho nên anh cũng chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn về phía người khác thôi.
“Tiểu Liên lại đây.” Sở Trạch Hiên nói với trợ lý Tống Liên của mình.
Tống Liên lập tức đã phát hiện cái gì đó, cô cười càng thêm khêu gợi, bước đến: “Tổng giám đốc Sở, anh có chuyện gì à?” Giọng bắt đầu không ngớt õng ẹo.
Sở Trạch Hiên biết rất rõ, trợ lý có ý câu dẫn mình, chỉ cần anh đồng ý thì cô ta nhất định sẽ phục tùng theo.
Tay của Sở Trạch Hiên lập tức có ý đồ xấu sờ soạng ngang eo của cô một cái, sau đó nắm lấy tay của cô, rồi kéo cô vào ngực mình.
Cơ thể của Tống Liên mềm nhũn ra, cả người ghé sát vào ngực của anh ta, vô lực phong tình đánh anh ta một cái: “Tổng giám đốc Sở, anh thật đáng ghét mà.”
Đầu của Sở Trạch Hiên khi nghe được giọng xốp giòn của cô ta, anh ta lập tức ôm Tống Liên đang ở trong ngực mình, rồi bế vào phòng nghỉ bên cạnh của anh.
Sau đó, Tống Liên chỉ nhìn ánh mắt của Sở Trạch Hiên, con ngươi kia giống như keo sơn, rồi nghĩ đến chuyện gì đó, cô ta ngạc nhiên nói: “Tổng giám đốc Sở, anh cũng không uống cái kia sao? Vậy em có cần uống thuốc hay không?”
Sở Trạch Hiên nhìn thân thể của Tống Liên, eo mảnh mông tròn, xem cũng có thể sinh được con cái, nên anh cúi thấp người xuống, nắm cằm của cô ta, nói: “Tiểu Liên, sinh một đứa con trai cho anh, anh cam đoan sẽ không bạc đãi em.”
Ánh mắt của Tống Liên vừa mừng vừa sợ, cô thở gấp gáp ra một hơi: “Anh nói thật sao? Tổng giám đốc Sở, anh muốn em sinh con cho anh à?”
“Từ giờ trở đi, đây chính là nơi hẹn hò của chúng ta, cho đến khi em mang thai mới thôi, tiền thì em không cần lo đâu, anh sẽ thỏa mãn em tất cả những gì mà em yêu cầu.” Thật sự Sở Trạch Hiên rất muốn có một đứa con trai, đại sản nghiệp của anh làm sao mà không có người kế thừa được chứ.
“Nhưng mà, còn vợ anh biết chuyện này thì làm sao?” Mặt Tống Liên tỏ ra vẻ sợ hãi.
“Hừ! Cô ta đã không có năng lực sinh sản nữa, thì cô ta biết đã làm sao nào? Em yên tâm đi, nếu em sinh cho anh một đứa con mập mạp, chiếc ghế của phu nhân tập đoàn họ Sở lại thuộc vào tay của em đấy.” Sở Trạch Hiên nói xong vài câu dỗ ngọt cô ta.
Tống Liên lập tức nhào vào ngực của anh ta, vui vẻ: “Tổng giám đốc Sở, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ sinh cho anh một đứa con trai mập mạp.”
Trong ánh mắt của Sở Trạch Hiên hiện lên vẻ phức tạp, khi đó cũng là lúc anh đá văng Lâm Mộng Di ra ngoài, sau đó đem một nhà họ Lâm vô dụng xóa bỏ trong cuộc sống của anh ta.
Còn trong mắt của Tống Liên thì cũng đầy dã tâm, cô ta luôn hầu hạ bên người của Sở Trạch Hiên, đương nhiên cô ta cũng biết cảm tình của anh ta đã không còn kiên nhẫn với Lâm Mộng Di nữa rồi.
Cho nên, lúc này là thời gian tốt để cho cô ta thăng chức, đến lúc cô ngồi vào ghế phu nhân nhà họ Sở rồi, còn có ai dám xem thường cô ta được nữa chứ?
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thiển Hạ tỉnh dậy, cô nhận được một đống tin nhắn gửi đến để chúc mừng sinh nhật cô, cô mở ra xem, nhưng lại không nhìn thấy tin nhắn của Quyền Quân Lâm, cô nghĩ anh chắc là không biết đến sinh nhật của cô rồi!
Mà như thế cũng tốt, cô cũng không có nói, nếu không thì anh lại mua quà nữa rồi, còn nữa, quà của anh tặng cho cô toàn là đồ vô cùng quý giá nữa, nên cô nhận không nỗi.
“Nhan Nhan ngoan ngoãn nha, hôm nay mẹ sẽ về sớm thôi, buổi tối chúng ta cùng đi ra ngoài ăn tiệc được chứ?”
“Vâng! Ăn tiệc.” Con bé nghe xong rồi lại đi một vòng tròn, sau đó ôm cô vui vẻ, rồi lại đau lòng nói: “Mẹ à, công việc kiếm tiền của mẹ thật là vất vả!”
“Mẹ không có khổ đâu, chỉ cần nhìn thấy Nhan Nhan sống vui vẻ khoái hoạt, mẹ làm cái gì cũng đáng hết.”
“Con yêu mẹ nhất.”
Nhận được câu thổ lộ của con gái như thế, Lâm Thiển Hạ cũng cảm thấy mỹ mãn và đưa cô bé xuống lầu, người lái xe đã đứng chờ cô để cùng cô đưa con bé đến trường.
Sau đó Lâm Thiển Hạ lại đi về đoàn quay phim, trên đường đi cô còn nhận được quà của người cấp dưới của mình, tuy những món quà này cũng không đắt, nhưng chúng lại giúp cho tâm tình của Lâm Thiển Hạ thật vui vẻ.
Hôm nay phần diễn của cô được sắp xếp tương đối ít, hơn nữa tất cả phần diễn của mọi người đều được giảm bớt, chủ yếu là diễn viên đều được mời đến tham dự buổi tiệc sinh nhật vào chiều hôm nay.
Lâm Thiển Hạ biết tổ quay phim muốn tổ chức sinh nhật cho cô, nên cũng thụ sủng nhược kinh, cô quay phim lâu như thế rồi, cũng chưa từng tận huởng qua đãi ngộ như thế này.
Diễn xong cảnh phim, đến giữa trưa tất cả diễn viên quan trọng đều bước vào một khách sạn bên cạnh để ăn cơm, cơm nước xong xuôi, họ lại nghỉ ngơi một chút, đợi đến buổi chiều sẽ lại tiếp tục làm việc.
Một bữa tiệc sinh nhật đã được tổ chức ở đoàn phim, Lâm Thiển Hạ đã rửa mặt và trang điểm xong để tham gia buổi tiệc sinh nhật, hơn nữa Trương đạo diễn có nói qua, ông sẽ lại quay một đoạn phim ngắn, có thể đưa vào bộ phim trong tương lai hoặc cũng là một đoạn video nổi tiếng, nó sẽ đóng vai trò tuyên truyền cho bộ phim.
Lâm Thiển Hạ đương nhiên cũng vui vẻ phối hợp, bây giờ, cô đã quay phim lâu như vậy rồi, cũng hi vọng xuất hiện một chút thành tích.
Từ công ty cũng có người đang chạy đến, Quyền Quân Lâm làm sao mà bỏ qua được chứ?
Chương 323: Đích thân tặng quà cô
Chỉ là bữa tiệc sinh nhật nhỏ, bày hoa tươi, sâm panh, rượu vang, còn bày ly rượu dáng rất đẹp, tất cả đều là ly rượu chút nữa Lâm Thiển Hạ cần rót.
Ngoài ra, bên cạnh còn có một chiếc bánh ngọt hai tầng lớn.
“Chị Thiển Hạ, sinh nhật vui vẻ.” Có diễn viên chúc mừng cô.
“Cảm ơn.” Lâm Thiển Hạ mỉm cười đáp lại.
Lúc này, một chiếc Bently màu đen dừng lại ở cửa đoàn làm phim. Một tay Quyền Quân Lâm ôm bó hoa, còn tay kia xách một chiếc túi nhỏ tinh xảo.
“Chủ tịch Quyền, anh tới rồi, mời vào trong.” Đạo diễn Trương phái trợ lý đắc lực ra đón anh, chào hỏi rồi mời anh đi về phía phòng tiệc.
Quyền Quân Lâm gật đầu, bước chân đi theo: “Trong phòng tiệc chuẩn bị xong rồi sao?”
“Tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ chờ anh vào bắt đầu.”
Lâm Thiển Hạ vốn không biết anh sẽ đến. Cô thấy có người bước vào từ cửa, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, nhìn một cái, cô giật mình đứng lên đón người đàn ông này: “Sao anh lại tới?”
“Anh không nên tới lúc này sao?” Quyền Quân Lâm cười hỏi cô.
“Nhưng mà…” Lâm Thiển Hạ định nói, anh bận rộn như vậy, không cần bớt chút thời gian tới đây.
“Chủ tịch Quyền, anh tới rồi, mau ngồi đây. Anh tới tham gia bữa tiệc hôm nay, Thiển Hạ nhất định rất vui, phải không Thiển Hạ?” Đạo diễn Trương vội vàng bước qua chào hỏi.
Lâm Thiển Hạ không thể làm gì khác, đành mím môi cười: “Đúng vậy. Tôi rất vinh dự.”
“Chủ tịch Quyền, ngồi đây, ngồi đây.” Đạo diễn Trương mời anh ngồi xuống cạnh Lâm Thiển Hạ.
Quyền Quân Lâm đưa bó hoa hồng đỏ cho cô: “Thiển Hạ, tặng cho em, sinh nhật vui vẻ.”
Nói xong, anh đưa chiếc túi mang theo đưa cho cô: “Đây là một món quà nhỏ, em cũng nhận lấy.”
“Em nhận hoa là được, không thể nhận thêm quà.” Lâm Thiển Hạ biết quà mà người đàn ông này tặng thì không thể là món đồ bình thường, cô không dám nhận.
“Hoa chỉ là quà ra mắt thôi, đây mới chính thức là quà tặng sinh nhật em.”
Lâm Thiển Hạ nhìn qua là thấy món quà giá trị không nhỏ, cô do dự không muốn nhận.
Quyền Quân Lâm đưa quà cho trợ lý Tiểu Nguyệt cạnh cô: “Giữ kỹ cho cô ấy.”
Tiểu Nguyệt mỉm cười, đưa tay nhận lấy: “Vâng, tôi nhất định sẽ giữ thật kỹ.”
“Tiểu Nguyệt, chị không muốn nhận.” Lâm Thiển Hạ nói nhỏ.
Tiểu Nguyệt lập tức cười nói: “Chị Thiển Hạ, hôm nay là sinh nhật chị đấy! Nhận quà là đúng mà.”
Lâm Thiển Hạ hơi bất mãn mỉm cười nhìn lại. Hôm nay đúng là sinh nhật cô, nếu cứ từ chối nhận quà thì chẳng khác gì không cho người ta mặt mũi.
“Cảm ơn anh.” Lâm Thiển Hạ không thể làm gì khác đành nhận quà trước.
“Thiển Hạ, đừng ngẩn người thế. Mau ra uống rượu vang với chủ tịch Quyền đi.” Đạo diễn giục cô.
Lâm Thiển Hạ lập tức mỉm cười: “Được.”
Cô vừa đứng dậy, Quyền Quân Lâm cũng đứng lên theo, cùng cô đến chỗ ly sâm panh. Lâm Thiển Hạ nhận lấy chai sâm panh, định mở mà chai rượu quá nặng, cô đỡ có hơi chật vật. Lúc này, một bàn tay dịu dàng đặt lên bàn tay cô, muốn giúp cô đỡ chai rượu.
Lâm Thiển Hạ ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, mà anh cũng đang dịu dàng nhìn cô. Cô không nhịn được đỏ mặt, dù không thoa phấn nhưng dưới ánh đèn vẫn xinh đẹp quyến rũ.
Bên cạnh có video quay lại, Lâm Thiển Hạ rót rượu xong, tất cả mọi người cùng nâng ly chúc mừng.
“Thiển Hạ, vào ngày đặc biệt hôm nay, chúng tôi chúc cô sinh nhật vui vẻ, vui vẻ trải qua mỗi ngày, sự nghiệp ngày càng phát triển, trở thành một siêu sao.” Đạo diễn lớn tiếng nói.
“Cạn ly.”
Lúc tất cả mọi người cạn ly, ly của Lâm Thiển Hạ và Quyền Quân Lâm cũng chạm vào nhau.
Dưới ánh đèn, tâm trí Lâm Thiển Hạ vô cùng phấn khích vui sướng, mà khi ánh mắt cô va chạm với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, có thể cảm nhận được tình cảm dịu dàng của anh, còn có phần tình yêu không che giấu.
Trong lòng Lâm Thiển Hạ có chút rối loạn, nhưng không thể chối từ, giờ phút này, cô rất vui vẻ. Có người đàn ông bầu bạn bên cạnh, cô cảm thấy rất ngọt ngào, bữa tiệc sinh nhật này cũng trở nên rất ý nghĩa.
“Thiển Hạ, cô muốn chơi chút trò chơi nhỏ của chúng tôi không?”
“Trò gì vậy?”
“Chỗ chúng tôi có mấy tấm thẻ nhỏ, cô rút trúng tấm nào thì phải làm theo việc ghi trên thẻ.” Đạo diễn nói, đây chính là việc ông đã đặc biệt chuẩn bị.
Lâm Thiển Hạ mơ hồ cảm nhận được ý trêu chọc bản thân, nhưng hôm nay ở đây vui vẻ như vậy, sao cô có thể từ chối chứ. Hơn nữa, đạo diễn chắc chắn sẽ không để cô mất mặt.
Cô gật đầu nói: “Được rồi.”
Trợ lý vội cầm mấy tấm thẻ đưa cô, để cô rút một tấm. Lâm Thiển Hạ chọn một chút rồi rút một tấm. Cô đọc tấm thẻ, ở trên ghi yêu cầu là chọn và hôn bất kỳ một người đàn ông ở đây. Đọc xong yêu cầu này, đầu Lâm Thiển Hạ ù đi, trống rỗng mấy giây, đây là cái trò chơi gì vậy!
Lúc này, đạo diễn Trương rút tấm thẻ trong tay cô đọc: “Mời cô Thiển Hạ chọn bất kỳ một người đàn ông nào ở đây, hôn một cái, nhớ là phải hôn hơn mười giây.”
Lâm Thiển Hạ muốn ngất rồi, trò chơi này rõ ràng là muốn chơi cô.
“Tôi có thể chọn con gái không?” Lâm Thiển Hạ muốn thương lượng.
“Không được, đây là quy tắc, đã là quy tắc thì phải tuân thủ đúng không? Thiển Hạ, nếu cô không chọn được, vậy tôi chọn thay cô. Không thì chọn chủ tịch Quyền của chúng ta đi, thế nào?” Đạo diễn cười lớn nói.
Quyền Quân Lâm ở bên cũng nhướn mày, khóe miệng cười khẽ, tỏ ra rất tình nguyện. Hơn nữa, anh cũng cảm giác được, đây là cố ý tạo điều kiện cho Lâm Thiển Hạ hòng lấy lòng anh.
Không thể không nói, anh rất thích.
Lâm Thiển Hạ đỏ mặt, nhìn Quyền Quân Lâm: “Tôi…”
“Không sao, chỉ là một nụ hôn thôi.” Quyền Quân Lâm khích lệ cô.
“Vậy hôn má có được không?”
“Được rồi. Cũng không nói rõ là hôn ở đâu, dĩ nhiên là hôn môi là tốt nhất.” Đạo diễn cười ha hả nói.
Lâm Thiển Hạ rũ mắt xuống xấu hổ: “Đạo diễn, nhất định là ông cố ý.”
“Không phải không phải, đúng là chúng tôi thường chơi trò này mà.”
Lâm Thiển Hạ không thể làm gì khác, dưới ánh mắt của mọi người đành đi về phía Quyền Quân Lâm. Lúc này, cô là người được chúc phúc, sao có thể chạy khỏi hiện trường chứ?
Đương nhiên cũng là để mọi người vui vẻ mà.
Lâm Thiển Hạ hơi hít sâu một hơi, lúc cô nhón chân, chuẩn bị hôn lên má Quyền Quân Lâm, đột nhiên anh đưa tay đè sau gáy cô, chính xác hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Lâm Thiển Hạ mở to mắt, mà trên môi là nụ hôn dịu dàng của người đàn ông này.
Tiếng vỗ tay vang lên vang dội. Người đàn ông này cũng rất tuân thủ quy tắc, nụ hôn mười giây, thì hôn đúng mười giây mới buông cô ra.
Lúc này, Lâm Thiển Hạ xấu hổ đến mức không muốn nhìn người khác.
Chương 324: Sở Trạch Hiên phá hoại
Sau bữa tiệc sinh nhật, mặt Lâm Thiển Hạ đỏ bừng cả lên, đặc biệt là nụ hôn công khai của Quyền Quân Lâm càng làm cô xấu hổ cực kỳ.
Tiệc sinh nhật cũng nháo xong, các diễn viên khác đi nghỉ ngơi, Quyền Quân Lâm phải về công ty một chuyến, buổi tối mời cô ăn cơm. Lúc này, Lâm Thiển Hạ cũng về phòng nghỉ ngơi.
Tiểu Nguyệt bê quà đi tới: “Chị Thiển Hạ, những món quà này đều là tổ nhân viên tặng, còn đây là quà của anh Quyền. Giờ chị muốn mở ra xem một chút không?”
Lâm Thiển Hạ cầm chiếc túi được gói đẹp mắt, mở ra, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc hộp mảnh dài, hình dáng thanh mảnh này là hộp dây chuyền.
“Oa! Hình như là dây chuyền!” Tiểu Nguyệt đứng một bên kinh ngạc vui mừng.
Lâm Thiển Hạ không khỏi thở dài một hơi. Cô nhẹ nhàng mở ra, bên trong là chuỗi dây chuyền màu hồng kim cương.
“Oa! Đẹp quá! Trời ạ! Là viên kim cương hồng hiếm thấy!” Tiểu Nguyệt sợ ngây người ở bên.
Lâm Thiển Hạ cũng biết, quà anh tặng nhất định không phải thông thường. Nhưng sao cô có thể nhận quà tặng quý giá như vậy chứ?
“Chị phải trả anh ấy, quá đắt tiền rồi.” Lâm Thiển Hạ nói.
“Chị Thiển Hạ, em biết anh Quyền chắc chắn không để chị trả lại đâu. Anh ấy có tiền như vậy, tặng quà nhất định là đồ quý giá rồi.”
“Tiểu Nguyệt, chị vốn không thể nhận quà này của anh ấy. Ngay cả cơ hội báo đáp anh ấy chị cũng không có.” Lâm Thiển Hạ bất đắc dĩ nói.
“Chị Thiển Hạ, sao chị lại không có cơ hội báo đáp anh ấy chứ? Không phải chị chỉ cần gả cho anh Quyền, làm bà chủ Quyền là được rồi sao?” Tiểu Nguyệt cười nói.
Mặt Lâm Thiển Hạ lập tức nóng lên, gả cho anh sao? Trong đầu cô hiện lên gương mặt mẹ anh, còn có lời nói của bà.
Đó là chuyện không thể, dù giờ cô thật sự hiểu suy nghĩ của bản thân đối với tâm ý của anh, cô cũng không thể gả cho anh.
“Chị Thiển Hạ, có người tìm chị ngoài cửa.”
“Ai vậy?” Lâm Thiển Hạ tò mò hỏi.
“Anh ấy không nói. Là một người đàn ông trẻ tuổi, có vẻ là người có rất nhiều tiền.”
Lâm Thiển Hạ lập tức giao lại quà cho Tiểu Nguyệt. Cô đứng dậy ra ngoài, đi qua hành lang của đoàn làm phim là nhìn thấy người đàn ông đến tìm cô.
Thật bất ngờ là Sở Trạch Hiên.
Nhìn thấy anh ta, Lâm Thiển Hạ chỉ muốn quay đầu bỏ đi, dù cho liếc mắt nhìn một cái cũng không tình nguyện.
“Thiển Hạ, đừng đi, anh có chuyện muốn nói với em.” Sở Trạch Hiên vội gọi cô.
Lâm Thiển Hạ lạnh lùng nói: “Anh còn có mặt mũi nhìn tôi? Ra ngoài, tôi không muốn gặp anh.”
“Thiển Hạ, anh rất hối hận chuyện năm đó, cũng rất xin lỗi. Tổn thương giờ đã tạo thành, giờ anh chỉ muốn đền bù cho em một ít.”
“Cút đi, tôi không cần.” Sắc mặt Lâm Thiển Hạ lộ vẻ tức giận.
Giờ phút này, dù Lâm Thiển Hạ có căm tức, có lạnh lùng nhìn anh, Sở Trạch Hiên lại không thấy chút tức giận nào, chỉ cảm thấy Lâm Thiển Hạ là một người rất cá tính và có nguyên tắc.
Một người phụ nữ không khuất phục trước tiền bạc danh lợi, giờ có thể tìm được mấy người?
“Chẳng lẽ em không muốn biết ba ruột con gái em là ai? Chẳng lẽ em không muốn biết tên đàn ông cưỡng ép em đêm hôm đó là ai sao?” Sở Trạch Hiên thấp giọng hỏi.
Sắc mặt Lâm Thiển Hạ tái nhợt, cô ngẩng đầu trợn mắt nhìn người đàn ông vô sỉ này: “Anh vẫn còn mặt mũi nói vậy, không phải chính anh là người sắp xếp sao? Tôi cảnh cáo anh, đừng có xuất hiện trước mặt tôi.”
Lâm Thiển Hạ cắn răng nói.
Sở Trạch Hiên thở dài một hơi: “Anh cũng tưởng người đàn ông hôm đó là người mà anh sắp xếp, nhưng mà anh đã xếp anh ta đi nhầm phòng. Việc này là anh ta nói cho anh biết, anh ta không làm gì cả, thậm chí còn không tìm thấy em.”
Lâm Thiển Hạ vốn không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, nhưng vừa nghe được lời Sở Trạch Hiên, cô quay người lại: “Anh nói gì?”
“Anh nói, đêm hôm đó người đàn ông ở với em không phải người anh dàn xếp, mà là người khác. Giờ anh đã tra rõ được người đó là ai.” Ánh mắt Sở Trạch Hiên lộ tia sáng tâm cơ thâm trầm.
Chẳng qua anh không muốn Quyền Quân Lâm vui vẻ lấy được Lâm Thiển Hạ, bởi Quyền Quân Lâm vẫn còn miệt thị anh, khiến anh cảm giác như khoản giao dịch này đều là anh bố thí cho anh ta vậy.
Việc này làm Sở Trạch Hiên cảm giác bị sỉ nhục, nên anh mới làm chuyện này.
Lâm Thiển Hạ cắn môi, cô che tai, cắn răng tức giận: “Đừng có nói, tôi không muốn nghe.”
Sở Trạch Hiên lại càng muốn cô nghe tiếp: “Mấy ngày trước anh đi dò danh sách, em đoán xem hôm đó anh tìm được tên ai? Người này vừa hay là người em biết.”
Lâm Thiển Hạ quay đầu trừng mắt: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
“Em thật sự không có ý định tìm ba ruột cho con gái sao? Dù người ba này năm đó có hành vi cầm thú với em, hơn nữa chắc chắn đêm hôm đó cũng để lại cho em ký ức vô cùng thê thảm.”
“Anh im đi.” Lâm Thiển Hạ cảm giác được Sở Trạch Hiên không có ý tốt gì.
“Thiển Hạ, anh có lỗi với em. Anh hối hận vì đã đồng ý với Lâm Mộng Di làm chuyện này. Những chuyện này đều do cô ấy làm ra, anh vốn không làm gì, em phải tin anh.” Sở Trạch Hiên muốn lấy được hảo cảm và sự tha thứ từ Lâm Thiển Hạ.
“Anh đừng có đứng đây tự nói về sự trong sạch của bản thân. Trong mắt tôi, tất cả các người đều là kẻ vô sỉ.” Lâm Thiển Hạ chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh ta.
Sở Trạch Hiên thấy cô tức giận như vậy, anh lập tức nói khích cô: “Vậy em có thể hận bọn anh như thế, cũng không hận tên đàn ông cướp đi trong sạch của em sao? Đêm hôm đó, người của anh tìm nhầm phòng, còn cho rằng em sẽ bình yên vượt qua đêm đó. Nhưng tên đàn ông kia thừa dịp vào phòng lúc em đang ngủ, hành động lúc em ngủ mê. Tên đàn ông này có phải cũng rất hèn hạ không?”
Trong mắt Lâm Thiển Hạ cũng lóe lên căm hận mãnh liệt. Cô oán hận tên đàn ông kìa, đời này sẽ không bao giờ quên.
Sở Trạch Hiên đúng lúc nhìn thấy oán hận trong mắt cô, bí mật mỉm cười vì đã thành công như ý.
“Cho nên, trong những người em hận, người đàn ông này chắc cũng là người em hận nhất đi. Em muốn biết người này là ai không? Chỉ cần em muốn biết, anh sẽ nói ngay cho em biết.”
“Không muốn.” Lâm Thiển Hạ cắn răng, người đàn ông kia là ai không có quan hệ với cô. Nói cho cùng, cô cũng không mong tên đàn ông khốn kiếp đó xuất hiện trước mặt con gái.
Sở Trạch Hiên thấy cô căm hận, trong bụng mừng thầm, nhưng dù Lâm Thiển Hạ có bằng lòng không, anh cũng nhất định phải nói chuyện này ra.
“Thiển Hạ, anh nhắc nhở em một câu, người đàn ông nguy hiểm này đang ở cạnh em.”
“Anh nói gì?” Lâm Thiển Hạ biến sắc: “Hắn ta ở bên tôi? Là người tôi quen sao?”
“Người đàn ông này rất xảo quyệt. Hắn ta muốn gây ấn tượng tốt với em để đến gần em, mong em tha thứ cho hành động cầm thú đêm hôm đó của hắn. Hắn ta rất thủ đoạn, mà có khi còn đang nghĩ làm thế nào để cướp đi con gái của em.”
Chương 325: Anh ấy là người đàn ông hôm đó
Lời nói của Sở Trạch Hiên khiến tai Lâm Thiển Hạ như nổ tung, cướp con gái của cô?
Đối với Lâm Thiển Hạ, câu nói đáng sợ nhất trên đời hẳn là câu nói này rồi!
“Anh ta đừng hòng muốn cướp con gái của tôi.” Lâm Thiển Hạ nhanh chóng hét lớn một câu, như thể là đang bảo vệ quyền lợi của mình..
Sở Trạch Hiên thấy cô ấy bị chọc giận, anh ta âm thầm đắc ý trong lòng. Anh ta tiếp tục thêm dầu vào lửa, nói: “Thiển Hạ, anh thực sự đồng cảm với em. Em bị người khác tiếp cận để lợi dụng như thế mà không biết. Thật đáng thương.”
“Đừng nói vô nghĩa, rốt cuộc thì anh muốn cho tôi biết chuyện gì?” Lâm Thiển Hạ cắn răng trừng mắt nhìn anh ta, cô ấy cũng có thể cảm nhận được rằng Sở Trạch Hiên không có ý tốt.
Anh ta vốn là một tên khốn, căn bản sẽ không có lòng tốt mà nói cho cô biết chuyện gì. Vậy nên, cho dù là chuyện gì, cô cũng sẽ không tin tưởng anh ta hoàn toàn.
Nhưng chuyện liên quan đến con gái, cô không thể không để ý.
Sở Trạch Hiên cũng đạt được mục đích của anh ta, chỉ cần khiến Lâm Thiển Hạ nổi giận là sẽ có thể khiến cô ấy chuyển cơn tức giận này lên người Quyền Quân Lâm.
“Được, Thiển Hạ, em hãy nghiêm túc nghe. Bây giờ anh sẽ nói cho em biết, người đàn ông này là ai?” Sở Trạch Hiên nhìn cô ấy với ánh mắt thâm thuý.
Lâm Thiển Hạ nhìn thẳng vào mắt anh ta, chờ anh ta nói.
“Thằng khốn mà bốn năm trước thừa dịp lúc em thần trí mơ hồ, thừa nước đục thả câu chính là Quyền Quân Lâm.” Sở Trạch Hiên nói vô cùng chắc chắn.
Ngay lập tức, sắc mặt Lâm Thiển Hạ trắng bệch. Cô trừng to mắt, dường như không tin vào sự thật này.
“Không, lúc này anh không cần gạt tôi, Sở Trạch Hiên. Tôi sẽ không tin anh.” Lâm Thiển Hạ cắn răng tức giận nói. Cô không tin, cũng sẽ không bị hắn lừa.
Sở Trạch Hiên ngẩn ra. Không ngờ rằng cảm tình của Lâm Thiển Hạ đối với Quyền Quân Lâm lại sinh ra cảm giác tín nhiệm lớn như vậy. Mặc dù anh ta đã nói ra chân tướng, đầu tiên cô vẫn lựa chọn không tin.
Nhưng mà như thế cũng khá là thú vị. Lâm Thiển Hạ càng bảo vệ người đàn ông này thì sự thật lại càng đến gần cô hơn.
“Thiển Hạ, có phải em quá ngây thơ rồi không? Em tiến vào cái vòng luẩn quẩn này, anh còn nghĩ em sẽ trở nên trưởng thành hơn một chút. Vậy em suy nghĩ cẩn thận xem, vì sao Quyền Quân Lâm lại ở bên cạnh em? Vì sao lại đối xử với con gái em tốt như vậy? Anh ta có mục đích hết.”
Giờ phút này đầu óc Lâm Thiển Hạ loạn như cào cào, căn bản là mất đi năng lực tự hỏi. Cô nhớ đến lần đầu tiên gặp Quyền Quân Lâm. Lúc ấy con gái cô bị lạc đường, đúng lúc gặp được, anh ấy chăm sóc con bé hai ngày, mà cũng không hiểu sao con gái đã gọi anh ấy là ba.
Hơn nữa, Quyền Quân Lâm cũng không từ chối việc con bé gọi anh ấy như vậy. Ngược lại, anh ấy còn rất vui vẻ. Không, Lâm Thiển Hạ lắc đầu, cẩn thận nghĩ kĩ những chuyện này. Cô tin rằng Quyền Quân Lâm không phải là người đàn ông tối hôm đó, là lúc này Sở Trạch Hiên cố ý lừa cô, bịa đặt nên sự thật này. Quyền Quân Lâm là nhà kinh doanh châu báu, mà dòng họ của anh ấy cũng làm về châu báu, anh ấy có thể cố ý làm ra chuyện xấu gì không?
“Sở Trạch Hiên, đủ rồi. Tôi không cho phép anh nói nhăng nói cuội.” Lâm Thiển Hạ quyết định không để ý đến anh ta.
Nhưng mà Sở Trạch Hiên tự tin như thế, đương nhiên sẽ không để cho Lâm Thiển Hạ không tin sự thật này. Anh ta đành phải giả bộ bất đắc dĩ nói: “Anh đã có ý tốt chạy đến đây nói cho em biết sự thật này, nói cho em biết Quyền Quân Lâm là một người nguy hiểm, nhưng em cứ xem lòng tốt của anh như lòng lang dạ thú. Anh không muốn nói chuyện phiếm, cũng sẽ không bịa ra chuyện như thế để lừa em. Anh tới đây là có chứng cứ rõ ràng.”
Bóng dáng Lâm Thiên Hạ đang muốn rời đi bỗng chốc lại vì những lời này của anh ta mà dừng bước. Cô quay đầu, cố kìm nén cảm giác chán ghét nhìn người đàn ông này: “Anh có chứng cứ gì?”
“Chứng cứ tốt nhất không phải là con gái em và Quyền Quân Lâm sao? Dáng vẻ của bọn họ có phần giống nhau mà đúng không?”
Điểm này, Lâm Thiển Hạ không thể phủ nhận, nhưng cũng chẳng nói lên được điều gì.
Sở Trạch Hiên thấy trên mặt cô còn vẻ nghi hoặc, anh ta lấy một tập văn kiện từ trong túi lại đây: “Nếu em cảm thấy chuyện dáng vẻ của bọn họ giống nhau chẳng là gì cả, vậy thì bản báo cáo xét nghiệm DNA này hẳn sẽ khiến em tin chứ!”
Lâm Thiển Hạ hô hấp như nghẹt thở, trừng lớn mắt nhìn một trang giấy Sở Trạch Hiên đưa tới trước mặt. Cô đưa tay cầm lấy, nhìn kết luận phía dưới trang giấy, đích thực là viết quan hệ ba con, nhưng đây là của con gái cô và Quyền Quân Lâm sao? Sao Sở Trạch Hiên lại lấy được?
“Anh biết thế này cũng không đủ để em tin tưởng, em cho rằng anh lấy cái này để lừa em. Nhưng, Thiển Hạ em hoàn toàn có thể tự đưa con gái và Quyền Quân Lâm đi kiểm chứng đối chiếu. Nhất định là kết quả sẽ như thế này. Bởi vì, đây chính là kết quả mà anh đã nghiệm chứng.”
“Anh đã làm gì con gái tôi?”Lâm Thiển Hạ phẫn nộ trừng mắt nhìn anh ta.
“Yên tâm. Lần trước anh chỉ nhân lúc đến nhà em chơi, lấy vài cọng tóc của con gái em.”
“Anh…anh tránh xa con gái tôi một chút.” Lâm Thiển Hạ vẫn vậy, cực kì phẫn nộ.
Sở Trạch Hiên lập tức bất đắc dĩ nói: “Anh đây cũng là vì thay em đi nghiệm chứng mối quan hệ giữa con gái em và Quyền Quân Lâm đó thôi! Đồng thời, anh cũng quan tâm em. Anh biết con gái chính là tất cả đối với em, là tính mạng của em. Nếu có một ngày bị Quyền Quân Lâm cướp mất em cũng không biết tìm ai mà khóc.”
Đầu Lâm Thiển Hạ ngay lập tức đau điếng. Cô nói với Sở Trạch Hiên: “Anh đừng nói nữa.”
“Được, anh không nói nữa. Anh tới đây là để nói cho em biết chuyện này. Những cái khác, em tự mình đi kiểm chứng đi! Nhìn xem lúc đầu Quyền Quân Lâm tiếp cận em có mục đích gì hay không? Nếu con gái của em và anh ta là quan hệ ba con, vậy tên khốn thừa nước đục thả câu bốn năm trước chính là anh ta.”
Nói xong, Sở Trạch Hiên cũng biết lời nói của mình cũng đủ để Lâm Thiển Hạ sinh ra hận ý với Quyền Quân Lâm. Khoé miệng anh ta hơi cong lên, xoay người rời đi.
Lâm Thiển Hạ cầm bản báo cáo này, ngây ra như phỗng đứng ở đấy. Cô thật sự không thể tin được, con gái cô là con của Quyền Quân Lâm.
Như vậy có phải Quyền Quân Lâm đã biết rõ đây là con của anh ấy rồi sao? Cho nên khoảng thời gian này mới đến bên hai mẹ con cô? Rốt cuộc thì anh có âm mưu gì? Thật sự là muốn cướp con gái cô đi sao?
Giờ phút này, Lâm Thiển Hạ đã không còn giữ vững lý trí. Điều duy nhất mà cô để ý chính là con gái của mình. Cô sẽ không bao giờ cho phép bất kì kẻ nào cướp con gái của mình đi.
Cô cúi đầu, nhìn bản báo cáo trong tay. Cô muốn biết, rốt cuộc thì đây có phải là sự thật hay không? Nếu vậy, cái tên khốn cực kì thô lỗ trong trí nhớ kia là Quyền Quân Lâm sao?
Lâm Thiển Hạ trở về phòng nghỉ với sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy chiếc hộp đặt trên bàn với một bó hoa bên cạnh. Đây đều là những thứ mà Quyền Quân Lâm tặng cô. Lâm Thiển Hạ cắn môi, nội tâm rối rắm phức tạp, thậm chí, có một vài suy nghĩ nháy mắt đã thay đổi.
Nếu Quyền Quân Lâm tiếp cận mẹ con cô có mục đích thì mọi thứ anh ấy làm phải khiến cô tổn thương, chứ không phải là khiến cô thấy biết ơn.
Lâm Thiển Hạ nhắm mắt lại, cố đè nén nội tâm khó chịu. Cô thấy bản thân mình trong thời gian này hình như không chân thật. Người đàn ông này vì cô mà làm hết mọi thứ, anh ấy muốn bù đắp cho cô sao?