Chương 506: Đại kết cục (5)
Ngay lúc mấy tỷ muội đang đùa giỡn kể lại chuyện xảy ra nửa năm nay cho Linh Diên nghe, Mặc Uyên mang gương mặt anh tuấn vừa kích động vừa hưng phấn xông vào.
Linh Diên thấy nhị ca nhà nàng cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, không khỏi hài lòng nhẹ gật đầu: “Vậy mới đúng, mỗi ngày đẹp trai một chút mới có thể cảnh đẹp ý vui. Nhị ca, huynh chạy nhanh như vậy làm gì, có mỹ nữ đuổi theo huynh hả?”
Mặc Uyên chạy tới thở không ra hơi, muội tử nhà mình còn ở đây rảnh rỗi trêu đùa hắn ta, hắn ta lập tức nuốt một ngụm nước miếng, lớn tiếng hô hào.
“Mau, mau tới Phúc Lâm uyển, phụ thân và nương về rồi, về rồi.”
Sắc mặt mấy người Linh Diên chợt thay đổi, đồng loạt bước nhanh tới trước mặt Mặc Uyên, vẻ mặt khó tin.
“Nhị ca, ban ngày ban mặt huynh nằm mơ cái gì vậy, phụ thân và nương? Huynh chắc chứ?”
Mặc Uyên tức tới đầu lưỡi cũng khó chịu: “Đám vô lương tâm bọn muội, ta lừa bọn muội làm gì? Mau, sửa soạn ăn mặc cho tốt, phụ thân và nương thật sự trở về rồi.”
Vốn tưởng rằng hai tỷ muội sẽ vô cùng kích động như bọn họ, nào ngờ sau khi bọn họ xác định cha mẹ đã về thật thì ngược lại khiếp sợ, liếc mắt nhìn nhau, vậy mà ung dung ngồi xuống.
“Về thì về, bọn họ nên về từ lâu rồi, bây giờ về cũng không hiếm lạ gì, sao bọn ta phải đi gặp họ? Cho dù có gặp bọn ta cũng không nhận ra, muốn gặp bọn ta thì tự tìm đến là được.”
Oán khí trong lời ngoài lời đúng là đủ nhiều, Mặc Uyên thấy Mặc Khuynh Nhan không để ý tới mình thì vội vàng nhìn tiểu muội. Kết quả hay rồi, tiểu nha đầu tao nhã ngáp một cái: “Ca, thật xin lỗi, cơ thể ta vẫn còn suy nhược vô cùng, từ cấm địa tới đây đã khiến ta mệt gần chết, còn chạy tới Phúc Lâm uyển, chân của ta sẽ run lập cập đấy.”
Mặc Uyên vô cùng tức giận, “Muội chạy hồi nào, rõ ràng vừa rồi là ta ôm muội về.”
“À, xin lỗi, ta quên. Vậy cũng không được, ta mệt rồi, nhị ca nên làm gì thì làm đi!”
“Ta biết bọn muội vẫn giận phụ thân và nương, nhưng bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính, bọn họ vừa về, nếu bọn muội…”
“Nhị ca, huynh đủ chưa, đừng nói nữa, nói cũng vô ích. Huynh không phải bọn ta, không hiểu được cảm xúc của bọn ta. Với bọn ta có cha mẹ hay không không quan trọng, quan trọng là có tỷ tỷ, có ca ca, có nghĩa phụ là được, ta không để ý cô đơn.”
Nói xong, nàng liền hờ hững xoay người vào phòng. Mặc Khuynh Nhan nhìn bóng lưng của Linh Diên, khóe miệng mấp máy, quay đầu nhìn Mặc Uyên.
“Ca, huynh vẫn chưa hiểu sao? Bọn họ trừ sinh bọn ta ra thì không nuôi bọn ta được ngày nào, vào lúc bọn ta cần họ nhất, họ đang ở đâu? Bây giờ trở về còn hy vọng xa xôi là bọn ta sẽ sắp hàng chào đón hả? Ha ha, bọn ta không thiếu cha thương, cũng không thiếu mẹ yêu, huynh quay về đi!”
Giờ hay rồi, không chỉ Linh Diên, ngay cả Mặc Khuynh Nhan cũng trở về phòng, để lại Lăng Vận và Mặc Hàn Y mặt mày lúng túng, cùng với Mặc Uyên mặt đầy lửa giận.
Nào ngờ bên này Mặc Uyên còn chưa mở miệng, Lăng Vận đã nói với Mặc Uyên.
“Mặc dù ta là người ngoài, nhưng có vài lời ta vẫn cần nói với các ngươi. Khi bé Diên Nhi chịu bao nhiêu khổ, ăn bao nhiêu tội, ta nghĩ, ca ruột tỷ ruột các ngươi chưa hẳn đã biết, bọn họ làm cha mẹ sao biết được? Ta và Diên Nhi dìu dắt nhau lớn lên, con đường muội ấy đi khó hơn ta không biết bao nhiêu lần. Nhưng muội ấy vẫn kiên trì đi tiếp, mọi chuyện đều dựa vào năng lực của muội ấy chứ không phải các ngươi. Bởi vì vào thời điểm muội ấy cần các người nhất, không ai ở bên cạnh muội ấy.
Kết quả bây giờ thì sao? Lúc muội ấy cần các người các người không có mặt, muội ấy chỉ có thể đối diện một mình. Mà lúc bọn họ cần muội ấy thì sao, là bị nửa cưỡng ép trở về. Các người không ai hỏi muội ấy có bằng lòng hay không, cứ vậy mang người về.
Các người tự hỏi xem chuyện này có công bằng hay không? Muội ấy nằm trên giường băng nửa năm, có ai đến hỏi nửa năm nay muội ấy sống thế nào chưa? Cho dù muội ấy hôn mê cũng có ai hỏi tới? Nếu các người chưa từng thăm hỏi, bây giờ dựa vào đây kêu muội ấy mừng rỡ nghênh đón cha mẹ vì tư lợi như vậy? Ngươi làm được là ngươi vĩ đại, là ngươi chưa từng chịu khổ như các muội ấy. Các muội ấy không làm được không phải vì không phóng khoáng, mà là vì các muội ấy cảm thấy mình không cần cha mẹ!”
Giọng điệu của Lăng Vận bình tĩnh, nhưng từng chữ như châu ngọc nói đến điểm mấu chốt. Vốn dĩ Mặc Uyên còn chút oán giận, nhưng sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt lại bị tự trách thay thế, “Thật xin lỗi, là ta không để ý tới. Ta thật không ngờ bọn ta vậy mà vô tâm như vậy.”
“Không, chuyện này không liên quan quá nhiều tới các ngươi, mấy năm qua huynh đệ các ngươi cũng thật sự khó khăn. Nói một câu công bằng, là bốn huynh muội các ngươi vì Mặc gia, vì cha mẹ không đáng tin của mình mà chịu quá nhiều đau khổ người khác không thể nào tưởng tượng được. Những đau khổ này không ai ít hơn ai, mình còn bận rộn không rảnh rỗi, làm sao còn thừa tâm tư đi quan tâm người khác. Đây không phải lỗi của các ngươi.”
Gốc rễ tội lỗi cuối cùng vẫn là do cha mẹ, mà gốc rễ của cha mẹ phải kéo dài tới đời trước, cuối cùng vẫn phải trách Mặc tộc có quy định bất thành văn như vậy. Ngươi nói xem Linh Diên thật sự oán hận cha mẹ của mình sao?
Không, nàng không có tư cách trách bọn họ, bởi vì chẳng phải bọn họ cũng giống với huynh muội bọn họ, gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ mà bản thân không muốn sao?
Nàng đang âm thầm kháng nghị, kháng nghị gia tộc bất công với bọn họ!
Chuyện mà nàng cũng có thể nghĩ kỹ, sao Mặc Uyên và Mặc Ngân lại không rõ?
Mặc Uyên vui mừng mà đến, trầm mặc mà đi. Bọn họ không biết hắn ta quay về nói với cha mẹ thế nào, tóm lại, ngày hôm đó bọn họ không tới quấy rầy hai tỷ muội nữa.
Mà hai tỷ muội trong phòng lại mặt đối mặt ngồi xếp bằng trên giường, bọn họ nhìn sắc mặt nhau, ngồi đối diện nhau không nói gì.
Không biết qua bao lâu, Linh Diên mới lên tiếng phá vỡ im lặng trước.
“Tỷ, ta có một ý tưởng, không biết có thể thực hiện hay không. Nguyện vọng này là sau khi ta trở về luôn kiên định muốn hoành thành. Tỷ nói xem, ta có thể thay đổi số phận của chúng ta hay không?”
Mặc Khuynh Nhan nhìn gương mặt gần như giống hệt mình của Linh Diên, mấp máy môi, mặt không biểu cảm.
“Ta biết muội muốn nói gì, bởi vì ta cũng có ý tưởng như vậy. Nếu chúng ta không cố gắng phá vỡ quy tắc này, tương lai con cháu của chúng ta sẽ giống như chúng ta, gặp phải lựa chọn như vậy. Thế nên, quy tắc không công bằng như vậy phải bị phá vỡ trong tay chúng ta. Yên tâm, bất kể muội làm gì, tỷ tỷ cũng đứng cùng chiến tuyến với muội! Tóm lại bây giờ chúng ta nên trả giá đã trả giá rồi, cùng lắm thì, chúng ta làm lại từ đầu!”
Nói cách khác, chỗ nên lợi dụng gia tộc đã lợi dụng triệt để, như vậy cho dù bọn họ muốn rời khỏi đây cũng không ai có tư cách ngăn cản đúng không?
Chương 506: Đại kết cục (6)
Vốn tưởng rằng sáng sớm hôm sau nhất định Mặc Thanh Ca và Mặc Khuynh Nhan sẽ đến thỉnh an cha mẹ, nhưng hai huynh đệ đã đến từ sáng sớm đợi từ hừng đông đến trưa cũng không nhìn thấy bóng dáng hai muội tử. Lúc này bọn họ mới ý thức được oán hận của hai tỷ muội với cha mẹ không phải là nhỏ.
Mà Long Diệc và Mặc Tử Hoàng lại cảm thấy nữ nhi của bọn họ càng đáng yêu hơn nhi tử. Xem đó, Mặc Tử Hoàng đánh giá như vậy.
“Không tệ, rất có cá tính, chuyện mình quyết định, người bên ngoài làm sao cũng không lay chuyển được. Điểm này ngược lại rất giống ta.”
“Ừm, hai tiểu tử này hơi bảo thủ cứng nhắc quá, vừa nhìn đã biết bị đống quy củ của Mặc tộc nàng dạy hư rồi. Cũng may hai khuê nữ này của ta được nuôi dưỡng bên ngoài, nếu không nói không chừng lại hệt như một khuôn đúc ra với chúng nó. Được rồi, chúng ta đừng đợi nữa, bọn nó không tới, chúng ta còn có thể không gặp khuê nữ sao. Đi thôi, đi xem khuê nữ đi!”
Kết quả hay rồi, hai huynh đệ tới từ sáng sớm đã bị hai phu thê ghét bỏ mặc kệ như vậy.
Tìm diện tích bóng ma tâm lý giờ phút này.
“Ca, huynh nói xem có phải vì phụ thân và nương chột dạ hay không? Huynh xem, vội vã đi tìm muội muội như vậy, chúng ta tới từ sớm, bọn họ nhìn cũng chả thèm nhìn.”
Mặc Ngân vô cảm nhìn hắn ta một cái: “Ai kêu đệ là tiểu tử, là tiểu tử thì đáng đời ở trước mặt muội tử bị ghét bỏ. Ta không biết có phải phụ thân và mẫu thân chột dạ hay không, nhưng nhất định trong lòng cũng không chịu nổi.”
Đến khi hai phu thê cùng hai cái đuôi phía sau đến gần Tử Đằng uyển lại bị mùi cơm chín từ trong nội viện bay ra hấp dẫn trong nháy mắt.
Hai huynh đệ vừa rồi trong lòng còn oán giận càng không thèm để ý cha mẹ của mình, khoảnh khắc ngửi thấy mùi hương này thì bước chân đã không ngừng nghỉ vào trong viện, còn vừa đi vừa lẩm bẩm.
“Ta đã nói sao hai vật nhỏ vô lương tâm này lại cố tình gây sự như vậy, không ngờ là trốn ở đây ăn vụng. Nha đầu chết tiệt kia, cơ thể mới khỏe một chút đã xuống bếp, xuống bếp thì xuống bếp, sao có thể không gọi ta, đúng là hơi quá đáng. Có phải không ca?”
Tuy rằng Mặc Ngân không trả lời Mặc Uyên nhưng bước chân nhanh nhẹn kia cũng đã thể hiện tình yêu tha thiết của hắn với đồ ăn do muội tử nhà mình nấu.
Ban đầu hai phu thê không hiểu nguyên nhân còn được hai đứa con trai thận trọng lấy lòng, nhưng trong nháy mắt nhi tử đã bỏ mặc bọn họ, đi về phía mùi thức ăn ngon. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bữa trưa này ngon cỡ nào rồi.
Mặc Tử Hoàng quay đầu, cười tươi như hoa nhìn Long Diệc: “Thật tốt qua, hai khuê nữ của ta thật khó lường, vậy mà học được khả năng nấu nướng khó học nhất. Sau này tật kén chọn của chàng cũng được chữa rồi.”
Nhưng Long Diệc lại không lạc quan như nàng nghĩ. Khuê nữ nhà hắn sớm không nấu cơm, muộn không nấu cơm, cố tình nấu cơm vào lúc này, rõ ràng là có chuẩn bị trước. Hắn lập tức tự giễu cong đôi môi mỏng khêu gợi.
“E rằng khuê nữ nhà nàng cả cái viện này cũng không cho nàng vào đâu!”
Tâm thái của Mặc Tử Hoàng lại cực kỳ tốt, “Không cho chúng ta vào thì xin lỗi, mùi hương thơm như vậy, ai nha, nghĩ thôi cũng đã không nhịn được nuốt nước miếng. Hai tên nhóc vô lương tâm kia, coi đó, đã không kịp đợi mà tiến vào rồi, thật sự là hơi quá đáng.”
Trong Tử Đằng uyển, món ăn áp trục cuối cùng (chỉ món đặc sắc nhất) đã ra dĩa. Không ngờ bên này nàng mới mang lên bàn, bên kia một bóng đen đã xông tới.
“Oa, Phật nhảy tường, vậy mà lại là Phật nhảy tường. Nha đầu muội vậy mà lại lén trốn đi ăn mảnh, có phải hơi quá đáng không?”
Linh Diên bị Mặc Uyên dọa sợ, lập tức đen mặt không khách sáo trách hắn ta: “Mũi huynh là mũi chó hả, xa như vậy cũng ngửi thấy được?”
“Nhảm nhí, chỉ sợ mùi thơm trong viện của muội đã bay khắp toàn bộ đại viện của tứ phòng rồi. Ta đã bảo sao đám người hầu kia đứa nào cũng rướn cổ nhìn về chỗ này của muội, không ngờ là cũng ngửi thấy mùi thơm giống như ta. Chậc chậc, ta nói này muội tử, muội không cảm thấy mình hơi quá đáng sao? Chỉ hai người các muội cũng cần bày một đầy một bàn mỹ thực như vậy hả?”
Linh Diên liếc hắn ta một cái, nói chuyện không khách sáo chút nào.
“Huynh quản được hả? Muội tử của huynh đã đói nửa năm rồi, còn không được làm mấy món tự khao bản thân hay gì? Ngược lại là huynh đó, không ngoan ngoãn ở cùng phụ thân và nương của huynh đi, chạy tới Tử Đằng uyển của bọn ta làm gì?”
Kết quả bên này vừa dứt lời, bên kia Mặc Ngân vậy mà cũng đạp bước nhàn nhã đi tới, Mặc Khuynh Nhan cầm hai bộ bát đũa tiến đến chuẩn bị ăn chung với Linh Diên nhìn thấy trận chiến này lập tức bật cười bó tay.
“Đại ca, nhị ca, sao hai người lại đến đây?” Lúc chỉ có người tứ phòng hai tỷ muội đều gọi bọn họ như vậy.
“Sao bọn ta lại không thể tới? Nếu bọn ta không tới có thể biết hai muội đang ở đây ăn mảnh sao?”
Mặc Uyên vụt một phát lẻn tới trước mặt Mặc Khuynh Nhan, lấy bát đũa từ tay nàng ấy rồi ghé vào bàn. Không ngờ mông hắn ta còn chưa chạm ghế đã bị một cước của Linh Diên đá bay. Mặc Uyên bỗng dưng xoay người, vẻ mặt cạn lời.
“Ta nói này mội tử, không cần phải nhỏ mọn như vậy chứ, ta ăn mấy miếng đồ ăn của muội thì sao? Còn không cho ăn hả?”
Linh Diên hừ lạnh một tiếng, “Đồ phản bội, nếu hai người đứng về phía bon họ thì tới Tử Đằng uyển của bọn ta làm gì? Mau lên, tới từ đâu thì chạy về chỗ đó đi!”
Mặc Uyên nghe thấy thế lập tức nghẹn họng trân trối nhìn ra phía sau nàng, “Đại ca, huynh coi tính tình khó chịu của hai đứa nó kìa, chúng ta là người một nhà, sao lại nói như thể là hai nhà như vậy, nếu phụ thân và nương nghe được…”
“Bọn ta nghe thấy rồi.” Giọng nói trầm thấp hồn hậu đột nhiên truyền tới, lập tức khiến hai tỷ muội đờ ra tại chỗ.
Mặc Uyên lập tức vứt bát đũa xuống, vẻ mặt ấm ức nhảy tới trước mặt Mặc Tử Hoàng, rất tủi thân nói.
“Nương, người xem đó, còn không cho con ăn cơm, muội tử này không đáng yêu chút nào.”
Lúc này Mặc Khuynh Nhan và Mặc Thanh Ca đều đưa lưng về phía cửa, vì vậy hai người không nhìn thấy vẻ mặt của Mặc Tử Hoàng. Nhưng lúc giọng nói dịu dàng dễ nghe của nàng vang lên sau lưng bọn họ, cuối cùng hai tỷ muội vẫn không nhịn được căng cứng cả người.
“Các con, các con không muốn tới gặp phụ thân và nương, bọn ta đều hiểu. Không phải ư, bọn ta đã tự mình tới thăm các con rồi, đồng thời xin lỗi các con. Ta biết trong mười sáu năm này khiến hai tỷ muội các con như vậy là lỗi của phụ thân và nương. Nếu không phải bọn ta vô dụng, sao gia đình sáu người chúng ta đang yên đang lành lại dùng phương thức trời Nam đất Bắc không được thấy mặt nhau như vậy. Cũng may mười sáu năm sau chúng ta vẫn còn có một ngày đoàn tụ. Các con, các con không tha thứ cho bọn ta cũng không sao, chỉ là có thể quay đầu để bọn ta nhìn thấy hình dáng của các con được không?”
“Con à, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của phụ thân. Nếu không phải phụ thân vô dụng cũng không gây nên quả đắng như vậy. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến nương của các con. Năm đó lúc nàng mang thai bị Thương Úc đuổi giết, là nàng liều chết sinh ra hai đứa, nhờ người Hoa gia và Tuyết gia giúp nàng đưa các con ra khỏi Long đế quốc. Để che chở các con, thân thể của nàng bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng, cho dù mười sáu năm đã trôi qua cũng chưa điều dưỡng tốt được.”
Chương 508: Đại kết cục (7)
Dưới chiêu bài tình cảm do hai phu thê kết hợp tung ra, cho dù là Mặc Khuynh Nhan hay Mặc Thanh Ca, kỳ thật đều đã có dấu hiệu thả lỏng. Chung quy cũng là máu thịt ruột rà, làm sao có thể nhận được? Chỉ có điều trong lòng không vượt qua được điểm mấu chốt kia mà thôi. Làm sao hai huynh đệ lại không nhìn ra hai muội tử đang rối rắm điều gì?
Mặc Ngân bước tới trước mặt Mặc Thanh Ca, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, “Ca ca biết muội ấm ức, phụ thân và nương cũng biết, nhưng Diên Nhi, chúng ta đã bỏ lỡ một cái mười sáu năm, chẳng lẽ muội còn muốn bỏ lỡ cái mười sáu năm thứ hai ư? Đời người có bao nhiêu cái mười sáu năm để chúng ta lãng phí?”
Lời vừa nói ra, Linh Diên luôn ngấm ngầm chịu đựng không bùng nổ như bị chọt trúng điểm yếu trong lòng, nước mắt rơi như hạt châu đứt dây, làm sao cũng không kìm được, cứ thế mãnh liệt tuôn rơi.
Mặc Khuynh Nhan ở bên cạnh thấy thế cũng bị nàng lây nhiễm, hốc mắt đỏ lên. Nàng ấy tiến qua, nhẹ nhàng kéo kéo quần áo của muội muội.
“Diên Nhi, không có nút thắt nào không gỡ được, chúng ta ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện được không?”
Nói xong, nàng ấy chủ động kéo Linh Diên nước mắt rơi không dứt chậm rãi xoay người.
Khoảnh khắc hai người xoay người, đổi lại thành Mặc Tử Hoàng và Long Diệc toàn thân cứng ngắc. Nhìn thấy hai gương mặt giống nhau như đúc, trong lòng bọn họ hẳn là kích động, hai người dần như theo bản năng chạy vội tới trước mặt con gái, mỗi người ôm một đứa, nước mắt cũng không kìm được rơi xuống.
“Nữ nhi ngoan, nữ nhi ngoan, cảm ơn các con, mẫu thân cảm ơn các con đã thông cảm. Thì ra đây chính là nữ nhi của ta, thì ra sau khi nữ nhi của ta trưởng thành lại xinh đẹp như vậy, đẹp đến mức cả mẫu thân cũng không dám nhận. Tốt, thật tốt, thật tốt quá.”
Mặc Tử Hoàng ôm chặt Mặc Khuynh Nhan vào lòng, cảm xúc kích động trong lời nói khiến hai huynh đệ nhìn mà ghen tị vô cùng. Sao bọn họ lại không có được cái ôm và những lời dỗ dành dễ nghe như vậy chứ?
Long Diệc đỏ mắt muốn vươn tay ôm Linh Diên, lại bị Linh Diên nghiêng người tránh né. Chẳng những Long Diệc không tức giận mà còn đổi thành sờ đầu nàng. Hành động vuốt ve như vậy thoáng cái khiến lòng Long Diệc mềm nhũn.
“Nữ nhi xinh đẹp của ta còn giận phụ thân ư? Không sao, phụ thân sẽ sửa, phụ thân sẽ cố gắng bù đắp cho các con được không? Con nói đi, con muốn trừng phạt phụ thân thế nào phụ thân cũng không oán không hối. Chỉ cần nữ nhi của ta hết giận, tha thứ cho phụ thân, các con muốn ta làm gì cũng được.”
Giọng nói dịu dàng đến mức gần như có thể bóp chảy nước kia trực tiếp kích thích cả người Mặc Uyên nổi da gà.
“Không được bất công như vậy! Sau khi hai người trở về bọn con vội vã đi nịnh bợ hai người, hai người còn chẳng thèm để ý lấy một cái, hết nhăn mặt lại la ó. Giờ thì ngược lại, vừa mặt mày tươi cười vừa nịnh nọt tâng bốc. Cùng là con cái, hai người cùng mắc nợ, sao có thể chênh lệch nhiều như vậy?”
Khóe miệng Mặc Ngân giật giật, muốn kéo lại, kết quả người ta thì hay rồi, vậy mà bị Linh Diên giật ra, thử để phụ thân mình cũng ôm hắn ta một cái thật tốt. Đáng tiếc bị người phụ thân vô lương tâm liếc mắt nhìn thấu, không ôm mà còn thưởng cho một cú Vô Ảnh cước. Mặc Uyên bị đá lảo đảo mấy bước, nếu không phải Mặc Ngân kịp thời túm lấy hắn ta, chỉ sợ bây giờ hắn ta đã tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi.
“Phụt” một tiếng, hai tỷ muội Linh Diên đang rưng rưng nước mắt cứ vậy bị người ca ca không đáng tin nhà mình chọc cười.
Mặc Uyên mang vẻ mặt không còn thiết sống ôm mông đứng dậy, oán giận trừng phụ thân mình, đồng thời còn không quen vứt qua một ánh mắt tranh công mờ ám. Long Diệc há lại không biết đứa con thứ hai tới để giải vây, lập tức quăng cho hắn ta một ánh mắt trấn an. Mặc Uyên vui đến mức lập tức quên đi đau đớn, ngồi xuống phía trước mỹ thực, hưng phấn vẫy tay với bọn họ.
“Được rồi được rồi, đừng khóc sướt mướt nữa. Một bữa ăn ngon thật tốt không thể bị nước mắt của mọi người vấy mùi. Nào nào nào, tất cả mọi người ngồi xuống đi, đây chính là tiệc đoàn viên đầu tiên trong mười sáu năm qua của chúng ta. Nhìn muội tử nhà ta giỏi bao nhiêu kìa, thoáng cái đã làm nhiều như vậy, cả nhà chúng ta có ăn cũng không hết. Phụ thân, nương, hai người cũng ngồi xuống nếm thử đi, tay nghề của muội tử nhà ta rất tuyệt, nhất định tốt hơn nương nhiều.”
Có Mặc Uyên ở đây khuấy động bầu không khí, sự lúng túng giữa mọi người cứ vậy bị hóa giải trong yên lặng, đặc biệt là Mặc Tử Hoàng và Long Diệc vô cùng hạ mình, điều này khiến trong lòng hai tỷ muội cũng thấy rất khó chịu. Mượn bậc thang của Mặc Uyên, hai bên cứ vậy thuận thế ngồi xuống.
Long Diệc không ngồi ở chủ vị mà kéo tay thê tử tự nhiên ngồi đối diện hai tỷ muội. Hai huynh đệ không có chỗ ngồi đành ngồi xuống bên trái và bên phải hai tỷ muội.
Nhìn vào vị trí này, Linh Diên và Công Tử Diễn thấy rõ bản thân như mặt trăng được những vì sao vây quanh.
“Lúc nương con đi con mới bây lớn, sao, còn nhớ hương vị nương con làm hả?”
Mặc Uyên nghe vậy lập tức chê bai bĩu môi, “Theo hương vị như nguyên liệu hắc ám kia của nương con, chỉ sợ hài tử một hai tuổi cũng có thể nhớ được, huống chi lúc đó con đã vài tuổi rồi. Phụ thân, ngài mau nếm thử món ăn muội tử con làm đi, ngon lắm đấy, đảm bảo khiến ngài sướng đến mức có thể quên hương vị điểm tâm nương con làm.”
Mặc Tử Hoàng lập tức nổi giận liếc Mặc Uyên: “Tên tiểu tử thúi này, ta mới trở về mà con đã ghét bỏ ta rồi hả?”
“Hết cách rồi, ai bảo hương vị cơm nương nấu thật sự khiến người ta ấn tượng sâu sắc chứ? Có phải không ca?”
Thấy Mặc Uyên không nói lời nào, Mặc Uyên rất xấu xa kéo ca ca mình xuống nước chung.
Mặc Ngân nhìn hai mẹ con cãi vả, khóe miệng nở nụ cường gượng gạo. Linh Diên thấy thế thì không tán thành nhíu mày.
“Tiểu tử, vứt hết mấy suy nghĩ lung tung của con đi. Từ giờ trở đi chúng ta chính là người một nhà, người một nhà phải yêu thương lẫn nhau. Con là con trai của Long Diệc ta, là trưởng tử của cái nhà này, hiểu chưa?”
Trong lòng Mặc Ngân hốt hoảng, không ngờ rằng suy nghĩ của mình lại bị Long Diệc liếc mắt một cái đã nhìn thấu, lập tức mất tự nhiên nhíu mày.
Mặc Tử Hoàng vừa lúc nhìn sang hắn, “Ngân Nhi, nếu bây giờ cả nhà chúng ta đã đoàn tụ, vậy nương cũng phải tỏ thái độ. Tuy rằng việc con chào đời là một điều ngoài ý muốn với gia đình này, nhưng người gây ra điều ngoài ý muốn đó không phải con, không liên quan gì tới con, con cũng là nạn nhân vô tội. Người mẫu thân hận là Thương Úc, không phải con. Trong mắt nương, con chính là nhi tử của Long Diệc, không có chút xíu quan hệ gì với Thương Úc. Con là ca ca của đệ đệ, là chỗ dựa sau này của muội muội, vì vậy ta không cho phép trong lòng con xuất hiện tự ti, con hiểu chưa?”
Mặc Ngân giật giật bờ môi, đang định nói gì đó đã thấy chẳng biết từ lúc nào thậm chí cả Linh Diên và Công Tử Diễn cũng nhìn hắn. Trong mắt hai người đã không còn lúng túng vừa rồi, ngược lại đều mặt mày nồng nhiệt nhìn mình. Ánh mắt đó không có ghét bỏ, chỉ có đau lòng.
Cảm giác tự ti mãnh liệt vốn do Thương Úc mang lại, giờ đây dưới những lời nói ấm áp của người nhà đã bất giác tan thành mây khói.
Lúc hắn ngẩng đầu lên, ấn đường lại tràn đầy tự tin và khí phách ngày xưa: “Cảm ơn phụ thân, cảm ơn nương, cảm ơn đệ đệ muội muội, ca ca sai rồi, sau này ý nghĩ như vậy sẽ không xuất hiện nữa. Thật xin lỗi, khiến mọi người lo lắng rồi.”
Chương 509: Đại kết cục (9)
Phần lớn thời gian sau đó đều là Mặc Tử Hoàng và Long Diệc nói chuyện, đám con cái bọn họ đều giữ im lặng. Bọn họ kể lại chuyện mười sáu năm qua, kể lại ân oán tình thù năm đó, đồng thời khiến bọn Linh Diên càng hiểu thêm về bất đắc dĩ và đau khổ năm đó của bọn họ.
“Thảo nào linh hồn của tỷ tỷ không hoàn chỉnh, không ngờ là vì năm đó mẫu thân bị thương nặng như vậy.”
Năm đó khi Mặc Tử Hoàng sinh hai người, Công Tử Diễn ở bên trái, mà một chưởng kia vừa khéo đánh vào bên trái, vì vậy khiến Công Tử Diễn vừa ra đời đã yếu ớt. Nếu không phải Mặc Tử Hoàng có linh dược cứu mạng của Long tộc của Long Diệc trên người, chỉ sợ ba mẹ con bọn họ đều không sống được.
Linh Diên biết nàng không nên giận bọn họ, nhưng vừa nghĩ tới cuộc đời còn lại của mình phải vượt qua trong cấm địa tối tăm không ánh mặt trời, lòng nàng lại bực dọc vô cùng.
Vì vậy khi Mặc Tử Hoàng nhắc tới tương lai của Mặc tộc, Linh Diên liền có đề nghị can đảm.
“Con muốn để ca ca kế thừa Mặc tộc. Nương, quy củ mấy trăm năm qua của Mặc tộc nên sửa lại rồi.”
Mặc Tử Hoàng nghe thấy chữ “nương” trái tim đã muốn mềm nhũn, nhưng câu tiếp theo của Linh Diên lại khiến nàng chấn động tới đờ ra.
“Con à, con nói gì? Con muốn thay đổi tổ chế của Mặc tộc sao?”
Linh Diên gật đầu, “Đây không phải xã hội mẫu hệ mà là xã hội phụ hệ, vốn dĩ nên để nam tử gánh vác trách nhiệm gia tộc. Tổ chế như vậy đã kéo dài mấy trăm năm, đủ rồi, thật sự đủ rồi. Con cũng ích kỷ, trước mười sáu tuổi con gần như sống vì Mặc tộc, cuộc sống như vậy con sống đủ rồi, vì vậy cuộc sống tương lai con muốn tự mình làm chủ. Con không muốn ở đây, không muốn lãng phí thanh xuân trong cấm địa tối tăm không có ánh mặt trời.”
Lời Linh Diên nói không khỏi khiến Long Diệc và Mặc Tử Hoàng tràn đầy kinh ngạc, ngay cả Mặc Ngân và Mặc Uyên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Muội muội, muội có biết mình đang nói gì không? Quy củ của Mặc tộc đã duy trì mấy trăm năm, nào tới lượt muội nói bỏ là bỏ, nói sửa là sửa. Muội làm vậy sẽ có lỗi với liệt tổ liệt tông, sẽ trở thành tội nhân của cả gia tộc!”
“Tội nhân? Ha ha, ta chỉ biết nếu không có ta, không chỉ Mặc tộc mà cả đại lục đế quốc cũng không còn đúng không? Bây giờ bàn bạc gia tộc với ta không thấy đã chậm rồi sao? Ta đã hiến dâng tất cả những thứ ta nên hiến dâng, tại sao tương lai của ta còn phải để bọn họ khống chế? Ta không muốn tiếp tục như vậy, mạng của ta do ta tự mình làm chủ chứ không phải cống hiến cho bọn họ.
Huống hồ tổ chế như vậy vốn cũng là để bảo vệ nữ hài tử của Mặc tộc, nhưng bây giờ lại biến chất, trở thành bọn ta bảo vệ cả gia tộc, chuyện này không công bằng với bọn ta, lại càng không công bằng với nam nhân các huynh. Các huynh vốn có thể có không gian phát triển tốt đẹp hơn xa hơn, lại vì nhiều nguyên nhân mà không thể không nhượng bộ, bắt buộc phải làm người thủ hộ phía sau. Ca, chuyện này không công bằng, chẳng lẽ các huynh cam tâm sao?
Quy chế của Măc tộc nên sửa lại từ lâu rồi. Thần Nữ tộc có thể rút lui khỏi vũ đài lịch sử, Mặc tộc mới là đại bản doanh của chúng ta, bất kể là nam nhân hay nữ nhân, bảo vệ Mặc tộc mới là quan trọng nhất. Mặc tộc ta huy hoàng mấy trăm năm, sao có thể đời này tàn lụi hơn đời trước? Nếu không thử thay đổi, như vậy sớm muộn gì cũng có một ngày các ngươi sẽ vì vấn đề thừa kế mà hoàn toàn rời khỏi Long đế quốc.”
Lời Linh Diên nói từng chữ như kim đâm vào tim mọi người. Thậm chí cả Mặc Tử Hoàng và Long Diệc cũng không nghĩ tới mười mấy năm sau nữ nhi của mình sẽ đưa ra kiến giải sâu sắc như vậy.
Kỳ thật các vị đang ngồi có ai là kẻ ngu, có ai không biết tiếp tục như thế Mặc tộc thật sự cách diệt tộc không xa?
Bởi vì không có sự cạnh tranh, tất cả đều phải dựa vào cơ duyên xảo hợp. Nhưng ở đây ra nhiều cơ duyên xảo hợp như vậy?
Lỡ như không sinh được song sinh nữ thì sao, có phải có nghĩa gia tộc không có người thừa kế hay không?
Huống chi trải qua mấy trăm năm biến đổi gien, từ nay về sau gien song sinh chỉ sẽ càng ngày càng ít chứ không phải càng ngày càng tăng.
Một khi khiến những nam nhân còn lại hoàn toàn hết hi vọng, một khi khiến bọn họ từ ngày sinh ra đã biết mình không có cơ hội, Mặc tộc không có sự cạnh tranh như vậy sẽ chỉ càng ngày càng nguy hiểm, càng ngày càng kém những gia tộc các. Những lời chỉ trích như vậy, chỉ cần là người đều có thể nghĩ ra.
“Nhưng dù sao Mặc tộc không phải của tứ phòng chúng ta mà là cả Mặc thị, con đưa ra quyết định như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều người phản đối. Đám bảo thủ kia còn khó chơi hơn các con tưởng tượng rất nhiều!”
Nghe Mặc Tử Hoàng nói vậy, Linh Diên liền thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện này không có gì đáng ngại, mẫu thân đừng quên Mặc tộc hôm nay là do con cầm quyền. Nếu con là người cầm quyền, vậy con liền có tư cách thay đổi quy chế Mặc tộc. Quan trọng hơn là con tin ngoại trừ những kẻ cổ hủ kia không có ai cho rằng cách thừa kế như vậy là đúng, là tốt, là có lợi cho tương lai. Chỉ cần có một người đồng ý với con, vậy sẽ có người thứ hai, thứ ba. Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày con có thể sử dụng thực lực của mình thuyết phục toàn bộ Mặc tộc!”
Đầu tiên Mặc Tử Hoàng kinh ngạc, sau đó như nghĩ tới điều gì, ánh mắt chợt thay đổi.
“Ý con là con muốn dùng dị năng không gian nói cho bọn họ biết con cũng có năng lực thay đổi tương lai Mặc tộc sao?”
Linh Diên gật đầu, “Năm đó lão tổ tông cũng vì có không gian nên mới có thể tạo nên Mặc tộc độc nhất vô nhị như vậy. Mấy trăm năm sau xuất hiện một người như con, vậy con chính là vị cứu tinh của gia tộc này. Nếu con không tới thay đổi, tương lai Mặc tộc sẽ chỉ suy tàn, sau đó hoàn toàn lui khỏi vũ đài lịch sử. Đến lúc đó mới là lúc bọn họ hối hận.”
“Thế nhưng thực tế phức tạp hơn tưởng tượng của con rất nhiều, lỡ như những người kia…”
Không đợi Mặc Tử Hoàng dứt lời, Linh Diên đã vụt một phát đứng dậy, ánh mắt bễ nghễ quét quanh một vòng, cuối cùng rơi vào mặt Long Diệc.
“Có thần lực cường đại như vậy của phụ thân, còn có gì không làm được chứ? Nếu bọn họ không đồng ý, con không ngại dùng thủ đoạn cứng rắn. Dù sao Mặc gia hôm nay đã sớm tới lúc nên thanh lý rồi.”
Lời vừa nói ra, người cả nhà đều dùng ánh mắt khó tin nhìn Linh Diên.
Linh Diên cũng không phụ hi vọng của bọn họ, ánh mắt sắc bén lại kiên định nhìn bọn họ: “Tương lai của con vẫn còn rất dài, con quyết không cho phép thanh xuân của mình phí hoài ở chỗ này. Con muốn rời khỏi đại lục này, con muốn du lịch bốn phương, con không muốn mắc kẹt ở chỗ này. Mặc tộc nên tìm người có năng lực để kế thừa chứ không phải để đám nữ tử tóc dài kiến thức ngắn như bọn con kế thừa, điều này không hợp quy củ. Nếu cần, con không ngại dùng thủ đoạn cứng rắn ép bọn họ đi vào khuôn khổ!”
“Ha ha ha, tốt, tốt tốt, rất tốt, không hổ là con gái Long Diệc ta. Hoàng Nhi à, nàng xem kìa, con gái của chúng ta mới thật sự là người quyết đoán. Nếu năm đó nàng có phần quyết đoán này, chắc hẳn cuộc đời của chúng ta sẽ là một cảnh tượng khác. Con gái của chúng ta đã nói ra sự thật mà những thần nữ đời trước không dám nói, cứ tiếp tục như vậy, Mặc tộc của nàng sẽ chỉ càng ngày càng huy hoàng chứ không phải càng ngày càng thụt lùi! Khuê nữ, con yên tâm đi, có phụ thân ở đây, không ai dám bác bỏ quyết định của con đâu. Nếu thật sự không được, chúng ta liền dùng súc mạnh cứng rắn, một người không đồng ý thì giết một người, một trăm người không đồng ý thì chúng ta liền giết một trăm người. Giết tới khi bọn họ đồng ý hết, con cảm thấy thế nào?”
Đây là câu nói khiến Linh Diên cảm thấy hài lòng nhất từ khi gặp lại cha mẹ tới giờ.
“Nếu phụ thân và mẫu thân ủng hộ con hết lòng, con nghĩ con sẽ kính trọng hai người thật tốt!”
Mặc Tử Hoàng: “…”
Long Diệc: “…”
Chương 510: Đại kết cục (9)
Khuê nữ nhà nàng đúng là không đáng yêu chút nào, thì ra nếu bọn họ không ủng hộ Linh Diên, nàng sẽ không nhận bọn họ sao?
“Các ca ca thì sao? Sao lại không lên tiếng?”
Tuy rằng phụ thân và nương tán thành, nhưng hai người ca ca không khỏi hơi yên tĩnh quá.
Mặc Ngân chăm chú nhìn Linh Diên, biểu cảm rất cẩn thận, “Muội nghiêm túc ư?”
Linh Diên cười ha ha, “Đương nhiên rồi, vấn đề này từ khi vào cấm địa ta đã nghĩ tới. Bởi vì ta thật sự chán ngấy cuộc sống tối tăm không ánh mặt trời kia.”
“Nhưng muội có từng nghĩ tới muốn thực hiện vấn đề này khó khăn bao nhiêu chưa?”
“Khó? Ca, khó có lẽ là khó trong miệng những kẻ bảo thủ kia. Huynh cảm thấy những người khác sẽ phản đối sao? Ta lại không thấy vậy, nhất là những gia đình nam nhân trong dòng chính, bọn họ còn ước gì có thể sửa đổi tổ chế, bởi vì chỉ có như vậy, con của bọn họ mới có ngày nổi danh. Nếu không, chỉ cần không có song sinh nữ mới chào đời, gia tộc sẽ vĩnh viễn do tứ phòng chúng ta chưởng quản. Cứ tiếp tục như vậy còn ai có lòng cầu tiến nữa? Còn ai muốn cạnh tranh nữa? Ta làm như vậy không chỉ vì bản thân mà nhiều hơn là vì nghĩ cho gia tộc.”
“Vậy mấy người phản đối…”
“Ca, chuyện này nên sớm không nên muộn, thừa dịp phụ thân và nương trở về, gia tộc tổ chức đại hội, ta sẽ tuyên bố với mọi người chuyện này. Ta vừa nói ra, ai phản đối, ta sẽ nhốt người đó lại. Ta cũng muốn xem xem còn ai dám phản đối.”
Mặc Ngân dở khóc dở cười nhìn muội tử nhà mình, “Diên Nhi, muội làm vậy là không đúng.”
“Không có gì đúng hay không, dù sao ta cứ vui vẻ quyết định như vậy. Hơn nữa để miễn cho những người kia nói ta thiên vị các ca ca, ta sẽ tuyên bố trước mặt mọi người người của dòng chính trong gia tộc đều có tư cách tham gia tranh cử tuyển chọn người thừa kế. Hai mươi cường giả đứng đầu chẳng những có tư cách trúng cử vào trưởng lão đường, còn có tư cách tranh cử người thừa kế. Tóm lại, Mặc gia chúng ta đã đến lúc thay máu rồi. À, đúng rồi, để biểu hiện công bằng tuyệt đối, nữ tử cũng có thể tham gia.”
Mặc Uyên vừa uống một ngụm trà nghe thấy câu này lập tức phun ra. Công Tử Diễn ở ngay bên cạnh hắn ta lập tức ghét bỏ bật dậy.
“Ai da nhị ca, huynh làm gì vậy?”
“Ta nói này muội tử, chúng ta không chơi như vậy được. Muội mới nói muốn rút khỏi vị trí thừa kế, sao tiếp theo còn bổ sung một câu nữ tử cũng có thể tham gia tranh cử?”
Lần này không cần Linh Diên ra mặt giải thích, Công Tử Diễn đã trực tiếp ném cho hắn ta một cái trợn trắng.
“Chuyện này còn phải hỏi hả? Mấy năm nay trưởng lão đường, còn có gia tộc đều không chú ý tới việc bồi dưỡng nữ tử. Tuy rằng trong việc này người được hưởng lợi là hai người bọn ta, những những nữ tử khác vì những trường hợp khác cần bọn họ nên cũng bỏ ra không ít tâm huyết. Ý muội muội là không để lợi ích của gia tộc lãng phí, vì vậy mới tăng thêm một cái như vậy. Từ đó không lo nhân tài bị trôi mất.”
“Đúng, ý của tỷ tỷ chính là điều ta muốn nói. Đương nhiên, đến lúc đó cũng sẽ giải thích một chút, nữ tử muốn thừa kế gia tộc nhất định phải chọn con đường kén rể, hơn nữa tương lai hài tử tiếp tục sử dụng họ mẹ.”
“Chuyện này không cần muội thông báo, tất cả mọi người đều biết, bởi vì trước kia cũng là như vậy mà!”
Linh Diên lắc đầu, “Đó là lúc trước, sau khi ta tuyên bố từ nay về sau gia tộc sẽ do nam tử các huynh kế thừa, nữ tử sẽ bị gạt ra bên ngoài. Chỉ khi tỏ rõ điểm này bọn họ mới có tư cách ở lại, nên nói nhất định phải sớm nói rõ ràng, nếu không sẽ tạo thành rất nhiều hiểu lầm không cần thiết. Bất kể thế nào, mọi chuyện cũng là vì nghĩ cho lợi ích của gia tộc. Ta nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày những kẻ phản đối kia nghĩ thông.”
Lần này Mặc Uyên không lên tiếng nữa, hắn ta và Mặc Ngân trao đổi một ánh mắt, yên lặng suy nghĩ. Mười sáu năm trước để muội muội chịu khổ cho bọn họ, vậy mười sáu năm sau đã đến lúc bọn họ nên che mưa chắn gió cho hai người rồi.
Ba ngày sau, toàn tộc Mặc tộc hành động, trong quảng trường trung tâm của nội bộ gia tộc Mặc tộc diễn ra hoạt động bỏ phiếu quy mô lớn toàn tộc lần đầu tiên.
Lúc bọn họ tiến vào đều được phát cho hai quân cờ đỏ trắng. Ban đầu bọn họ còn chưa hiểu, nhưng đến khi đại hội tiến hành đến khâu cuối cùng, Mặc Thanh Ca thân là hy vọng của toàn tộc cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt bọn họ sau nửa năm.
Nhưng khiến bọn họ bất ngờ chính là lúc này đáng lẽ nàng nên dõng dạc cổ vũ đại hội một phen, ai ngờ câu đầu tiên nàng nói sau khi xuất hiện chính là: “Thân là thần nữ đời thứ mười tám của Mặc tộc, ta ở đây trịnh trọng tuyên bố, từ nay về sau, ta chính là thần nữ đời cuối cùng.”
Lời vừa nói ra, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, bởi vì hiển nhiên mọi người vẫn chưa kịp phản ứng ý tứ chân chính những lời này của nàng.
“Từ khi Mặc tộc được sáng lập tới nay, có thể nói đời sau không bằng đời trước. Tuy rằng đã trải qua tròn mười tám đời, nhưng gia tộc càng lúc càng thụt lùi đã là sự thật không thể chối cãi. Làm thần nữ đời này, làm người quản lý gia tộc, ta có trách nhiệm ở đây tuyên bố, ta muốn thay đổi tổ chế Mặc tộc. Từ nay về sau, Mặc tộc không phải thị tộc mẫu hệ phụ hệ nam không ra nam, nữ không ra nữ, mà phải thay đổi thành thị tộc phụ hệ chân chính. Nói cách khác, sau ta sẽ có nam tử kế thừa Mặc tộc, lần nữa phát triển Mặc tộc rạng rỡ, đưa Mặc tộc lên đỉnh cao chân chính.”
Lần này, tất cả mọi người phản ứng lại, hiện trường một mảnh xôn xao. Linh Diên đưa tay cũng không thể ngăn cản sự kích động và bất mãn của bọn họ. Cho đến khi Long Diệc luôn ngồi bên cạnh không nói lời nào đột nhiên phát ra một tiếng rồng ngâm có lực uy hiếp cường đại, cuối cùng mới ổn định lại tình hình.
“Ta hy vọng mọi người có thể suy nghĩ cho lợi ích của gia tộc thật cẩn thận. Dù sao Mặc tộc đang dần dần đi về hướng suy bại đã là sự thật không thể chối cãi, mà những năm qua để tìm kiếm song sinh nữ thừa kế, nam tử nhất mạch dòng chính của gia tộc có thể nói đa phần đã từ bỏ, không chỉ là cơ hội tu luyện, thậm chí là rất nhiều năng lực về phương diện thiên phú cũng vì vậy mà bị mai một, đó là một sự thật bất công. Nam tử hán đại trượng phu vốn nên đội trời đạp đất, che mưa chắn gió cho gia tộc. Trách nhiệm như vậy đè trên người nữ tử bọn ta quá bất công, cũng quá vất vả.
Từ xưa đến nay là nam chủ ngoại nữ chủ nội, ta nghĩ năm đó chưa chắc lão tổ tông dự đoán được tình huống của gia tộc mấy trăm năm sau. Bây giờ ta ở đây cả gan nói một câu đại nghịch bất đạo, năm đó ý của lão tổ tông là muốn nữ tử bọn ta được bảo vệ thật tốt, nhưng theo thời gian trôi qua, bây giờ ngược lại là mấy nữ tử bọn ta dùng tính mạng bảo vệ gia tộc, chuyện này có công bằng không?
Đáp án dĩ nhiên là không công bằng, chẳng những với nữ tử, thậm chí với nam tử đang có mặt ở đây cũng là bất công. Như vậy, phải làm thế nào mới có thể công bằng đây? Ta cho rằng chỉ có kẻ mạnh mới là người thừa kế dẫn dắt Mặc tộc đi về phía phồn vinh chân chính, mà kẻ mạnh này, ta hướng tới việc không giới hạn nam nữ, kẻ mạnh chính là kẻ thắng.
Trong tương lai, người đứng đầu đại hội thừa kế đương nhiên không chút lo lắng sẽ là người thừa kế gia tộc. Những người còn lại cũng không cần nhụt chí, vẫn có thể tranh cử vào trưởng lão đường của gia tộc và những người nắm quyền những khâu quan trọng. Trong tay các ngươi có hai quân cờ, màu đỏ đại biểu đồng ý, màu trắng đại biểu không đồng ý. Nhiều lời vô ích, có thể bắt đầu bỏ phiếu đi!”