Chương 479: Thiệp mời đến từ Thần Nữ tộc
Khi cả thể xác và tinh thần của Linh Diên đều kiệt quệ sau khi biết được thân thế của mình, Vệ Giới và Ngọc Ngân quay về đại lục Tứ Phương đã bắt đầu chấn chỉnh lại đại lục Tứ Phương với khí thế sét đánh không kịp che tai. Vốn ở đại lục Tứ Phương thực lực của nước Tư U và nước Yến đã dẫn đầu một khoảng xa, sau lần bùng phát bệnh độc này ưu thế dẫn đầu vẫn không thay đổi, thậm chí những quốc gia khác cũng dần dần nghe theo Tư U như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Mà kết quả như vậy đa phần là nhờ công lao của Linh Diên.
Vì Phượng Trì sơn trang cố hết sức lực nên lần này mọi người ở đại lục Tứ Phương cũng dần biết, hóa ra đại tiểu thư của Phượng Trì sơn trang lại chính là Linh Diên, nhiếp chính vương phi của Tư U ngày xưa.
Khó trách tuổi của hai người tương tự nhau như vậy, lại cùng có được y thuật tuyệt thế. Đầu tiên là Linh Diên, sau đó là Phượng Nguyên, ấn tượng mà hai người để lại cho bọn họ nhiều nhất chính là sự cống hiến đối với độc tang thi.
Nhưng bất luận là ai cũng không ngờ rằng hai người nhìn như không có liên hệ gì này lại là cùng một người.
Mà trong đó người phấn khởi nhất là người nước Tư U. Không ai có thể tưởng tượng được, nhiếp chính vương phi đã qua đời ngày xưa chẳng những sống lại mà còn tạo ra thành tựu chấn động trên đại lục này như vậy, buồn cười là năm đó bọn họ còn nghĩ rằng nhiếp chính vương bị điên, cứ canh giữ một người rõ ràng đã chết, sao có thể nghĩ đến…
Người điên mới chính là bọn họ kia, không phải Nhiếp chính vương của bọn họ.
Nói cho cùng, bọn họ thân là người trong cuộc thì có tư cách gì nói xằng nói bây trong này chứ?
Nhưng nhiếp chính vương phi có thể sống lại chính là may mắn của nước Tư U bọn họ!
Không phải ư, sau khi trở về nước Tư U, Vệ Giới lập tức lấy thuốc do Linh Diên đưa lần lượt phân phát.
Vì những nỗ lực trước đó của Bạch Tra và Công Tử Diễn, đám tang thi còn sót lại trên đại lục này cũng không còn nhiều, công tác quét dọn sao đó cũng không cần nhiếp chính vương hắn trông chừng nữa, nhưng điều đó cũng không có nghĩa hắn không còn chuyện gì làm.
Vệ Mạch, con trai của Hi phi là một hoàng đế tốt, ngay cả trong thời kỳ loạn lạc này hắn cũng là một vị hoàng đế cần chính yêu dân, mọi chuyện đều đặt dân chúng lên hàng đầu. Không thể không nói ánh mắt của Vệ Giới rất tốt, có Vệ Mạch ở đây, nước Tư U không phải là không có đường cứu.
Vốn cũng không cần Vệ Giới phải trở về lắm, vì dù không có hắn ở đây thì Vệ Mạch cũng có thể cai trị nước Tư U tốt, nhưng theo ý của hắn và Ngọc Ngân lại muốn thống nhất đại lục Tứ Phương đã bị tàn phá đến cực kỳ thê thảm này.
Vì đại lục Tứ Phương hiện giờ đã sớm không bằng lúc trước nữa chẳng những số dân giảm mạnh chỉ còn một phần mười mà ngay cả tài nguyên thiên nhiên khắp nơi cũng đã trở nên cằn cỗi và hoang vu sau biến cố bệnh độc, lòng người kinh hoàng.
Chỉ xử lý thi thể những tang thi này thôi cũng phải mất mấy năm, huống chi là khôi phục việc trồng trọt và cuộc sống bình thường. Không mất ba năm năm năm, nguyên khí của đại lục Tứ Phương cũng không thể khôi phục.
Dưới tình hình như vậy, việc phân bổ nguồn lực của mỗi quốc gia đều chưa đạt được điểm giới hạn phù hợp, điều này có nghĩa là trong tương lai sẽ có rất nhiều tài nguyên bị bỏ hoang, vì dân cư hiện giờ thật sự là quá ít.
Đương nhiên, nếu muốn thống nhất đại lục Tứ Phương thì trong vòng một hai năm là không đủ để thực hiện, bởi vì việc đầu tiên bọn họ cần phải làm là ai lo việc nấy.
Sau khi Vệ Giới nói ý tưởng này cho Vệ Mạch, Vệ Mạch rất tán thành phát bày tỏ kiến của mình.
“Lục đệ, ý tưởng này của đệ tốt lắm, vốn trẫm còn lo lắng phải xuống tay từ chỗ nào mới là thích hợp nhất, giờ đệ nói vậy trẫm đã biết kế tiếp phải làm thế nào rồi. Đệ yên tâm, cho trẫm thời gian hai năm, nhất định trẫm sẽ xử lý sạch sẽ nhưng gì nên xử lý. Đợi đến lúc đại lục Tứ Phương thực sự thống nhất hoàn toàn thì nước Tư U chúng ta chắc chắn có thể khôi phục lại bình yên như trước đây.”
Vệ Giới gật đầu, Vệ Mạch có thể suy xét cân nhắc vấn đề bất kể suy nghĩ cá nhân như vậy khiến hắn rất vui mừng.
“Bên nước Yến có Ngọc Ngân toàn quyền xử lý vấn đề này, về phần nước Mị và nước Thiên Độc, sau chuyện lần này chắc hẳn cũng sẽ không phản đối gì, đến lúc đó khi thống nhất toàn bộ đại lục Tứ Phương thì nhị ca hãy kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước đi, về phần hoàng đế của những quốc gia khác thì cứ phân chia lãnh thổ theo vương đi.”
Vệ Giới sắp xếp như vậy hoàn toàn ngoài dự kiến của Vệ Mạch: “Lục đệ, sao có thể làm vậy chứ? Trẫm có tài đức gì để đệ coi trọng như vậy chứ? Kết quả này không phải nên để sau khi những quốc gia khác thương nghị rồi mới quyết định sao?”
Vệ Giới không để tâm lắm xua tay: “Không cần phải phiền phức như vậy, chưa nói đến thực lực của nước Tư U vốn đã đứng đầu, chỉ bàn về thực lực tổng hợp của những vị hoàng đế mới lên ngôi này cũng không có một ai hơn được huynh, huynh không làm thì còn ai có thể làm?”
“Lục đệ, trẫm biết đệ làm vậy là suy nghĩ cho tương lai Vệ gia chúng ta, nhưng làm như vậy không khỏi có chút bất công, hơn nữa trẫm cũng không cảm thấy thực lực của Ngọc Ngân kém hơn trẫm, Ngọc Ngân mới là…”
“Nhị ca, Ngọc Ngân sẽ không kế thừa ngôi vị hoàng đế đâu, vì vậy huynh căn bản không cần lo lắng cho hắn ta. Còn về những người khác thì nếu huynh thật sự lo lắng, không bằng đợi đến hai năm sau lại bàn vậy.”
Tóm lại dù có bàn thế nào thì tương lai nước Tư U sẽ khống chế Tứ Phương đã là sự thật không thể chối cãi rồi.
Chân trước Vệ Giới vừa quay về nhiếp chính vương phủ, chân sau Vệ Ly đã đưa theo Thượng Quan Tình Hi đến.
“Diên Nhi đâu? Diên Nhi có trở về không?”
Thượng Quan Tình Hi nhìn về phía Vệ Giới đầy mong đợi, lại nhận được sự im lặng của hắn.
Lòng Thượng Quan Tình Hi lạnh xuống, vẻ mặt đột nhiên trở nên khó coi: “Diên Nhi còn giận ta, đúng không?”
Vệ Giới lắc lắc đầu: “Giờ Diên Nhi đã không còn như xưa nữa, nàng muốn đi tìm người thân của nàng, tạm thời sẽ không quay về.”
“Người thân của nàng?” Thân thế của Linh Diên vẫn còn chưa công bố với mọi người, tất nhiên Thượng Quan Tình Hi cũng không biết.
“Ừm, Linh Diên đến từ một gia tộc của Long đế quốc, giờ người của gia tộc tìm nàng quay về, trong thời gian ngắn có lẽ không về được. Hai người không cần đợi bọn ta, tuổi cũng không nhỏ nữa rồi, nên thành thân thì thành thân đi!”
Trước đó hai người này định đợi hắn đưa Linh Diên về rồi mới thành thân, nhưng Linh Diên lại chậm chạp không quay về, Thượng Quan Tình Hi tất nhiên cũng không đồng ý, dù Vệ Ly có gấp đến phát hỏa thì cũng không thể ngăn cản nàng ta làm như vậy.
Vì hạnh phúc của lão nương nhà mình, Vệ Giới cũng hiếm khi mở miệng một lần.
Thượng Quan Tình Hi vừa định từ chối thì Vệ Ly lại đột nhiên nắm tay nàng ta: “Nương tử, chúng ta đều đã trưởng thành rồi, chẳng lẽ nàng thật sự muốn ta đợi mãi sao?”
“Nhưng mà Diên Nhi nàng…”
“Yên tâm đi, Linh Diên đã nói với ta rồi, nàng không trách người, cũng không hận người, người không cần phải để chuyện này trong lòng, nếu vậy thì người sẽ gây áp lực cho bọn ta. Hôn nhân là phải được chúc phúc chứ không phải trộn lẫn các loại ân oán khác nhau, hai người không cần phải quan tâm đến bọn ta, nên làm gì thì cứ làm đi!”
“Ngươi nói thật sao, đứa nhỏ kia, nàng thật sự không oán hận ta sao?”
Vệ Giới cười khẽ: “Chuyện này là đương nhiên, người đừng để chuyện này trong lòng.”
Hốc mắt Thượng Quan Tình Hi đỏ lên: “Ngươi đừng có gạt ta đó, ta biết, cho dù nàng không hận ta thì cũng sẽ hận ngươi, có phải không? Nếu không thì sao nàng lại không theo ngươi trở về chứ? Đã đến nước này rồi căn bản cũng không kém bao nhiêu thời gian nữa, sao lại cứ giấu diếm chứ?”
Vệ Giới bất đắc dĩ nhìn nàng ta: “Ta đã nói rồi, người nhà của nàng đã đón nàng đi rồi, lần này trở về còn không biết phải đối mặt với chuyện gì, chuyện của nàng vẫn còn chưa xử lý xong thì sao còn thời gian lo cho chúng ta chứ?”
Thấy Thượng Quan Tình Hi vẫn không tin, Vệ Giới chỉ có thể nói: “Không bao lâu sau người sẽ biết thân phận của nàng, đến lúc đó người sẽ biết tại sao nàng lại cuống cuồng vội vã trở về gia tộc như vậy.”
Gia tộc?
“Thê tử của ngươi rốt cuộc có thân phận gì?”
Tuy Thượng Quan Tình Hi vẫn luôn ở đại lục Tứ Phương, nhưng điều này cũng không có nghĩa là nàng ta hoàn toàn không biết gì về Long đế quốc, có thể xưng là gia tộc hẳn cũng xếp hàng cao trong Long đế quốc, nói vậy thì thân phận của con dâu nàng ta không tầm thường sao?
Vệ Giới lắc đầu: “Ta cũng chỉ đoán thôi, tất cả còn phải đợi sau khi công bố mới có thể biết. Nương, người đừng rối rắm chuyện này nữa, lúc cần phải quan tâm đến bản thân thì nên quan tâm đi, giờ tuổi của con người còn lớn hơn người nữa, người cứ gấp gáp quan tâm đến ta như vậy có phải không thích hợp lắm không?”
“Phụt” một tiếng, Vệ Ly không nhịn được bật cười.
Ánh mắt sắc như dao của Thượng Quan Tình Hi liếc qua, Vệ Ly lập tức ngậm miệng, nhưng vẻ mặt cố gắng chịu đựng kia rõ ràng là vô cùng khó chịu.
Sao Thượng Quan Tình Hi lại không biết giờ mình không có lập trường để lo chuyện của con mình, nhưng ai bảo nàng ta vẫn cứ canh cánh chuyện đó trong lòng chứ, cuối cùng dưới sự hợp sức của Vệ Ly và Vệ Giới mới không dễ dàng gì bị thuyết phục.
Lo chuyện hôn sự của lão nương xong, cuối cùng tảng đá trong lòng Vệ Giới coi như đã rơi xuống.
Sau khi Vệ Ly đi lại lục tục có người đến, phần lớn như người này đều là người từng qua lại thân thiết với Vệ Giới. Đương nhiên, so với trước đó thì số người giảm rất nhiều, không cần nghĩ cũng biết những người đó tám phần đã gặp nạn rồi.
Sau khi tiễn Tô Ngu và Vệ Đàn Nhã đi, Vệ Giới liền đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng không ngờ trên đường quay về lại gặp được Hạ Vân Hà.
Vệ Giới nhíu mày, quay đầu lại nhìn về phía thị vệ bên cạnh mình, thị vệ kia nhận được ánh mắt không hài lòng của chủ tử nhà mình, vội vàng giải thích.
“Gia, trước kia chúng ta từng nói với Hạ cô nương là nếu nàng ta muốn đi thì chúng ta sẽ sắp xếp, nhưng nàng ta nói nàng ta không muốn đi, cũng không biết đi đâu, bọn thuộc hạ cũng…”
Vệ Giới lạnh lùng nâng tay, thị vệ kia lập tức câm nín, hắn nhìn nàng ta, gương mặt tuấn mỹ lạnh lẽo như sương.
“Tại sao lại không đi?”
Hạ Vân Hà nhún người chào Vệ Giới, trên gương mặt động lòng người nhợt nhạt đầy chua xót.
“Thiếp thân đã không còn nhà nữa rồi, thật sự không biết nhà mình ở đâu, phải đi về đâu…”
“Không có nhà thì tự mình tìm một ngôi nhà, ngươi có thể thích một người khác, bổn vương tứ hôn cho ngươi!”
Thân hình Hạ Vân Hà lung lay, không ngờ lần này vương gia quay lại vẫn lạnh lùng vô tình như trước, nàng ta muốn nói với hắn rằng nàng ta muốn ở lại thế nào, dù cả đời này hắn chẳng quan tâm đến nàng ta thì nàng ta cũng muốn ở lại bên cạnh hắn.
Nhưng nàng ta cũng biết, đây là điều không thể. Nếu vương gia nhìn thấy nàng ta rồi bỏ đi như trước nói không chừng vẫn còn cơ hội, nhưng lần này hắn lại dừng bước sắp xếp nàng ta đi hay ở, nếu nàng ta vẫn không hiểu đó là ý gì thì cũng uổng công sống nhiều năm như vậy rồi.
“Thiếp thân…”
“Ngươi và ta cũng không cưới hỏi thật sự, danh xưng này từ nay về sau không được dùng nữa. Ngươi có người trong lòng không, nếu không thì bổn vương sẽ tự chỉ hôn cho ngươi!”
Hạ Vân Hà cảm thấy lạnh người, chiếc khăn trong tay cũng sắp bị xoắn đứt. Vệ Giới không có kiên nhẫn đợi nàng ta trả lời, nhìn nàng ta một cái thật sâu rồi xoay người rời đi, trước khi rời khỏi, lời nói vô tình của hắn cũng vang lên.
“Trong vòng ba ngày thu dọn hết đồ đạc của ngươi đi, đến lúc đó sẽ có người mang ngươi rời khỏi đây.”
Vệ Giới đi mà không quay đầu nhìn lại, trái tim Hạ Vân Hà cũng chìm xuống đáy cốc, nàng ta lảo đảo suýt nữa ngã xuống, nha hoàn đứng sau đau lòng nhìn nàng ta: “Cô nương?”
“Không, ta không sao, ngươi không cần phải quan tâm. Chúng ta quay về, quay về đi!”
Lãng phí nhiều năm như vậy, nàng ta đã đến tuổi hai mươi rồi, độ tuổi như vậy tuy trong thời loạn lạc này không tính là lớn lắm, nhưng nàng ta cũng biết mình không xứng với một người quá tốt. Trong lòng nàng ta đắng ngắt, lại không thể nói nên lời nào.
Thôi thôi, cứ như vậy đi, giờ còn có thể sống đã là may mắn của nàng ta rồi, lại có nhiếp chính vương đích thân tứ hôn, nàng ta còn có gì không hài lòng chứ?
Ha ha, rốt cuộc thì cũng là tại nàng ta hy vọng xa vời rồi, có lẽ ngay từ đâu nàng ta không nên tiến vào vương phủ này cùng đệ đệ mới đúng.
Nếu không như vậy thì có lẽ cả nhà bọn họ cũng đã có một cuộc sống tốt đẹp rồi.
Đáng tiếc, hiện giờ hối hận cũng đã không còn kịp rồi, đệ đệ đã chết, nếu nàng ta cũng chết thì Hạ gia nhà bọn họ sẽ thật sự tuyệt hậu mất…
Ba ngày sau, Hạ Vân Hà rời khỏi vương phủ. Đương nhiên Vệ Giới cũng không bạc đãi nàng ta, tìm cho nàng ta một nhà quan ngũ phẩm gả vào làm chính thê, hoàn cảnh trong nhà cũng đơn giản, không có quan hệ gì phức tạp, sau này chỉ cần nàng ta sống tốt thì sẽ hạnh phúc cả đời.
Vệ Giới không chuẩn bị của hồi môn cho nàng ta mà chỉ cho nàng ta ngân phiếu năm vạn lượng, có số bạc này dù không có đồ cưới thì sau này nàng ta cũng có thể sống cả đời không lo áo cơm.
Đối với ân tình của Vệ Giới, Hạ Vân Hà vô cùng biết ơn dập đầu lạy ba cái về hướng vương phủ rồi mới lưu luyến lên kiệu hoa rời khỏi…
Trong những năm tháng loạn thế, chuyện cưới xin và tang ma cũng đã không còn náo nhiệt như trước nữa, chỉ đơn giản mời mấy bàn rượu đối phó, dù nàng ta được Vệ Giới tứ hôn thì cũng không có tư cách để bên kia lo liệu được nên chỉ im hơi lặng tiếng gả qua như vậy thôi.
Nửa tháng sau, Thượng Quan Tình Hi đã gả vào Ly vương phủ dưới sự chứng kiến của Vệ Giới, trở thành Ly vương phi.
Hai mươi ngày sau, Vệ Giới rời đi một lần nữa, mà lần này còn có cả Ngọc Ngân đã sắp xếp toàn bộ nước Yến xong rời đi cùng hắn.
Sau khi hai vị vương rời khỏi đại lục Tứ Phương, độc tang thi đã dần dần biến mất, còn sót lại một số tang thi dưới sự cố gắng của mọi người đã bị chém giết gần như không còn.
Những ngày đen tốt ở đại lục Tứ Phương đã đi qua, điều chờ đợi bọn họ trong tương lai chính là mờ tối trước bình minh, chỉ cần bọn họ sống sót qua thời kỳ này thì tương lai cũng sẽ đầy tươi sáng và hy vọng.
Cùng lúc đó, các thế lực và gia tộc của Long đế quốc cũng lần lượt nhận được thiếp mời đến từ Thần Nữ tộc.
Nội dung trên thiếp mời là mời các tổ chức vào mùng mười tháng mười đến Thần Nữ tộc để tham dự đại điển kế thừa thần nữ đời thứ mười tám của Thần Nữ tộc.
Khi tin tức này nổ ra thì cả đế quốc lập tức hỗn loạn, mà người có phản ứng mạnh nhất trong đó chính là hoàng tộc.
Mà người vui mừng nhất là những người luôn ủng hộ Thần Nữ tộc như Lăng gia và Hoa gia, vì bọn họ đã dần dự cảm được có một số việc đã đến lúc nên vạch trần lớp mạng che rồi.
Toàn bộ dân chúng đế quốc cũng vì bầu không khí nghiêm túc này của xã hội thượng lưu mà đếm ngược từng ngày, mười sáu năm, đã đợi mười sáu năm rồi, từ sau khi thần nữ đời trước biến mất thì tân thần nữ vẫn chưa từng lộ diện, lúc này nàng thực sự sẽ để lộ bộ mặt thật trước công chúng sao?
Chương 480: Nghi ngờ đến từ khắp nơi
Khi bên ngoài đang xôn xao bất an vì thần nữ tân nhiệm của Thần Nữ tộc thì trong hoàng thất đế quốc lại là tình cảnh bi thảm.
Trước kia sau đại điển kế thừa của Thần Nữ tộc sẽ là điển lễ sắc phong thái tử phi của hoàng tộc, hai nữ nhân này hiển nhiên chính là người tôn quý nhất của Long đế quốc trong tương lai.
Nhưng tất cả mọi chuyện trên đảo Thạch Đầu lúc ấy Long Hạo Thiên đã nhìn thấy rõ ràng, Mặc Hương Quân ngày xưa có tình cảm sâu đậm với Long Khôn đã chết, Long Khôn cũng chết nhiều năm rồi, Thần Nữ tộc cũng không thể nào có thể xuất hiện một đôi song sinh nữ lần nữa, như vậy cũng có nghĩa là thái tử mà ông ta sẽ sắc phong trong tương lai sẽ không có đích tử sao?
Không thể phủ nhận, trong lòng Long Hạo Thiên không thoải mái tí nào, vậy thì thái tử tương lai nhị hoàng tử Long Tường tất nhiên cũng sẽ ôm lòng oán hận.
Nhưng quy củ của lão tổ tông ở đó, Long Hạo Thiên kiêng kị Mặc gia, dù trong lòng có không dễ chịu gì cũng không dám làm trái ý nguyện của tổ tông.
Lúc này, nhìn thấy Mặc gia gióng trống khua chiêng tuyên bố đại điển kế thừa thần nữ, có thể tưởng tượng được bóng ma trong lòng Long thị thế nào.
“Phụ hoàng, chẳng lẽ chúng ta cứ cam chịu uất ức như vậy sao? Không có đích tử thì sau này nhi thần làm thế nào ngẩng mặt chứ?”
Long Tường nhìn tấm thiếp mời xa hoa mà khiêm tốn trước mặt kia, gân xanh trên trán không nhịn được giần giật, gương mặt vốn đã có vẻ âm trầm giờ càng thêm vặn vẹo.
Long Hạo Thiên nhàn nhạt liếc hắn ta một cái: “Đây là quy củ của lão tổ tông định ra, ngươi không tuân theo là định đối đầu với Mặc gia sao?”
“Nhưng phụ hoàng, nhi thần không phục, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì đến lượt của nhi thần lại gặp phải chuyện như vậy? Chẳng lẽ Mặc gia bọn họ không hề lo nghĩ cho Long gia chúng ta sao, dù không có một trong hai đôi song sinh nữ thì không phải còn có những nữ nhi khác của Mặc gia sao? Cứ để cho nữ nhi của Mặc gia bọn họ làm hoàng hậu không phải là mọi chuyện đều thuận lợi rồi sao?”
Long Hạo Thiên cười nhạo ra tiếng: “Dựa vào cái gì? Ngươi nói dựa vào cái gì sao? Chỉ dựa vào đây là quy củ mà lão tổ tông định ra, ngươi không phục, chẳng lẽ năm đó trẫm cũng lại phục sao?”
Nghe vậy, cả người Long Tường chấn động, giờ hắn ta mới nhớ phụ hoàng cũng không phải là đích tử, dù Long Khôn từng được sủng ái thế nào thì cũng không phải đích tử, mà hoàng hậu trước kia…
“Phụ hoàng…” Cổ họng Long Tường khô khốc, muốn nói lại thôi nhìn về phái Long Hạo Thiên.
Vẻ mặt Long Hạo Thiên không chút thay đổi liếc hắn ta một cái: “Chuyện này nói đến cũng là vấn đề của Long tộc chúng ta, nếu năm đó ca ca ngươi không làm ra chuyện mất nhân tính kia thì Mặc Hương Quân cũng sẽ không rơi vào cảnh ngộ như vậy, giờ liên lụy đến ngươi không có chính phi, nói cho cùng thì cũng không liên quan gì đến Mặc gia bọn họ cả, nếu như chúng ta đưa ra ý kiến khác thì bên Mặc gia chắc cũng sẽ không chịu để yên đâu. Hiện giờ dù là Long Khôn hay Mặc Hương Quân cũng được, đều đã là quá khứ rồi, không có mối quan hệ thông gia với Mặc gia tuy thiếu mất một hậu thuẫn mạnh mẽ, nhưng ai biết được họa phúc khôn lường chứ? Ngươi yên tâm, trẫm sẽ đích thân tuyển chọn trắc phi thích hợp cho ngươi.”
Dù Long Tường có cảm thấy khó chịu đến đâu nhưng thấy phụ hoàng mình đã nói đến mức này rồi thì hắn ta còn có thể nói gì nữa?
Chẳng qua trong lòng hắn ta cũng càng hận thêm Long Khôn đã chết.
Long Khôn, Long Khôn chết tiệt, lại là ngươi, nếu không phải ngươi thì thái tử ta đâu sao lại có thể uất ức như vậy được?
“Phụ hoàng, nghe nói ngày mười lăm tháng tám đó Mặc Ngân đã đích thân đến đại lục Tứ Phương đón Linh Diên và Công Tử Diễn về Mặc gia, ngài nói xem, bọn họ là muốn làm gì vậy?”
Long Hạo Thiên không để tâm gõ gõ mặt bàn, dù trên mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, trong mắt lại sâu thẳm khó dò, không thể đoán được.
“Hai cô nương này cũng không đơn giản, còn hỗ trợ diệt trừ tang thi, lại còn hỗ trợ chế tác giải dược, sự cống hiến của bọn họ cho đại lục Tứ Phương dù là Long đế quốc chúng ta cũng còn thua kém, Mặc Ngân có ý mượn sức ắt là muốn nhân đại điển kế thừa lần này giới thiệu cho phe phái của mình.”
Long Tường nhướng mày: “Nói mới nhớ, hai nha đầu này cũng giấu mình đủ sâu, ai có thể tưởng tượng được đại tiểu thư của Phượng Trì sơn trang kia lại chính là nhiếp chính vương phi Linh thị của nước Tư U chứ? Còn cả Công Tử Diễn kia nữa, chỉ với thân phận thành chủ Bất Dạ thành này cũng không khiến chúng ta xem thường nàng được, nhưng chúng ta có tính thế nào cũng không tính ra được Công Tử Diễn lại chính là nữ. Phụ hoàng, nhi thần vừa có hứng thú với bọn họ thì Mặc Ngân đã ra tay rồi, căn bản không để chúng ta kịp phản ứng đã đem người về Mặc gia, cứ nghĩ lại là thấy tiếc nuối!”
“Tiếc nuối? Không có gì phải tiếc nuối cả, dù Linh thị kia là nhiếp chính vương phi hay là đại tiểu thư Phượng gia thì bọn họ cũng đã lập gia đình rồi, người như vậy Mặc Ngân có thể giữ lại bao lâu? Vệ Giới kia cũng không phải dễ đối phó. Tương tự, từ trước đến giờ chúng ta đều không tra ra người đứng sau chống đỡ Bất Dạ thành rốt cuộc là ai, tuy trông như không có bối cảnh gì nhưng trong Bất Dạ thành bất luận là sức phòng ngự hay là lực công kích đều không thể khinh thường. Điểm này thì từ sau khi diệt trừ tang thi có thể nhìn ra được, hơn nữa chất lỏng màu đen kia cứ có cảm giác đã nghe qua ở nơi nào rồi.”
Nói đến chất lỏng màu đen này Long Tường cũng nổi lên chút hứng thú, khi Long Hạo Thiên nói rằng như đã nghe qua ở nơi nào rồi thì ánh mắt hắn đột nhiên run lên, đột nhiên ngẩng đầu.
“Phụ hoàng, nhi thần nghĩ ra rồi, ngài còn nhớ không, mấy tháng trước không phải Mặc gia đã phái hai thiếu nữ đi vây quét trước sao? Nhi thần nhớ lúc đó hai người bọn họ đã dựa vào mấy cái hố to đốt mấy vạn tang thi thành tro, ngài nói xem chất lỏng này có thể giống như chất lỏng mà Công Tử Diễn sử dụng không?”
Được những lời của Long Tường thức tỉnh, Long Hạo Thiên cũng nhớ tới: “Đúng rồi, sau sự kiện kia trẫm đã phái người đi thăm dò thân phận của hai thiếu nữ kia, nhưng kết quả cũng không được như ý, ngoại trừ biết bọn họ đến từ Mặc gia thì ngay cả trông đối phương như thế nào cũng không biết, chẳng qua có một người trong đó có tọa kỵ là một con tiểu ngân long, thiếu nữ có được ngân long theo những gì ta biết thì trong Mặc gia chưa từng có, ngươi nói hai thiếu nữ này có thể là ai?”
Trước kia Long Tường chưa từng chú ý đến chuyện như vậy, bất ngờ nghe Long Hạo Thiên đề cập đến, bất giác hít một ngụm khí lạnh.
“Ngân long? Đó không phải là ngân long cao quý chỉ đứng sau hắc diệu long và kim cương long sao? Ai lại có bản lĩnh như vậy? Lại có thể khế ước với ngân long?”
Long Hạo Thiên gật đầu, cùng lúc đó mày ông ta cũng nhíu thật chặt.
“Xem ra với lực lượng bây giờ của chúng ta vẫn chưa đủ để đả động đến Mặc gia, động cơ lần này của Mặc Ngân khiến người ta không thể nắm bắt được. Còn có Linh Diên này nữa, mấy năm trước đã ‘chết’ một cách quái lạ rồi, giờ lại xuất hiện một cách khó hiểu, những năm nay nàng đã ở đâu? Công Tử Diễn kia ngoại trừ là thiếu chủ Bất Dạ thành thì còn có thân phận gì khác không? Không được, phải phái người đến đại lục Tứ Phương điều tra rõ ràng, Long Tường, chuyện này giao cho ngươi điều tra!”
Trước kia sự chú ý của mọi người đều bị cuốn vào việc nghiên cứu bệnh độc tang thi, không ai nghĩ đến việc hai người này dính líu đến nhau như thế nào, giờ thấy hai người được Mặc Ngân coi trọng như vậy, lão hoàng đế chẳng bình tĩnh được nữa.
Đối với việc này, đồng thời tỏ vẻ nghi ngờ còn có tứ đại gia tộc của kinh thành.
Hoa gia và Lăng gia tất nhiên là không cần phải nói, người đứng đầu đều biết thân phận thật của hai tỷ muội, còn về những người dưới nghĩ thế nào thì không nằm trong phạm vi suy xét của bọn họ.
Ngược lại là hai nhà Lận gia và Tuyết gia cũng giống Long Hạo Thiên, trước kia không chú ý đến chi tiết này, trải qua nhiều tầng suy xét bọn họ mới phát hiện hai nữ nhân này thần bí khó lường hơn bọn họ tưởng tượng nhiều.
Khi người Lận gia thảo luận về vấn đề này thì tất nhiên không thể thiếu Lận Ngọc Đường, đại sư huynh của Vệ Giới.
Lận Ngọc Đường thân là trưởng tôn của Lận gia, được gửi gắm kỳ vọng rất cao, nếu không thì đã không giao hắn ta cho Tử Hạc chân nhân đích thân dạy dỗ.
Khi bọn họ đề cập đến Linh Diên, vẻ mặt của Lận Ngọc Đường vô cùng phức tạp, vì giữa Linh Diên nhiều năm trước và Phượng Nguyên hiện giờ thật sự khác xa rất nhiều.
Lúc đó nàng vẫn là một người quái dị vừa đen vừa béo, nhưng khi gặp lại Phượng Nguyên, nàng vừa trắng vừa gầy, tuy biết gương mặt có thể dịch dung, nhưng dáng người và màu da thì sao, cũng không thể thay đổi cả chứ?
Vì vậy khi đại lục Tứ Phương truyền ra tin Linh Diên chính là Phượng Nguyên thì trong lòng hắn ta theo bản năng nghi ngờ ngay, nhưng khi hắn ta biết tin này là do chính bốn thiếu gia của Phượng Trì truyền ra thì hắn ta lại do dự…
“Linh Diên này ta biết cũng rất ít, trong lần thi biến mấy năm trước nàng đã chết rồi, thậm chí thi thể cũng đã hư thối, ngay lúc Vệ Giới chuẩn bị hạ táng nàng thì có một người lạ đến cướp thi thể của nàng đi, từ đó về sau, Vệ Giới cứ như phát điên, vừa liều mạng tu luyện vừa không muốn thừa nhận vương phi của hắn đã chết. Nhiều năm trôi qua như vậy, nhiếp chính vương phi sống hay chết kỳ thật cũng không ai biết, nhưng lúc ấy có lời đồn nói thi thể của vương phi đúng là đã hư thối rồi. Ta cảm thấy đó cũng không hẳn là tin đồn vô căn cứ, còn cả việc Linh Diên đã biến mất nhiều năm như vậy chưa từng xuất hiện nữa, lần này đột nhiên xuất hiện cũng lấy thân phận của Phượng Nguyên, rõ ràng là muốn cắt đứt sạch sẽ. Không ngờ rằng Vệ Giới này lại đuổi theo tới Phượng Trì sơn trang.
Còn có một điểm rất quan trọng, giờ trên đại lục Tứ Phương đều đang lan truyền Phượng Nguyên chính là Linh Diên, nhưng số người thật sự từng gặp Linh Diên ở Long đế quốc cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Có lẽ mọi người không biết Linh Diên năm đó vừa béo mập vừa xấu xí khiến người khác không dám nhìn thẳng, nhưng lúc ở trên đảo Thạch Đầu mọi người đã nhìn thấy Phượng Nguyên kia rồi chứ? Diện mạo của nàng, mọi người cảm thấy có thể liên hệ đến người vừa xấu vừa đen vừa béo kia không?”
Vừa nói tới đây lập tức thu hút sự chú ý của những người quan trọng trong Lận gia: “Ý của ngươi là…”
“Dung mạo của một người có thể xảy ra thay đổi, nhưng dáng người và màu da cũng đâu dễ dàng đúng không?”
Đại trưởng lão Lận gia vuốt vuốt chòm râu trắng, hơi đăm chiêu nhìn Lận Ngọc Đường.
“Mặc kệ là Phượng Nguyên hay là Linh Diên, y thuật của bọn họ cũng đã rõ ràng như ban ngày. Linh Diên đã từng dựa vào chính bản lĩnh của mình để ngăn chặn sự bùng phát của thi độc ở Bất Dạ thành, cho dù là lần cung biến ở nước Tư U nàng cũng đã góp sức rất nhiều, tuy cuối cùng vẫn không thể địch lại thi độc mà chết, đương nhiên là chết thật hay chết giả thì cũng không thể nào nói chắc được. Về phần Phượng Nguyên này, trước kia trong thịnh hội Tứ Phương nàng đã dùng thực lực của bản thân chống lại tai họa đến từ Long đế quốc, lần đó có không ít người trúng thi độc, thậm chí ngay cả Vệ Giới cũng không thể may mắn thoát khỏi, cuối cùng cũng không phải đều dựa vào nàng mới thoát khỏi sự quấy nhiễu của thi độc sao? Tuy dung mạo của hai người khác xa nhau, nhưng ngẫm lại xem, hai người là người duy nhất có thể làm ra dược chống lại thi độc, các ngươi nói xem?”
Lời của đại trưởng lão khiến những người quan trọng của Lận gia đồng thời chìm vào im lặng.
Một Linh Diên đã có thân thế phức tạp như vậy, thân thế của Công Tử Diễn kia cũng càng thêm mơ hồ, Mặc Ngân mời cả hai thiếu nữ này tới Mặc tộc rốt cuộc là vì sao chứ?
Vào lúc này, đột nhiên nhị trưởng lão Lận gia nói: “Còn một chuyện nữa, các người đã quên rồi, Linh Diên này chính là nghĩa nữ của chi thứ hai Lăng gia. Tuy là nghĩa nữ nhưng từ trên xuống dưới chi thứ hai Lăng gia đối xử với nàng rất tốt, thậm chí lần này quay về Long đế quốc còn muốn đổi tên cho nàng từ Linh Diên thành Lăng Diên, chính thức trở thành tiểu thư của chi thứ hai Lăng gia. Các người nói xem, liệu có phải người Lăng gia đã biết gì không? Kỳ thật, cho đến giờ ta vẫn đang suy nghĩ năm đó chi thứ hai của Lăng gia này đã làm gì chọc giân Lăng lão gia tử, bị trục xuất khỏi đế quốc, điều xuống Tứ Phương? Nhiều năm như vậy vấn đề này vẫn khiến ta bối rối, cũng khiến ta không thể hiểu được, theo ta biết thì thực lực tổng thể của chi thứ hai này còn ưu tú hơn cả chi trưởng, vậy thì Lăng lão gia tử rốt cuộc là không vừa ý chỗ nào mà đuổi cả chi thứ hai đến đại lục Tứ Phương chứ? Hơn nữa, có một điều khiến người ta nghĩ mãi không rõ chính là nếu đã đuổi rồi thì lão gia tử đi theo xem náo nhiệt cùng làm gì? Chẳng lẽ đại lục Tứ Phương có gì hấp dẫn hơn Long đế quốc sao?”
Lời nói của đại lão gia Lận gia khiến mày mọi người nhíu chặt, kỳ thật vấn đề này đã khiến bọn họ khó hiểu nhiều năm rồi, bọn họ không phải chưa từng điều tra, chỉ là gia phong Lăng gia rất nghiêm, căn bản không thể tra được.
Nhị lão gia Lận gia im lặng một lát, đột nhiên có một suy đoán to gan.
“Ca, theo lời huynh vừa nói, Lăng gia có quan hệ rất tốt với Mặc gia đuổi nhị phòng đi là cố ý, vậy có phải cũng có nghĩa Hoa gia xử lý tam lão gia Hoa gia là Hoa Nghiêu cũng tương tự vậy hay không?
Hoa Nghiêu?
Nghĩ đến tên thần trộm Hoa Nghiêu đã từng náo loạn đế quốc, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Chỉ là vì nghề nghiệp đặc biệt của Hoa Nghiêu khiến rất nhiều người đều coi thường hắn, nhưng năng lực của người này rất nổi bật trong đồng lứa năm đó, dù xuất thân là kẻ trộm thì năng lực tổng hợp cũng khiến nhiều người không theo kịp.
Vì trong thời gian ngắn mọi người không nghĩ đến Hoa Nghiêu, lúc nhị lão gia Lận gia đột nhiên hỏi đến như vậy, mọi người cũng bắt đầu dần ngẫm lại: “Nếu ta tính không sai thì năm nay Hoa Nghiêu mới trở về đúng không? Hiện giờ hắn đang làm gì ở Hoa gia?”
“Cơ bản thì không hề ra khỏi cửa, nhưng lúc ở trên đảo Thạch Đầu hình như từng nhìn thấy bóng dáng của hắn.”
“Vậy khi hắn ở đại lục Tứ Phương đã làm những gì?”
Tam lão gia Lận gia cười trào phúng vô cùng khinh thường: “Chỉ bằng hắn còn có thể làm gì? Còn không phải ngựa quen đường cũ làm mấy chuyện trộm vặt thôi sao?”
Nhưng trưởng lão Lận gia và đại lão gia không nghĩ như vậy: “Không, không đúng, Hoa Nghiêu tuyệt đối không có khả năng cứ vô duyên vô cớ bị đuổi đến đại lục Tứ Phương, hơn nữa với tính cách của hắn, nếu mang theo bất mãn và oán hận đi thì dù sao cũng phải quậy đại lục Tứ Phương đến long trời lở đất mới đúng, chỉ là mấy năm nay các người có từng nghe qua tin đồn về hắn không? Hắn là loại người khiêm tốn như vậy sao? Hắn là loại người có thể ngấm ngầm chịu đựng như vậy sao? Không những thế mà còn giấu đến hơn mười năm hả? Nếu đó là thật thì nhất định không phải là Hoa Nghiêu mà chúng ta biết!”
Chương 481: Lận gia Tuyết gia Lăng gia
Sắc mặt của nhị lão gia Lận gia thay đổi, giọng điệu thoáng chốc đã cao lên: “Ý của đại ca và các trưởng lão là… Hoa Nghiêu này rất có khả năng giống như những gì ta vừa nói, cố ý đến đại lục Tứ Phương sao? Thế thì hắn đến đại lục Tứ Phương làm gì?”
Trọng điểm vừa được đưa ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều trầm xuống. Sau khoảng im lặng ngắn ngủi, đại lão gia Lận gia lại cong khóe môi nở nụ cười kỳ dị: “Tuy Lăng gia và Hoa gia này không phải là đến đại lục Tứ Phương vào cùng một thời gian, nhưng trước sau cách nhau cũng không mấy năm. Nếu ta nhớ không nhầm thì người biến mất cùng lúc với Hoa Nghiêu còn có lão tứ của Tuyết gia nữa đúng không?”
Lão tứ Tuyết gia? Tuyết Lộc (cha của Tuyết Giản)?
Tam lão gia của Lận gia thấy đại ca và nhị ca lại bắt đầu trao đổi ánh mắt, cuối cùng cũng thấy không hài lòng.
“Đại ca, nhị ca, rốt cuộc hai người muốn nói gì? Lúc thì Hoa gia, lúc lại Lăng gia, sao giờ ngay cả Tuyết gia cũng bị kéo vào luôn rồi hả?”
Đại lão gia Lận gia nheo mắt, khóe mắt chợt xẹt qua tia sáng lạnh lẽo: “Nói gì? Ha ha, hay cho một chiêu lừa dối giấu giếm, hay cho một chiêu giải quyết tận gốc, đáng tiếc đến bây giờ chúng ta mới phản ứng lại được. Nói như vậy, e là người của Mặc gia sớm đã có chuẩn bị. Đại điển thừa kế lần này, chỉ e đã nằm trong lòng bàn tay bọn họ từ lâu rồi.”
Tam lão gia Lận gia càng nghe càng hồ đồ, cảm giác mắt mình cũng sắp xoáy vòng thành nhang muỗi rồi. Nhưng lão đại và lão nhị nhà bọn họ lại cứ nói chuyện như đang niệm kinh phật vậy, căn bản không nghe hiểu được, mà bọn họ cũng rõ ràng thắc mắc xem rốt cuộc ông ta có biết hay không.
“Đại ca, giờ chúng ta phải làm thế nào đây? Tuy chuyện này đến đột ngột, phần lớn cũng đều là suy đoán của chúng ta, nhưng ta vẫn cảm thấy cần phải điều tra một phen.”
“Điều tra? Xì, mười sáu năm rồi, đệ muốn điều tra kiểu gì đây? Những thứ nên xóa thì đã xóa đi từ lâu rồi. Đối phương có lòng che giấu như vậy, ta với đệ có đào ba thước đất lên thì e là cũng chưa chắc đã tra ra được. Huống hồ gì đại lục Tứ Phương bây giờ, đệ nghĩ, còn có đường nào để điều tra không? Những người đáng chết đều đã chết hết, đại lục Tứ Phương bây giờ là xác chết, là địa ngục, đi hay không đi đã chẳng còn cần thiết phải thấy riêng biệt nữa rồi.”
Nhị lão gia có chút không cam lòng, nắm tay trong ống tay áo bất giác siết chặt: “Lẽ nào chúng ta cứ từ bỏ như vậy sao?”
Đại lão gia Lận gia đột nhiên cười đầy âm hiểm: “Từ bỏ thì đã sao? Đệ đừng quên, đối thủ ẩn giấu của Mặc gia không chỉ là Lận gia chúng ta đâu. Kẻ địch hàng đầu của bọn họ là Thương Úc của ma tộc đó kìa. Có người còn sốt ruột hơn chúng ta nữa đó, đệ cuống cuồng cái gì chứ? Đại điển kế nhiệm lần này, chúng ta không cần làm gì hết, cứ chờ xem kịch hay là được rồi.”
“Ý của đại ca là… Thương Úc cũng sẽ đến sao?”
“Ha ha, có sợ thì sợ là không chỉ có một mình hắn ta thôi!”
Lời nói của đại lão gia Lận gia khiến nhị lão gia bất chợt rùng mình một cái. Ông ta theo bản năng phán đoán, trừ Thương Úc ra, còn ai có thể khiến Mặc gia kiêng dè nữa đây?
Đột nhiên, trong đầu ông ta hiện lên một bóng lưng cao gầy như trúc xanh, thẳng tắp cô độc và kiêu ngạo. Khi dung mạo tuấn tú cao quý của nam nhân đó như ẩn như hiện mà phơi bày ra trước mắt, Lận Ngũ Dương lảo đảo một bước, theo bản năng lui về phía sau.
“Hắn… còn có hắn nữa… Hắn sắp quay về sao? Ha ha, đã qua mười sáu năm, nam nhân đó biến mất mười sáu năm, cuối cùng cũng chịu quay về rồi ư?”
Lận Ngũ Thanh nhìn dáng vẻ hoảng loạn lúng túng, lảo đảo trốn tránh của nhị đệ, đôi mắt sâu híp lại đầy kỳ lạ, khóe miệng cong lên một nụ cười ác liệt.
Lão tam Lận gia trơ mắt nhìn nhị ca nhà mình đột nhiên trúng gió, muốn mở miệng hỏi đại ca, nhưng sắc mặt u ám của đại ca lại khiến lời nói đã ra tới bên miệng của ông ta lại phải nuốt ngược trở về.
Cuối cùng, đến khi Lận Ngũ Thanh phất áo bỏ đi rồi, ông ta cũng vẫn chưa hiểu hai người này rốt cuộc là trúng gió gì.
Chuyện giống như vậy cũng đã xảy ra ở Tuyết gia, thậm chí tứ lão gia Tuyết gia trước đó đã được Lận gia nhắc đến cũng bị mấy đại ca gọi tới thư phòng.
Trước nay bọn họ nói chuyện không vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng tứ lão gia Tuyết gia: “Năm đó khi hỗn loạn, đệ đột nhiên rời khỏi đế quốc, đi đâu vậy?”
Đối diện với sự ép sát từng bước của mấy vị ca ca, thậm chí là các trưởng lão, tứ lão gia thời trẻ từng nổi danh xa gần vì phong lưu hào phóng, cho dù nay tuổi đã trung niên mà vẫn không hề thay đổi bản tính từ trong cốt tủy đó, nghênh ngang mở chiếc quạt mỹ nhân nghe “xoạch” một tiếng, bắt chéo chân, vẻ mặt nhàn rỗi mà ngước mắt lên nhìn.
“Lời này của đại ca đúng là thú vị thật đấy. Chuyện mười mấy năm trước, huynh kêu ta nói cho huynh biết một cách có mục đích, nếu ta nói ta không nhớ được, không nhớ rõ nữa thì huynh có tin không?”
Ánh mắt đại lão gia Tuyết gia sắc bén, gắt gao bức ép tứ lão gia Tuyết gia, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh.
“Tất nhiên ta sẽ không tin, chỉ là năm đó thời điểm đệ rời đi quá trùng hợp, trùng hợp đến nỗi bây giờ nghĩ lại, nếu trong đó không có gì mờ ám thì có ma mới tin.”
“Mờ ám? Ha ha, đại ca, huynh muốn ta nói ra cái gì mờ ám đây? Đừng nói là ta không biết, cho dù ta có biết, nói cho huynh, huynh có tin không? Đây vốn dĩ không phải là một vấn đề dễ dàng. Nếu ta trả lời thế nào huynh cũng sẽ không tin như vậy rồi thì chẳng bằng ta nói ta không biết. Còn về phần huynh tin hay không thì đó là chuyện của huynh, có liên quan gì đến ta?”
“Tuyết Chi Khiêm, đệ đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Chuyện này liên quan tới tương lai của Tuyết gia chúng ta, nếu giờ đệ khai báo rõ ràng, có lẽ bọn ta vẫn sẽ nể tình đệ là huyết mạch Tuyết gia mà tha thứ cho đệ. Nhưng nếu đệ dám hướng về phía người ngoài thì đừng trách các ca ca không niệm tình thân cốt nhục!”
Nụ cười của Tuyết Chi Khiêm lại càng thêm sâu, trên gương mặt tuấn tú mà không mất nét hào phóng đột nhiên mang theo ý tự giễu.
“Tình thân cốt nhục ư? Thì ra các ca ca vẫn còn nhớ ta là người Tuyết gia à? Ta còn tưởng từ hơn mười năm trước các người đã quẳng ta ra ngoài rồi chứ. Giờ nói cái gì là cốt nhục huyết mạch, các người không thấy xấu hổ nhưng ta thấy mất mặt đấy.”
Nói đến đây, ông ta đột nhiên ngừng lại, ánh mắt bình tĩnh mà nghiêm nghị, ngước lên nói: “Khi cần ta thì các người có thể dùng tới bất cứ thủ đoạn nào, vừa dùng con lại vừa lấy phu nhân ra ép buộc ta; khi không cần ta thì nhà tứ lão gia ta chính là bãi phân chó trong mắt các người, có thể tùy ý giẫm đạp sao? Ha ha, những ngày tháng như vậy, các người sống chưa đủ nhưng ta thì sống đủ rồi. Cùng là huyết mạch tương liên, cùng là một mẹ sinh ra, chỉ vì chuyện năm đó mà các người coi ta như kẻ địch. Nếu nhà tứ lão gia ta đã bị các người đá ra khỏi dòng chính, hôm nay cần gì phải hùng hổ dọa người như thế chứ? Bất kể các người đối xử với ta thế nào, kết quả vẫn giống nhau thôi. Ta cần gì phải lãng phí nước bọt với đám người các ngươi? Các vị, ta còn có việc, không nghe các vị ở đây bày âm mưu tính toán nữa. Các người ấy à, thích nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao lão tứ ta sớm đã quen rồi.”
Tuyết Chi Khiêm đứng thẳng lên, phiến quạt “xoạch” một cái mở ra, khóe miệng cong lên, bước chân vững vàng mà rời khỏi.
Để lại các trưởng lão ánh mắt phức tạp, còn cả ba vị lão gia Tuyết gia nhìn nhau với sắc mặt âm u, hồi lâu cũng không chẳng nói lấy một câu.
Ra khỏi chính viện, Tuyết Giản đi lên đón với vẻ lo lắng: “Phụ thân, bọn họ không làm khó ngài chứ?”
Tuyết Chi Khiêm chậm rãi liếc nhìn con trai một cái, ghé sát mặt mình vào mặt hắn ta: “Lẽ nào cha con có gương mặt dễ bị người ta ức hiếp hay sao mà lại lưu lạc đến mức để con trai mình lo lắng vì mình? Giản Nhi, nhớ lấy, cha con không phải kẻ yếu, chỉ là không muốn tranh giành, càng khinh thường chuyện bọn họ hợp bọn với nhau mà thôi. Điều này không có nghĩa là bọn họ có thể muốn làm gì ta thì làm đâu!”
Nói đến cuối cùng, ánh mắt ông ta đột nhiên lạnh đi: “Đi, theo ta đến Lăng gia.”
Mắt Tuyết Giản lóe lên một tia sáng, vừa muốn từ chối thì đã thấy nụ cười trên môi Tuyết Chi Khiêm sâu thêm: “Sao? Con trai ta cũng có lúc hèn nhát à?”
“Không, không phải đâu phụ thân. Là, là vì…”
Nhìn dáng vẻ ấp úng của con trai, Tuyết Chi Khiêm liền thấy chán ghét.
“Được rồi, con đừng nói nữa, ta biết con nghĩ thế nào rồi. Có điều, chuyện này chưa đến cuối cùng há lại có thể dễ dàng buông bỏ chứ? Con với nha đầu đó có duyên, mà nếu đã có duyên thì tại sao lại trực tiếp nhận định là không phận? Không thử làm sao biết được? Đi thôi, có một số chuyện, chỉ khi con nỗ lực thì kết quả mới có thể thuyết phục được con thôi. Nếu bản thân con cũng không thuyết phục được mình thì làm sao kêu người khác cũng buông bỏ đây? Có một số chuyện, phải dựa vào cái này, chứ không phải cái này.”
Dứt lời, Tuyết Chi Khiêm dùng quạt gõ nhẹ vào tim Tuyết Giản, sau đó lại gõ lên đầu hắn.
Bên này, hai cha con vừa ra khỏi Tuyết gia thì bên kia, mấy vị lão gia Tuyết gia đã biết rồi.
“Choang” một tiếng, lão nhị tính khí nóng nảy của Tuyết gia đã cầm chung trà trên bàn ném đi.
“Lão tứ này, càng ngày càng không coi chúng ta ra gì rồi.”
Lão đại Tuyết gia liếc nhìn tam đệ một cái với ánh mắt phiền muộn: “Tính tình đệ ấy đâu phải đệ không biết, đệ càng làm căng với đệ ấy thì đệ ấy lại càng lên mặt với đệ. Nhiều năm vậy rồi, đệ ấy vẫn chẳng thay đổi chút nào. Bất kể sự thật có phải như chúng ta dự đoán không, kết quả cũng không hoàn toàn là chuyện xấu mà.”
Lão nhị trừng mắt lên, ngẩng đầu đầy vẻ không thể tin nổi: “Đại ca, lời này của huynh là có ý gì? Lẽ nào huynh để mặc lão tứ muốn làm gì thì làm như vậy sao?”
Lão đại Tuyết gia thấy sát khí trong mắt lão nhị, không khỏi khẽ lắc đầu: “Lão nhị, khi gặp chuyện, đệ có thể nào đừng kích động như vậy được không? Lão tam, đệ nói cho đệ ấy biết đi, ta làm vậy là vì cái gì.”
Lão tam Tuyết gia có vẻ ngoài rất nho nhã, khí chất thư sinh, nhìn vô cùng vô hại, nhưng chỉ khi ông ta mở miệng thì ngươi mới phát hiện được vẻ u tối ẩn giấu trong đáy mắt ông ta thôi.
“Nhị ca, ý của đại ca là muốn nói với huynh rằng, bất kể tứ đệ đã làm gì, đệ ấy vẫn là người Tuyết gia. Huynh chỉ cần nhớ điều này là đủ rồi.”
“Đệ có ý gì? Nói rõ ràng chút đi!”
Lão tam Tuyết gia nghẹn lời, nhìn ông ta một cái, đã nói rõ như vậy rồi, sao vẫn nghe không hiểu thế? Đồ não heo này.
“Ý chính là nay Tuyết gia phân thành hai phe, lão tứ và chúng ta không phải người cùng đường, nhưng đồng thời huynh cũng nên biết cuối cùng đệ ấy đứng bên nào. Bất kể chúng ta đã từng làm gì, cũng bất kể đệ ấy đã từng làm gì, dựa theo suy đoán của chúng ta, trong chuyện năm đó, đệ ấy đã có tác dụng vô cùng quan trọng. Sau này dù cho Tuyết gia chúng ta ra sao, Mặc gia cũng sẽ nể tình năm đó mà ra tay nương tay với Tuyết gia. Cho nên đại ca mới kêu đệ mắt nhắm mắt mở cho qua, cũng xem như để lại đường lui cho chúng ta. Hiểu chưa?”
Lần này cuối cùng lão nhị Tuyết gia cũng đã hiểu: “Vậy đại ca, chúng ta cứ để mặc đệ ấy không quản như vậy sao?”
Tam lão gia Tuyết gia cười nhạo một tiếng: “Nói cứ như mấy năm nay huynh từng quản người ta vậy. Nhị ca, chẳng bằng huynh đừng nói câu này còn hơn.”
“Tuyết lão tam, có ai phá đám như đệ không hả? Ta làm vậy chẳng phải… chẳng phải là vì tốt cho chúng ta sao? Ta lo lắng, lo lắng đấy có hiểu không?”
“Ờ, hiểu, hiểu. Những người ngồi đây còn ai không hiểu chứ?” Lo lắng cái gì, rõ ràng là tham sống sợ chết, ha ha.
Lại nói đến hai cha con đã rời khỏi Tuyết gia để đến Lăng gia. Họ vừa tới cửa thì đại lão gia Lăng gia đã gọi nhị lão gia tới rồi.
“Ta thấy, chuyện này tám phần là nhắm vào việc năm xưa. Đại điển thừa kế của Mặc gia này xem như đã lật lại không ít nợ cũ năm đó rồi. Còn không phải sao? Trong ngoài kinh thành, bất kể là nhà nào cũng đều âm thầm bàn tán kia kìa, gặp hay không gặp?”
Lăng Vô Nhai khẽ nhíu mày: “Ý phụ thân là?”
“Phụ thân nói sau này những chuyện như vậy thì đừng đến làm phiền ông ta nữa, chúng ta tự giải quyết đi.”
Lăng Vô Nhai nghe vậy, xoa cằm suy nghĩ một lúc, sau đó gật gật đầu: “Nếu đã thế thì mời ông ta tới đây đi, cũng tiện nghe xem rốt cuộc ông ta có ý gì.”
Cứ như vậy, Tuyết Chi Khiên đã tới được thư phòng Lăng gia mà không gặp bất cứ chướng ngại nào.
“Con ra ngoài đợi đi, ta có lời muốn nói với hai vị bá phụ.”
Vào thư phòng, Tuyết Chi Khiêm liền quay người đuổi Tuyết Giản ra ngoài, mặt khác, Lăng Hữu Khanh cũng đã gọi con trai mình đi xuống tiếp đãi Tuyết Giản.
Hai người không có phận sự vừa lui đi, Tuyết Chi Khiêm cũng không vòng vo nữa, trực tiếp nói thẳng: “Lần này ta đến là muốn nói chuyện mười sáu năm trước.”
Hai vị đương gia Lăng gia nhanh chóng trao đổi ánh mắt một phen, trong đáy mắt đôi bên lập tức lóe lên tia sáng âm thầm “quả nhiên là như thế”.
“Ngoài ra, còn có vị nhị tiểu thư từ đầu đến cuối luôn thần bí của quý phủ nữa, có lẽ ta biết được chút manh mối đấy.”
Lời này vừa thốt ra, Lăng Vô Nhai thoáng chốc đã xông ra, túm cổ áo Tuyết Chi Khiêm: “Ông nói ông biết tung tích của con gái ta sao?”
“Khụ khụ, Vô Nhai huynh, đã đến nước này rồi, chúng ta đừng nóng vội, nghe ta từ từ nói đã được không?”
“Ta có thể không nóng vội được sao? Mau, mau nói cho ta biết, giờ con gái ta còn sống hay đã chết?”
Tuyết Chi Khiêm nghe vậy, có chút không được tự nhiên mà xoa xoa mũi: “Vậy thì nếu lát nữa ta nói sự thật, ông không được đánh ta đâu đấy.”
Tuy thực lực của Lăng Vô Nhai và ông ta không phân cao thấp, nhưng ông ta tự nhận là quân tử, mà quân tử xưa nay đều động khẩu không động thủ.
“Ông nói đi.”
Nghe thấy tiếng nghiến răng rõ ràng của Lăng Vô Nhai, Tuyết Chi Khiêm liền cười ha ha, thuận thế ngồi xuống ghế, trình bày đơn giản: “Nói ra thì cũng trùng hợp. Lúc trước khi ta du ngoạn ở đại lục Tứ Phương, vô tình đã nhìn thấy có người bắt nhị tiểu thư nhà ông đi. Ừm, cho nên ta liền tiện thể đi theo. Nhưng không ngờ lại gặp được một đám bắt cóc khác. Hai bên tranh chấp không ngừng, chỉ có điều kẻ kia ít nhiều cũng có chút lương tâm, không muốn hại chết bọn trẻ, nhưng mấy người được phái đến sau thì rõ ràng là muốn giết nhị tiểu thư nhà ông. Ta thì vì không hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cho nên liền giúp đỡ giết chết đám người có ý xấu kia. Con gái ông đã được đem đi bình an. Đáng tiếc còn chưa tới Khang thân vương phủ thì lại bị một nhóm người khác cướp đi mất. Ta căn bản không kịp phản ứng, nó đã bị đánh tráo mất rồi.”
Đương nhiên, có chết ông ta cũng không thừa nhận, người đánh tráo chính là bản thân ông ta.
“Ông nói, con của ta bị người ta đánh tráo sao?”
Tuyết Chi Khiêm gật đầu: “Đúng, đánh tráo. Con ông bị cướp đi, còn đứa trẻ kia thì bị đưa tới Khang thân vương phủ.”