Chương 470: Thực lực nghịch thiên
Cuối cùng vào một tháng sau, trên đại lục Tứ Phương đã không còn những đàn tang thi với số lượng lớn nữa, chỉ còn lại rải rác vài con tang thi. Đợi tương lai sau khi giải dược được chuyển đến đúng nơi đúng lúc sẽ có người dọn dẹp tất cả bọn chúng.
Công Tử Diễn bận rộn không ngừng suốt một tháng, sau khi nhiệm vụ hoàn thành liền ngã người mềm nhũn trên giường, đúng là phải nghỉ ngơi năm ngày mới lấy lại sức được.
Cùng lúc đó, công việc của Linh Diên cũng đã đến giai đoạn cuối cùng, những viên thuốc được luyện ra trước đó cũng đã được vận chuyển ra ngoài theo từng lô, một phần cuối cùng này vừa khéo là của nước Tư U và nước Yến.
Do thời gian nên mấy người trong không gian cũng bị Linh Diên cưỡng chế thả ra. Sau khi ra ngoài hai ngày, Ngọc Ngân và Lăng Tễ Phong đã mở mắt trước.
Sau khi kiểm tra thực lực của hai người, Linh Diên vô cùng kinh ngạc nhìn Công Tử Diễn một cái: “Tỷ, tỷ còn nói thực lực của tên không đủ mạnh, tỷ nhìn xem giờ thực lực hắn thế nào rồi!”
Lúc trước khi Ngọc Ngân đi theo bọn họ đến Long đế quốc thực lực vẫn còn ở tử giai, nhưng qua một hai tháng tinh long, thực lực của hắn ta đã từ từ tăng lên. Mới đầu nàng còn cảm thấy tốc độ hấp thu linh lực của hắn ta quá nhanh, nhưng có thế nào cũng không ngờ tốc độ thăng cấp cũng nghịch thiên như vậy.
Công Tử Diễn nín thở cảm nhận một lát, đồng tử chợt run lên: “Mặc giai, chín sao?”
Chỉ kém một bước thôi đã đạt được đến thiên giai rồi.
Xì, thiên phú của thằng nhãi này tốt như vậy hả?
Ngược lại là Lăng Tễ Phong, vốn đang ở giai đoạn bạch giai sáu sao, qua một tháng rèn luyện thực lực cũng tăng lên đáng kể, nhưng dù vậy cũng chỉ ngang với Ngọc Ngân, thực lực của hai người đều cùng ở mặc giai chín sao.
So sánh hai bên, thiên phú nghịch thiên của Ngọc Ngân cũng lộ rõ.
Phải biết Lăng Tế Phong chính là người Long đế quốc, từ nhỏ đã sinh sống lại đế quốc linh khí dồi dào, so với đại lục Tứ Phương có linh khí loãng thì ưu thế của hắn ta hơn Ngọc Ngân không biết bao nhiêu bậc. Nhưng giờ chưa đầy hai tháng Ngọc Ngân đã đuổi kịp, điều này đủ để thấy thực lực của người này nghịch thiên đến thế nào.
Đương nhiên, khi Ngọc Ngân và những người khác đang vất vả tu luyện thì hai tỷ muội cũng không trễ nãi việc tu luyện. Hiện giờ Công Tử Diễn đã đến thiên giai năm sao, mà Linh Diên thì dừng lại ở thiên giai một sao.
“Đúng là khiến người ta bất ngờ mà.” Trước khi Ngọc Ngân tỉnh lại, Công Tử Diễn cảm thán một câu từ tận đáy lòng.
Linh Diên chế nhạo chớp chớp mắt với nàng ấy mấy cái: “Nên, người tỷ phu này của ta cũng không ‘yếu đuối’ như trong tưởng tượng của tỷ tỷ, phải không?”
Công Tử Diễn dửng dưng hừ lạnh: “Thì sao? ‘Tỷ phu’? Gọi dễ nghe quá nhỉ, ta cảnh cáo muội, chuyện của ta, không cần muội lo, hiểu chưa?”
Linh Diên bĩu môi, Công Tử Diễn thấy nàng không để bụng, không khỏi sốt ruột: “Nha đầu, ta và muội không giống nhau, hai người dù thế nào cũng đã từng chung sống với nhau rồi, cũng đã hiểu nhau. Ta và hắn gần như chỉ là người xa lạ, ta không thích cuộc hôn nhân không có nền tảng tình cảm gì, dù hắn đã từng hứa hẹn với ta điều gì nhưng dù sao chung quy giờ ta cũng không phải Hoa Nhan mà là Công Tử Diễn, hiểu chưa?”
Linh Diên nghe vậy trầm mặc một hồi lâu, gật đầu với nàng ấy: “Được rồi tỷ tỷ, ta không đùa với tỷ nữa, ý của tỷ ta hiểu. Vậy cũng được rồi, tóm lại giờ chúng ta cũng không có thời gian suy nghĩ mấy chuyện đó, còn về việc tình cảm phát triển thế nào thì không bằng cứ tùy vào tạo hóa đi!”
Trong đó kỳ thật còn có cả nàng và Vệ Giới, tuy khúc mắc giữa nàng và Vệ Giới đã được hắn giải thích rõ ràng rồi, theo lý thì đáng lẽ nàng nên tha thứ cho hắn, nhưng nàng không muốn nhận hắn đơn giản như vậy.
Nàng và hắn đã xa cách nhiều năm, kỳ thật cũng đã không khác gì người xa lạ. Có lẽ tỷ tỷ nói đúng, dù trước kia đã từng thế nào thì giờ bọn họ chỉ xem hiện tại, hơn nữa với điều kiện bây giờ bọn họ cũng không có nhiều thời gian để nói về những chuyện này.
Cảm thấy Lăng Tễ Phong và Ngọc Ngân có dấu hiệu tỉnh lại, hai tỷ muội đồng loạt ngừng nói chuyện.
Khi hai huynh đệ mở mắt, nhìn thấy hai tỷ muội đang đứng bên cạnh bọn họ, đồng tử bọn họ còn hơi rã rời, mãi đến khi ánh mắt dần tụ lại bọn họ mới chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên đứng bật dậy tại chỗ.
“Hai người bọn muội không sao chứ?”
Linh Diên dang hai tay ra, tự động lượn một vòng rồi mới cười nhìn hắn ta: “Huynh thấy bọn ta có thể có chuyện gì chứ? Ngược lại là các huynh đó, có biết mình đã ở trong trạng thái vô tri vô giác này bao lâu không?”
Lăng Tễ Phong ngơ ngác nhìn bọn họ một lát mới muộn màng nhận ra: “Đã… Đã bao lâu rồi?”
“Hai tháng, hai tháng không ăn không uống.”
“Bép” một tiếng, Lăng Tễ Phong vỗ mạnh đùi mình một cái: “Ta đã nói sao mình lại đói như vậy mà, cả người không có chút sức lực nào, không ngờ là đã hôn mê hai tháng rồi. Ta nói này đệ muội à, sao muội không đánh thức bọn ta chứ? À, đúng rồi, Vệ Giới đâu? Huynh đệ của ta không có việc gì chứ? Sao lại không thấy đệ ấy?”
“Tình hình nghiêm trọng hơn các huynh một chút, nhưng giờ cũng đã tốt hơn nhiều rồi, đại khái hai ngày nữa sẽ tỉnh lại. Về phần các huynh thì không phải là ta không gọi các huynh tỉnh lại mà là các huynh không muốn tỉnh lại. Các huynh không biết thân thể mình trong thời gian này kỳ quái bao nhiêu đâu, còn không mau mau xem trong thời gian các huynh hôn mê đã thu được lợi gì đi?”
Hai huynh đệ đồng thời cúi đầu, bắt đầu tự kiểm tra, sờ sờ chỗ này sờ sờ chỗ kia.
“Thật tốt quá, không thiếu tay gãy chân, không có sẹo gì, đầu óc cũng tỉnh táo, không cảm thấy có gì khác biệt hết!”
Nói rồi hai cái đồ ngu ngu ngốc ngốc sờ sờ lẫn nhau, xem chỗ này, vỗ chỗ kia, hay tỷ muội nhìn mà xấu hổ vô cùng.
Cuối cùng vẫn là dưới sự nhắc nhở của Linh Diên bọn họ mới tra xét nội tức của mình, hai tên nam nhân thân cao thước tám vừa thấy chẳng có vấn đề gì lại bị kích thích đến trợn trừng hôn mê bất tỉnh.
Hai tỷ muội nhìn mà tròng mắt suýt chút xấu hổ đến mức bị rớt ra. Thật mất mặt quá đi. Chết tiệt, chỉ có chút xíu năng lực thừa nhận vậy thôi hả?
Linh Diên không chút khách khí đá đá hai người té xỉu dưới đất. Không biết có phải là vì lực chân nàng mạnh hay là cảm giác quá “sảng khoái” mà hai người này thật sự bị đá tỉnh lại.
Không thèm để ý đến dấu chân in rõ ràng trên mặt, hai người đồng loạt ôm lấy chân Linh Diên và Công Tử Diễn.
“Nhan Nhi à, chuyện này là sao? Ta nhớ lúc ấy mình đang bị thương hôn mê mà, sao… sao hôn mê hai tháng mà thực lực còn tăng vậy?”
Nói đến đây, hắn ta khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng: “Mà có tăng thì tăng đi, còn tăng nhiều như vậy, mặc giai chín sao đó, cái vận may trâu bò gì vậy?”
Lăng Tễ Phong bên kia cũng có dáng vẻ vô cùng buồn cười, ngươi tát ta một cái, nhéo ta một cái đi, để ta coi thử đây có phải là thật không, kết quả sau khi bị Linh Diên tát một cái ngã xuống đất còn ngồi thẳng dậy cười ngu ngơ, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, tâm trạng vô cùng tốt.
“Ha ha, không ngờ Lăng Tễ Phong ta lại còn có vận cứt chó như vậy. Trọng thương hôn mê mà còn có thể tăng thực lực lên như vậy, ông trời đúng là có mắt mà. Ha ha ha, thú vị rồi đây, để xem lần này mấy lão già trong nhà còn gì để nói nữa!”
Linh Diên và Công Tử Diễn nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, đều nhìn thấy được sự bất đắc dĩ sâu sắc trong đáy mắt nhau.
Trong lúc hôn mê mà còn thăng cấp?
Ha ha, đừng đùa, ngay cả chủ nhân của không gian là Linh Diên cũng không có bản lĩnh này biết chưa?
Nếu không phải lo về những bí mật bị bại lộ trong thời gian này thì nàng đã không bảo Băng Dực xóa ký ức của bọn họ, vì vậy ký ức của hai người này sẽ chỉ còn lại vài mảnh vụn vặt vào lúc bọn họ hôn mê mà thôi. Cũng vì vậy mà bọn họ không biết trong hai tháng này bọn họ đã tu luyện vất vả thế nào.
Buồn cười là hai tên này còn lo thực lực của mình vẫn chưa đủ ổn định, muốn tiếp tục ở lại ổn định vững vàng hơn, cuối cùng lại bị Linh Diên giáng một bạt tay xuống, hung hăng quở trách.
“Hai cái đồ vô lương tâm các ngươi, các ngươi nghĩ bọn ta gọi các ngươi làm gì? Bọn ta bảo các ngươi đi cứu người, kết quả là ba tên các người thì hay rồi, không hổ là huynh không ra huynh, đệ không ra đệ, một người hai người đều hôn mê bất tỉnh hết cho lão nương. Các ngươi có biết ta và tỷ tỷ ta đã phải khổ cực bao nhiêu trong thời gian này không?”
Sau những lời nhắc nhở của Linh Diên, lúc này hai huynh đệ như mới nghĩ tới gì đó, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía bọn họ.
“Đúng rồi, sao bọn ta lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ, đây là đâu? Tình hình của chúng ta bây giờ thế nào rồi?”
Vẻ mặt Ngọc Ngân đầy áy náy: “Nhan Nhi à, thực xin lỗi, ta… ta thực sự không biết nên nói gì mới tốt.”
Công Tử Diễn liếc xéo hắn ta một cái, không nói gì, ngược lại là Linh Diên lại trừng mắt hung tợn liếc bọn họ một cái.
“Bây giờ chúng ta đang ở Phượng Trì sơn trang, đảo Thạch Đầu đã bị ta và tỷ tỷ phá rồi!”
Nàng miêu tả rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng tròng mắt hai người kia gần như đã rớt xuống dưới rồi: “Ngươi nói cái gì? Đảo Thạch Đầu chìm? Sao… sao lại có thể?”
“Tại sao lại không thể chứ? Chuyện quan trọng như vậy sao bọn ta có thể nói đùa với các ngươi? Nếu không tin thì có thể đích thân đi xem ở đây rốt cuộc là nơi nào.”
“Không phải, ý của ta không phải vậy, ý của ta là cơ quan trên đảo Thạch Đầu kia rất mạnh, lại có tên Độc Quỷ thực lực khủng bố kia ở đó, hơn nữa trên người gã còn mang theo kịch độc, bọn muội… bọn muội sao có thể trốn thoát thành công được?”
Lăng Tễ Phong vừa dứt lời thì một tiếng ho khan dữ dội vang lên từ phía sau Linh Diên, bốn người đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy Vệ Giới sắc mặt tái nhợt lại ngồi dậy, có lẽ vì muốn mở miệng nói gì đó nhưng cổ họng quá khô nên mới ho khan.
Linh Diên quan sát sắc mặt hắn, lẳng lặng đưa cho hắn một chén nước, Vệ Giới cảm kích nhìn nàng một cái rồi mới “ừng ực” uống cạn chén nước.
Cổ họng khô khốc được thấm ướt quả nhiên dễ chịu hơn nhiều, hắn gấp gáp kéo nay Linh Diên: “Thật xin lỗi Diên Nhi, ta lại khiến nàng vất vả vì ta rồi.”
Nhưng lời vừa rồi hắn đều nghe rõ cả, ý thức của hắn cũng do hắn cưỡng ép phá tan mà tỉnh lại, vì quá căng thẳng nên giọng của hắn vẫn còn hơi run run, nhưng vẻ mặt của hắn lại nghiêm túc hiếm thấy.
Linh Diên dường như đã quen với những lời này, thản nhiên gạt tay hắn ra, thờ ơ nói: “Đừng nói cứ như là ta vội vàng đi cứu ngươi vậy, lần này đến đó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thôi.” Những lời thừa thãi nàng không muốn nói thêm nữa, kéo Công Tử Diễn đi.
Vệ Giới thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú trong chớp mắt trắng bệch như tờ giấy, hắn muốn kéo Linh Diên lại nhưng lại không giữ chặt. Hắn lập tức liều lĩnh xoay người xuống giường, vì quá nhanh thêm nữa hắn lại do cưỡng chế bản thân tỉnh lại nên sự phối hợp của tứ chi vẫn còn chưa khôi phục, mới lảo đảo mấy bước đã ngã trên mặt đất.
Ngọc Ngân thấy vậy định giúp đỡ, nhưng lại bị Lăng Tễ Phong bên cạnh tiện tay kéo lại.
“Chuyện giữa gia đình người ta, ngươi xen vào làm gì? Ai nha, hôn mê lâu quá rồi, cả người đều cứng ngắc cả, đi lại chút đi, chúng ta ra ngoài dạo xem một chút, thuận tiện tìm hiểu xem thời gian này đại lục Tứ Phương đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Từ lúc Vệ Giới ngã xuống đất thì Linh Diên đã dừng chân, nhân lúc này, Lăng Tễ Phong liều mạng nháy mắt với Công Tử Diễn
Mặc dù trên mặt Công Tử Diễn vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tình cảm giữa muội muội nhà mình và Vệ Giới quá phức tạp, đúng là cần câu thông giải quyết. Nàng ấy không nói gì, phối hợp với đám người Lăng Tễ Phong rời khỏi căn phòng đá.
Sau khi những người không liên quan đi hết, Linh Diên buông mắt, vẻ mặt không có biểu cảm gì nhìn xuống Vệ Giới đang bối rối chật vật.
“Đứng lên đi, người nên đi cũng đi rồi, ngươi không cần bày ra dáng vẻ đó cho ai xem.”
Trái tim Vệ Giới thắt lại, không thể tin được ngẩng đầu lên: “Diên Nhi, ta không có.”
“Ngươi có chuyện gì thì nói đi, nếu không có thì ta đi trước đây.”
Trong lòng Vệ Giới hoàn toàn luống cuống, tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy chứ? Sao lại không giống như trong tưởng tượng của mình chứ?
Rốt cuộc trong khoảng thời gian hắn hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Sao phản ứng của nha đầu kia với hắn lại trở nên xa lạ như vậy?
Cảm xúc tiêu cực như vậy rõ ràng còn hờ hững hơn lúc bọn họ vừa gặp lại nhau nữa!
Vệ Giới nóng lòng muốn biểu đạt tình cảm của mình, bất chấp mình còn đang trong trạng thái tay chân vô lực, cố gắng chống đỡ lê tới dưới chân Linh Diên, không thèm để ý thân phận và mặt mũi của mình ôm cổ chân Linh Diên.
“Nàng không thể đi, giờ ta còn chưa rõ tình huống hiện tại thế nào, chưa giải thích rõ ràng với nàng, sao nàng có thể đi chứ?”
Linh Diên thản nhiên nhìn hắn một cái: “Ta không biết giữa chúng ta còn gì cần giải thích nữa. Vệ Giới, ngươi và ta căn bản không phải người cùng một thế giới, lúc trước là vậy, hiện tại là vậy, sau này cũng vậy, ngươi vẫn nên quay về đi, trở về nơi ngươi nên trở về đi.”
“Diên Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao tự nhiên nàng lại dứt khoát với ta như vậy? Trước kia nàng đâu có thế, dù nàng có phán ta tử hình thì cũng phải cho ta biết nguyên nhân chứ?”
Linh Diên cười ha ha, nhún vai: “Sao lại có nhiều cái tại sao như vậy? Trên đời này có rất nhiều tình cảm đều không thể diễn đạt rõ bằng lời, tình cảm giữa ta và ngươi chính là như vậy. Lúc trước ở cùng nhau chỉ là lợi dụng lẫn nhau, bốn năm trước nên kết thúc kỳ thật đã kết thúc rồi, còn dây dưa với nhau có ý nghĩa gì chứ!”
“Sao lại không có ý nghĩa? Ta yêu nàng, ta thích nàng, bốn năm nay không lúc nào mà ta không nhớ đến nàng, vì có người nói với ta bốn năm sau nàng sẽ quay về nên ta mới một mực đợi nàng. Diên Nhi, ta đang đợi nàng mà! Chúng ta đã bỏ lỡ nhau gần sáu năm rồi, trước kia là ta không hiểu tình cảm của bản thân, phụ hy vọng của nàng, phụ tấm lòng của nàng, khiến nàng mang theo tiếc nuối và không cam lòng mà đi. Bốn năm sau, ta chỉ muốn bù đắp cho nàng thật tốt, ta muốn dùng quãng đời còn lại để thương nàng, yêu nàng. Diên nhi, những lời ta nói đều là thật, nàng phải tin tưởng ta!”
Chương 471: trưởng lão đường Mặc gia
Vệ Giới nóng lòng muốn bày tỏ cho chính mình, thậm chí không ngại quỳ xuống đất, giơ tay phải lên làm động tác xin thề, nhìn Linh Diên với vẻ mặt đầy hồi hộp.
Biểu cảm căng thẳng của Linh Diên cũng vì lời bày tỏ đột ngột của hắn mà hơi giãn ra. Nhưng vừa nghĩ tới một loạt những sự việc xảy ra sau khi nàng và hắn trùng phùng, cùng với những chuyện rất có khả năng phải đối mặt trong tương lai, nàng lại không thể không ép bản thân mình phải tàn nhẫn.
“Bồi thường? Đền bù? Phụ lòng? Không, Vệ Giới à, trước nay ta luôn không cần những thứ này. Ta nghĩ ngươi hiểu lầm gì đó rồi. Bất kể là bốn năm trước ta đã đi con đường thế nào thì đó đều là lựa chọn của chính ta, không liên quan đến ngươi. Bốn năm sau, ta và ngươi đã không còn cần phải ở bên nhau nữa rồi.”
“Tại… tại sao? Diên Nhi, chỉ cần nàng còn là Linh Diên một ngày thì nàng chính là phi của Vệ Giới ta, là phi độc nhất vô nhị. Diên Nhi, cầu xin nàng cho ta thêm một cơ hội đi có được không?”
Linh Diên khe khẽ lắc đầu. Sau đó, nàng cuối người xuống định kéo Vệ Giới đứng lên. Nhưng bất kể nàng có kéo thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không đứng dậy, khiến Linh Diên nổi nóng đá hắn một cái ngã ngửa.
“Dưới đầu gối nam nhi có vàng, quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ. Giờ ngươi quỳ trước mặt ta là sao đây chứ? Ngươi đứng dậy cho ta!”
“Ta không đứng. Nàng không nói cho ta biết nguyên nhân, ta sẽ không đứng dậy, có chết ta cũng không đứng dậy. Khó khăn lắm mới tìm được nàng, khó khăn lắm mới có được một chút hi vọng, tại sao nàng lại đột nhiên đẩy ta xuống địa ngục lần nữa? Ta không phục. Nếu hôm nay nàng không nói ra được một lý do thì ta sẽ không đứng dậy đâu.”
Linh Diên nổi cáu, lập tức ném lại một câu: “Ngươi thích đứng dậy thì đứng không đứng thì thôi, thích quỳ bao lâu thì quỳ. Ta mặc kệ ngươi!”
Đáng tiếc, nàng muốn thoát khỏi sự trói buộc của hắn thật sự không phải là một chuyện đơn giản. Hai người giằng co hết nửa ngày, nàng đổ mồ hôi đầy người cũng không thể rút chân mình ra khỏi tay hắn, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Được, không phải ngươi đòi lý do sao? Vậy ta nói cho ngươi biết. Vệ Giới, ngươi nghĩ lại cho cẩn thận xem, từ ngày ta và ngươi quen biết nhau, hai chúng ta vẫn luôn làm tổn thương lẫn nhau. Lần đầu tiên gặp mặt, trong tình cảnh trọng thương, ngươi đã đánh ta gần chết. Sau đó trải qua một loạt những chuyện khác, không phải ngươi lợi dụng ta thì là ta ngu ngốc mà trả giá vì ngươi. Ngươi thì sao? Ngươi đã làm gì cho ta? Được, giờ ngươi nói ngươi muốn bồi thường cho ta. Nhưng sau khi chúng ta trùng phùng lại trải qua những gì? Phải, ta cảm tạ ngươi đã dùng dáng vẻ của chúa cứu thế mà cứu ta và Công Tử Diễn, cứu Bất Dạ thành, thậm chí còn vì thí nghiệm của ta mà cam chịu trở thành vật thí nghiệm. Những điều này ta đều cảm kích ngươi. Nhưng sau đó thì sao? Chuyện sau khi lên đảo Thạch Đầu ngươi còn nhớ không?”
Vệ Giới bị tiếng chất vấn Linh Diên chặn họng không nói nổi một câu nào. Hắn mấp máy môi, đột nhiên phát hiện đoạn ký ức này trống rỗng, hắn căn bản không cách nào giải thích được.
“Ngươi không nhớ, ta nhớ. Vì thí nghiệm, ngươi đã mất hết linh lực nên bị Hồng Mị Nhi cưỡng ép bắt đi. Sau khi sư huynh ngươi báo cho ta biết, ta không thể không bỏ tất cả mọi chuyện trong tay mình để đi cứu ngươi. Vì là ta đem phiền phức này tới cho ngươi, cho nên ta buộc phải đi! Nhưng sau khi ta đuổi tới nơi, ta mới biết kẻ địch mạnh đến mức nào. Sư huynh ngươi, tỷ tỷ ta, thậm chí cả ca ca ta đều từng đến đây, mục đích chính là để giúp ngươi, nhưng hiệu quả quá thấp. Bởi vì địa hình của đảo Thạch Đầu quá phức tạp. Thêm vào đó, ngươi vừa lên đảo đã tiến vào giai đoạn thăng cấp tự phong bế. Vì bảo vệ ngươi, sư huynh ngươi đã chịu không ít khổ sở. Nếu nói mọi người đều có thể bình an rời khỏi đảo Thạch Đầu, cũng là nhờ vào mười một đạo lôi kiếp mà ngươi gặp phải trong khi thăng cấp.”
“Lôi kiếp?” Vệ Giới khó nén kinh ngạc. Hắn liều mạng muốn nhớ lại tình hình lúc đó, nhưng khổ nỗi có nghĩ thế nào thì trong đầu cũng là một mảng trống rỗng. Ký ức trong khoảng thời gian đó giống như đã biến mất vậy.
“Đúng, chính là lôi kiếp. Vì lôi kiếp, ta và Lăng Tễ Phong bị sét đánh trọng thương, trận đồ cơ quan trên đảo cũng vô tình bị làm xáo trộn. Do đó bọn ta mới có cơ hội. Vì ba huynh đệ các ngươi, ta và tỷ tỷ có thể nói là đã liều cả cái mạng này rồi, không ngừng tránh né.”
Nàng nói những lời này không hề chột dạ chút nào. Tuy tình hình khi ấy, nàng chỉ là tiện tay ném bọn họ vào trong không gian, chẳng hề mệt mỏi chút nào, nhưng nếu nàng không có không gian thì sao? Tình hình hiện giờ của bọn họ chắc chắn sẽ đi theo hướng kết cục ngược lại rồi. Người trở thành tù nhân sẽ không phải Hồng Mị Nhi mà là cả đám bọn họ.
Mà người bị thương nghiêm trọng nhất, rất có khả năng chính là Vệ Giới đang trong giai đoạn thăng cấp.
Vì tình huống khi đó, kẻ địch quyết không cho phép hắn thăng cấp thành công. Một khi bị cắt ngang trong thời gian thăng cấp, nhẹ thì hắn sẽ trọng thương, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, công lực mất hết.
Cho nên, sở dĩ đảo Thạch Đầu bị hủy diệt thành công, nói là nhờ công của Linh Diên cũng chẳng khoa trương chút nào.
Một mình nàng cứu mạng của tất cả mọi người, đây là sự thật không thể nghi ngờ.
“Các người là nam nhân, các người vốn nên sắm vai bảo vệ bọn ta. Nhưng tại sao kết quả cuối cùng lại vừa khéo ngược lại vậy? Mạng của các ngươi phải nhờ vào ta và tỷ tỷ liều mạng để giữ lấy. Vệ Giới, lẽ nào ngươi không cảm thấy cảnh tượng như vậy rất quen thuộc sao? Mấy năm trước, có phải ta cũng đã từng vì ngươi mà hi sinh giống y như vậy hay không? Ta không muốn sống cuộc sống như vậy nữa. Ngươi và ta trời sinh tương khắc, có duyên không phận. Nếu ở bên nhau là liên lụy lẫn nhau, chi bằng ngay từ đầu liền dứt khoát luôn đi. Ngươi nói xem? Ta cảm thấy kết quả như vậy đối với ai trong chúng ta cũng là tốt cả.”
Những lời nghi ngờ của Linh Diên từng tiếng từng tiếng đánh lên trái tim hắn, khiến cảm giác áy náy trong hắn đối với nàng càng thêm sâu. Nhưng hắn biết, nàng không cần hắn áy náy. Hắn muốn mở miệng giải thích, lại phát hiện mình chẳng biết nói gì, căn bản không có một câu nào có thể trung hòa được với những gì nàng đã bỏ ra. Nhưng nếu bảo hắn cứ như vậy mà từ bỏ thì hắn lại không cam tâm. Phải làm sao đây?
“Diên Nhi, xin nàng cho ta một cơ hội nữa đi.”
Linh Diên mặt không biểu cảm, lắc lắc đầu: “Ta nghĩ chắc là không cần nữa đâu. Vệ Giới, có một số chuyện là do số mệnh đã an bài trước rồi, không thể cố theo đuổi. Mấy ngày nữa ca ca sẽ tới đón bọn ta về Long đế quốc. Lần từ biệt này, không biết đến ngày tháng năm nào mới gặp lại. Cái tên Linh Diên này sớm muộn cũng sẽ trở thành mây khói. Sau khi thân thể ngươi khỏe lại thì lập tức rời khỏi nơi này, quay về nước Tư U của ngươi đi.”
“Không, Linh Diên, nàng đừng đi. Ta còn rất nhiều lời muốn nói với nàng. Nàng không thể cứ như vậy mà đi được. Lẽ nào nàng không thể cho ta thêm một cơ hội sao? Chỉ một lần, một lần thôi có được không? Ta bảo đảm, bảo đảm sau này sẽ bảo vệ nàng thật tốt, tuyệt đối sẽ không để nàng chịu uất ức nữa. Thật đó, ta bảo đảm!”
Linh Diên nhìn hắn một cái thật sâu, trong đáy mắt ngập tràn thất vọng: “Ngươi tưởng ta quan tâm vấn đề ai bảo vệ ai, ai hi sinh nhiều hơn hay sao? Không, Vệ Giới, đến tận bây giờ ngươi vẫn không hiểu, người với người chung sống với nhau, đặc biệt là nam nữ chung sống, cần phải thật lòng muốn hi sinh. Không phải cái gọi là ai mạnh ai yếu, không phải cái gọi là ta hi sinh ngươi hưởng thụ. Linh Diên ta không đỏng đảnh như thế, nhưng ta cũng không muốn sống trong bực bội suốt đời. Bởi vì ta và ngươi ở bên nhau chỉ cảm thấy mệt, trước nay chưa từng có cái gọi là ngọt ngào. Nếu chúng ta có dù chỉ một chút chút nền tảng tình cảm thì cũng sẽ không thành ra cục diện ngày hôm nay. Cho nên, Vệ Giới à, ta mệt rồi. Lần này ta thật sự mệt rồi. Ta và ngươi từ biệt tại đây, chia tay trong yên bình đi.”
Vệ Giới không cam tâm, gào lên với bóng lưng của nàng: “Chỉ cần nàng là Linh Diên, nàng sẽ vĩnh viễn là vợ của Vệ Giới ta. Diên Nhi, ta sẽ không buông bỏ như vậy đâu.”
Linh Diên quay lưng về phía hắn, chầm chậm bước đi, cong khóe môi tự giễu: “Bất kể là Linh Diên hay là Phượng Nguyên, ta tin không bao lâu sau, trên thế giới này cũng sẽ không còn nhân vật ấy nữa rồi.”
Lần này bọn họ trở về, tuy Mặc Ngân không nói rõ ra nhưng tỷ muội bọn họ cũng biết, e là thời cơ mà trước kia Mặc Ngân, Mặc Uyên, Hoa Nghiêu nói với họ đã tới rồi. Nói cách khác, cơ hội bọn họ nhận tổ quy tông đã tới. Từ nay về sau, ký ức ngày xưa thật sự sẽ dần dần bị quên lãng theo sự rời xa của bọn họ…
Cùng lúc đó, sau khi tỉnh lại, Ngọc Ngân bắt đầu phát huy kiểu mẫu cuốn lấy thà chết không buông, quyết theo tới cùng với Công Tử Diễn.
Điều đáng tiếc là người trước mặt là Công Tử Diễn luôn dửng dưng với tất cả mọi thứ, không phải là Hoa Nhan đơn thuần ngây thơ khi xưa. Bất kể hắn dùng chiêu thức gì, người ta cũng có thể dễ dàng hóa giải, nhân cơ hội mà cho hắn ta một liều thuốc mạnh, muốn khiến hắn ta biết khó mà lui.
Nhưng cuối cùng thì nàng ấy đã đánh giá thấp trình độ mặt dày của người nào đó, cũng đã đánh giá thấp tình cảm của hắn dành cho mình rồi. Bất kể Công Tử Diễn trốn tới đâu, hắn ta đều có thể tìm ra cách để xuất hiện trước mặt nàng ấy. Đến cuối cùng, Công Tử Diễn thật sự không chịu nổi nữa, căn bản không kịp đợi mấy người Mặc Ngân đến đón, nàng ấy đã muốn rời khỏi Phượng Trì sơn trang rồi.
Người có cùng suy nghĩ với nàng ấy còn có Linh Diên đang gặp cảnh ngộ giống như vậy. Tuy thủ đoạn của Vệ Giới có vẻ lý trí hơn sự vô lại của người nào đó nhiều, nhưng Linh Diên giờ tâm như đá tảng, nói gì cũng không chịu mở miệng, không hồi tâm chuyển ý, khiến Vệ Giới sốt ruột đến mức cảm thấy hình như mình sống hơn hai mươi năm đều là uổng phí vậy.
Vì thế, khi hai người đàn ông gặp khó khăn trong chuyện tình cảm ngồi uống rượu giải sầu với nhau, không khỏi cảm thấy sự thất bại trong hơn hai mươi năm của mình. Đặc biệt là đối với nữ nhân mình yêu thương, bọn họ chính là một kẻ thất bại từ đầu đến đuôi.
Cuối cùng, hai tỷ muội không chịu nổi sự truy đuổi tới cùng của bọn họ, vào một đêm đã để lại một bức thư, lặng lẽ không một tiếng động mà rời khỏi đại lục Tứ Phương nơi bọn họ đã sống mười hai năm qua.
Đến khi hai huynh đệ tỉnh rượu muốn đuổi theo thì tất cả đều đã muộn rồi. Bọn họ nhìn trời xanh mây trắng trong như gột rửa, khóe miệng cùng kéo lên một nụ cười tự giễu.
“Ngọc Ngân, ngươi chẳng qua cũng vậy mà thôi.”
“Vệ Giới, ngươi cũng chỉ nhìn được mà không dùng được giống thế thôi.”
Cuối cùng, hai huynh đệ cười khổ nhìn nhau, vỗ vai nhau nói: “Cho nên, giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Đế quốc Mặc gia nằm ở vị trí sát rìa phía đông kinh đô đế quốc, chiếm diện tích gấp đôi cả hoàng thất đế quốc. Phần lớn diện tích được rừng xanh bao phủ. Nếu đứng ở nơi cao nhất kinh thành mà nhìn xuống, ngươi sẽ phát hiện, thứ chiếm phần lớn diện tích đế quốc Mặc gia không phải là kiến trúc mà là rừng rậm.
Đương nhiên, đây cũng là những lời người ngoài nói. Trên thực tế, tại sao chỉ có khu vực xung quanh Mặc gia là linh khí dồi dào như vậy, trừ hoàng thất, bốn gia tộc quyền thế và tám gia tộc hào phú lớn ra, e rằng không ai biết nữa. Trong cấm địa của Mặc gia ẩn giấu hi vọng của cả Long đế quốc.
Mà vị trí của cấm địa Mặc gia lại nằm trong khu rừng Linh Vụ nối liền với Mặc gia.
Rừng Linh Vụ nằm ở rìa phía đông đế quốc, là nơi linh khí dồi dào nhất trong đế quốc. Nhưng xung quanh rừng Linh Vụ, trừ Mặc gia ra không tồn tại bất cứ gia tộc hay thôn trang nào khác. Có thể nói, trong phạm vi mấy mươi dặm xung quanh, trừ rừng rậm ra thì chính là dinh thự của Mặc gia.
Dinh thự Mặc gia là một căn nhà vô cùng xa hoa chiều dài lên tới mười sáu khu liền kề nhau, trận pháp lớp lang bất tận. Cho dù là người trong Mặc gia, những khu ngoại trừ khu vực nhỏ của bản thân mình ra thì đều không cách nào bước chân tới được.
Giữa người với người lại càng phòng bị nghiêm ngặt, nghiêm bởi kỷ luật. Trong dinh thự rộng lớn, trừ dòng chính đang nắm quyền ra thì chỉ còn lại trưởng lão đường gắn bó mật thiết với Mặc gia. Sau mỗi lần đổi nhiệm kỳ mới, người ngoài đều sẽ rời khỏi dinh thự Mặc gia, được đưa đến từ đường Mặc gia ở các nơi.
Tiếp diễn mấy trăm năm, gia tộc Mặc gia khổng lồ, cành nhánh đan xen, trải rộng khắp các ngõ ngách của Long đế quốc. Đừng thấy bình thường bọn họ tản mát khắp nơi, một khi được tộc trưởng triệu tập lại, số lượng người lui tới e là sẽ khiến cả hoàng đế cũng phải kiêng dè đến không ngủ được.
Bao nhiêu năm qua, Long thị chưa từng từ bỏ việc diệt trừ Mặc gia. Nhưng lần nào sự cố gắng của bọn họ cũng đều bị Mặc gia dễ dàng hóa giải.
Nói không hề khoa trương, chỉ cần Thần Nữ tộc bằng lòng, Long đế quốc căn bản sẽ không có Long thị. Tất cả những điều này không phải vì Long gia là người nắm quyền mà là vì một người thôi – Long Diệc.
Sở dĩ Long đế quốc được gọi là Long đế quốc, cũng không phải vì Long gia hiện tại mà là vì gia tộc Long thị lớn mạnh kia.
Đương nhiên, Long thị đó và hoàng thất đế quốc này tuy cùng là họ Long, nhưng xét về thân phận địa vị thì lại cách xa ngàn dặm, căn bản không thể so sánh được.
Sở dĩ Thần Nữ tộc nhẫn nhịn Long gia đến ngày hôm nay cũng không phải vì bọn họ kiêng kị người đó, chẳng qua là không muốn phá hoại sự cân bằng hiện tại của đế quốc mà thôi. Thực ra chỉ cần bọn họ muốn, e rằng Long thị đã không còn tồn tại từ trăm năm trước rồi.
Ít nhất, với Mặc Ngân, trước nay hắn chưa từng coi Long thị ra gì.
Ngày mười lăm tháng tám, trời còn chưa sáng, trên dưới Mặc gia đã bắt đầu bận rộn rồi. Không ai biết Mặc gia sắp xảy ra chuyện lớn gì, chỉ biết tổng quản vừa hạ lệnh, bọn họ đã bắt đầu gióng trống khua chiêng mà bố trí mọi việc.
Mặc gia ngay cả ngày lễ ngày tết cũng chưa từng huyên náo như vậy, không chỉ lần đầu trang hoàng, thậm chí còn trải một tấm thảm đỏ dài cả ngàn mét trên quảng trường của Mặc gia; con sư tử đá ở cổng lớn còn được treo thêm hoa vải đỏ rất lớn; trên tấm biển bằng vàng của Mặc gia cũng có treo đèn lồng đỏ; hơn thế, trên dưới Mặc gia còn được yêu cầu thay trang phục thống nhất của Mặc gia bọn họ.
Mọi người nhao nhao phỏng đoán, rốt cuộc hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao bên trưởng lão đường không có chút tin tức gì?
Ai không biết còn tưởng sắp nghênh đón nhân vật lớn nào đó nữa.
Đột nhiên không biết, trong trưởng lão đường khi đó lại hỗn loạn không ngừng. Trong số những người đang ngồi, ngoài mười sáu vị trưởng lão của Mặc gia ra, còn có dòng chính duy nhất đời này của Mặc gia, Mặc Ngân, Mặc Uyên và Mặc Hàn Y đều thản nhiên ngồi đó.
Mà các trưởng bối của Mặc Gia lại chẳng một ai tới tham dự. Mặc gia trang nghiêm hôm nay đã toàn quyền giao cho Mặc Ngân tự mình xử lý rồi.
Thân phận của những trưởng lão kia đều là tập thể những người tài hoa được chọn ra từ bản tộc Mặc gia. Thực lực của bọn họ là không thể nghi ngờ. Trong đủ mọi lĩnh vực, bọn họ đều chiếm cứ địa vị lãnh đạo tuyệt đối.
Dựa theo tuổi tác, sắp xếp thứ tự, nam có nữ có, già có trẻ có. Người cao tuổi nhất đã qua sáu mươi, mà người trẻ tuổi nhất cũng đã hơn hai mươi rồi.
Chương 472: Mười sáu vị trưởng lão.
Mười sáu người ngồi đó, khí thế lớn đủ để khiến bầu không khí nơi này ngưng đọng lại.
“Ngân Nhi, hôm nay gọi triệu tập mọi người đến đây rốt cuộc là vì điều gì vậy? Còn nữa, mới sáng sớm đã bận rộn thế này là vì cái gì nữa?”
Ông lão áo choàng đen là đường chủ trưởng lão đường của Mặc gia, cũng chính là đại trưởng lão. Tướng mạo ông vô cùng uy nghiêm, mặt vuông chữ điền, mái tóc được chải cẩn thận kỹ lưỡng. Lúc đó, dù người đối diện là Mặc Ngân nói một không hai của Mặc gia thì ông cũng không hề có ý nhượng bộ. Đặc biệt là trước đó hai người đã xảy ra bất đồng lớn vì chuyện có tìm Mặc Hương Quân hay không. Vì thế, lúc này, giọng điệu của đại trưởng lão không khách khí lắm.
Mặc Ngân chậm rãi đứng lên, vóc dáng cao gầy thẳng tắp kiêu ngạo như trúc xanh. Hắn nhìn quanh một vòng, mở miệng nói với giọng điệu thờ ơ chẳng thèm để tâm.
“Hôm nay mời mọi người tới là muốn thông báo cho mọi người biết, lát nữa, mọi người phải theo bổn thiếu gia tới cửa chính nghênh đón hai vị khách quý. Địa vị ở Mặc gia sau này của hai vị khách quý này sẽ ngang vai ngang vế với Mặc Hàn Y. Về phần thân phận của hai người họ, đợi sau này phụ thân ta quay về thì sẽ nói rõ ràng với mọi người sau.”
Vừa nghe Mặc Ngân nhắc tới hai chữ “phụ thân”, mọi người trong Trưởng Lão Đường đều kinh hãi mà đứng cả dậy: “Long đại nhân? Ngài nói Long đại nhân sắp về ư?”
Mặc Ngân trả lời với giọng nhàn nhạt: “Tạm thời không biết ngày tháng cụ thể. Tóm lại, chuyện liên quan đến thân phận của hai người họ, đến lúc thì tự sẽ có người nói với mọi người. Việc mọi người phải làm chính là cho bọn họ sự tôn trọng đầy đủ, hiểu không?”
Sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, mọi người rất nhanh đã hoàn hồn. Tuy tò mò về thân phận của hai vị khách quý này, nhưng vì Mặc Ngân đã nói trước rồi, cho nên không ai dám khinh thường bọn họ.
Sau đó, Mặc Ngân lại dặn dò thêm mấy câu đơn giản nữa rồi để bọn họ lui xuống. Khi trong sảnh đón khách rộng lớn chỉ còn lại ba huynh muội bọn họ, ánh mắt của Mặc Ngân và Mặc Uyên đều cùng chuyển hướng về phía Mặc Hàn Y từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng không nói gì: “Y Nhi, có một số chuyện, người khác nói rõ trước, nhưng muội…”
Mặc Hàn Y cũng mặc váy dài màu đen, khí chất vốn thanh nhã như hoa cúc được tộc y tôn lên, ngược lại thêm phần lạnh lùng và cao quý. Đặc biệt, khi nàng ngước đôi mắt long lanh như sóng mênh mang lên, khiến cho hai nam nhân đối diện càng thêm xót xa vì nàng gấp bội.
“Lục ca, cửu ca, thực ra dù hai người không nói, Hàn Y cũng đã có chuẩn bị tâm lý rồi. Ta không để ý những chuyện này, các huynh không cần phải bối rối như vậy. Nếu đã là chuyện lớn của gia tộc thì cứ đợi đến khi phụ thân về rồi tuyên bố luôn một lượt cũng không muộn. Các ca ca yên tâm đi, ra sẽ không có bất cứ gánh nặng gì trong lòng đâu. Chỉ là… Hương Quân muội ấy… thật sự sẽ không bao giờ quay về nữa sao?”
Hai huynh đệ trước nay đều biết, Hàn Y là người thân thiết, lương thiện nhất. Nhưng bọn họ không ngờ, muội muội ngốc này của bọn họ lại lo lắng cho người đã sớm bị Mặc gia xóa tên hơn cả tương lai của chính bản thân mình. Sắc mặt hai người lập tức trở nên có phần khó coi.
“Hàn Y, Mặc Hương Quân đã chết từ lâu rồi, vĩnh viễn không thể nào quay về được nữa. Bất kể nàng ta là Hồng Mị Nhi cũng vậy, mà là Mặc Hương Quân cũng thế, từ khoảnh khắc nàng ta bị đuổi khỏi gia môn thì đã không còn bất cứ quan hệ gì với Mặc gia chúng ta nữa rồi.”
Câu trả lời như vậy là rất chính thức. Từ sau khi đảo Thạch Đầu chìm xuống, Mặc Ngân không biết mình đã lặp lại bao nhiêu lần rồi. Nhưng mỗi lần nhắc tới đều có tâm tình khác nhau. Tỷ như Mặc Hàn Y trước mặt giờ đây, hắn thật sự không muốn làm tổn thương đến nàng ta.
“Ta biết, từ nhỏ hai người đã lớn lên bên nhau, tình cảm rất sâu đậm. Nhưng Hàn Y à, muội phải biết Hồng Mị Nhi và người sau lưng nàng ta đã làm những gì. Tình cảnh bi thảm của đại lục Tứ Phương đó, muội nhìn thấy rồi mà lẽ nào không căm hận sao? Lần này, nếu đảo Thạch Đầu không bị phá hủy, muội có biết điều chờ đợi Long đế quốc sẽ là gì không?”
“Lục ca, những chuyện này Hàn Y đều biết. Hàn Y chỉ muốn biết, muội ấy… rốt cuộc đã chết hay chưa.”
“Cả hòn đảo đều bị nổ tung rồi chìm nghỉm, muội thấy nàng ta còn có khả năng sống sót hay không?”
Mặc Hàn Y im lặng, gương mặt xinh đẹp nhu hòa trở nên u ám, cuối cùng bất lực thở dài một hơi: “Vâng, Hàn Y biết rồi. Nếu không còn chuyện gì khác nữa thì Hàn Y lui xuống đây.”
Nhìn theo Mặc Hàn Y rời đi, Mặc Uyên vẫn luôn đứng bên cạnh với thái độ bàng quan lại có chút đau lòng cho muội muội này của hắn.
“Tại sao huynh không nói với muội ấy là Hương Quân có lẽ vẫn còn sống?”
“Còn sống? Mặc Uyên, não đệ bị úng nước à? Làm sao Mặc Hương Quân có thể còn sống được? Đệ thấy với tính cách của Diên Nhi, muội ấy sẽ thả Hương Quân ra lần nữa sao? Cho dù nàng ta còn sống thì có khác gì đã chết đâu? Tóm lại, dấu vết trên đại lục đế quốc của Mặc Hương Quân đã bị xóa sạch triệt để rồi. Đệ nói xem sao.”
Mặc Uyên nghẹn họng, nhưng lại không đáp lời được. Bởi vì, hắn ta hiểu rõ tính cách của Linh Diên. Tính tình dù có thù nhỏ cũng phải báo như thế, sao có thể dễ dàng tha cho người có liên quan đến Long Khôn, đến Hồng Tà được?
Được rồi, xem như hắn ta nhiều chuyện!
“Khởi bẩm lục thiếu gia, cửu thiếu gia, đội quân Hắc Hằng dẫn đi đã trở về rồi ạ.”
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của quản gia Hắc bá. Mặc Uyên chấn động tinh thần, liền đứng phắt dậy.
“Tốt quá rồi, bọn họ trở về rồi.”
Trên con đường lớn bên ngoài dinh thự Mặc gia, một đội quân nhìn có vẻ khiêm tốn đang chậm rãi di chuyển. Đây là lần đầu Linh Diên và Công Tử Diễn ngồi xe ngựa chính thức đi vào gia tộc Mặc gia, sự hiếu kỳ về nơi này không hề thua kém với sự hiếu kỳ về thân thế của bọn họ.
Nơi đây gần như cứ cách mười bước lại có một trạm gác, trên mỗi trạm gác có một thị vệ của gia tộc, mặc tộc phục Mặc gia đồng nhất. Trên lá cờ tung bay có viết chữ Mặc đầy bá khí và uy phong. Vẻ mặt ai nấy đều chăm chú căng chặt, vô cùng nghiêm nghị.
Quan sát qua một lượt, bất ngờ, thực lực của bọn họ đều đã đạt tới trên mức bạch giai. Phát hiện này khiến Linh Diên rất kinh ngạc, không ngờ một thủ vệ nhỏ bé mà cũng có thực lực cỡ này. Vậy thì trong Mặc gia sẽ có bao nhiêu cao thủ đây?
“Sao còn có cả thảm đỏ thế kia? Tổ chức thế này có phải là hơi lớn quá rồi không?”
Linh Diên nhìn từng hàng thủ vệ gia tộc uy phong lẫm liệt, cờ xí tung bay, còn có thảm đỏ đầy phô trương kia, nàng chợt cảm thấy áp lực như núi, không khỏi nhìn về phía Công Tử Diễn từ đầu đến cuối vẫn luôn không nói gì.
“Aiya tỷ à, tỷ nói một câu đi chứ. Tỷ nói xem các ca ca rốt cuộc là có ý gì.”
Theo khoảng cách giữa xe ngựa và thảm đỏ càng lúc càng gần, trái tim Linh Diên cũng đập thình thịch liên hồi.
Thân thế che giấu mười mấy năm, lẽ nào hôm nay sẽ được công bố trước toàn thiên hạ sao?
“Mau nhìn kìa, các ca ca đến rồi.” Rất nhanh, mọi người trong Mặc gia lấy Mặc Ngân, Mặc Uyên làm đầu, mặc tộc phục Mặc gia thống nhất, sắc mặt nghiêm cẩn, nhịp bước đồng đều đi về phía phần đuôi của thảm đỏ.
Cùng lúc đó, xe ngựa cũng không ngừng đi tới gần hơn. Không biết có phải là đã tính toán thời gian rồi hay không, khi xe ngựa dừng ở đuôi thảm đỏ thì nhóm người bên Mặc Ngân cũng vừa khéo tới nơi.
Sau khi xe dừng hẳn, Mặc Ngân, Mặc Uyên cùng lúc bước lên phía trước một bước, hướng về phía xe ngựa mà cất giọng hô lên:
“Mặc Ngân (Mặc Uyên) của Mặc gia ở đây cung kính chờ đợi hai vị khách quý, xin mời hai vị cô nương xuống xe cẩn thận, theo tại hạ về nhà.”
Linh Diên và Công Tử Diễn nhanh chóng trao đổi ánh mắt trong xe. Thông minh như bọn họ, làm sao lại không nghe ra ý tứ lộ ra trong lời nói của Mặc Ngân chứ?
Đặc biệt là câu “về nhà” kia, gần như là thoáng chốc đã làm cho nước mắt bọn họ muốn tuôn trào. Nhưng bọn họ biết, hiện giờ còn chưa phải thời cơ.
Cố nén sự chua xót trong tim, điều chỉnh tâm trạng xong, Công Tử Diễn từng bước xuống khỏi xe ngựa trước, sau đó quay người lại đỡ Linh Diên xuống.
Khi hai tà váy một đen một trắng đối lập rõ ràng cùng dung mạo vừa xuất hiện đã thu hút tất cả mọi người của hai tỷ muội lộ ra trước mắt người xung quanh, bọn họ đều cùng nở một nụ cười máy móc, cúi người với người Mặc gia.
“Linh Diên (Công Tử Diễn) tham kiến hai vị thiếu gia, tiểu thư, và cả các vị trưởng lão.”
Đến tận lúc này, bọn họ mới hiểu được thân phận thật sự của hai vị khách quý.
“Linh Diên cô nương? Phải chăng là vị thần y đã cứu đại lục Tứ Phương khỏi cảnh nguy nan lần này?”
“Là nàng ấy sao? Không phải tên Phượng Nguyên à? Hay là chúng ta nhớ nhầm rồi?”
Lời của đại trưởng lão vừa dứt đã lập tức có những giọng nói khác nhau khe khẽ vang lên. Mặc Uyên thấy sắc mặt đại trưởng lão đầy lúng túng, liền mỉm cười đi lên giải thích.
“Mọi người nói đều không sai. Trên thực tế, bất kể là Linh Diên hay là Phượng Nguyên, thật ra chẳng qua vẫn là một người mà thôi.”
Lời này vừa nói ra, các trưởng lão thoáng chốc đã bùng nổ: “Cửu thiếu gia, điều ngài nói là thật ư? Phượng Nguyên cô nương và Linh Diên cô nương thật sự là cùng một người à?”
“Chắc chắn rồi, cam đoan không phải là giả. Lẽ nào mọi người không chú ý đến trong hai cái tên đó đều có âm “yuan”* sao?”
(*) Diên đọc là yuān, Nguyên đọc là yuán.
Lời giải thích của Mặc Uyên lập tức khiến thân phận của Linh Diên được nâng cao lên rồi. Đồng thời, cũng có người đã nhận ra Công Tử Diễn.
“Aiya, ngươi tên là Công Tử Diễn, lẽ nào ngươi chính là thiếu thành chủ của Bất Dạ thành sao? Vị thành chủ Bất Dạ thành đã từng làm lóa mắt cả đại lục, sở hữu vô số bảo vật đó.”
“Nhưng mà thành chủ Bất Dạ thành này không phải là nam à? Sao có thể là một nữ tử được?”
…
Mắt thấy các trưởng lão lại náo loạn cả lên một cách bất cẩn như thế, Mặc Uyên lập tức đen mặt đứng ra giải thích lần nữa.
“Được rồi mọi người, cứ bắt đầu bàn tán còn không chịu thôi nữa đấy hả? Công Tử Diễn là nam hay nữ, giờ cũng đã đứng trước mặt mọi người rồi, còn cần nghi ngờ nữa à?”
Đến khi Linh Diên và Công Tử Diễn khó khăn lắm mới phá được tầng tầng vòng người vây quanh, ứng phó xong với nhóm các trưởng lão khó dây vào kia, về tới viện tử nơi Mặc Ngân ở thì đã là chuyện của một canh giờ sau rồi.
Tuy hai tỷ muội bôn ba suốt chặng đường nhưng lại không hề mệt mỏi chút nào, ngược lại, cả hai đều ngập tràn lòng hiếu kỳ chờ đợi huynh đệ Mặc Ngân mở miệng.
Hôm nay ở cửa lớn, khi họ giới thiệu thân phận của hai người, rõ ràng đã có điều còn giữ lại không nói. Vậy thì chỉ có thể nói rõ một vấn đề, e rằng thân phận của bọn họ tạm thời còn chưa công bố được.
Có điều chuyện này không quan trọng, quan trọng là bọn họ bức thiết muốn biết thân phận thực sự của hai người họ là gì.
Linh Diên cũng đã để ý tới, khi hai huynh đệ Mặc gia cùng lui về phụ giúp cho hai tỷ muội họ, không hề bao gồm cả thiếu nữ tên Mặc Hàn Y kia.
Ban đầu khi bọn họ nhìn thấy nàng còn bị giật mình một phen. Bởi vì gương mặt của nàng thật sự quá giống với Hồng Mị Nhi đang làm tội phạm lao động chuộc tội trong không gian của Linh Diên. Sau đó, liên tưởng tới truyền thuyết Mặc gia có con gái song sinh, bọn họ liền xác định được thân phận của người trước mắt.
Vì không rõ mục đích thật sự của việc hai huynh đệ Mặc Ngân gọi bọn họ về đây là gì, cho nên hai người chỉ tỏ vẻ hữu hảo mà gật đầu với Mặc Hàn Y một cái rồi lại tiếp tục giữ yên lặng.
Ước chừng một khắc sau, Mặc Ngân mới phá vỡ sự yên tĩnh, cất giọng trầm trầm nói:
“Hôm nay gọi hai muội về đây là muốn nói với hai muội một vài chuyện. Vốn dĩ những chuyện này không nên do ta thông báo, nhưng vì tình hình trước mắt của Mặc gia phức tạp, chỉ có thể để tộc trưởng tạm thời là ta thông báo cho hai muội thôi. Bởi vì thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa rồi.”
Ban đầu Linh Diên còn có phần không hiểu cái gì gọi là thời gian không còn nhiều nữa, nhưng rất nhanh, Mặc Ngân đã nói ra đáp án.
“Ta cũng không vòng vo nữa. Bây giờ, ta sẽ nói hết với các muội những gì có thể nói. Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả thân thế của Hàn Y muội nữa.”
Mặc Hàn Y từ đầu đến cuối vẫn luôn cố làm giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, lúc này lại kinh ngạc ngẩng đầu: “Thân thế của muội ư?” Hiển nhiên, nàng ta có phần không hiểu.
Mặc Ngân gật gật đầu: “Không chỉ là muội, còn cả thân thế của Mặc Hương Quân nữa.”
Mặc Hàn Y sửng sốt một hồi lâu rồi mới yếu ớt nói: “Được, muội biết rồi. Lục ca và cửu ca không cần băn khoăn đâu, có gì cứ nói là được.” Chung quy thì trước đây rất lâu nàng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Tuy chuyện ngày hôm nay xảy ra đột ngột, nhưng cũng may lúc trước không phải không có chút dấu hiệu nào. Nay đi tới bước này, dường như tất cả đều là chuyện đương nhiên vậy.
Mặc Ngân nhẹ xoa đầu nàng, nhìn nàng mà nói những lời đầy thấm thía: “Hàn Y, từ nhỏ đến lớn, bọn ta vẫn luôn yêu thương muội như muội muội. Bất kể sau này vận mệnh của các muội có xảy ra thay đổi gì, ta cũng hi vọng muội có thể giữ vững bản tâm.”
Câu này dường như đã báo trước điều gì đó vậy, khiến Hàn Y vốn còn hơi phập phồng lo sợ đã triệt để hiểu ra rồi.
“Ca, các huynh yên tâm đi, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, các huynh vẫn là ca ca ruột của Mặc Hàn Y ta, là ca ca ruột thịt!”
Hiếm thấy Mặc Hàn Y trước nay làm việc đâu ra đấy lại để lộ vẻ mặt nghịch ngợm như lúc này, thậm chí còn làm nũng với bọn họ như thật. Tuy khiến hai huynh đệ nổi hết cả da gà, nhưng ánh mắt họ nhìn về phía nàng lại càng thêm phần cưng chiều.
“Y Nhi, tại sao muội lúc nào cũng hiểu lòng người khác như vậy? Các ca ca cũng không nỡ làm tổn thương muội, nhưng có một số sự thật, từ khoảnh khắc các muội chào đời thì đã được định sẵn rồi. Hi vọng sau khi bọn ta nói ra sự thật xong, muội sẽ không hận bọn ta.”
“Hiện tại, muội có thể chắc chắn mà nói với các ca ca rằng, muội sẽ không hận các huynh. Bất kể sự thật ra sao, ta cũng sẽ không hận các huynh. Bởi vì những năm qua ta cảm thấy rất hạnh phúc. Cho dù không có cha mẹ ở bên, ta cũng thấy rất hạnh phúc. Thậm chí, ta vô cùng hoài niệm hồi còn nhỏ, khi ấy, Hương Quân vẫn…”
Nói đến đây, giọng Mặc Hàn Y có phần nghẹn ngào: “Nếu Hương Quân còn sống thì thật tốt biết bao.”
Linh Diên nhìn nàng ta thương tâm đến như vậy, có chút không đành lòng, đang định lên tiếng thì lại được Công Tử Diễn ở bên cạnh kịp thời kéo lại, còn khẽ lắc đầu với nàng. Linh Diên mím môi, cuối cùng vẫn không thể nói ra sự thật.
“Được rồi, giờ ba người các muội đi tới chỗ ba chậu nước kia rửa mặt đi.”
Theo lời Mặc Uyên dặn dò, ba tỷ muội cùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt, thậm chí Linh Diên còn hỏi với giọng không chắc chắn: “Rửa… rửa mặt? Tại sao phải rửa mặt?” Mặt bọn ta bẩn à?
Nói xong, nàng còn đưa tay lên sờ mặt Công Tử Diễn một cách vô cùng hợp cảnh: “Tỷ, tỷ mau nhìn mặt muội xem, có phải là bẩn rồi không?”
Công Tử Diễn đánh vào tay nàng, bực bội trừng mắt nhìn nàng một cái: “Đừng nghịch. Kêu muội rửa thì muội rửa đi, đâu ra lắm lời thế hả?” Nói xong, Công Tử Diễn liền đi thẳng tới trước chậu rửa, cúi đầu xuống không chút do dự, cẩn thận rửa sạch mặt mình.
Ở bên cạnh, Mặc Hàn Y cũng nghe lời mà chấp hành mệnh lệnh của Mặc Ngân. Duy chỉ có Linh Diên là nhướng mày với hai huynh đệ với ý đồ xem trò vui kia rồi mà đi tới trước chậu rửa, cẩn thận bắt đầu nghiên cứu thành phần của nước.
Kết quả thì hay rồi, không nghiên cứu thì thôi, vừa nghiên cứu đã khiến nàng giật nảy mình…