Chương 437: Đội mũ đỏ
Mặc Uyên nhún vai, vẻ mặt vô tội, “Đó là tướng công của muội, đâu phải của ta, tại sao ta không được cười? Hơn nữa là tên đó phụ muội trước, cho dù hôm nay muội không cứu hắn cũng sẽ không có ai nói gì muội, vì vậy muội không cần có gánh nặng tâm lý. Về phần tướng công thì càng đơn giản, trực tiếp hủy hôn là được, hoặc đơn giản hơn là muội hoàn toàn có thể bỏ cái tên và thân phận Linh Diên này. Dù sao sớm muộn cũng sẽ có một ngày các muội phải thay tên đổi họ, quay về làm bản thân chân chính!”
Lời Mặc Uyên nói khiến Linh Diên cuối cùng cũng tỉnh lại, “Hai người giỏi lắm, đây mà là tới cứu người hả? Rõ ràng hai người tới bỏ đá xuống giếng! Hai người không quay lại đúng không? Được, ta đi!”
Nói xong, nàng vụt phát đứng dậy, vừa định triệu hoán đại ngân long của mình, Mặc Uyên đã giữ chặt cổ tay nàng, mặc dù trên mặt đang cười nhưng hoàn toàn không giống đang đùa giỡn.
“Nha đầu, đừng ép ca dùng sức mạnh với muội. Ở nhà chúng ta từ trước đến nay đều xem lời lão đại nói như thiên lôi sai đâu đánh đó, nếu lão đại đã lên tiếng, nhất định ta phải đưa muội về. Về phần tên Vệ Giới kia, muội cảm thấy hắn là loại người để mặc cho những nữ nhân khác muốn làm gì thì làm sao?”
Linh Diên hơi sững sờ, cuối cùng cũng hơi hiểu, “Mũ đỏ mà huynh nói, không phải là từ trái nghĩa của đội mũ xanh chứ?”
“Hừm.” Mặc Uyên khẽ hừm một tiếng xem như trả lời, cả người Linh Diên không ổn lắm, ánh mắt nàng đột nhiên sắc bén, lại căng thẳng tóm chặt cánh tay của Mặc Uyên, “Nữ nhân kia, cuối cùng là ai?”
“Nàng ta là ai không quan trọng, quan trọng là bọn họ không biết muội là ai, các muội là ai, muội hiểu chưa?”
Mặc Uyên kiên nhẫn xoa huyệt Thái Dương của mình, đột nhiên cảm thấy mình còn đáng thương hơn vú em, sao cả đám đều không bớt lo vậy?
“Ta không hiểu, hôm nay huynh không nói rõ ràng ta sẽ không rời khỏi như vậy.”
“Nha đầu chết tiệt này, sao muội lại bướng bỉnh như vậy!” Mặc Uyên nghiến răng, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Linh Diên.
Đột nhiên hắn ta nhướng mày, lỗ tai hơi nhúc nhích, dường như cảm giác được lực lượng quen thuộc gì đang tới gần mình. Ngay sau đó, hắn ta đồng thời túm cổ áo hai muội muội lên, giọng điệu dồn dập nói: “Mau, hai người các muội trốn đi!”
Linh Diên đang định hỏi, Công Tử Diễn dã lập tức giữ nàng, không nói gì lắc đầu.
Linh Diên cũng biết bây giờ không phải lúc bốc đồng, tuy rằng nàng không biết xảy ra chuyện gì nhưng nhìn điệu bộ này của ca ca thì người đến không có ý tốt, nàng lập tức nắm tay Công Tử Diễn nhảy vào không gian.
Sau khi hai người vào không gian, Linh Diên vừa định mở thần thức thăm dò bên ngoài lại phát hiện bên ngoài là một mảnh trắng xóa, không nhìn thấy gì, nàng lập tức trợn tròn mắt, “Đệch, tình huống gì đây, sao ta không nhìn thấy gì hết?”
Băng Dực nhìn vẻ mặt lo lắng và bối rối của Linh Diên, lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Ca ca nhà người đã che chắn xung quanh, tất nhiên là người không nhìn thấy gì rồi!”
Che chắn? Nghĩa là sao?
Chuyện nàng có không gian chỉ có tỷ tỷ biết thôi mà!
Nghĩ tới đây, Linh Diên bất giác nhìn về phía Công Tử Diễn mặt mày thờ ơ, thoải mái nằm trên thảm cỏ: “Tỷ, chẳng lẽ bọn ca ca cũng biết hả?”
Công Tử Diễn bình tĩnh nhẹ gật đầu: “Chuyện mà ta cũng biết, cường đại như Mặc Ngân sao lại không biết?”
Linh Diên buồn bực gật đầu, “Thảo nào hai chúng ta đột nhiên biến mất huynh ấy lại không thấy lạ, thì ra là vậy. Không đúng, dưới tình huống này chẳng lẽ không truy hỏi hả? Theo ta được biết, người có không gian tùy thân cũng hiếm mà đúng không?”
Nào ngờ Công Tử Diễn lại lắc đầu, “Chuyện này ta không rõ lắm, nhưng nghe nói hình như năm đó vị tổ nãi nãi không biết bao nhiêu đời kia của chúng ta dựa vào không gian tùy thân tạo ra không ít nhẫn trữ vật và túi trữ vật, có thể xem như vật phẩm được sinh ra từ không gian. Nhưng có vài cái chỉ có thể chứa vật chết, không giống cái của muội, cả người sống cũng có thể bước vào. Hơn nữa không gian kia không biết kém hơn cái này không biết bao nhiêu lần!”
Không ngờ chủ đề này lại khơi dậy hứng thú trong Tiểu Băng Dực. Nó hưng phấn nhảy lên vai Linh Diên, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm như một chú sóc.
“Về thần khí nghịch thiên không gian này, quả thật chủ nhân không phải người duy nhất có. Thế nên có phải ca ca người quen những người có không gian khác không?”
Đúng vậy, Băng Dực là tiểu hộ pháp của không gian, tất nhiên nó hiểu kỹ về loại bàn tay vàng nghịch thiên không gian này hơn nàng.
“Thật à?”
“Tất nhiên rồi, kỳ thật sự tồn tại của không gian cũng giống như tu luyện vậy, quy luật chọn người của không gian là nhất định phải phù hợp trăm phần trăm với nó, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa mới may mắn được chọn làm chủ nhân. Điều này đã định sẵn khi một người có không gian tùy thân thì phương diện khác sẽ bị suy yếu. Người xem, người có không gian, những phương diện khác của người sẽ ít nổi bật hơn. Tỷ tỷ của người không có không gian nhưng lại được bù đắp về mặt thiên phú tu luyện. Đây cũng chính là quy luật công bằng của thế giới này.
Ngoài ra, đại lục của mọi người vẫn chưa tính là đại lục Huyền Vũ chân chính. Lúc người của đại lục Huyền Vũ ra đời sẽ mang theo dị năng các hệ, người có không gian tùy thân như người được gọi là hệ không gian. Ngoài ra còn có kim mộc thủy hỏa thổ, hệ không gian và hệ hắc ám đều là loại cực kỳ hiếm có. Đương nhiên nếu Long đế quốc có thể tiếp tục phát triển thì có lẽ cũng sẽ có một ngày như vậy.”
Nghe quân nói một buổi hơn hẳn mười năm đọc sách, lúc này Linh Diên mới phát hiện hiểu biết của bản thân thật sự quá hạn hẹp.
Nhưng nếu nhị ca nhà mình đã biết, tại sao từ trước đến nay chưa từng nhắc đến. Ngoài ra dưới cái nhìn của nàng thì không gian của nàng rất hấp dẫn, nhưng hình như nhị ca không hề thấy lạ, điều này cho thấy cái gì?
Cho thấy rõ ràng trước đó huynh ấy đã thấy dị năng giả không gian thế này rồi!
Lúc Linh Diên ở trong không gian nghĩ vẩn vơ, bên ngoài không gian, sau khi bọn muội muội biến mất, nụ cười trên mặt Mặc Uyên chợt biến mất, lạnh giọng quát lớn về một hướng: “Đi ra!”
Người nấp ở một nơi bí mật gần đó hiển nhiên không ngờ rằng mình lại bị phát hiện nhanh như vậy. Người nọ lập tức thở dài, từ từ ra khỏi tầng mây. Lúc Mặc Uyên nhìn rõ người trên giao long là ai, ánh mắt hắn ta đột nhiên thay đổi: “Hàn Y? Sao muội lại ở đây?”
Nữ tử váy trắng được gọi là Hàn Y chừng mười lăm mười sáu tuổi, ngoại hình cực kỳ đáng chú ý, mày như lông chim trả, răng trắng như vỏ sò, da trắng hơn tuyết. Lẽ ra nàng là mỹ nhân thanh khiết cao ngạo hiếm thấy, đáng tiếc ấn đường luôn xen lẫn vẻ u sầu mơ hồ, khiến cho dung mạo cũng có thêm một tầng áp lực.
So với Linh Diên linh động tự nhiên, Công Tử Diễn lạnh lùng thoát tục, khí chất của nàng lại kém hơn một bậc. Cho dù về mặt dung mạo, hai muội tử nhà mình và Hàn Y đều có ưu điểm riêng, không phân cao thấp, nhưng so với Hàn Y luôn khiến người ta cảm thấy tối tăm phiền muộn thì Mặc Uyên vẫn cảm thấy ở chung với hai muội tử nhà mình thoải mái hơn một chút.
Hàn Y cũng không ngờ rằng lại gặp Mặc Uyên ở đây, trong lúc nhất thời có chút giật mình. Nhưng nàng nhanh chóng nghĩ tới mật lệnh đến từ cấm địa, lập tức nhẹ gật đầu với Mặc Uyên: “Ta nhận được mật lệnh, kêu ta tức tốc trở về, nói là, nói là muội muội lại gây chuyện.”
Mật lệnh?
Mặc Uyên sững sờ, lập tức nghĩ đến một người, “Mật lệnh của ai?”
Hàn Y không chút nghĩ ngợi trả lời: “Lục ca đấy, nhưng ta không ngờ rằng cửu ca cũng ở đây. Tình huống bây giờ là sao?”
Mặc Uyên nghe xong liền giận mà không có chỗ trút, nhưng vướng đủ loại nguyên nhân khiến hắn ta chọn tránh nặng tìm nhẹ: “Ta cũng bị phái tới, sớm biết muội qua đây thì ta đã không tới rồi. Thật là, lần nào nhìn thấy nha đầu chết tiệt kia ta cũng buồn nôn vô cùng.”
“Mị Nhi muội ấy…”
“Mị Nhi cái gì, cái tên Hồng Mị Nhi này tục gần chết, thật không hiểu cuối cùng nha đầu chết tiệt đó nghĩ sao nữa, cái tên hay như vậy lại không cần, khăng khăng dùng cái tên này. Người Mặc gia chúng ta sắp bị nàng ta làm mất hết mặt mũi rồi!”
“Cửu ca, cuối cùng Hương Quân muội ấy đã làm gì?”
“Làm gì? Muội tự đi mà hỏi xem cuối cùng nàng ta đã làm gì.” Nói xong, hắn ta định xoay người, Hàn Y vội vàng tiến lên ngăn cản: “Cửu ca, huynh, huynh không xuống chung với ta sao?”
“Chỗ đó làm ta buồn nôn, muội xuống đi, lão đại kêu muội làm gì thì muội làm thế ấy, ta ở đây chờ muội.”
Hàn Y nghe xong lập tức cau mày, “Nhưng cửu ca, Hương Quân muội ấy, từ trước đến nay chưa từng nghe lời ta.”
“Vậy muội nói cho nàng ta biết, không được động vào nam nhân bên dưới, bắt được từ đâu thì trả lại chỗ đó cho lão tử. Nếu không, nàng ta cứ đợi lão đại tới trừng trị đi!”
Lục ca tới trừng trị?
Sắc mặt Hàn Y chợt thay đổi, lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, mặt mày nghiêm nghị gật đầu, “Được, ta sẽ xuống ngay.”
Mặc Uyên bực bội phất tay, trong lòng Hàn Y biết vì Hương Quân mà cả cửu ca cũng ghét ở chung với mình, lập tức không nhiều lời nữa, cưỡi tọa kỵ giao long của mình nhanh chóng biến mất trong tầng mây.
Mặc Uyên xoa mi tâm, sau khi gương mặt u ám dịu bớt, không khỏi nặng nề thở dài. Cuộc sống thế này chừng nào mới chấm dứt đây?
Mặc Uyên trở lại hướng nơi bọn Linh Diên vừa biến mất, gỡ bỏ cấm chế xung quanh. Linh Diên vèo một phát liền từ trong không gian nhảy ra ngoài, sau khi ra ngoài không thèm nhìn huynh trưởng nhà mình mà ngược lại nhìn xung quanh, thậm chí còn ngửi khắp nơi như chó.
Hành động này khiến Mặc Uyên có chút dở khóc dở cười, “Nha đầu, muội ngửi được gì chưa?”
“Nhị ca, tình hình thế nào rồi? Sao huynh còn dùng cả cấm chế? Vừa rồi là ai mà khiến cho huynh thần thần bí bí như vậy?”
Mặc Uyên không trả lời mà hỏi lại: “Nói tới thì ta còn chưa hỏi muội đó, lẽ nào muội cũng không có lời gì muốn giải thích hả?”
Linh Diên trợn mắt một cái thật to, “Giải thích cái gì? Còn giải thích cái gì? Huynh và đại ca cũng biết rồi, còn cần muội giải thích sao? Hừ, huynh bớt đổi chủ đề đi, mau nói cho ta biết cuối cùng là là ai vừa tới? Có phải nữ nhân hay không? Còn là một nữ nhân xinh đẹp nữa đúng không?”
Mặc Uyên buồn cười nhìn đôi mắt đen đầy nhiều chuyện của nàng, “Đúng, một nữ nhân xinh đẹp, còn đẹp hơn muội. Nhưng, nếu muội muốn nhìn thì lên đảo đi.”
“Cuối cùng là ai!”
Mặc Uyên thần bí nháy mắt mấy cái: “Muốn biết hả?”
Linh Diên gật đầu như giã tỏi, “Đương nhiên đương nhiên!”
“Vậy muội đưa cho lão tử một lọ Tục Mệnh kim đan đi!”
Linh Diên nghe xong lập tức siết chặt nắm tay nhỏ đấm về phía gương mặt quyến rũ của ca ca nhà mình, “Một lọ? Sao huynh không đi cướp luôn đi? Tỷ tỷ ta tổng cộng mới có bao nhiêu, huynh mở miệng ra đã đòi một lọ!”
“Lão tử cướp đó, thì sao? Đâu phải muội không biết đại hội Linh Vũ mỗi năm một lần của Long đế quốc sắp bắt đầu rồi, tất nhiên ca ca nhà muội phải chuẩn bị sẵn sàng. Ta thèm nhỏ dãi Tục Mệnh kim đan của muội đã lâu rồi, cho ta một lọ thì sao?”
“Còn sao nữa hả? Huynh cũng dám mở miệng sao? Da mặt huynh dày đến mức nào vậy?”
“Muội là muội tử của ta, có gì mà ta không tiện mở miệng chứ? Hơn nữa đâu phải muội chỉ có một lọ này, muội vẫn còn đúng không? Ca ca nhà muội gần như ngày nào cũng bị thương, ta dễ dàng lắm hả? Mau mau, lấy ra, chỉ cần muội lấy ra ta sẽ nói cho muội biết!”
“Phì, huynh bớt lừa ta đi, đừng tưởng ta không biết huynh có ý định gì. Bên này ta cho huynh, bên kia huynh sẽ bịa một lời nói dối lừa ta. Nhiều năm vậy rồi, cái chiêu hạ lưu này của huynh cũng không thèm thay đổi, ta thật hoài nghi tại sao mấy đại cô nương tiểu tức phụ kia lại bị thứ ngốc nghếch như huynh mê hoặc giống chưa từng thấy nam nhân vậy!”
“Nè nè nè, nha đầu kia, muội nói chuyện kiểu gì đấy? Ta là ca của muội, muội xem lời này của muội xem, có phải huynh muội ruột không vậy?”
Linh Diên nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, vô cùng ghét bỏ bĩu môi, “Quỷ mới biết có phải hay không, tên nào cũng thần thần bí bí, cái gì cũng không thể nói, đến lúc muội sẽ biết, coi chừng không cẩn thận đến cuối cùng chúng ta có phải huynh muội ruột thật không cũng chưa chắc.”
“Phì phì phì, nha đầu chết tiệt này, nói nhảm gì đấy? Nếu để đại ca nghe được, để xem huynh ấy có đánh nát mông muội hay không.”
Vừa dứt lời, đột nhiên hắn ta cảm thấy lời này không tốt với một cô nương gia, lập tức thở hồng hộc trợn tròn mắt, vỗ đầu Linh Diên một cái.
Linh Diên bất ngờ không kịp đề phòng, bị đánh trúng một cái, nàng đau tới mức rơi nước mắt, “Tỷ, tỷ ơi, hu hu, nhị ca bắt nạt ta, nhị ca đánh ta, tỷ, tỷ ơi…”
Nghe thấy tiếng khóc la thê thảm của Linh Diên, Công Tử Diễn chợt hốt hoảng, lập tức nhảy ra khỏi không gian, vừa thấy Linh Diên thật sự khóc thì lập tức mặt lạnh như sương trợn mắt nhìn Mặc Uyên, “Huynh làm muội ấy khóc hả?”
Mặc Uyên bị ánh mắt của muội tử nhà mình dọa tới mức hơi uể oải, theo bản năng giấu bàn tay gây họa ra sau lưng, cười trốn tránh: “Chuyện đó, ta thấy ở đây cũng không có việc gì của ta, chi bằng ta về trước chờ tin tức được không tam muội?”
Chương 438: Mặc Hàn Y và Mặc Hương Quân
Rõ ràng hắn ta là huynh trưởng của bọn họ, tại cái cọng lông gì mà lại cảm thấy mình giống như đệ đệ. Đặc biệt nếu vị muội muội này của hắn ta sinh lòng tàn nhẫn, cả hắn ta cũng phải mất bình tĩnh!
Hiện tại hắn ta chỉ muốn đưa hai cái đứa không bớt lo này rời khỏi đây, ngặt nỗi Linh Diên quá cố chấp, Công Tử Diễn còn chưa lên tiếng, nàng đã dùng sức lau nước mắt, làm bộ đáng thương nhìn sang: “Không được, nếu đã đến sao có thể không làm gì đã đi. Ta không đồng ý!”
Mặc Uyên hít sâu một hơi, có chút bất lực: “Muội không đồng ý cũng phải đồng ý, nơi này không nên ở lâu, ta chỉ vì tốt cho các muội, hiểu chưa?”
“Không hiểu. Cái gì cũng không chịu giải thích mà bắt ta tin hả? Nhị ca, huynh không cảm thấy lời này của huynh chẳng thuyết phục chút nào sao?”
Mắt thấy hai huynh muội lại bắt đầu tranh chấp, Công Tử Diễn xoa xoa Thái Dương, khẽ chau mày: “Dù gì cũng phải cho bọn ta một lý do, nếu không theo tính tình của Diên Nhi, chỉ sợ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.”
Mặc Uyên bị Công Tử Diễn làm nghẹn họng, môi mỏng mím thật chặt. Hắn ta nghĩ đến chuyện lần này hai muội tử chợt xuất hiện ở Long đế quốc không biết sẽ tạo thành chấn động gì. Lần trước lúc đi bọn họ dùng cấm chế, nhưng lần này là do hai người tự chạy tới…
Hai tỷ muội nhìn sắc mặt thay đổi thất thường của Mặc Uyên, âm thầm trao đổi một ánh mắt, không ai lên tiếng, ngay cả Linh Diên cũng dần dần bình tĩnh lại.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Mặc Uyên ngẩng đầu lên, trịnh trọng nhìn hai người rồi nói: “Nữ nhân bên dưới là người sư muội quái dị của Hồng Tà và Độc Quỷ, đồng thời cũng là nữ nhân của Long Khôn. Sau khi Long Khôn và sư huynh sư phụ của nàng ta đều ra đi, nàng ta dùng tư thế sét đánh không kịp bịt tai đem Độc cung ngày xưa càng phát triển lớn mạnh hơn, trở thành khối u ác tính mà đế quốc làm sao cũng không thể diệt tận gốc. Hòn đảo này chính là nơi nàng ta thường ở, trên đảo không chỉ có cơ quan trải rộng, độc vật sinh sôi, bệnh khuẩn khắp nơi, ngay cả cao thủ cũng nhiều đến mức trước nay chưa từng có, hơn nữa phần lớn đều là phi nhân loại đã được cải tạo. Ta nói vậy, hai muội đã hiểu chưa?”
Linh Diên kinh ngạc nhướng mày, “Hồng Tà vậy mà còn có sư muội sao? Tên nàng ta là gì?”
“Hồng Mị Nhi.” Mặc Uyên bĩu môi, dường như gọi tên nàng ta cũng cảm thấy là sỉ nhục bản thân.
“Nàng ta lợi hại lắm hả? Ta cảm giác hình như nàng ta đã phát hiện ra ta.”
“Đương nhiên nàng ta đã phát hiện ra muội, chung quanh đây ẩn giấu rất nhiều thế lực, nếu không phải ta cảm nhận được cách đó không xa, chỉ sợ bây giờ đã sớm xông tới rồi.”
Công Tử Diễn gật đầu, “Ca ca bày kết giới, đối phương không nhìn thấy chúng ta, nhưng không có nghĩa là bọn họ không tồn tại. Diên Nhi, ta thấy chuyện này không thể giải quyết được trong chốc lát đâu, chi bằng chúng ta tìm nơi an toàn bàn bạc kỹ hơn nhé?”
Linh Diên có chút do dự, “Nhưng… thương thế trên người Vệ Giới, lỡ như…”
Mặc Uyên nghe xong lập tức nhướng mắt, “Hắn bị trọng thương chưa chắc đã là chuyện xấu, ít nhất nữ nhân kia muốn làm nhục hắn, hắn cũng có lòng mà không có sức đúng không? Yên tâm đi, nam nhân như Vệ Giới, Hồng Mị Nhi tuyệt đối sẽ không buông tha đâu, ít nhất trước khi thương thế hắn lành lại, nàng ta sẽ không động vào hắn, bây giờ muội đang quan tâm mù quáng đấy.”
“Nói gì thì vết thương trên người hắn cũng là vì ta mới… Nếu ta thấy chết không cứu, vậy chẳng phải là…”
“Được rồi được rồi, cái gì mà vì muội nên hắn mới bị thương? Cứ nhắc mấy chuyện này có ý nghĩa không? Muội cũng không nghĩ thử bản thân đã làm bao nhiêu cho hắn, lần này cho dù không có muội, hắn cũng có thể bỏ chạy, muội đừng quên sư phụ, sư huynh đệ của hắn là ai.”
Công Tử Diễn nghe hắn ta nhắc tới đám Lăng Tễ Phong cũng có chút tò mò: “Minh vực này lợi hại lắm hả?”
Mặc Uyên hiếm khi không trêu chọc, thậm chí con ngươi cũng nháy mắt thâm thúy hơn nhiều.
“Minh vực nổi lên từ Tây Vực, bốn năm trước bọn họ không phát huy được bao nhiêu sức mạnh, ban đầu bọn ta vẫn cho rằng đó là một thế lực không đáng nhắc tới. Nhưng không ngờ rằng từ khi Minh vực chuyển đến Long đế quốc, địa bàn của bọn họ không ngừng mở rộng, khuếch trương, đó là một thế lực cực kỳ có nội tình. Tử Hạc, Lăng Tễ Phong, Lận Ngọc Đường cũng có phạm vi thế lực của mình, ngay cả Vệ Giới kia, các muội đừng xem thường hắn, hắn có thể liếc mắt đã nhận ra Diên Nhi không chỉ dựa vào cảm giác, chỉ sợ sau lưng đã sắp xếp chu đáo chặt chẽ rồi. Một người như vậy, muội cảm thấy hắn sẽ chịu bao nhiêu thiệt thòi?”
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng Linh Diên vẫn không yên, vô cùng bất an và lo lắng. Nàng không biết sao mình lại trở nên như vậy, cho dù nàng cố gắng hết sức khống chế bản thân cũng không đạt được hiệu quả mong muốn. Giờ phút này nàng mới biết nam nhân kia đã bất tri bất giác xâm nhập lục phủ ngũ tạng, cốt tủy huyết dịch của nàng. Hắn là nạn của nàng trong kiếp này, không thể nào lẩn tránh, cũng không thể nào thoát khỏi.
Nghĩ tới đây, bỗng dưng Linh Diên ngẩng đầu, nhìn Mặc Uyên chăm chú: “Ca, ta không biết trên người ta và tỷ tỷ là tương lai đáng sợ cỡ nào, nhưng huynh thật sự cảm thấy tiếp tục trốn tránh như vậy là tốt cho bọn ta sao? Nếu bọn ta cả dũng khí đối mặt với tương lai cũng không có, vậy còn nói tương lai gì nữa?”
Mặc Uyên trầm mặc, trong lòng hắn ta như có một tảng đá lớn đè ép, nặng trịch, rõ ràng có ngàn vạn câu muốn nói nhưng lời lên đến khóe môi vẫn chật vật nuốt xuống.
Sao hắn ta lại không biết làm vậy chỉ có thể bảo vệ bình an nhất thời, nhưng không bảo vệ được cả đời?
Có điều bọn họ hiện tại giống như chim non mới ra khỏi vỏ, không chịu được sóng to gió lớn, sơ sẩy một cái có thể là kết cục vạn kiếp bất phục. Nếu hắn ta để mặc bọn họ như vậy, chờ đợi hắn ta sẽ là cái gì, hắn ta không dám nghĩ tới.
Trong lúc Mặc Uyên đang vì chuyện này mà lãng phí vô số tế bào não cũng không đưa ra được quyết định, đột nhiên trong đầu vang lên giọng nói lạnh lùng vô tình của Mặc Ngân: “Để bọn nó xuống dưới đi!”
Tất cả dây thần kinh của Mặc Uyên chợt đứt phựt, hắn ta nhìn xung quanh theo bản năng, thậm chí sử dụng sức mạnh ẩn giấu của mình, nhưng hắn ta không phát hiện hơi thở của lão đại nhà mình. Điều này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ Mặc Ngân không hề ở đây, vậy hắn ở đâu?
“Không cần tìm, ta không ở quanh đây. Cứ làm theo lời ta nói, để bọn nó tự mình quyết định. Đệ cũng không cần ở lại giải quyết hậu quả, trở về đi!”
Mặc Uyên thoáng cái luống cuống, “Nhưng mà lão đại, với thực lực hiện tại của Diên Nhi, xuống đó chính là chịu chết!”
“Đó là muội ấy tự chuốc lấy, muội ấy phải trả giá cho quyết định của mình!”
Dường như Mặc Ngân đã hạ quyết tâm, bất kể Mặc Uyên nói thế nào hắn cũng không đáp lại một lời. Kết quả này khiến Mặc Uyên trong lúc nhất thời ngổn ngang cảm xúc, không nói ra được là cảm xúc gì. Hắn ta cảm thấy bất mãn vì sự liều lĩnh của Diên Nhi, nhưng cũng cảm thấy vui mừng vì sự can đảm của nàng. Hơn nữa xưa nay nàng cũng không chịu nhận sự giúp đỡ, muốn rời khỏi sự kiểm soát của gia tộc tự do phát triển, những người làm ca ca như bọn họ còn nói gì được nữa?
Có lẽ lần này chính là một cơ hội!
Cho dù trong lòng Mặc Uyên bất an thế nào, nhưng nghĩ tới kẻ địch mà tương lai bọn họ phải cùng đối mặt, hắn ta liền vô thức chọn trầm mặc.
Nếu ngay cả nhân vật như Hồng Mị Nhi mà hai tỷ muội cũng không xử lý được, vậy còn đối đầu với đại ma vương cuối cùng thế nào được nữa?
Nghĩ tới đây, Mặc Uyên lập tức bỏ cấm chế xung quanh. Trong nháy mắt hơi thở lọt ra ngoài, hắn ta lập tức cưỡi tọa kỵ của mình, nhìn xoáy vào hai tỷ muội rồi biến thành một luồng sáng xanh, biến mất trước mặt bọn họ.
Đối với sự thay đổi đột ngột này, Linh Diên và Công Tử Diễn có chút không kịp phản ứng. Thế này là sao? Ban nãy còn khá tốt mà, sao nói đi là đi rồi?
“Các ca ca muốn để mặc chúng ta rồi. Diên Nhi, tiếp theo phải dựa vào chính chúng ta thôi.”
Sau khi hơi thở của bọn họ lọt ra ngoài, Công Tử Diễn cảm giác được rõ ràng xung quanh mình có vô số uy áp của cao thủ đang tới gần.
Linh Diên biến sắc, lập tức bày tư thế ứng phó. Nên tới vẫn sẽ tới, bọn họ bế quan nhiều năm như vậy không phải là để có thể làm một trận súng thật đạn thật thế này hay sao?
Các ca ca thật sự nghĩ thông rồi ư?
“Thấy rồi, thấy rồi, quả nhiên lão đại nói không sai, bọn họ không có cơ hội trốn. Mau, dùng đội hình chữ khẩu bọc đánh bọn họ bên trong. Lão tử muốn xem thử là tên ngốc nào, thiên đường ở đó không đi, nhất quyết phải vào địa ngục của chúng ta!”
Rất nhanh, dâm thú đến từ bốn phương tám hướng nhanh chóng bao vây bọn họ. Bên trên dâm thú có cánh đều là cao thủ tử cấp trở lên, đối với hai thiếu nữ đột ngột xuất hiện trong khu vực cấm của hòn đảo, rõ ràng đối phương cũng hơi kinh ngạc.
“Lão đại, sao lại là hai ả nữ nhân? Chật chậc, dáng vẻ cũng không tệ, lần này đám thú chúng ta có nguồn năng lượng rồi. Ha ha ha, đúng là đưa tới tận cửa!”
“Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, rõ ràng vừa nãy ta cảm giác được xung quanh đây có uy áp của cường giả nhưng thoáng chốc đã biến mất. Không ổn, vô cùng không ổn! Từng người các ngươi cảnh giác cho lão tử, tuyệt đối đừng để bị hai nữ nhân này lừa!”
“Chẳng lẽ thiếu nữ cưỡi ngân long theo lời cung chủ là bọn họ? Nhưng không đúng, rõ ràng là một người, ở đây lại có hai, còn là phượng hoàng thất thải nữa. Chẳng lẽ chúng ta tìm lộn người?”
Linh Diên nhìn người biến dị liên tục lại gần bọn họ, hai người theo bản năng tựa lưng vào nhau, đồng thời tụ sức mạnh trên người đến đan điền, chuẩn bị tùy thời xuất kích.
Lúc này hai người hiển nhiên không biết từng hành động của mình đã sớm rơi vào mắt hai huynh đệ Mặc Ngân và Mặc Uyên quanh quẩn cách đó chừng năm mươi dặm.
“Ca, nhất định phải làm thế sao?”
Sau khi Mặc Uyên rời khỏi Linh Diên chẳng bao lâu đã cảm ứng được vị trí của ca ca nhà mình, lập tức chạy như bay tới.
Trong tấm gương phản chiếu giữa không trung, Linh Diên và Công Tử Diễn đang đánh nhau với kẻ địch. So với Công Tử Diễn thoải mái ứng phó, rõ ràng Linh Diên có chút vất vả, thậm chí thỉnh thoảng động tác còn cứng ngắc trước nay chưa từng có. Cũng may nha đầu kia phản ứng nhanh nhẹn, hơn nữa sở học cực kỳ lộn xộn, đặc biệt là am hiểu cận chiến, ngược lại cũng cho mình cơ hội chạy thoát. Tới tới lui lui, dần dần nàng cũng ứng phó thành thạo.
Trên hình ảnh trong gương, vầng sáng màu xanh và đen mực bao quanh lấy hai tỷ muội trong ánh sáng trắng tím, nhìn từ xa giống như đom đóm lúc lên lúc xuống, khi thì thân mật không khoảng cách, khi lại như kẻ thù. Bên ngoài tấm kính, vẻ mặt của hai huynh đệ cũng chênh lệch khá lớn. So với cái mặt đơ vạn năm không thay đổi của Mặc Ngân, vẻ mặt của Mặc Uyên lại đặc sắc hơn nhiều. Đương nhiên, xuất hiện nhiều nhất chính là sốt ruột và lo lắng.
“Bọn nó muốn làm thì để cho bọn nó làm!”
“Nhưng như vậy chẳng phải cách lúc bại lộ không còn xa sao?”
“Nếu cả một bước này bọn nó cũng không bước ra được, còn nói tương lai gì nữa?”
Mặc Uyên nghẹn họng, rõ ràng là không thể nào phản đối lời ca ca mình nói, nhưng lòng của hắn ta vẫn không kìm được lo lắng.
Đuôi mắt Mặc Ngân khẽ cong, tiện tay gạt bỏ cảnh tượng giữa không trung, xoay người định rời khỏi, Mặc Uyên lập tức kéo hắn lại: “Ca, huynh không được đi, ít nhiều gì cũng phải đợi bọn nó bình an chứ?”
Mặc Ngân quay đầu lại, thờ ơ nhìn hắn ta, cho đến khi người nào đó sởn hết gai ốc, cộng thêm áp lực thở hổn hển mới đành phải buông ra.
Mặc Ngân bỏ đi, đi không chút lưu luyến, nhưng Mặc Uyên biết không phải lòng hắn tàn nhẫn. Nếu lòng hắn thật sự lạnh lùng như đá thì đã không xuất hiện ở đây, lại càng không mở kính.
“Rõ ràng lo muốn chết còn muốn giả bộ lạnh lùng, huynh sống như vậy có mệt hay không?”
Mặc Uyên nhìn xoáy vào hướng hai tỷ muội đang đánh nhau, thở dài nặng nề, “Mà thôi mà thôi, lão mụ tử như ta có lẽ cũng nên lùi về sau rồi. Các muội tử, hai muội nhất định phải, tuyệt đối phải chịu đựng được đó!”
Tiếng đánh nhau kịch liệt giữa không trung hiển nhiên thu hút sự chú ý của người trên hòn đảo, trong đó tất nhiên bao gồm Mạnh Linh. Đáng tiếc bọn họ cách đây quá xa, nàng ta không thể thấy rõ mặt, nhưng cũng nhìn ra được là mười người biến dị đang bao vây tấn công hai người. Vậy thì hai người kia chắc hẳn là kẻ xâm nhập mà cung chủ nói lúc trước nhỉ? Linh Diên ư?
Cùng lúc đó, bên kia hòn đảo, Hồng Mị Nhi không có lòng dạ đi nhìn trận chiến trên trời. Nàng ta nhìn dáng người màu trắng đứng cách đó không xa, ấn đường nhíu chặt tới mức con muỗi bay tới cũng có thể kẹp chết.
Giọng nói không kiên nhẫn của nàng ta còn xen lẫn cảm xúc tiêu cực, “Sao tỷ lại tới nữa? Có phiền không vậy?”
“Hương Quân…”
“Đừng gọi ta là Hương Quân, ta đã nói với tỷ bao nhiêu lần rồi? Ta là Hồng Mị Nhi, không phải Mặc Hương Quân, tỷ có thôi đi không? Tỷ muốn làm gì Hồng Mị Nhi ta có cản trở không? Tại sao ta làm gì tỷ cũng thấy ngứa mắt, cũng muốn chen một chân vào vậy? Tỷ như vậy chỉ khiến ta cảm thấy chán ghét mà thôi, cuối cùng tỷ có hiểu hay không?”
“Ta không hiểu, ta chỉ biết muội không thể tiếp tục chấp mê bất ngộ như vậy nữa! Bất kể muội là Hương Quân hay là Mị Nhi, muội cũng là muội muội của ta. Muội có thể hận ta, cũng có thể giận ta, nhưng ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc muội tiếp tục như vậy!”
Mặc Hàn Y thương tiếc nhìn người muội muội giống mình tới tám phần phía đối diện, trong mắt là vô số bất đắc dĩ và tiếc hận.
Chương 439: Nhan Nhi, cẩn thận
Mặc Hương Quân, à chính là Hồng Mị Nhi nghe thấy lời ấy chẳng những không cảm kích mà lại càng mất kiên nhẫn với Mặc Hàn Y.
“Ha ha, Mặc? Từ bốn năm trước ta đã bị trục xuất khỏi gia môn, cái họ này bây giờ có dính dáng chút xíu nào với ta? Ta không dính dáng tới nữa, các ngươi cũng đừng lấy cái gọi là dòng họ để tẩy não ta. Thức thời thì mau đi đi, nói không chừng nể tình tỷ là tỷ tỷ ruột thịt cùng mẹ với ta, ta tha cho tỷ lần này không mời mà tới!”
“Mị Nhi, muội, muội tội gì phải vậy chứ?”
“Tội gì? Mặc Hàn Y, tỷ nói ta tội gì? Ta cũng muốn biết, nhưng tỷ không cảm thấy bây giờ nói tới chuyện này đã muộn rồi sao?”
Dường như Hồng Mị Nhi nhớ tới bốn năm trước, nhớ tới nam nhân hại cả đời nàng ta. Không phải trong lòng nàng ta chưa từng oán hận, chưa từng hối hận, nhưng khi tộc trưởng Mặc gia không chút do dự đuổi nàng ra khỏi gia môn, nàng ta đã thay đổi.
Bốn năm qua nàng ta chẳng phân biệt ngày đêm nghiên cứu tài nguyên do sư phụ và sư huynh để lại, chủ động tiếp nhận tổ chức Long Khôn để lại, cuối cùng là vì sao?
Còn không phải là vì một ngày nào đó nàng ta không cần nhìn sắc mặt của Mặc gia nữa, không cần chịu đựng khinh thường và châm chọc của người khác nữa hay sao?
Bây giờ bốn năm trôi qua, Hồng Mị Nhi nàng ta như được sống lại, đã có thế lực và thực lực của mình, mặc dù không thể sánh vai với Mặc gia cường đại nhưng cũng không phải kẻ mà bất cứ ai cũng có thể dồn vào chỗ chết.
Người ngày xưa mỗi lần gặp nàng ta đều chán ghét tránh né như gặp phải ruồi, bây giờ thì sao?
Ha ha, có ai là không kiêng dè nàng ta vài phần?
Hồng Mị Nhi siết thật chặt nắm đấm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người tỷ tỷ đồng bào của mình. Kinh nghiệm nhiều năm nói cho nàng ta biết chỉ khi cầm chặt thứ nên cầm mới có thể khiến người xem thường mình nếm phải kết cục hối hận. Bây giờ nàng ta còn chưa trả thù ở quy mô lớn mà bọn họ đã không thể ngồi yên rồi ư?
Ha ha, nàng ta muốn xem xem cuối cùng vị tỷ tỷ lần nào cũng không mời mà đến này muốn làm gì!
“Nói đi, không việc gì thì không lên điện tam bảo, tỷ tới làm gì?”
Hồng Mị Nhi không muốn nói tới những chuyện lúc trước quá nhiều, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, làm sớm xong sớm. Có lẽ đối với người khác nàng ta có thể xuống tay, nhưng Mặc Hàn Y này, nàng ta có thể mặt mày hung tợn với nàng, có thể xỉ vả khinh thường nàng, nhưng không thể tổn thương nàng. Bởi vì nàng là người duy nhất sau khi tai tiếng của Long Khôn và Hồng Tà nổ ra vẫn đối xử với nàng ta trước sau như một. Tuy rằng Hồng Mị Nhi không muốn tổn thương nàng nhưng cũng không muốn vì nàng mà thay đổi trạng thái hiện tại của mình.
Mặc Hàn Y không ngại lời nói gay gắt của nàng ta, dưới cái nhìn của nàng, mỗi lần nàng có thể an toàn tiến vào đảo Thạch Đầu rồi an toàn rời khỏi đã đủ để chứng minh người muội muội này của nàng không phải xấu tới tận xương. Ít nhất, nàng ta vẫn còn một chút lương tri.
“Nghe nói muội bắt một người, Vệ Giới đúng không?”
Hồng Mị Nhi hơi sửng sốt, đôi môi đỏ mọng lập tức nhoẻn rộng, “Nghe nói? Tỷ nghe ai nói? Từ trước tới nay tỷ tỷ không có hứng thú với nam nhân, vậy mà có thể vì một nam nhân chạy tới mảnh đất nhỏ của ta. Ha ha, sao nào? Tỷ có quan hệ gì với nam nhân này?”
Đối với sự châm chọc và khiêu khích của Hồng Mị Nhi, Mặc Hàn Y đã sớm chẳng còn bất ngờ: “Muội không thể động vào người này.”
Hồng Mị Nhi nở nụ cười, chỉ là nụ cười kia nhìn thế nào cũng khiến người ta sợ nổi da gà: “Ta không thể động vào? Có phải tỷ tỷ đang nói đùa với ta không, sao ta lại không được động vào người này?”
“Hắn là nhân tài hiếm có ở đại lục Tứ Phương, là đối tượng tương lai đế quốc muốn bồi dưỡng. Cho dù là đế quốc hay là gia tộc cũng đều có lợi…”
“Ha ha, gia tộc? Tỷ tỷ tốt của ta ơi, tỷ có biết mình đang nói gì không? Nếu là bốn năm trước có lẽ ta sẽ có chỗ cố kỵ, nhưng bây giờ tỷ kêu ta làm chuyện gì cũng phải cân nhắc lợi ích của gia tộc, có thể sao? Còn nữa, khỏi phải nói, ta để ý người này cuối cùng được coi trọng cỡ nào ư? Ta chỉ biết người này giết sư huynh ta, hắn là kẻ thù của Hồng Mị Nhi ta. Có câu ‘Kẻ thù gặp nhau đỏ mặt tía tai’, Hồng Mị Nhi ta có thể không nổi giận với hắn, nhưng nếu hắn muốn bình an rời khỏi đảo Thạch Đầu của ta, chỉ e… không dễ dàng như vậy!”
“Vậy muội muốn thế nào?”
“Ta muốn thế nào có liên quan gì tới tỷ? Tỷ tỷ, nể tình mấy năm qua tỷ tốt với ta, ta có thể gọi tỷ một tiếng tỷ tỷ, nhưng như vậy không có nghĩa tỷ có thể tùy ý can thiệp vào chuyện của ta. Ta làm thế nào là chuyện của ta, không dính dáng chút xíu nào với tỷ. Tương tự, ta mặc kệ tỷ nghe lời ai mà tới, tỷ tới từ đâu thì chạy về chỗ đó đi. Sau này, giữa chúng ta tốt nhất duy trì khoảng cách không xa không gần cho thỏa đáng!”
Dứt lời, Hồng Mị Nhi định phất tay áo rời khỏi. Mặc Hàn Y thấy thế, trong mắt lập tức hiện lên một chút bất đắc dĩ và vô cùng lo lắng: “Mị Nhi, muội, muội cần gì phải vậy chứ? Cho dù muội không để ý tới gia tộc, không muốn để ý tới ta, vậy phụ thân và mẫu thân thì sao, phụ thân và mẫu thân mà muội cũng không quan tâm ư?”
Hồng Mị Nhi đi được vài bước bỗng nhiên dừng chân, trên gương mặt diễm lệ lập tức dần hiện lên chút do dự, có thể thấy “phụ thân và mẫu thân” trong miệng Mặc Hàn Y vẫn chiếm vị trí tương đối cao trong lòng Hồng Mị Nhi.
Thấy thế, đôi mắt Mặc Hàn Y sáng ngời, nàng vội vã tiến lên một bước giữ chặt nàng ta, “Mị Nhi, năm đó phụ thân và mẫu thân tốt với muội thế nào, gia đình chúng ta hạnh phúc bao nhiêu, chỉ cần muội bằng lòng, chúng ta vẫn có thể trở lại như lúc ban đầu. Qua nhiều năm như vậy, muội biết tất cả cố gắng của Mặc gia là gì cái gì hơn bất kỳ ai. Chuyện năm đó thật sự không thể trách gia tộc, bất kỳ một gia tộc nào vào giờ phút như vậy cũng đều chọn bỏ nhỏ vì lớn. Muội cũng không nghĩ xem nếu gia tộc thật sự đuổi tận giết tuyệt, muội còn có ngày hôm nay sao?”
Hồng Mị Nhi cười khinh, nhưng không nói lời nào, Mặc Hàn Y thấy thế bất giác nói thêm vài câu: “Bây giờ phụ thân và mẫu thân vẫn bị giày vò trong nước sôi lửa bỏng, chúng ta làm con cái chẳng lẽ không nên làm gì đó cho bọn họ hay sao?”
Nghe đến đây, kiên nhẫn của Hồng Mị Nhi đã dần dần dùng hết, nàng ta ra sức gạt tay Mặc Hàn Y, trên dung nhan quyến rũ tràn đầy xem thường và đùa cợt.
“Mặc gia các người ở Long đế quốc là tồn tại cường đại cỡ nào? Cứu vớt một gia tộc sao lại cần một con kiến nho nhỏ như ta? Mặc Hàn Y, tỷ quá coi trọng ta rồi, ta không ngốc đến mức bị những lời này của tỷ thuyết phục. Về phần phụ thân và mẫu thân, từ lúc các người trục xuất ta khỏi gia tộc cũng đã không còn bất kỳ quan hệ gì với ta rồi. Có Mặc Ngân, có hàng trăm hàng ngàn cao thủ của Mặc gia, sao còn cần tới một kẻ không quan trọng như ta? Vì vậy tỷ vẫn nên tỉnh lại đi”
“Mị Nhi, muội hãy nghe ta nói, muội không thể giữ Vệ Giới, người này không đơn giản như muội nghĩ đâu. Giữ hắn lại sẽ gây họa, sẽ rước lấy tai bay vạ gió cho muội đấy, muội mau tỉnh lại đi!”
Mặc cho nàng gào thét thế nào, Hồng Mị Nhi vẫn chỉ lưu lại cho nàng một bóng lưng dần dần biến mất, cho đến khi không còn nhìn thấy gì cả.
“Mặc tiểu thư, mời!” Chẳng biết từ lúc nào, từ chỗ tối dần dần hiện ra hai bóng đen.
Mặc Hàn Y nhìn mạch máu lồi ra trên mặt bọn họ, còn có gương mặt gần như không nhìn ra tướng mạo ban đầu, thương xót nói: “Các ngươi thích mình như vậy sao?”
Hai người biến dị kia hơi sững sờ, dường như không ngờ rằng có người sẽ hỏi bọn họ vấn đề này. Đúng vậy, chính là người, bởi vì theo bọn họ thấy, mình đã không thể được gọi là nhân loại bình thường nữa rồi.
Vì vậy sau khi Mặc Hàn Y hỏi vậy, đầu tiên hai người khẽ giật mình, sau đó mặt không thay đổi làm tư thế mời với nàng: “Mặc tiểu thư, mời!”
Đối với vấn đề nàng đưa ra, bọn họ chọn mặc kệ.
Không phải bọn họ không muốn trả lời, mà là không biết trả lời thế nào. Nếu thời gian có thể quay lại, có lẽ bọn họ sẽ có lựa chọn nào khác, nhưng bây giờ cho dù có nói thì làm được gì đây? Bọn họ có thể khôi phục như lúc ban đầu sao?
Ha ha, đó là nằm mơ!
Mặc Hàn Y nhìn xoáy vào hướng Hồng Mị Nhi rời khỏi, rơi vào đường cùng, chỉ có thể chọn rời khỏi.
Không ngờ lúc ra khỏi đảo lại nhìn thấy giữa không trung đang diễn ra một trận chiến kịch liệt, mà đối tượng những người biến dị kia vây đánh rõ ràng là hai thiếu nữ một trắng một đen bình thường. Nàng theo bản năng muốn đi về phía bọn họ, lại bị người biến dị bên cạnh chắn đường.
“Mặc tiểu thư, đây không phải chuyện người có thể quản được, người vẫn nên mau chóng rời khỏi đây đi!”
Mặc Hàn Y không để ý tới gã, ngược lại đưa mắt nhìn về phía không trung, bởi vì nàng có thể cảm giác được thể lực của hai thiếu nữ đã có chút cạn kiệt. Đặc biệt là thực lực của thiếu nữ áo đen trong người biến dị cao thủ nhiều như mây kia căn bản không đủ nhìn. Nếu không có thiếu nữ áo trắng thực lực mặc giai, chỉ sợ hiện tại hai người bọn họ đã xong đời rồi.
“Bọn họ là ai?”
Người biến dị do dự một lát rồi mới trả lời, “Nghe nói là người của đại lục Tứ Phương.” Những chuyện khác lại không nhiều lời.
Chỉ là một tin tức như vậy đã đủ để giải thích rất nhiều vấn đề.
Xem ra bọn họ tới cứu Vệ Giới, có thể cùng tới nơi này, không đơn giản!
Trong lúc Mặc Hàn Y đăm chiêu, Linh Diên giữa không trung chợt chịu một kích mãnh liệt của cao thủ bạch giai phía đối phương. Công Tử Diễn bị ba cao thủ bạch giai bao vây, căn bản không thể thoát ra cứu được.
Trong tiếng hét thảm thiết của nàng, Linh Diên chỉ cảm thấy ngực mình như bị lửa cháy bừng bừng thiêu đốt, đau không thở đổi. Sau khi tê liệt bị đánh bay, giống như con chim đã gãy cánh, nặng nề rơi xuống dưới.
Một con tiểu ngân long từ trong linh hải của nàng nhảy ra, cố nâng chủ nhân của mình, nhưng theo linh khí không ngừng tiết ra ngoài, tiểu ngân long nhanh chóng không chống đỡ nổi, từ từ biến mất.
Mắt thấy Linh Diên sắp rơi xuống biển rộng đầy độc vật biến dị, Mặc Hàn Y luôn thờ ơ lạnh nhạt lập tức dùng tư thế sát đánh không kịp che tai phi thân nhảy lên, tay áo trắng vững vàng cuốn lấy eo Linh Diên, kéo một cái, Linh Diên đã bay về phía Mặc Hàn Y.
Hai người biến dị bên cạnh hiển nhiên không ngờ rằng nàng sẽ ra tay, đến khi bọn họ muốn ngăn cản thì Linh Diên đã bị kéo vào ngực Mặc Hàn Y.
“Mặc cô nương, người này, người không thể cứu, đây là người cung chủ muốn.” Người biến dị thử tiến lên kéo Linh Diên ra, bị Mặc Hàn Y không nóng không lạnh ngăn cản: “Người muội ấy muốn là người ta muốn bảo vệ, quay về nói cho muội ấy biết, muội ấy không thể động vào người này.”
Vừa rồi rõ ràng nàng nghe thấy tiếng gọi “Diên Nhi”, mà người này lại đến từ đại lục Tứ Phương, nữ nhân này không phải là nữ nhân của Vệ Giới sao?
Phượng vương phi biến mất vào bốn năm trước.
Sau khi đáp xuống, Linh Diên loạng choạng một cái rồi ngã khụy xuống đất, sau đó “phụt” một tiếng phun ra một ngụm lớn máu tươi.
“Ngươi sao rồi?” Mặc Hàn Y không để ý tới người biến dị đang khó xử, ân cần cúi đầu xem xét thương thế của Linh Diên.
Nhưng lại bị Linh Diên lòng đề phòng rất nặng nhẹ nhàng ngăn lại, “Cảm, cảm ơn, không, không cần, làm phiền.”
Nàng muốn chống người ngồi dậy, không biết sao tay run dữ dội, linh khí tiết ra ngoài đến mức có thể khiến nàng bất tỉnh bất kỳ lúc nào. Trong lúc đầu óc nàng trống rỗng, thở hổn hển không ra hơi, bỗng dưng Tiểu Băng Dực hóa thành một luồng sáng trắng xuất hiện trên mặt Linh Diên.
Lúc người khác còn chưa kịp nhìn rõ nó là cái gì, nó đã nhanh chóng cầm linh đan diệu dược trong tay nhét vào miệng chủ tử nhà mình. Linh Diên theo bản năng há mồm, hấp thu, đan dược vào miệng tan ra căn bản không cần nàng nuốt đã hòa tan trong miệng nàng.
Thấy Linh Diên nuốt dược hoàn, tiểu gia hỏa đứng trước mặt nàng như bao che cho con, vẻ mặt đề phòng và căm tức nhìn người xung quanh. Bộ dạng cẩn thận từng chút kia khiến tất cả mọi người kể cả Mặc Hàn Y đều ngây ra.
Tiểu Băng Dực không phải linh thú, vì vậy không cần dựa vào linh khí để sống. Giống như bây giờ, giá trị linh khí của Linh Diên thấp tới dưới giới hạn, các linh thú khác đều bị cưỡng chế ở lại thức hải, duy chỉ có nó còn có thể tùy ý ra vào.
Nó đã cẩn thận kiểm tra mạch đập của Linh Diên, tuy yếu ớt nhưng vẫn có một nguồn lực lượng vô danh bảo vệ đan điền của nàng không bị tổn thương. Theo tình huống của chủ nhân hiện tại, chỉ cần không có ngoại lực thì tạm thời nàng không chết được, nhưng đối phương thật sự có thể cho nàng thời gian tự chữa trị sao?
Tiểu Băng Dực cảm thấy rất nguy hiểm, vì vậy trước đó nó buộc phải gánh vác trách nhiệm linh thú nên có, đồng thời trong lòng nó cũng tự trách mãnh liệt. Chủ tử nhà mình thật sự quá yếu, như vậy không ổn, vừa tới đế quốc đã chịu trọng thương như vậy, sau này phải làm thế nào đây!
“Nhan Nhi, cẩn thận!”
Công Tử Diễn trơ mắt nhìn Linh Diên rơi xuống đất mà không làm được gì, sốt ruột không đề phòng đã chịu một cú kịch liệt của đối phương. Cũng may nội tình của nàng ấy thâm hậu, không vì vậy mà bị thương nặng, nhưng động tác kế tiếp rõ ràng không nhịp nhàng, điều này đúng lúc cho những người biến dị kia cơ hội. Ngay lúc nàng ấy bị quấn lấy dần dần thua, một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên từ phía sau vòng chiến.