Chương 431: Ngươi không có hứng thú nhưng bổn cung có
Suy nghĩ của mấy vị huynh trưởng, thân là nữ chính đương nhiên Linh Diên không biết, sau khi nàng chải đầu rửa mặt xong đi ra thì đã không thấy bóng dáng của bọn họ nữa rồi.
Nhưng mà chẳng mấy chốc nàng đã bị mấy việc khác quấn lấy.
Mỗi ngày, dược vật ở Phượng Trì sơn trang đều sinh trưởng không ngừng. Bởi vì quá nhiều chủng loại nên cũng có vô số công đoạn, mà mỗi một phần đều phải làm vô cùng chặt chẽ tỉ mẩn, đến tay Linh Diên vẫn chưa phải là bước cuối cùng.
Nàng còn cần đưa những dược vật đã được bọn họ tinh luyện tốt vào hệ thống dung hợp với nước Sinh Mệnh trong không gian mới có thể trở thành giải dược chân chính.
Mà tờ phương thuốc Linh Diên giao ra lúc trước, các vị thuốc, cách dùng, chủng loại đều không sai, nhưng có đến hơn bảy loại dược liệu không thể tìm được ở bất cứ đâu khắp đại lục Tứ Phương, ngay cả ở Long đế quốc cũng hết sức trân quý.
Như vậy, dược liệu còn mất nhiều công sức hơi cách phối dược đấy, Linh Diên có được là vì nàng có không gian trồng, thế nhưng những người kia, mặc dù lấy được phương thuốc chỉ sợ cũng chỉ có thể phát sầu.
Cho nên, nàng mới hào phóng đưa phương thuốc ra như thế, về phần có thể chế ra được hay không thì không phải là vấn đề của nàng.
Đương nhiên những nhân tố bên trong này chưa đến bước cuối cùng bọn họ sẽ không phát hiện ra được.
A, đúng rồi, còn có một bước rất quan trọng nữa, nước Sinh Mệnh của Linh Diên là độc nhất vô nhị, chỉ sợ là người bên ngoài đến nghe cũng chưa từng nghe qua. Đương nhiên, Linh Diên cũng sẽ không ngốc đến mức ghi lên đơn thuốc, cứ coi như bọn họ cuối cùng cũng tạo ra giải dược, nhưng công hiệu gì gì đó chắc chắn không thể so sánh với cái của Linh Diên
Công Tử Diễn không yên lòng: “Muội không sợ bọn họ sẽ nghiên cứu ra được thành phần bên trong dược hoàn của muội sao?”
Linh Diên cười ha ha: “Tỷ, tỷ đừng coi trọng bọn họ quá, dựa vào thực lực của bọn họ, nhiều năm như vậy rồi đến cả cọng lông cũng không nghiên cứu ra được thì sao bọn họ có thể nghiên cứu ra thành phần từ dược hoàn kia chứ? Ha ha, không phải ta xem thường bọn họ, mà là những luyện dược sư này trông thì giỏi nhưng đều là phế vật vô dụng!”
Công Tử Diễn lại không bình tĩnh như nàng: “Luyện dược sư của Long đế quốc dù sao cũng được thừa nhận bởi Công hội Luyện dược sư, bọn họ thật sự đều có thực lực, sao có thể không nghiên cứu ra được chứ, chẳng lẽ trong này còn có nguyên do khác?”
Linh Diên nghe được ẩn ý tại trong lời của Công Tử Diễn: “Chẳng lẽ ý của tỷ tỷ là bọn họ đang cố ý không nghiên cứu ra được?”
Công Tử Diễn mấp máy môi, sắc mặt có chút nghiêm trọng: “Khó nói lắm, dù sao đế quốc có nhiều nhân tài và dược liệu đứng đầu, theo lý thuyết không thể là kẻ vô tích sự, ta vẫn cảm thấy sau lưng có người nào đó đang quấy rối, người đứng sau lưng Mạnh Linh rốt cuộc là ai?”
Nàng ấy cảm thấy đứng ngồi không yên, càng ngày càng nhiều nhân tố không ổn định, còn có sự hoài nghi và ngờ vực về thân thế làm cho trái tim của Công Tử Diễn cứ mãi bị treo lơ lửng.
“Ta muốn trở về…”
Linh Diên lập tức kinh ngạc: “Trở về? Về đâu? Cấm địa sao?”
“Không, không được, các ca ca còn chưa gọi chúng ta trở về, nếu chúng ta trở về không phải sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ ư? Không phải các ca ca đã nói chúng ta cho bọn họ thời gian nửa năm sao, cái này, vừa mới hơn một tháng, tỷ tỷ đã thiếu kiên nhẫn rồi hả?”
Công Tử Diễn bực bội cau mày: “Chờ đợi ở đây làm cái gì? Mỗi ngày đều bị Ngọc Ngân bám sát không buông, phiền muốn chết, trở về vừa có thể tu luyện, vừa có thể tránh khỏi những rắc rối bên ngoài, vẹn toàn đôi bên đúng không?”
“Ấy. . .” Nghe đến đó, Linh Diên lại có chút đồng tình với tỷ tỷ nhà mình. Yên bình nhiều năm như vậy đột nhiên xuất hiện một kẻ nói nhiều như Đường Tăng, cũng khó trách nàng ấy chịu không nổi nữa.
“Nếu tỷ tỷ buồn bực quá, không bằng thay ta đến nước Yến một chuyến đi, đã đưa giải dược đến nước Tư U, sắp đến phiên nước Yến rồi, đợi thêm hai ngày nữa, tỷ và Ngọc Ngân cùng đi đi? Sẵn tiện quay về xem có tìm lại được trí nhớ không.”
Công Tử Diễn phản đối theo bản năng, thậm chí còn tức giận trợn mắt nhìn muội muội nhà mình: “Biết ta thấy hắn phiền phức mà muội còn để ta đi với hắn, rốt cuộc muội theo phe ta hay theo phe hắn thế?”
Đối lập với Công Tử Diễn đang buồn phiền bực bội, Linh Diên lại rất nhàn nhã, khá là cởi mở: “Tỷ tỷ à, cũng không thể nói như vậy, tỷ ghét hắn là một chuyện, nhưng tỷ có nghĩ tới việc nếu tỷ không mau chóng giải quyết khúc mắc giữa hai người, nói không chừng hắn sẽ tiếp tục dây dưa với tỷ lâu dài không? Đến lúc đó chẳng phải càng đáng ghét hơn sao?”
Công Tử Diễn trầm mặc, nhưng nghĩ đến việc mình cùng người nọ ở chung một chỗ, trong lòng lập tức kháng cự theo bản năng, cố tình hiện tại lại không có biện pháp giải quyết tốt, còn tên kia thì bám dính lấy nàng ấy như cao da chó, còn la không phải nàng ấy thì không lấy, thật sự là muốn phiền phức bao nhiêu thì có phiền phức bấy nhiêu.
Vệ Giới thì ngược lại, bình thường hơn rất nhiều. Xem đó, một, không hề làm phiền; hai, không quấn người; ba, không nhiều lời như vậy, từ đầu đến chân là một mỹ nam an tĩnh, đâu như cái tên thần kinh Ngọc Ngân kia.
Quả thực như mắc chứng hưng cảm khiến cho nàng vừa buồn phiền, cho nàng ấy những cảm xúc tiêu cực vừa phiền lại vừa bất thường
Chung quy cũng là song sinh, vừa nhìn biểm cảm hâm mộ lại buồn bực sinh động của Công Tử Diễn, Linh Diên buồn cười nhìn nàng ấy một cái.
“Tỷ tỷ, đừng lầm tưởng về tên nào đó, hắn không phải là không muốn, mà là bây giờ hắn phải yên tĩnh chờ đợi, lần thí nghiệm này phá hoại thân thể của hắn quá mức, nội tức cực kỳ không ổn định, bằng không thì tỷ nghĩ sao hắn lại yên tĩnh như thế được?”
“Vẫn Chưa khỏe sao? Đã bao nhiêu ngày rồi, này, không phải là muội ném hắn ở đó rồi mặc kệ chứ?”
Giọng điệu Linh Diên lạnh nhạt: “Vấn đề nội tức đâu cần ta giúp, tự hắn có thể khắc phục. Những thuốc cần ta đều cho hắn uống hết rồi, còn lại cũng chỉ có thể dựa vào chính hắn…”
“Vậy muội cũng đâu thể mấy ngày liên tục không quan tâm được.”
“Ôi dào, tỷ tỷ tốt của ta, bây giờ đang nói về chuyện của tỷ sao lại nhắc đến chuyện của ta vậy? Được rồi được rồi, đừng nói nữa, ta lập tức đi xem, được rồi chứ?”
Bị tỷ tỷ nhà mình kích thích tâm lý bất công, Linh Diên không còn cách nào chỉ có thể bất đắc dĩ thu dọn đồ đạc trở về thạch thất phía sau núi, nhưng khi nàng mở thạch thất ra thì phát hiện người vốn dĩ phải nằm trên giường đá, lại… Không thấy đâu?
“Đi rồi hả? Hứ, cái tên này, đi cũng không nói một tiếng, làm hại lão nương phải đi một chuyến uổng công, thiệt là!”
Linh Diên dậm chân một cái, tiện tay cất hết bình bình lọ lọ vào trong không gian, định dung hợp hết dược vật còn sót lại ở Minh Nguyệt lâu, không cần phải trở lại thạch thất nữa.
Vệ Giới đi rồi sao?
Thật sự đã đi nhưng cũng không phải không chào đã đi, mà là tạm thời bị người khác gọi nên mới đi, người này không phải ai khác mà chính là sư huynh của hắn, Lăng Tễ Phong.
Sau khi nhận được tín hiệu, Vệ Giới cưỡi Phượng Mị đi chỉ mất hơn non nửa tiếng đã đến khu rừng núi hoang vu bên ngoài Phượng Trì sơn trang.
“Nhị sư huynh, sao huynh lại tới đây?”
Lăng Tễ Phong mặc bộ trường bào màu xanh lam, mắt khép hờ, lười biếng nằm trên cành cây, nghe tiếng của Vệ Giới, không nhanh không chậm mở mắt ra: “Chậc chậc, vui đến quên cả trời đất rồi à, lâu như vậy cũng không biết viết thư cho bọn ta, đệ không biết sư phụ rất lo lắng cho đệ sao?”
Vệ Giới nghe xong thấy thế trên gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Thật có lỗi, mấy ngày nay bận quá, không nghĩ tới.”
Nhận ra giọng nói của hắn hơi run rẩy, Lăng Tễ Phong nhướng mày, lập tức nhảy từ trên cành cây xuống đi gần tới nhìn cẩn thận: “Đệ bị thương à?”
Nói xong, hắn ta không nói gì lập tức bắt mạch cho hắn, sau khi thăm dò một chút, lông mày của hắn ta xoắn lại thành một cái bánh quai chẻo: “Tại sao vậy? Bừa bãi lộn xộn, đấu đá lung tung, nếu không phải nội lực của đệ cường hãn thì không biết linh lực của đệ đã tiết ra ngoài đến mức nào rồi.”
“Xảy ra chút ngoài ý muốn thôi, không thể khống chế được nên mới biến thành bộ dạng như giờ, nhưng cũng may đã tốt hơn nhiều rồi, tiếp theo chỉ cần tĩnh dưỡng là có thể vận công được.”
“Cái gì mà đã tốt hơn, bộ dạng này của đệ thực sự không thể tệ hơn được nữa rồi, chỉ một mình đệ thì khi nào mới có thể khống chế nổi? Nương tử thần y của đệ đâu rồi, sao lại mặc kệ đệ thế này?”
Lăng Tễ Phong tức giận trừng mắt với hắn, Vệ Giới lại lập tức cắt lời hắn: “Được rồi, không phải ta cũng không gặp vấn đề lớn gì sao? Đúng rồi, có cái gì ăn không, ta đói…”
“Đệch, có phải lòng dạ nữ nhân kia có phải quá ác độc rồi không, thậm chí đến cả cơm cũng không đệ ăn à?”
“Không phải là nàng không cho ta ăn mà là do tự ta không muốn ăn, mấy ngày nay không phải ta đang bế quan điều khí sao?”
“Ha ha, đệ còn bảo vệ cho nàng à, chờ đến một ngày nàng bán đệ đi, đệ còn có thể giúp nàng đếm tiền đấy!”
Tuy rằng lời nói ra đầy oán giận, nhưng nhìn thấy hắn như vậy Lăng Tễ Phong cũng không đành lòng, hắn ta lập tức đứng dậy, nhìn hồ nước dưới núi: “Đệ đợi đấy, ta đi bắt mấy con cá cho đệ.”
Vệ Giới vô lực nhẹ gật đầu với hắn ta rồi ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại, tiếp tục điều khí.
Gần đây thân thể vô cùng suy yếu, mệt mỏi, khiến hắn thật sự cũng không có tâm trạng nghĩ đến cái khác, cũng không rảnh lo tới mấy thứ khác. Dù Linh Diên quan trọng với hắn hơn nữa thì ở cửa khẩu này hắn cũng không thể không dừng lại. Bởi vì thân thể thật sự đã tê đến mức không thể tệ hơn được nữa.
Nhưng lúc này hắn hoàn toàn không biết nguy hiểm đang tới gần, lúc đó, một con dâm thú bay giữa không trung đang chở đi một vị đang nữ tử váy đỏ quyến rũ, nàng ta nhìn hắn từ trên cao.
“Chậc chậc, thật không ngờ, ở nơi đến phân chim cũng không có mà lại có một nam nhân cực phẩm thế này.”
“Chủ nhân, hơi thở của hắn yếu quá, cảm giác sắp chết rồi…”
“Tên ngu nhà người, chẳng qua hơi thở của hắn chỉ không ổn định thôi, yếu chỗ nào? Không hiểu cũng đừng có giả bộ hiểu, chỉ số thông minh của các ngươi là bao nhiêu chứ? Bớt ở đây khoe khoang đi!”
Bị nữ tử váy đỏ dạy dỗ như vậy, dâm thú bên dưới thức thời ngậm miệng, nữ tử váy đỏ nhìn bốn phía, phát hiện bên cạnh nam nhân này không có ai nữa, lập tức huýt sáo: “Đi, bắt nam nhân này về cho ta, không được phép làm hắn bị thương, lão nương muốn hắn còn sống!”
“Thế nhưng chủ nhân, chúng ta còn phải chạy tới Phượng Trì sơn trang, không phải người định…”
“Con khốn kia, chờ lão nương quay về rồi chỉnh đốn cũng không muộn, khó khăn lắm mới gặp được một nam nhân cực phẩm không thể bỏ lỡ vậy được, mau lên, mang nam nhân này về cho ta!”
Nhận mệnh lệnh của nàng ta, hơn mười dâm thú không dám hó hé gì nữa, lập tức lao xuống phía Vệ Giới như bay.
Vệ Giới đang nhắm mắt dưỡng thần, bởi vì lực lượng của toàn thân đều tập trung ở đan điền thế nên cảm giác với xung quanh của hắn bị hạ xuống cực thấp, chờ đến khi hắn nhận ra mối nguy hiểm thì đã bị những dâm thú tướng mạo xấu xí này vây quanh rồi.
Ánh mắt của hắn đột nhiên vô cùng sắc bén, như một thanh lợi kiếm đâm thẳng về phía nữ tử váy đỏ đang bay giữa không trung.
Hiển nhiên nữ tử váy đỏ cảm thấy vô cùng hứng thú với hắn, thấy hắn nhìn nàng ta, dung nhan xinh đẹp lập tức nở một nụ cười quyến rũ tự cho là có thể mê đảo chúng sinh.
“Ngươi rất không tệ, có nguyện ý đi theo bổn cung không?”
Con mắt màu đen tịch mịch của Vệ Giới khẽ chớp, muốn rút lực lượng trên người ra khỏi đan điền, thế nhưng sau khi cảm nhận được năng lượng bị tắt nghẽn trên người, động tác của hắn cứng đờ, gương mặt anh tuấn đầy vẻ ảo não.
Chết tiệt, vậy mà hắn lại tự đặt mình vào tình cảnh thế này. Còn đụng phải đối thủ khó giải quyết như thế, chỉ sợ lần này khó có thể an toàn rút lui.
Sư huynh đâu rồi, tên Lăng Tễ Phong đáng chết này, thời khắc mấu chốt thì hắn ta như xe bị tuột xích, cuối cùng có phải là huynh đệ tốt hay không đấy?
Quả nhiên, trông chờ vào hắn ta còn không bằng tự dựa vào chính mình.
“Này, nói ngươi đấy, cung chủ nhà chúng ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi tên là gì?”
Không nghe vệ Giới trả lời, nữ tử váy đỏ giữa không trung chau mày. Vừa nhìn thấy nàng ta lộ ra vẻ mặt này, đám dâm thú hiểu rằng chủ tử đang rất không vui, lập tức nhấc chân đá Vệ Giới một cước, thử thu hút sự chú ý của hắn.
“Không có hứng thú.” Vệ Giới từ từ ngước mắt, lạnh lùng liếc nữ nhân rồi nhắm mắt lại.
Hồng Mị Nhi chưa từng bị nam nhân xem nhẹ như thế, huống hồ tên nam nhân này còn đến từ hạ giới, nàng ta cũng không chê năng lực của hắn yếu kém bạc nhược mà hắn lại dám lộ ra vẻ mặt như thế trước mặt nàng.
Nam nhân đáng chết này, rốt cuộc hắn có ý gì?
Hồng Mị Nhi nổi giận, gương mặt xinh đẹp bỗng nở một nụ cười khát máu: “Ngươi không có hứng thú nhưng bổn cung lại rất hứng thú, người đâu, trói tên nam nhân không biết tốt xấu này lại cho bản cung!”
Đôi mắt Vệ Giới đột nhiên mở ra, phóng ra một cỗ áp lực mạnh mẽ về phía Hồng Mị Nhi: “Ngươi dám!”
Không ngờ sau khi Hồng Mị Nhi cảm nhận được sức mạnh của hắn, chẳng những không có chút sợ hãi nào mà nụ cười trên mặt lại càng thêm rộ.
“Ngươi thật sự rất mạnh, quả nhiên bổn cung không nhìn lầm ngươi, như vậy mới hay chứ. Mấy người các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Trói lại!”
Chương 432: Chẳng lẽ bọn họ muốn…?
Đã nói đến mức đó nhưng nữ nhân này chẳng những không định rút lui lại còn càng lấn tới thêm, còn dám trói hắn!
Khắp đại lục Tứ Phương ai không biết Vệ Giới hắn, ai dám trêu Vệ Giới hắn cơ chứ?
Nhưng nữ nhân này không đặt hắn vào mắt thì thôi đi, vậy hắn từ trong đáy mắt của nữ nhân xinh đẹp này hắn còn nhìn thấy được ý nghĩ dâm tà mà chỉ có những gã bỉ ổi mới có, phát hiện này làm chuông cảnh giác trong đầu Vệ Giới vang lên inh ỏi.
Lại nhìn mười mấy dâm thú vây xung quanh hắn rõ ràng không giống từng xuất hiện ở đại lục Tứ Phương cho lắm, còn có trang phục của nữ nhân này, lực lượng như có như không do đám dâm thú phát ra làm tâm trạng của hắn chìm xuống đáy cốc trong nháy mắt.
Hiển nhiên, nữ nhân này đến từ Long đế quốc, không phải là người đại lục chính thống.
Ánh mắt nàng nhìn hắn quá dơ bẩn, đầy tính cướp bóc.
Vệ Giới cắn răng, đang định sử dụng lực lượng toàn thân để liều mạng, đột nhiên một tia sáng đỏ bắn về phía hắn. Ánh sáng chói mắt ép hắn phải nheo mắt lại, nhưng trong nháy mắt đó, hắn cảm giác sức mạnh toàn thân đều bị đông cứng.
“Đáng chết!” Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, lại nhận được nụ cười khẽ của nữ tử váy đỏ: “Nội tức của ngươi bây giờ rất bất ổn, nhất định không thể tùy tiện ra tay nha, nếu không, một thân công lực của ngươi sẽ phải phế đi toàn bộ đấy, nghe lời đi, đi theo bổn cung có thịt ăn. Khách sáo với khách của ta một chút, trói lại!”
Vệ Giới hoàn toàn không thấy rõ nữ tử này ra tay thế nào đã cảm giác sức mạnh toàn thân bị cấm chế, trơ mắt nhìn những con dâm thú trói hắn lại rồi ném về phía trước có nữ tử váy đỏ đã chờ sẵn.
Nữ tử váy đỏ nhìn thấy tín hiệu lập tức phi người bay lên, vững vàng đỡ được hắn trong không trung. Mùi son phấn xộc vào mũi khiến Vệ Giới hắt hơi mấy cái liền tại chỗ.
Nữ tử áo đỏ nghiêng mặt, cười như không cười nhìn hắn một cái, tiện tay đặt hắn lên lưng dâm thú, lúc này ưỡn bộ ngực đáng kiêu ngạo bước qua.
Vệ Giới cảm nhận được nữ nhân sau lưng tới gần, theo bản năng muốn nghiêng về phía trước, nhưng nữ nhân lại từ sau lưng đưa tay tới ôm hắn vào lòng.
Thân thể Vệ Giới cứng đờ, giãy giụa muốn nhích về phía trước, không ngờ hắn càng giãy dụa, nữ nhân ôm càng chặt, cuối cùng gần như cả khuôn mặt dán lên vai của hắn. Hành động này khiến Vệ Giới cảm thấy cả người không ổn, gương mặt tuấn tú bỗng chốc đen như đáy nồi: “Buông tay!”
Hồng Mị Nhi không thèm để ý đến tiếng hắn gào lên, ra lệnh cho dâm thú một câu, dâm thú đám lập tức cất cánh bay lên giữa không trung.
Vệ Giới đang ngửa ra trước theo quán tính ngửa ra sau, vừa khéo cho hồng y nữ tử cơ hội quang minh chính đại sàm sỡ hắn, ôm hắn tới chặt khít. Người nào đó tức giận đến mức tế bào toàn thân đều đang sôi trào, cố tình sức mạnh lại bị cấm chế, hắn muốn động cũng không thể động được, chỉ có thể mở to đôi mắt tịch mịch lạnh lẽo, giận không thể giải phóng sự bất mãn của mình.
Mà nử tử phía sau hắn đương nhiên không phải nữ nhân bình thường, da mặt dày như thế, nội tâm mạnh mẽ, quả thực hắn mới thấy lần đầu.
Nàng ôm hắn thì thôi, dựa đầu vào hắn cũng thôi đi, đáng hận còn ghê tởm hơn là áp mặt lên trên vai của hắn, thổi gió vào tai hắn.
Con mẹ nó chứ, nếu không phải sức mạnh của hắn bị kìm hãm, hắn thật sự muốn băm nữ nhân này thành tám khúc mới có thể giải mối hận trong lòng.
Dâm thú bay cũng không quá nhanh, sau khi vọt lên trước một đoạn thì bay rất ổn định. Vệ Giới ngồi ở trên lưng của nó, liếc mắt lập tức thấy được Phượng Trì sơn trang ngay dưới chân. Hắn thử di chuyển thân thể của mình, dù té xuống ngã đến bán sống bán chết cũng không muốn ở lại với nữ nhân biến thái bên cạnh.
Không ngờ nữ nhân này đã nhìn thấu tâm tư của hắn, giọng nói mềm mại quyến rũ vang lên: “Bổn cung khuyên ngươi tâm tư không nên có vẫn nên mau chặt đứt đi, nếu không bổn cung cũng không dám hứa chắc sẽ làm gì với Phượng Trì sơn trang này đâu!”
Thân thể Vệ Giới cứng đờ, cắn răng bất động, có trời mới biết trong lòng của hắn đang chịu đựng bao nhiêu dày vò.
Sống hai mươi ba năm, không, thêm cả thời gian hắn sống là Vệ Lan, hắn cũng là người hơn ba mươi tuổi rồi, bây giờ lại bị nữ nhân xấp xỉ bằng Linh Diên bắt đi, điều này làm cho đường đường một Chiến vương như hắn sao có thể không tức thổ huyết?
Lúc này trong lòng không biết đã mắng tên sao chổi kêu hắn ra đây bao nhiêu lần.
“Hắt xì!” Vừa hay tên nam nhân bị hắn căm giận lúc này lại đang xắn tay áo, ống quần, đứng ở dưới nước suối trong để bắt cá cho hắn, bởi vì dòng suối cách đó hơi xa, mà hắn ta còn đặt hết sự chú ý vào trong dòng suối, vì vậy Lăng Tễ Phong vốn dĩ cũng không biết thằng nhóc xui xẻo nào đó đã bị người khác bắt đi.
Thương thay sau khi hắn liên tục hắt xì mấy cái cuối cùng cũng nhận ra được có gì đó không bình thường: ” Không phải bị cảm lạnh rồi chứ? Nhiệt độ của nước suối này thật sự cũng hơi thấp…” Cúi đầu liếc ba bốn con cá bắt được trong thùng nước: “Chắc nhiêu đây cũng đủ cho đệ ấy ăn rồi nhỉ?”
Lăng Tễ Phong suy nghĩ một chút, rồi dừng việc săn bắt, phi người về hướng Vệ Giới.
Nhưng khi hắn quay lai, phát hiện ra chỗ đó sớm đã không còn một bóng người, lơ mơ không hiểu.
“Chuyện này là sao đây? Không phải đói bụng kêu ta đi tìm đồ sao? Sao nói đi là đi rồi chứ? Thiệt là, còn chưa nói được câu nào sao tiểu tử thối này lại trở về gấp gáp vậy chứ?”
Nói xong, mặt hắn ta đầy oán niệm quẳng thùng nước nặng nề trong tay xuống. Nhưng khi hắn ngồi xuống tảng đá mà Vệ Giới đã ngồi chờ, mũi hít hít theo bản năng, cái hít vô tình này lại làm cả người hắn ta thấy không ổn: “Kỳ quái, sao hình như ngửi thấy có một mùi hương, mùi hương của tang thi!”
Hắn ta lại đi vòng vòng xung quanh, bóp bóp mũi: “Không, không đúng, mùi thối này không giống mùi của tang thi, tùy rằng mùi hương không còn nhiều nhưng rõ ràng không phải trên người bình thường…”
Nghĩ tới đây, hắn ta chợt vỗ đùi: “Ặc, không thể nào? Chẳng lẽ tiểu tử thúi kia đã xảy ra chuyện rồi?”
Mi tâm Lăng Tễ Phong nhảy dựng lên, sắc mặt thoáng trở nên nghiêm trọng, vội vàng triệu hồi báo Dạ Nhận của mình: “Nhanh, A Dạ, nhanh, dẫn ta quay về Phượng Trì sơn trang, ta muốn xác nhận tiểu tử kia có trở về hay không!”
Tốc độ của báo Dạ Nhận cực nhanh, lập tức hóa thành một luồng ánh sáng màu vàng rồi biến mất trong địa hình phức tạp của núi rừng.
Linh Diên đang ở Minh Nguyệt lâu một mình cách phòng nhỏ lợi dụng lửa của của Bạch Tra dung hợp các vị thuốc trong dược đỉnh, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa kịch liệt, dọa nàng kêu to một tiếng, lập tức mất hứng nhíu mày: “Ai vậy, ta đang bận rồi, không có việc gì chớ quấy rầy!”
“Diên Nhi, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi,muội ra đây nhanh lên!” Linh Diên nhíu mày, là giọng nói của đại ca sao? Chuyện gì đây chứ?
Nhìn các vị thuốc đang dung hợp trong dược đỉnh, Linh Diên lại không thể cứ bỏ một lò thuốc tốt như vậy được, lập tức gọi Hắc Thuần và tiểu Băng Dực ra.
“Hai người các ngươi giúp ta canh chừng, dù thế nào cũng không được để nó bốc hơi hết, một khắc sau đổ dược hoàn trong ống nghiệm số vào, hiểu chưa?”
Hắc Thuần gật đầu: “Người mau đi đi, nghe giọng như thật sự gặp chuyện không may đấy.”
Lúc này Linh Diên mới yên lòng, tùy tiện vỗ vỗ bàn tay của mình, không ngờ vừa mở cửa đã có nhiều người chạy vào.
Người đi sau Tô Ngu trông khá quen, hình như đã từng gặp ở đâu rồi.
Nàng lập tức dùng ánh mắt thăm dò nhìn Tô Ngu: “Đại ca, chuyện này là thế nào đây? Ta đang tiến hành công đoạn mấu chốt đấy!”
“Nguyên Nhi, ta hỏi muội, muội có gặp Vệ Giới không?”
Vệ Giới?
Linh Diên nhíu mày: “Hơn một canh giờ trước ta đi tìm hắn, hắn đã đi rồi, làm sao vậy?”
Lăng Tễ Phong nghe thấy thế, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, hắn ta nhanh chóng duỗi tay túm bả vai Linh Diên: “Ta hỏi ngươi, hắn vẫn chưa quay lại sao?”
Linh Diên liếc nhìn Lăng Tễ Phong bên cạnh. Kỳ lạ, người này sao lại quen mắt như vậy, rốt cuộc đã từng gặp ở đâu?
“Không, vài ngày rồi ta không gặp hắn, không phải hắn đi rồi sao?”
Lăng Tễ Phong thầm kêu một tiếng không ổn, Tô Ngu và Linh Diên hiển nhiên nhận ra có điều bất thường: “Làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Ta là sư huynh của hắn, hắn vừa mới đi gặp ta, sau đó hắn nói hắn đói bụng, ta liền xuống núi bắt cá cho hắn, nhưng lúc trở về, phát hiện không thấy hắn nữa rồi, ta nghĩ hắn quay về rồi nên đuổi theo tới đây… Nhưng nhìn bây giờ thì rõ ràng hắn chưa có trở về, vậy hắn đã đi đâu chứ? Trên người hắn còn đang bị nội thương nghiêm trọng, bây giờ vốn tay trói gà không chặt, phải làm sao mới ổn đây?”
Linh Diên cuối cùng cũng nghe hiểu được ý tứ trong lời hắn ta nói: “Ngươi nói là hắn vừa mới đi ra ngoài là đi gặp ngươi sao? Ngươi là sư huynh của hắn?”
A, đúng rồi, cuối cùng nàng cũng nhớ ra, hình như trước khi nàng qua đời, gia hỏa này nhìn giống như, đại khái hình như đã từng gặp qua ở gần lãnh cung, hình như còn là người Lăng gia.
“Đúng, ta là sư huynh của hắn, nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện này đi, ta vừa mới quay lại chỗ hắn đợi, còn ngửi thấy được một mùi hương giống của tang thi mà lại không phải tang thi, mới đầu ta cho rằng cảm giác của ta bị sai, hiện tại xem ra tám phần là lão tam đã xảy ra chuyện rồi!”
Linh Diên hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức nói với Tô Ngu: “Đại ca, huynh lập tức phái người đi chung quanh đây điều tra một chút, xem xem có chuyện gì đặc biệt xảy ra hay không, còn ngươi, lập tức dẫn ta đến chỗ các ngươi vừa mới ở xem.”
Sau khi Linh Diên chạy ra ngoài, đột nhiên quay trở lại đi, ôm Hắc Thuần trong lòng, đi theo Lăng Tễ Phong chạy như điên đến chỗ Vệ Giới ngồi đợi lúc trước.
Sau khi Hắc Thuần tỉ mỉ đánh hơi, nó hoàn toàn chắc chắn nhảy lên bả vai Linh Diên, mặt không thay đổi nói: “Nơi đây mới vừa có đại khái hơn mười con dâm thú, chắc chắn Vệ Giới bị bọn chúng bắt đi rồi. Ừ, đúng rồi, trong không khí còn lưu lại mùi vị son phấn của nữ nhân nữa!”
Linh Diên kinh ngạc nhướng mày: “Dâm thú? Nữ nhân? Đây là tổ hợp quỷ dị gì vậy? Tại sao bọn họ lại bắt Vệ Giới đi?”
“Ngươi mau gọi Bạch Tra lên, có lẽ còn có thể lần theo mùi…”
Linh Diên liếc Lăng Tễ Phong đang cuống quýt xoay mòng mòng bên cạnh, không khỏi trừng mắt liếc hắn ta một cái: “Có lời gì không thể nói ở Phượng Trì sơn trang chứ? Sao phải gọi người ra ngoài? Gọi thì cứ gọi đi sao ngươi còn dám để mặc hắn ở nơi này, nếu hắn xảy ra chuyện gì, xem ta trừng trị ngươi như thế nào!”
Lăng Tễ Phong: …
“Không phải, đệ muội à, chuyện này không phải chỉ do ta mà? Y thuật của ngươi tốt như vậy sao lại để đệ ấy bị nội thương nặng thế? Nếu không phải đệ ấy bị nội thương nghiêm trọng thì làm gì đến mức không rảnh ăn cơm, đến mức bị đói bụng? Nếu đệ ấy không bị đói bụng ta thì ta có cần phải không kịp nói chuyện gì đã đi tìm đồ cho đệ ấy ăn không?”
“Hừ, ngươi gọi ai đệ muội? Lăng Tễ Phong ngươi hay lắm, không ngờ nói một hồi rồi ngươi lại đổ hết trách nhiệm lên trên người ta đúng không?”
“Không phải, sao có thể như vậy, đệ muội à, ngươi đừng cho là ta không biết, chuyện Linh Diên chính là Phượng Nguyên, Phượng Nguyên chính là Linh Diên bọn ta đã biết từ sớm rồi, cái này, ngươi không cần phủ nhận, phủ nhận cũng vô dụng, ngươi và lão tam đã bái đường rồi, là vợ chồng, bây giờ hắn xảy ra chuyện, ngươi cũng không thể mặc kệ!”
“Câm miệng, ta có nói với ngươi ta sẽ mặc kệ sao? Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đuổi theo đi, ta lập tức tìm tọa kỵ!”
Lăng Tễ Phong cạn lời giật giật khóe miệng: “Đuổi theo? Ta cũng rất muốn đuổi theo nhưng con báo của ta chỉ chạy dưới mặt đất, mùi ở phía trên trời, ngươi nói thử ta đuổi theo như nào chứ?”
Linh Diên bỗng dưng nghiêng đầu nhìn Hắc Thuần: “Bọn họ đi hướng nào?”
Hắc Thuần bỗng dưng nhảy xuống địa hình rừng núi phức tạp, sau khi nhảy nhót lung tung mấy lần thì chỉ hướng phương Bắc, Linh Diên quay phắt đầu lại, trừng mắt nhìn Lăng Tễ Phong: “Ngươi điếc sao? Còn không nhanh lên?”
Lăng Tễ Phong nuốt nước miếng một cái, có chút hoài nghi liếc nhìn Hắc Thuần trên vai Linh Diên: “Cái này, cái này đáng tin không? Sao cái mũi của con mèo của ngươi còn nhạy bén hơn cả con báo của ta được?”
“Mèo của ta không phải mèo con thông thường, nó rất nhạy cảm với mùi vị, đặc biệt là mùi vị của độc dược, ngươi đừng quên đám dâm thú này cũng là bệnh độc, đương nhiên nó có thể dễ dàng đoán ra được!”
Để lại những lời này, Linh Diên không muốn nói nhảm với hắn ta nữa, nhảy mấy cái đã trốn vào trong núi rừng, nhanh chóng chạy thẳng xuống núi, vừa chạy vừa gọi to Bạch Tra.
“Chủ nhân, dược của người!”
“Đến lúc nào rồi còn quan tâm đến mấy thứ thuốc kia, ngươi nhanh chóng ra đây cho ta, bây giờ chúng ta phải đi tìm người, Tiểu Băng Dực ngươi cũng ra đây!”
Lúc Linh Diên chạy đến cửa sơn trang, Bạch Tra chở Tiểu Băng Dực cũng đã nhảy ra, đám người Tô Ngu nhìn thấy Linh Diên lập tức xông tới: “Chuyện gì xảy ra vậy, đang yên đang lành sao lại bị tập kích chứ?”
“Cũng không biết bây giờ là tình hình gì, ta dẫn người đi xem trước, các ca ca ở đây phải cẩn thận một chút, dâm thú đột nhiên xuất hiện, điều này rất bất thường.”
Xung quanh Phượng Trì sơn trang ngoài tang thi ra thì cũng không có dâm thú qua lại, tuy nhiên lại không hiểu sao có mười mấy con xuất hiện ở trong rừng, còn bắt Vệ Giới đi, cái này không phù hợp với quỹ đạo hoạt động trước giờ của chúng.
Vệ Giới là nam, nếu dâm thú nhìn thấy thì sẽ không bắt đi mà phải lập tức cắn xé mới đúng, hắn cũng không phải nữ, bắt đi thì có ích lợi gì?
Chẳng lẽ bọn hắn còn muốn chơi gay?
Nghĩ tới đây, não bộ của Linh Diên đầy ắp hình ảnh của Vệ Giới bị dâm thú… lập tức cười phá lên.
Ha ha, xin hãy tha thứ cho nàng lần này khẩu vị nặng, thật sự là, tình huống hôm nay rất khó để người ta không hiểu nhầm nha!
Chương 433: Đảo Thạch Đầu thần bí
A, sao nàng lại quên mất, người mang Vệ Giới đi còn có cả một nữ nhân chứ?
Chẳng lẽ nữ nhân đó coi trọng Vệ Giới ư?
Nhưng vì sao nữ nhân đó lại ở cùng với dâm thú? Là tù binh của chúng nó? Hay là chủ nhân của chúng nó?
Linh Diên nhăn mày lại, lập tức nói với Hắc Thuần nói: “Ngươi có thể cảm nhận được thực lực của đối phương không?”
Hắc Thuần trợn trắng mắt: “Đương nhiên… là không thể!”
“Thôi được rồi, là do ta đã đánh giá ngươi quá cao.” Linh Diên thất vọng thở dài, lập tức leo lên lưng Bạch Tra: “Chuyện này không thể chậm trễ thêm nữa, chúng ta mau chóng đuổi theo!”
Bạch Tra bay lên giữa không trung, râu rồng lập tức khua khắp bốn phía, nhanh chóng xác định ra một hướng, vèo một cái đã hóa thành một luồng sáng trắng đuổi theo.
Lăng Tễ Phong không nhanh bằng động tác của Linh Diên, nhưng lại xuất phát trước nàng, chỉ biết là đi về phía Bắc, nhưng lại không biết địa điểm cụ thể, cho nên hắn ta chỉ có thể không ngừng quan sát không trung. Không ngờ hắn ta hì hục chạy mất cả nửa ngày trời, ngân long của Linh Diên lại bay vèo qua một phát.
Hại hắn ta gào xé giọng ở dưới cũng không thể gọi người lại, cuối cùng mặt mày thất bại tát lên trán linh sủng nhà mình một cái: “Đúng thật là, sao ngươi lại không có cánh chứ?”
Dạ nhận báo uất ức trong lòng: “Thế sao chủ nhân không đi mà ký khế ước với một con phi hành thú đi?”
Bắt một con báo như nó bay lên trời, thế mà hắn ta cũng nói được.
“Đó là do gia rất coi trọng ngươi, ngươi không biết à!” Lăng Tễ Phong tức giận trừng mắt liếc con báo nhà mình một cái, cũng không có tinh lực tiếp tục nói mấy lời nhảm nhí, tập trung toàn lực chú ý quan sát động tĩnh trên không, hy vọng chạy theo được một lộ tuyến chính xác.
Bất luận là tốc độ hay năng lực thì ngân long cũng là vương giả trong Long tộc, các chủng loại phi hành thú khác hoàn toàn không sánh bằng, huống chi là nhân thú biến dị. Nguyên nhân chính là vì đám dâm thú này từng là người, trên phương diện tốc độ còn chẳng bay nhanh bằng linh sủng bình thường, nếu như không phải bọn chúng đã được cải tạo đặc biệt thì chỉ sợ sẽ còn yếu hơn.Vì vậy Linh Diên không tốn quá nhiều công sức đã đuổi kịp, từ rất xa, mắt rồngcủa Bạch Tra đã nhìn thấy đội dâm thú ở phía trước.
“Chủ nhân, ở ngay đằng trước, ta đã ngửi thấy mùi hương của Vệ Giới, có muốn giết hết luôn không?”
Linh Diên cảm thấy ngân long là mục tiêu quá lớn, lập tức để nó bay vào tầng mây thật dày, dùng tầng mây để che lấp, quan sát gần.
“Trước hết đừng gấp gáp, chúng ta xem thử xem nữ nhân này muốn làm gì đã.”
Hiện tại nàng vẫn chưa xác định được thực lực và thân phận của đối phương, tất nhiên là không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ là, cứ bám theo sau, Linh Diên lập tức cảm thấy không thích hợp, vốn dĩ bọn họ vẫn đang đi về phía Bắc, nhưng lúc đi đến Hải Thiên nhai, đối phương lại đột nhiên thay đổi lộ tuyến đi về phía Tây Nam, hơn nữa còn bay thẳng vào biển rộng, phát hiện này khiến nàng lập tức nhăn chặt mày.
“Xem ra, nữ nhân này muốn mang theo Vệ Giới tới Long đế quốc.”
Linh Diên hậm hực, tuy rằng nàng không bài xích chuyện trở về đế quốc, mà khi nàng ở trên không trung, cũng sẽ không có cấm chế nào có thể hạn chế tự do của nàng, nhưng lòng nàng vẫn tự dưng cảm thấy bất an.
Sau khi vào Long đế quốc, hướng đi của nàng ta cũng trở nên càng ngày càng quỷ dị, hơn nữa càng đi, lộ tuyến càng xa hơn, mắt thấy đi ngang qua mấy khu rừng rậm nguyên thủy khổng lồ, địa vực càng ngày càng hẻo lánh ít người lui tới, Bạch Tra lại chợt cảm nhận được thực lực của đối phương.
Lần này, Linh Diên không bình tĩnh nổi nữa, bởi vì thực lực của đối phương lại ở mặc giai.
Mặc giai, mặc giai từ cấp một đến cấp mười, chênh lệch chính là trên trời dưới đất, huống chi với cấp bậc tử giai nho nhỏ là nàng, à không, hiện tại, thậm chí nàng có dừng lại ở thanh giai, dùng thực lực như vậy để chiến đấu, còn chưa đủ cho người ta giết trong nháy mắt.
Khó trách trên đường đi nữ tử váy đỏ kia quay đầu lại tra xét vô số lần, nếu không phải Bạch Tra đủ nhạy bén, chỉ sợ hiện giờ bọn họ đã bị phát hiện rồi nhỉ?
Càng nghĩ càng thấy bất an, Linh Diên lập tức lệnh cho Bạch Tra ngừng lại.
“Không được, không thể tiếp tục bám theo với khoảng cách gần như vậy, chúng ta chờ một lát, nhỡ may bị bọn họ phát hiện, vậy sẽ mất nhiều hơn được. Đừng nói ta không cứu nổi Vệ Giới, mà ngay cả lực lượng theo dõi cũng không tìm nổi.”
Linh Diên mím môi, thay phiên thả hai con phi hành thú – Hồng Diễm và Thanh Loan ra.
“Cũng là ta suy xét không chu toàn, chưa thăm dò ra thực hư đã bay tới đây, thật sự quá sơ suất.”
“Như vậy, hai ngươi tách ra hành động, Thanh Loan xuất phát đưa tỷ tỷ về đây cho ta, Hồng Diễm lập tức trở về cấm địa, đưa đại ca ta, ừm, đừng, đổi thành nhị ca đi, đại ca nổi bật quá, ta sợ bị loá mắt, vẫn là nhị ca nhìn qua khá là bình dân.”
Sau khi Thanh Loan và Hồng Diễm nhận được mệnh lệnh thì đập cánh bay đi luôn, Linh Diên suy nghĩ một chút, để Bạch Tra cẩn thận bám theo sau.
Lần này cố ý duy trì khoảng cách thật xa một, ít nhất cũng phải hai dặm, đối phương trong tầm mắt của nàng cũng chỉ là một chấm đen, nàng chỉ cần hướng đi cơ bản chính xác là được, cứ đi như vậy khoảng hơn hai canh giờ, ngay khi mặt trời xuống núi, đối phương cuối cùng cũng có xu thế dừng lại.
Nhưng khi Linh Diên tìm được hòn đảo nhỏ kia, sau khi thấy rõ cảnh vật xung quanh thì dung nhan thanh lệ lập tức biến đổi.
Hắc Thuần thoáng cái nhảy ra khỏi thức hải của nàng: “Khí độc quá dày đặc, ta còn cảm nhận được một luồng lực lượng kỳ lạ ngay trong vùng biển ở gần đây. Hải vực này không đơn giản, các ngươi nhìn màu nước biển kìa, càng tới gần hải đảo, màu nước càng đậm, càng cách xa lại càng bình thường.”
Đương nhiên Linh Diên cũng thấy được điểm đặc biệt rõ rệt này, nhưng mà điều làm nàng cảm thấy hứng thú nhất không phải mấy cái đó, mà là phong cảnh trên hải đảo. Khác với các loại cây tươi tốt trên đảo thì ngoại trừ xung quanh có trồng một số cây dừa cao lớn cùng với bụi cây ra, thì còn lại đều là cục đá.
Hơn nữa mấy cục đá đó lớn lớn bé bé, cao cao thấp thấp, dày đặc phủ lấy toàn bộ đảo, thậm chí ở giữa còn có mấy khu vực đá cao lồi lên cực kỳ rõ.
Càng khiến nàng cảm thấy kinh ngạc hơn nữa chính là Tiểu Băng Dực còn cảm nhận ra được nguồn năng lượng cường đại. Nhưng rốt cuộc là nguồn năng lượng gì, nàng cũng không biết.
Bạch Tra không dám tới quá gần đảo, vẫn luôn bay quanh tầng mây ở trên cao. Trong lúc đó, nó còn nhạy bén tóm được tung tích của mấy con dâm thú, còn cả rừng cơ quan lớn bé trải rộng trên đảo.
“Hòn đảo này không đơn giản, nhìn thì có vẻ hoang tàn vắng vẻ nhưng thực tế lại là nguy cơ trùng trùng, đặc biệt khu vực nước biển ở xung quanh, không đơn giản!”
“Chúng ta có thể xuống dưới quan sát xung quanh được không?” Bạch Tra tức khắc từ chối: “Không được, ngay gần đây có trận pháp, một khi tới gần sẽ lập tức bị đối phương phát hiện, hiện tại chúng ta vẫn chưa thể mạo hiểm. Đặc biệt là nơi này còn cất giấu không ít cao thủ thiên giai.”
“Ngươi nói cái gì? Thiên giai?” Linh Diên hít ngược một hơi khí lạnh: “Không, không thể nào?”
Bạch Tra trừng mắt rồng tròn xoe của mình: “Sao lại không thể? Số lượng cao thủ thiên giai phải trên mười người, mặc giai, bạch giai cộng lại cũng phải hai ba mươi người, còn tử giai, ha ha, khắp nơi đều có.”
Sau khi Linh Diên nghe xong, lập tức ngồi liệt ở trên người Bạch Tra: “Sao lại khoa trương như vậy? Thế, thế phải làm sao bây giờ đây? Với thực lực hiện tại của chúng ta, chỉ sợ còn không thể tới gần nổi ấy chứ, mà dù cho ca ca tỷ tỷ của ta có tới thì vẫn không tới gần được, phải làm sao bây giờ?”
Hắc Thuần không biểu cảm liếc mắt nhìn chủ nhân đang sắp khóc tới nơi rồi, đột nhiên hỏi: “Vì sao lại phải cứu chứ? Không cứu không được à?”
Linh Diên nghiêng đầu nhìn về phía nó, cắn ngón tay, như suy tư gì: “Đúng vậy, vì sao nhất định phải cứu hắn chứ?”
Hình như từ trước tới giờ nàng chưa từng suy nghĩ về vấn đề này, chỉ biết là sau khi Vệ Giới xảy ra chuyện, bản năng của nàng điều khiển nàng tới đây, lần theo dấu vết, ẩn nấp, tất cả những hành động này đều xuất phát từ bản năng. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới thực lực của mình có được không, có thể chống đỡ nổi đòn đánh của đối phương hay không. Thậm chí còn chẳng nghĩ tới, lúc trước nam nhân này đã làm nàng tổn thương tới cỡ nào, nàng lại dùng thái độ như thế nào trừng phạt hắn.
Nhưng hiện tại hắn xảy ra chuyện, thậm chí còn dưới tình trạng không có năng lực phản kháng bị người bắt cóc đi mất. Khi nàng vừa nghe thấy tin tức này, toàn bộ phản ứng của đại não đều thúc giục nàng, khiến nàng còn quên mất bản thân mình đã từng kháng cự.
Nếu không phải Hắc Thuần nhắc nhở, nàng còn quên mất là nam nhân này đã không có bất kỳ quan hệ gì với nàng, nàng có cứu hay không cũng không ai sẽ trách tội nàng, lại càng không có gánh nặng tâm lý.
Nhưng mà, vì sao tâm trạng lại nặng nề như vậy chứ? Vì sao lại thấy không thoải mái như vậy?
Nàng có thể coi như không, mặc kệ người ta ở đây rồi rời đi không?
Ha ha, hình như là… không thể!
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Linh Diên đau thương phát hiện, nàng không quên được nam nhân này, nàng đang lo cho hắn, vậy mà nàng lại lo cho hắn?
Trời ạ, chẳng lẽ trong lúc vô tình, dưới tình cảnh mưa dầm thấm đất, nàng đã đối xử với nam nhân này giống như đối xử với nam nhân của mình ư?
Nói cách khác, Linh Diên nàng dù có trải qua ba năm tẩy não cũng không thể quên được nam nhân này, thậm chí sau khi gặp lại, dấu vết lưu lại trong đáy lòng, dường như sau khi trải qua xúc tác chung đụng càng ghi lòng tạc dạ hơn.
Nàng yêu hắn, vậy mà nàng lại yêu hắn.
Sau khi phân tích ra được tâm ý của mình, Linh Diên cảm thấy bực bội và hỗn loạn một lát, nhưng dưới cơn gió lạnh vù vù, nàng không thể không bình tĩnh lại, dần dần đón nhận suy nghĩ chân thật sâu trong lòng mình.
Nếu Nàng đã không nỡ vứt bỏ nam nhân này, vậy vì sao nhất định phải vứt bỏ chứ?
Nhưng nghĩ tới lực lượng khủng bố trên hải đảo này, Linh Diên không khỏi thấp giọng mắng: “Vệ Giới chết tiệt, Lăng Tễ Phong chết tiệt, hai người các ngươi tự tìm đường chết, nếu thật sự bị chơi chết ở đây rồi, đợi xem lão nương tới âm tào địa phủ trừng trị các ngươi như thế nào!”
“Bây giờ làm sao đây? Ngươi thấy thế nào?” Suy nghĩ của Linh Diên, mấy con linh sủng đều hiểu biết rành mạch thông qua nội tuyến, nếu như nàng đã không nỡ, vậy tiếp theo cũng phải có kế hoạch chứ? Chứ không cứ làm tổ ở trên này đợi bánh từ trên trời rơi xuống chắc?
Rõ ràng là không thực tế, cũng rõ ràng không phù hợp với cách làm người của nàng!
Linh Diên có chút buồn bực lôi Tiểu Băng Dực ra: “Băng Nhi, pha loãng độc tố trong không gian của ta cũng quá chậm rồi đó. Với thực lực hiện giờ của ta mà xuống dưới, hoàn toàn không đủ để nhìn. Dù các ngươi có là linh sủng, nhưng cũng sẽ rơi vào kết cục bị giết chết trong một giây đó! Làm sao bây giờ? Nghĩ biện pháp đi chứ, phải làm sao mới có thể mau chóng nâng cao thực lực của chủ nhân nhà các ngươi? Dù là ta không thăng cấp, nhưng ít nhất cũng phải giữ nguyên trình độ ngày xưa cho ta chứ?”
Tiểu Băng Dực khó khăn nhìn Linh Diên, sau một lúc lâu, bất đắc dĩ lắc đầu: “Chỉ sợ không được, nếu cưỡng ép pha loãng, chẳng những không tốt cho không gian, mà trình độ của chính bản thân người cũng chưa chắc sẽ khôi phục nhanh chóng!”
“Nhưng với thực lực này của ta mà xuống dưới thì chính là đi chịu chết đó!”
Ba con linh sủng trăm miệng một lời nói: “Chúng ta có thể trở về gọi viện binh mà!”
Linh Diên:… Vậy ra các ngươi đều không thích Vệ Giới có phải không? Đừng vô tình như thế chứ? Người cũng tới rồi, cứ bỏ về trong chán chường như vậy ư? Kể ra quá là kém cỏi rồi đấy!
Ba con linh sủng đồng loạt trợn trắng mắt nhìn bầu trời. Thôi đi, cả đám đều rơi vào tình trạng “Bồ Tát bằng đất qua sông còn khó tự bảo toàn”, còn ở đó mà lo lắng cái này, nhớ mong cái kia, cái tiêu chuẩn này của ngài rõ là thánh mẫu kỹ nữ, chính là cái kiểu thánh mẫu kỹ nữ!
Có bản lĩnh ngài xuống đi, có bản lĩnh ngài xuống dưới đi!
Linh Diên:…
Nàng không có bản lĩnh, nàng mà có bản lĩnh sao phải ngồi ở đây lo lắng suông?
Chỉ mới ở trên thôi mà đã nguy hiểm như vậy, nếu mà xuống dưới, chẳng phải là…
Vấn đề phía sau, Linh Diên quả thật không dám nghĩ tới, đau đầu xoa huyệt Thái Dương, thần sắc nôn nóng nhìn về phương xa, chờ mong Công Tử Diễn và Mặc Uyên tới.
Nhưng nàng không biết khi nàng đang ở đây lo lắng suông, bên kia huynh đệ Mặc gia lại chỉ vì nàng xâm nhập vào Long đế quốc, thậm chí còn chạy đến khu vực màu đỏ của đế quốc để cứu người đã sốt ruột đến mức cổ họng đều sắp bốc hỏa.
“Moá, sao tiểu tứ lại hồ đồ như vậy? Không phải đã nói với muội ấy rồi à? Không có việc gì thì đừng tới đế quốc, không có việc gì thì đừng tới mà, nha đầu này sao lại cứ cố chấp không chịu nghe cơ chứ. Giờ thì hay rồi, tới thì cũng đã tới, nhưng sao còn chạy đến khu vực cấm chế màu đỏ chứ, giờ thì phiền phức, phiền phức rồi!”
Mặc Uyên rơi vào đường cùng, không thể không nói lại tin này cho Mặc Ngân, Mặc Ngân nhận được thư mở ra đọc xong, hơi thở toàn thân đều thay đổi.
Uy lực đóng băng ba thước kia lập tức khiến cho cả người Mặc Uyên rét run: “Lão đại, làm sao đây? Chúng ta ngàn phòng vạn phòng, cũng không ngờ là tiểu tứ lại chó ngáp phải ruồi, chạy qua đó, thậm chí còn là địa bàn của nha đầu kia nữa. Nơi đó có bao nhiêu cao thủ chúng ta đều biết mà, nhưng với thực lực hiện giờ của tiểu tứ rõ là đi chịu ngược! Còn nữa còn nữa, tiểu nha đầu tự dấn thân vào thì cũng thôi đi, nhưng giờ lại để Hồng Diễm bay tới đưa tin cho tiểu tam, chúng ta không có thời gian suy xét quá nhiều, như vậy đi, ta qua trước ngăn cản tiểu tam nhà chúng ta lại, huynh ở lại sắp xếp công việc kế tiếp.”
Nói xong, cũng mặc kệ Mặc Ngân có đồng ý hay không, Mặc Uyên xoay người vội vã rời khỏi. Biểu cảm nghiêm trọng và hoảng loạn trên mặt hắn ta phá vỡ vẻ đùa cợt và không đàng hoàng ngày trước, tựa như thay đổi thành một người khác vậy.