Chương 406: Muội đang tìm đường chết, tìm đường chết
Hoa khổng tước (khổng tước màu mè) bị chủ tử nhà mình hung hăng đập một cái lập tức rưng rưng nước mắt, ấm ức nhìn hắn ta.
Ánh mắt Ngọc Ngân chợt nghiêm túc, uy hiếp trần trụi, “Tiểu Lục, mau đuổi theo, thực lực của chúng ta yếu, vốn đã chậm rồi, nếu còn trì hoãn nữa, chủ tử nhà ngươi không đuổi kịp nữ chử tử, phải độc thân cả đời, ngươi cũng đừng hòng tìm bạn tình!”
Bị chủ tử nhà mình chê thực lực yếu thì thôi, còn uy hiếp nó phải cả đời cô độc?
Sao có thể như vậy được? Nó đẹp trai ngầu lòi như vậy, nếu không có bạn gái, tương lai làm sao lăn lộn trong giới khổng tước?
Trong lúc suy nghĩ, khổng tước Lục thoắt cái đã phi vào không trung, dọa Ngọc Ngân suýt chút nữa ngã xuống khỏi lưng nó. Thời khắc mấu chốt hắn ta túm chặt cổ nó, còn giật mất một cọng lông vũ xinh đẹp của nó, Tiểu Lục tức tới mức lập tức bùng nổ.
“Lông, lông của ta, ngươi trả lông lại cho ta!”
Khóe miệng Ngọc Ngân liên tục giật giật, đột nhiên có chút hối hận vì sự nông nổi lúc trước của bản thân. Sao hắn ta lại khế ước với một con khổng tước màu mè vừa ngạo kiều vừa điệu đà như vậy? Giờ đã là lúc nào rồi, cái con đầu đất này còn để ý lông của nó?
“Suýt chút nữa ngươi làm lão tử ngã rồi, vậy mà còn đòi lông hả? Mau ngoan ngoãn đuổi theo cho lão tử, nếu không đoạn đường này lão tử sẽ bứt ngươi thành gà trụi lông!”
Vừa nghe thấy bản thân phải biến thành gà trụi lông, hoa khổng tước lập tức oán hận, nhưng ngại việc Ngọc Ngân là chủ tử của mình nên nó chỉ có thể cắn chặt răng nuốt giận xuống bụng, ra sức đập cánh, đồng thời không quên âm thầm nguyền rủa chủ tử của mình.
“Cái đồ thối tha, dựa vào bộ dạng này của ngươi mà còn muốn theo đuổi lại nữ chủ tử hả? Nằm mơ đi!”
Hoa khổng tước nghĩ tới tọa kỵ của nữ chủ tử, con thất thải phượng hoàng đó còn đẹp hơn hỏa phượng hoàng lúc trước, ánh mắt của nó chợt lấp lánh…
Trong lúc Vệ Giới và Ngọc Ngân vì đuổi theo nương tử nhà mình mà liều mạng đập cánh, trong sơn động u ám rét lạnh nào đó ở Long đế quốc lại truyền ra âm thanh đồ sứ vỡ nát.
“Các ngươi nói gì? Chết hết rồi? Chết hết? Vậy mà một người cũng không trở về?”
Nữ tử váy đỏ dung mạo chói lòa đột nhiên đứng dậy khỏi giường da hổ, từ trên cao trừng nữ tử áo đen quỳ dưới đất đã sợ tới mức run lẩy bẩy.
“Bẩm, bẩm cung chủ, không chỉ người của chúng ta toàn quân bị diệt mà bên phía Bất Dạ thành cũng không chiếm được lợi lộc gì, gần như là kết cục chết sạch!”
“Gần như? Ha ha, vậy ngươi nói cho bổn cung biết, cái gọi là gần như này lại là chuyện gì xảy ra?”
“Không biết Bất Dạ thành xuất hiện cao nhân gì, vậy mà giết sạch tất cả người của chúng ta. Bây giờ Bất Dạ thành đã biến thành một tòa thành trống, không tìm thấy một bóng người. Nhưng thuộc hạ quan sát cẩn thận thì phát hiện toàn bộ của cải trong Bất Dạ thành đã được chuyển đi, có thể thấy vẫn còn một nhóm người sống sót. Thậm chí thuộc hạ còn phát hiện rất nhiều bia mộ ở phía sau núi, sau khi xem kỹ phát hiện người sống sót của Bất Dạ thành không quá năm mươi người.”
Bất Dạ thành có hơn ngàn người bị diệt chỉ còn lại chưa tới năm mươi người, theo lý thuyết kế hoạch lần này của bọn họ đã thành công. Nhưng dưới tình huống tất cả đều là cao thủ tử cấp vẫn để mạng sống của người ta vụt mất khỏi tay, đó không phải tác phong quen thuộc của nữ tử váy đỏ.
“Thế nên, các ngươi cảm thấy năm mươi người coi như nhiều rồi?”
Nữ tử áo đen sững sờ, đến khi ý thức được ý thực sự của chủ tử nhà mình lập tức mặt mày trắng bệch, cơ thể quỳ đó run rẩy.
“Không, cung chủ, thuộc hạ không có ý đó, ý thuộc hạ là…”
“Bổn cung không muốn nghe lời giải thích của các ngươi. Nếu nhiệm vụ đã thất bại, ngươi thân là chỉ huy của kế hoạch lần này, có phải nên chịu chút trừng phạt hay không?”
Nữ tử váy đỏ lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, trong mắt mang theo ánh sáng lạnh sâu không thấy đáy.
Nữ tử áo đen chợt rùng mình, run rẩy quỳ rạp dưới đất, cứng ngắc thốt ra mấy chữ: “Thuộc hạ, nhận phạt!”
“Ha ha ha!” Lúc tiếng cười duyên rợn người của nữ tử vang lên, đột nhiên sau lưng nàng ta xuất hiện sáu con dâm thú còn uy vũ và dũng mãnh hơn mấy con ở đại lục Tứ Phương. Nháy mắt nữ tử áo đen quỳ dưới nền đá nhìn thấy đám dâm thú này gần như đau đớn tuyệt vọng.
“Là ngươi tự nguyện đấy, lát nữa nếu đám bảo bối của ta bất cẩn đùa chết ngươi, xem như ngươi kính dâng lực lượng của mình cho tà công âm dương của chúng ta, nhất định bổn cung sẽ cảm động và ghi nhớ lòng tốt của ngươi!”
Trong nháy mắt sáu con dâm thú xuất hiện thì nữ tử áo đen đã chuẩn bị tinh thần tiếp nhận cái chết, bây giờ nghe nữ tử váy đỏ nói vậy không còn thấy kinh hoàng nữa. Cả người nàng ta đờ ra, giống như một bức tượng gỗ.
Nữ tử váy đỏ đã sớm quen với những trường hợp như vậy, nàng ta tiện tay vỗ một cái, sau con dâm thú xông tới phía nữ tử áo đen như sói dữ săn mồi…
Nàng ta lạnh nhạt nhìn cảnh tượng này, trong đôi mắt ngập tràn màu đỏ tanh toát ra hưng phấn, “Linh Diên ơi Linh Diên, ta muốn xem xem cuối cùng ngươi có bao nhiêu bản lĩnh để thoát khỏi lòng bàn tay của bổn cung. Ngươi càng mạnh thì càng có thể dùng làm phân bón bổ sung cho đám thú của bổn cung. Bổn cung rất chờ mong, ngươi tránh được mùng một có thể tránh được mười lăm hay không?”
Lần này đã có người làm tế phẩm thay nàng, vậy lần tiếp theo thì sao?
Đột nhiên, lỗ tai nhạy bén của nàng ta nhúc nhích, cơ thể bỗng nhảy lên, nhảy ra khỏi sơn động sâu hun hút và u ám. Tốc độ của nàng ta nhanh vô cùng, cho dù ở trong khe đá sắc bén cũng có thể lui tới tự nhiên, chỉ một khắc đồng hồ nàng ta đã ra khỏi cửa động u ám lạnh buốt.
Khi ánh mặt trời chiếu lên làn da trắng đến đáng sợ của nàng ta, nữ nhân theo bản năng híp mắt. Nàng ta đứng trên núi đá lởm chởm nhìn về phía nữ tử váy trắng cách đó không xa, trong mắt chỉ toàn là rét lạnh, “Sao tỷ lại tới đây?”
Mặc dù nữ tử váy trắng đeo lụa trắng che mặt nhưng đôi mắt vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn lại tỏ rõ sự quyết đoán mãnh liệt của nàng: “Ca ca kêu ta tới hỏi muội, đám dâm thú kia là do muội thả ra đúng không?”
Nữ tử váy đỏ phì cười một tiếng, “Đúng thì sao? Không đúng thì sao? Liên quan gì tới các ngươi?”
“Muội đúng là hồ đồ, muội có biết hoàng thất đã bắt đầu điều tra rồi hay không? Nếu tra được tới trên đầu muội, chẳng phải sẽ liên lụy cả gia tộc ư?”
Giọng nói của nữ tử váy trắng lạnh lùng, mặt lạnh như sương.
Nữ tử váy đỏ lại không có hành động gì, đôi mắt quyến rũ kia nhẹ bỗng rơi vào người nữ tử váy trắng: “Chuyện của ta không cần tỷ tới quản! Không có chuyện gì, tỷ vẫn nên lập tức rời khỏi đây đi, đây không phải nơi tỷ có thể đến.”
Nữ tử váy đỏ nhìn bốn phía, rồi đột nhiên nở nụ cười khiến nữ tử váy trắng nổi da gà.
“Muội, muội quá tùy hứng!”
“Đừng nói ta như vậy, tỷ cũng không tốt hơn ta chút nào. Tùy hứng? Ha ha, vậy còn tỷ? Tỷ là cái thá gì? Trước khi nói người khác, tỷ vẫn nên quản bản thân mình thì tốt hơn. Mau đi đi, nếu không đừng trách ta không để ý tình tỷ muội! Hay là, tỷ cũng muốn kính dâng âm dịch của bản thân cho dâm thú nhà ta?”
“Muội, muội không biết xấu hổ!” Hiển nhiên nữ tử váy trắng không ngờ rằng lời nói hạ lưu như vậy lại xuất phát từ muội muội mình, nàng lập tức giận đến mức cả người run rẩy, nhưng nữ tử áo đỏ chỉ nhìn xoáy vào nàng rồi bững dưng xoay người.
“Tỷ tỷ, tỷ và ta không phải người chung đường. Tỷ là đám mây trên trời, xinh đẹp không tỳ vết, còn ta chính là cứt chó dưới đất, ai đi ngang qua cũng ghét bỏ nhíu mày. Tỷ cần gì phải tới chỗ ta chuốc khổ chứ?”
“Muội muội, muội đã mười lăm tuổi rồi, là đại cô nương, sao có thể vẫn tùy hứng hồ đồ giống như lúc trước? Muội đừng quên sư huynh và sư phụ của muội chết thế nào, chẳng lẽ muội muốn nối gót bọn họ hay sao? Muội nhìn thử đi, nhìn xem đại lục Tứ Phương đã bị muội gieo họa thành thế nào rồi. Muội không biết hối cải thì thôi đi, vậy mà còn ngày càng táo tợn. Có phải muội muốn thấy Long đế quốc cũng rơi vào kết cục như vậy không?”
Khóe môi cong cong quyến rũ của nữ tử váy đỏ hơi nhếch lên, để lộ nụ cười khiến người ta sợ hãi.
“Tin ta đi, nếu có thể, ta tuyệt đối sẽ không để Long đế quốc trở thành người ngoài cuộc. Tỷ còn không biết xấu hổ mà nhắc tới sư huynh và sư phó của ta ư? Nếu không phải tại những người đó, sao bọn họ lại chết? Sự xuất hiện của dâm thú chính là khởi đầu cho sự diệt vong của bọn chúng. Tỷ chờ mà xem, ha ha, khi ta hoàn toàn chơi xong đại lục Tứ Phương, tiếp theo chính là Long đế quốc!”
“Muội, muội hết thuốc chữa thật rồi! Muội cho rằng sau khi bọn họ tra được tới chỗ muội, muội còn có thể lãng phí nước bọt với ta giống bây giờ hả? Muội muội, đừng trách ta không nhắc nhở muội, muội làm vậy sẽ không có kết cục tốt đâu. Nói không chừng kết cục của muội còn đau đớn hơn sư huynh của muội, hơn Long Khôn khiến muội vừa yêu vừa hận!”
“Ta không cần tỷ tới quản!” Nhắc tới Long Khôn, đột nhiên nữ tử váy đỏ trở nên táo bạo.
Nàng ta chợt hất tay áo, một cơn gió dữ liền ập về phía nữ tử váy trắng.
Ánh mắt nữ tử váy trắng đột ngột sắc bén, nàng phản ứng nhanh nhẹn lập tức nhảy sang một tảng đá lớn khác, còn tảng đá lớn sau lưng nàng đã theo cơn gió đó mà “ầm” một tiếng nổ tung, chia năm xẻ bảy biến thành một đống vỡ vụn.
Nữ tử váy trắng hít vào một hơi, không thể tin được ngước mắt nhìn muội muội mình, “Muội, muội nghiêm túc ư? Muội vậy mà muốn giết ta?”
Nữ tử váy đỏ cười khinh: “Nếu bản thân không có bản lĩnh thì chết ở chỗ này cũng đáng. Được rồi, bây giờ lời nhảm nhí đã nói xong, có thể cút được chưa?”
“Muội, muội muốn chết như vậy hả?”
“Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu, bây giờ kết luận không khỏi quá sớm. Trở về nói cho bọn họ biết, từ lúc bọn họ đuổi ta ra khỏi gia môn thì nên nghĩ tới hôm nay phải đối mặt với kết cục thế nào rồi.”
Sau khi nữ tử váy đỏ vứt ra những lời này thì bay vút đi trở về sơn động mà không ngoảnh đầu lại, để lại nữ tử váy trắng nhìn bóng lưng của nàng ta, vẻ mặt oán hận: “Muội đang tìm đường chết, tìm đường chết!”
Chương 407: Tiến vào Phượng Trì sơn trang
Ba năm có thể thay đổi một người, cũng có thể thay đổi một tổ chức.
Phượng Trì sơn trang hôm nay, so với Phượng Trì sơn trang ba năm trước, à không, hẳn là bốn năm trước lại càng tường đồng vách sắt.
Để đối phó với đám tang thi chết tiệt kia, thậm chí bên ngoài sơn trang còn gia cố một lớp tường phòng hộ, trên vách tường toàn là cơ quan lồi ra ngoài, một khi có tang thi cố vượt qua nơi này sẽ lập tức bị đâm xuyên. Những biện pháp phòng thủ này để đối phó với tang thi bình thường thì còn được, nhưng đối với những dâm thú sau khi biến dị kia, chỉ sợ không có chút tác dụng nào.
Đã lâu chưa về nhà, lúc Linh Diên đáp xuống bên ngoài sơn trang còn có chút không biết làm thế nào. Lúc nàng ngắm nhìn bốn phía, trong mắt là tràn đầy hoài niệm.
Khi hộ vệ giữ cửa nhìn thấy tuấn nam mỹ nữ từ trên lưng rồng bước xuống đã sớm kinh hãi tới quên phản ứng.
Hắn ta sửng sốt hơn nửa ngày mới khom người cung kính tiến lên: “Xin hỏi, là, là đại tiểu thư và Công Tử Diễn thiếu gia đúng không ạ?”
Sau khi Linh Diên thu Bạch Tra chói mắt vào thức hải mới quay đầu, để lộ dung nhan tuyệt sắc đáng kinh ngạc của mình. Cho dù mới nhìn thoáng qua cũng đủ để đối phương choáng ngợp, mà bây giờ hai hộ vệ càng cảm giác trái tim nhỏ của mình không kìm được nhảy ra ngoài. Trời ạ, tiểu mỹ nhân đẹp quá, đây, đây thật sự là đại tiểu thư của Phượng Trì sơn trang bọn họ ư?
Tại sao giống như đang nằm mơ vậy?
Nhưng chẳng phải lúc trước hộ vệ đã nói với bọn họ rằng đại tiểu thư đã hương tiêu ngọc vẫn sao?
Trong bốn năm, người của cả Phượng Trì sơn trang, đặc biệt là những người ở nơi có hệ số nguy hiểm cao không biết đã đổi bao nhiêu đợt, truyền thuyết về đại tiểu thư của bọn họ cũng có rất nhiều phiên bản.
“Trời, đại tiểu thư cười với ta, đại tiểu thư cười với ta. Đẹp quá, thật là đẹp, sao trên đời lại có người đẹp như vậy? Ta vậy mà không tìm được từ thích hợp để hình dung vẻ đẹp của nàng!”
Sau khi Linh Diên mỉm cười với bọn họ thì kéo tay Công Tử Diễn từng bước tiến vào Phượng Trì sơn trang do mình đã từng tham gia thiết kế và xây dựng. Sau lưng bọn họ, bốn hộ vệ đã bị nụ cười của Linh Diên mê hoặc tới rối bời, tranh giành với nhau.
“Đại tiểu thư cười với ngươi hồi nào? Rõ ràng là cười với tất cả chúng ta. Trời ạ, nếu không phải mấy vị thiếu gia đã đích thân căn dặn, ta còn tưởng rằng mình gặp được tiên nữ!”
“Nàng là nữ nhân đẹp nhất thế gian mà ta từng thấy, không ai sánh bằng.”
“Ta cũng thấy vậy, lớn như vậy rồi, đúng là chưa từng ý thức được thì ra túi da người còn có thể đẹp như được chạm khắc cẩn thận như vậy. Chỉ cần liếc mắt đã khiến chúng ta chìm đắm, không thể tự thoát ra được!”
…
Đoạn đường từ cổng lớn của Phượng Trì sơn trang đến bên trong, lời ca ngợi dành cho Linh Diên giống như làn nước cuồn cuộn, kéo dài không dứt!
Ngược lại là Công Tử Diễn cũng xuất chúng đứng bên cạnh Linh Diên bị bỏ qua triệt để.
“Nếu muội muội mang dung mạo này ra ngoài một chuyến, e rằng sẽ gây không ít phiền mức, mau đeo khăn che mặt của muội lên đi!”
Công Tử Diễn không hổ là người cuồng che chở muội muội, mới đó đã không chịu nổi.
“Tỷ, mang khăn che mặt khó thở lắm, chỗ này tương đương với ngôi nhà thứ hai của ta, không cần thiết. Hơn nữa tỷ xem, mấy ca ca của ta tới rồi, càng không cần. Chờ ta rời khỏi nơi này nhất định sẽ che giấu mình kín kẽ không kẽ hở ha!”
Công Tử Diễn tức giận trừng nàng, “Hồng nhan họa thủy!”
“Tỷ tỷ biết cái gì, muội tử ta xấu nhiều năm như vậy, bây giờ khó khăn lắm mới không có lỗi với người nhìn, tỷ lại không cho ta giả ngầu, sao được chứ?”
Công Tử Diễn nghẹn lời, vậy mà cảm thấy hình như đứa nhỏ này cũng không nói sai. Nàng ấy nghĩ tới bộ dạng của nàng lúc trước, rồi nhìn dáng vẻ bây giờ, không tự chủ được lắc đầu. Thôi được, vậy thì cho muội tự do giả ngầu.
“Nha đầu, sao muội tới nhanh vậy?” Bọn họ cùng lắm mới trở về được một canh giờ, vậy mà cô nương này đã tới theo nhanh như vậy, sao có thể không khiến bọn họ hưng phấn?
“Huynh là đồ con lợn, muội muội có ngân long, tốc độ của ngân long, tọa kỵ bình thường có thể sánh bằng sao?”
Bọn họ rời khỏi Bất Dạ thành cũng bốn năm ngày rồi, còn là mệt sống mệt chết chạy về, nhưng nhìn muội muội của bọn họ chẳng những không có vẻ phong trần mệt mỏi, thậm chí còn một thân sạch sẽ, đặc biệt là đôi mắt kia xoay liên hồi, căn bản không đặt trên người bọn họ.
Đây không phải người so với người làm người ta tức chết thì là gì?
“Được rồi, đứng đây hết làm gì? Muội muội mệt lắm rồi nhỉ? Mau, mau vào trong nghỉ ngơi đi!”
Tô Ngu phản ứng đầu tiên, vội vàng kéo Linh Diên vào trong phòng khách, ngược lại là Công Tử Diễn bên cạnh bị mấy huynh đệ này cố ý mặc kệ.
Công Tử Diễn khẽ nhíu mày, đang định nói chuyện, Linh Diên đã rút tay mình về, có chút bực mình bĩu môi: “Mấy huynh không thấy tỷ tỷ của ta hả? Sao có thể bất lịch sự như vậy?”
Tỷ tỷ?
Bốn đại nam nhân, à không, hẳn là năm đại nam nhân, chẳng biết cả Hàn Thạc cũng đã tới từ bao giờ, xem như bổ sung vị trí lão nhị. Khi mấy nam tử này đồng loạt nghiêng đầu nhìn về phía người duy nhất Linh Diên đưa tới thì ngây người trong nháy mắt.
Linh Diên nói tỷ tỷ?
Đệch, không phải là nói vị Công Tử Diễn này chứ?
“Ngươi, ngươi là nữ?”
Cuối cùng là đứa bé lanh lợi Hoa Mậu phản ứng trước, sau khi quan sát từ trên xuống dưới thì không chắc chắn nhìn Công Tử Diễn.
Nàng ấy giang tay nhún vai một cái, mà Linh Diên lại tức giận liếc bọn họ, “Không phải tỷ ấy thì có thể là ai? Chẳng lẽ ta còn dẫn theo người thứ ba tới đây hả? Mở to mắt các huynh ra nhìn cho rõ, vị này là tỷ tỷ của ta, tỷ tỷ ruột thịt, giống ta như đúc!”
Nếu như thân phận nữ nhi của Công Tử Diễn đã đủ chấn động, vậy dung nhan giống hệt Linh Diên lại khiến trái tim bọn họ run lên, “Muội, muội nói gì? Tỷ tỷ ruột?”
“Phải, cách ăn mặc hiện tại của tỷ tỷ cũng là để thuận tiện, bớt việc. Ừm, thấy mặt ta rồi chứ? Tỷ tỷ của ta cũng như vậy, không cho mấy huynh vô lễ với tỷ ấy, nghe rõ chưa? Cho dù các huynh là ca ca ta cũng không được, đây chính là tỷ tỷ ruột của ta.”
Thẩm Tứ cười vô cùng khoa trương, “Không ngờ muội có tỷ tỷ ruột liền quên mất mấy ca ca không ruột như bọn ta rồi hả?”
Linh Diên hừ một tiếng, “Tứ ca, cả tỷ tỷ của ta mà huynh cũng ghen hả? Tình cảm giữa tỷ muội và huynh muội vốn không thể so sánh được không?”
Nói rồi nàng liền kéo Công Tử Diễn, vẻ mặt ngạo kiều xoay người, “Tỷ tỷ, chúng ta đừng chấp bọn họ. Đi, ta dẫn tỷ đi dạo Phượng Trì sơn trang. Ta nói cho tỷ biết, chỗ này là do năm đó ta phát hiện đấy!”
Nhìn hai tỷ muội nắm tay thân mật rời khỏi, để lại năm đại nam nhân nghẹn họng trân trối đứng đó, mặt mày ngơ ngác.
Tô Ngu hối hận tới lắc đầu, “Sớm biết bị vứt bỏ nhanh như vậy, ta đã dẫn theo nương tử nhà ta về rồi!”
Tuy rằng Hàn Thạc không nói gì cũng không nhịn được thở dài, “Mấy người vội vã gọi ta về như vậy là để ta nhìn ngược đãi cẩu độc thân hả?”
“Ca, nén bi thương, ít nhiều gì cũng gặp được Linh Diên đúng không? Xem như chuyến này huynh tới không uổng công rồi.”
Giọng nói lãnh khốc đặc trưng của Hàn Tẫn rõ ràng là đang an ủi người nào đó, nhưng cái mặt đơ thật sự nhìn có chút kỳ lạ.
“Nha đầu kia, chúng ta vui vẻ ra đón, muội ấy lại la ó, cứ thế vứt bỏ chúng ta đi cùng người khác, đúng là vô lương tâm!”
Lời phàn nàn của Hoa Mậu rước lấy cười nhạo của Thẩm Tứ, “Đệ đó, biết đủ đi, không thấy muội muội tới một mình, cái đuôi kia không có đi theo hả? Đủ để thấy muội muội thật sự hận hắn thấu xương rồi!”
Nhắc tới Vệ Giới, sắc mặt năm huynh đệ đột nhiên thay đổi, “Huynh nhắc như vậy ta mới nhớ, tên Vệ Giới này đúng là âm hồn không tan, sao còn biết tung tích của muội muội sớm hơn chúng ta chứ? Không được, lát nữa ta phải tra hỏi người kia cho tốt, đã chịu thiệt lớn như vậy còn không nhớ lâu!”
Một canh giờ sau, cuối cùng Linh Diên cũng kéo Công Tử Diễn trở về. Hai người ngồi xuống trước bàn, năm nam tử hán đã áp sát tới, nhìn chằm chằm Linh Diên, tư thế thề phải ăn tươi nuốt sống nàng.
Linh Diên nhấp một ngụm trà thấm giọng, lúc này mới chú ý tới sắc mặt của mấy người ca ca, “Sao đây? Mặt mũi ai cũng khó coi vậy. Còn nữa, mấy huynh nhìn ta chằm chằm như vậy, ta sẽ xấu hổ đó.”
“Phì, nha đầu chết tiệt kia, da mặt muội dày như vậy sao lại xấu hổ được? Ta hỏi muội, cuối cùng mấy năm nay muội sống thế nào? Hơn nữa gương mặt và dáng người này của muội thay đổi ra sao?”
“Tại sao cái tên Vệ Giới kia còn biết tung tích của muội sớm hơn bọn ta? Chuyện này không công bằng! Nói, có phải muội và hắn muốn nối lại tình xưa hay không?”
“Còn nữa còn nữa, thực lực của muội cũng quá yếu rồi, sao mới tới cấp bậc võ vương?”
“…” Vấn đề liên tiếp của các huynh trưởng thật sự khiến Linh Diên có chút không chống đỡ được, “Ngừng ngừng ngừng, chúng ta từ từ thôi được không? Các huynh như vậy cuối cùng muốn ta trả lời câu nào trước!”
“Bắt đầu nói lại từ đầu, nói cẩn thận, nói rõ ràng. Bọn ta muốn biết cuối cùng mấy năm nay muội sống thế nào!”
Linh Diên nghe vậy không khỏi buồn cười nhìn bọn họ, “Chuyện này không thành vấn đề, nhưng trước đó các huynh phải nói cho ta biết trước, mấy năm ta không ở đây, có phải các huynh đi tìm Vệ Giới gây chuyện không? Tại sao hôm ấy hắn nhìn các huynh lại tỏ ra khinh thường như vậy?”
Mọi người: “…” Không hổ là muội muội của bọn họ, mới đó đã bắt được điểm nhạy cảm của bọn họ, thật sự được hả?
Chương 408: Ba năm nàng rời khỏi
Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai mở miệng, Linh Diên có chút tức giận.
“Được rồi, đừng ở đây xấu hổ nữa, thực lực của tên Vệ Giới kia ta đã từng chứng kiến rồi, thiên giai, thậm chí là trên thiên giai, các huynh đánh không lại hắn cũng hợp tình hợp lý. Nhưng dù sao cũng phải nói cho ta biết đầu đuôi ngọn ngành đúng không?”
“Ơ, nha đầu chết tiệt kia, cái gì mà hợp tình hợp lý? Đánh không lại đã xấu hổ lắm rồi, muội còn ở đó chế giễu, còn kêu là hợp tình hợp lý nữa. Cuối cùng muội có phải muội muội của bọn ta hay không?”
Thẩm Tứ khó chịu lên tiếng khiến Linh Diên có chút cạn lời, “Tứ ca, nếu ta không nói vậy thì nói gì được nữa? Nói các huynh đánh không lại là đáng đời hả? Hay nói thiên phú của các huynh không bằng người ta?”
“Chuyện này liên quan gì tới thiên phú? Thiên phú của mấy huynh đệ ta ai cũng không tệ, chỉ có điều tên Vệ Giới kia có người mở cửa sau cho hắn thôi. Muội nghĩ thực lực của hắn mạnh như vậy là do đâu?”
“Muội đừng quên sư phó của hắn là ai, còn hai sư huynh đệ kia nữa, chọn đại một người cũng có danh tiếng ở Long đế quốc đó. Tài nguyên tốt còn không phải mặc cho hắn dùng hả?”
“Cho dù thiên phú của bọn ta tốt, ở đại lục Tứ Phương cả năm hấp thu không đủ linh khí cũng là phí công!”
Nghe mấy người ca ca ngươi một lời ta một câu phàn nàn, cuối cùng cũng hiểu, thì ra bọn họ cho rằng sở dĩ thực lực của Vệ Giới mạnh như vậy là do được đến Long đế quốc hấp thu linh khí sao?
Tuy rằng không loại trừ yếu tố này nhưng nàng vẫn cảm thấy thiên phú chiếm một phần rất lớn.
Thí dụ như nàng, thiên phú trên phương diện tu luyện linh lực kém Công Tử Diễn xa tít tắp, còn kiến thức y độc của Công Tử Diễn cũng không sao đuổi kịp nàng. Tình huống của mấy người ca ca cũng thế, mà Vệ Giới, nàng không thừa nhận cũng không được, tên này không hổ là Chiến vương!
“Xem tình hình, các huynh hiểu rất rõ tình huống của hắn nhỉ?”
Tô Ngu nhẹ gật đầu, “Sao lại không chú ý tới hắn được? Năm đó sau khi thi thể của muội bị cướp, chẳng những hắn không đau lòng mà thoáng cái như lập tức tỉnh ngộ, còn cố ý chữa vết sẹo trên mặt. Lúc ấy bọn ta tức giận, muội muội mình tung tích chưa rõ, thi cốt chưa lạnh mà hắn đã bắt đầu để ý dung mạo, chẳng lẽ là muốn tìm hoa hỏi liễu? Vì vậy bọn ta chạy tới tận cửa, kết quả thì sao? Tuy rằng đôi bên không ai chiếm được lợi, nhưng bọn ta bốn đánh một, Vệ Giới dù dưới tình huống bị thương vẫn có thể chịu được một kích cuối cùng do bốn người bọn ta liên hợp lại!”
Lời của Thẩm Tứ dường như khiến Hàn Tẫn nhớ tới tình hình chiến đấu ngày đó, ánh mắt sâu như đại dương nhìn về phía Linh Diên.
“Cũng từ hôm đó trở đi, bọn ta mới thực sự ý thức được thực lực chân chính của người này. Nhưng cho dù hắn có lợi hại hơn nữa, bọn ta cũng chưa từng quên phải tìm hắn báo thù cho muội, đánh hắn. Ba năm qua thỉnh thoảng bọn ta tìm hắn đối chiến, lần nào hắn cũng không từ chối, lần nào cũng đánh vô cùng sảng khoái! Trong quá trình đó, không chỉ thực lực của bốn người bọn ta tăng lên, ngay cả hắn cũng thăng rất nhiều cấp. Lúc ấy bọn ta càng tức giận! Rõ ràng là tới báo thù cho muội tử, nhưng cuối cùng lại vô tình trở thanh bia cho hắn luyện tập!”
Nói đến đây, Hoa Mậu liền tức giận vô cùng, “Tên Vệ Giới này nào chỉ gian xảo, đúng là một lão hồ ly! Ngay từ đầu hắn đã ôm mục đích như vậy, thảo nào lần nào bọn ta xuất hiện hắn cũng bày ra vẻ mặt kỳ lạ ‘Sao bây giờ mới đến’.”
Linh Diên nhìn bộ dạng ấm ức của mấy người ca ca, vô cùng đồng tình nhìn bọn họ, “Thế nên, mấy năm nay các huynh tìm hắn luyện tập không ít nhỉ?”
“Nếu không thì sao? Bọn ta không thể đến Long đế quốc, chỉ có thể biết được tin tức của muội từ hắn. Nhưng hắn thật là vô dụng, nhiều năm như vậy cũng không tìm ra tung tích của muội, khiến lần nào bọn ta cũng thất vọng mà về. Bây giờ bọn ta mới phát hiện cái tên không biết xấu hổ đó đâu phải không có tin tức của muội, rõ ràng là không nói cho bọn ta biết mà thôi!”
Linh Diên lập tức hiểu Hoa Mậu đang chỉ điều gì. Nhắc đến chuyện này, nàng cũng vô cùng phiền muộn. Linh Diên nghĩ rằng nước Tư U thật sự gặp chuyện bất trắc mới tìm xin giúp đỡ, đâu ngờ rằng là cái hố người ta đào sẵn chờ nàng nhảy xuống!
“Vậy mấy năm qua các ca ca sống tốt chứ?”
Hàn Thạc im lặng nãy giờ cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, “Việc này cũng may mà có đề nghị năm đó của muội muội, Phượng Trì sơn trang chúng ta là tổ chức xây tường phòng hộ, đào sông hộ trang sớm nhất. Chính nhờ những phòng hộ này mà năm đó lúc tang thi bùng nổ, có thể nói chúng ta đã chặn được không ít rắc rối!
Còn số thuốc nổ muội để lại năm đó, một khi cắn phải lập tức cụt tay cụt chân, còn có rất nhiều phương án khác cũng lập tức áp dụng đúng chỗ. Qua nhiều năm như thế, Phượng Trì sơn trang chúng ta tổn thất không đến năm trăm người. Tất cả trang chúng (*người trong sơn trang, cũng giống như giáo chúng là người trong giáo) đều từ các nơi rút về, ngay cả người nhà cũng được thu xếp ở sơn trang chúng ta. Dưới tình huống đủ khả năng còn giúp đỡ dân chúng phụ cận. Tóm lại, có thể giúp một thì giúp một!”
Linh Diên cảm kích nhìn mấy vị ca ca, “Nhiều năm như vậy, thật sự vất vả cho năm vị ca ca rồi. Thảo nào vừa rồi ta đi ngang qua phía sau núi phát hiện nhiều nhà tranh tạm thời như vậy, thì ra đều là dân chạy nạn phụ cận.”
Vào thời kỳ cường thịnh của Phượng Trì sơn trang, trang chúng đã đạt tới hai ngàn người. Mấy năm trôi qua tổn thất năm trăm người, đối với Bất Dạ thành đã toàn diệt thì coi như may mắn.
Linh Diên đội ơn, đồng thời nhớ tới Dược Vương cốc và Linh gia trang: “Bọn họ thì sao?”
Lúc nàng ở Long đế quốc mới biết được từ Mặc Dương, thì ra Linh gia trang lại là một chi phân ra từ Lăng gia của Long đế quốc. Nguyên nhân là gì, tuy rằng ca ca chưa nói nhưng trên cơ bản nàng cũng có thể đoán được.
Điều này cũng giải thích việc vì sao Linh Vấn Thiên và Linh Vô Nhai hàng năm có hơn phân nửa thời gian không ở nhà, chắc là do trở về Long đế quốc nhỉ?
Mấy năm nay nàng chỉ lo tu luyện, chẳng quan tâm đến những việc khác. Tuy rằng ca ca từng thăm dò cho nàng một chút tin tức từ các con đường khác nhau, đủ để nàng hiểu về những người nàng đang lo lắng, nhưng mấy dòng chữ làm sao có thể sánh bằng một người sống sờ sờ?
Bây giờ có cơ hội đến Phượng Trì sơn trang, tất nhiên cũng phải tìm hiểu những mặt khác một chút.
“Tình huống của Linh gia trang và Dược Vương cốc không khác với tình huống của chúng ta lắm. Họ ở ẩn đã lâu, tổn thất của họ có lẽ còn nhỏ hơn chúng ta. Hơn nữa người của Linh gia cho dù không ở đại lục Tứ Phương cũng đã đến Long đế quốc, còn lại đều là một ít trang chúng. Năm đó muội không còn thở, Linh Vấn Thiên và Linh Dực còn đích thân tới xem muội, không biết có phải đã sớm biết độc trong người muội là gì hay không, cũng không biết bọn họ lấy lòng tin với muội ở đâu ra, bọn họ dám nói có lẽ muội chưa chết.
Nhưng làm sao bọn họ cũng không ngờ rằng một năm sau thi thể của muội bắt đầu phân hủy, đến khi bọn họ hay tin chạy tới thì muội đã bị cướp đi. Lúc ấy ca ca muội giận đến mức đỏ ngầu cả mắt, đánh với Vệ Giới ba ngày ba đêm, sau khi trọng thương hôn mê mới được nghĩa phụ của muội đưa đi. Sau đó, bọn họ không trở về nữa. Mấy năm nay cũng không biết đang bận cái gì. Lúc độc tang thi bùng nổ, Linh gia trang và Dược Vương cốc lấy cứu người làm sứ mệnh vậy mà không hề xuất hiện, luôn trong trạng thái ở ẩn, tới giờ vẫn vậy.”
Kể đến đây, nước mắt của Linh Diên đã không kìm được rơi xuống, “Ca ca, cần gì phải vậy chứ? Rõ ràng là bọn họ lạnh lòng, rời xa Tứ Phương!”
“Muội đừng khóc, bọn ta kể với muội chuyện này không phải để muội rơi nước mắt. Bây giờ muội sống rất tốt, bọn họ lại đang ở Long đế quốc, gặp bọn họ chẳng phải chỉ là chuyện nhấc tay thôi sao?”
Linh Diên muốn nín khóc, nhưng nàng càng cố nhịn thì nước mắt càng tuôn rơi. Nàng không biết tại sao lòng mình lại chua xót như vậy, ấm ức như vậy, dù sao chính là ngăn thế nào cũng không được.
Cuối cùng vẫn là Tô Ngu đứng ra đổi chủ đề, “Nghe nói nữ hiệp hắc y giải cứu nước Tư U trong cơn nguy khốn chính là muội muội hả?”
Vì bầu không khí vẫn còn, Linh Diên dùng sức hít mũi một cái, lau đi nước mắt treo trên khóe mắt hồng hồng, “Phì, còn không phải là bị tên Vệ Giới kia lừa tới hả? Ca ca ta, à, ca ca ruột nhận được mệnh lệnh, phải chọn hai người đồng thời tới giúp đỡ nước Yến và nước Tư U, vì vậy ta mới đi. Ai ngờ đó là kế hoạch của Vệ Giới!”
“Hắn biết muội sẽ đến sao?”
Linh Diên lắc đầu, “Ta không biết, dù sao dựa vào thực lực của hắn hoàn toàn có thể chống lại những tang thi kia. Vậy mà cố tình hắn vẫn chờ sự trợ giúp của Long đế quốc, các huynh nói xem là vì sao? Cho dù không đoán chắc được ta sẽ đi cũng là đang chờ ta đi, bởi vì năm đó lúc ca ca đưa ta đi đã từng nói với hắn, ba năm sau ta sẽ tự động tìm tới cửa, tám phần là hắn ghi tạc trong lòng rồi.”
“Phì, vô sỉ, quá vô sỉ. Chuyện quan trọng như vậy mà hắn không báo cho bọn ta biết một tiếng. Nam nhân này, xấu tới vô biên rồi! Hắn nào chỉ ghi tạc trong lòng, rõ ràng là đã tẩu hỏa nhập ma. Thảo nào mấy năm nay hắn luôn tìm hiểu tin tức của muội ở Long đế quốc. Xem ra năm đó hắn đã đoán chắc được người đưa muội đi chính là một gia tộc của Long đế quốc. Người như Vệ Giới chưa từng làm chuyện không nắm chắc, nếu hắn đã sắp đặt việc này, vậy thì thật sự có khả năng đoán được gia tộc xuất chinh lần này rất có thể liên quan tới muội.
Long đế quốc giúp đại lục Tứ Phương đã không phải ngày một ngày hai rồi. Mấy năm nay vẫn luôn là tất cả gia tộc thay nhau ra trận, mắt thấy người hắn kỳ vọng vẫn chưa xuất hiện, không phải liền nóng nảy sao? Đặc biệt kỳ hạn ba năm vừa đến, tất nhiên hắn muốn đập nồi dìm thuyền một lần!”
Một cuộc gặp gỡ tốt đẹp, vậy mà biến thành đại hội nói móc Vệ Giới. Linh Diên nghe ra bấn mãn mãnh liệt của mấy vị ca ca đối với Vệ Giới, đủ để thấy những năm nàng không ở đây, mấy vị ca ca thật sự bị tên đại ma vương Vệ Giới này ngược tâm lại ngược thân chơi tới hỏng rồi.
“Lúc muội muội ở nước Tư U có từng gặp Thượng Quan Tình Hi không?”
Nhắc tới người này, sắc mặt Linh Diên trong nháy mắt trầm xuống, “Không, ca ca, ta không muốn nhắc tới người này.”
Tô Ngu thấu hiểu gật đầu, “Ta biết, nhưng có vài chuyện ta phải báo cho muội trước một tiếng. Trước đây không lâu nàng ta đã đính hôn với Vệ Ly, mà Vệ Ly là ca ca của phu nhân ta, quan hệ này, muội…”
Tin tức Tô Ngu cưới Vệ Đàn Nhã làm vợ, Linh Diên cũng đã biết, nàng lập tức nói với hắn, “Ca ca đừng lo, chuyện này muội đã biết rồi, còn chưa chúc mừng huynh nữa. Huynh yên tâm, phần đại lễ của muội muội, chờ qua khoảng thời gian này nhất định muội sẽ tự bổ sung. Muội đã gặp vị tiểu quận chúa này rồi, rất không tệ. Thật không ngờ rằng nàng lại gả cho huynh, có thể thấy sức quyến rũ của huynh vô cùng vô tận!”
Tô Ngu không kìm được nhéo mặt nàng, “Muội đó, đừng có chọc ta nữa. Ngược lại là đại lễ của muội, ta vẫn khá chờ mong, ha ha ha!”
“Tất nhiên rồi, Linh Diên ta ra tay, vừa nhìn là biết ngay!” Nói xong, nàng không quên nhìn về phía mấy vị ca ca khác.
“Mặc dù bây giờ là thời kỳ đặc biệt, nhưng mấy vị ca ca cũng không thể độc thân như vậy đúng không? Đại ca đã thành thân, các huynh định bao giờ mới thành thân đây?”
Thẩm Tứ vỗ trán nàng một cái, “Chuyện của mình còn chưa có manh mối mà còn lòng dạ rảnh rỗi quan tâm bọn ta hả? Nam nhi chí tại bốn phương, lớn tuổi một chút không sao. Bây giờ là thời buổi quốc gia lâm nguy, ai có nhã hứng đó chứ? Phiền phức!”
“Đúng đấy, ta còn muốn tự do thêm mấy năm nữa. Chất độc này chưa được giải quyết ngày nào là ta chưa định thành thân ngày đó. Dù sao có chất độc này, không ai có thể yên giấc không lo!”
Hoa Mậu bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ.
Linh Diên suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, hơn nữa bây giờ đại lục Tứ phương đã bị tang thi và dâm thú gieo họa, điều kiện của mấy vị ca ca ở đại lục Tứ Phương không nói số một số hai cũng có thể xếp hạng hai mươi người đứng đầu, hôn nhân chính là đại sự, không thể nóng vội.
Linh Diên nghĩ thông điểm này liền không miễn cưỡng bọn họ nữa, đúng lúc Hoa Mậu chưa từ bỏ ý định hỏi tới thực lực của nàng, Linh Diên đang định đáp lời, bên ngoài đã truyền tới âm thanh thông báo của quản gia: “Khởi bẩm đại tiểu thư, các vị thiếu gia, bên ngoài có hai vị khách cầu kiến.”
Hai vị khách?
Tất cả mọi người nháy mắt ý thức được người tới là ai, Hoa Mậu thay đổi sắc mặt trong khoảnh khắc.
“Đúng là âm hồn không tan, đuổi theo tới chỗ bọn ta rồi. Hừ, ta muốn xem xem ở địa bàn của ta, cuối cùng tên Vệ Giới này có thể ngang ngược đến mức nào. Các huynh đệ, lên với lão tử! Hôm nay không đánh Vệ Giới tới mẫu thân cũng không nhận ra, tiểu gia mang họ hắn!”
Khóe miệng Linh Diên giật giật, “Ngũ ca, huynh tuyệt đối đừng xúc động, nếu không sẽ gặp xui xẻo đấy!”
“Muội tử, muội đang nói cho ngũ ca ta, muội muốn chỉa khuỷu tay ra ngoài hả?”
Khóe miệng Linh Diên hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười ẩn ý sâu xa: “Không phải, ta chỉ sợ ngũ ca muốn ngăn cũng không ngăn được!”
Chương 409: Âm hồn không tan
“Câu này của muội là sao?
Linh Diên ánh mắt sâu xa nhìn ra ngoài, cười khẩy: “Ngũ ca cho rằng Vệ Giới là loại người ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ huynh ra mời hả? Huynh quên năm năm trước người này cường thế bắt Quỷ Y giải độc cho hắn thế nào rồi sao?”
Hoa Mậu nghẹn họng, vô cùng tức giận: “Vậy thì sao, ta không tin chúng ta nhiều người như vậy còn không đánh lại hắn!”
Linh Diên cạn lời lắc đầu “Tại sao phải đánh? Có sức lực đó còn không bằng ngũ ca ra ngoài giết tang thi!”
“Nha đầu chết tiệt, còn nói mình không phải ‘chỉa khủy tay ra ngoài’. Mấy câu này của muội có câu nào không phải nghiêng về hắn?”
“Các ca ca hiểu lầm tiểu muội rồi, tiểu muội chỉ không muốn tạo thành thương vong vô ích mà thôi!”
Như để chứng minh lời Linh Diên nói, người luôn xem mình là người tàng hình như Công Tử Diễn đột nhiên rầu rĩ mở miệng: “Đừng lãng phí nước miếng cãi nhau nữa, người đến rồi!”
Nàng ấy vừa dứt lời, ngoài viện đã vang lên giọng nói căng thẳng của ám vệ, “Ai dám cả gan xông vào Phượng Trì sơn trang?”
Hoa Mậu vụt phát nghiêng đầu sang, nắm lấy cổ tay Linh Diên, “Nha đầu, muội không được mềm lòng, đừng quên năm đó muội chết thế nào. Nam nhân này, không cần cũng được, đợi sau này các ca ca tìm người tốt hơn cho muội được không?”
Linh Diên còn chưa kịp mở miệng, Hoa Mậu đã đột nhiên cảm thấy cổ họng mình bị siết chặt, sau đó dưới ánh mắt trân trối của mọi người, như có một đôi tay vô hình ghìm chặt cổ của Hoa Mậu, xách cả người hắn lên.
Cảm giác không thở nổi kiến Hoa Mậu thè lưỡi ra, hai chân liều mạng quẫy đạp. Linh Diên vừa thấy tình hình này còn có gì không hiểu?
Nàng ầm một cái mở cửa, nghiêm nghị quát người nào đó bên ngoài: “Nếu ngươi bóp chết huynh ấy, ta sẽ không để yên cho ngươi!”
Vệ Giới vẻ mặt ung dung đứng đó, bàn tay đưa ra đang tản ra uy áp khổng lồ, giống như đùa với hài tử tùy ý trêu chọc cổ người nào đó. Thấy Linh Diên xuất hiện, hắn có vẻ hơi bất đắc dĩ nhìn nàng một cái.
“Người này tâm thuật bất chính, định châm ngòi quan hệ phu thê chúng ta, không thể giữ!”
Sắc mặt Linh Diên lập tức biến đổi, mắt thấy Hoa Nhan đã bị hắn bóp tới mắt trợn trắng mà còn ở đó không cam lòng cãi lại: “Ngươi, ngươi, ha, mới, mới tâm, thuật, khụ khụ khụ, bất, bất chính!”
Linh Diên hung dữ trừng hắn một cái, “Đến lúc nào rồi huynh còn cãi lại nữa? Mau ngậm miệng cho ta!”
Gương mặt anh tuấn của Hoa Mậu đỏ bừng vì ngộp thở, chưa kể cả gương mặt cũng bị đè ép mà trở nên vặn vẹo trong nháy mắt. Linh Diên thấy Vệ Giới hoàn toàn không giống đùa giỡn, thoáng cái hoảng hồn, lao tới trước mặt hắn.
“Buông huynh ấy ra nghe không? Ngươi còn không thả người, ta chết cho ngươi xem!”
Bỗng dưng Linh Diên rút một cây trâm ngọc muốn đâm về phía huyệt Thái Dương của mình. Trong lòng Vệ Giới rùng mình, phân tâm nhìn về phía nàng, tuy rằng chỉ trong tích tắc cũng đã cho những người khác kẽ hở để nghĩ cách cứu viện.
Sau khi uy áp khiếp người biến mất, Hoa Mậu nặng nề ngã xuống, mấy huynh đệ đồng thời tiến lên ngăn hắn lại nửa chừng, để hắn không đến mức ngã thành bánh thịt.
Sau khi Hoa Mậu rơi xuống thì thở hồng hồng, gương mặt trắng bệch lồi lên rất nhiều gân xanh, thoạt nhìn cực kỳ khủng bố.
Linh Diên thấy Hoa Mậu đã ổn theo bản năng thả lỏng cảnh giác. Thân hình của Vệ Giới lóe lên, trâm ngọc trong tay nàng biến thành bột phấn trong tay hắn, cả người cũng vì khó chịu nàng tốt với nam nhân khác mà dùng sức ôm nàng vào lòng.
Sự giãy giụa và chống cự của Linh Diên rơi vào cơ thể người khác giống như mèo con gãi ngứa. Người nào đó giận tới mức dùng hết chiêu thức chỉ có ở nữ tử, véo, gặm, cào, cấu, tất cả kỹ năng đều ra trận cũng không thể khiến hắn lung lay chút nào.
“Buông ra!”
“Không buông!”
Mấy huynh đệ khác muốn cứu muội tử nhà mình, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm cảnh cáo của Vệ Giới lại không thể động đậy.
Linh Diên bất giác nhìn về phía Ngọc Ngân vẻ mặt thảnh thơi trốn sau lưng Vệ Giới, “Hoàng hậu nhà ngươi đã bị người ta ôm vào ngực rồi mà ngươi còn ở phía sau xem kịch vui hả?”
Ngọc Ngân nhếch miệng, “Đó là chuyện nhà của các ngươi, không liên quan tới Ngọc Ngân ta. Nương tử của ta còn đang đứng đó xem kịch vui kìa!”
Đồng tử của Linh Diên phóng đại trong giây lát, Công Tử Diễn nghe vậy cũng theo giọng nói nhìn về phía Ngọc Ngân. Ánh mắt hai tỷ muội giao nhau giữa không trung, dường như phút chốc đã hiểu ra gì đó.
Ngọc Ngân này vậy mà giở trò với bọn họ, đáng ghét, quả nhiên nam nhân không có kẻ nào tốt!
Linh Diên thở hồng hộc dứt khoát trút tất cả lửa giận lên người Vệ Giới, trong khi đánh hắn cũng không quên giẫm một cước lên chân hắn.
“Ngươi, ngươi thật là quá đáng!”
Vệ Giới mặt mày vô tội, rõ ràng rất đau nhưng phải giả vờ không sao, “Đó là mưu ma chước quỷ của hắn, không liên quan tới ta, ta nhiều lắm xem như biết chuyện không báo mà thôi!”
Linh Diên hận đến mức gần như muốn cắn nát răng ngà, “Ngươi, ngươi còn nói nữa? Còn chê ta chưa đủ mất mặt đúng không?”
Vệ Giới lành lạnh nhìn lướt qua xung quanh, “Bổn vương xem ai dám chê cười nàng, ta sẽ móc mắt hắn ra cho nàng làm đạn bắn chơi!”
Hiện trường vang lên mấy tiếng hít khí, sắc mặt của mọi người cũng thay đổi. Vệ Giới này bày trò lãng mạn cũng không cần đẫm máu vậy chứ?
Giãy dụa thế nào cũng vô dụng, còn khiến cả người đổ đầy mồ hôi, Linh Diên dứt khoát không vùng vẫy nữa, cứ để mặc hắn ôm như vậy. Ha, ta không tin ngươi có thể ôm cả đời.
“Các ngươi tới đây làm gì?”
“Nương tử ở đâu, vi phu liền ở đó!”
“Ta không phải nương tử của ngươi, nương tử của ngươi đã chết từ bốn năm trước rồi!”
“Không sao, ta có thể đợi nàng, đợi đến khi nàng hồi tâm chuyển ý.”
“Ngươi từ bỏ đi, chắc chắn nàng sẽ không hồi tâm chuyển ý!”
“Chỉ cần chân thành thì chuyện gì cũng có thể giải quyết, ta tin sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày trái tim lạnh như băng của nàng sẽ tan chảy. Nàng không quay đầu lại ngày nào, ta sẽ không từ bỏ ngày đó, cho dù tốn tinh thần và sức lực canh giữ nàng cả đời cũng không tiếc! Dù sao chỉ cần nàng còn sống đứng trước mặt ta, ta đã đủ hài lòng rồi, những chuyện khác không quan trọng!”
…
Hết lần này tới lần khác, hai người đối thoại hơn chục câu, câu nào cũng nhìn như vô nghĩa nhưng liên kết lại với nhau vậy mà khiến người đứng ngoài quan sát cảm động. Ngay cả người trong cuộc là Linh Diên cũng không ngờ rằng mấy năm không gặp, nam nhân trước mặt vậy mà hạ giọng với nàng đến nước này, giống như chỉ cần nàng chịu nói chuyện với hắn, hắn liền bằng lòng làm mọi thứ cho nàng. Cho dù nàng có ăn nói độc địa hơn nữa, cay độc hơn nữa, hắn cũng không để ý. Nàng làm loạn càng dữ dội, kết quả đều như đâm vào bông, cảm giác mềm mại vô lực khiến nàng lập tức dừng lại.
Linh Diên ngước mắt nhìn Vệ Giới, phì cười một tiếng, “Vệ Giới, ngươi cần gì phải như vậy?”
Sớm biết có hôm nay sao lúc trước còn thế chứ?
Ngươi cho rằng như vậy là có thể khiến ta hồi tâm chuyển ý sao?
Không khỏi coi thường lòng dạ hẹp hòi của nữ nhân bọn ta quá rồi đó!
Có vài nỗi đau không phải dựa vào thời gian, dựa vào mấy câu, dựa vào bám riết của ngươi là có thể xóa nhòa.
“Thả ta ra, ta mệt rồi, ta muốn về nghỉ ngơi.”
Đương nhiên Vệ Giới biết hai người chỉ đến sớm hơn bọn họ mấy canh giờ, tất nhiên vẫn chưa được nghỉ ngơi, nghe vậy liền làm như lời nàng nói, buông ra.
Linh Diên được giải thoát cũng không thèm nhìn hắn một cái, kéo tay Công Tử Diễn rời khỏi nơi khiến nàng cực kỳ khó chịu này. Để lại bảy đại nam nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn người, các loại cảm xúc trong mắt hỗn loạn trong nháy mắt.
Hoa Mậu trẻ tuổi nóng tính, cho dù lúc trước bị người nào đó hung hăng dạy dỗ nhưng khi nhìn thấy Linh Diên vứt bỏ Vệ Giới như rác rưởi thì rất xấu xa cười thành tiếng.
“Vệ Giới, không phải ngươi tự cho mình tài giỏi sao? Sao không đuổi theo đi? Tiếp tục đuổi đi? Ha ha, khiến cho muội tử của gia còn có thể ngoan ngoãn phục tùng ngươi giống như mấy năm trước, không oán không hối mà hy sinh. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Thật sự tưởng muội tử nhà ta không được giá hả? Ta nói cho ngươi biết, chỉ dựa vào dung mạo này của muội tử ta, tương lai ở Long đế quốc sẽ có rất nhiều người theo đuổi, ngươi…”
Trong lòng Hoa Mậu đắc ý, không phải ư, hắn vừa nói vậy, đôi mắt sắc như dao của Vệ Giới đã lườm tới. Người kia rất hèn nhát ngậm miệng lại, tuy rằng vẻ mặt lúng túng xấu hổ nhưng vẫn còn mang vẻ tức giận và hả hê.
Hắn biết, hắn đã nói trúng lòng Vệ Giới. Dựa vào dung mạo và tài hoa của Linh Diên hôm nay, tương lai chắc chắn có một đống thanh niên tài tuấn vội vàng nịnh bợ nàng, muội muội cần gì phải vì một gốc cây khiến người khác đau lòng mà từ bỏ cả một khu rừng chứ?
“Xem ra bài học vừa rồi còn chưa đủ sâu sắc nhỉ?”
Đôi mắt thâm thúy của Vệ Giới lóe lên ánh sáng lạnh, Hoa Mậu lập tức thức thời giãy giụa một cái, “A ha, ta chợt nhớ tới muội tử còn chưa ăn cơm, ta đi chuẩn bị bữa tối cho muội ấy, các ngươi trò chuyện đi, các ngươi trò chuyện đi!”
Nhìn Hoa Mậu tháo chạy còn nhanh hơn cả thỏ, nhanh như chớp biến mất, mấy người Tô Ngu rất bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiểu tử này đúng là không nhớ lâu chút nào, cũng may Vệ Giới không có ý muốn giết hắn, nếu không đâu đến lượt hắn ở đây giãy giụa?
“Nếu đã tới thì nghỉ chân một lát đi!” Thảm trạng của Bất Dạ thành, bọn họ đều tận mắt thấy, có lẽ hai vị trước mắt cũng không có thời gian nghỉ ngơi.
Ngọc Ngân cảm kích nhìn Tô Ngu, “Vậy thì đại ân không lời nào cảm tạ hết được!”
Tuy rằng mấy người Hàn Tẫn lạnh mặt nhưng niệm tình bọn họ cứu Linh Diên nên không khiến bọn họ quá khó xử, vì vậy một trò hề vốn có thể dấy lên gợn sóng lớn hơn kết thúc một cách xấu hổ như thế.
Chương 410: Phát hiện quan trọng
Lũ tang thi nườm nượp từ bốn phương tám hướng tụ tập tới, Linh Diên thở hổn hển chạy vào một thôn làng với nhà cửa khắp nơi, không có chỗ cho nàng lẩn trốn. Vì quá nhiều tang thi nên căn bản cũng không cho nàng cơ hội trốn, nàng chỉ có thể liều mạng chạy, liều mạng chạy.
Người vốn đi theo nàng đã bị từng đám tang thi xông tới gặm cắn, phát ra tiếng kêu bén nhọn khủng bố. Linh Diên ngây người, nghẹn họng trân trối nhìn một người sống sờ sờ bị đám xác sống kia mổ bụng moi ruột, cầm đoạn ruột đẫm máu nhét vào miệng mình.
Dạ dày Linh Diên sôi trào, nàng không chịu nổi hình ảnh máu tanh như vậy, mặt mày trắng bệch xoay người, tiếp tục chạy.
Nhưng số lượng tang thi càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, số lượng dày đặc như kiến khiến người ta da đầu tê dại. Người phía sau từng người từng người biến thành đại tiệc của tang thi.
Linh Diên rơi nước mắt, khóc không kìm được. Đến khi nàng ngã xuống rồi đứng dậy lại phát hiện chẳng biết mình đã bị những thứ điên cuồng đó bao vây từ bao giờ.
Linh Diên điên cuồng quẫy đạp lung tung, hai tay vùng vẫy dữ dội, thử giãy giụa, nhưng sức của một mình nàng làm sao sánh được với sự lôi kéo của nhiều người như vậy?
Trông quá trình đó, nàng thấy rõ có mấy người lại bị tang thi mặc kệ. Linh Diên chớp mắt, ngơ ngác nhìn cảnh đó chằm chằm.
Đột nhiên, máu tươi nóng hổi từ trước mặt nàng phun tới, bắn tung tóe đầy mặt. Nàng chợt hét lên một tiếng, rơi vào tuyệt vọng…
“A!” một tiếng, Linh Diên từ trên giường bật dậy, thở hồng hộc, mồ hôi lạnh đầy người thấm ướt quần áo nàng, bàn tay cầm chăn vẫn đang run rẩy liên tục. Công Tử Diễn nghe thấy tiếng động liền khoác y phục chạy tới trong nháy mắt.
“Sao vậy, sao vậy?” Nàng ấy thoắt cái cầm lấy đôi tay lạnh buốt của Linh Diên, cảm giác ẩm ướt khiến nàng ấy chợt trừng to mắt, “Diên Nhi, tỉnh, tỉnh, nhìn ta, nhìn ta, nghe thấy không?”
Linh Diên đang mặt mày sợ hãi, sau khi nghe thấy tiếng gọi của Công Tử Diễn mới từ từ hoàn hồn. Lúc ánh mắt trống rỗng của nàng dần dần có sức sống, trái tim treo lơ lửng của Công Tử Diễn cuối cùng cũng buông xuống.
“Muội sao vậy? Gặp ác mộng hả?”
Linh Diên ngơ ngác nhìn ánh mắt lo lắng của Công Tử Diễn, đột nhiên ngồi quỳ trên giường, thoắt cái ôm chặt nàng ấy vào lòng, nước mắt rơi xuống một cách khó hiểu, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, có tỷ thật tốt, có tỷ thật tốt.”
Trong tiếng nỉ non lẩm bẩm linh tinh của Linh Diên, Công Tử Diễn trầm mặc không nói vỗ lưng nàng, lặng lẽ chịu đựng sức nặng của nàng, âm thầm sưởi ấm cơ thể lạnh buốt của nàng. Đến khi Linh Diên bình tĩnh lại từ trong di chứng của cơn ác mộng mới khe khẽ đẩy Công Tử Diễn ra, lúc ngước mắt, đôi mắt đã khôi phục màu sắc trong sáng quen thuộc.
Thấy thế, Công Tử Diễn mới bình tĩnh hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Một giấc mơ rất kỳ lạ, tỷ còn nhớ cảnh tượng chúng ta nhìn thấy sáng nay không?”
Công Tử Diễn nhíu mày nhớ lại, “Muội đang nói cảnh chúng ta nhìn thấy giữa không trung hả? Một thôn trang bị tang thi tấn công?”
Linh Diên gật đầu thật mạnh, “Đúng, chính là cảnh đó. Vừa rồi ta vậy mà mơ tới, đặc biệt khiến ta không ngờ là, tỷ nói xem vì sao mấy người già kia không bị tang thi cắn? Tỷ nói xem là vì sao?”
Tình hình ban ngày, cho dù hiện tại nhớ lại vẫn rõ mồn một trước mắt, mà cảnh Linh Diên đặc biệt vạch ra hiển nhiên cũng khiến Công Tử Diễn ấn tượng sâu sắc. Thường nói ngày nghĩ gì đêm mơ đó, xem ra cảnh tượng hôm nay đã xuất hiện trong đầu Linh Diên không chỉ một lần nhỉ?
Nếu không tại sao đột nhiên nàng lại giật mình tỉnh giấc?
“Lúc ấy ông lão kia mờ mịt đứng trong đám đông, người bình thường xung quanh lần lượt bị tang thi nhào tới gặm cắn, nhưng ông ấy lại giống như đứa trẻ không nhà để về, kinh hoàng nhìn xung quanh. Vậy, vậy nhưng không có một con tang thi nào chịu tới gần ông ấy, giống như ông ấy là tảng đá ven sông, không gợi lên hứng thú của bọn chúng.
Vốn dĩ ta cho rằng đó là ngoại lệ, nhưng ta lại liên tục nhìn thấy nhiều bà lão cũng gặp phải tình huống tương tự. Lúc tỷ ở dưới giết tang thi, ta cố ý nhìn quanh toàn thôn, cuối cùng tìm ra bảy tám tình huống như vậy. Tỷ tỷ, tỷ có biết điểm giống nhau giữa bọn họ là gì không?”
Ban ngày đầu óc của nàng rối tung, nhưng đến tối sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại liền tỉnh táo. Đặc biệt vừa rồi mình lại trải qua một giấc mơ chân thực như vậy, điều này khiến cho người nào đó vốn rơi vào ngõ cụt không đường để đi chợt lóe lên một ý tưởng, bỗng dưng mở to hai mắt.
“Là gì?” Trong giọng nói của Công Tử Diễn cũng mang theo kích động, bởi vì nàng ấy đột nhiên dự cảm được, phát hiện quan trọng này của muội muội rất có thể sẽ mang đến hy vọng sống sót cho đại lục Tứ Phương đã rơi vào đường cùng!
“Những người mà ta thấy không có ai không bị bệnh hiểm nghèo quấn thân, sắc mặt vàng như nến, đi đứng tập tễnh. Bọn họ bị bệnh, hơn nữa bệnh rất nghiêm trọng, điều này khiến ta thoáng cái nhớ tới một việc. Trong thế giới động vật, dưới tình huống tài nguyên sung túc cũng không có động vật nào chịu đi ăn thi thể động vật bệnh chết. Ta đang nghĩ, có phải đám tang thi này cũng thế không?”
Công Tử Diễn nghe đến đó, đồng tử chợt co lại, nàng ấy ngẩng phắt đầu dậy, “Muội muội, chuyện này là thật sao?”
“Hình ảnh buổi sáng luôn quanh quẩn trong đầu ta, làm sao cũng không gạt đi được. Ta luôn cảm thấy buồn cười và là lạ ở chỗ nào đó, nhưng cũng không biết cuối cùng là lạ ở chỗ nào. Hơn nữa hôm nay Vệ Giới khiến đầu óc ta càng rối thêm, vì vậy căn bản không nghĩ tới mối liên hệ giữa chuyện này. Cho tới giấc mộng vừa rồi khiến ta tỉnh táo trong nháy mắt! Tỷ tỷ, tỷ biết điều này có nghĩa là gì không? Nghĩa là cuối cùng chúng ta cũng tìm được phương pháp đối phó với đám tang thi này rồi!”
Sau khi Công Tử Diễn hưng phấn trong chốc lát thì đột nhiên ngước mắt: “Vậy muội muội muốn khiến chúng ta đều bị bệnh hả?”
Dường như Linh Diên còn đang đắm chìm trong phát hiện quan trọng này: “Cụ thể còn cần làm thí nghiệm, bây giờ ta sẽ dậy nghiên cứu vài loại dược vật. Tỷ tỷ cũng đừng ngủ, đi bắt mấy con tang thi tới đây cho ta.”
Công Tử Diễn nhìn thấy muội muội đột nhiên trở nên không bình thường thì bất đắc dĩ lắc đầu. Quả nhiên, nha đầu này nghiêm túc rồi thì mười con trâu cũng không kéo lại được. Nàng ấy nhìn sắc trời tối đen như mực bên ngoài, chỉ có thể cam chịu số phận gật đầu.
“Được, ta đi, ai kêu muội là hy vọng duy nhất của chúng ta chứ. Chuyện này sớm thêm một khắc thì có thể cứu mạng vô số người, ta cũng không thể thờ ơ!”
“Ta chờ tỷ tỷ trong sơn động sau núi, tỷ tỷ phải nhanh một chút đó!”
Linh Diên vứt ra những lời này rồi tiện tay mò một bộ y phục, sau đó chạy ra ngoài như một cơn gió.
Công Tử Diễn cũng không dám chậm trễ, sau khi mặc quần áo tử tế lập tức biến thành một vệt bóng mờ biến mất khỏi Phượng Trì sơn trang.
Theo hai người bọn họ một trước một sau rời khỏi, Vệ Giới và Ngọc Ngân ở trên nóc nhà nãy giờ cũng ngồi không yên.
Trên thực tế, hai người chỉ ở phụ cận bọn họ. Vệ Giới nghe thấy âm thanh của Linh Diên thì lập tức lao tới, Ngọc Ngân vì nghĩ đến Công Tử Diễn cũng chạy tới, không ngờ rằng lại để hắn ta nghe được một chuyện khiến hắn ta vừa ngạc nhiên vừa kích động như vậy.
“Vệ Giới ơi Vệ Giới, nương tử của ngươi đúng là khó lường, còn trẻ vậy mà đã nhạy cảm như thế, thật khiến ta khâm phục. Ngươi nghĩ xem chúng ta đối đầu với tang thi đã bao nhiêu năm, sao lại không phát hiện điểm kỳ lạ này? Vẫn là tiểu nha đầu này lợi hại, vừa ra tay đã phát hiện tin tức quan trọng như vậy. Nếu chuyện này có đột phá, việc chúng ta phá bỏ lời nguyền của tang thi quả nhiên trong tầm tay!”
Vệ Giới bình tĩnh liếc hắn ta, “Sao ngươi có thể xác định trước kia có ví dụ như vậy? Chẳng lẽ không phải vì miệng của đám tang thi này bị nuôi tới kén chọn, bắt đầu chê bai những nhân loại có chứa bệnh độc hả?”
Ngọc Ngân nghẹn họng, vậy mà cảm thấy lời hắn nói rất có lý, “Cũng đúng, ngươi nói vậy hình như cũng không loại trừ khả năng này!”
Vệ Giới lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, “Vậy ngươi còn ngây người ở đây làm gì? Nội thương của hoàng hậu nhà ngươi còn chưa khỏi hẳn, ngươi không sợ nàng xảy ra chuyện gì sao?”
Lúc này Ngọc Ngân mới nhớ tới Công Tử Diễn đã đi xa, lập tức chắp tay với Vệ Giới một cái rồi đuổi theo Công Tử Diễn.
Vệ Giới cũng biến thành một vệt sáng đuổi sát theo Linh Diên.
Trong không gian, Linh Diên lại đối thoại với Tiểu Băng Dực của mình, “Mau, lấy hết mấy loại thuốc có thể khiến người ta bệnh nặng nhưng không chết trong tay ta ra đây. Ta muốn làm thí nghiệm. Còn nữa còn nữa, độc dược cũng lấy ra luôn.”
Sau khi dặn dò xong, Linh Diên nhớ tới mấy con dâm thú trong không gian. Trải qua mấy ngày bị khói độc xâm nhập, rõ ràng đám dâm thú này đã thay đổi so với lúc trước, màu da ban đầu cũng biến thành màu đen bất thường dưới khí độc mù mịt, ý thức dường như cũng hỗn loạn hơn trước rất nhiều.
Linh Diên nghĩ tới mối liên hệ giữa dâm thú và tang thi, lập tức lệnh cho Băng Dực giết một con dâm thú tiến hành phân tích kỹ lưỡng từng bộ vị khí quan và huyết dịch của nó.
Tại sao tang thi không cắn những dâm thú này?
Tại sao dâm thú cũng không đụng vào tang thi?
Tại sao sau khi người bình thường bị dâm thú cắn sẽ biến thành dâm thú?
Hiện tại Linh Diên có quá nhiều nghi vấn cần những thí nghiệm này để chứng minh, sơn động sau núi cũng chính là chỗ Vệ Giới chữa độc lúc trước. Bên dưới là Hàn Băng trì, ở giữa là ao suối nước nóng, nhưng bên trên là chỗ mọi lần nàng bế quan.
Sau khi Linh Diên tiến vào thạch thất, Băng Dực trong không gian cũng đã chuẩn bị xong tất cả dược vật nàng cần, sẵn tiện phất tay một cái, lớp bụi trên bệ chữa bệnh đã bị chưởng phong dọn sạch, trong nháy mắt tất cả dược vật cũng đã được bày ngay ngắn bên trên.