Chương 66: Em không muốn đau
Đây là lần đầu tiên Lăng Chân cẩn thận cảm nhận nụ hôn.
Trước đó chỉ có mấy lần kinh nghiệm, mỗi lần đều bị động tiếp nhận, nếu không phải do thẹn thùng đến không cảm nhận được thì cũng là tức giận không muốn cảm nhận.
Lần này, Ngụy Tỷ giao hoàn toàn cho cô.
Ngoại trừ tay đặt trên lưng cô thì còn lại không có bất kỳ hành động nào.
Khi lần thứ hai Lăng Chân lại hôn lên thì thậm chí anh còn nhắm mắt lại.
Để mặc cô phát huy.
Vì thế Lăng Chân phát hiện, cảm giác chủ động hôn người khác thật khác lạ.
Môi của anh cũng mềm.
Vừa lạnh lại nóng.
Cô liếm hai lần sau đó thử thăm dò đưa đầu lưỡi vào.
Mùi hương dễ ngửi của Ngụy Tỷ vọt vào mũi, theo răng môi tiếp xúc, giác quan cả người Lăng Chân bị phóng đại vô hạn, cảm giác kích thích chưa từng có xông tới.
Nhịp tim của cô đập rất nhanh, từng tiếng đập ở bên tai. Cả người cô như nhũn ra, mặc dù mình hôn đối phương nhưng lại mềm đến mức giống như leo lên người anh.
Cảm giác tê dại bắt đầu nhảy vọt từ ngón tay, giống như có dòng điện nhỏ thuận theo cột sống chạy tán loạn. Cô giống như bị vùi trong đống bóng, lâng lâng, nóng đến run rẩy.
Trong phút chốc, Lăng Chân nghĩ , thật sự rất… Thoải mái.
Nhưng đầu lưỡi của cô lại khuấy động trong miệng anh, sau đó lại theo bản năng.
Lăng Chân dùng hết sức, sau đó lui lại, sắc mặt ửng hồng, khẽ hỏi Ngụy Tỷ: “Bây giờ hài lòng chưa?”
Ngụy Tỷ chậm rãi mở mắt ra.
Trong giây phút đó, đôi mắt anh sâu thẳm đen như mực lóe lên ngọn lửa sáng rực đến bỏng người.
… Anh nghĩ sai rồi.
Vì để cho cô thăm dò anh nên anh giao tất cả cho cô.
Nhưng anh không ngờ rằng cô chủ động chút xíu lại trí mạng thế này.
Sinh vật ẩn giấu trong đáy lòng bỗng nhiên lớn mạnh, lúc cô hôn trúc trắc không có quy tắc gì thì nó kêu gào sắp điên rồi.
Anh đè cô lại, thuận theo cằm của cô hôn đến chiếc cổ mềm mại, răng như cắn xé. Làn da non mịn của Lăng Chân lập tức đỏ lên một mảnh.
Cánh tay Ngụy Tỷ gồng lên gân xanh, mấy giây sau anh ngẩng đầu, giọng nói khắc chế trầm ngâm: “… Sợ đau không.”
Đôi mắt hạnh của Lăng Chân ướt át, co rúm lại, giọng nói dịu dàng: “Đương nhiên sợ rồi.”
Ngụy Tỷ thở ra một hơi nóng rực.
Không được, không khống chế được.
Sẽ làm cô đau.
Lăng Chân mông lung lại sợ hãi nhìn anh, cảm thấy vẻ mặt của anh không giống như vui vẻ.
Ngược lại giống như muốn nổi giận.
Là cô hôn không đúng sao?
Nhưng cô không dám động, vật ở dưới mông có hình dạng hơi rõ ràng. Cô vốn không biết nhưng trước đó đã có người kéo tay dạy qua cô.
Là thứ rất đáng sợ QAQ
Một lát sau, Lăng Chân mới vịn bả vai của Ngụy Tỷ, nức nở nói: “Em sợ đau…”
Ngụy Tỷ gần như hít vào một hơi lạnh.
Người đang đùa với lửa vẫn còn đang khóc: “Khiến em đau em sẽ không để ý đến anh.”
Ngụy Tỷ hít một hơi thật sâu, lồng ngực kiên cố nhấp nhô, mới dùng lí trí đè dục vọng xuống. Anh buông cô ra, kéo cổ áo hỗn loạn của cô lại, sau đó khàn khàn mở miệng: “… Kiểu gì cũng sẽ đau một chút.”
Lăng Chân lẩm bẩm thầm nghĩ, một chút cũng không cần.
Rõ ràng hôn rất dễ chịu mà, sao lại phải chịu đau chứ?
Vì Lăng Chân muốn chuyển dời sự chú ý của anh nên nói chủ đề khác: “Tháng sau có buổi diễn quốc tế, không biết lần sau em có được múa đơn không.”
Ngụy Tỷ tỉnh táo lại, nghe vậy khẽ “Ừ” một tiếng.
“Lần này em múa nhóm có tiếng vang rất lớn, ha ha. Thầy Ôn nói xem video của chúng em thì không có nhiều nhóm múa có thể múa được như thế.” Dục vọng của cô trong veo, tới nhanh mà đi cũng nhanh, cô nhanh chóng quên chuyện xấu hổ đã làm khi nãy, hơi đắc ý lắc đầu. “Thầy Ôn nói nhìn Tống Chỉ múa đơn thua chúng em rất nhiều.”
Nhưng đàn ông một khi chưa được thỏa mãn dục vọng thì không thích nghe cô nhắc đến người đàn ông khác.
Ngụy Tỷ ngửi mùi thơm ngọt ngào trong tóc cô, dừng một chút mở miệng: “Lăng Chân, anh mở phòng làm việc vũ đạo cho em có được không?”
Lăng Chân mở to hai mắt: “Vì sao?”
“Không cần slot trong vũ đoàn, lấy thân phận của em tham gia hoạt động.”
Đương nhiên cũng không cần gặp người trong vũ đoàn.
Lăng Chân mở to mắt nhìn.
Nếu như đủ bản lĩnh thì cô sẵn sàng bay một mình, nhưng bây giờ cô chưa biết điều kiện của mình đủ hay không. Dù sao thầy Ôn đã nổi tiếng như thế mà vẫn múa cho vũ đoàn Đông Phương đó thôi.
Lăng Chân suy nghĩ, nói: “Đợi em về rồi trả lời được không?”
Ngụy Tỷ gật đầu, anh chỉ nói ra trước, muốn thực hiện thì cần một chút thời gian.
Lăng Chân khẽ thở ra.
Lúc đầu khi ngâm nước nóng cô cũng hơi buồn ngủ, sau khi trở về thì lại giống như đánh trận, hôn người khác thật sự quá mệt mỏi. Lúc này cảm giác buồn ngủ dâng lên lần nữa, Lăng Chân nhích ra ngoài cẩn thận không cọ đến anh, nói: “Vậy em trở về ngủ nhé?”
Nói xong cô nhìn anh một lúc, vô cùng bình tĩnh.
Vì thế cô nhảy xuống khỏi đùi anh: “Ngủ ngon!”
Ngụy Tỷ ngồi một mình ở phòng khách một lúc.
Sau đó mới hơi cúi đầu xuống: “Ngủ ngon.”
…..
Qua cuối tuần, Lăng Chân trở lại vũ đoàn.
Lần trước cô không xem thầy Ôn biểu diễn, chắc là hôm nay thầy Ôn sẽ đến, cô định hỏi chuyện của Ngụy Tỷ với anh ta. Dù sao cho dù thầy Ôn ở trên trời hay ở dưới đất thì cũng đều là tiền bối của cô, kinh nghiệm phong phú hơn nhiều.
Sau khi đến vũ đoàn, cô hỏi cô gái bên cạnh mới biết tối nay vũ đoàn có liên hoan, lúc đó thầy Ôn mới tới. Lăng Chân cũng không gấp, cô đặt đồ xuống đi thay quần áo múa, bắt đầu luyện múa trong phòng tập.
Gần đây cô không có thông báo gì, phần lớn thời gian đều đến vũ đoàn. Hình Lập là người đại diện rất tốt, tôn trọng nguyện vọng của cô, khi thấy Lăng Chân múa càng lúc càng phát triển thì giảm bớt phần lớn công việc diễn viên của cô. Bây giờ trình độ múa của Lăng Chân còn tốt hơn trên tiên giới một chút.
Cô ở đâu bọn người Tống Linh bu lại cùng luyện với cô.
Tống Linh cầm ipad, hỏi Lăng Chân: “Chị Chân Chân, lần trước chị không xem thầy Ôn biểu diễn sao?”
Lăng Chân dừng lại, nhớ đến lí do vì sao mình không được xem thầy Ôn biểu diễn, khuôn mặt đỏ ửng: “Không, không có.”
Tống Linh không phát hiện ra, cô cầm ipad đưa tới trước mặt Lăng Chân, thán phục nói: “Thật sự là siêu thần, em cảm thấy thầy Ôn đã sắp thành thần rồi, đây là động tác mà con người có thể làm được sao…”
Người trong đoàn sùng bái Ôn Tử Sơ đã đến cảnh giới nhất định, trình độ này đúng thật là bảo vật gì đó. Lăng Chân cười cười nghe nói: “Vậy chị xem một chút.”
Sau đó cô xem mấy lần, dần dần mở to hai mắt.
Đúng thật là động tác của thầy Ôn còn thành thạo điêu luyện hơn trước kia, trong trẻo, phiêu dật, mang theo vẻ không thể nào kìm nén.Nhìn xuyên qua màn hình thậm chí có thể cảm nhận được khí chất đập vào mặt.
Sau khi Lăng Chân xem xong thì hơi xuất thần.
Tống Linh ở bên cạnh khen ngợi: “Thần tiên đó, đây chính là thần tiên!”
Người nói vô tâm người nghe lại có ý. Đầu lông mày của Lăng Chân khẽ động, bỗng nhiên có phỏng đoán mơ hồ.
… Chờ buổi tối gặp thầy Ôn phải hỏi một chút mới được.
Địa điểm liên hoan diễn ra ở một nhà hàng ở trung tâm thành phố, ăn món ăn của Hàng Châu. Lầu hai đều là phòng riêng, trưởng đoàn bao phòng lớn nhất cho bọn họ.
Sắp đến giờ liên hoan, các cô gái trong vũ đoàn kéo nhau cùng đón xe tới.
Lăng Chân cúi đầu xuống nhắn tin cho Ngụy Tỷ, sau đó cô bị lôi kéo đi.
Một bên khác, Ngụy Tỷ nhận tin nhắn, rủ mắt nhìn xem.
Sau đó Triệu Ngạn gõ cửa đi vào: “Ngụy tổng, bên Viễn Đạt muốn mời anh ăn cơm, hay là tôi dẫn người qua?”
Viễn Đạt là đối thủ cạnh tranh nhiều năm của bọn họ, ông chủ bên kia cố gắng tranh đoạt tài nguyên với Ngụy Tỷ, lại thường xuyên gửi lời mời tình cảm, nhưng từ trước đến nay Ngụy tổng không có hứng đi tiếp.
Ngụy Tỷ cúi đầu nhìn tin nhắn.
Lăng Chân nói muốn đi nhà hàng nào đó với đám người, bảo ban đêm anh tự mình ăn.
Ngụy Tỷ cất điện thoại, lạnh nhạt mở miệng: “Bọn họ định đi đâu?”
Triệu Ngạn ngẩn người: “Sao? À… Hẹn ở quán Tương Thái ở đường xx đó…”
“Đổi thành chỗ này đi.” Ngụy Tỷ nhắn địa chỉ nhà hàng kia vào trong điện thoại di động của Triệu Ngạn. “Bảo bọn họ tới đó.”
Trước đó trong vũ đoàn thường có liên hoan, nhưng qua quan hệ giữa Lăng Chân và bọn họ không thân nên rất ít khi tham gia.
Lúc này khi cô vừa đến đã bị mấy cô gái kéo vào ngồi vào bàn, chỗ bên cạnh trống không là cho Ôn Tử Sơ.
Trước tiên trưởng đoàn đứng giữa mấy bàn tròn nói mấy câu, sau đó cửa phòng bị đẩy ra, nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn đi tới. Thức ăn đều là món thường ngày, thịt bò nướng, bánh quẩy tôm, tôm xào tỏi xếp hình hoa phù dung, từng món nóng hổi được bưng lên bàn. Bây giờ là giờ cơm, các cô gái múa đều mau đói, thức ăn vừa bày lên đã nhanh chóng ăn.
Tống Linh ngồi cạnh Lăng Chân ăn đến vui vẻ, một lát sau mới nhớ ra: “Ôi, chúng ta cứ bắt đầu ăn thế sao? Thầy Ôn còn chưa tới nữa…”
Cô còn chưa dứt lời, bỗng nhiên Lăng Chân phát hiện được một hơi thở quen thuộc.
Chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra, Ôn Tử Sơ ngồi xuống cười nói: “Xin lỗi tôi tới trễ.”
Bên miệng của Lăng Chân còn đang nhai thức ăn, nhưng lúc cô thì thấy Ôn Tử Sơ, tốc độ nhai nuốt chậm lại. Một lát sau cô mới khẽ hỏi: “Thầy, thầy…”
“Ừm.” Ôn Tử Sơ gật gật đầu. “Đợi lát nữa ra ngoài nói.”
Ăn cơm được một nửa, Ôn Tử Sơ nói đi toilet ra khỏi phòng. Không bao lâu sau, Lăng Chân cũng lau miệng đi ra ngoài.
Những cửa phòng ở tầng này đều đóng kín giống như đang thầm bàn chuyện lớn gì. Lăng Chân đi thẳng hết hành lang, không biết vì sao trong lòng hơi căng thẳng.
Cô rẽ một cái, ở cuối hành lang ngay khúc quanh cầu thang, Ôn Tử Sơ đang nhìn bình hoa sứ Thanh Hoa.
Lăng Chân đi qua, giương mắt: “Thầy, linh khí trên người thầy…”
Ôn Tử Sơ giơ tay lên, mỉm cười: “Lần này tôi đi về phía Tây Nam có chút thu hoạch.”
Lăng Chân nuốt nước miếng một cái, dè dặt hỏi: “Là có linh nguyên sao?”
“Có, hơn nữa…” Ôn Tử Sơ cười nhạt: “Tôi nghe được có chút hồi âm từ bên kia.”
…
Bàn bạc thương vụ kết thúc, chính thức vào khâu uống rượu.
Vương tổng của Viễn Đạt cũng là người trẻ tuổi, vì thế luôn cảm thấy Ngụy Tỷ và anh ta như kẻ địch, đặc biệt muốn đánh bại anh để chứng minh mình nhưng chỉ tiếc chưa hề thành công qua.
Vương tổng uống ba ly rượu vào bụng, Ngụy Tỷ còn không uống rượu. Anh ta không vui nâng ly rượu lên: “Ngụy tổng, không nể mặt à.”
Ngụy Tỷ ngồi cạnh bàn, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ nắm vuốt ly thủy tinh, cũng không uống.
Triệu Ngạn thuần thục đứng lên, nở nụ cười đúng chuẩn khi làm việc: “Vương tổng đừng tức giận, trước hết tôi mời anh một ly!”
Lúc này sắc mặt Vương tổng mới dễ nhìn một chút, trái lại uống với Triệu Ngạn.
Trong phòng đầy mùi rượu vẩn đục.
Ngụy Tỷ đứng dậy đẩy cửa gỗ của phòng riêng, đứng ở ngoài hành lang muốn hút điếu thuốc.
Nhưng ánh mắt anh lướt qua, bỗng nhiên thấy bóng dáng quen thuộc đi về phía chỗ rẽ, đuôi tóc nhọn thoáng chốc lướt qua trên không trung.
Ngụy Tỷ dừng lại.
Sau đó anh ném thuốc lá vào thùng rác.
Anh bước từng bước về bên kia, càng gần thì tiếng người càng rõ.
Chỗ rẽ hành lang cũng không sâu, trên trần treo đèn thủy tinh, dưới ánh đèn vàng ấm, cô gái ngửa đầu đứng trước mặt Ôn Tử Sơ.
“… Trả lời.” Giọng nói của anh ta không lớn.
Ngụy Tỷ dừng ở chỗ rẽ, dựa vào tường, cụp mắt, đường cong phát họa từ mũi đến khóe môi hơi lạnh.
Bỗng nhiên anh lại muốn hút một điếu thuốc.
Qua hơn nửa ngày, âm thanh dịu dàng quen thuộc mới vang lên, mang theo vẻ nghi hoặc và không chắc. “Chuyện này… Thầy chắc chứ? Dù sao thầy cũng đã ngây ngốc thời gian dài như thế, vẫn luôn không có…”
Ôn Tử Sơ có thể hiểu được sự lo âu và bất an trong ánh mắt của cô gái trước mặt, thật vất vả mới quen thuộc với cuộc sống này lại phải đứng trước thay đổi, tâm trạng này rất bình thường.
Làm tiền bối, điều anh phải làm là nói cho cô biết để tự cô quyết định.
“Cũng không chắc lắm, nhưng có chuyện cần em phải suy nghĩ sớm một chút.” Ôn Tử Sơ nói.
Lăng Chân nhíu đầu lông mày, tâm trạng phức tạp: “Là chuyện gì?”
“Nếu như thật sự có thể rời đi.” Ôn Tử Sơ cười cười: “… Em sẽ đi sao?”
Ở cách đó vài mét, Ngụy Tỷ nâng mí mắt.
Trên mặt có vẻ lạnh lùng.
Tác giả có lời muốn nói: Ngụy Tỷ: Muốn chết phải không.
Lăng Chân: Sợ, sợ hãi.