Chương 65: Ngâm nước nóng
Lăng Chân chơi xấu.
Cô cười quá ngọt ngào khiến cho người ta không đành lòng chỉ trích.
Bờ môi mềm mại hơi ướt át chạm vào da anh hơi nóng.
Ngụy Tỷ nhìn cô một hồi, cuối cùng mấp máy môi ôm cô từ trên bàn xuống.
“Tiểu vô lại, về nhà.”
Mà ở bên phía sân khấu, người dẫn chương trình đang giới thiệu chương trình. Tiếp theo chính là Ôn Tử Sơ.
Vừa nghe đến tên của anh ta, người ở dưới khán đài vô cùng hưng phấn, ngay cả các ông lớn ngồi hàng đầu cũng nở nụ cười.
Vô cùng chính xác, có thể trèo lên sân khấu này đều là minh tinh, nhưng trong đó chói mắt nhất chắc chắn là trụ cột này của ca vũ đoàn Đông Phương.
Thật ra trong nghề này người luyện kỹ năng múa đến trình độ tuyệt diệu thế cũng không ít, nhưng mà chỗ vượt mặt mọi người của Ôn Tử Sơ là trên người anh ta có khí chất đặc biệt, khi thì xuất thần như tiên, khi thì trang nghiêm như thần.
Gần đây Ôn Tử Sơ tập trung luyện tập biệt lập, nghe nói đi nơi đất lành nào đó ở phía tây nam. Lần này anh ta trở về lên sân khấu chắc hẳn lại càng tiến bộ.
Người dẫn chương trình mang theo nụ cười mong đợi đi xuống đài, ánh đèn dần tối. Ôn Tử Sơ mặc trang phục múa đơn giản xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Lần này xuất hiện, Sơ Thần có chút thay đổi so với lần trước, nhưng mà… Loại thay đổi này khó dùng ngôn ngữ để giải thích rõ ràng. Nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm giác được anh vừa lên sân khấu thì có cảm giác khiến cho người ta mừng rõ véo von.
… Giống như hấp thu linh khí giữa đất trời.
Tiết mục biểu diễn gặp trục trặc nho nhỏ nhưng đã kết thúc thuận lợi.
Điệu múa của thầy Ôn biến mọi người ở khán đài thành fan, nghe nói lúc ấy ở khán đài có một phần ba người xem khóc.
Trừ điều đó ra, Lăng Chân dẫn đầu múa nhóm cũng được khen ngợi, những thầy dạy múa cũng tán thành cô là người có công trong đoàn. Không còn ai ở sau lưng gọi cô là “Đại minh tinh” nữa, các cô gái đều bắt đầu gọi cô là chị Chân Chân.
Đối với chuyện này Lăng Chân cũng hơi mừng thầm.
Không có gì vui hơn là dựa vào thực lực của mình để chinh phục người khác.
Buổi biểu diễn kết thúc vừa đúng cuối tuần, không cần đi đến vũ đoàn, vì thế Lăng Chân cho mình nghỉ ngơi, định nghỉ ngơi một chút.
Lăng Chân ngủ một giấc đến lúc mặt trời chiếu đến mông, cô lại nằm trên giường một lúc mới xoa mắt đi ra khỏi căn phòng.
Hôm nay Ngụy Tỷ không đi công ty, anh thấy cô dậy thì đi vào bếp đem bữa sáng của cô bỏ vào lò vi sóng, chờ khi Lăng Chân rửa mặt sạch sẽ đi ra thì đi thẳng đến phòng bếp tìm thức ăn.
Ngụy Tỷ đưa ly sữa bò ấm áp qua, Lăng Chân ăn bánh sandwich, cầm lấy ngoan ngoãn uống.
Tháng tư dịu dàng yên ắng trôi qua, bây giờ đã là tháng năm. Lăng Chân đã sớm thay đồ nhung lông thật dày mặc ở nhà bằng váy ngủ cotton màu trắng.
Xương quai xanh mảnh khảnh xinh đẹp ở trên vai dưới cổ, ngực có đường viền ren, xuống chút nữa là nơi mềm mại.
Có một vẻ trong trẻo tinh khiết quyến rũ.
Ánh mắt Ngụy Tỷ nhìn vào nơi mềm mại kia rồi dời đi.
Lăng Chân không hề hay biết, ừng ực uống hết ly sữa bò ấm, ợn lên mùi sữa.
Ngụy Tỷ cầm ly, thuận tay rửa rồi hỏi cô: “Hôm nay phải ra ngoài à?”
Lăng Chân quệt mồm, gật đầu: “Ừm, đi ra ngoài.”
Ngụy Tỷ nâng mí mắt: “Cùng ai?”
“Với chị Xuyến Xuyến, đã lâu không gặp, chị ấy hẹn em đi…” Lăng Chân nói đến đây, vẻ mặt kì lạ lặp lại lời của Trịnh Xuyến Xuyến. “Xoa bóp*.”
Trong raw gốc là 大保健 ý chỉ là xoa bóp, spa trá hình, dùng việc này để che hành động mại dâm đằng sau.
Ngụy Tỷ: “…”
Lăng Chân cũng không hiểu nghĩa của từ này, cô nghe khi Trịnh Xuyến Xuyến nói từ này có giọng điệu hơi hèn mọn thì có thể cảm nhận được từ này không đứng đắn như thế.
“Buổi chiều ra ngoài, bữa tối khỏi cần chờ em.”
Lăng Chân không hiểu: “Cái gì?”
“Xoa bóp.” Anh nói: “Anh cũng có thể làm cho em.”
Lăng Chân: “?”
Ngụy Tỷ nói tiếp: “Tiếp theo đừng đi tìm cô ta nữa, ở lại với anh.”
Lăng Chân mờ mịt: “Ở lại với anh làm gì?”
Đầu ngón tay của Ngụy Tỷ khẽ sờ gương mặt bóng loáng của cô, giọng nói bình tĩnh: “Hẹn hò.”
…
Trong ngày hôm đó, Lăng Chân đỏ mặt đi ra ngoài.
Mặc dù cô không hiểu nghĩa của từ xoa bóp nhưng cô hiểu ý của từ hẹn hò.
… Sao, sao bỗng nhiên tăng cấp rồi!
Lúc trước cùng nhau ăn cơm xem phim cũng không có gì, nhưng một khi mang tiếng “Hẹn hò” thì giống như trở nên vô cùng… Mập mờ.
Trước đó Lăng Chân có hẹn thì không thể để người ta leo cây được. Sau khi bị cô từ chối, Ngụy Tỷ lại tỏ vẻ không có gì, nhưng nhất định phải đưa cô đi.
“Em gọi xe đi qua đó cũng được.” Cô hơi ngại ngùng, muốn ngăn cản anh đừng đi.
Ngụy Tỷ ôm cô đi ra ngoài: “Đưa em đi xong anh sẽ đi.”
Cô quá ngây thơ rồi.
Vì đề phòng cô gái của anh bị làm hư, anh cần xác nhận địa điểm “Xoa bóp” một chút.
Câu lạc bộ kia tương đối kín đáo, Trịnh Xuyến Xuyến sợ Lăng Chân không tìm được nên đeo khẩu trang đợi cô ven đường.
… Kết quả chờ thấy xe của Ngụy tổng.
Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt lạnh lùng của Ngụy Tỷ lộ ra, lạnh lùng hỏi: “Xoa bóp?”
Chân của Trịnh Xuyến Xuyến mềm nhũn…
Làm hư cô bé, bị người giám hộ của cô bé phát hiện!
Lão đại à tôi chỉ thuận miệng nói thôi! Đây là nơi đàng hoàng, là nơi! Đàng! Hoàng!
Lăng Chân đi ra từ ghế phụ, đi vòng qua bên này cười với Trịnh Xuyến Xuyến, sau đó xoay người phất tay với cửa sổ xe: “Em đi đây!”
Ngụy Tỷ nói: “Đừng chơi muộn quá.”
Lăng Chân bĩu môi: “Biết rồi.”
Trịnh Xuyến Xuyến ôm vai của Lăng Chân đi vào câu lạc bộ, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt ở phía sau còn chưa rút lui. Cô vô thức ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ đường đường chính chính, chứng minh cô không lôi kéo cô gái nhà anh làm chuyện xấu xa.
Cô thường đến câu lạc bộ này, dây chuyền phục vụ tắm rửa xoa bóp làm đẹp rất thoải mái.
Trịnh Xuyến Xuyến dẫn người đi vào nơi phục vụ VIP, hai người chọn tắm thuốc riêng tư. Sau khi tắm rửa xong thì được nhân viên phục vụ dẫn tới phòng thay quần áo.
Ở tiên giới, Lăng Chân cũng rất thích ngâm mình trong hồ, nhưng cô chưa từng ngâm cùng người khác. Sau khi đi vào phòng thay quần áo, cô nắm chặt cổ áo hơi thẹn thùng.
Trịnh Xuyến Xuyến phóng khoáng cởi quần áo ra, dùng khăn mặt quấn tóc lại, vừa quay đầu trong thấy cô đỏ mặt lề mà lề mề cởi quần áo, cảm giác tội lỗi lại càng dâng cao.
“Chị không nhìn.” Trịnh Xuyến Xuyến đi đến sau tắm bình phong. “Em cởi ra rồi đi thẳng đến là được.”
Lăng Chân khẽ nói: “Dạ vâng.”
Trịnh Xuyến Xuyến xuống ao, thoải mái thở dài một tiếng, nhắm mắt lại hưởng thụ.
Một lát sau, Lăng Chân cũng đi ra, tiếng nước rất nhỏ vang lên, Trịnh Xuyến Xuyến mới mở mắt ra: “Thế nào, sướng hay không?”
Nhiệt độ ấm áp, làn nước mang theo mùi dược liệu tràn qua ngực, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Lăng Chân bị hun thành màu hồng, thở hắt ra. “Thoải mái.”
“Chị không lừa gạt em chứ.”
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, trong mắt Trịnh Xuyến Xuyến có vẻ chế giễu nhìn cô: “Vậy em chưa từng làm chuyện đó sao?”
Lăng Chân chớp mắt một cái mới hiểu ý của cô ấy, thân thể trượt xuống nước: “Chưa từng.”
Trịnh Xuyến Xuyến cũng có thể nhìn ra, ngay ở trước mặt người cùng giới mà cô ấy cởi quần áo còn ngại thành như thế thì rõ ràng chuyện gì cũng chưa từng trải qua.
Cô là cô gái tự do ở thời đại mới, cảm thấy hai người bọn họ đều rất khó tin.
Có một miếng bánh ga tô ngon như thể ở nhà mà Ngụy tổng thật sự nhẫn nại thế sao?
Ở bên cạnh người đàn ông cực phẩm như Ngụy tổng mà Lăng Chân cũng không có xúc động?
Trịnh Xuyến Xuyến đổi tư thế trong nước, mặt nhìn cô, rất hứng thú mà hỏi: “Vậy Ngụy tổng nhà em có muốn em làm gì không?”
Đàn ông mà, dù sao cũng phải có được lợi lộc chứ.
Lăng Chân lại trượt xuống nước, nước nóng tràn qua cằm nhọn của cô, nửa ngày sau cô mới đỏ mặt nói: “Anh ấy muốn em hôn anh ấy.”
Trịnh Xuyến Xuyến suy nghĩ một chút lại đỏ mặt lên. Cô tưởng tượng người lạnh lùng như Ngụy Tỷ đè cô gái nhà người ta, muốn người ta chủ động hôn anh.
Cầm thú mà! Hay quá!
Trịnh Xuyến Xuyến xoa xoa tay: “Sau đó thì sao, sau đó thì sao?”
Lăng Chân mím mím môi, nhớ tới phản ứng của Ngụy Tỷ, cười nói: “Sau đó em hôn mu bàn tay của anh ấy!”
Trịnh Xuyến Xuyến ói máu.
Ói máu, cô nhịn không được lại hơi xúc động, có lẽ cô gái ngọt ngào chính là như thế.
Trịnh Xuyến Xuyến thở dài: “Đây là tình yêu trong sáng…”
Lăng Chân trợn tròn mắt.
Yêu, yêu sao…
Trịnh Xuyến Xuyến: “Ngụy tổng của em thật thương em quá, em cũng thương anh ấy đi.”
Lăng Chân thổi bong bóng trên mặt nước, chia sẻ sự buồn phiền của mình: “Nhưng thật ra anh ấy rất hung dữ, có đôi khi sẽ “Hắc hóa”, rất đáng sợ…”
Trong phút chốc, Lăng Chân nhắc lại mấy lần đáng sợ của Ngụy Tỷ, Trịnh Xuyến Xuyến nghe rất chăm chú.
Rốt cuộc thì cô cũng có kinh nghiệm yêu đương phong phú, sau khi nghe thì mở miệng: “Em có phát hiện ra không, mặc dù anh ấy có vẻ rất mạnh mẽ nhưng thật ra trong quan hệ của hai người, anh ấy cũng không chiếm quyền chủ động.”
Trái ngược lại, cô gái dịu dàng trước mắt đây mới là người chiếm ưu thế tuyệt đối. Cô có thể bỏ trốn, có thể trở về, có thể khóc, có thể ầm ĩ, có thể đóng kín lòng lại.
“Chị không hiểu rõ Ngụy tổng, phân tích đơn giản chút nhé.” Trịnh Xuyến Xuyến nói. “Nghe xong thì thấy Ngụy tổng là người không có cảm giác an toàn, nhưng dường như anh ấy là người rất giỏi kiềm chế.”
Lăng Chân chớp chớp mắt bị lông mi làm ướt nhẹp.
… Ngụy Tỷ sao?
“Cho nên nếu em không bài xích thì có thể chủ động một chút.” Trịnh Xuyến Xuyến trừng mắt nhìn. “Mở lòng một chút, đừng sợ.”
“Người trưởng thành phải học được cách theo đuổi hạnh phúc.”
Khi về đến nhà thì Lăng Chân còn nghĩ đến lời của Trịnh Xuyến Xuyến.
Cô cảm thấy chị Xuyến Xuyến giống như học giả, nói chuyện rất sâu sắc.
Sau khi ngâm nước nóng xong cô còn đi theo Trịnh Xuyến Xuyến đi xoa bóp, xương cốt cả người bị bóp như muốn tan ra, nhưng thật sự rất dễ chịu. Thân thể trở nên nhẹ nhàng, đầu óc cũng ngây ngất.
Lúc đẩy cửa ra, Ngụy Tỷ đang ngồi ở trong phòng khách. Trong phòng khách lớn như thế chỉ có một mình anh, lộ ra vẻ cô đơn.
Không biết sao Lăng Chân hơi áy náy.
Anh nói muốn hẹn hò nhưng cô lại ra ngoài đi chơi với người khác để anh một mình.
Tháng năm, trời tối đen, Ngụy Tỷ đã đợi cô rất lâu rồi.
Cô đi vào nhà, anh không đứng lên nhưng đôi mắt vẫn nhìn cô, mở miệng: “Qua đây.”
Lần này Lăng Chân rất ngoan.
Lăng Chân được Trịnh Xuyến Xuyến dạy bảo và cảm giác áy náy khiến cô ngoan ngoãn đi tới. Cô đến trước mặt anh, do dự một chút, không biết ngồi cạnh anh hay ngồi lên đùi anh.
Ngụy Tỷ nắm cổ tay của cô kéo một chút, Lăng Chân thuận thế ngồi xuống đùi anh.
Cô gái ngâm nước nóng xong vừa thơm lại vừa mềm, ấm áp ngoan ngoãn. Sự nóng nảy trong lòng Ngụy Tỷ chìm xuống, tâm tư khác bắt đầu hoạt động.
Thật ra lòng người rất tham lam.
Sau khi lòng tham chiếm hữu được thỏa mãn thì lại khát khao sự chiếm hữu nhiều hơn nữa.
Ngụy Tỷ biết bây giờ Lăng Chân không ghét anh, thậm chí hơi mờ mịt thích thích, nhưng còn chưa đủ.
Anh hi vọng cô yêu anh, muốn anh, khát vọng anh.
“Đi ra ngoài chơi vui vẻ chứ.” Ngụy Tỷ hỏi. “Bỏ anh cả ngày lại đi ngâm nước nóng với người khác.”
Cho dù là cùng giới nhưng anh vẫn khó chịu.
Lăng Chân rụt cổ lại, không biết có nên nói ra trong lòng vẫn không vui không.
Ngón tay Ngụy Tỷ luồn vào tóc cô, khẽ nói: “Anh không vui… Sao để khiến anh vui vẻ?”
Lăng Chân giương mắt, nhìn anh một hồi.
Cô cảm thấy cô không bài xích tiến lên trước một bước.
Vì thế cô ưỡn thẳng người, nhắm mắt lại, tiến tới đụng đụng Ngụy Tỷ môi.
Được không…?
Ngụy Tỷ lại cười.
Lúc cô hôn mang theo sự run rẩy, vừa lo lắng lại dè dặt, giống như sự đụng vỡ cái gì.
Lăng Chân thối lui, lén mở mắt ra, lại nhìn vào đôi mắt đen của anh.
Ngụy Tỷ đỡ gáy cô, khàn khàn dỗ: “Hôn nào.”
Hơi nóng vờn quanh não, Lăng Chân cảm thấy nhẹ nhàng. Tim đập càng lúc càng nhanh, cô cảm thấy mình đang thăm dò ranh giới nào đó.
“Thoải mái, không lừa em.” Giọng nói của anh mang theo vẻ quyến rũ, hormone tràn ngập.
Cô gái giống như ác ma mê hoặc tâm trí, nhịp tim tăng nhanh chóng, sự hoảng hốt lại dâng lên lần nữa. Lần này, đôi môi mềm mại khẽ mở ngậm lấy môi mỏng của anh.
Lần này Ngụy Tỷ không hề nhúc nhích, anh tựa trên ghế sa lon mặc cô hôn.
Lăng Chân tìm kiếm, đầu lưỡi khẽ khuấy động anh.
Hồi lâu sau cô đỏ mặt lui lại, thân thể run run.
Có gì đó.
… Cấn mông cô.
Tác giả có lời muốn nói: Cục cưng, hoan nghênh cô đến thế giới của người trưởng thành.
Tôi cảm thấy gần đây ngọt đủ rồi (Đẩy mắt kính.)