Chương 57: Sờ sao
Gần đây, nhân viên Khánh Tỷ trải qua khoảng thời gian rất dễ chịu.
Sau khi Ngụy tổng của bọn họ ra khỏi nhà một chuyến, sau khi trở về từ tượng băng đã biến thành đóa hoa thanh cao bình thường. Mấy ngày gần đây, mỗi ngày Ngụy tổng đề tan sở về nhà đúng giờ, không khí của cả công ty cũng nhẹ nhõm theo.
Ngụy Tỷ rất thích hành động “Về nhà” này.
Cũng rất thích đón Lăng Chân cùng nhau về nhà.
Hôm nay cô ăn cơm với bạn bè trong giới, nơi đó cách Khánh Tỷ không xa, Ngụy Tỷ tan việc thì đi thẳng qua đó.
Trịnh Xuyến Xuyến ngồi bên bàn thấy Ngụy Tỷ đi tới, cô vội vàng nói với Lăng Chân: “Đàn ông như thế em còn muốn suy nghĩ gì nữa? Nghe chị không sai đâu!”
Lăng Chân mờ mịt: Nhưng vừa rồi chị ấy bảo cô cách xa một chút? Sao đổi lại là Ngụy Tỷ thì lại thay đổi chứ?
Trịnh Xuyến Xuyến thấy vẻ mặt cô như bé thỏ trắng, chớp chớp mắt: “Tóm lại thử qua rồi biết!”
Nhiều thứ cũng không phải là cô nên dạy.
Ngụy Tỷ đi tới, chỉ nghe tiếng nói: “Thử cái gì?”
Trịnh Xuyến Xuyến ngửa mặt lên cười: “Không có gì… Đã lâu không gặp Ngụy tổng, tôi cũng không làm hư người bạn nhỏ nhà anh, cũng không để cô ấy uống rượu.”
Ngụy Tỷ khẽ vuốt cằm: “Cảm ơn.”
Trịnh Xuyến Xuyến rất thức thời: “Vậy chị không làm phiền, đi trước nhé.”
Lăng Chân vội vàng gọi cô lại: “Sao chị lại về thế?”
Trịnh Xuyến Xuyến nhìn cô: “Bây giờ chị của em đang ghen ghét đó, định đi tìm tình yêu đích thật của chị.”
Ngụy Tỷ nhíu màu.
Sau khi Trịnh Xuyến Xuyến đi, Ngụy Tỷ ngồi xuống, chờ Lăng Chân ăn xong bánh tổ ong dâu tây.
Anh đưa tay lau sữa ở khóe miệng cô: “Nói chuyện gì thế?”
Sao Lăng Chân có thể nói cho anh biết, ánh mắt lúng túng: “Không có gì cả.”
Ngụy Tỷ giương mắt: “Thật không có gì à?”
Lăng Chân ngậm trái dâu, mơ hồ nói: “Thật mà!”
Khóe môi Ngụy Tỷ cong lên: “Cô ấy đi tìm tình yêu đích thật, vậy em…?”
Lời nói của anh còn chưa dứt, Lăng Chân đã vội vàng đưa bánh tổ ong dâu tây tới trước miệng anh, cũng không để ý mình vừa cắn qua. “Anh ăn đi! Rất ngọt!”
Ngụy Tỷ rủ mắt xuống.
Sau đó rất phối hợp cắn một cái.
Lăng Chân chớp mắt: “Có ngọt không?”
Ngụy Tỷ cười, anh nhìn mặt cô: “Ngọt.”
Lăng Chân nhét một phần bánh tráng miệng vào trong dạ dày, cô cảm thấy hơi no, Ngụy Tỷ dắt cô đi tản bộ.
Đêm tối đầu mùa xuân vẫn hơi lạnh, hai tay của Lăng Chân xoa nhẹ bụng, đầu ngón tay trở nên lạnh lẽo.
Cô đưa hai tay đến trước mặt chà xát, sau đó lại bị Ngụy Tỷ kéo tới, đặt vào lòng bàn tay thô ráp của anh.
Ngụy Tỷ sưởi ấm tay cho cô, cúi đầu hôn lên đầu ngón tay mềm mại, sau đó nhấc mi mắt lên nhìn cô: “Còn cặn bã không?”
Lăng Chân lúng túng, buổi sáng cô đã nói thế với Ngụy Tỷ.
Dựa theo định nghĩa “Người đàn ông cặn bã” của chị Xuyến Xuyến thì người kia chủ yếu là trêu chọc rất nhiều cô gái, cả ngày trong đầu chỉ có chuyện kia. Mặc dù cô không biết có phải cả ngày trong đầu Ngụy Tỷ có phải hay không chỉ nghĩ đến chuyện kia hay không, nhưng cô chắc chắn không thể xem Ngụy Tỷ là người đàn ông cặn bã.
Tay cô bị nắm, bả vai hơi run rẩy: “Không cặn bã.”
Ngụy Tỷ cười khẽ.
Anh không biết Lăng Chân trưởng thành thế nào mà lại có thể ngây thơ như thế. Anh ôm cô hôn cô, thì cô sẽ phản ứng sinh lý mặt đỏ tim run, nhưng anh biết trước mắt cái kia còn có phản ứng sinh lý.
Dục vọng của đàn ông thật sự khó mà tự điều khiển được, nhưng anh cũng không vội vã không nhịn nổi.
Đối với Lăng Chân, anh có đủ kiên nhẫn và thời gian.
Anh dạy cô tò mò, dạy cô thăm dò, dạy cô hưởng thụ.
Ngụy Tỷ chờ đến khi đầu ngón tay cô nóng lên cũng không buông ra, mà nắm bàn tay nhỏ của cô chậm rãi đi lên phía trước.
Hai người đi rất nhiều bước, đi qua rất nhiều đường, nhưng đây là lần đầu tiên nắm tay đi.
Lòng bàn tay kề nhau, cùng hưởng nhiệt độ giống nhau.
Động tác rất dịu dàng, Lăng Chân không tránh né, cô dựa vào anh có vẻ rất ngoan.
Ngụy Tỷ nghiêng đầu nhìn cô: “Bây giờ là anh nắm tay em.”
Lăng Chân giương mắt, không hiểu: “Thì sao?”
Trong giọng nói của Ngụy Tỷ có vẻ dỗ dành: “Em cũng có thể nắm anh.”
Lăng Chân ngửa mặt lên, vẫn không hiểu.
Ngụy Tỷ giơ tay nắm đan xen ra, buông cả năm ngón tay.
Lăng Chân đã hiểu, cô đã thấy qua trong phim, mười ngón tay đan xen nhau đó.
Vẻ mặt của anh trời sinh lạnh lùng, nhưng khóe mắt, đuôi lông mày đều cất giấu cảm xúc cô có thể xem hiểu.
Tim của Lăng Chân đập nhanh mấy nhịp.
Nhìn cũng không quá lạnh lùng.
… Vậy thì cô chủ động một chút là được rồi.
Vì thế, ngón tay trắng nõn thon dài của Lăng Chân khẽ chuyển, nắm tay thon dài của Ngụy Tỷ.
Trái tim của Ngụy Tỷ như bị cô bóp một chút.
Cô chỉ hơi chủ động một chút thì có thể khiến cho người ta điên mất.
Ngụy Tỷ đang cười.
Lăng Chân có thể cảm giác được anh vui vẻ, trong đáy lòng dần tản ra một suy nghĩ ngọt ngào.
Cô đi hơi nhón chân, bàn tay hai người nắm lấy nhau lung lay, nhếch hơi hơi thẹn thùng: “Về nhà chứ?”
Ngụy Tỷ nắm chặt tay của cô: “Về nhà.”
Mấy ngày sau, Lăng Chân đi qua chỗ thầy Hình xem kịch bản.
Đều là hai bộ phim nhị phiên, một cái là phim thần tượng thanh xuân, một cái là phim cổ trang cung đình. Lăng Chân lướt sơ qua, với những nội dung này cô không hứng thú lắm.
Hơn nữa quay phim phải mất một hai tháng, Lăng Chân không thể nào luyện múa được.
Ban đầu Hình Lập cũng chỉ đưa tài nguyên trong tay cho cô chọn, cũng không hề có ý ép buộc. Hai bộ phim này cũng không phải có kịch bản quá hay không có được, muốn kiếm tiền thì có thể quay, bỏ qua thì cũng không có gì hối hận.
“Đúng thật là đi quay phim thì thời gian quá dài.” Hình Lập nói. “Nhưng mà có quảng cáo tìm em để quay, tôi cảm thấy thích hợp với em.”
Lăng Chân cảm thấy rất mới mẻ: “Là quảng cáo gì?”
Hình Lập cười cười: “Nước giặt quần áo.”
Là một nhãn hiệu quốc dân lâu năm quen tai, ý tưởng quảng cáo của đối phương là để Lăng Chân mặc váy loli, nhảy múa, để biểu hiện quần áo mềm mại sạch sẽ, đối với cô mà nói cũng không khó.
Bàn bạc một chút thì việc này được quyết định xong.
Đến ngày đi quay quảng cáo, Lăng Chân gặp lại trợ lý xa cách đã lâu lần nữa.
Tiểu Đức âm trầm nhìn cô: “Em nghĩ là em thất nghiệp rồi.”
Lăng Chân hơi cảm thấy xấu hổ với cậu ta, móc móc trong túi ra một cục kẹo: “An ủi trái tim bị tổn thương của em.”
Tiểu Đức tỏ vẻ bất đắc dĩ nhận lấy lột ra ăn.
Nhưng mà Lăng Chân không biết, Tiểu Đức có rất nhiều bạn bè trong giới, bọn họ nghe nói cậu ta làm trợ lý của Lăng Chân thì vô cùng hâm mộ.
Dù sao người ta cũng đi con đường vũ công, còn vô cùng thành công, trong phút chốc cấp bậc đã cao hơn một chút, khác hoàn toàn với thân phận “Diễn viên”.
Trong giới diễn viên không thiếu những diễn viên có năng khiếu bộc phát, có ca hát dễ nghe, có làm ảo thuật, có vận động vô cùng tốt, nhưng hiếm có người có thể đạt tiêu chuẩn chuyên nghiệp.
Trước kia, Lăng Chân được gọi tiên nữ là đùa, nhưng bây giờ bọn họ bí mật nhắc đến “Tiên tử” đều chỉ nhớ đến Lăng Chân.
Đến địa điểm quay chụp, dường như Lăng Chân cũng phát hiện ra, thái độ của mọi người trong giới với cô đã có chút chuyển biến nhỏ.
Cô từ “Một người mới có tác phẩm tiêu biểu trong giới diễn viên” biến thành “Vũ công có tác phẩm tiêu biểu trong giới giải trí”, lúc đang thương lượng quảng cáo để thiết kế động tác thì bên phía nhãn hiệu cũng vô cùng xem trọng ý kiến của cô.
Quá trình quay chụp rất vui, đối phương rất hài lòng về biểu hiện của Lăng Chân.
Sau khi kết thúc, Tiểu Đức thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên Lăng Chân nhìn thấy một người quen ngoài ý muốn.
Đúng lúc hôm nay Giản Ôn Di có buổi quay chụp, hai người vừa vặn người trước người sau.
Đã thật lâu Lăng Chân chưa gặp qua vị nữ chính này, dựa theo kịch bản trong sách thì bây giờ cô ta và nam chính đã trải qua hoạn nạn, tình cảm sâu đậm.
Quan hệ giữa Lăng Chân và cô ta cũng không tốt đẹp gì, trước đó còn ghi âm lại chứng cứ, cô cũng không muốn tâm tình với Giản Ôn Di. Nhưng khi Giản Ôn Di đi đến trước mặt cô thì dừng lại.
Lăng Chân giương mắt tỏ vẻ nghi hoặc.
Giản Ôn Di vẫy bảo trợ lý của mình đi ra, cười với cô: “Đã lâu không gặp, chứng mình cô đạt được thành tích trong giới vũ đạo.”
Lăng Chân không nói cảm ơn, chỉ thuận miệng trả lời: “Cũng không có thành tích gì.”
Cô không trả lời theo lẽ thường, lời mà Giản Ôn Di chuẩn bị xong định nói lại nghẹn lại. Nhưng mà cô ta đã trấn định hơn trước kia một chút, vén tóc, chủ động nói: “Tôi cũng có chuyện tốt muốn chia sẻ với cô.”
Lăng Chân tỏ vẻ cô muốn nói cứ nói.
Giản Ôn Di dịu dàng cười nói: “Ngôn Sơ cầu hôn tôi.”
Nói xong thì cô ta nhìn kỹ biểu lộ của Lăng Chân, nhưng lại không thể nhìn ra bất cứ rung động gì.
Cô ta đành phải tự mình nói tiếp: “Trước đó, sự nghiệp của Ngôn Sơ gặp chút bất lợi, tôi cũng ngừng công việc toàn tâm toàn ý ở cùng anh ấy. Bây giờ cuối cùng chúng tôi cũng đi ra khỏi thung lũng, có thể đối mặt với tình cảm của mình.”
Lăng Chân nghe xong cũng không hâm mộ, chỉ cảm thấy kì lạ. Vì sao sự nghiệp của nam chính bị ngăn trở, cô ta lại muốn ngừng công việc theo anh ta? Chẳng lẽ một nữ chính đạt tiêu chuẩn phải dùng bản thân kính dâng sao?
Lăng Chân nghĩ, ngay cả người như Ngụy Tỷ đều học cách không cản trở cô phát triển sự nghiệp, để cô làm chuyện cô muốn làm.
Nhưng dường như chính Giản Ôn Di cũng cảm thấy không có gì không tốt, hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu, yêu đương vô cùng hạnh phúc.
… Người phàm thật sự có thể bị tình cảm chiếm cứ phần lớn cuộc sống sao?
Khi Lăng Chân về đến nhà cũng còn suy nghĩ chuyện này.
Cô và Ngụy Tỷ ăn cơm tối xong thì đi tắm rửa trước, sau đó trở về phòng sấy khô tóc.
Có lẽ là vì tuyến tình cảm của nam nữ chủ rất quan trọng, Giản Ôn Di vô cùng thích Thẩm Ngôn Sơ cho nên mới đưa tình cảm của hai người bọn họ thành trọng tâm trong cuộc sống?
Vậy Ngụy Tỷ thì sao?
Lăng Chân vô thức nghĩ, trong cuộc sống của Ngụy Tỷ, tình cảm có thể chiếm nhiều đến mức nào.
Dù sao Ngụy Tỷ giống như… Rất thích cô.
Lăng Chân ngẩn người hai giây mới bỗng nhiên ý thức được mình đang suy nghĩ điều gì, lập tức mặt nóng bỏng.
Ai mà tự mình nói thế chứ! Cũng quá mất mặt rồi!
Cô không để ý dưới chân, kết quả không cẩn thận bị chiếc ghế trong phòng làm trượt chân. Trong tiếng ầm ầm vang rền, Lăng Chân kêu một tiếng : “A!”
Sau hai giây, cửa phòng mở ra.
Ngụy Tỷ đi vào: “Sao thế?”
Lăng Chân cảm thấy vô cùng mất mặt, vội vàng bò dậy dưới đất, giương mắt: “Em không sao…”
Lời đang nói bị nghẹn lại bởi vì cô trông thấy Ngụy Tỷ chỉ mặc một chiếc quần dài, nửa người trên trần trụi!
Lăng Chân “Ôi” một tiếng che mặt lại: “Sao anh không mặc quần áo!”
Ngụy Tỷ: “Đang tắm, vừa cởi xuống.”
Lăng Chân nhắm mắt lại, nhưng cảnh tượng vừa nhìn thấy lại hiện rõ trong đầu.
Cô vẫn nghĩ là Ngụy Tỷ rất gầy, thật không ngờ khi anh cởi bỏ quần áo thì dù cho rất trắng nhưng lại không hề gầy yếu. Bắp thịt trên người anh rắn chắc, đường cong ngực bụng vô cùng đẹp. Quần dài rộng ở dưới thắt lưng, hai đường nhân ngư dọc theo người hiện ra ngoài, vòng eo gầy siết chặt.
Lăng Chân chưa từng tận mắt nhìn thấy thân thể đàn ông, cô nhìn thấy thế thì thấy vô cùng chấn động.
Cô chờ một lúc, trong phòng không có âm thanh gì, chỉ có ngón tay lặng lẽ chỉ vào.
Kết quả vừa mở mắt, yết hầu và nốt ruồi kia đang ở trước mắt.
Lăng Chân: “!”
Ngụy Tỷ kéo tay che mắt của cô ra, khẽ mở miệng: “Đừng sợ, nhìn không tốn tiền.”
Lăng Chân từ từ nhắm hai mắt.
Tiếp theo, anh kéo tay cô đặt lên ngực mình: “Sờ cũng không tốn tiền.”
Lăng Chân không nhịn được, đỏ mặt mở đôi mắt sáng rực ra: “Ai muốn sờ!”
Ngụy Tỷ cười, cúi đầu xuống: “Không tò mò sao?”
Lăng Chân rụt đầu ngón tay lại, nhưng đốt ngón tay vẫn chạm vào cơ ngực của anh, chóp mũi nhỏ hơi nhăn lại.
Thô cứng.
Thảo nào khi đụng vào ngực anh thì mũi cũng đau đớn.
Ban đầu Ngụy Tỷ không muốn nhiều như thế, nghe thấy cô gọi mới xông tới xem mà thôi.
Nhưng phản ứng của cô thật sự… Rất thú vị.
Ác ma đang muốn mở cửa trong thế giới thuần khiết của cô gái, anh có cảm giác tội lỗi, nhưng cảm giác tội lỗi có thể nhóm lên thần kinh hưng phấn.
Ngụy Tỷ từng bước dẫn dắt cô: “Có muốn thử một chút hay không?”
Lăng Chân thua.
Lòng hiếu kỳ bị anh thuyết phục.
Vì sao trên người Ngụy Tỷ có cơ bắp, vì sao trên người cô chỉ có nơi mềm mại mỏng manh? Đây chính là nam nữ khác biệt sao?
Ngụy Tỷ vẫn còn hướng dẫn: “Không cần em chịu trách nhiệm.”
Đầu ngón tay Lăng Chân giật giật, sau đó dưới ánh mắt cổ vũ của anh mà duỗi tay nhỏ ra.
Khẽ sờ lên cơ bụng của Ngụy Tỷ.
Thật sự rất cứng!
Hơn nữa trong phút chốc hơi căng ra.
Tác giả có lời muốn nói: Sờ mới phát hiện.
Anh Ngụy thật sự rất dịu dàng.