Vốn dĩ Hoàng Kiều đã đặt trước phòng Ngọa Vân của Long Cảnh Biệt Uyển.
Ông chủ ở đó điều hành một trang trại nuôi cua tư nhân, hiện tại đang là tháng bảy tháng tám, chất lượng của cua gạch vô cùng thơm ngon, được các thực khách đến từ năm châu bốn bể yêu thích.
Nhưng từ sau khi mang thai eo và lưng của Hàn Trân luôn đau nhức mệt mỏi, bác sĩ cũng kiến nghị nên làm ấp và bồi bổ hợp lý.
Cô giúp việc quả thật rất có lòng, nấu thuốc cao da lừa cho cô, còn dùng Tử Hà Xa nghiền thành bột, nấu với nước đường cho cô uống thử một lần.
Nói chung là không được ăn đồ quá bổ, địa điểm ăn cơm dứt khoát đổi thành một quán ăn bình dị trên đường.
Sau khi trời tối, trời mưa tí tách dai dẳng, bên ngoài quán được dựng lên một nhà kính trong suốt, chất lượng vệ sinh có thể chấp nhận được.
Nhưng nếu so với làn nước xanh biếc vô tận và những làn sóng xanh lục của Long Cảnh Biệt Uyển, dưới màn đêm, ánh trăng sáng chiếu rọi vào.
Tất nhiên là khác xa một trời một vực.
Nhan Lệ Hân thích lo liệu mọi thứ, chị ấy nhờ chủ quán sắp xếp một phòng riêng trước, bản tính láu lỉnh bộc lộ sâu sắc, rót rượu Mao Đài vào ly, đưa cho anh bằng hai tay, cười ha ha, “Quý tiên sinh, một bàn thức ăn này không vượt quá chỉ tiêu chứ?”
Tục ngữ có câu, quan to dễ gặp, quỷ nhỏ khó nhờ.
Người có thân phận như Quý Đình Tông đây thật sự gặp được rồi mới phát hiện, thực tế anh không có chút dáng vẻ tự cao tự đại nào của quan liêu, anh cạo đi gai dằm trên đôi đũa dùng một lần, sau đó đưa cho Hàn Trân, bình dị dễ gần cười nhạt, “Không có chuyện đó đâu.”
“Trước đây tôi và Trân Trân thường hay đến đây ăn cơm.” Nhan Lệ Hân ngồi xuống, “Lúc con bé vừa đến Ngu Sơn, ba không còn, mẹ cũng không quan tâm, như một tấm bèo trôi vậy, lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, đã vô cùng ăn ý…”
Hàn Trân gửi cho Hà Chiêu một tin nhắn, nói xin lỗi tối nay không đến được, đối phương chưa trả lời.
Cô đặt điện thoại xuống, “Đúng là rất ăn ý, lương thực tập ở đài truyền hình ít ỏi, em kiếm thêm bên ngoài còn nhanh hơn, đúng lúc em đang làm người mẫu cho một triển lãm xe được tổ chức gần nhà chị Nhan, một buổi 1200 tệ, em chỉ tham gia có một lần, đã quen được chị Nhan.”
Khi ấy Hàn Trân mới 21 tuổi, người miền nam điển hình, đứng giữa một nhóm người mẫu vóc dáng cô khá nhỏ nhắn, nhưng tuổi tác trẻ trung, vô cùng nổi bật.
Lần gặp mặt thứ hai của hai người, là tại tiệc kết hôn do Hàn Trân chủ trì, bấy giờ Nhan Lệ Hân mới biết cô là MC dẫn chương trình, sau này đã giúp cô bắt cầu đề cử khá nhiều chương trình.
Nghề này bất kể là nam hay nữ, không cần phải kiếm cơm nhờ bản mặt, nhưng nhan sắc là một trong những thuộc tính trời cho.
“Vậy sao?” Quý Đình Tông uống một ngụm rượu, nở nụ cười nhìn cô, “Bất kể là ở đâu, em cũng khá có bản lĩnh nuôi sống bản thân đấy nhỉ.”
“Trọng điểm là tiền lương quá ít ỏi, anh thăng chức lên cao, dứt khoát cải biên chế cho đài truyền hình thì quá tốt rồi.” Hàn Trân múc một bát canh, đặt trước mặt anh, “Uống rượu ít thôi.”
Người đàn ông bật cười, tiến lại gần cô, “Anh không có thời gian bận tâm đến người khác đâu.”
Họp hành suốt một ngày, trong lúc nghỉ ngơi anh có hút vài điếu thuốc, mùi nicotine nhàn nhạt, hòa lẫn với mùi cay nồng của rượu trắng, chui vào lỗ tai, nửa khuôn mặt của Hàn Trân bị hun đến nóng bừng, “Sau này em nuôi anh.”
Quý Đình Tông đã hoàn toàn hiểu rõ bản chất của cô.
Trước khi tiếp xúc, là bắt nguồn từ lòng thương hại của một người đàn ông.
Càng tiếp xúc càng cảm thấy cô đơn thuần, tâm tư sạch sẽ, chân thành.
Trong giới truyền thông có một câu nói, trong sự nghiệp sinh nhai của nữ MC đều có quý nhân.
Người quý nhân này, tất nhiên còn phức tạp hơn việc chỉ đơn giản vay mượn thế lực.
Môi trường anh sống không thiếu sự cạnh tranh quyền lực, có hàng trăm hàng ngàn việc vặt vãnh.
Phụ nữ tham, tâm tư quá sâu, có không ít đồng nghiệp đã vấp ngã trên con đường này, đây vẫn luôn là điều cấm kỵ đối với những người như anh.
Hàn Trân nhìn anh chăm chú, đôi mắt đen láy, lấp la lấp lánh, “Đình Tông, em có một suy nghĩ chưa thành hình, muốn thương lượng với anh.”
Quý Đình Tông buông ly rượu xuống, mắt sáng như đuốc, hệt như có thể đốt thủng lục phủ ngũ tạng của người khác, “Chưa thành hình thì trước tiên khoan hãy nói.”
Cô cứng họng.
Tửu lượng của Nhan Lệ Hân không tệ, uống hơn nửa chai rượu trắng, chỉ mới hơi ngà ngà say.
Mượn men rượu, chị ấy nói chuyện cũng càng to gan hơn.
“Quý tiên sinh, không biết anh có bằng lòng nhận một đứa con gái nuôi không, cái thai của Trân Trân qua vài tháng nữa là chào đời, bất kể là con trai hay con gái, đều là song hỷ lâm môn, có thể xem như là điềm báo tốt.”
Mới đầu Quý Đình Tông chỉ cảm thấy chị ấy hơi ồn ào, cho đến khi nghe thấy câu nói này, anh nhíu mày, “Tính cách cô Nhan hào sảng cương trực, cũng thiếu tình cha?”
“Không phải tôi.” Nhan Lệ Hân hoảng hốt, “Là con gái của tôi, vừa tròn 6 tuổi, tên ở nhà là Lạc Lạc.”
Hàn Trân thật sự không nhịn được cười.
Điện thoại đặt trên bàn bỗng rung lên, là Hà Chiêu gọi điện thoại tới.
Cô vô thức đứng dậy, “Em đi nghe điện thoại.”
Vẻ mặt Quý Đình Tông không chút gợn sóng, như thường lệ hỏi một câu, “Của ai gọi?”
“Đồng nghiệp.”
“Ở đây nghe đi.”
Từng nghe Hàn Trân bóc phốt sự cường thế của anh, hôm nay Nhan Lệ Hân xem như được mở mang tầm mắt rồi.
Rõ ràng chỉ là một câu nói không chút cảm xúc, nhưng khi thốt ra từ miệng của Quý Đình Tông, lại trở nên rét lạnh đến lạ thường.
Cô chỉ đành ngồi xuống.
“Hàn Trân, cô ở đâu?”
Âm sắc của Hà Chiêu luôn từ tính, trầm vững có thể kiểm soát được mọi tình huống.
Bình thường không làm bộ làm tịch, giọng nói càng êm dịu hơn cả trên tivi.
Câu nói giọng hay đến mức có thể khiến lỗ tai mang thai, không hề sai chút nào.
Hàn Trân trả lời, “Quán ăn bình dân gần đài Ngọc Lan.”
“Hương Khảo Lí Lạp? Tôi cũng ở trước cửa quán này.”
“Sao anh…”
Cô còn chưa kịp nói ra câu nghi vấn, khóe mắt nhìn ra cửa sổ không bị rèm lá che kín mít.
Vóc dáng của Lưu Phong cao béo, quen thuộc và đặc biệt bắt mắt.
Cậu ta đứng trước quầy gọi một phần lươn xào cần tây, một phần cơm chiên trứng, chuẩn bị mang về tỉnh đài tăng ca đêm.
Công việc của MC đài truyền hình là có chương trình làm chương trình, không cần làm việc đúng giờ, thời gian khá tự do.
Phóng viên cần phải ra ngoài khai thác tin tức, sắp xếp tài liệu, chỉnh sửa bản thảo, tương đối bận rộn hơn.
Vả lại, Hà Chiêu đang điều tra huyện Lam Ngọc, điều tra ngầm các thủ đoạn giao dịch mua bán bí mật của thành phố giải trí, Lưu Phong đi theo anh ta, cũng thường xuyên phải thao thức cả đêm.
Anh ta trở thành phóng viên tin tức từ khi còn rất trẻ, có thể nổi tiếng, là nhờ vào sự khát vọng về chân tướng sự thật của mọi chuyện.
Cũng như việc thả lưới bắt cá, nếu cá đủ béo, chỉ cần lưới không bị rách, anh ta sẽ dốc hết toàn lực đào xuống thật sâu.
Ánh mắt tìm kiếm xung quanh lối vào quán ăn, nửa phút sau Hà Chiêu mới đi vào.
Sảnh lớn đông đúc thực khách, đa số đều đang uống rượu, chơi oẳn tù tì, bầu không khí vô cùng huyên náo.
Anh ta cầm điện thoại, “Cô vẫn còn ở đây chứ?”
“Vẫn ở đây, anh chờ tôi chút.”
Còn chưa kịp chuẩn bị, người đã dần xuất hiện trước mắt.
Hàn Trân cúp máy, “Đồng nghiệp đến trước cổng đưa bản thảo, em ra ngoài một lát.”
Mỗi lần ở trước mặt Quý Đình Tông, nhắc đến công việc ở đài truyền hình, cô luôn hạn chế nói càng ít càng tốt.
Cô từng nghe thấy anh gọi một cuộc điện thoại ở trong thư phòng, chuẩn bị để cô nhập viện dưỡng thai, vệ sĩ, điều dưỡng chăm sóc đặc biệt, đều sắp xếp vài người, dặn dò kỹ càng mọi thứ với cấp dưới.
Đứa nhỏ bất ngờ xuất hiện trong bụng cô, trên đời này, sinh lão bệnh tử, duyên phận con cái, xảy ra khi nào, ở đâu, không ai có thể đoán trước được.
Nhưng chỉ mới có mấy tháng đầu đã bị hạn chế tự do trong bệnh viện, cô không quá tình nguyện.
Quý Đình Tông đổi dáng ngồi thoải mái, “Ở ngay gần đây?”
Cô gật đầu.
Chị Nhan nhờ vả, “Trân Trân, chị có cất ở đây nửa chai rượu ngoại, em lấy đồ xong, tiện đường mang rượu về đây nhé.”
“Dạ.”
Hàn Trân đi ra khỏi phòng riêng, đi thẳng đến trước quầy gọi món, “Anh Hà.”