Hai tay Hàn Trân che ngực, chậm rãi chìm vào trong nước, “Em không cần anh giúp em tắm đâu.”
Đèn trong bồn tắm quá sáng, mảng da thịt trần trụi trắng nõn như sữa bò của cô lộ ra, bị hơi nóng hun thành một màn sương đỏ quyến rũ, cực kỳ mê người.
Hai chân vẫn đang mở rộng, nơi riêng tư hồng hào non nớt, lộ ra rõ ràng như thế, không có gì che chắn.
Đáy mắt Quý Đình Tông bùng cháy mãnh liệt, giống như muốn nuốt chửng cô, anh không nói một lời, tắt đi ánh đèn trước gương, xung quanh lập tức tối sầm lại.
Không còn nhìn rõ thế nữa, anh vẫn có thể khắc chế được đôi chút.
Hàn Trân đạp nước bắn tung tóe, tránh anh không kịp, Quý Đình Tông ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, cơ thể giống như một ngọn lửa khổng lồ, hễ mà chạm vào sẽ lập tức bốc cháy, mới đầu anh còn cầm khăn tắm, sau đó bỗng dưng vứt phăng đi, đổi thành bàn tay của anh, chà tới chà lui trên sống lưng và xương cụt của cô.
Lực đạo vừa đủ, cách lớp da thịt, anh mát xa đến độ xương cốt của cô đều trở nên tê dại.
“Bữa nào cũng cho em ăn thịt, sao không mập lên được chút nào vậy?”
“Anh nhẹ một chút…”
Hàn Trân cắn môi dưới, gắt gao nắm chặt lấy cánh tay anh, sợ rằng hơi sơ ý một chút sẽ bị dụi vào trong nước, “Rõ ràng em có thể tự tắm.”
Anh vờ như không nghe thấy, giội nước sạch lên người vô, lúc xoa đến khe vú anh khẽ nắn nắn, cầm đầy một bàn tay, “Mềm hơn lần trước.”
Chuẩn bị cầm luôn cả bên còn lại, Hàn Trân vô thức khép chặt chân, rụt người về sau, “Có thể để em tự làm được không?”
Cô thật sự có chút hoảng sợ, dù ánh đèn có tối đến mấy đi chăng nữa, cũng vẫn có thể cảm nhận được ham muốn của anh đang bộc phát càng lúc càng mãnh liệt dữ dội, da kề da, men theo bầu ngực trượt dần xuống tận mu bàn chân, càng khiến hai mắt Quý Đình Tông vừa hoang dã vừa sáng rực.
Không thể chịu đựng được bài khảo nghiệm này, động tác của anh dừng lại, “Vài ngày nữa anh dẫn em đi ăn cơm.”
Cứ tưởng vẫn là các hội sở tư nhân có cổng ra vào nghiêm ngặt, bên trong “đầy đủ tiện nghi”, nào là lâu đài thủy tạ nhân tạo, tường đầu ngựa ngói đỏ, cây cao rợp bóng, ngoài khu vực để ăn uống ra còn có rạp chiếu phim, phòng mát xa chân, suối nước nóng, muốn gì có đó.
Cô không chút hăng hái, nhưng lại không dám từ chối.
Tuy rằng phía trên đã ban hành lệnh cấm, nghiêm cấm nhân viên công chức sử dụng thuốc lá và rượu bia đắt tiền, nghiêm cấm giao thiệp giải trí, nhưng trên thực tế, Hàn Trân từng cùng anh đi xã giao với các thương nhân vùng ngoài và đồng nghiệp ở các hội sở.
Văn hóa bàn rượu vẫn còn phổ biến, chỉ có điều được ẩn giấu kỹ càng hơn.
Dù gì cũng là hội sở tư nhân, một con ruồi nhặng cũng không bay vào được chứ đừng nói là phóng viên truyền thông.
Những lời khen ngợi nịnh hót kia, cũng quá hay ho quá giả tạo, dễ khiến người nghe choáng váng đầu óc, lâng lâng trong người.
Thật ra Hàn Trân càng thích những lúc ở riêng với anh, “Trước đây chúng ta từng ăn ở một quán ẩm thực Hoài Dương anh còn nhớ không, cá Thái Bạch được chế biến rất tươi ngon.”
“Lần sau rồi đi.” Quý Đình Tông rửa sạch xà phòng trong lòng bàn tay, “Lần này ăn cơm với ba anh.”
Cảm xúc trong lồng ngực cắn xé không ngừng, không rõ là gì, Hàn Trân ngẩng đầu, “Ông ấy chịu gặp anh rồi sao?”
“Không có chịu hay không chịu, kết hôn là chuyện tốt.”
Thực chất, Minh Thịnh có đầu tư vốn ở Giang Châu, cần anh vun đắp các mối quan hệ, Quý Cam Đường đắm chìm trong thương trường danh lợi, rồng mạnh không kìm được rắn độc.
Ở Bắc Kinh, Quý Đình Tông không có năng lực mạnh mẽ như vậy, nhưng ở Giang Châu, anh là lãnh đạo của văn phòng tổng hợp tỉnh, các ủy ban thành phố, cục trưởng toàn cục đều cần anh hỗ trợ công việc, thỉnh thoảng sẽ ghé thăm các cục.
Tự khắc, anh qua tôi lại, vận hành hợp lý các công trình, đất đai, không phải chuyện khó, cám dỗ này cũng xem như đã cho Quý Cam Đường đầy đủ thể diện, chính vì thế ông ấy mới miễn cưỡng đồng ý ăn bữa cơm.
Tình cảm là tình cảm, nhưng đối với việc bước vào hôn nhân, Hàn Trân không có quá nhiều nhiệt tình, nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không có sự lựa chọn nào khác, tay chìm vào trong nước mát xa mu bàn chân, tủi thân lầm bầm, “Em mới là người cuồng kết hôn…”
Anh híp mắt, “Nói gì đó.”
Cô lắc đầu.
Anh tất nhiên đã nghe rõ, nhưng không vạch trần cô, “Cái miệng này của em, giỏi nhất là chọc tức anh.”
“Không có mà.”
Nụ hôn của Quý Đình Tông ập xuống chưa bao giờ là nhẹ nhàng, cứ hôn vào là bùng nổ, vô cùng dính, đặc biệt mạnh mẽ, hôn từ môi trượt xuống đến cổ cô, mút đi giọt nước còn đọng lại, đi thẳng xuống đến ngực, mỗi một tấc cuốn quét, đều là sự cường hãn ăn mòn trái tim con người.
Dưới háng cuộn trào lên ham muốn hùng dũng oai vệ, anh giơ tay giật khăn tắm xuống bao bọc lấy cô thật kín kẽ, thậm chí còn cảm thấy hơi thở hỗn loạn và gương mặt ướt đẫm hơi ngước lên của Hàn Trân cũng rất quyến rũ, nên anh kéo khăn trùm luôn cả đầu cô lại, “Tuần sau tăng 5kg, có làm được không?”
Giẫy tới giẫy lui giữa cánh tay của anh, giọng nói yếu ớt của Hàn Trân truyền ra ngoài, “Mập lên hình không đẹp đâu.”
Anh kiên nhẫn dỗ dành, “Em có mập lên 10kg cũng đẹp.”
“Vậy mập lên 20kg thì sao?” Cô kéo khăn tắm xuống, “Chị Nhan mang thai mập lên tận 18,5kg.”
“Phụ nữ đẫy đà có một sức quyến rũ khác biệt.”
“Em không tin.”
Sắc mặt Quý Đình Tông hơi nghiêm túc, không đùa với cô, “Không lên được 5kg, anh đuổi việc chị giúp việc.”
“Chuyện này thì có liên quan gì đến chị Phương chứ?”
Anh nói với giọng điệu rất hợp lý tự nhiên, “Chăm sóc cho em không tốt, chị ấy không xứng hưởng lương cao.”
Hàn Trân mặc xong đồ ngủ, đi ra khỏi phòng tắm, cô giúp việc đang bưng chậu hoa, nơm nớp lo sợ xoay người.