[Ngọc Lan Có Tin], bị cưỡng chế đổi tên thành [Liêu Vọng Nhân Sinh], làm thành chương trình tọa đàm tiền tuyến.
Hàn Trân có năng lực hiểu biết, cũng có nỗ lực vừa đủ, trang điểm, ăn cơm, nghỉ trưa, những lúc nhàn rỗi sẽ mở các đoạn phim cùng thể loại để xem, từ cách đặt câu hỏi, thói quen kiểm soát hiện trường đến kỹ năng, cô đều chuyên tâm học từng thứ một.
Hai tuần trước khi phát sóng, chương trình tiến triển thuận lợi, phản hồi cũng nhiệt tình, đầu tư của tập đoàn Quảng Hà đã tạo nên hiệu ứng thương hiệu, một nhà máy bia lớn và một công ty lốp xe cũng đập tiền tài trợ cho chương trình, tạo nên thành tích rất xuất sắc.
Khuyết điểm duy nhất chính là việc chèn ghép quảng cáo xuất hiện sơ suất trong việc phân bổ thời gian phát sóng.
Đúng lúc, trang web chính thức của đài Ngọc Lan công bố tin tức nguyên chủ nhiệm bị thuyên chuyển công tác, phó đài trưởng Hoắc Chính sẽ thay thế đảm nhiệm vị trí chủ nhiệm của trung tâm tin tức.
Ông ấy có vẻ muốn nịnh bợ Hàn Trân, chỉ bảo tổ hậu kỳ nhanh chóng chỉnh sửa và điều chỉnh, không lên mặt giảng đạo, còn đổi cho cô một trường quay lớn hơn, dùng chung với một MC mảng tin tức tài chính tên Phương Lỗi.
Các chương trình giải trí và tạp kỹ mang lại lợi nhuận cao, nhưng ở đài truyền hình nó lại thuộc chuỗi các tiết mục bị xem nhẹ.
Đặc biệt là bộ phận tin tức luôn khoe khoang các tác phẩm ưu tú, xem các MC có thể ca hát nhảy múa, xinh đẹp nổi bật của bộ phận giải trí như một trò hề cây nhà lá vườn.
Phương Lỗi nói với giọng quái gỡ, “Cô ta làm người dẫn chương trình, học tập chăm chỉ vào được trường có danh tiếng, đến cuối cùng, cũng chỉ đọc quảng cáo trên màn hình lớn mà thôi.”
Người cộng tác phụ họa, “Lại chả, với bối cảnh quan hệ của cô ta có thể thu hút được Quảng Hà đầu tư, chắc chắn là đi đường tắt rồi, khó trách phó đài trưởng nịnh hót cô ta, một chương trình phỏng vấn tập thể là cái thá gì? Mà bắt chúng ta chuyển trường quay, chủ nhiệm Trương đồng hành tham gia lễ hội âm nhạc xong thì từ chức, MC Hàn cũng có mặt, 80% không thoát được có liên quan.”
“Trên thông báo nói là điều động nhân sự bình thường.” Trợ lý tức giận, nhỏ giọng lầm bầm, “Con người chị Trân vốn dĩ đã dịu dàng, được khán giả yêu thích, là điều kiện phát triển tốt, hiệu suất người xem cũng đâu thể làm giả được, hoàn toàn là dựa vào bản lĩnh mà kiếm cơm!”
Người cộng tác lườm cô ấy một cái, “Cô vẫn đang là nhân viên thuê ngoài? Đợi địa vị của cô ta thăng cấp rồi, kiểu gì cũng để cô chính thức gia nhập vào đài, bảo vệ dữ dội như vậy, suy cho cùng cũng là có mưu đồ lợi ích riêng thôi nhỉ.”
Phương Lỗi cười chế giễu.
Lúc này Hàn Trân đẩy cửa đi vào, cuộc trò chuyện ngay lập tức dừng lại, cô ngó lơ bầu không khí quỷ dị này.
“MC Phương, tôi làm rơi đồ, không quấy rầy các anh ghi hình chứ?”
Người cộng tác không dám nhìn cô, chỉnh trang lại áo vest cho Phương Lỗi, trên mặt anh ta vẫn là biểu cảm không muốn làm mất lòng nhau, “Không quấy rầy, bên tôi còn chưa bắt đầu.”
Lấy áo khoác xong, trợ lý vội theo Hàn Trân đi ra ngoài, “Chị Trân, vừa nãy bọn họ nói chị…”
Trước đến giờ cô chưa từng quan tâm mới lời này, cũng không hỏi nhiều, “Hậu kỳ không có gì cần điều chỉnh quay bù, em có thể tan làm rồi.”
Ở nơi làm việc ai mà không có chút hóng hớt, tám chuyện.
Tháng trước chị cả Tiêu Hàm xem mắt ba lần, bị người bận rộn trong đài nhìn thấy ở quán cà phê, cũng bị đồn ầm lên, nói cô ấy là người cuồng kết hôn.
Trợ lý nhịn một hồi, mới đáp một tiếng dạ.
Hàn Trân suy ngẫm một lúc, “Tiểu Tân, cuối tháng có thành tích tỷ suất lượt xem và xúc tiến đầu tư, chị sẽ đề cập chuyện chuyển chính của em với phó đài trưởng.”
Cô gái nhỏ vừa nãy vẫn còn đang tủi thân vì không chiếm được thế thượng phong trong cuộc cãi vã, lúc này biểu cảm lập tức sáng bừng lên, vui vẻ hí hửng ôm cánh tay cô, “Gần đây chị Trân thích uống nước ép dứa lạnh, ngày nào em cũng mua cho chị nhé.”
Không biết là vì mang thai, mất cân bằng nội tiết tố trong cơ thể, hay là thời tiết ngày càng nóng nực.
Mấy hôm nay Hàn Trân thích uống đồ lạnh, cô giúp việc ép đủ loại trái cây và rau củ cho cô.
Chỉ có nước ép dứa thơm ngọt là cô thích nhất.
Nhưng chỉ có thể uống lén, trốn Quý Đình Tông mà uống, anh không cho, cảm thấy uống lạnh không tốt cho sức khỏe.
Sau khi trợ lý chào tạm biệt cô, sắc trời âm u ảm đạm, chiếc Volkswagen đậu trong bãi đỗ xe chờ cô.
Cửa xe mở ra, một hương thơm hoang dã sảng khoái và mát mẻ dành cho nam giới ập đến, Hà Chiêu đưa cho cô một phần bản thảo phỏng vấn, các khớp ngón tay thon dài sáng bóng, “Lôi lão tiên sinh được thu xếp ổn thỏa ở bệnh viện tư nhân, có vệ sĩ bảo vệ an toàn và riêng tư, bản thảo cô xem thử đi, số điện thoại của tôi viết ở mặt sau.”
Hàn Trân đáp ừm, cúi đầu xem bản thảo, “Khi nào phỏng vấn?”
Hà Chiêu nói, “Hẹn vào cuối tuần.”
Cô gật đầu, nghĩ về hai tuần ước hẹn với Quý Đình Tông, nháy mắt chỉ còn lại vài ngày, cô tâm sự trùng trùng, “Tôi ok.”
Nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, vẫn còn sớm, anh ta lại hỏi, “Đi ăn cơm không?”
Sự chú ý của Hàn Trân đều đổ dồn lên bản thảo, “Hôm nay không tiện.”
“Bên ngoài nóng, cô ngồi ghế phó lái mà xem, trong xe có điều hòa.”
Hà Chiêu nghiêng người ra hiệu cô lên xe.
Ngồi lên xe, thân xe bỗng chậm rãi khởi động.
Hàn Trân khựng người, nắm chặt dây an toàn, “Đi đâu vậy?”
“Nhích xe, chỗ này hạn chế xe ngoài đậu.” Cho đến khi chiếc xe dừng lại ở bãi độ xe bên đường, Hà Chiêu bật cười thành tiếng, “Cô Hàn làm gì mà căng thẳng vậy?”
Cô ngồi thẳng lên, “Là tôi hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm gì tôi vậy?” Hà Chiêu nghiêng đầu, mặt thanh mày tú, ánh sáng yếu ớt khiến làn da trắng của anh ta giống như được bao phủ bởi một vầng hào quang mềm mại.
Bất luận là nam hay nữ, đều thuộc vẻ đẹp tột đỉnh, giống cồn rượu, giống thuốc phiện, giống ngòi đốt đuôi ong, chạm vào sẽ vừa mê vừa ngứa.
Nhan Lệ Hân gặp qua anh ta mấy lần, trước đây chỉ say mê hóng hớt các tin tức không lành mạnh, đây cũng là lần đầu tiên chú ý đến tin tức, nói anh ta ở ngoài đời đẹp trai hơn minh tinh, trông còn trắng và đẹp trai hơn cả trên tivi.
Lông mi của Hàn Trân run rẩy, Hà Chiêu lười biết đặt tay lên vô lăng, chăm chú nhìn vào mắt cô, nhướng mi nhắc nhở, “Điện thoại cô reo kìa.”
Hoàng Kiều đợi cô nửa tiếng vẫn chưa thấy người đâu, nên gọi điện thoại đến.
“Còn không đón được cô về, tôi phải viết báo cáo mất thôi.”
“Tôi ở ngay giao lộ, cậu lái đến đây đi.” Hàn Trân vội vàng xuống xe, chân bị vấp phải thanh chắn bảo vệ, suýt chút ngã nhào.
Hà Chiêu nói với giọng điệu lo lắng, “Cô cẩn thận.”
Đến bản thân cô cũng sợ khiếp vía, đứng vững lại mới xua tay nói không sao.
Buổi tối lúc cởi quần áo đi tắm mới kinh ngạc phát hiện, bắp chân bầm xanh một mảng.
Cô giúp việc tính thời gian, đợi cô ngâm đủ hai mươi phút thì gõ cửa một lần, “Cô Hàn, nhiệt độ nước có được không?”
“Được rồi.” Cô đã bôi thuốc, gác cái chân bị thương lên mép bồn tắm, đùa nghịch xà phòng.
Mười phút lại trôi qua, Quý Đình Tông thay quần áo ngủ, đang ngồi xem tivi, “Hỏi lại xem.”
Cô giúp việc lại gõ cửa, “Cô Hàn…”
“Tôi không có ngã.”
Giọng nói từ bên trong cửa truyền ra, vừa mềm mại vừa dịu dàng.
Thời tiết nóng, rịn đầy mồ hôi khiến cô khó chịu, trong phòng tắm đã được trải thảm chống trơn.
Giây tiếp theo cửa bị đẩy ra, Quý Đình Tông vén tay áo lên, “Lâu như vậy không chút động tĩnh, anh giúp em tắm.”