“Có chuyện gì vậy?” Vẻ mặt anh giận dữ.
Cô giúp việc chạy đến đỡ Hàn Trân dậy, “Quý phu nhân mang theo một con chim màu đen, đột nhiên nổi điên, bổ nhào vào cô Hàn.”
Bên cửa sổ vang lên tiếng vỗ cánh phành phạch, là một con vẹt cọ Cobia, giống vẹt có vẻ ngoài mạnh mẽ nhất trong số các loại vẹt, tiếng kêu giống như có ai đó đang nghiến răng.
Khương Miểu khóa lồng chim lại, vẻ mặt tức giận nửa thật nửa giả, “Ba con nuôi nó được ba bốn năm rồi, tính cách luôn rất dịu dàng, hôm nay không biết bị cái gì đột nhiên trở nên nóng nảy, dọa Tiểu Hàn sợ hãi rồi.”
Quý Đình Tông không thèm nghe giải thích, sờ chỗ này sờ chỗ kia, kiểm tra trên người cô, “Có bị thương ở đâu không em?”
“Không có.” Hàn Trân lắc đầu, đôi mắt ướt nhẹp, tóc tai rối xù dán lên hai má.
Ban đầu đối với việc không mời mà đến của Khương Miểu, cô có chút không biết phải làm sao, nhưng dù gì cũng là trưởng bối, bà ta không phô trương ra vẻ, ngược lại đối xử với cô rất nhiệt tình, ân cần, Hàn Trân cũng tỏ ra tôn trọng, đích thân pha trà rót nước.
Trong lúc trò chuyện tán rỗi, giới thiệu về con vẹt rất hiểu bản chất con người này, là bảo bối của Quý Cam Đường, tặng cho cô để giải sầu, ban đầu nó ở trong lồng, Hàn Trân không sợ tí nào, chiếc lồng vừa mở ra, móng vuốt chim liều mạng bổ nhào lên đầu cô.
Ngón tay Quý Đình Tông vuốt ve khóe mắt đỏ ửng của cô, “Lên tầng nghỉ ngơi đi.”
Quả nhiên là mỗi ngày phải chiến đấu với biển giấy tờ và núi hội nghị, vẻ mệt mỏi trên gương mặt của người đàn ông khó giấu được, khiến trái tim Hàn Trân đau nhói, “Con không quấy rầy Quý phu nhân nữa.”
Nhìn bóng lưng của cô, Khương Miểu giả vờ ra vẻ lo lắng, “Lẽ nào thật sự làm Tiểu Hàn bị thương rồi ư, làm MC dẫn chương trình, mặt mũi bị thương có phải sẽ không còn xinh đẹp nữa…”
Quý Đình Tông cắt ngang lời bà ta, ngữ khí không mang chút độ ấm nào, “Sao bà lại đến đây?”
Khương Miểu hơi giật giật lông mày, “Dì đến thăm nhà trước, sẵn tiện nhìn thử dáng mạo của người con dâu cả chưa qua cửa này.”
Quý Đình Tông liếc bà ta, “Ba tôi còn chưa đồng ý, bà không cần thiết phải đến đây.”
“Bây giờ chưa đồng ý, không đại biểu sau này không đồng ý.” Khương Miểu ngồi xuống, “Ba con luôn nhắc mãi, nhiều năm trôi qua con vẫn một thân một mình ở Giang Châu, thời gian tụ họp gặp mặt cũng ít, dì thấy Tiểu Hàn ngoan ngoãn lanh lợi, cũng có thai rồi, chi bằng dọn về nhà tổ sống cùng chúng ta, trong nhà rộng rãi, dì cũng dễ chăm sóc…”
“Bà cũng biết cô ấy đang mang thai.” Khuỷu tay Quý Đình Tông gác trên ghế sô pha, khóe môi nhếch lên một độ cong, không rõ là nụ cười gì, dở ngô dở khoai, “Trước khi gây sự, phải nhìn kỹ hậu quả trước.”
Khương Miểu tức giận uống ngụm trà.
Thật ra trong lòng bà ta ghét nhất là trò chuyện với Quý Đình Tông, càng mong sao cả đời này anh cũng đừng quay về nhà tổ, cũng đừng đến Bắc Kinh, tốt nhất là trực tiếp nháo lật trời với Quý Cam Đường, xé nát nhau, dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Như vậy Quý Trạch Sâm vẫn còn cơ hội có thể thừa kế phần lớn sản nghiệp nhà họ Quý, kẻo ngày nào đó anh chợt có suy nghĩ nông nỗi, bãi quan không muốn làm nữa, vậy thì mọi việc bà ta suy tính cho con trai mình suốt bao năm qua, đều đổ sông đổ bể.
Nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, Khương Miểu nở nụ cười ấm áp, “Tiểu Hàn mang thai cháu đích tôn nhà họ Quý, dì đến tặng đồ cho con bé, sao lại còn tặng cả rắc rối thế này, nếu như dì Khương có chỗ nào khiến con không vừa ý? Con chỉ ra, dì lập tức sửa đổi.”
Bà ta đã quen giở mấy trò nhỏ nhặt này rồi, Quý Cam Đường ly hôn sớm với vợ đầu, hơn 30 tuổi, khi còn ở cấp sư đoàn khu vực Bắc Kinh, năng lực của ông ấy bộc phát vừa nhanh lại vừa mãnh liệt, dẫn đến sau này không còn đủ sức, muốn thăng lên thêm nửa cấp, khó hơn lên trời.
Sau khi từ bỏ chính trị đi theo nghề kinh doanh, tình sử của ông ấy vô cùng phong phú, có bao nhiêu người phụ nữ đi theo ông ấy, chính bản thân ông còn đếm không rõ, đa số đều nhận tiền chơi chơi qua đường, rất ít người thật lòng nghiêm túc.
Ông ấy thuộc kiểu không chinh phục được người này, lập tức đổi người khác, nói chung là sẽ không treo chết trên một cành cây.
Thời còn trẻ Khương Miểu là người múa dẫn đầu, dáng người uyển chuyển duyên dáng, có tài nghệ, từng nhận “Giải thưởng văn hóa”, bà ta đi theo Quý Cam Đường, chỉ trong vài năm danh tiếng của bà ta đã lan rộng đến một góc trời của giới nghệ thuật, sau này sinh ra Quý Trạch Sâm, bà ta rút lui khỏi sân khấu, chuyển về làm sau hậu trường, không danh không phận ở bên cạnh ông ấy năm sáu năm, mới được phù chính làm Quý phu nhân.
Quý Đình Tống chau mày thật chặt, “Cầm đồ bà muốn tặng về đi, ở đây không thiếu.”
Anh bày rõ thái độ lạnh nhạt không hoan nghênh, Khương Miểu cũng không miễn cưỡng ở lại nữa, cô giúp việc tiễn bà ta ra cửa.
Hàn Trân đã thay váy ngủ, mái tóc dài xinh đẹp suôn mượt xõa trên bả vai, “Quý phu nhân đi rồi?”
“Em sợ bà ta?”
“Bà ta hung dữ quá.”
Dù gì bà ta cũng là mẹ kế của anh, cũng không nên nói thẳng như vậy, Hàn Trân ngập ngừng một giây, “Con vẹt của bà ta hung dữ.”
Thật ra, so với mẹ của Chu Tư Khải, tính cách của Khương Miểu không tính là bá đạo, bà ta thuộc dạng bề ngoài hiền từ bên trong nham hiểm, đánh đòn phủ đầu người ta.
“Khiến em chịu tủi thân rồi.”
Quý Đình Tông đứng yên tại chỗ, Hàn Trân nới lỏng cà vạt giúp anh, “Em có mua cho anh một chiếc áo.”
“Mua cho anh?”
“Ừm, có cả giày da.”
Ăn cơm với Hà Chiêu được nửa chừng, anh ta phải đưa Lưu Phong đi cấp cứu nắn lại xương, cậu ta ngã một cú làm lệch cả xương hông, đúng lúc Nhan Lệ Hân đang ở trung tâm thương mại gần đó mua quần áo cho Đa Lạc.
Hàn Trân không định mua gì, chỉ là tình cờ nhìn thấy chiếc áo sơ mi này trong tủ trưng bày, cảm thấy màu sắc, kiểu dáng đều khá hợp với anh.
Anh cởi trần đợi thay áo, cơ bắp trên người săn chắc, phập phồng theo nhịp thở, họa tiết trên áo toát lên vẻ quyến rũ nam tính, mạnh mẽ, hung mãnh.
Hàn Trân ngồi quỳ lên, vuốt phẳng lại cổ áo phía sau cho anh, nửa tháng anh cắt tóc một lần, râu ria rậm rạp được cạo tỉa gọn gàng, có mùi dầu gội thơm mát.
“Mua cho anh mấy thứ này, tiêu hết mấy tháng tiền lương của em đấy.”
“Đồ nhỏ nhen.”
Quý Đình Tông đi đến trước gương, cài nút áo, bả vai rộng rãi, là dáng móc treo áo điển hình, “Bình thường anh mua cho em không nhiều à?”
Cô cố ý không trả lời.
Người đàn ông bật cười một tiếng, ánh mắt dính lên người cô qua tấm gương, “Quỹ đen tích góp được bao nhiêu rồi?”
“Cũng nhiều đó.” Hàn Trân tựa lên vai anh, “Em chọn áo có đẹp không?”
Quý Đình Tông nghiêng đầu, “Mua thêm một cái cà vạt để phối.”
“Đợi tháng sau em được phát lương đã.”
Anh nhướng mi, “Ngày mấy?”
Hàn Trân định chuồn đi, bị Quý Đình Tông kéo lại, cánh tay siết chặt nơi bụng nhỏ, đột nhiên lại buông lỏng ra, “Keo kiệt với anh đến vậy sao?”
Cô cười, “Em để dành cho cục cưng mà.”
“Lại muốn sinh rồi?” Đôi môi ấm áp lành lạnh của anh dán lên thái dương của cô, “Sinh đi, con gái giống em xinh đẹp biết mấy.”