Nơi bọn họ đến là một nhà hàng Nhật Bản nằm gần đó tên là Ưu Tương, hôm nay giới hạn phục vụ món sashimi và nhím biển vừa được vận chuyển đường hàng không từ Hokkaido đến đây vào sáng nay.
Phòng bao đã được đặt sẵn, Hà Chiêu kéo cửa trượt kiểu Nhật ra, “Lưu Phong, phóng viên đài Giang Châu, lần trước hai người từng gặp qua ở bệnh viện.”
“MC Hàn.” Lưu Phong đứng dậy, vô cùng thân thiện bắt tay với cô, “Mới có mấy ngày, lại gặp mặt rồi.”
Hàn Trân có ấn tượng rất sâu sắc với đôi mắt sưng phù của cậu ta, cô cũng bắt tay lại, ngồi xuống đối diện bọn họ.
Người đã đến đông đủ, Lưu Phong gọi nhân viên phục vụ, “Sếp, lần này anh mời, tôi sẽ không khách sáo đâu đấy.”
“Có lần nào cậu khách sáo với tôi chưa.”
Vị trí Hà Chiêu ngồi gần cửa sổ, vài bụi tre xanh um tươi tốt ẩn nấp sau bức bình phong, một trận gió nổi lên, những chiếc bóng loang lổ và ánh đèn lắc lư đan xen vào nhau.
Khuôn mặt của anh ta chìm vào trong đó, rõ ràng và sáng sủa.
Lưu Phong xoa tay cười, “Đi điều tra ngầm mấy ngày không về nhà, bà xã tôi cứ tưởng tôi có người khác ở bên ngoài, điện thoại phải giao nộp đúng giờ, tiền tiêu vặt bị cắt bớt một nửa, cuộc sống tủi thân muốn chết, hôm nay nhất định phải ké anh một bữa ra trò.”
Hàn Trân nghi hoặc, “Đài truyền hình trước giờ không khích lệ làm điều tra điều tra ngầm, hai người dấn thân vào nguy hiểm để điều tra huyện Lam Ngọc, là tại vì sao vậy?”
Điều tra ngầm từ trước đến nay bị xưng là con đường bất chính, không tính danh tiếng và quyền lợi mang đến được, kèm theo đó chính là mối nguy hiểm không ai biết.
Khi sự thật được công bố ra ngoài, dù phát thanh có chính đáng đến đâu cũng sẽ thu hút sự chỉ trích bằng lời nói và sự phê phán của đông đảo người bình luận trên mạng.
“Cũng không vì điều gì cả, đây cũng là bản chức công việc của tôi.” Nhân viên phục vụ nối đuôi nhau mang thức ăn đến, Hà Chiêu uống một ngụm rượu ngọt, “Muốn dùng sự việc này để làm điểm nhấn, sau đó chọn thêm một số chủ đề có tính suy đoán để làm báo cáo chuyên sâu.”
Ánh mắt Hàn Trân lại nhìn sang Lưu Phong.
“Chủ yếu là vì ông Lôi tiên sinh kia là một quả bom không có đầu mối, chậm chạp không phát nổ, không có manh mối chúng tôi cũng hết cách, chỉ đành điều tra ngầm.” Cậu ta càng thực tế hơn, “Nói chung là sếp bảo đi đâu tôi đi đó, trước đây nếu không có sự đốc thúc của anh ấy tôi cũng không thi đậu chứng chỉ phóng viên, sau này còn có giao tình đền mạng.”
Chuyện này cô có nghe qua, lúc phỏng vấn vụ bắt du khách Hong Kong làm con tin, Hà Chiêu vì cứu một đồng nghiệp mà bị thương bởi những cú đấm đá của bạo dân.
Hóa ra người động nghiệp ấy chính là Lưu Phong.
Cậu ta uống vài ngụm rượu, nhớ lại lần bạo loạn hôm ấy, nắm đấm còn chịu được, một nhát dao kia là nhắm vào cổ mà đâm đến, nếu như không có Hà Chiêu xả thân cứu giúp lúc nguy nan, có lẽ cậu ta đã chết ngay tại chỗ rồi, sau khi Hà Chiêu bị đâm, cậu ta còn bịt miệng vết thương đang không ngừng chảy máu của Hà Chiêu, khóc bù lu bù loa.
“MC Hà là một người tốt.” Hàn Trân nghe xong cảm khái.
Hà Chiêu nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, “Tôi phải không?”
Cô nghiêm túc trả lời, “Dũng khí xả thân cứu người, không phải ai cũng có.”
“Trong lòng cô Hàn, sẽ tán thưởng loại dũng cảm này chứ?”
“Đương nhiên.”
Anh ta cười rạng rỡ, “Vậy việc phỏng vấn liên quan đến Lôi lão tiên sinh, tôi hy vọng cô có thể giúp tôi.”
Hàn Trân đã hiểu ý đồ của anh ta, cô dùng muỗng nhỏ múc nhím biển nướng, mặt trên là một lớp phô mai cháy giòn, trong lúc trò chuyện, trên bàn có mười con, một nửa sống, một nửa nướng, cô đã ăn sạch năm con nhím biển nướng kia.
Hà Chiêu nhấn chuông, bảo nhân viên phục vụ mang lên thêm một dĩa nữa.
“Thành phố giải trí mà Tào Bình dùng tiền tham ô để xây dựng, giao dịch bên trong có có từng thấy qua chưa? Bẩn không tả nổi. Sự việc liên quan đến huyện Lam Ngọc quả thực không đơn giản như vậy, tôi muốn nhờ cậy vào ông Lôi, đào sâu hơn nữa, khách quan báo cáo sự thật, mọi người sẽ có phán đoán của riêng mình, cũng như giúp đỡ những người thiểu số kia.”
Hàn Trân nhíu mày, tựa như đang suy ngẫm, gương mặt hình trái xoan xinh xắn thanh thoát, không có tóc mái, tóc con trên đường chân tóc vừa mềm vừa mảnh.
Nghe Hà Chiêu nói chuyện quả đúng là một loại hưởng thụ, giọng nói của anh ta âm vang có từ tính, có lực độ, hồi lâu sau, Hàn Trân ngừng động tác, “Nếu như ông Lôi tiếp nhận buổi phỏng vấn của tôi, tôi có thể giúp đỡ anh.”
“MC Hàn, cô nói sớm có phải tỉnh chúng ta bớt việc rồi không.” Lưu Phong cười ha ha rót rượu cho cô, cô từ chối khéo.
Cậu ta lại tự rót cho mình, nửa chai rượu vào bụng, bắt đầu lảm nhảm về chuyện trong nhà, chốc thì chỉ trách những người lãnh đạo kém cỏi, vô tích sự, chốc thì phê phán xã hội này ngàng càng đảo điên cuồng loạn.
Bầu không khí thoải mái lên không ít, Hà Chiêu cũng uống thêm vài ly, cơ thể ngả nghiêng, cười như không cười, “Mới có mấy dĩa thức ăn, mà lại khiến cậu say thành thế này.”
“Không chọc bà xã mắng nữa, tôi phải vui vẻ chứ.” Lưu Phong vịn vào mặt bàn đứng dậy, “Hai người nói chuyện đi, tôi đi xả tâm sự chút.”
Vóc dáng cậu ta còn cường tráng hơn người miền Bắc, say loạng choạng bước xuống bậc thang, không cẩn thận vấp ngã, một tiếng rầm vang vội vang lên, khiến người ta nghe mà khiếp sợ.
…
Đội đô thị bên dưới trình báo lên tỉnh một sự cố khẩn cấp, văn phòng tổng hợp lập tức tổ chức cuộc họp nhỏ, họp đến tận 10 giờ.
Quý Đình Tông ra khỏi tòa nhà văn phòng tổng hợp vẫn còn sáng đèn, Hoàng Kiều che dù cho anh, lúc trời sắp tối đã tạnh mưa, đêm xuống lại bắt đầu đổ mưa, sấm sét nổ ầm ầm, bao trùm con đường vắng vẻ, mờ tối không một bóng người.
Các đồng nghiệp đi ngang qua, đánh tiếng chào tạm biệt, người nào người nấy ngáp liên tục, không ai là không có vẻ mệt mỏi trên gương mặt.
Hoàng Kiều nhìn vào kính chiếu hậu, “Tổng bí thư, sáng sớm mai ngài còn có cuộc họp, không chịu được thì ở lại đại viện nghỉ tạm bợ một đêm đi.”
“Không cần đâu.” Anh bỏ điện thoại xuống, nhéo nhéo huyệt thái dương, phân phó Hoàng Kiều lái xe.
Lúc đến nơi, trước cổng có một chiếc xe màu đỏ rượu đang đậu, kiểu xe khá khí phách, Mercedes – Benz series cải tiến.
Nghe thấy động tĩnh, cô giúp việc vội vàng chạy ra ngoài, “Quý tiên sinh, có khách đến.”
Anh đóng cửa xe, đi thẳng vào nhà không chậm trễ một giây nào, “Khách nào?”
“Quý phu nhân.” Chính là Khương Miểu.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Hàn Trân ôm hai cánh tay, ngồi trên cầu thang, dép lê cũng bay mất, đôi mắt khóc đến mức đỏ bừng.