Đường cao tốc vành đai trong thông đến sân bay, đồng không mông quạnh.
Trái tim Hàn Trân đập thình thình như sấm vỗ, “Ba anh quay về đây để quan tâm anh à?”
“Xem là thế, chúng ta kết hôn, phải thông báo cho bố mẹ biết trước, sau đó anh mới báo cáo lên cấp trên.”
Trái tim hung hăng bị gõ một phát, toàn thân cô cứng đờ, ngồi thẳng lưng dậy, áo vest khoác trên bả vai trượt xuống tận đùi.
Chị Nhan hỏi cô có phải vẫn muốn cược một ván không.
Thật ra trong lòng Hàn Trân đang lùi bước.
Cô không phải chưa từng đánh cược trên người của Chu Tư Khải, chỉ cược mỗi lương tâm của anh ta thôi, cô đã vấp ngã đủ thảm thương rồi.
Hôn nhân xem trọng môn đăng hộ đối, dù thế lực ngang nhau nhưng vẫn có thể đòi hỏi lòng trung thành và tình cảm tương xứng.
Đi đường tắt, gả vào nhà giàu nhỏ, chỉ mỗi việc kiên nhẫn thôi cũng khiến cô kiệt sức về thể chất lẫn tinh thần.
“Có lẽ không có ràng buộc đối với chúng ta…”
“Em từng nói cho anh hai tuần, là không muốn giữ đứa bé, hay là không tin anh.” Đáy mắt Quý Đình Tông cuộn trào, nhưng lại chìm sâu vào màn đêm, khiến cô không nhìn thấy gì cả.
“Anh thật sự muốn kết hôn với em sao?” Hình dáng lông mày của Hàn Trân xoắn xuýt như muốn vỡ vụn, “Hay là bởi vì em mang thai?”
“Tiểu Trân, ba mẹ anh là liên hôn chính trị, từ nhỏ anh đã chán ghét cái cảnh bằng mặt không bằng lòng của bọn họ, trong tình cảm luôn ngập tràn giả tạo và lạnh nhạt, cho nên anh chưa từng xem kết hôn, sinh con như một nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành, cũng càng không tùy tiện để một người phụ nữ làm mẹ của con anh.”
Anh nhìn khuôn mặt cô chăm chú, từng câu từng chữ, mang đầy quyết đoán và trang nghiêm, khuấy động đáy lòng của Hàn Trân, vô số tâm trạng cảm xúc nhanh chóng sục sôi, cuộn trào, rồi lại nhanh chóng tắt ngúm đi.
Quý Đình Tông kéo áo khoác về, môi dán lên thái dương lạnh ngắt của cô, “Còn ngột ngạt không?”
Ánh đèn gần đó mờ tối, không khí trong xe cũng yên tĩnh đến kỳ lạ.
Hàn Trân choáng váng đầu óc cũng không nói gì nữa, cô cởi hai nút áo trước ngực, “Không ngột ngạt, nút áo siết chặt quá.”
Một loạt xe oto đang đậu trên bãi đỗ xe rộng lớn, dẫn đầu là một chiếc xe Jeep địa hình màu xanh đậm.
Hoàng Kiều chậm rãi giảm tốc độ, “Là Quý lão tiên sinh.”
Quý Đình Tông nhìn thẳng về hướng đó.
Đứng bên cạnh chiếc xe thương vụ màu trắng đang nháy đèn, là một người đàn ông cao gầy, tuổi tác khoảng chừng hơn 60, thân thể cường tráng, mặc áo sơ mi vải lanh, áo khoác Đường phục màu đỏ nhung đậm.
Một đôi mắt sâu thẳm giống hệt như anh, có vết tích của thời gian, nhưng không già nua.
Dường như Quý Đình Tông không vội xuống xe, anh mát xa thái dương, cho đến khi Hoàng Kiều tắt máy xe.
“Ở trong xe chờ anh.”
Xuyên qua cửa kính xe, Hàn Trân nhìn chăm chú bóng dáng cao ráo tuấn tú của anh dưới màn đêm, đối diện với Quý Cam Đường, khí phách cương nghị trên người anh cũng thu liễm lại vài phần, “Ba.”
“Trước giờ con luôn đúng giờ, có chuyện gì ngáng chân con vậy?”
Quý Đình Tông mặt không đổi sắc, “Công vụ.”
“Công vụ?” Vẻ mặt Quý Cam Đường tràn đầy nghi hoặc.
Tài xế đeo bao tay màu trắng, đưa đến một túi hồ sơ, ảnh chụp của Hàn Trân bày lên trên cùng, bên dưới là văn kiện thông tin.
Nơi ở, nghề nghiệp, lịch sử hôn nhân, liệt kê không sót một thứ gì.
Quý Đình Tông nhận lấy, khung xương bên thái dương gồ lên, rất nhanh đã khôi phục, “Người có ý gì?”
“Ta tin con sẽ không dễ dàng phạm sai lầm, nhưng không loại trừ có người mê hoặc con phạm sai lầm.” Ông ấy nói một cách hời hợt, ngồi vào hàng ghế sau, “Dính vào phụ nữ thì dính, kịp thời tự kiểm điểm, những chuyện sai trái, không phù hợp với thân phận của con, cũng nên giải quyết càng nhanh càng tốt.”
Quý Đình Tông kiềm chế cảm xúc, “Mọi việc không liên quan đến cô ấy.”
“Ta cứ tưởng con thận trọng, có thể đảm nhiệm trọng trách lớn, không ngờ cũng có lúc hồ đồ.” Quý Cam Đường nghẹn một cục tức, nuốt không trôi, “Ta từng đến thăm bộ trưởng Dương, ông ấy nói con làm việc vi phạm kỷ luật đi quá giới hạn, bị người khác nắm thóp, vào thời điểm quan trọng như thế này, tốt nhất con nên giữ mình thật sạch sẽ.”
Quý Đình Tông mất hết hứng thú, “Con vẫn đang nhậm chức, mọi biến động nhỏ của thế giới bên ngoài, đều do con gánh, không phạt đến người đâu.”
Ngả lưng về phía sau, vẻ mặt giấu kín của Quý Cam Đường gần như tái xanh.
Đoàn xe khởi động, lúc một chiếc xe có rèm che đi ở cuối chạy lướt qua, cửa sổ xe hạ xuống, Quý Trạch Sâm tò mò nhìn ra, một dãy đèn hiệu ở phía xa xa lóe lên một tia sáng chói lóa, đúng lúc phản chiếu nửa gương mặt xinh xắn của Hàn Trân.
Người anh trai này của cậu ấy dù gì trong tay cũng nắm quyền, một không được cờ bạc và tham lam, hai không được ăn chơi phóng túng như các thiếu gia nhà giàu khác, dính vào phụ nữ có tin đồn bê bối và có quan hệ hỗn loạn, dễ gây ra thị phi.
Hàn Trân không phải thuộc dạng nữ minh tinh xinh đẹp quyến rũ.
Dáng mạo của cô thuộc kiểu trong sáng, khí chất cũng không lạc hậu.
“Mẹ, anh cả ở đây, chúng ta không xuống xe, có phải hơi thất lễ không?”
Người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh bảo dưỡng tốt, vẫn có thể nhìn thấy vẻ đẹp thiên tư quốc sắc tồn lưu lại khi còn trẻ, có sự ung dung lộng lẫy không thể diễn tả bằng lời, bà ta phân phó tài xế mau kéo cửa sổ lên, “Quý Đình Tông chỉ nhận mẹ ruột của nó, luôn đối xử kiêu ngạo lạnh lùng với mẹ, có xuống gặp hay không, nó căn bản không thèm quan tâm, gặp rồi, càng không còn mặt mũi.”
Quý Trạch Sâm vẫn nhìn bà ta chăm chú, “Vậy có phải anh cả sắp có chuyện tốt đến gần rồi không?”
Người phụ nữ cười lạnh, “Kết hôn lần hai, muốn bám vào cành cao nhà họ Quý, qua được ải của ba con đâu có dễ.”
“Anh cả quyền cao chức trọng, trước giờ luôn không nghe trong nhà sắp xếp, cứng chọi với cứng, ba chưa chắc đã…”
“Vì phụ nữ mà nháo đến mức gà bay chó chạy càng tốt, vốn dĩ tình cảm cha con đã không nhiều, không nhịn được tiêu hao.” Bà ta trịnh trọng nhìn Quý Trạch Sâm, “Trạch Sâm con phải nhớ, bất luận là xuất thân, địa vị, hay năng lực, từ tận đáy lòng ba con chỉ thừa nhận Quý Đình Tông, nếu sau này con có bạn gái, chọc ông ấy không vui, tốt nhất nên giấu cho kỹ vào, đừng phụ lòng tâm sức mẹ vất vả vì con.”
Câu nói này, khiến Quý Trạch Sâm cảm thấy vô cùng khó chịu, ngoảnh đầu đi, vẻ mặt thoáng chốc trở nên ưu sầu, ảm đạm không vui.