Quả thật Hàn Trân vẫn chưa buồn ngủ, cô dứt khoát ngồi dậy, mở tivi.
Thu dọn phòng khách xong, Nhan Lệ Hân ngồi xuống đối diện cô, “Em thật sự không định xuống dưới hả?”
Cô gác cằm trên đầu gối, “Không đi.”
Đến độ tuổi này, địa vị này, đạo lý đối nhân xử thế anh không phải không biết, nhưng đối với con cái, có lẽ là nó đến quá bất ngờ, Quý Đình Tông chưa từng bóc trần, không thâm nhập, không thật sự giải quyết.
“Anh ta đã kết hôn?”
“Chưa kết hôn.”
Nhan Lệ Hân suy ngẫm, mùi tiền, mùi thế, mùi quyền lực, hoàn toàn khác nhau.
Khí thế của Quý Đình Tông khiến người ta không thể ngó lơ.
Lúc sắc mặt nghiêm túc, trông hơi cứng nhắc, ăn mặc có gu, nhãn hiệu khiêm tốn, có chút phong cách lão cán bộ, chị ấy suy đoán, “Người của chính phủ?”
Hàn Trân ngầm thừa nhận, thật ra, đối với việc tìm hiểu sâu về anh, câu trả lời của cô trước giờ luôn rất có chừng mực.
Sự chừng mực này không phải một chữ cũng không nhắc đến, có nhắc chứ, trong quá trình yêu đương cô từng oán trách anh quá bận, ham muốn kiểm soát quá mạnh, trên giường dưới giường như hai người khác nhau, nhưng cô không thích khoe khoang thân phận của anh, cũng là một cách bảo vệ mối quan hệ này.
Hai mối tình của cô, một mối có danh không thật, một mối có thật vô danh, vẫn nên xem trọng tình yêu hơn là quyền lợi, Nhan Lệ Hân chậc, “Trước em, anh ta có bạn gái?”
“Không có.”
Thậm chí suốt mấy tháng nay, anh chỉ đối xử tốt với một mình cô.
Hàn Trân không tin bên cạnh anh không có phụ nữ muốn chen chân vào, nhưng anh chưa từng nhắc đến, có lẽ là anh đã chủ động ngăn chặn nó rồi.
“Hai người các em đâu phải yêu đương lén lút đâu.” Nhan Lệ Hân ngồi bắt chéo chân, đung đưa đung đưa, “Bất kể là địa vị gì, có tiền hay không có tiền, nếu đàn ông không thích bị trói buộc kìm hãm, bọn họ có trăm ngàn vạn cách để cắt đứt hoàn toàn, chứ không phải lựa chọn vui vẻ đón nhận, vả lại với thân phận này của anh ta, có phụ nữ hay không không quan trọng, nhưng nếu làm lớn chuyện tuyệt đối có thể hủy đi anh ta.”
Cô ngước mắt, “Em đâu có muốn hủy anh ấy.”
“Ý chị là bảo em đừng có sợ sệt.”
Dằn vặt trong lòng đến nửa đêm, Hàn Trân mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, bình minh tỏa ánh màu xanh nhạt, gió gợn lên sạch sẽ, chọc ghẹo những vì sao mờ nhạt.
Chiếc Audi vẫn đậu yên tại chỗ, cô mặc xong quần áo xuống tầng.
Cửa sổ xe mở toang, Quý Đình Tông ngồi trên ghế lái, vóc dáng anh cao to, không gian trong xe lại nhỏ hẹp, ngồi tạm bợ rất không thoải mái, muốn ngủ nhưng lại không ngủ được, Hàn Trân vừa đến gần, anh lập tức mở mắt ra.
Chỉ trong một đêm râu xanh đã mọc lên lún phún, lan dần đến tận tóc mai, khiến khí chất của anh trông càng sâu sắc, hương vị đàn ông càng thêm mặn mà.
“Em cho anh thời gian.” Hàn Trân căng chặt sống lưng, “Anh suy nghĩ cho kỹ xử lý đứa bé này như thế nào.”
“Lên xe trước đã.”
Ngón tay cô siết chặt, không lê bước.
Bình thường càng ngoan ngoãn, lúc quật cường lên cũng càng cực đoan.
Quý Đình Tông nhìn thấu sự cố chấp của cô, anh thỏa hiệp, hầu kết cuộn động bị khói thuốc hun đến khàn đặc khó chịu, “Bao lâu?”
“Hai tuần.”
Cô đã suy tính thời gian, không quá hai tháng, phá thai khi tuổi thai đã lớn, khó tránh khỏi sẽ làm tổn thương cơ thể.
Anh nhìn cô, “Sau hai tuần thì sao?”
Hàn Trân lấy hơi, “Nếu như nó là con riêng, sau này sẽ bị đưa ra nước ngoài, hoặc là được thừa nhận nuôi dưỡng dưới tên của người phụ nữ khác, em nhất định sẽ phá bỏ.”
Ánh đèn đường nhấp nháy, ngay lập tức tắt ngúm, đường nét cương ngạnh của anh chìm vào bóng tối, “Anh sẽ không đối xử với em như thế.”
Mở cửa xe ngồi vào, Hàn Trân ngửi thấy một mùi nicotine gay mũi ngập tràn trong khoang xe, “Anh hút bao nhiêu thuốc vậy?”
“Không nhiều.”
“Không nhiều là bao nhiêu điếu?” Cô sấn đến gần, ngửi ngửi ngón tay anh, mùi thuốc nồng nặc không chịu nổi, “Cỡ một hộp nhỉ.”
“Cỡ đó.”
Tất cả cửa sổ xe đều hạ xuống hoàn toàn.
“Anh lớn tuổi rồi, cũng không muốn sống nữa hả?” Hàn Trân nói với vẻ mặt nghiêm chỉnh, sự nghiêm túc trong phong thái, mưa dầm thấm đất bỗng có vài phần rất giống anh.
Quý Đình Tông không phản bác, “Sau này anh sẽ kiềm chế.”
“Không được giám sát em nữa.”
Anh sờ cằm, nhìn đường, quay đầu xe, “Ừm.”
Trên đường, Hàn Trân cảm thấy dưới mông hơi cấn cấn, giơ tay lấy ra là điện thoại của anh.
Màn hình chia năm xẻ bảy, bị đập vỡ tan tành.
Trực giác cho biết tâm trạng anh ngột ngạt, quá mệt mỏi, vừa đến tòa nhà số 2, Hàn Trân nhờ cô giúp việc pha cho anh một chén trà tỉnh thần.
Quý Đình Tông không nói cần hay không cần, anh đi thẳng vào phòng tắm.
Sân khấu đại kịch viện đã được kiểm tra và lắp đặt xong, phía ban tổ chức đêm qua gửi tin nhắn vào nhóm trên Wechat, bảo tất cả MC 13 giờ hôm nay đến hiện trường, tiếp tục diễn tập.
Hàn Trân về phòng lại nằm xuống.
Biệt thự 2 tầng này có tầm nhìn rộng, nhìn ra ngoài là hồ Thiên Nga lẫm liệt, được bao quanh bởi hệ sinh thái nước.
Ánh nắng lọt vào từ khe cửa sổ, cô vừa nhắm mắt, phần nệm bên cạnh lún xuống ngay, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của người đàn ông xen lẫn với mùi hương sữa tắm thơm ngát ướt đẫm, bao phủ lấy cô.
Hàn Trân đẩy ra, “Sao anh không mặc quần áo…”
“Trong nhà, không mặc cũng không sao.”
Chăn tơ tằm trượt xuống, để lộ ra cơ bụng trần trụi, gợi cảm săn chắc của Quý Đình Tông, lông mao nơi xương mu rậm rạp, mùi hương ham muốn nguyên thủy nồng đậm.
Cô uốn éo trốn tránh, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quý Đình Tông ôm eo cô, nhịn cười, “Ngại ngùng gì chứ, đã làm mẹ rồi.”
“Là ngoài ý muốn thôi.”
Cánh tay anh rắn chắc, trong lúc giãy giụa trốn tránh, nút áo của Hàn Trân đột nhiên bung ra, để lộ b/ầ/u v/ú trắng nõn rung rinh.
Mang thai khiến size ngực to ra, màu sắc của quầng vú cũng đậm hơn đôi chút, đen hơn màu hoa đào một chút.
Hầu kết Quý Đình Tông cuộn lên cuộn xuống một phen, im lặng hồi lâu, anh giơ tay kéo áo cô về, vùi cả khuôn mặt vào xương quai xanh mảnh mai gầy yếu của cô, bất động thật lâu.
…
Hàn Trân ăn cơm trưa xong, cô giúp việc hỏi rõ lịch trình của cô, đặc biệt làm một phần cơm tối cho vào hộp giữ ấm, bảo cô mang theo.
Cô lên tầng trước, “Em phải đến kịch viện tụ họp với đồng nghiệp, đối chiếu bản thảo MC.”
Quý Đình Tông ra khỏi phòng tắm, đang nịt thắt lưng.
“Đẩy đi.”
Cô giả vờ không nghe thấy, cầm cà vạt lên, “Tối nay kịch viện có lễ hội âm nhạc, anh cũng có thể đi xem.”
“Em làm MC?” Anh rũ mắt nhìn cô, “Mấy giờ kết thúc, buổi chiều anh có hai cuộc họp.”
Có đến tám chín phần là cả lễ bế mạc anh cũng sẽ bỏ lỡ, Hàn Trân cố ý bỏ qua một vòng, thắt thành nút chết, “10 giờ rưỡi kết thúc.”
“Không đến kịp.” Quý Đình Tông nhíu mày, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, “Em có thể chú ý an toàn mọi lúc mọi nơi không?”
“Em có thể.”
Ngữ khí của cô nhanh chóng đồng thời cũng trang trọng.
Sợ muộn một bước, một câu nói nhẹ nhàng như gió bay của Quý Đình Tông sẽ khiến cô đến cả đài truyền hình cũng không đến được nữa.
Lần diễn tập này không xảy ra sai sót gì.
5 giờ tập trung trang điểm tại phòng hóa trang, 8 giờ tối lễ hội âm nhạc chính thức mở màn.
Lễ phục được cung cấp là váy đuôi cá màu vàng ôm sát mông, hở trần nửa lưng, phác họa ra tỷ lệ eo mông ưu việt, cô búi tóc, phối thêm một bộ trang sức, kiểu trang điểm cực kỳ có khí chất.
Càng là chủ trì hoạt động lớn, ban tổ chức càng ưa chuộng những gương mặt quốc thái dân an.
Giữa chừng, Hàn Trân một mình trở lại sân khấu, trình bày về văn hóa phát triển của kịch viện trong vòng hai phút.
Khí chất của cô khi lên sân khấu hoàn toàn khác biệt với bình thường, có một loại khí chất xinh đẹp đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mắt.
Cộng thêm giọng điệu của bản thân cô cũng đặc biệt, có phần mềm mại dịu dàng, không cứng nhắc.
Thư ký Đảng ủy kiêm hiệu trưởng trường nghệ thuật nổi tiếng, chào hỏi chủ nhiệm, “MC tôi gặp qua rất nhiều, thật lòng mà nói đều quá tầm thường, cô gái này tuổi tác không lớn, âm thanh khá sạch sẽ.”Ông ta xoa xoa bàn tay, vô cùng hứng thú, “Bữa cơm tối nay với đài truyền hình thành phố các người, cô ấy có tham gia không?”
“Trong đài không cưỡng ép yêu cầu.” Chủ nhiệm cười hùa, “Nếu ngài cảm thấy hứng thú, để tôi đi hỏi.”