Nhân vật đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp có tâm tư sâu xa, nước trong cái vòng này cũng rất khó mà không sâu.
Tiểu hoa đán đài kế bên, vừa tốt nghiệp đã nhận ‘quả táo lớn’ của bộ phận tuyên truyền làm cha nuôi, nhanh chóng nhảy dù đến kênh giao thông làm chị cả, lương cao nhưng ngại việc mệt, lại di dân đến Canada, sau đó cha nuôi nâng đỡ con gái mới, không để ý đến cô ta nữa, cô ta tham lam đòi 5500 tệ tiền phí chia tay, sau đó nữa, là mất tích không rõ nguyên nhân.
Tiền Dĩ Nặc hy vọng cô đừng bắt chước người khác, “Cô với anh ta cụ thể đến bước nào rồi?”
“Không liên quan đến cậu.” Hàn Trân nhét tay vào túi áo khoác, sờ soạng sợi dây đeo điện thoại, tháng trước cô lên mạng mua hai sợi, một sợi màu hồng một sợi màu xanh, tấm ảnh chụp chung ở Thanh Đảo lần trước cũng được móc lên đó.
Sợi dây màu xanh kia, lúc riêng tư Quý Đình Tông chỉ dùng qua một lần, trông không quá đoan trang, nên anh tháo xuống nhét vào ví tiền đến tận bây giờ.
“Hàn Trân, tôi là lo lắng cho cô.”
Va vào ánh mắt chân thành của cậu ta, cô dời mắt đi, “Cả người cậu ướt đẫm, thay quần áo quan trọng hơn.”
Chiếc Audi đậu bên đường bộc phát một tiếng còi ngắn ngủi nhưng chói tai, là nhắc nhở cũng là hối thúc, ánh mắt Quý Đình Tông nóng rực, xuyên qua cửa sổ xe, anh để ý từng nhất cử nhất động của cô.
Hàn Trân bắt một chiếc taxi, mở cửa, “Tôi ổn mà, không cần phải lo lắng gì cho tôi.”
Tiền Dĩ Nặc nhìn theo bóng lưng cô, siết chặt nắm đấm, nói hay không nói, hai thứ này giao chiến một lúc lâu, cuối cùng vẫn là từ bỏ.
Lúc lên xe, cửa sổ xe đối diện đồng thời cũng hạ xuống một nửa.
Hàn Trân và anh đối mắt nhìn nhau chốc lát, một tia sáng mờ ảo lóe qua cửa kính, giữa dấu vết giao thoa, là gương mặt bình tĩnh không chút dậy sóng của Quý Đình Tông.
Có sự dung túng vốn có.
Thực hư của lòng dạ, thật giả của cảm xúc, dễ dàng nhìn ra được.
Nhưng tính chiếm hữu, dục niệm, nhân nhượng, thương xót dành cho cô lúc đắm chìm trong đoạn tình cảm này, chắc không làm giả được đâu nhỉ?
Chị Nhan nói, anh muốn giữ, cô giấu anh âm thầm đi phá, hai người cũng có thể kết thù.
Cô báo địa chỉ nhà của Nhan Lệ Hân ở quảng trường Tử Kinh.
Nhìn từ kính chiếu hậu, chiếc Audi vẫn bám theo sát phía sau.
Dưới lầu tiểu khu Thủy Ngạn, vừa nhìn thấy cô, chị Nhan nuốt nửa cái ngáp còn lại vào bụng, “Em không bị ngược đãi chứ?”
Hàn Trân ỉu xìu nhấn nút chọn tầng, “Không có.”
Sau khi vào nhà, chị Nhan đi vòng quanh cô, đánh giá từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, vẫn chưa yên tâm, nửa đẩy nửa kéo vạch quần áo cô ra, da thịt non mềm như đậu hũ, không có khuyết điểm, ánh mắt chị ấy dừng trước ngực cô, “Cũng hăng hái dữ nha, này chắc to hơn cỡ một size rồi nhỉ?”
Hàn Trân sửa sang lại quần áo, “Phản ứng nôn nghén của em rất nặng.”
“Bình thường.” Chị ấy vào phòng tìm cho cô một bộ đồ ngủ, Nhan Lệ Hân tựa vào khung cửa, “Nếu khó chịu quá, có thể uống thuốc.”
“Có tác dụng phụ gì với đứa nhỏ không?”
“Không phải em định phá sao?”
Hàn Trân mím môi, “Em chỉ hỏi thôi.”
“Vốn dĩ không nên uống quá nhiều thuốc.”
Cô quyết định không uống, “Đa Lạc đâu chị?”
“Khoảng thời gian này chị thường xuyên đi công tác, chị gửi nó đến nhà cô chủ nhiệm rồi.”
Hàn Trân mê man, “Đa Lạc bám chị, rời xa chị, chắc chắn con bé rất đau lòng.”
“Chị bám nó hơn thì có, tăng động suốt cả ngày, dù ở trường hay ở nhà cũng đều có thể tự tìm thú vui mà quậy phá, cái tên này đặt đúng quá chừng.”
Gọt xong trái cây đặt lên bàn, Hàn Trân sớm đã ngủ thiếp đi.
Chị Nhan đắp một tấm chăn mỏng lên người cô, xách túi rác trong phòng bếp mở cửa hé ra, đặt xuống bên cửa.
Phí dịch vụ tiểu khu đắt cũng có cái hay của nó, sáng sớm sẽ có nhân viên quét dọn chủ động đi thu rác từng nhà.
Cửa còn chưa đóng kín, đột nhiên bị một cỗ sức mạnh từ bên ngoài kéo ra.
Nhan Lệ Hân loạng choạng bước ra, tiếng hét còn chưa kịp thốt lên đã bị Hoàng Kiều nhanh lẹ bịt miệng lại, chỉ còn lại vài tiếng ưm ưm.
Sắc mặt Quý Đình Tông ảm đạm, anh vòng qua người bọn họ đi vào nhà, đi xuyên qua nửa cái phòng khách, anh nhìn thấy Hàn Trân mặc một chiếc váy ngủ bông màu trắng, nằm trên ghế sô pha, một chân co lại, chân còn lại rơi xuống ghế, tư thế có chút ngốc nghếch.
Gương mặt ngủ say vẫn đơn thuần sạch sẽ dưới ánh đèn, như thể nụ hoa sơn trà trên nhánh cây, không dính chút tạp chất và bụi trần nào, xinh đẹp đến mức gần như không có thật.
Anh đi qua đó, kéo góc váy của cô xuống, ngón tay phác họa đôi lông mày của cô một cách trìu mến thương yêu,
“Đừng sờ…” Hàn Trân trở người giơ tay đấm vào xương quai hàm và thùy tai anh, một tiếng bốp lanh lảnh vang lên, cô dùng lực rất mạnh, nhưng vị trí lại bị lệch.
Không kịp phòng bị, cú đấm này nhắm chừng bằng khoảng nửa cái tát, Quý Đình Tông nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra, gò má nóng rát căng chặt, bắp thịt hai bên không kìm được căng phồng lên.
Nhìn trông giống hành vi vô thức trong mơ.
Nhưng ngón tay sợ sệt co quắp và tròng mắt đảo tới đảo lui ngay lúc này đã bán đứng cô.
Anh không phải là không phát hiện ra động tác nhỏ của cô.
Cô đây là đang bài xích, muốn anh đi.
Nhưng anh không xê dịch vị trí, cũng không tức giận, thật sự xem như cô chỉ là vô ý, anh đặt một chiếc bình giữ ấm lên bàn, bên trong là thịt ngỗng cuộn hạt thông, vẫn còn nóng, mùi thơm tỏa ra khắp nơi.
“Không có bỏ tiêu xay.” Anh lại mở một chiếc bình giữ nhiệt khác ra, trong sữa bò nóng chỉ cho một ít đường, dễ uống, đặt ở bên cạnh, “Em ngồi dậy uống một chút đi.”
Hàn Trân ngước mắt, tầm nhìn rơi trên khu vực gần thái dương và dưới má của anh, một dấu tay đỏ bừng.
Ngoài cửa lúc này, Nhan Lệ Hân giãy giụa không chịu đứng yên, chị ấy luôn muốn công kích bộ phận dưới bụng của Hoàng Kiều, nên bị kìm hãm càng chặt hơn.
“Đừng có giở trò, không phải nhằm vào cô, tôi cũng không phải người xấu.”
Đối phương là dân chuyên nghiệp, rất nhanh Nhan Lệ Hân không còn chút sức lực, đổi một chiêu khác, hàm hồ hừ hừ, “Các người là ai?”
“Cô không cần biết.”
“Đây là nhà tôi!”
Hoàng Kiều nói, “Tôi biết.”
Tiếng gào thét tràn ra từ kẽ tay của anh ta, toàn là khí âm, Nhan Lệ Hân kinh ngạc không ngờ anh ta vậy mà lại nghe hiểu, “Anh đẹp trai, một cú vừa nãy, anh đụng trúng ngực của tôi rồi, bây giờ nó đau quá.”
Chiếc váy ngủ nhung ôm sát có màu đỏ tươi, mỏng như cánh ve sầu, ban đầu Hoàng Kiều không phát hiện, bị nhắc nhở như vậy, toàn thân trở nên căng thẳng mất tự nhiên, lập tức buông lỏng ra.
Nắm bắt cơ hội, Nhan Lệ Hân xoay người, lên gối thục vào háng anh ta, động tác thuần thục thật sự đánh trúng chỗ cần đánh rồi.
Hoàng Kiều cong người vịn đũng quần, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, nghiến răng thốt ra hai chữ, “Thô lỗ.”
“Anh chiếm tiện nghi của tôi rồi, còn giả vờ chính nhân quân tử gì chứ.”
Chị Nhan chạy thẳng vào phòng khách, trong lòng có dự tính, một màn trước mắt trái lại không thảm thiết như những gì chị ấy tưởng tượng.
Người đàn ông mắt sâu mày rậm, một dung mạo không sợ thời gian, khí chất càng đặc biệt, bảo sao Hàn Trân lại vấp ngã, d/ụ/c v/ọ/n/g khắc sâu trong xương tủy, không bộc lộ ra ngoài, kết tủa thành hương vị đàn ông mạnh mẽ, cực kỳ trưởng thành, mặn mà,
Nếu vào mấy năm trước, đổi lại là chị ấy chắc chắn cũng sẽ phải thần hồn điên đảo.
Lúc này, sắc mặt của Quý Đình Tông có vài phần ôn hòa, múc canh đưa đến bên miệng cô, dỗ dành, “Uống một miếng thôi.”
Hàn Trân ngoảnh đầu đi, “Em không uống.”
“Vậy em muốn uống gì?”
Cô như kiếm chuyện, “Uống máu của anh.”
Anh buông muỗng canh xuống, vén ống tay áo lên, “Đối xử nhẫn tâm với anh thế.” Quý Đình Tông khẽ cười một tiếng, “Uống máu thôi, không ăn thịt hả?”
“Cho không mà, phải ăn chứ.” Cô thật sự cắn một ngụm lên cánh tay của anh, cắn đến khi hết sức, mệt rồi mới bất mãn giãy giụa khỏi lòng anh, “Em không thể cẩu thả sinh con của anh ra được, em không muốn sinh.”
Lúc nói đến đây, Hàn Trân có một loại ý vị thấy chết không sợ, muốn cắt đứt hoàn toàn.
Quý Đình Tông không lên tiếng, tựa như đang cực lực kìm chế, sợi dây đàn kia đã cắt đứt lìa, hồi lâu sau, “Sinh hay không sinh, cũng phải ăn chút gì đó.”