Sau khi Quảng Hà đầu tư quảng cáo, mắt thường có thể thấy chủ nhiệm đối xử thân thiện với cô hơn nhiều, “Chúng ta vào văn phòng nói.”
Nhìn mặt chọn thái độ là tác phong trước giờ của ông ấy, Hàn Trân cũng chẳng lấy làm lạ.
Trái lại cô ngàn lần chẳng ngờ tới, chủ nhiệm đối xử với Hà Chiêu rất là khách sáo, ân cần chu đáo bưng trà rót nước.
“Việc anh Hà vừa nói, sợ là tôi không làm chủ được, phải hỏi ý của lãnh đạo cấp trên.”
“Tôi hiểu.” Hà Chiêu ngồi trên ghế sô pha dùng để tiếp khách, đối diện là cô, “Bản tin về huyện Lam Ngọc của đài thành phố, là Tiêu Hàm đang bám theo?”
Chủ nhiệm cười khà khà nói phải, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hàn Trân cũng biết chuyện này, đàn chị Tiêu Hàm ra trận, cũng không dò hỏi được chút manh mối nào, nếu thật sự đúng như những gì ông Lôi nói, có cả ổ tham nhũng tham gia, thì vụ án này chắc chắn liên quan đến ẩn ý sâu xa.
Nhưng xét cho cùng, báo chí truyền thông vẫn là cơ quan ngôn luận do chính phủ kiểm soát.
Đánh đập ruồi nhặng nhỏ bé còn được, mọi người xem giải trí góp vui, nếu diệt quan đánh hổ, thì có chút không tự lượng sức.
Ánh mắt cô đảo tới đảo lui giữa hai người họ, “Rốt cuộc chuyện này có liên quan gì đến tôi?”
Hà Chiêu lời ít mà ý nhiều, “Lôi tiên sinh đã đồng ý cho đài tỉnh làm phỏng vấn độc quyền, nhưng mà…” Anh ta cười như không cười, nhìn Hàn Trân, “Ông ấy chỉ đích danh muốn cô phỏng vấn.”
Không đợi cô kịp phản ứng, Hà Chiêu vội lấy ra một tấm thẻ công tác.
Thẻ công tác ra vào cổng của đài tỉnh và đài thành phố có sự khác biệt, càng chặt chẽ cẩn thận hơn, phân chia thành nhiều loại.
Nhân viên biên chế cấp A, tổ hậu đài cấp B, tổ phỏng vấn doanh nghiệp cấp C, tấm thẻ mà anh ta đưa cô, là cấp D, tổ chuyên mục, dành cho nhân viên thuê ngoài.
Rất rõ ràng, Hà Chiêu đã chuẩn bị đầy đủ.
Nhưng MC đài thành phố có giá cao, vô cùng khan hiếm, Hàn Trân cảm thấy kỳ lạ, lại khó hiểu, “Ông Lôi nói thế nào?”
“Không cần biết ông ấy nói thế nào, kết quả là như vậy, cô chỉ cần cân nhắc suy nghĩ, đi hay là không đi.”
Cô dùng ánh mắt dò hỏi, nhìn sang chủ nhiệm, ông ấy cũng không quyết định được, mở nắp bình giữ nhiệt giả vờ uống trà.
“Bây giờ tôi không thể lập tức cho anh câu trả lời.” Hàn Trân trả thẻ công tác lại cho anh ta, “Cần sự đồng ý của đài…”
Hà Chiêu ngắt ngang lời cô, “Đài trưởng của các cô đâu?”
Chủ nhiệm đứng bật dậy, “Đi thành phố tham dự cuộc họp rồi, anh Hà không biết sao?”
Anh ta nhấp một ngụm nước trong ly giấy, “Tôi nên biết sao?”
Chủ nhiệm cười góp vui, “Là thư ký Hà, ba của cậu bảo giám đốc Sở thông tin tổ chức cuộc họp với người phụ trách của các cơ quan truyền thông, đài truyền hình, báo chí mà…”
“Hà Văn Long?”
Chủ nhiệm ừ một tiếng, gật đầu.
Hà Chiêu nhìn sóng nước dập dờn trong chiếc ly, cong môi cười lạnh, “Không quen.” Nói xong, anh ta cầm thẻ công tác đứng dậy, lại kéo theo Hàn Trân, “Cô đi theo tôi.”
Ra khỏi cửa, đúng lúc đụng phải nhân viên công tác Tiểu Phượng trên hành lang, tiếng trò chuyện sôi nổi của bọn họ lập tức nín bặt, đưa mắt dõi theo hai người.
Chạy vài bước, trong dạ dày của Hàn Trân như đang dời sông lấp bể, cô hất tay anh ta ra, “Anh Hà, rốt cuộc nói chuyện gì mà phải chạy bộ làm nóng người vậy.”
Anh ta dừng bước, không nhịn được bật cười.
Hàn Trân đứng trước cửa sổ ngược sáng, tia nắng ấm áp bao quanh lấy cô.
“Tổ hạng mục đài tỉnh không có phí xuất hiện.” Hà Chiêu chủ động kề sát bên tai cô, mùi hoa nhài thơm ngát, không biết là xuất phát từ mái tóc hay là quần áo của cô, “Tôi nghe ngóng được giá cả cô Hàn nhận thương vụ riêng, không thấp nhỉ.”
Cô chỉ lo đè lồng ngực, kìm nén sự khó chịu, không ý thức được khoảng cách giữa cô và anh ta đã vượt quá ranh giới, “Giá cao cũng chẳng được mấy vụ, mấy hoạt động như hôn lễ, doanh nghiệp đều lấy giá như bình thường cả.”
“Vậy cô cho tôi một cái giá thích hợp xem nào.”
“Đừng đùa nữa, đây đâu phải là vấn đề tiền bạc.” Hàn Trân đột nhiên quan sát anh ta, “Anh còn biết gì nữa?”
Nhìn từ góc nghiêng thì trán của Hà Chiêu trông có vẻ hơi ngắn, nhưng không làm ảnh hưởng vẻ tuấn tú của anh ta, trên sống mũi có một nốt ruồi nhỏ.
Ngoài điểm này ra, da dẻ sáng sủa, không chút khuyết điểm.
“Cũng nhiều đấy.” Anh ta nói, “Buổi phỏng vấn huyện Lam Ngọc tôi nhất định sẽ theo đến cùng, cô phục tùng sắp xếp, tôi sẽ thương lượng với lãnh đạo của cô, không khiến cô khó xử.”
Hàn Trân không biết nên nói gì.
Trong đài đã nhận hơn trăm vạn phí đầu tư của Quảng Hà, còn tổ chức một tổ tiết mục mới.
Bây giờ chuẩn bị để cô nhận những thứ này, chen chân vào bản tin của đàn chị Tiêu Hàm, làm sao mà cô không khó xử cho được.
Sau khi Hà Chiêu đi, Tiểu Phượng xuất hiện sau lối rẽ “Hàn Trân, có chuyện gì vậy?”
Tiểu Phương “đảm nhiệm” chức danh trung tâm hóng hớt tin tức trong đài, nhưng cô ta kín miệng, nói hay không nói, cũng còn tùy trường hợp.
Ít nhất, chuyện Hàn Trân ly hôn, cô ta không có hùa theo làm đục nước.
Dư Mạt Lị xảy ra chuyện, trong đài mở cuộc họp chỉnh đốn xong, tại căn tin tầng 1, thực tập sinh ngơ ngác hỏi, tại sao người của bộ phận tin tức không tham gia cuộc họp.
Tiểu Phượng không che không giấu, “Có ai lại muốn nghe mấy lời mắng nhiếc bản thân chứ? Có không ít MC tin tức, trước mặt người khác thì mỹ mạo đoan trang, vừa nói về ba đại biểu, ba quan điểm phát triển khoa học, vừa mập mờ không rõ với quan chức, phỏng vấn vừa kết thúc, mang tiếng đi nhờ xe, thực tế là lên xe, kéo khóa quần của đối phương xuống mà ngồi vào thôi.”
Tiểu Phượng hối thúc, Hàn Trân đem sự việc nói toạc ra.
Cô ta vuốt vuốt mái tóc gợn sóng, “Người ta nâng đỡ cô, cô khổ não gì chứ?”
Hàn Trân lắc đầu, “Chương trình của tôi còn đang chờ phê duyệt, mười mấy con người đang chờ đợi, sao tôi…”
“Cô vẫn còn quá trẻ, không biết nhìn xa trông rộng, xuất hiện trên đài truyền hình vệ tinh tỉnh, không tính là vẻ vang gì mấy, nhưng cũng tốt hơn bây giờ chứ.”
Câu này trái lại có chút khiến cô thức tỉnh.
Phía bên kia, thư ký Tỉnh ủy Trương Ngọc Khôn đang tiếp đãi các nhân viên quan chức của bên Ban tổ chức Trung ương tại sảnh tiệc nhà nước, tòa nhà Hải Nhuận văn phòng Bắc Kinh.
Các lãnh đạo của thành phố, huyện thuộc quyền quản lý của họ đang trong quá trình thay đổi nhiệm kỳ, Bắc Kinh cũng có đôi chút điều chỉnh với đội ngũ lãnh đạo trong tỉnh.
Buổi xã giao kết thúc, Quý Đình Tông sắp xếp hai viên cảnh sát lái hai chiếc xe moto, anh ngồi trên một chiếc trong số đó, bám sát phía sau xe số 1, tháp tùng lãnh đạo về văn phòng tổng hợp tỉnh ủy.
Trên bàn làm việc của thư ký có hai phần văn kiện, một phần là giấy điều nhiệm công tác, phần còn lại là báo cáo điều tra của bộ công an về vụ án Tào Bình lẩn trốn.
Thân phận của Tào Bình đúng thật như mọi người ngoài giới suy đoán, ông ta là họ hàng xa của Quan Huệ Mẫn, vợ của Trương Ngọc Khôn.
Thời còn trẻ bà ấy từng tham gia đoàn nghệ thuật Quân khu tỉnh và là thành viên của giới văn học nghệ thuật.
Trong số nữ binh ở những năm 80, 90, Quan Huệ Mẫn dũng cảm đáng gờm nhưng cũng không mất đi sự dịu dàng quyến rũ vốn có, rất thu hút người khác, và đặc biệt là đã thu hút được Trương Ngọc Khôn.
Một người đắc đạo, chó gà thăng thiên.
Trương Ngọc Khôn ngồi trên ghế xoay, đọc tài liệu, sắc mặt không dễ coi, “Vẫn chưa bắt được Tào Bình về quy án?”
“Trước mắt thì vẫn chưa, nhưng tội của ông ta đã điều tra rõ, chuỗi bằng chứng vô cùng rõ ràng.” Quý Đình Tông trả lời gọn ghẽ đâu vào đấy, “Một khi bắt được người, có thể lập tức bị kết án mà không cần phải thú tội.”
Trương Ngọc Khôn đặt tập tài liệu xuống, không quá vừa ý, “Đình Tông à, cậu từng cùng tôi đi thâm nhập khảo sát huyện Lam Ngọc, núi non hiểm trở, ác chướng trùng sinh, phía cảnh sát đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng cũng khó tránh việc hao binh tổn tướng, Tào Bình vội vã bỏ trốn, làm sao có thể an toàn bình yên được chứ?”
“Cực kỳ dễ xảy chuyện ngoài ý muốn.”
Quý Đình Tông nghe hiểu ý của ông ấy, đây là muốn đánh nhanh giết gọn, đề phòng kẻ ác lâm vào đường cùng, làm liên lụy một số chuyện không thể kiểm soát được.
Ngữ khí của anh bình tĩnh, “Nhưng phu nhân…”
“Mặc kệ bà ấy như thế nào, một kẻ thân thích nghèo nàn không có chút quan hệ huyết thống, lại có thể được bà ấy nâng đỡ lên làm huyện trưởng huyện lớn dưới mí mắt của tôi.” Trương Ngọc Khôn kéo ngăn tủ ra, bôi dầu xanh lên giữa huyệt thái dương, “Nếu con đường làm quan bị hủy hoại trong tay của phụ nữ, sẽ bị đối thủ cười chết.”