Quý Đình Tông nghiêng người, có ý trêu đùa, “Anh Cố còn có chỉ thị gì?”
“Bạn gái?” Cố Ngạn Bình lại tường tận đánh giá Hàn Trân thêm vài giây, “Cậu không giới thiệu vài câu à?”
Anh không phủ nhận, giơ tay ra hiệu.
“MC đài truyền hình thành phố, Hàn Trân.” Cô loạng choạng một bước, “Nghe danh đã lâu, anh Cố vô cùng uy vũ, là một trong số mười gương mặt gương mẫu trong giới cảnh sát, trong đài chúng tôi có rất nhiều đồng nghiệp đều là fan của anh.”
Cố Ngạn Bình cầm ấm trà rót đầy một ly, “Mấy lời nịnh hót này, tôi không thích nghe.”
Ở Mai Viên, ấn tượng ban đầu của anh ta về Hàn Trân không tốt.
Dây dưa đến tận bây giờ, cô lại dính líu đến một vụ án hình sự với chồng cũ.
Cố Ngạn Bình làm cảnh sát hình sự, cảnh sát chìm suốt hơn mười năm, thường xuyên đối phó với bọn côn đồ hiểm ác.
Người càng cẩn trọng, nói chuyện càng không nể mặt mũi.
“Không phải nịnh hót, là thật lòng, nam nữ đều có tình tiết anh hùng, sự tích của anh Cố không chỉ là ngày một ngày hai, so với những người tốt mã dẻ cùi, anh càng xứng với sự sùng bái của xã hội.
“Cũng biết nói chuyện quá nhỉ.” Cố Ngạn Bình uống ngụm trà, lại liếc sang Quý Đình Tông, “Nhưng theo tôi thấy, không tốt bằng Hồ Điệp.”
Không chỉ là sự thiên vị dành cho Hồ Điệp.
Mà còn vì cảm thấy cô ấy và Quý Đình Tông, môn đăng hộ đối.
Cuộc sống của bọn họ, không chỉ xoay quanh mỗi tình yêu nam nữ, mà còn có lợi ích, địa vị, và giao dịch.
Nếu hai người có thể thành đôi, thì gia tộc, thực quyền, tiền đồ sẽ lại càng bổ trợ cho nhau, đôi bên cùng có lợi.
Quý Đình Tông không mặn không nhạt nói, “Mỗi hoa có mỗi vẻ đẹp riêng, anh cảm thấy cô ấy tốt, anh đi mà yêu.”
“Nói cái gì vậy hả? Hồ Điệp là em gái nuôi của tôi, tôi cũng có gia đình rồi.”
Cố Ngạn Bình hiểu rõ tính nết của anh, đối với người lớn hơn, có kiên nhẫn, tính khí tốt, đối với người nhỏ hơn, không thích bất kỳ ai kiểm soát suy nghĩ của anh, cũng nên dừng lại đúng lúc, “Cậu đưa người đi đi, tôi còn có việc khác phải làm, không ở đây làm chậm trễ thời gian nữa.”
Anh ta đội mũ cảnh sát lên, cục trưởng đi theo anh ta ra khỏi văn phòng làm việc.
Vụ việc liên quan đến huyện Lam Ngọc, Cố Ngạn Bình đã đích thân đến khu Vân Bình để điều động thêm nhân sự.
Huyện trưởng Tào Bình vẫn đang lẩn trốn, ông ta bạo lực gia đình với vợ mình đến mức tàn tật, chỉ còn con trai và mẹ già sống tại một tiểu khu cũ rách ở gần đó, phía cảnh sát giám sát 24/24.
Trong tỉnh thăng cho anh ta làm tổng chỉ huy vụ án, đầu tiên anh ta rút hơn một nửa lực lượng cảnh sát đã được bố trí trước đó.
Chỉ để lại một phần nhỏ, thống nhất ngụy trang thân phận, bắt đầu âm thầm điều tra và lục soát, đề phòng lại lần nữa đánh rắn động cỏ.
Tào Bình lợi dụng chức quyền, chỉ mỗi việc mua quan bán chức này thôi, tính chất đã đủ kết án rồi.
Ông ta ra giá 10 vạn để được thăng chức từ trung cấp lên phó huyện, tiếp tục trả gấp đôi để từ phó huyện lên trưởng huyện, từ cấp cán bộ trở lên, chức hạng của Tào Bình không đủ nên không làm chủ được.
Nhưng nếu muốn bảo vệ chức quan, giữ vững vị trí, giẫm quan khác xuống, lại là một giá tiền khác.
Hơn 80 cán bộ từ cấp dưới huyện Lam Ngọc có liên quan đến vụ án, hình thành một chuỗi lợi ích, có thể nói là tương đối béo bở, hiện tại toàn bộ đều đang tập trung tại đại viện huyện ủy, viết bản kiểm điểm, khai tội trạng.
Ra khỏi cục cảnh sát khu Vân Bình, đã gần 9 giờ tối, Hàn Trân hoa mắt chóng mắt, tựa vào cửa xe, nghe Quý Đình Tông tiếp một cuộc điện thoại dài lê thê.
Cô cũng nín nhịn suốt cả đường, choáng váng đầu óc, dạ dày có chút khó chịu, nhưng vẫn có thể chịu được, đợi anh nghe xong điện thoại, cô không chờ được mà nhào vào lòng anh hỏi, “Hồ Điệp là ai?”
Chiếc xe đã đến tòa nhà số 2, Quý Đình Tông vỗ eo cô, ra hiệu cô xuống xe, “Em gái của Cố Ngạn Bình.”
Hàn Trân vẫn dính lấy anh như cũ, không động đậy, “Có xinh không?”
Quý Đình Tông không nghĩ ngợi nhiều, “Cũng được.”
“So với em thì sao?”
Anh im lặng nhìn cô chăm chú, một lúc sau, “Không có cửa so sánh.”
Hàn Trân cười tít mắt, sống mũi cao thẳng và đôi môi ấm áp của Quý Đình Tông gần ngay trước mắt.
Người ta nói đàn ông môi mỏng bạc tình, dáng môi của anh không dày không mỏng, màu môi cũng nhạt, hôm nay không hút thuốc, sạch sẽ thơm ngát, cô ngẩng đầu nhẹ nhàng ngậm mút môi anh.
Vừa hôn vừa ôm mặt anh hỏi, “Trước đây hai người từng hẹn hò sao?”
Quý Đình Tông đáp trả môi lưỡi của cô, quấn quýt lấy đầu lưỡi cô không buông, giọng nói cũng ồm ồm, “Chưa từng.”
Hoàng Kiều đứng bên kia đường hút thuốc, đang do dự không biết có nên chạy tới nhắc nhở, chiếc xe dùng chung này phải trả lại cho gara đơn vị trước 10 giờ tối không.
Thì đã thấy Hàn Trân vội vội vàng vàng đẩy cửa xe xuống.
Cô chạy xông vào nhà vệ sinh trong nhà, đỡ bồn rửa mặt nôn khan.
Cô giúp việc chạy vào hỏi, “Cô Hàn lại uống rượu hả?”
Tiến lại gần ngửi ngửi, trong không khí không có tí mùi rượu nào.
Cô nôn nửa ngày, lần này cũng không nôn ra được gì, trong dạ dày nóng hừng hực, cô giúp việc đưa cho cô một viên thuốc dạ dày và một ly nước ấm.
Lúc ở trong xe, cô nôn đầy lên người anh, Quý Đình Tông cũng theo cô vào nhà, đơn giản thay đổi quần áo, “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Sau khi uống thuốc, Hàn Trân dễ chịu hơn được chút, “Em có chút say xe.”
Quý Đình Tông nhíu mày, “Trước đây cũng say?”
Cô gật đầu, “Tốc độ xe quá nhanh hoặc quá chậm, em đều say xe.”
Cô giúp việc đang lau nhà, bỗng lên tiếng, “Bữa sáng cô Hàn ăn rất qua loa, thịt trên người không nặng bằng xương, dễ mắc bệnh đau dạ dày lắm.”
Hàn Trân ngã đầu trên ghế sô pha, không nói gì.
Cô có yêu cầu về ngoại hình khi lên sóng, thời còn đi học, đối với các sinh viên khoa phát thanh và truyền hình được trọng điểm bồi dưỡng, trong trường có quy định nghiêm khắc về việc kiểm soát lượng mỡ trong cơ thể, thói quen nhịn ăn này cô đã duy trì được vài năm.
Đợi mọi thứ dịu xuống, Quý Đình Tông đưa cô đi tắm rửa, hai cơ thể trần trụi chìm trong bồn tắm rộng lớn.
Hàn Trân nằm trên người anh, cằm gác trên bả vai săn chắc của người đàn ông, dưới hơi nước nóng hầm hập, da thịt trắng nõn trên cơ thể cô giống như bị ức hiếp từ trong ra ngoài, ửng lên màu hồng nhạt như đang đắm chìm trong niềm vui sướng của sắc dục.
Đối với cô, Quý Đình Tông cực kỳ dễ nổi lên ham muốn, lúc này bàn tay anh đang vỗ về sống lưng mảnh mai của cô từng chút một, nhẫn nhịn không bộc phát.