Chiếc xe mà Hoàng Kiều lái, là xe riêng dùng để sử dụng chung.
Xe nhà nước loại 1 là mang biển số tỉnh A, với một loạt dãy số 0, bình thường nếu không phải trường hợp chính thức cần thiết sẽ không lái chiếc này, quá phô trương, trên đường gặp cảnh sát giao thông, sẽ chủ động chạy đến hỏi có cần dọn đường không.
Chiếc Audi này, trên thân xe có in biểu ngữ “Xe công vụ” của chính phủ.
Bởi vì định kỳ cần phải đưa đi bảo trì tu sửa, tối nay Hoàng Kiều tiện đường từ gara xe gần đó lái đi đón người luôn.
Giằng co mấy chục giây sau, vị cảnh sát dẫn đầu trở nên khiêm nhường hơn đôi chút, lại lần nữa lấy chứng nhận cảnh sát ra, “Xin ngài châm chước cho, vụ án có liên quan đến 30 vạn, thuộc con số vô cùng lớn, Hàn Trân tạm thời bị nhận định phạm tội, cô ấy cần tiếp nhận điều tra.”
Sắc mặt Hàn Trân trắng bệch, cô biết một khi chuyện này bại lộ ra, Chu Tư Khải sẽ không để yên cho cô.
Nhưng dù gì cũng liên quan đến hình tượng và danh tiếng của anh ta trong công ty, anh ta không những không lựa chọn im lặng để mọi chuyện lắng xuống mà ngược lại còn báo thù một cách trắng trợn như vậy, gióng trống khua chiêng.
Đây rõ ràng là muốn cùng cô cá chết lưới rách.
Hàn Trân nói thẳng, “Chu Tư Khải không chỉ gây sự ở đài truyền hình, mà còn năm lần bảy lượt ngăn cản em thăng chức, em nuốt không trôi cục tức này, nên mới vạch trần anh ta, không có tống tiền.”
Quý Đình Tông nghe xong, bất động như núi.
Thái độ của anh nói rõ ra là không muốn châm chước, vị cảnh sát còn lại xem xét tình hình, lùi về bên xe cảnh sát, gọi điện thoại xin chỉ thị từ cấp trên.
Chưa đầy hai phút, anh ta lại chạy tới, đưa điện thoại cho Quý Đình Tông, “Lãnh đạo, ngài có tiện thảo luận vài câu với lãnh đạo của chúng tôi không?”
Quý Đình Tông cầm điện thoại, từ trong ống nghe truyền đến một giọng nói đàn ông trung niên, nói rất nhiều lời, Hàn Trân thấp thoáng nghe thấy ba chữ Chu Tư Khải, cô đoán chắc hẳn người nọ đang giải thích nguyên nhân hậu quả của sự việc.
Suốt cả quá trình nghe máy vẻ mặt của Quý Đình Tông buồn vui không rõ, cuối cùng chỉ mở miệng hỏi một câu, “Đã lập án chưa?”
Đầu bên kia trả lời, “Lập rồi, ghi chép và vật chứng…”
Anh dần mất kiên nhẫn, “Làm sao để xóa án…”
“Việc này sợ là…Chu Tư Khải không có ý muốn hòa giải.”
Quý Đình Tông giật cà vạt, “Làm cách nào để hủy bỏ vụ án là chuyện của các người.”
Bên kia tương đối khó xử, vội vàng giải thích vài câu, từ trong xe chiếc điện thoại bị ném vào lòng của vị cảnh sát mặc thường phục, sắc mặt Quý Đình Tông lạnh lẽo, có vẻ tức giận, “Bày binh bố trận như thế này có dễ coi không, tắt đèn cảnh sát đi, dẫn đường.”
Chiếc Audi lái vào cục cảnh sát khu Vân Bình, Hàn Trân vừa xuống xe, hai vị cảnh sát giao nhận chuẩn bị đưa cô đi.
Cô ngoái đầu nhìn Quý Đình Tông một lúc, “Em không muốn vào đó.”
Anh cũng đang nhìn cô, màu mắt u tối như màn đêm sâu thẳm, “Lúc gây họa sao không sợ, bây giờ xảy ra chuyện mới sợ?”
Đôi mắt cô thoáng chốc đỏ lên, chực chờ muốn khóc, lộ ra dáng vẻ đáng thương, Quý Đình Tông lập tức mềm lòng, “Có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lúc bị cảnh sát dẫn vào đại sảnh, Chu Tư Khải từ ngoài cửa xông vào, dùng sức lôi cánh tay cô lại, “Người đàn ông đến đây cùng cô là ai?”
Hàn Trân không hất anh ta ra được, “Đây là đồn cảnh sát, anh còn dám gây sự.”
Đầu tóc anh ta rối tung, má trái sưng đỏ, giống như vừa bị tát một bạt tai, đôi mắt đỏ bừng, “Lúc hủy hoại tôi cô có nghĩ đến ngày hôm nay chưa? Phạm tội để lại tiền án, để xem đài truyền hình nào còn dám nhận cô.
Hàn Trân thật sự muốn xé nát anh ta.
“Vô khống cũng là phạm pháp.”
Chu Tư Khải nói khoác mà không biết ngượng, “Chỉ dựa vào chút sức lực kém cỏi đó của cô, dù có thuê thêm mấy tên gian phu nữa đến đây, cũng không kiện được tôi đâu.”
Cô không muốn ở lại đây với anh ta thêm bất cứ một giây nào, “Tôi phải tiếp nhận lấy lời khai có đúng không?”
Cảnh sát nói, “Phải.”
“Vậy mau đưa tôi đi.”
Cô xô Chu Tư Khải ra, anh ta hiển nhiên không phục, cảnh sát đứng ngăn giữa hai người, Chu Tư Khải chụp hụt giãy giụa, muốn lôi Hàn Trân lại, lúc này trong tay thư ký cầm một phong bì văn kiện, vội vã hoảng loạn chạy đến kéo anh ta lại, “Chu tổng, công ty xảy ra chuyện rồi!”
Chu Tư Khải phát điên mệt đến mức thở hồng hộc, “Có ý gì?”
“Điện thoại vừa gọi đến nói tổ kiểm soát tiến vào đóng quân tại các công trình đứng dưới tên Vạn Khai, là kiểm tra đột xuất, trước đó không có một chút tin tức gì.”
Thư ký đưa lệnh kiểm tra cho anh ta, sắc mặt Chu Tư Khải lập tức biển đổi, “Các thành viên hội đồng quản trị trong công ty biết chuyện không?”
“Anh là người cuối cùng biết tin đấy.”
Dân kinh doanh sợ kiểm tra thẩm kế, chỉ riêng một vấn đề thuế má thôi, không một người thương nhân nào dám vỗ ngực bảo đảm mình không ăn bớt ăn xén, phạm sai lầm.
Vả lại chuyện này xảy ra quá đột ngột, tình thế tấn công khiến Vạn Khai trở tay không kịp.
Lúc đi ra ngoài hai chân anh ta mềm nhũn, suýt chút nữa ngã nhào, đúng lúc đi lướt ngang qua người Quý Đình Tông, Chu Tư Khải nhanh chóng ngoảnh đầu, “Anh đứng lại.”
Đối phương đã nghe thấy, nhưng không thèm để tâm, đi thẳng lên lầu.
Thư ký không ngừng bóp còi hối thúc anh ta, điện thoại trong túi reo hết cuộc này đến cuộc khác, Chu Tư Khải ngồi lên xe, đỡ trán, vô cùng đau đầu.
Không gian trong phòng thẩm vấn giống như một chiếc hộp kín hình vuông màu đen, mang đến cho người ta cảm giác áp bức.
Trong lòng Hàn Trân vô cùng mâu thuẫn, nhưng cửa đã bị khóa lại rồi.
Sau khi cảnh sát thẩm tra đối chiếu thông tin xong, mệnh lệnh cho cô ngồi xuống, luồn tay vào chiếc còng trên bàn.
Cô làm theo, chiếc còng lập tức bị khóa lại, ôm sát cổ tay, cảm giác lạnh lẽo vào tận xương cốt, “Tôi không phạm pháp.”
“Cái đó phải điều tra mới biết được.” Người đàn ông lớn tuổi ngồi sau bàn thẩm vấn hỏi một câu, “Chu Tư Khải có quan hệ gì với cô?”
“Anh ta là chồng cũ của tôi.”
Ông ấy lại hỏi, “Tại sao cô lại quay chụp những bức ảnh và video khiếm nhã về anh ta?”
Hàn Trân trả lời, “Anh ta lừa hôn, trong hôn nhân anh ta ngang nhiên ra vào các hội sở quán bar, tìm kiếm đàn ông, nửa năm sau khi kết hôn tôi mới biết, tôi quay chụp những thứ này chỉ để làm chứng cứ, chờ có cơ hội có thể vạch trần bộ mặt thật của anh ta.”
Lúc cô nói chuyện, hai vị cảnh sát đồng thời cũng đang lật xem các vật chứng vừa được bàn giao lên.
Có lẽ là bị nội dung đen tối của bức ảnh làm cho kinh ngạc, nhất thời không ai nói được lời nào.
Người đàn ông lớn tuổi hiển nhiên có thâm niên cao hơn, rất nhanh đã điều chỉnh được trạng thái, ngón tay gõ gõ vào bức ảnh, “Ân oán cá nhân của hai người, không thuộc phạm vi quản lý của chúng tôi, nhưng cô không nên dùng ảnh chụp và video, tìm đủ hạng người đến công ty Vạn Khai để uy hiếp tống tiền chứ, tính chất này tương đối tồi tệ.”
“Là anh ta vu khống…”
Một nữ cảnh sát đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, đi đến trước bàn nói vài câu.
Người đàn ông chau mày, “Thả nhanh vậy? Vạn Khai rút án à?”
Nữ cảnh sát muốn nói nhưng lại thôi, “Phía trên đã dặn, chỉ làm theo quy trình thôi.”
“Chỉ làm theo quy trình?” Hai người thẩm vấn đưa mắt nhìn nhau, vị cảnh sát lớn tuổi đứng dậy, “Để tôi đi hỏi.”
Khoảng chừng năm sáu phút sau, Hàn Trân bị dẫn đến văn phòng làm việc của cục trưởng tại tầng hai, cô vừa bước vào cửa, Quý Đình Tông ngồi trên ghế sô pha đúng lúc ngước mắt nhìn qua, trong văn phòng không chỉ có mình anh, ngồi đối diện với anh là một vị cảnh sát mặc đồng phục màu trắng, nón cảnh sát đã bị cởi xuống, ngồi húp nước mì như chốn không người.
Trong cục nhất thời có hai vị quan lớn ở văn phòng tỉnh ghé thăm, cục trưởng ngồi cũng không được, đứng cũng không xong, đứng ở một bên dâng trà rót nước, không dám lên tiếng.
Hàn Trân căng thẳng quá độ, cổ họng khô rát, “Em khát.”
“Lại đây uống nước.”
Cục trưởng có mắt nhìn, vội rót trà hoa cúc vào chén trà trước mặt Quý Đình Tông, Hàn Trân cũng không khách sáo, nốc hơn nửa ly mới dịu lại.
Lúc cô lên tiếng, Cố Ngạn Bình đã buông ly mì xuống, đánh giá cô vài giây, rồi lại nhìn sang Quý Đình Tông, “Nhìn trông yếu ớt mảnh mai, mà tố chất tâm lý cũng ok phết nhỉ.”
“Là nể mặt anh, nên tôi mới đến đây một chuyến.” Quý Đình Tông đứng lên, vuốt thẳng nếp nhăn trên quần, “Hỏi xong rồi, tôi dẫn người đi đây.”
Cố Ngạn Bình dùng khăn giấy lau miệng, “Đợi đã.”