Quán trà này chuyên phục vụ các loại trà truyền thống như Mao Tiêm, Lư Sơn Vân Vụ và Phổ Nhĩ.
Anh đoán cô không quen uống trà đậm, Quý Đình Tông đặc biệt dặn dò bọn họ mang lên một ly hồng trà sủi bọt.
Nhưng cô chẳng uống ngụm nào.
Làm MC, năng lực ứng biến trên sân khấu của Hàn Trân không tệ, đầu năm lần đầu tiên cô tham dự chủ trì đêm hội Nguyên Đán quy mô lớn cấp đài truyền hình vệ tinh tỉnh, xảy ra các tình huống khác nhau, khách mời cướp micro, ban tổ chức đã đưa ra một quyết định ngẫu hứng là để người dẫn chương trình gửi lời chúc phúc mà không cần kịch bản, nam MC cộng tác thêm từ cướp lời, cô vẫn có thể đối đáp một cách khéo léo.
Nhưng khi ở dưới sân khấu lại khác biệt cực kỳ lớn, cô theo tính mẹ, không giấu được tâm sự, cũng không giỏi trong việc nói dối.
Quý Đình Tông phát hiện cô mất hồn mất vía, anh dùng khăn tay lau khô mồ hôi trong lòng bàn tay cô, đè thấp giọng nói, cảm xúc không rõ, “Phải biết lễ nghĩa.”
Hàn Trân điều chỉnh lại cảm xúc, đứng dậy, “Chủ tịch Tưởng, anh Tưởng, tôi đi chuẩn bị trà và điểm tâm.”
Tưởng Cảnh Đạt xua tay, “Để thầy pha trà tự làm là được, cần gì làm phiền cô Hàn đích thân đi.”
“Không sao, khẩu vị của tôi có chút đặc biệt, đích thân chọn trà sẽ tiện hơn.”
Hàn Trân ra khỏi phòng riêng, nhờ thầy pha trà chuẩn bị trà nước và điểm tâm, sau đó mới vào nhà vệ sinh khóa trái cửa lại.
Cô không gọi lại cho số điện thoại lạ kia, mà lập tức thông báo cho chị Nhan, đầu bên kia đang làm đẹp, chị ấy nhờ nhân viên tắt thiết bị trẻ hóa da, “Nhanh như vậy đã tra ra em rồi?”
“Giấu được bao lâu chứ, người có thể vạch trần khuynh hướng tính dục của anh ta vốn không nhiều, bây giờ anh ta đứng trên đầu sóng ngọn gió, người đầu tiên anh ta nghĩ đến chắc chắn là em.”
“Vậy rốt cuộc em có nắm chắc phần thắng không?” Chị Nhan lo lắng, “Nhà họ Chu kinh doanh bất động sản, có tiền có thế, nếu anh ta đấu với em đến cùng, dù em có thoát được thân thì cũng phải lột lớp da để lại.”
Hàn Trân siết chặt ốp lưng điện thoại, “Dù gì cũng làm rồi, còn có cơ hội quay đầu lại sao?”
Chị Nhan bật cười, vừa nói xong thì lập tức bị dãy số chưa ghi chú chiếm sóng, cô biết là ai gọi đến rồi, ngâm anh ta nửa phút mới nhấc máy.
Chu Tư Khải điên cuồng chọi đồ đạc lên tường, “Ảnh chụp và video có phải cô tung ra không? Hàn Trân cô thật có bản lĩnh, ở trước mặt thì giả vờ ngoan ngoãn vô tội, sau lưng lại giở trò nham hiểm, khiến tôi thân bại danh liệt!”
Anh ta rất coi trọng danh tiếng, trong quá khứ Hàn Trân cũng từng suy nghĩ cho anh ta, lúc Chu Tư Khải ngà say vung nắm đấm, giáo huấn tên trưởng khoa quấy rối t/ì/n/h d/ụ/c cô, trong lòng trong mắt cô lúc ấy ngập tràn sự cảm kích.
Trong tình cảm, chấp nhận việc không được yêu, chấp nhận bị ức hiếp, chấp nhận gặp người không tử tế, cần phải có dũng khí cực kỳ lớn, Hàn Trân căng da đầu, “Chuyện anh tự mình làm ra tại sao không dám nhận hậu quả?”
“Tôi bẩm sinh thích đàn ông tôi có tội sao?”
Hàn Trân đè cơn tức giận xuống, “Cuộc sống của anh có vấn đề, không nên gạt tôi đến thanh toán cuộc đời giúp anh.”
Chu Tư Khải nhe răng trợn mắt, “Cô bớt nói mấy thứ này đi, tôi nói thẳng luôn, tôi kết hôn với cô chính là muốn đem áp lực đạo đức thế tục chó má này đặt hết lên người cô, không để bản thân tôi một mình gánh chịu, cô đau khổ thì liên quan đếch gì đến tôi, vả lại con mẹ nó cô còn giả tạo hơn cả túi nhựa nữa, bây giờ cô đang ở đâu!”
Cô tức đến mức run rẩy, ngắt máy.
Lúc quay lại phòng trà, bên cạnh cậu cả họ Tưởng xuất hiện thêm một người phụ nữ, là vợ chưa cưới của anh ấy – Lâm Thư Đồng, thiên kim tiểu thư của một doanh nghiệp kinh doanh châu báu nổi tiếng.
Lâm Thư Đồng chủ động châm trà cho anh, “Chú Quý quá khiêm tốn rồi, sức ảnh hưởng của ngài, muốn nâng đỡ ai lên, tám phần là có triển vọng, muốn loại bỏ ai, càng đơn giản hơn, chỉ cần một câu nói mà thôi.”
Quý Đình Tông đặt một tay trên bàn, tay còn lại đặt trên đầu gối, tư thế ngồi thoải mái, anh im lặng nghe xong, vẻ mặt không chút dao động lộ ra một tia ý cười, “Ông Tưởng dạy đấy à?”
Tưởng Thiên Thừa cười cười nói, “Cậu cứ xem như là tiểu bối sùng bái cậu đi, hơn nữa, ông chủ Quý cũng chưa chắc làm được mà.”
Trong không khí toàn là mùi trà thơm, mùi hương an thần Kỳ Nam, cùng với mùi hương hoa hồng thơm ngào ngạt trên người Lâm Thư Đồng.
Hàn Trân cố ý khiến bước chân phát ra tiếng động khe khẽ, Quý Đình Tông ngước nhìn, “Em đi đâu vậy? Sao lâu thế?”
“Tìm bông tai, đã làm chậm trễ thời gian.” Cô rũ mắt, cứ hễ nói dối là không dám nhìn thẳng vào ai.
Quý Đình Tông nhéo thùy tai trống không của cô, ngữ khí dịu dàng, “Rớt cả hai cái luôn à?”
Cô đáp ừm một tiếng.
“Một màn này thật hiếm thấy nha.” Tưởng Cảnh Đạt cảm thán, “Con nhớ trước đây ba từng nói tính khí của chú Quý không tốt, không có người phụ nữ nào có thể chịu đựng được, cho nên vẫn luôn độc thân, không kết hôn, hóa ra không liên quan đến tính khí, mà là phụ nữ không hợp khẩu vị.”
Hàn Trân nghiêng đầu, “Trước đây tính khí anh không tốt sao?”
Quý Đình Tông nhấp ngụm trà, “Đúng là có chút không tốt.”
Câu này không phải đổ oan cho anh, lúc làm thị trưởng, Quý Đình Tông từng tát cho phó cục trưởng cục công an hai bạt tai, khiến danh tiếng của anh trong giới quan chức ở Cát Đông bị tổn hại lớn.
Khi đó trong cục muốn xây dựng một tòa nhà văn phòng mới, thiếu tiền, nên đã cử các cấp dưới đi tuần thỉnh thoảng đi quấy rầy các địa điểm giải trí, moi chút tiền của khách hàng, cảnh sát khu vực ở đây đều đã quen mặt bọn họ, không thể tiếp tục hành động, bọn họ chỉ đành đến trường huấn luyện thể chất thuê mười mấy cậu học sinh về, gấp rút huấn luyện, mặc cảnh phục vào, đi “chấp hành” nhiệm vụ.
Có trùng hợp không chứ, bọn họ lấy danh nghĩa tập kích chống việc mua bán dâm càn quét đến căn nhà khách xập xệ mà Qúy Đình Tông đang ở, nhất quyết nói anh là thương nhân vùng khác đến đây chơi gái, phải còng tay anh lại, anh tiết lộ danh tính, mấy cậu học sinh vì muốn hoàn thành “nghiệp vụ” càng lúc càng ăn nói lỗ mãng, giễu cợt nói nếu anh là thị trưởng, thì bọn họ chính là ba của thị trưởng.
Ông chủ của nhà khách biết được tin, vừa xông vào cửa đã quỳ xuống trước mặt Quý Đình Tông, lúc phó cục trưởng cục công an đến hiện trường, hắn ta biểu hiện rất ngù ngờ, che che giấu giấu.
Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài sẽ cực kỳ mất mặt, máu nóng anh xộc lên não, giơ tay tát cho hắn ta hai bạt tai, tỉnh rụi cả người.
Trong giới quan lại không có việc gì là nhỏ, bươm bướm vỗ cánh bên bờ, vậy thì bờ này chính là sóng thần.
Người đồng tình thì nói anh công chính nghiêm minh, dám ra tay nổi trận lôi đình.
Người không vừa mắt anh, lại nói anh tác phong thô bạo, bất lợi cho việc đoàn kết ban lãnh đạo.
Bước ra khỏi phòng trà, Lâm Thư Đồng đưa cho Hàn Trân một hộp quà bằng nhung, bên trong là một đôi bông tai ngọc trai Nam Hải, ánh đèn chiếu xuống tỏa ra ánh sáng lấp lánh đủ màu.
Thấy cô thật sự yêu thích, nhìn không rời mắt, Quý Đình Tông bảo cô cứ nhận lấy đi.
“Nhận cái này liệu có gây phiền phức cho anh không?”
Quý Đình Tông bảo vệ cô ngồi vào trong xe, “Hôm khác anh sẽ trả lễ.”
Hàn Trân vuốt ve hộp quà, “Trước đây anh hung dữ như vậy, nếu em làm sai chuyện gì, anh có đánh em không?”
Anh giơ tay tắt đèn đọc sách, kiên nhẫn trả lời, “Không đâu, anh không bao giờ động thủ với phụ nữ.”
Hàn Trân như bị ma xui quỷ khiến, “Vậy anh sẽ thích đàn ông chứ?”
“Em ngứa da rồi đúng không?”
Cô không nói gì nữa.
Trong màn đêm, có hai vị cảnh sát mặc thường phục bước xuống từ một chiếc xe cảnh sát đậu bên đường, chặn chiếc Audi lại, gõ cửa kính xe.
Hàn Trân có chút căng thẳng, hạ kính xe xuống, sau khi bọn họ thay phiên nhau xác nhận diện mạo của cô xong, lập tức lấy giấy chứng nhận cảnh sát ra, tiết lộ lý do đến đây, “Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến vụ án hợp tác tống tiền công ty Vạn Khai.”
Bả vai cô run lên, rụt người về sau theo bản năng, Quý Đình Tông không chút biểu cảm vén mí mắt nhìn hai người nọ, “Có liên quan gì đến cô ấy?”
Vị cảnh sát viên nói, “Hàn Trân có dính líu đến vụ tống tiền bất thành.”
Bàn tay chỉnh sửa cà vạt của Quý Đình Tông bỗng khựng lại, ánh mắt rất trầm trọng, “Em có làm không?”
Viền mắt cô ửng đỏ, dáng vẻ vô cùng đáng thương, “Em không có.”
“Có hay không phải hợp tác điều tra mới biết được.” Vị cảnh sát mặc thường phục mở cửa xe, “Mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
Hoàng Kiều vẫn chưa ngồi vào ghế lái, anh ta nghiêng vai cản lại, “Không biết ai đang ngồi trong xe?”
Sau đó anh ta lại lách người đi, hai vị cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, không dám hó hé gì nữa.