Hàn Trân kề sát bên tai chị ấy nói nhỏ.
Chị Nhan nghe xong, cong môi cảm thán, “Phụ nữ thay lòng, cũng đủ nhẫn tâm đấy.”
“Chị làm được không?”
“Thế lực của nhà họ Chu nằm trong top 3 toàn khu vực này, ở những nơi càng nhỏ, tác dụng của mạng lưới quan hệ càng nổi bật, đợt trước đám thiếu gia nhà giàu nọ say rượu lái xe tông người, chỉ một cuộc điện thoại thôi, trong nhà sắp xếp ổn thỏa ngay.” Chị Nhan cân nhắc ưu điểm và nhược điểm, “Chuyện này xử lý không ổn thỏa, có thể sẽ bị kiện.”
“Vậy nên không làm được?”
Chị Nhan lắc lắc ngón tay, “Cao giá xuất dũng phu, em phải thêm tiền.”
“Bao nhiêu?”
Chị ấy ra dấu, Hàn Trân nhìn mà đau từng thớ thịt.
“Em còn phải bảo đảm, người chị tìm có thể nguyên vẹn trở ra.”
“Em có thể.”
Ngoại trừ việc lừa hôn, Chu Tư Khải còn can thiệp vào công việc của cô ở đài, ngăn cản cô thăng chức, Hàn Trân từ đầu đến cuối bị sai khiến như công cụ, còn phải chịu sự khống chế của anh ta trong âm thầm.
Cô canh cánh trong lòng.
“Em có thể? Có khí phách vậy?”
Nói thật lòng, Hàn Trân chưa từng thèm muốn quyền thế của Quý Đình Tông, làm cái nghề này, thậm chí là những ngành nghề khác, đều không thiếu những kẻ cơ hội.
Nhưng tình niệm của cô rất mạnh, đây là lần duy nhất cô có ý đồ cáo mượn oai hùm.
“Từ khi kết hôn đến khi ly hôn, em chưa từng làm việc gì có lỗi với anh ta, thế mà anh ta lại ba lần bốn lượt chống đối em, em làm những việc này, là vì anh ta đáng đời.”
Hồ nước kế bên vang lên tiếng nước tí ta tí tách, Hà Chiêu lau tóc bước ra từ phía sau ngọn núi giả ngăn cách, nhìn thấy Hàn Trân, bước chân đột ngột dừng lại.
Anh ta để trần nửa thân trên, dưới ánh đèn da dẻ trông trắng trẻo thư sinh, dáng người cũng cao, mặc quần áo thì nhìn gầy, thực chất anh ta cũng có cơ bắp.
Hai tay Hàn Trân chống trên bờ hồ, cũng chú ý thấy anh ta, cô ngại nhìn thẳng, ánh mắt rơi trên nửa thân dưới của anh ta được che chắn bởi một chiếc quần bơi duy nhất.
Hà Chiêu phát giác, ngại ngùng ho khan.
Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, “Anh Hà, trùng hợp thế.”
Hà Chiêu cột khăn tắm ngang eo, mới bước lại gần, “Ở đây cũng có thể gặp được cô Hàn, đúng là rất có duyên phận.”
“Anh vẫn luôn ở kế bên?”
“Phải.”
Cô ngẩng đầu, có chút chột dạ, “Không nghe thấy gì chứ?”
Chỉ cách có vài ngọn cây xanh, cuộc đối thoại của bọn họ, anh ta cơ bản đều nghe thấy hết.
Hà Chiêu không ngờ trông Hàn Trân có vẻ ngoan ngoãn yếu đuối, thế mà còn có một mặt đâm sau lưng người khác, “Không nghe thấy gì cả.”
Cô quan sát biểu cảm của anh ta, không thấy được chút manh mối nào, lại thu hồi tầm mắt nhìn xuống mặt đất.
“Ở Thanh Đảo, ngày thứ hai sau khi đưa cô về tôi có đến tìm cô, lễ tân nói cô đã đổi phòng.”
“Tìm tôi, làm chi?”
“Lo lắng cho cô.” Hà Chiêu nhìn chằm chằm gương mặt của cô ửng hồng vì ngâm nước nóng, giống như một đóa hoa đào, “Cô đổi phòng chứ không đi, là vì đã đợi được người muốn đợi rồi sao?”
“Ừ.”
“Khá tốt.”
Tốt cái gì, anh ta cũng không biết.
Từ góc độ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy sự đầy đặn của Hàn Trân dưới lớp đồ bơi ôm sát người, khung xương cô nhỏ, cúp ngực 38C, khe ngực khá bắt mắt, Hà Chiêu dời ánh mắt đi, “Nhiệt độ chênh lệch lớn, lúc đứng dậy đừng để cảm lạnh.”
Cô lại đáp một tiếng ừ.
Bạn bè cùng ngành hối thúc, Hà Chiêu không nán lại thêm nữa, quay lại điểm tụ họp.
Ánh mắt của chị Nhan quanh quẩn giữa hai người, “Hai người có chuyện gì vậy? Anh ta là ai?”
“Anh cả đài tỉnh, Hà Chiêu.”
“Cùng ngành với em? Bảo sao chị thấy có chút quen mắt.” Chị Nhan vỗ vai cô, nhỏ giọng bình luận, “Đẹp trai đấy chứ, mỹ nam trí tuệ, lại còn rất quan tâm đến em.”
Cô không nghĩ đến việc khác, “Anh ta đối với ai chắc cũng đều tốt vậy thôi.”
Chị Nhan bày ra vẻ mặt không tin, trực giác của phụ nữ cho biết, tín hiệu mà Hà Chiêu phóng ra, hoàn toàn là có hứng thú với Hàn Trân.
Chẳng qua là Hàn Trân không đón nhận thôi,
Về đài truyền hình chưa được mấy ngày, chị Nhan đã giúp cô tìm thấy người, là một người mẫu nam điển trai nhất trong quán bar GAY nổi tiếng.
Sáu bảy giờ tối thứ hai, nam người mẫu nhận tiền xong, làm theo yêu cầu, bừng bừng khí thế xông vào phòng họp của công ty Vạn Khai, “Chu tổng, làm phiền anh thanh toán khoản nợ.”
Chu Tư Khải ngơ ngác, “Thanh toán nợ gì?”
“Tiền rượu anh nợ trong hội sở.” Nam người mẫu vén áo vest màu đỏ trống rỗng sang một bên, “Còn có tiền ngủ qua đêm, ngủ với tôi đâu phải rẻ, anh nợ gần hơn 30 vạn rồi.”
Sắc mặt anh ta vừa xanh vừa trắng, “Tôi còn không quen biết cậu! Con mẹ nó cậu ở đâu ra vậy?”
“Hội sở Bạch Long, tôi là Phương Phương số 36 nè.” Kỹ thuật diễn xuất của nam người phải nói là xuất sắc, vẻ mặt lẳng lơ ngập trời, “Ngài còn thích gọi Đào Đào số 88, anh em song sinh của tôi nữa, nói số này vô cùng may mắn, có thể phát phát phát.”
Sắc mặt của các đối tác ngồi trước bàn hội nghị dài lập tức thay đổi hoàn toàn.
Chu Tư Khải càng thêm khó coi.
“Ăn nói lung tung! Bảo vệ đâu? Lôi tên này ra ngoài cho tôi!”
Bảo vệ xông cửa chạy vào, trước khi đè anh ta nằm xuống, nam người mẫu đã nhanh chóng quăng ra một xấp ảnh chụp, tiếp tục châm ngòi thổi gió, “Ở thời nay kinh doanh thể xác không dễ dàng, giám đốc Chu ra ngoài chơi đàn ông, bọn tôi là thấy nhà anh giàu có kinh doanh cũng lớn nên mới cho gán nợ, sao lại ăn quỵt thế này.”
Việc này chưa xong, việc khác đã đến.
Trên hành lang, màn hình led dùng để trình chiếu quảng cáo và các bài tuyên truyền phát triển doanh nghiệp, ngay lúc này bỗng biến thành đoạn ghi hình Chu Tư Khải cùng một nam người mẫu đồ lót có danh tiếng đang chiến đấu hăng say trên giường.
Nhét dụng cụ vào miệng, roi da, còng tay, mức độ đen tối khiến người ta mù mắt.
Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi, màn hình đã tắt ngúm.
Nói về độ hóng hớt, những tin tức khiêu dâm như thế này có tốc độ lan truyền đi cực kỳ nhanh, giống như khí độc vậy, mặc kệ nó là thật hay giả.
Trên dưới công ty đều lập tức sục sôi.
Chu Tư Khải phẫn nộ đến mức sắp tắt thở, lôi nam người mẫu sang phòng họp nhỏ kế bên đấm cho hai đấm, “Con mẹ nó ai phái mày đến đây hại tao?”
Khoảng thời gian gần đây việc kinh doanh của Vạn Khai vô cùng gặp khó khăn.
Rất nhiều hạng mục bị đình trệ không thể phát triển, ủy ban kế hoạch trong khi thay đổi thái độ, ngó lơ văn kiện, chậm chạp không chịu phê duyệt.
Mấy đội ngũ công trình do anh ta triệu tập, bao gồm tiền thuê bảo trì máy móc, công nhân lao vụ, tiền đang bốc hơi mỗi ngày, Chu Tư Khải sầu muốn sức đầu mẻ trán.
Trực giác cho biết anh ta bị ai đó chơi xỏ rồi, “Người thuê mày cho mày bao nhiêu tiền, tao trả gấp đôi, khai tên nó ra đây!”
Nam người mẫu nói, “Không có tên, thay trời hành đạo!”
Chu Tư Khải đá bay anh ta, “Cút mịe mày đi!”
Lúc đó, Hàn Trân đang ở quán trà với Quý Đình Tông, lư hương hình cóc vàng ở trên bàn đang tỏa mùi hương êm dịu của nhang an thần Kỳ Nam.
Tưởng Thiên Thừa chậm rãi đến muộn, “Để ông chủ Quý chờ lâu, thật là có lỗi.”
Quý Đình Tông ý cười rất nhạt, “Không sao.”
Sau lưng ông ấy là một chàng trai trẻ, là cậu cả họ Tưởng, nhà họ Tưởng có hai người con trai, theo thứ tự là con trai lớn Tưởng Cảnh Đạt, con trai út Tưởng Cảnh Hằng.
Nghe đồn, chủ tịch Quảng Hà đích thân “lưu đày” con trai út ra nước ngoài, nguyên nhân được cho là quá công tử bột, khó dạy bảo.
Tưởng Cảnh Đạt lễ phép gật đầu, “Chào chú Quý.” Anh ấy có ấn tượng với Hàn Trân, nhưng chưa nghiên cứu kỹ, “Vị này là thím Quý?”
“Cô ấy nhỏ hơn cậu vài tuổi, đừng gọi già như vậy.” Quý Đình Tông khẽ cười, anh nắm tay Hàn Trân vuốt ve lòng bàn tay cô, một mảng ẩm ướt, có thể nhìn ra cô đang có tâm sự trùng trùng, “Em căng thẳng?”
Hàn Trân lắc đầu, lúc cô nhấn nút từ chối cuộc gọi lần thứ tư đến từ một số lạ, trong lòng đã có dự cảm, cô bật chế độ im lặng, hít sâu một hơi, “Em đi nhà vệ sinh một lát.”