Hà Chiêu quan sát thấy tâm trạng cô suy sụp, một tay đút túi, “Tôi đi dạo cùng cô nhé?”
“Không cần đâu, tôi chuẩn bị đi về rồi.”
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi hoa rộng rãi, vì da trắng nên trông không hề sặc sỡ, ngược lại tôn lên vài phần trẻ trung, “Khách sạn ở đâu?”
Hàn Trân không trả lời.
“Tôi không có ý gì khác, nếu đã đến rồi, mặt nhăn mày nhó sẽ làm phụ lòng cảnh đẹp đấy.” Hà Chiêu nhìn ngó xung quanh, chỉ vào một nơi, “Cô uống thử rượu lê ngọt chưa? Vị rượu nhàn nhạt không làm say đâu, tôi mời cô.”
Cô do dự, “Có tiện không?”
Một nhóm người tụ tập quanh một chiếc bàn gấp cắm trại ở gần đó, Hàn Trân nhận ra hai ba người, đều là nhân viên công tác của đài tỉnh, có lẽ là đến đây công tác, ban ngày ghi lúc chạy phỏng vấn, buổi tối có thời gian mới tụ tập như thế này.
Hà Chiêu đơn độc đi cùng cô một lúc lâu, bầu không khí tám chuyện trên bàn bị khơi gợi lên, sôi nổi nói không ngừng.
“Tiện chứ, mặc kệ bọn họ.”
Sau khi vào nghề làm MC, Hàn Trân không dính một giọt rượu nào, cô cẩn trọng nếm một ngụm rượu lê ngọt trên bàn, hương vị dễ chịu, đôi mắt cô sáng lên.
“Ăn ngọt, sẽ khiến tâm trạng tốt hơn.”
Lúc khóe môi cô nở nụ cười, có một lúm đồng tiền không sâu, rất cảm hóa lòng người.
Hà Chiêu nhìn cô chăm chú, ma sai quỷ khiến mà hỏi, “Người thất hẹn với cô là bạn, hay là bạn trai?”
“Bạn trai.” Cô trả lời rất thẳng thắn, lập tức thay đổi chủ đề, “Anh còn đến bệnh viện gặp ông Lôi không?”
Nói đến công việc, biểu cảm của Hà Chiêu trở nên nghiêm túc hẳn ra, “Có đến, có dấu hiệu sắp nói ra.”
Đài tỉnh và đài thành phố đều muốn tranh giành bản tin đầu, phỏng vấn được ông Lôi, Hàn Trân chỉ nhắc đến đó, cũng không nói sâu về vấn đề này nữa.
Cô cúi đầu uống hết một ly rượu, Hà Chiêu thấy cô thích thật, “Hải sản luộc nguyên chất nguyên vị rất hợp với loại rượu này, muốn thử không?”
Anh ta nói giọng chậm rãi, dụ hoặc lòng người, nhưng Hàn Trân kiên trì, “Muộn quá rồi, tôi phải về nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai lên máy bay về thành phố.”
“Tôi tiễn cô.”
“Không cần phiền phức, khách sạn ở gần đây thôi, tôi đặt xe rồi.”
Hà Chiêu bật cười, vạch trần cô, “Cô đặt xe qua đây thì dễ, đi về sợ là hơi phí sức đây.”
Hàn Trân mím môi, không nói gì.
Khu bãi biển tư nhân này đều là nhóm người kết bè kết đội lái xe đến đây, dịp nghỉ lễ giao thông đông đúc, Hàn Trân đúng thật đã đặt xe, nhưng số thứ tự chờ đợi là 144, phải đợi đến năm nào tháng nào đây.
Hà Chiêu lấy xe của tổ chương trình đưa cô về, một mực tiễn cô đến tận góc rẽ hành lang tầng ba khách sạn, trước căn phòng cô ở.
Hàn Trân đứng trước cửa phòng, “Đến rồi.”
“Một mình cô ở khách sạn phải chú ý an toàn, người lạ gõ cửa đừng mở.”
Cô không nhịn được cười, “Biết rồi, tôi không phải con nít.”
“Nhìn cô giống lắm.” Hà Chiêu rũ mắt nhìn khuôn mặt non nớt to bằng bàn tay của cô, “Vào đi, nghỉ ngơi sớm.”
“Ừm.”
Hà Chiêu đi hết hành lang, cô mới móc thẻ ra vào phòng, lúc cảnh cửa phòng sắp đóng lại, bỗng bị một chiếc mũi giày da chặn lại.
Hàn Trân bất ngờ bị dọa toát hết cả mồ hôi, không dám động đậy.
“Là anh.”
Giọng nói trầm dày từ tính của Quý Đình Tông, trầm thấp vững vàng trong bầu không khí yên tĩnh, gõ mạnh vào lòng người.
Cô buông tay ra, mở to cánh cửa, nhịp tim sợ hãi vẫn đang đập thình thịch như sấm, “Không phải anh đang ở Bắc Kinh sao?”
Hốc mắt anh rất sâu, lúc này lại đứng ngược sáng, trông càng thâm trầm sâu sắc hơn, “Nhớ em, nên vội chạy đến đây.”
Anh không thích dùng đặc quyền, bật đèn xanh trong cuộc sống riêng tư, hơn 600km phong trần gió bụi, anh tự lái một đoạn rồi lại ngồi tàu cao tốc, hành xác không hề nhẹ.
Trái tim Hàn Trân nhảy múa không ngừng, “Việc này liệu có làm ảnh hưởng đến công việc của anh không?”
Quý Đình Tông cởi áo khoác da kiểu ngắn xuống, vứt ở huyền quan, lúc cởi nút áo anh điên cuồng hôn xuống môi cô, mút mát vị rượu ngọt dịu trong miệng cô, cơ bắp săn chắc cường tráng như sắt thép, quá nóng bỏng, nóng đến mức khiến Hàn Trân từ trong ra ngoài gần như muốn tan chảy.
“Trước tiên đừng quản chuyện này.” Anh dùng sức nhốt cô trong lồng ngực mình, đè cô lại, dán sát vào nhịp tim đang điên cuồng nhảy đập, “Ai đưa em về đây?”
Anh đến đây trước, đứng ở lối thoát hiểm hút thuốc, một màn trước cửa ban nãy, anh đều nhìn thấy hết.
Đầu lưỡi của Hàn Trân bị mút đến tê dại, cô mơ màng thở dốc, “Đồng nghiệp.”
“Người lần trước?”
Cánh môi cô bị hung hăng chà đạp đến sưng đỏ, nóng rực, “Người khác.”
“Rốt cuộc có mấy người?” Ham muốn càng lúc càng nồng đậm của Quý Đình Tông, có dấu hiệu biến mất hoàn toàn, “Anh không đến, nên em tìm đàn ông khác bồi em có phải không?”
Lòng bàn tay thô ráp và chai sần của người đàn ông mò vào vạt váy của cô nắm lấy một bên mông thịt, mạnh mẽ nhào nặn, từng cơn đau đớn làm tê dại xương cốt của Hàn Trân, viền mắt cô ầng ậng hơi nước, “Là trùng hợp thôi, anh bớt đổ oan người ta đi.”