Cô giúp việc lên tầng thu dọn chén thuốc, vừa mở hé cửa ra, một tiếng ngâm nga mềm mại của Hàn Trân truyền đến, vừa đau vừa sung sướng.
Đầu vú xinh đẹp của cô bị Quý Đình Tông ngậm trong miệng, gặm cắn da thịt tê dại đến tận xương tủy, hai sợi dây váy mỏng tanh treo hững hờ giữa khuỷu tay, đầu lưỡi dẻo dai của người đàn ông giống như đang liếm mút kem bơ trên bánh ngọt, tay men theo bắp đùi xoa nắn bờ mông của cô, chưa dừng lại ở đó, tay anh tiếp tục sờ lên phía xương cụt của cô.
Bên dưới chảy máu anh không chạm vào, toàn thân có một cỗ dục hỏa không tên đang cuộn trào sôi sục, anh cũng không khiến cô dễ chịu, sống chết công thành đoạt đất trước ngực cô, b/ầ/u v/ú tê tê dại dại chạy dọc khắp nơi, anh gặm cắn để lại những vết đỏ bầm trên ngực cô.
Yết hầu đầy đặn của người đàn ông cuộn lên cuộn xuống, anh ngậm đầu vú nhấm nháp mùi vị, “Có sữa không em, anh muốn uống sữa.”
Hàn Trân khó chịu đến nổi đôi mắt nóng bừng, mất đi sức phản kháng, nắm chặt vạt áo của anh, quấn quýt trong lòng anh giống như rong biển, Quý Đình Tông đã thay đồ mặc ở nhà, màu đỏ rượu trầm tối, càng tôn lên sự dã tính nồng đậm của màu da bánh mật của anh, không ngăn được sự thức tỉnh của cây gậy dưới hông, cứng như sắt thép chọc vào giữa đùi cô, nhiệt độ nóng bỏng như sắp tràn ra ngoài.
Anh bị trướng đến phát đau, bụng ngón tay ma sát miêu tả đường nét cánh môi của Hàn Trân, mềm mại trơn mịn.
Không giống như đôi môi khô nẻ của anh, giọng nói bị t/ì/n/h d/ụ/c nồng cháy hun đốt đến khàn đặc, “Anh sang phòng kế bên ngủ.”
Hàn Trân biết anh khó chịu, lại không thể thân mật, vì thế cô càng thêm táo bạo châm lửa, đỡ cằm anh lên, hôn từng chút một lên đám râu lún phún của anh, da thịt cô đầy đặn trẻ trung, trong sự trắng trẻo ửng lên vài rặng mây hồng, dáng vẻ sạch sẽ mộc mạc, bỗng sinh ra một chút cảm giác quyến rũ khó tả.
“Đừng đi, em muốn ngủ chung với anh.”
Gân xanh trên trán Quý Đình Tông nhảy bần bật, “Em muốn lấy mạng của anh thì có.”
Cô giúp việc nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Đình Tông rời nhà sớm, trên bàn để sẵn đồ ăn sáng nóng hổi, nấm hương sốt xíu mại, bánh cà rốt, đa số đều mua ở bên ngoài.
Hàn Trân chỉ thấy hai quả trứng rán hai lòng đỏ là do anh làm, vẻ ngoài bình thường, vội vã không thuần thục, cô cũng chỉ ăn một cái trứng rán.
Hôm nay trong đài rất náo nhiệt, lãnh đạo của cục phát thanh và truyền hình tỉnh ghé thăm, tham quan và chỉ đạo phòng triển lãm của đài truyền hình, đài trưởng khá chú trọng mọi việc.
Bảo mọi người trên dưới trong đài ăn mặc nghiêm chỉnh, ông ta hạ mình khép nép, thắt cà vạt màu đỏ tương không hề tương xứng, tiếp đãi suốt hành trình.
Càng là trường hợp chính thức, với tư cách là tiếng nói của quần chúng, là bộ tin tức của Chính phủ, bọn họ càng phải biểu hiện thật xuất sắc.
Đầu bên này bầu không khí nghiêm túc, máy quay phim dõi theo toàn bộ quá trình, thì ở trung tâm giải trí lại hoàn toàn khác biệt, bọn họ đón tiếp một tổ chuyên mục đời sống địa phương, diễn viên tham dự thân thiết ôn hòa, chu đáo chuẩn bị cho mỗi một vị nhân viên công tác một phần quà.
Cả hai bên Hàn Trân đều không tham dự, cô đi một chuyến đến bệnh viện số 1 Ngu Sơn.
Ông Lôi ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, đúng như những gì cô nghĩ, mấy hôm trước nơi này bị các phương tiện truyền thông vây quanh chật như nêm cối, đến bây giờ đã giải tán được kha khá.
Lúc bước vào cô để ý thấy trước cổng bệnh viện có đậu một chiếc xe phỏng vấn tin tức, treo biển số đài tỉnh, hiển nhiên là đã hớt tay trên rồi.
Y tá chăm sóc đặt biệt đi ngang qua, “Khí chất của Hà Chiêu đỉnh quá, không thua gì minh tinh.”
Một cô y tá đi cùng cũng không nén được sự kích động, “Tôi còn chẳng có dũng khí nhìn thẳng vào anh ấy.”
“Đáng tiếc anh ấy đã có vợ.”
“Ly hôn từ đời nào rồi, anh ấy với vợ ai đi đường nấy rồi…”
Hàn Trân ngây ngốc, thông qua cửa kính, nhìn ra bên ngoài.
Trong phòng bệnh ngoại trừ ông Lôi và em gái vô tri vô giác, nằm liệt trên giường của ông ấy ra.
Còn có hai người đàn ông, cô không khỏi liếc nhìn vài lần.
Là anh cả của đài tỉnh, Hà Chiêu, tuổi tác không đến 30, vầng trán thanh thoát, ôn hòa nho nhã, mặc áo sơ mi nhung màu trắng, quần tây trắng, giày trắng, da dẻ còn non mịn hơn phụ nữ, khí chất hiếm thấy, hệt như hoa tuyết sạch sẽ.
Trí nhớ của Hàn Trân không tệ, cô nhớ năm ngoái lúc thành phố Ngu Sơn tổ chức nghi thức trao giải bất động sản và tiệc rượu, cô và Hà Chiêu gặp qua một lần.
Khi đó, cô cùng ba vị MC khác cùng nhau dẫn chương trình bắt đầu buổi tiệc tối.
Hà Chiêu đảm nhận một màn riêng, anh ta chủ trì buổi lễ bế mạc.
Trong buổi tiệc, lễ phục của cô bất cẩn bị xe thức ăn đi ngang qua móc rách, cô vào hậu đài xử lý xong, đồng nghiệp sôi nổi tụ tập lại một chỗ, quên mất chừa vị trí cho cô, Hàn Trân bất lực, chỉ đành chen chúc lên hàng ghế phía trước tìm một vị trí trống ngồi quan sát chương trình.
Có trùng hợp không chứ, ghế khách mời mà cô chiếm được chính là của Hà Chiêu, sau khi biết chuyện cô đứng dậy, mặt đỏ tai hồng nhường lại vị trí cho anh ta.
Hà Chiêu rất có phong thái của quý ông, xua tay nói không sao cả, anh ta muốn đứng một lúc hoạt động gân cốt.
Tên tuổi và độ nổi tiếng của anh cả đài tỉnh rất vang dội trong giới MC, Hà Chiêu từng được vinh danh với giải thưởng “Micro Vàng” mà tất cả MC đều mong ước có được, khi làm phóng viên chiến trường ở Manila, anh ta xảy ra xung đột với bạo dân ở địa phương, còn bị thương nặng vì cứu nhân viên quay phim đi cùng.
Lúc còn đi học Hàn Trân đã được nghe qua sự tích của anh ta, tiền bối trong ngành danh xứng với thực.
Trong lòng cô không nắm chắc phần thắng, gõ gõ cửa, “Ông Lôi, tình hình của em gái ông đỡ hơn chút nào chưa?”
Hà Chiêu nghe thấy giọng nói, nghiêm đầu quan sát cô, bầu không khí giữa anh ta và ông Lôi lúc này có chút cứng nhắc, ông ấy lo lắng cho sức khỏe và an nguy của em gái, ý nguyện tiếp nhận phỏng vấn vốn không hề mạnh mẽ.
“Cô Hàn.” Sắc mặt trầm trọng của ông Lôi lóe lên một tia ngạc nhiên, “Tôi còn tưởng cô sẽ không đến.”
Hàn Trân thân thiện gật đầu chào Hà Chiêu, “Trong đài có việc bận, vừa có thời gian rảnh tôi sẽ qua đây ngay.”
Cô đặt giỏ trái cây nặng mấy kg xuống, thuận tiện rút ra một cái phong bì, bên trong là một vạn tệ, tiền quyên góp của mọi người trong đài, Hàn Trân quyên nhiều nhất.
Tâm tư cô tinh tế, thứ mà mọi người xung quanh không chú ý đến, cô có thể nắm bắt toàn bộ, cũng ra sức nhiều hơn, “Đây là cho em gái của ông, nằm viện uống thuốc đều cần đến tiền.”
Ông Lôi giơ tay lau nước mắt, “Cô Hàn đã giúp tôi quá nhiều, cái này không cần…”
“Chuyện nào ra chuyện đó.” Hàn Trân tự nhiên thoải mái ngồi xuống gọt vỏ táo, “Sức khỏe em gái ông như thế nào rồi?”
“Tình hình không khả quan lắm, bệnh tình bị làm dở lỡ quá lâu, trạng thái hôn mê nhiều hơn lúc tỉnh táo…” Trên mặt ông Lôi lộ ra ý hận hung ác, “Tào Bình tội đáng muôn chết, em gái tôi gả cho hắn vào cái tuổi đẹp nhất, nhưng lại bị giày vò người không ra người ma không ra ma.”
Người phụ nữ nằm hôn mê trên giường bệnh, im hơi lặng tiếng, toàn thân sưng to đọng máu, khó nhìn ra được dung nhan thật, là hậu di chứng của phần đùi bị nhiễm trùng thối rữa, vết bầm xanh tím rải rác khắp cơ thể.
Hàn Trân chỉ nhìn thoáng qua đã có thể hình dung ra được bà ấy từng phải chịu đựng sự đối đãi tàn nhẫn ra sao.