Hàn Trân không tập trung, trong lúc nói chuyện với anh, khóe mắt cô một mực để ý ngoài cửa sổ, chiếc Land Rover kia vẫn chưa rời đi.
Cách lớp cửa kính màu xanh đen và màn đêm dày đặc, cô thậm chí không thể nhìn rõ đường nét của Chu Tư Khải, cố gắng hết sức để kìm nén những cảm xúc phức tạp trong lòng, “Xe bị hư hỏng, công ty bảo hiểm của bên kia sẽ chịu chi phí bảo trì, nếu anh chê kỹ thuật lái xe của em không tốt, sau này em sẽ không lái nữa.”
“Ý của anh là chê kỹ thuật lái xe của em không cho em lái hả?”
Vẻ mặt Quý Đình Không không rõ buồn vui, ánh mắt nhìn tới nhìn lui giữa khuôn mặt cô và cảnh tượng ngoài cửa sổ.
Tâm tư của Hàn Trân không sâu, lo lắng, lo âu đều hiện rõ trên gương mặt thanh tú của cô.
Anh chẳng cần tốn chút hơi sức nào cũng có thể nhìn ra được, căn bản cô cũng không giấu được.
Xe đứng tên của anh, tiền căn hậu quả sau khi vào sở, Quý Đình Tông cũng biết rõ, anh vân vê mở hai chiếc nút áo, dặn dò Hoàng Kiều một câu, “Về đường Hương Đảo.”
Khoảng cách càng lúc càng rộng, chiếc Land Rover dần biến thành một cái chấm đen nhỏ bé trong ánh nhìn, trái tim Hàn Trân treo trên cao buông xuống được không ít.
Kết hôn với Chu Tư Khải hơn một năm, sự ngụy trang, giả nhân giả nghĩa của anh ta, bây giờ đang tan rã sụp đổ từng chút một.
Hàn Trân đã nhượng bộ quá nhiều, chỉ vì muốn cố hết sức thoát ra khỏi vũng bùn hôn nhân này.
Tâm tư muốn tránh xa lớn hơn ý nghĩ muốn tiếp tục dây dưa gấp trăm nghìn lần.
Bàn tay của Quý Đình Tông lúc này đang đặt trên đầu gối của cô, bàn tay năm ngón tròn trịa dày rộng, gân xanh đan xen nổi lên trên mu bàn tay.
Hàn Trân luồn vào lòng bàn tay của anh cùng anh mười ngón đan xen, xúc cảm thô ráp, kèm theo những vết chai sần, nóng hổi và khô khan.
Cô chần chừ mở miệng, “Nghỉ lễ anh có sắp xếp gì không?”
Anh không nghĩ kỹ, “Nghỉ lễ gì?”
Đoán được công việc anh bận rộn, Hàn Trân cũng không quá mong đợi, ngữ khí trầm thấp, “Còn chưa tới một tuần nữa là 1 tháng 5 rồi, đơn vị anh không nghỉ lễ à?”
Nghe ra trong câu hỏi của cô có ý tứ khác, Quý Đình Tông nghiêng đầu, đáy mắt ngậm cười, “Em có sắp xếp gì cho anh?”
Hàn Trân khựng lại vài giây, ăn ngay nói thật, “Em nào dám sắp xếp gì cho anh.”
Phần việc trong lĩnh vực mà Quý Đình Tông chịu trách nhiệm khá là phức tạp, văn phòng tổng hợp tỉnh thuộc cơ quan trung tâm trong tỉnh, cần phối hợp với lãnh đạo tỉnh triển khai công việc, đối ứng với các ban ngành cấp tỉnh và thành phố.
Anh đảm nhiệm công tác dân sự hành chính, quyền quyết định sách lược yếu, bao gồm việc quyết định số tiền, phê duyệt và dự án là bao nhiêu, nhưng địa vị anh cao, nguồn tài nguyên chính trị rộng lớn, đủ năng lực.
1 tháng 5 năm ngoái, đều là tuân theo và phối hợp với hành trình do lãnh đạo sắp xếp, đa số là về Bắc Kinh.
Tiện đường đi thăm ba anh, mẹ anh sống định cư ở Washington, suốt ngày ru rú trong nhà, một năm khó gặp được một lần, Quý Đình Tông không gò ép, thỉnh thoảng cũng sẽ tụ tập ăn uống với các anh em trong trường quân sự ở đại viện tư nhân.
Mười ngón tay đan nhau không buông ra, lòng bàn tay Hàn Trân dễ đổ mồ hôi, giữa hai lòng bàn tay ướt đẫm nước, anh mở cửa sổ xe, một tay châm thuốc, khói thuốc phả ra từ lỗ mũi, “Em nói trước, anh nghe thử xem.”
Một tia sáng lóe qua trong đôi mắt đen láy của Hàn Trân, “Kỳ nghỉ chúng ta đi du lịch ngắn hạn có được không, không xa lắm đâu, ở ngay trong tỉnh thôi.”
Quý Đình Tông nhìn chăm chú kính chiếu hậu ngoài xe, có vẻ như đang suy nghĩ về tính khả thi, hồi lâu mới trả lời, “Em muốn đi bao lâu?”
“Hai ba ngày.” Hàn Trân bảo thủ dự tính thời gian.
Tốc độ lái xe dần nhanh hơn, Hoàng Kiều đi đường vòng, lúc gần đến nơi, Quý Đình Tông không vội xuống xe, nửa bên mặt chìm trong bóng tối, “Có thể sắp xếp.”
Trong lòng Hàn Trân vui mừng, sợ anh hối hận, cô rút tay về móc lấy ngón út của anh, tự mình hành động, “Móc ngoéo, đóng dấu, không được nuốt lời.”
Cái tính trẻ con này, làm tôn lên sự trong sáng và thuần khiết của cô, giống như một vầng trăng sáng, đang chiếu rọi vào lòng Quý Đình Tông.
Trái tim anh mềm nhũn, vô cùng muốn thân mật với cô, nhưng nội tâm lại cất giấu một cỗ ham muốn phá hủy mà không một ai biết, anh ngậm lấy môi cô một cách mạnh bạo, hôn nhau khó tách khó rời, lòng bàn tay chui vào dưới vạt áo sơ mi của cô, tính xâm lược quá mạnh mẽ, cọ xát khiến da thịt non mịn của cô lóe lên ánh lửa.
Hàn Trân bất an uốn éo, nhưng cô bị giam cầm thật chặt, ý đồ muốn thoát khỏi cái ôm của anh.
Quý Đình Tông không chút nể tình, nhéo lấy đầu vú yếu ớt nhất trước ngực cô, vết chai thô sần nghiền mài qua khiến b/ầ/u v/ú cô run rẩy như sóng cuộn trào dâng, giữa đùi nổi lên sự biến hóa che trời lợp đất, giữa răng môi bật ra tiếng rên rỉ.
Nụ hôn cũng ngày càng hung tàn hơn, đến cả chỗ trống cho cô hít thở cũng không có, bên tai của Hàn Trân là hơi thở mạnh mẽ, khàn đặc, trầm trọng của người đàn ông.
“Khi nào có thể kết thúc.” Ngón tay Quý Đình Tông ma sát vào mép q/u/ầ/n l/ó/t của cô, rục rịch muốn kéo ra, “Em sắp tiêu hao hết sự tự chủ của anh rồi.”
Lúc Hàn Trân xuống xe, vạt áo thì cuộn lên đến tận rốn, đôi môi bị ức hiếp đến sưng đỏ, thấy cô giúp việc ra ngoài đổ rác, cô vội vàng sửa sang lại quần áo, đúng lúc được đón vào nhà.
Gió đêm tràn vào khoang xe, Quý Đình Tông ngậm điếu thuốc, sắc mặt lạnh lẽo, bao hàm cả ham muốn bị trói buộc, nói chung là không ổn lắm, “Ai đang bám đuôi xe?”
“Ngài cũng phát hiện rồi.” Hoàng Kiều ngồi lên xe, điều chỉnh kính chiếu hậu, “Tỉnh A, Land Rover số đuôi 233, cùng một chiếc với chiếc xe đã đụng vào xe của cô Hàn, đã bám đuôi được 20 phút, tôi rẽ vào đường Long Tuyền, hôm nay thứ ba, số giới hạn là 3 và 5, đã cắt được đuôi.”